
CHAP 16
Một buổi tối, sau khi tăng ca, Seohyun cầm túi xách định đi về nhà thì bỗng có một cuộc điện thoại gọi đến, là Victoria. Chần chừ một lát, cô quyết định nghe máy.
- Tôi đang ở quán cà phê bên cạnh công ty cô, có thể nói chuyện một chút được không?
Seohyun quyết định đến gặp Victoria, không biết cô ta sẽ nói gì nhưng cô vẫn đi đến. Có lẽ đây là cuộc nói chuyện cuối cùng trước khi cô rời đi. Seohyun không giấu nổi tiếng thở dài. Rốt cuộc cô chính là vì muốn biết tin tức của Yuri. Cô muốn biết bây giờ Yuri thế nào, một lần cuối thôi rồi cô sẽ không quan tâm đến nữa, an lòng mà bước ra khỏi cuộc đời Yuri.
Seohyun lặng nhìn ly sữa nóng trước mặt. Từ lâu cô đã bỏ thói quen uống cà phê, bây giờ cô chỉ muốn là những điều tốt nhất cho con mình. Victoria ngồi đối diện, cô ta uống một ngụm cà phê, ánh mắt dừng lại trên bụng Seohyun có chút lạnh lẽo hiện lên:
- Cô sống tốt chứ?
Seohyun không nói chỉ gật đầu. Victoria nói tiếp:
- Chúng tôi sắp kết hôn rồi!
Seohyun kinh ngạc, sao có thể nhanh như vậy? Ngực cô bỗng nhiên đau thắt, trái tim như bị ai bóp nghẹn. Cô không tin nỗi vào tai mình. Yuri – sắp kết hôn với người trước mặt cô sao? Thì ra Yuri là người như thế, vừa mới chia tay cô hôm trước thì hôm nay đã có thể vui vẻ bên người mới rồi. Cô đúng là quá ngu ngốc mới âm thầm chịu đựng nỗi đau này, hằng đêm luôn nhớ Yuri, luôn hy vọng có ngày hai người cùng nhau tái hợp, luôn tưởng tượng một ngày Yuri đến tìm cô xin tha thứ.
Nhìn thấy biểu hiện trên gương mặt Seohyun, Victoria cảm thấy vô cùng hả hê. Khiến người khác đau lòng hóa ra dễ đến vậy.
- Có phải quá nhanh không? - Victoria nói tiếp - chúng tôi có con rồi! Anh ấy nói không muốn con chúng tôi sinh ra trong một gia đình không đầy đủ. Mẹ anh ấy cũng rất vui, nói là sẽ ở lại chăm sóc cháu luôn.
Giọng Victoria tràn ngập hạnh phúc trong khi Seohyun gần như đờ đẫn. Victoria cười lạnh. Cô ta ra đòn cuối cùng:
- Vậy nên cô đừng làm phiền anh ấy nữa, đừng khiến anh ấy cảm thấy có lỗi nữa, cô cũng muốn anh ấy hạnh phúc phải không? Tôi chính là hạnh phúc của anh ấy? Xin hãy để chúng tôi yên, con tôi nó thực sự cần có ba!
Đến lúc này Seohyun không thể chịu đựng nổi nữa. Trong người cô cảm thấy rất khó chịu, trái tim lúc này dường như đang ngừng đập, cổ họng cô khô khốc như bị ai bóp nghẹn. Cô đứng dậy quay mặt bước đi.
Seohyun vô thức lao ra đường, khuôn mặt đã thấm đẫm lệ. Yuri không cần cô nữa rồi, Yuri đã có một cuộc sống mới tốt đẹp hơn. Yuri cũng chẳng còn yêu cô nữa, muốn cô đừng làm phiền Yuri. Bọn họ mới là một gia đình, "gia đình" - đã bao lâu cô còn vọng tưởng có thể cùng Yuri xây dựng nên một gia đình hoàn chỉnh nữa kia chứ? Bây giờ cô có tư cách gì để chen vào giữa bọn họ. Yuri có con rồi, vậy con của cô thì sao đây, nó cũng cần một gia đình hoàn chỉnh. Cô khóc trong vô vọng, tiếng cô vang lên nghe thật tuyệt vọng. Seohyun không kịp thấy ánh đèn ô tô đang ánh lên màu sắc đáng sợ. Tiếng còi xe inh ỏi. Một tiếng va chạm mạnh vang lên kinh hãi.
...
Seohyun tỉnh dậy trong bệnh viện. Cô nhìn thấy Jessica đang đứng bên cạnh, vẻ mặt rất lo lắng. Hơi choáng váng, cô vô thức đưa tay sờ lên bụng. Đột nhiên cảm thấy có gì đó mất mát, Seohyun hét lên kinh hoàng: "Con của tớ, Jessicaa con của tớ đâu rồi!"
Jessica cố ghìm nước mắt. Cô ôm chặt Seohyun:
- Không giữ được đứa trẻ!
Seohyun gào lên trong vô vọng. Đáy mắt hiện lên nỗi đau không ai chịu nỗi. Con cô đi rồi, tiểu bảo bối của cô đi rồi. Cô đúng là một người mẹ đáng nguyền rủa nhất thế gian, ngay cả con mình cũng không thể nào bảo vệ được. Seohyun không ngừng đánh vào ngực mình. Cô tự dằn vặt chính bản thân, đều tại cô không tốt, đều tại cô bất cẩn, tất cả đều tại cô. Con cô còn chưa thành hình nữa, chắc nó phải đau lắm. Seohyun khóc nấc lên. Jessica bên cạnh cũng không thể nén được nước mắt. Bác sĩ đành phải chích một mũi thuốc an thần cho Seohyun, cô mới có thể thiếp đi.
Mấy hôm sau, Seohyun vẫn bần thần như vậy. Cô ôm chặt cuộn len đan áo cho con. Lúc cô sinh con chắc đã là mùa đông rồi. Mùa đông rất lạnh, cô phải tự tay đan những chiếc áo ấm áp cho con mình. Nước mắt cô chảy dài, Seohyun nhìn ra khung cửa sổ lạnh lẽo. Cô lê đôi chân bị thương đến gần đó. Cô nhìn ra ngoài trời, ngỡ là con mình đang ở trên một đám mây nào đó. Nhóc con mỉm cười vẫy tay chào cô. Seohyun đưa tay lên mỉm cười, khóe miệng cô mấp máy: "tạm biệt con".
...
Tiếng chuông điện thoại bên bàn vang lên. Là điện thoại của Jessica, nhưng cô ấy đã đi ra ngoài mua đồ ăn rồi. Seohyun cầm điện thoại lên. Cô nhìn dãy số, là Yuri gọi đến. Tay Seohyun buông thõng xuống, sao Yuri vẫn gọi cho Jessica, không phải cô ấy đã nói gì với Yuri rồi chứ? Suy nghĩ một lúc, Seohyun đưa máy cho người y tá đang chỉnh bình nước biển bên cạnh:
- Xin lỗi. Tôi nhờ chị một chút!
...
Một lát sau, Yuri gọi lại. Người y tá bắt máy:
- Xin lỗi nhưng cô Jung đã đi ra ngoài rồi ạ! Ở đây là bệnh viện!
Yuri chợt cảm thấy lạ, Yuri vội hỏi lại:
- Bệnh viện? Sao cô ấy lại đến đó?
- Bạn cô ấy vừa phá thai!
Yuri không tin nổi vào tai mình, giọng Yuri run run:
- Bạn cô ấy? Là ai vậy?
- Bệnh nhân tên là Seohyun!
Yuri bàng hoàng. Yuri lảo đảo tựa người vào tường. Seohyun cô ấy phá thai sao, là con của mình. Yuri ném chiếc điện thoại. Không thể như vậy được. Cô sao có thể tàn nhẫn như vậy? Yuri phải hỏi thẳng cô, không phải, đây không phải là sự thật.
...
Yuri đi đến bên giường bệnh của cô. Seohyun đang chờ Yuri tới. Gương mặt cô tái nhợt nhưng thấy Yuri liền gắng gượng ngồi dậy. Yuri giận dữ, giọng Yuri vang lên bất lực:
- Tại sao? Tại sao em lại làm vậy?
Seohyun hơi nhếch môi. Cô cười không nỗi. Sao Yuri lại hỏi cô lý do, Yuri phải hiểu tất cả mới đúng chứ. Rất muốn nói là vì Yuri không cần cô nữa, là vì Yuri có một gia đình khác ở bên rồi, là Yuri cũng đã có con không cần đến con của cô. Là cô bất cẩn chứ cô không hề cố ý. Nhưng cuối cùng những câu nói đó lại bị bóp nghẹn trong lòng không thể nào nói ra thành tiếng được.
Cô gượng cười:
- Là tôi muốn trả thù Yul!
Tay Yuri nắm chặt, Yuri không nhịn được đưa tay lên bóp chặt vai cô;
- Em hận tôi? Hận tôi vậy sao phải từ bỏ một đứa trẻ vô tội? Sao không tìm tôi mà lại hành động như kẻ sát nhân như thế? Em biết em đã làm gì không?
Seohyun cười lớn như một kẻ điên:
- Là tôi muốn Yul biết tôi còn nhẫn tâm hơn Yul. Yul hành hạ tôi suốt thời gian qua, tôi cũng nên cho Yul thử nếm trải cảm giác đó nhỉ? Bị người khác giở trò sau lưng cảm thấy thế nào?
"Bốp." Tay Yuri giáng xuống gương mặt nhỏ nhắn của Seohyun. Thấy dấu tay đỏ trên gương mặt trắng bệch của cô, Yuri chợt thấy hối hận. Tay Yuri run run, tia máu hằn lên trong đôi mắt Yuri, Yuri tuyệt vọng đến tận cùng.
- Tôi đã nhìn nhầm em rồi, thì ra em độc ác đến vậy. Suốt cuộc đời này tôi nhất định không tha thứ cho em!
Yuri rời khỏi đó, đôi vai hơi thấp xuống tựa không thể đứng vững được. Ở trong phòng, Seohyun cũng đang chết dần đi. Lần cuối hai người gặp nhau lại thành ra như thế. Jessica ở bên ngoài đã chứng kiến hết mọi chuyện, cô nắm chặt tay Seohyun:
- Sao cậu không nói cho Yuri biết? Sao không nói sự thật?
Seohyun cười cay đắng:
- Nói làm gì chứ? Yuri đã có một cuộc sống mới rồi. Victoria và Yuri cũng đã có con rồi. Mình nói ra chỉ thêm đau lòng cho cả hai mà thôi. Tàn nhẫn một chút có lẽ Yuri sẽ dễ sống hơn, không còn vướng bận với mình nữa, an tâm sống thật hạnh phúc.
Jessica ôm Seohyun vào lòng, nước mắt cứ tự nhiên rơi xuống. Jessica khẽ than:
- Cậu thật ngốc! Thật quá ngốc!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro