Ông ăn chả bà ăn nem!
Đầu bếp cao cấp giờ đang làm loại bánh gato chocolate ít ngọt để hợp với khẩu vị không thích ăn ngọt của cậu chủ.
Hoa hồng trong vườn giống như vừa bị đàn châu chấu càn quét qua, chỉ còn trơ lại cành, tổng quản bảo mẫu đã cắt sạch đám hồng rực rỡ còn đẫm sương để trang trí cho tiệc sinh nhật cậu chủ.
Mấy quá bóng bằng vải sặc sỡ treo bên ngoài đang kiêu hãnh tung bay trên trời, dải lụa mày được chăng mắc qua những ngọn đèn thủy tinh trong nhà.
Ngay cả Bảo Bối cũng ăn mặc khác hẳn ngày thường để đón sinh nhật hai mươi lăm tuổi của cậu chủ, nó đeo cà vạt sọc trắng đen đi kèm một cái kính râm to bản.
Trong căn phòng đầy nhóc những người hầu đang bận rộn, Bảo Bối tò tò theo đuôi Đức Phúc, cứ quẩn quanh chân cậu nghịch ngơm mãi. "Chắc chắn cậu chủ về sẽ chơi với mày, yêu mày tới chết đi được ấy, mày đẹp trai nhất, đứng đợi ở kia được không? Tao đang vội lắm".
Khai vị, soup, món chính, bánh ngọt, dao nĩa muỗng, bát chén đĩa, mấy thứ đó chẳng làm khó được Phúc, cậu nhóc thành thạo ôm hết mấy thứ mà đi. Đặt một cái gương dưới giá cắm nến có thể phản xạ lại ánh nến, khiến cả đại sảnh lại càng trở nên lung linh lãng mạn, những kĩ xảo nhỏ này cậu đều học được ở khách sạn.
Tất cả đã chuẩn bị xong, chỉ cần đợi cậu chủ về nhà sẽ cho anh một sự sụp rai.
Qua bảy giờ tới tám giờ, qua tám giờ tới chín giờ, nến trên giá đã thay mấy cây, sáp nến chảy xuống che lấp giá cắm nến được cậu lau chùi sáng bóng.
Nhưng cậu chủ Trung Thành còn chưa trở về.
"Hôm nay cậu chủ có về không?". "Ờm, sao sinh nhật còn để cậu chủ làm thêm giờ chứ!". "Tổng quản bảo mẫu, gọi điện thoại hỏi cậu chủ đi, chúng ta chờ như thế này cũng không phải cách".
Đức Phúc đứng im bên cạnh, nghe mấy cô hầu ầm ĩ đề nghị đến mức tổng quản bảo mẫu phải nhăn tít mặt. "Ôn ào cái gì hả, cậu chủ phải làm việc nghiêm túc, làm một người hầu chuyên nghiệp đúng tiêu chuấn là phải im lặng chờ đợi khi chủ nhân bận bịu, đứng lặng lẽ ủng hộ phía sau chủ nhân, lúc chủ nhân cần thì anh dũng đấu tranh! Không thể oán giận không thể thất vọng không thể có ý nghĩ khác, nghe rõ chưa?".
Không nghe rõ, không muốn nghe, cậu muốn giả vờ không nghe thấy tổng quản bảo mẫu nói gì!
Cậu không phải người hầu chuyên nghiệp, cậu không muốn làm người hầu tiêu chuẩn, cậu muốn ôm oán hận, ôm thất vọng, còn có rất nhiều những ý nghĩ khác nữa. Cậu không thể im lặng chờ đợi, im lặng ủng hộ, làm như chẳng có chuyện gì xảy ra, chuyện chẳng liên quan tới mình. Cậu trang trí nhà cửa lâu như thế chỉ muốn để anh thấy, học những kĩ xảo ở khách sạn chỉ muốn cho anh thấy, cậu mặc đồ mới cho Bảo Bối chỉ muốn để anh thấy, cậu muốn anh thấy tâm ý của tất cả những người hầu trong nhà, còn tâm ý nhỏ nhoi chẳng đáng nhắc tới của cậu trong tất cả những người hầu kia, cậu cũng muốn anh có thể chú ý tới một chút.
Thứ cậu muốn nhìn thấy nhất chỉ là dáng vẻ cậu chủ vào nhà ngạc nhiên trong chốc lát rồi lúng túng giả vờ lạnh lùng.
Cậu chủ sẽ không cho cậu thấy sao?
"Ding ding ding". Di động trong túi cậu rung lên, là chiếc chỉ có mình số của cậu chủ. Lẽ nào ý nghĩ ai oán đen tối của cậu có tác dụng sao?
Cậu mừng rỡ nghe điện. "A lô! Cậu chủ, chừng nào cậu về?".
"..".
Đáp lại giọng nói mừng rỡ của cậu chỉ là sự im lặng của cậu chủ và tiếng nói xen vào của tổng quản bảo mẫu.
"Hả? Điện thoại của cậu chủ à? Phúc Phúc, nhanh hỏi chừng nào cậu chủ về, mà không! Sao cậu chủ chỉ gọi cho cậu, Phúc à, hỏi coi cậu chủ có cần cái gì không đi?".
Không kịp để tổng quản bảo mẫu nhận ra chuyện gì, cậu ôm di động vội vàng hỏi, "Cậu chủ, về nhà nhanh chút đi, bọn em đang chờ...".
"Tôi không về nhà ăn tối".
"...".
Thất vọng, nỗi thất vọng đặc nghẹn ùa tới.
Câu nói thẳng thừng của Trung Thành khiến Phúc không tìm được cái cớ để níu kéo, ngay cả bàn tay cầm di động cũng thoáng lạnh đi.
Cậu vô thức muốn hỏi, "Cậu chủ ở đâu? Ở với ai?Đang làm gì?", nhưng lại không có tư cách để hỏi những câu này.
Làm người hầu, chủ nhân gọi điện về báo trước, cậu cũng chỉ trả lời một chữ "Vâng".
"Trung Thành, anh đứng đó gọi cho ai đấy? Nhanh tới đây cắt bánh gato đi, các chú các bác đang đợi anh này!".
Giọng cô tiểu thư tên Trác Kiều kia như kim đâm vào tai cậu, đâm vào nơi yếu ớt nhất trong tim cậu, đâm tới đau đớn. Cậu sợ càng nghe nhiều, càng biết nhiều, nhiều tới mức không cẩn thận có thể nghe những lời cậu không muốn nghe thấy nhất được tuôn ra từ miệng anh, không chờ anh đáp lời cậu đã ngắt điện thoại.
"Phúc này, sao lại ngắt điện thoại của cậu chủ! Cậu chủ nói gì thế?"
"Cậu chủ bận việc ở ngoài rồi, không về nhà đâu".
Cậu chủ bận tổ chức sinh nhật với người khác, sẽ không về nhà... bận ở bên người khác, sẽ không về nhà... sau khi gặp các bác các chú nhà vợ rồi, có lẽ cả người cũng chẳng về nữa nhỉ?
Bữa tiệc mừng sinh nhật của gia đình thượng lưu xa xỉ sang trọng gấp mấy lần những thứ trang trí của người hầu bọn cậu nhỉ?
Sao cậu lại nghĩ rằng cậu chủ bận rộn sẽ có thời gian chơi bời với những người hầu trong nhà?
Sao lại nghĩ rằng cậu chủ lạnh lùng cao ngạo sẽ vì tâm ý của đám người hầu này mà xúc động?
Sao cậu lại nghĩ rằng cậu chủ là người trên lại đồng ý ở bên những người hầu như cậu?
Điều đó không phải là trái với quy định người hầu, mà là ảo tưởng của cậu.
Không phải cậu nên sớm dừng những tưởng tưởng không chút thực tế này lại sao? Không phải đã tự cảnh cáo mình rằng cậu chỉ kết hôn giả với anh, tuyệt đối không thể yêu anh rồi sao?
Vậy tại sao mình còn có ý nghĩ chẳng an phận với cậu chủ? Tại sao lại ghen ty tới đau đớn như thế? Tại sao cậu không ly hôn được?
Im lặng gỡ hết mấy thứ trang trí trong phòng xuống cùng với mọi người, để bánh gato trong tủ lạnh, bóng bay sặc sỡ, băng lụa cũng tháo xuống gấp để lại trong rương, ngay cả cà vạt và kính râm của Bảo Bối cũng bị gỡ xuống.
Thứ gì cũng có thể thu dọn lại thật hoàn mỹ, nhưng tâm trạng chờ mong chân thành này làm sao để thu dọn lại gọn gàng đây?
Như ngửi thấy mùi âu sầu của cậu, Bảo Bối dịu dàng cọ lên mũi Đức Phúc, động tác quen thuộc gợi cho cậu dáng dấp trẻ con của cậu chủ học Bảo Bối cọ lên mũi cậu trước máy chụp hình tự động.
"Lúc đó, tao còn tưởng cậu chủ đang ghen vì mày cơ".
Cậu thuận tay vuốt lên cái bờm của Bảo Bối, "Bảo Bối này, tao hơi khó chịu".
Con chó to ngoan ngoãn ngồi xuống, không giãy cũng chẳng nghịch ngợm để Đức Phúc ôm. "Sao bây giờ? Hình như... tao ghét cô chủ tương lai của chúng ta, hình như... tao ghét cậu chủ ở bên người khác, hình như... tao đã thích cậu chủ rồi...".
Tiếng chim hót sáng sớm đánh thức Đức Phúc rời khỏi giường, hôm nay cậu còn phải đi công tác với phó tổng Trần. Sắp xếp hành lý, để lại tờ giấy nhắn cho tổng quản bảo mẫu, cậu đóng cửa lại ra ngoài.
Vườn hoa hồng trụi lủi trong sân hãy còn nhắc cậu nhớ lại nỗi đau đớn đêm qua, cậu vội vàng rảo bước đi nhanh như chạy tới chỗ phó tổng Trần đã hẹn trước.
Một chiếc xe thể thao màu bạc tiến vào sân sau khi cậu đã đi, chàng trai bước xuống xe, gương mặt hãy còn mệt mỏi sau buổi tiệc tùng, cà vạt nới lỏng trước ngực, anh giơ tay ngửi mùi rượu trên ống tay áo, rồi bực bội vẫy vẫy. Mở cửa, anh muốn vào thẳng phòng tắm, nhưng phát hiện ra con chó yêu của mình đang cúi mặt khó chịu ngồi ở cửa trừng mắt nhìn mình.
Anh vỗ vỗ lên người nó, nhưng phát hiện nó đang cố sức cắn ống quần mình kéo đi, kéo tới cạnh thùng rác bị đổ.
Hộp quà nhỏ bị chủ nhân vứt trong thùng rác lăn tới bên chân anh.
Trung Thành cúi người nhặt lên - chùm móc treo di động quen mắt rớt ra từ trong hộp quà nhỏ... Trước mắt anh đột nhiên hiện ra rất nhiều hình ảnh của cậu, hình bị anh ấn hếch mũi lên, mặt bị anh nắn bóp rất xấu, hình chớp mắt cau mày mím môi cắn răng, mớ ảnh được ghép thành một chuỗi hiện ra trước mặt anh.
Khóe môi anh khẽ nhếch lên, gần như nghe thấy tiếng kháng nghị của con gấu nhỏ hôm chụp ảnh tự động.
"Cậu chủ, sinh nhật cậu muốn quà gì?".
"Cậu chủ, chụp như thế này xấu lắm...".
"Cậu chủ, em với Bảo Bối không chụp như thế mà...".
"Cậu chủ, đừng hôn!".
Đức Phúc chuẩn bị những thứ này làm quà sinh nhật cho anh? Sao lại muốn vứt đi? Anh học theo tất cả những người đàn ông ở bữa tiệc đêm qua gọi điện về xin phép vợ. Cậu còn giận anh vô lý thế sao?
Cau mày ngẫm nghĩ một lúc, anh vội vàng lao vào phòng tắm, nhưng chú chó yêu vẫn chẳng chịu hợp tác, chắn giữa lối đi của chủ.
"Thôi đi. Tao tắm xong còn phải dỗ vợ nữa, tránh ra".
Vợ của cậu, mũi cũng như người, rất thính rất nhạy cảm, chỉ thích ngửi mùi sữa tắm cậu mua trên người anh thôi.
"Gâu gâu gâu gâu!".
"Chuyện mày chụp ảnh với cậu ấy tao còn chưa tính sổ đâu nhé, quên đi, giờ tao không muốn nhìn thấy mày nữa".
"Gâu gâu gâu gâu!".
"Mày còn cắn cái mũ xanh lắc lắc cái gì?"
Thấy cậu chủ của mình còn chưa hiểu, Bảo Bối nổi giận, nhảy thẳng xuống dưới lầu nằm sấp lên bàn trà trong phòng khách ra sức lè lưỡi thở hồng hộc.
Trung Thành hoài nghi xuống lầu, tới cạnh bàn trà.
Một tờ giấy nhắn để trên bàn. Không phải nhắn cho anh. Phải nói là không có câu nào nhắn lại cho anh.
Chẳng từ nào để lại cho anh. Thậm chí còn quên tiệt sự tồn tại của anh.
"Tổng quản bảo mẫu! Hôm nay con phải đi công tác với phó tổng Trần. Có khả năng tối nay không về nhà đâu. Phải làm phiền ông cho Bảo Bối ăn rồi. Hôm nay nó muốn ăn cơm trộn trong nồi đá, loại cho thêm mấy miếng thịt vào ấy".
"Cái quái gì thế! Ai cho cậu ấy đi công tác với cái gã họ Trần ấy hả? Cái của cậu ấy là ý khỉ gì!".
Thảo nào Bảo Bối cứ cắn cái mũ xanh lắc lắc trước mặt anh, khốn kiếp!
"Gâu gâu gâu gâu" đáng đời nhé, ai bảo anh hôm qua ăn chơi ở ngoài, cái tên hầu ngốc nghếch đầu gỗ nhìn ngu ngơ thế thôi, lúc cần thì tuyệt đối không ngốc nhé! Mỗi người đều ăn chơi ở bên ngoài một đêm, kiểu ông ăn chả bà ăn nem, thật hay! Ha ha ha ha!
Vợ anh thân thiết với tôi lắm nhé, ngay cả việc tôi ăn gì cũng biết, còn hơn anh có khổ tâm ám chỉ, quyến rũ trắng trợn mờ ám ra sao cũng vô dụng, bọn tôi gọi cái này là đi guốc trong bụng nhau, nhưng cậu ấy chẳng nhắc tới anh dù chỉ một câu, anh nói xem, an trong mắt cậu ấy còn chẳng có được địa vị như tôi!
Ghen không? Tức không? Khó chịu không?
Nheo mắt, cậu chủ căm tức nhìn chú chó yêu quý của mình đang hả hê, nhấc bút gạch hai vạch lên tờ giấy nhắn của người hầu, cho thêm mấy chữ vào rồi ném bút đi, không kịp tắm, càng chẳng kịp thay cái áo vest nhăn nhúm, mở cửa chạy vào gara.
Tờ giấy nhắn của Đức Phúc nhẹ nhàng rơi từ trên bàn xuống, chỉ thấy món cơm trộn với thịt trong nồi đá bị cậu chủ kiên quyết vung bút lên gạch hết, phía sau ghi vội một chữ, khiến Bảo Bối suýt chút nữa rơi nước mắt...
"Chay"
Hôm nay nó muốn ăn... chay
Cậu chủ, thế này có coi là ngược đãi vật nuôi kiêm lấy oán trả ơn không?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro