Cậu chủ, em phải đi công tác!!
Ngồi trong xe cậu chủ, không có mùi nước hoa, nhưng Đức Phúc vẫn thấy khó thở.
Cậu giả vờ lôi quyển tiểu thuyết đặt trên đùi ngồi coi, nhưng chẳng được chữ nào vào đầu. Anh có chú động ly hôn với cậu không? Hay cậu nên khôn khéo đoán ý của anh rồi tự nói ra một cách độ lượng? Cậu nên nói câu đầu tiên bằng giọng thế nào đây? Nhí nhảnh, mong đợi, chúc mừng, hay... hay là nên lấy giọng chua lè giận hờn thành thật ra. Nếu cậu không thể nói lời chúc mừng, có phải là thiếu chuyên nghiệp không, nếu cậu tỏ ra khổ sở như thế, cậu chủ có giận không?
"Cậu chủ..".
"Ừ?"
Chúng ta có nên ly hôn không? Cậu chủ có quan hệ gì với cô Trác Kiều? Lúc ở Anh hai người đã quen nhau sao? Cô ấy mới là người ở xã hội thượng lưu anh muốn hẹn hò à? Có phải vì cô ấy không về nước, nên mới lôi một người hầu lại là con trai như cậu ra làm đồ thay thế không? Giờ đây cô ấy đã trở về, chuyện kết hôn giả của chúng ta có phải nên chấm dứt không?
"Lộp độp", tiếng hai giọt nước nhỏ trên trang giấy khiến cậu sực tỉnh. Trang sách đặt trên đùi bị mấy giọt nước mắt thấm ướt, trở nên đậm màu hơn.
Tiếng phanh xe rít lên, Trung Thành đạp mạnh chân phanh, dừng xe lại ven đường. Rõ ràng là anh không ngờ cậu lại khóc, tay chân luống cuống tìm khăn giấy trong xe. Phúc cũng không ngờ bản thân mình lại vô dụng mất mặt như thế, tự dưng lại khóc ròng ròng trước mặt cậu chủ.
Cậu đang hoảng hốt định lấy tay áo lau nước mắt, cố lại bị cậu chủ ôm lấy, áp cậu vào trong lòng mình, lấy tay áo Âu phục sạch sẽ chỉn chu mà lau mũi cho cậu chẳng chút do dự, trong mũi bỗng nhiên tràn ngập mùi của cậu chủ.
"Em không chảy nước mũi...". Động tác của cậu chủ không dịu dàng lại trúc trắc, thậm chí còn khiến cậu hơi đau ran rát, nhưng lại đụng trúng huyệt khóc, khiến cậu càng thấy chua chát hơn.
Cậu vừa bị xoa chùi, vừa ngẩng đầu nhìn đôi mắt bực bội của cậu chủ, dường như đang mắng cậu cố ý khiến anh lâm vào tình cảnh chẳng biết phải phản ứng ra sao này. Anh chùi qua chùi lại, mạnh tay mà chùi, như muốn mấy giọt nước mắt vừa rơi ra của cậu phải quay lại mắt chẳng thiếu giọt nào.
"Khó chịu chỗ nào hả? Nói!".
Anh ra lệnh cho cậu khai lý do khóc ra. Cậu dựa vào ngực anh, nhất thời nghẹn lời, đảo mắt, giơ quyển tiểu thuyết trên đùi ra, "Cậu chủ, quyển tiểu thuyết này hay quá, lúc em cảm động nước mắt cứ rơi thế đó..."
"... Là thế à?".
"Ừm... nhân vật nam nữ cảm động lắm... em nhất thời kìm lòng không được...". Còn chưa nói xong, quyển sách trong tay đã bị cậu chủ giật lấy, anh mở cửa sổ xe quăng mạnh quyển sách chết tiệt kia ra thật xa.
"Lần sau cậu còn dám đọc mấy loại sách kì quặc này xem!".
Còn dám làm hại anh đột nhiên hoảng hồn phải dừng xe lại xem sao. Cậu chủ, có sao thì cậu cũng nên nghĩ tới cảm giác của ông chủ cửa hàng cho thuê truyện và cảm giác của cái ví tiền nhà em chứ, đó là sách thuê đấy.
"Cậu chủ, em ổn rồi, đi tiếp đi".
Còn dựa trong lòng cậu chủ như đang làm nũng vậy, không đúng quy định rồi. Đức Phúc chống tay lên ngực Trung Thành muốn ngồi thẳng dậy, lại bị anh ấn vào lòng, cầm lấy di động của cậu, nhìn chẳm chằm vào mấy thứ trang trí treo trên ấy.
"Cái này là cái gì?".
Cậu bị ép vào ngực cậu chủ, "Thưa cậu, đó là móc treo trang trí cho di động". Dùng ảnh chụp ghép thành một chuỗi ảnh nhỏ nhỏ treo trên di động, rất mốt, rất phổ biến, có chuyện gì sao?
"Tôi hỏi ảnh người cậu treo trên này là ai?".
"Em với cậu chủ Bảo Bối...".
Trung Thành một tay ôm Phúc, một tay đưa những tấm ảnh nhỏ lên nhíu đôi mày thanh tú nhìn chăm chú. Có tấm Bảo Bối bị cậu ôm, bị cậu kéo, bị cậu vuốt lông, bị cậu hôn, bị cậu chọc lét. Thân mật tới mức làm người ta ngứa cả mắt, dừng như không ai xen vào giữa học được.
"Hừ! Xấu".
"Hả? Xấu?".
Cậu chủ Bảo Bối không phải là con vật cưng của cậu chủ Trung Thành à? Sao lại xấu được!
"Trẻ con".
"Có trẻ con đâu, cậu chủ...".
Mấy cậu choai choai thích cái này lắm nhé. Di động lại bị nhét vào trong tay, Đức Phúc ngồi thẳng dậy, anh xoay chìa khóa xe chuẩn bị đi tiếp. Cậu mở di động bấm xem lịch, đột nhiên phát hiện"Cậu chủ, sinh nhật của cậu sắp tới rồi này!".
"...".
Cậu chủ nghiêng mắt nhìn cậu.
"Cậu chủ thích quà sinh nhật gì? Em...".
"Tôi muốn cái này".
"Hả?".
Cậu chủ đột nhiên đưa di động cậu lên lắc lắc, cậu ấy muốn cái gì?
"Nhìn không hiểu à? Tôi muốn cái này!".
"...".
Không phải cậu chủ muốn chụp ảnh làm móc treo di động chứ, "Nhưng không phải vừa nãy cậu bảo...xấu... trẻ con à?".
Cậu chủ nhìn cậu bực bội, "Giờ tôi muốn đó, không được à?".
"Được rồi được rồi, thế chúng ta về nhà mang cậu chủ Bảo Bối tới chứ nhỉ?".
"Mang nó tới làm gì?"
"Chụp ảnh tự động với cậu mà, cậu chủ, không phải cậu muốn chụp giống như em chụp với cậu chủ Bảo Bối sao?".
"...".
"Um... sao lại trừng mắt với em...".
Giơ ngón tay lên chỉ vào mũi cậu, "Cậu!".
"Hả? Em... em?".
"Chính là cậu, chụp với tôi, ngay, luôn!"
Cậu chủ, cậu muốn sai em như cún sao? Giờ cậu ngày càng làm em phải nhìn cậu bằng cặp mắt khác xưa đó, khó hiểu quá nhé! Trước máy chụp hình tự động, chàng trai lớn hơn đẩy thằng nhóc đang rụt cổ
"Phải chụp thế nào?".
Thằng nhóc gãi gãi đầu, "Cậu chủ, cậu phải chọn nền trước đã, sau đó mới có thể chụp. Em không biết cậu thích nền thế nào".
"Tùy đi".
"Ưm... vậy em chọn đây".
"Ừ".
Nhập mã ảnh nền vào, người hầu đứng cạnh cậu chủ, dáng hai người đứng im cứng quèo như đang chụp ảnh chứng minh thư, lúng túng xấu hố không chụp nổi.
"Cậu cử động coi".
Chàng trai sốt ruột giục.
"Hả? Cử động thế nào?".
"Cậu chụp với Bảo Bối như thế nào thì chụp với tôi thế ấy"
Cậu chủ, sao cậu có thể yêu cầu em coi người là chó được chứ! Thực sự phải làm động tác vô cùng bất kính này với cậu chủ sao?
"Nhanh lên chút"
"Vâng, cậu chủ".
Nhóc người hầu kiểng chân lên, ngượng ngùng đưa tay chạm tới tai cậu chủ, cậu chủ rất cao, cậu không với tới, chỉ có thể giống như một nhóc con non nót cứ liên tục rướn hai cánh tay về phía cậu chủ, thật xấu hổ. Cậu gần như không thấy ý cười lặng lẽ đang nổi lên trong mắt cậu chủ, anh hừ một tiếng bực mình rồi độ nhiên hạ thấp người xuống, để cánh tay cậu ôm sát vào, tự nguyện để cậu ôm lấy. Bốn mắt giao nhau, tóc mái chạm vào hàng lông mi dài của anh, anh chớp chớp khó chịu, nâng tay lên đấy lọn tóc vướng víu trên trán, không có gì cản trở, bốn mắt nhìn nhau càng thêm rõ ràng.
"Cậu có ôm Bảo Bối như thế này đâu".
"Em ôm nó kiểu gì cơ?".
"Cậu cọ mũi vào mũi nó".
Cậu chủ, không phải cậu muốn em cũng...
"Cậu chủ cậu chủ, cậu cọ mũi mạnh quá, mũi em sắp bẹp dí rồi! Mặt em biến dạng rồi này, xấu quá, cậu chủ, cái này đừng chụp mà!".
"Cậu chủ cậu chủ cậu chủ, em với Bảo Bối không có hôn mà, chúng ta không thể ưm ưm ưm...".
"Cậu chủ cậu chủ! Tay của cậu đang sờ chỗ nào của em thế! Chụp ảnh kiểu này sao treo lên di động được chứ!".
"Cậu chủ! Cậu nghĩ tới cảm giác của người hầu một chút được không?".
Một lát sau, ông chủ không muốn nghe thấy mấy âm thanh ứ ứ ừm ừm trong gian chụp hình kia nữa, tính vén rèm ngăn cản gian tình chốn công cộng, đã thấy chàng trai sung sướng thản nhiên chỉnh lại áo vest đi ra khỏi gian chụp ảnh tự động, theo sau là... một chàng trai khác vừa nhìn ảnh chụp vừa trợn mắt há mồm.
Ảnh này không thể dùng được, xấu quá trời luôn, hai lỗ mũi đều hướng lên màn hình, tại cậu chủ dí mũi cậu thành mũi heo mà.
Cái ảnh này cũng quá xấu, đôi môi như hai cái lạp xưởng chu ra trên hình, tại cậu chủ bóp cằm cậu đó, làm cậu giống như người ngoài hành tinh.
Cái ảnh này càng không thể dùng, cậu đã nói cậu không hôn cậu chủ Bảo Bối, cậu chủ còn... cái này có gì mà so chứ, cậu chủ mới đúng là quá trẻ con! Cái ảnh này... phụt... cậu chủ đưa đưa đưa đưa... đưa đầu lưỡi vào, chụp quá rõ ràng quá khiêu khích, đầu lưỡi cậu chủ hồng hồng này...Đức Phúc mày đang nghĩ cái quái gì thế!
Nhìn ảnh chụp nghiêng cảnh mình hôn kì lạ thật...sao cậu lại lộ ra vẻ mặt rất hưởng thụ, rất mê đắm thế này chứ?
"Đưa ảnh cho tôi".
Cậu chủ quay đầu lại nói với cậu. Cậu giấu mớ ảnh ra sau lưng, không phải là xấu chết người thì là mắc cỡ chết người, không có ảnh nào dùng được hết...
"Đưa đây".
"Cậu chủ, đừng dán mà, xấu lắm...".
Ai quan tâm cậu xấu hay không xấu, Trung Thành giật lấy mớ ảnh, rút ví da ra nhét vào trong, một tấm ảnh cũ trong ví bị rơi xuống đất. Cậu ngồi xuống nhặt giúp cậu chủ, chỉ thấy trên tấm ảnh cũ đã hơi ố vàng, một thằng bé người hầu lùn tịt mặc đồng phục người hầu đang cúi chào vô cùng lóng ngóng, cúi thấp người nhìn vào ống kính chớp mắt tự hào, đó là ảnh chụp lúc cậu vừa nhận bộ đồ người hầu chính thức làm việc hồi còn bé...
"Cậu chủ... đây là...".
Lẽ nào cái này là ảnh lần trước mấy người bạn học của cậu chủ nói tới sao? Cậu chủ đưa ảnh cậu xấu thế này cho nhiều người xem rồi à? Sau đó vui vẻ cười nhạo cậu với đám bạn bè đúng không? Cậu chủ quá đáng lắm! Đức Phúc giơ lên đang tính hỏi, cậu chủ đã giật phắt lấy tấm ảnh trong tay cậu, ra sức nhét nó vào chỗ sâu nhất trong ví tiền.
"Cậu chủ... đó là ảnh của em, tại sao...".
Lại ở trong ví tiền của anh? Sao anh còn giữ tấm ảnh cũ như thế? Sao anh lúng túng quay đi không nhìn cậu, vẻ mặt như kiểu đang giấu giếm thứ gì đó khi bị người ta nói trúng tim đen?
"Cái gì vì sao? Tôi dùng để trừ tà không được à?"
Trừ... trừ tà... cậu chủ, em xấu tới mức có thể dùng để phòng thân trừ tà sao? Hu hu... chẳng trách lúc nãy cậu hành hạ em ra mấy tư thế xấu để chụp ảnh, hóa ra là có ý định bỏ cái cũ, thay cái mới đúng không?
"Thế còn cái móc treo kia?".
Ảnh dán chỉ là hàng tặng kèm, quà sinh nhật chính còn chưa được nhận, cậu chủ bất mãn hỏi.
"Cậu chủ, móc treo còn phải làm riêng, mấy ngày nữa mới có được".
Đức Phúc rút ví ra thanh toán, đột nhiên nhớ ra hôm nay còn chưa đưa cho cậu chủ tiền tiêu. Rút tờ tiền đưa cho anh. Anh quen tay nhận tiền rồi cất vào trong cái ví chỉ có mớ ảnh mất mặt của cậu.
Trong khoảnh khắc đó, tâm trạng của cậu trở nên có chút kì lạ, có chút chờ mong, câu hỏi cậu vẫn luôn đè nén trong lòng đột nhiên vọt ra khỏi miệng.
"Cậu chủ, sao tháng nào cậu cũng đưa tiền cho em?".
Giống như những cô đồng nghiệp kia nói sao? Cậu chủ chỉ mua cậu về làm vợ?
"Cậu kết hôn với tôi, tôi đưa tiền cho cậu, có gì sai à?".
"..".
Thế nên, cái này là bao nuôi? Tiền này là phí bịt miệng phải không? Là thù lao để em kết hôn mà không thể yêu cậu sao?
"Sao thế? Chê ít à?".
"... Không, sao lại thế... đã nhiều tới mức em không biết nên tiêu thế nào rồi".
Cậu chủ việc gì phải khách khí với cậu như thế?
Cậu đều nghe theo lệnh của cậu chủ, việc kết hôn giả nhẹ nhàng nhỏ nhặt này, cần gì phải đưa thêm tiền lương cho cậu.
Sao phải gạt cậu là không có kinh nghiệm nên không tìm được người kết hôn, anh chỉ muốn tìm bừa người để cưới, người anh cần là người lúc nào cũng có thể rút khỏi vị trí, dễ dàng thay thế, chờ cô Trác Kiều trở về, nhiệm vụ của Đức Phúc cũng đã hoàn thành rồi, là như thế sao?
Cái hẹn một năm mới được hơn một nửa, cậu nghĩ rằng còn nửa năm, cậu nghĩ rằng còn lâu mới phải đối mặt với hai chữ ly hôn.
Tại sao biết rõ là kết hôn giả, nhưng nói tới ly hôn, lòng ngực lại khó chịu tới khó thở?
Nếu cậu cũng là người trong gia đình thượng lưu, nếu cậu cũng có thể sang Anh với cậu chủ, nếu không có quy định của người hầu, nếu cậu không phải là người hầu của cậu chủ, và nhất là... nếu cậu không phải là con trai...có phải không cần ly hôn với cậu chủ nữa không?
Cậu là ai cũng vô dụng, chỉ cần không phải là người cậu chủ thích.
Ngẩn ngơ thất thần, đưa nhầm thức ăn, trà nước rót bừa, Đức Phúc vinh quang thăng lên làm nhân viên phục vụ bị khách trách mắng nhiều nhất. Cậu nhóc cúi đầu, bị mời vào phòng làm việc của phó tổng Trần kiểm điểm lại lỗi của mình. Đứng úp mặt vào góc tường cậu rưng rức khóc như bị oan lắm. Minh Hiếu ngồi một bên nhăn mày giở tài liệu, anh vốn muốn tuân thủ theo ước định không dính tới cậu, nhưng cái thằng nhóc này lại tự đưa mình tới cửa, cứ lúc ẩn lúc hiện trước mắt anh
"Tôi có nói với cậu, tôi ghét nhất là người đem chuyện tư vào việc công không hả?"
"Có... giờ anh nói rồi đó".
Cậu đưa tay áo lên lau mũi.
"Ai cho cậu lau nước mũi bằng tay áo hả?".
Hết cách, cậu có bản lĩnh khiến anh không thể kìm chế, không thể làm như không thấy được! Cái kiểu hành động ngu ngốc không chuyên thế này sao cậu ta làm được hả! Tên ngốc nào đó đứng nghiêm, không dám động đậy.
"Rốt cuộc là cậu có luyện tập chuyên môn chút xíu nào không? Thân là nhân viên phục vụ, sao cậu có thể lấy cái tay áo lau nước mắt nước mũi này đi phục vụ khách hả?".
Đức Phúc ngốc liếc nhìn tay áo bẩn ghê gớm của mình, bĩu môi.
"Lúc làm việc phải đi lại nhiều, cái mặt tội nghiệp ấm ức đó mà để khách thấy còn ra thể thống gì nữa? Cái miệng cười của cậu đi đâu rồi?".
"Phó tổng Trần, tôi...".
"Có oan ức sao không đi tìm cậu chủ nhà cậu đi? Hắn ta không phải là tên khốn kiếp bất tử vạn năng vô địch khỉ đột xỏ lá điêu ngoa cái gì cũng biết à?".
"Phó tổng, trước khi anh mắng cậu chủ nhà tôi, có thể để tôi lau mũi trước được không, tôi mà để nước mũi đi phục vụ khách, bọn họ cũng sẽ không hài lòng đâu!".
Minh Hiếu hết cách, vừa lẩm bẩm nói cái gì đấy, vừa vươn tay ra một cách không tình nguyện. Tay áo sơ mi chỉn chu sạch sẽ không một nếp nhăn đưa tới trước mặt Đức Phúc, cậu nghi hoặc nhướn mày nhìn anh.
"Nhìn cái gì! Lau đi!".
Cậu ngẩn người, cúi đầu lấy tay áo của phó tổng Trần lau lau mũi, động tác vô cùng thân thiết như thế lại khiến cậu nhớ tới cậu chủ Trung Thành, cũng giống như lúc phục vụ khách, chỉ cần một hành động đơn giản của bọn họ cũng dễ khơi ra trí liên tưởng của cậu.
Có người giống Trung Thành, không thích nhìn thực đơn để gọi món, thích nghe Đức Phúc đọc.
Có người giống Trung Thành, không uống café không thêm đường sữa, còn ghét thêm tương ngọt vào salad.
Có người giống Trung Thành, thích lấy tay áo cho Đức Phúc lau nước mũi.
Cậu sắp ly hôn với cậu chủ rồi. Cứ gom những kí ức khiến trái tim cậu đau đớn hoang mang như thế làm gì?
Cái đầu hết cúi xuống lại ngẩng lên in bóng trên cặp kính trắng của Minh Hiếu, chiếc nhân kim cương trong cổ áo cậu nhảy ra trước ngực, cảm giác âm ấm trên mu bàn tay khiến khớp ngón tay của anh khẽ động đậy, lơ đãng chạm vào hạt kim cương hào nhoáng kia. Anh im lặng âm thầm quan sát tỉ mỉ.
"Cậu...".
Anh muốn hỏi, rồi lại im lặng, "Thứ ba tuần sau cậu có rảnh không?".
"Phó tổng, thứ ba không phải đi làm sao?".
Cậu hít mũi.
"Đi công tác với tôi".
"Đi công tác?".
"Ừ, đi công tác". Anh gật đầu
"Thứ ba trợ lý của tôi bận, cậu đi thay".
"Sao... sao lại là tôi?".
"Cậu nghĩ tay áo của tôi cho mượn lau nước mũi không đấy à?".
Minh Hiếu trợn mắt, "Thứ ba tôi lái xe tới đón, cậu chuẩn bị hành lý cẩn thận đi theo tôi, hiểu chưa?"
"Nhưng mà, phó tổng, tôi phải hỏi cậu chủ tôi trước rồi mới...".
Thứ hai là sinh nhật của cậu chủ rồi. Muốn nghe lời cậu chủ sao? Được lắm, "Giờ trả tiền ngay lập tức".
Thêm cả tiền giặt áo sơ mi nữa. "Á... cậu chủ không quan trọng, thứ ba tôi đi với anh!".
Vừa nghe tới trả tiền, Đức Phúc lập tức buông vũ khí xin hàng. Cậu không muốn phải túng quẫn tới mức lấy tiền cậu chủ bao cậu ra trả cho phó tống ác ma, cậu không nên đắc tội, từ từ trả là được rồi. Thứ hai làm sinh nhật xong, thứ ba đi công tác, chắc là không sao nhỉ?
Hơn nữa... chỉ cần cậu không xuất hiện trước mặt cậu chủ, chỉ cần trốn cậu chủ, cậu chủ chắc sẽ không có cơ hội nói muốn ly hôn với cậu đúng không?
Dù là thủ đoạn, cũng để Nguyễn Đức Phúc được làm người có chồng thêm mấy ngày nữa là được rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro