Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 10: Ánh Sáng Tàn Lụi



Bầu trời xám xịt, nặng nề như chì, phủ lên cánh đồng hoang tàn một lớp sương mờ. Khói đen từ những đống đổ nát bốc lên, hòa quyện với mùi cháy khét và máu, tạo thành một màn không khí ngột ngạt. Những ngọn cỏ khô còn sót lại bị thiêu rụi, để lại mặt đất đen kịt, loang lổ những vết nứt dài do sức mạnh của Sinh Thú Toff. Xa xa, những ngôi nhà gỗ của ngôi làng nhỏ đã sụp đổ, chỉ còn lại những cột khói mỏng manh bốc lên, như những linh hồn đang tan biến. Aiden nằm đó, cơ thể đầy vết thương, máu chảy thành dòng từ vai, nơi mũi lao ánh sáng đen của Sinh Thú Toff đã xuyên qua. Ngọn lửa đỏ trên tay anh lập lòe, yếu ớt, nhưng ánh mắt anh không rời khỏi con quái vật trước mặt - Sinh Thú Toff, người từng là thầy, là người dẫn đường của anh.

Sinh Thú Toff không còn mang hình dáng con người. Cơ thể ông giờ đây cao lớn, méo mó, như một con thú khổng lồ được tạc từ bóng tối và ánh sáng. Bộ giáp vàng từng lấp lánh giờ bị bao phủ bởi những sợi dây ánh sáng đen kịt, như những mạch máu của bóng tối, lan tỏa khắp cơ thể ông, tạo thành những đường vân uốn lượn, lấp lánh ánh sáng trắng lạnh lẽo. Đôi tay ông biến thành móng vuốt sắc nhọn, mỗi móng dài như lưỡi dao, lấp lánh ánh sáng trắng, như được rèn từ ánh trăng băng giá. Từ cơ thể ông, những sợi dây ánh sáng đen lan tỏa, quấn quanh xác Ron và Elara, như thể ông đang cố giữ họ lại trong bóng tối của mình, không để bất kỳ ai chạm vào. Ông gầm lên, tiếng gầm vang vọng như sấm, làm mặt đất rung chuyển, và những sợi dây ánh sáng đen bắn ra, cắm xuống đất, tạo thành những hố sâu, khói đen bốc lên từ những vết cháy.

Aiden chống tay, đứng dậy, cơ thể anh run rẩy, máu nhỏ giọt từ vai xuống mặt đất, tạo thành những vệt đỏ thẫm. Anh giơ tay, ngọn lửa đỏ bùng lên, sáng rực như một ngôi sao giữa bầu trời xám xịt, nhưng nó không ổn định, lập lòe như phản chiếu nỗi đau trong lòng anh. Anh nghiến răng, nước mắt lăn dài trên gò má, hòa quyện với máu và bụi đất, nhưng anh nhanh chóng lau đi, ánh mắt sáng rực một tia quyết tâm. "Binh Trưởng... tôi sẽ đưa ông trở lại... dù phải trả giá bằng gì..." anh thì thào, giọng anh trầm xuống, không còn lạc lõng mà đầy kiên định. Sinh Thú Toff lao tới, nhanh như ánh sáng, móng vuốt ánh sáng đen vung lên, nhằm thẳng vào ngực Aiden. Anh lăn người sang một bên, vừa kịp tránh, móng vuốt cắm xuống đất, tạo thành một vết nứt dài, khói đen bốc lên từ mặt đất cháy xém. Sức mạnh của đòn đánh làm không khí rung động, một luồng gió lạnh lẽo quét qua, khiến Aiden rùng mình.

Anh đứng dậy, ngọn lửa đỏ trên tay anh bùng lên dữ dội hơn, nhưng anh không tấn công ngay. Anh nhớ lại những ngày Toff dẫn anh đến cánh đồng trống, ánh sáng trắng từ tay ông tạo thành mũi lao, xuyên qua tảng đá lớn, và giọng nói trầm ấm của ông vang lên: "Tập trung, Aiden. Sức mạnh không phải là kẻ thù của cậu."

Sinh Thú Toff gầm lên, một luồng ánh sáng đen khổng lồ bùng lên từ cơ thể ông, sáng rực như một mặt trời đen, phóng về phía Aiden. Anh giơ tay, ngọn lửa đỏ tạo thành một bức tường lửa, chặn đứng luồng ánh sáng, nhưng sức mạnh của Sinh Thú Toff quá lớn. Bức tường lửa vỡ tan, Aiden bị hất văng ra sau, ngã xuống đất, máu ho ra từ miệng, cơ thể anh trượt dài trên mặt đất, để lại một vệt máu đỏ thẫm.

Aiden quỳ đó, hơi thở dồn dập, nước mắt lăn dài trên gò má, nhưng anh nhanh chóng siết chặt tay, ánh mắt anh sáng rực một tia quyết tâm. Anh đứng dậy, lao tới, không quan tâm đến móng vuốt ánh sáng đen đang vung lên. Một móng vuốt quét qua, cào một đường dài trên ngực anh, máu bắn ra, nhưng Aiden không dừng lại. Anh giơ tay, ngọn lửa đỏ bùng lên, hòa quyện với ánh sáng trắng nhạt - Vora và Lumen trong anh cuối cùng cũng hòa hợp. Ngọn lửa đỏ quét qua, tạo thành một cơn lốc lửa, quấn quanh Sinh Thú Toff, đối chọi với những sợi dây ánh sáng đen. Ánh sáng và bóng tối va chạm, tạo thành một vụ nổ lớn, làm mặt đất rung chuyển, khói đen và ánh sáng trắng bùng lên, bao trùm cả cánh đồng.

Aiden bị hất văng ra sau, ngã xuống đất, cơ thể anh đầy máu và bụi đất. Sinh Thú Toff gầm lên, những sợi dây ánh sáng đen trên cơ thể ông lập lòe, nhưng không tắt. Ông lao tới, móng vuốt ánh sáng đen vung lên, nhằm thẳng vào đầu Aiden. Anh lăn người sang một bên, móng vuốt cắm xuống đất, tạo thành một hố sâu, khói đen bốc lên. Aiden đứng dậy, ngọn lửa đỏ trên tay anh bùng lên dữ dội hơn, nhưng ánh mắt anh đầy đau đớn. "Tôi không thể để ông tiếp tục... Tôi phải cứu mọi người... Và tôi phải cứu ông..." anh thì thào, giọng anh trầm xuống, ánh mắt anh sáng rực một tia quyết tâm. Anh nhớ lại những lời Toff từng nói, khi ông chỉ vào những thanh nhọn bằng đá ma thuật, được cắm sâu dưới lòng đất, ẩn trong một vòng tròn cổ xưa. "Đây là bẫy cuối cùng, Aiden,"

Aiden nghiến răng, ánh mắt anh quét qua cánh đồng, tìm kiếm vòng tròn cổ xưa mà Toff từng chỉ cho anh. Anh nhìn thấy nó - một vòng tròn đá, ẩn dưới lớp đất cháy xém, những ký hiệu ma thuật lấp lánh ánh sáng xanh nhạt. Anh lao tới, ngọn lửa đỏ bùng lên, tạo thành một cơn lốc lửa, quấn quanh Sinh Thú Toff, giữ chân ông lại. Ông gầm lên, những sợi dây ánh sáng đen bùng lên, đối chọi với ngọn lửa của Aiden, nhưng anh không dừng lại. Anh dẫn Sinh Thú Toff về phía vòng tròn, từng bước, từng bước, dù cơ thể anh rã rời, máu chảy thành dòng từ ngực và vai. "Binh Trưởng... tôi xin lỗi..." anh thì thào, giọng anh trầm xuống, ánh mắt anh sáng rực một tia đau đớn. Anh giơ tay, ngọn lửa đỏ bùng lên, tạo thành một bức tường lửa, đẩy Sinh Thú Toff vào chính giữa vòng tròn.

Những thanh nhọn bằng đá ma thuật bùng lên, ánh sáng xanh nhạt sáng rực, và chúng phóng lên từ mặt đất, nhanh như chớp, đâm thẳng vào Sinh Thú Toff. Một thanh xuyên qua đầu ông, một thanh xuyên qua tim, và những thanh còn lại cắm vào cơ thể ông, ánh sáng xanh lan tỏa, rút cạn nguồn Vora và Lumen. Sinh Thú Toff gầm lên lần cuối, cơ thể khổng lồ đổ sụp xuống, những sợi dây ánh sáng đen tan biến, để lại một tảng đá lớn như than đang bốc khói.

Aiden quỳ xuống bên những gì còn sót lại, đôi tay run rẩy chạm vào, nước mắt lăn dài trên gò má, nhưng anh không gào khóc. Anh siết chặt tay, ánh mắt anh sáng rực một tia đau đớn, nhưng cũng đầy quyết tâm.

Các binh lính còn lại bước tới, ánh mắt họ đầy đau buồn, nhưng không còn sự xa lánh. Một người lính lớn tuổi, với mái tóc hoa râm và bộ giáp cũ kỹ, quỳ xuống bên Aiden, đặt tay lên vai anh. "Cậu đã làm điều mà không ai trong chúng ta có thể làm, Aiden..." ông nói, giọng ông trầm xuống, đầy đau đớn. "Binh Trưởng Toff... ông ấy là người chính trực nhất, nhân ái nhất mà chúng ta từng biết... Ông ấy đã bảo vệ ngôi làng này, bảo vệ tất cả chúng ta, và giờ đây, ông ấy đã được giải thoát... nhờ cậu." Một người lính trẻ hơn, với khuôn mặt đầy vết sẹo, bước tới, ánh mắt ông đỏ hoe. "Chúng ta đã mất đi một người dẫn đường... Nhưng chúng ta biết cậu không muốn làm điều này... Cậu đã cứu chúng ta, Aiden... Cảm ơn cậu..." Những người lính khác quỳ xuống, cúi đầu trước Toff, nước mắt lăn dài trên gò má họ, nhưng không ai trách móc Aiden. Họ cùng nhau nâng cơ thể Toff lên, đặt ông lên một tấm vải trắng, như một nghi thức tiễn biệt người anh hùng của ngôi làng.

Aiden đứng đó, cơ thể đầy máu và bụi đất, ánh mắt anh trống rỗng, nhưng không còn lạnh lẽo. Anh nhìn các binh lính, nhìn sự mất mát chung của họ, và một cảm giác mới trào dâng trong lòng anh. Anh nhớ lại một giấc mơ - một giấc mơ mà anh đã thấy từ nhiều tháng trước, nhưng chưa bao giờ dám tin. Trong giấc mơ ấy, anh đứng giữa cánh đồng hoang tàn, ngọn lửa đỏ trên tay anh bùng lên, và trước mặt anh là Sinh Thú Toff, với đôi mắt đen kịt và móng vuốt ánh sáng đen. Anh đã giết Toff trong giấc mơ, và nỗi đau ấy, nỗi đau của việc mất đi người dẫn đường của mình, đã khiến anh tỉnh dậy trong nước mắt. Nhưng điều khiến anh không thể quên là hình ảnh cuối cùng của giấc mơ: một cô gái tóc vàng, với đôi mắt xanh như bầu trời, đứng trên một ngọn đồi xa, nhìn anh với ánh mắt buồn bã. Cô không nói gì, nhưng anh cảm nhận được một sức mạnh kỳ lạ từ cô - một sức mạnh có thể giải đáp tất cả những gì đã xảy ra, từ cái chết của Toff đến sự biến đổi của ông thành Sinh Thú. Anh siết chặt tay, ngọn lửa đỏ trên tay anh bùng lên, sáng rực, nhưng lần này, nó không còn sắc bén. Nó ấm áp, như ánh sáng mà Toff từng để lại trong lòng anh.

Anh quay lưng, ánh mắt anh sáng rực một tia quyết tâm: anh sẽ tìm cô gái tóc vàng bí ẩn trong giấc mơ, và anh sẽ khám phá ý nghĩa của giấc mơ tiên tri ấy - để hiểu tại sao anh phải chịu đựng nỗi đau này, và để bảo vệ những người khác khỏi số phận như Toff.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro