
Chương 1: Sự cộng hưởng của những lãng quên
Không khí nặng nề, tĩnh điện bao trùm, một sự im lặng kỳ lạ phủ lên bãi phế liệu. Zanka và Enjin thận trọng di chuyển, các giác quan trở nên nhạy cảm hơn bao giờ hết, mọi bản năng đều báo hiệu nguy hiểm. Khi rẽ qua một góc kim loại cong vênh và chất đầy máy móc bỏ đi, họ khựng lại.
Một con quái vật khổng lồ lơ lửng giữa khoảng đất trống phía trước, hình dạng kỳ lạ và to lớn, nhưng điều khiến họ chú ý không phải là sinh vật đó - hay nỗi sợ hãi của họ. Từ bên trong Jinki, một hình hài hiện ra, điềm tĩnh đến khó tin, khoác trên mình bộ trang phục tinh khôi, thanh lịch - một Giver từ Thiên Giới. Trong tay hắn, một vật thể pha lê kỳ lạ phát ra thứ ánh sáng ma quái, tà ác.
"Lùi lại."
Enjin gầm gừ, theo bản năng đẩy Zanka ra sau.
Ánh mắt của Spherite không hề dao động. Hắn nhìn chằm chằm vào Enjin với ánh mắt lạnh lẽo. Một nụ cười khinh khỉnh nhếch lên trên môi khi hắn giơ các thiết bị quan trọng lên. Ngay lập tức, một lưỡi kiếm ánh sáng tinh khiết, cô đọng bùng nổ, cắt xuyên không trung với tốc độ không tưởng.
"Nằm xuống!"
Enjin gầm lên, và lần này cú đẩy của anh trở nên điên cuồng, tuyệt vọng hơn tất thảy - quăng cả cơ thể mình ra trước đòn tấn công.
Vụ nổ ập đến không thương tiếc. Một tia chớp chói lòa, một tiếng xé gió thủng toạc không gian, một sự im lặng gào thét bên tai. Khi ánh sáng tan đi, Enjin đã biến mất. Không thi thể. Không máu. Thậm chí không một dấu vết nào của sự tồn tại của anh. Chỉ còn lại một vệt sáng mờ nhạt, lung linh kéo dài trong một nhịp tim, đánh dấu nơi anh đã từng ở, trước khi tan biến vào không khí tĩnh lặng, trống rỗng.
Hơi thở của Zanka nghẹn lại, mạch đập dồn dập trong sự tĩnh lặng ngột ngạt. Thế giới như nhỏ hơn, nặng nề hơn, như thể chính không khí cũng đang tiếc thương cho sự tan biến của người đàn ông đó.
Zanka bị bỏ lại một mình, một mảnh vỡ găm vào chân và một khoảng trống sâu hoắm trong lồng ngực. Hạ Giới, vốn dĩ khắc nghiệt nhưng quen thuộc, giờ đã trở thành một vùng đất hoang tàn vắng lặng. Suốt nhiều tuần, cậu gần như không nhúc nhích. Cậu chỉ ăn khi cơn đói cào cấu ruột thịt, chỉ ngủ khi sự kiệt sức cướp đi sức chiến đấu của cơ thể. Thế giới phẳng lặng, xám xịt và trống rỗng. Enjin đã ra đi, và cùng với anh, tất cả ánh sáng, tất cả thứ từng giúp thế giới này trở nên dịu dàng hơn cũng biến mất. Zanka chìm vào một nỗi tuyệt vọng câm lặng, ngột ngạt, nỗi đau buồn đè nặng lên cậu như một quả tạ nặng hàng trăm, hàng nghìn tấn.
Nhưng nỗi buồn không kéo dài. Nó không thể. Không phải ở đây. Ban đầu chậm rãi, rồi với cường độ dữ dội, điên cuồng, nỗi đau thắt lại, chuyển sang chua chát và bỏng rát, biến thành cơn thịnh nộ cay đắng, thiêu đốt tất cả. Zanka bùng cháy - không phải vì bản thân, không phải vì mất mát - mà là vì thế giới, vì lớp bụi luôn hiện hữu, vì con quái vật, và trên hết, vì tên khốn đến từ Thiên Giới đã cướp đi Enjin mà không chút do dự. Cơn thịnh nộ thiêu rụi nỗi đau, để lại một cục than lạnh lẽo, cứng rắn trong lồng ngực cậu, một nguồn nhiên liệu không ngừng nghỉ cho những gì sắp xảy ra.
Cơn thịnh nộ này đã định hình lại đứa nhóc ấy. Quá trình huấn luyện của cậu trở thành một nghi lễ tàn bạo, đáng sợ. Jinki của cậu không còn là vũ khí đơn thuần nữa; nó trở thành một phần của cơn thịnh nộ - chính xác và chết chóc. Cậu chiến đấu với mọi Ban Thú, mọi kẻ gian manh, mọi kẻ ngáng đường cậu. Kho báu, vinh quang, sự sống - tất cả đều không quan trọng.
Chỉ có sự hủy diệt mới là quan trọng.
Những động tác của cậu trở nên gọn gẽ, tàn nhẫn và khốc liệt. Cậu bé từng sợ bị bỏ lại đã biến mất, thay vào đó là một người đàn ông kiên quyết, không chút nao núng. Tên tuổi cậu lan truyền khắp nơi, vừa sợ hãi vừa kính sợ: một kẻ xảo quyệt, không chút vui vẻ, không chút ánh sáng trong mắt, bị thôi thúc bởi cơn thịnh nộ không thể nguôi ngoai. Mỗi hơi thở, mỗi đòn đánh, mỗi kế hoạch đều bị cuốn theo một mục đích duy nhất: mở đường lên Thiên Giới và tiêu diệt kẻ đã cướp đi cả thế giới của cậu.
Ba năm trôi qua - mỗi năm lại dài hơn, lạnh lẽo hơn và khắc nghiệt hơn năm trước. Zanka không còn là cậu bé ngày nào nữa. Khuôn mặt cậu giờ đây hằn lên vẻ nhăn nhó giận dữ, đôi mắt lạnh lẽo, vô hồn. Cơ thể cậu giờ đây như một thứ vũ khí - đầy sẹo, chai sạn, và được tôi luyện để chiến đấu.
Cậu đã bò qua một đường hầm bí mật, một mạch đất nguy hiểm được đồn đại là dẫn đến những khu vực bị lãng quên của Hạ Giới. Nhiều tuần chiến đấu và bò trườn đã đưa cậu đến đây, vào một vùng đất hoang vu mà cậu chưa từng nhìn thấy. Nhưng mục đích của cậu vẫn không thay đổi. Nỗi uất hận vẫn cháy bỏng trong cậu, không gì lay chuyển được.
Đêm đó, nơi ẩn náu vô cùng căng thẳng. Bình thường thì nó vang lên những tiếng leng keng của kim loại và những tràng cười, nhưng giờ đây, sự im lặng bao trùm, giòn tan và ngột ngạt. Nguồn cơn của âm thanh ấy ngồi một mình trong góc, Zanka, tỉ mỉ đánh bóng những dụng cụ quan trọng của mình. Những cử chỉ của cậu chính xác, máy móc, vô hồn. Khuôn mặt cậu như một chiếc mặt nạ, đôi mắt thì xám xịt, trống rỗng, không thể nhận ra.
Rudo, đang loay hoay với một bộ phận động cơ lượm được, liếc nhìn sang. Người hưỡng dẫn nó từng biết đã biến mất, thay vào đó là hình bóng lặng lẽ, u ám này. Đặt bộ phận đó sang một bên, nó bước tới.
"Này, Zanka. Trông nó có vẻ cùn quá. Hôm nay chúng tôi tìm được vài viên đá mài. Khá tốt đấy. Chắc sẽ dùng được cho một cạnh sắc."
Không có tiếng trả lời. Chỉ có tiếng kim loại cọ vào đá.
Rudo lại thử, giọng có phần nài nỉ hơn. "Thôi nào. Nói chuyện với tôi đi. Chúng tôi ở đây, tất cả chúng tôi. Anh không cần phải gánh vác một mình đâu."
Tay Zanka khựng lại. Cuối cùng cậu ngẩng lên và ánh mắt lạnh lẽo ấy còn sắc bén hơn bất kỳ lưỡi dao nào. "Còn gì để nói nữa không?" Giọng cậu đều đều, không còn chút ấm áp nào. "Cậu không thể sửa nó được đâu."
Từ bên kia phòng, Riyo rời mắt khỏi tờ tạp chí, ngước nhìn lên. Cô nhìn thấy bức tường Zanka vừa dựng lên, và lòng cô nhói đau. Cô đứng dậy, tay bưng một bát cháo ấm.
"Đây," cô nói khẽ. "Cả ngày hôm nay anh chưa ăn gì."
Ánh mắt Zanka liếc nhìn cái bát, rồi lại nhìn cây gậy. Cậu lắc đầu một cái, một cử chỉ dứt khoát và nhanh chóng. Không nói thêm bất kì điều gì.
Riyo cứng đờ người. Chỉ một cử chỉ đó đã đè bẹp cô hơn cả cơn giận. Vai cô chùng xuống, đứng bất lực cho đến khi Follo đứng dậy, bước tới và nhẹ nhàng cầm lấy chiếc bát từ tay cô.
Gris, người vẫn đang quan sát từ trong bóng tối, cuối cùng cũng lên tiếng, giọng nói của anh nhỏ nhưng đều đều.
"Chúng tôi lo cho cậu lắm, Zanka. Chúng ta là gia đình mà."
Từ "gia đình" vang lên như một lưỡi dao. Zanka cứng đờ người, rồi đập mạnh những dụng cụ sinh tồn xuống sàn, vang vọng khắp nơi trú ẩn im ắng. Cậu đứng dậy, cơn thịnh nộ lan tỏa khắp người như sóng. Ánh mắt cậu quét qua họ, lạnh lẽo và sắc bén.
"Đừng." cậu gầm gừ, giọng trầm thấp, đầy nguy hiểm. "Đừng có giả vờ như mình hiểu biết. Đừng có làm như chúng ta là một gia đình. Anh không biết cảm giác này là thế nào đâu. Tôi không còn là một phần của chuyện này nữa. Tôi không cần anh giúp."
Giọng cậu nghẹn lại ở chữ cuối cùng, để lộ vết thương lòng sâu thẳm bên dưới cơn thịnh nộ. Rồi Zanka quay người, sải bước vào bóng tối, biến mất không một ánh nhìn. Sự im lặng cậu bỏ lại thật ngột ngạt.
Rudo đá vào một mảnh kim loại rời rạc, tiếng leng keng của kim loại vang lên trong sự tĩnh lặng. Mặt nó nhăn lại vì đau đớn tột cùng. "Anh ta bị gì vậy?" nó gầm lên.
"Chúng ta đang cố gắng giúp anh ta mà! Chúng ta là bạn của anh ta. Và lần nào, lần nào cũng thế, anh ta cũng ném trả lại chúng ta." Nó chỉ tay về phía bóng tối nơi Zanka đã biến mất. "Anh ta muốn gì ở chúng ta? Đã ba năm rồi. Anh ta thực sự nghĩ mình là người duy nhất nhớ Enjin sao?"
Riyo, người vẫn lặng lẽ quan sát, thở dài mệt mỏi. Khi cô lên tiếng, giọng cô bình tĩnh, gần như nhẹ nhàng, nhưng lại cắt ngang cơn giận của Rudo một cách chính xác như dao mổ. "Đúng là vậy đấy."
Rudo quay phắt đầu về phía cô, ánh mắt sắc lẹm. "Cô đang nói gì vậy?"
Riyo khoanh tay, nét mặt nặng trĩu nỗi buồn. "Nghĩ mà xem, Rudo. Với chúng ta, Enjin là một ký ức. Một ký ức đau buồn, đúng vậy, nhưng... cũng chỉ là một ký ức thôi. Chúng ta đã từng đau xót. Chúng ta đã từng khóc. Và chúng ta có nhau để dựa vào khi quá đau đớn. Chúng ta đã học cách sống chung với nó." Cô lắc đầu chậm rãi, giọng trầm xuống. "Nhưng Zanka thì sao? Với anh ta, Enjin không phải là một ký ức. Anh ấy là một bóng ma. Anh ấy là lý do Zanka vẫn còn thở. Ngọn lửa đã ăn mòn Zanka từ bên trong."
Cô bước lại gần hơn, giọng nhỏ dần, gần như thì thầm. "Chúng ta tin Enjin đã chết. Chúng ta đã tin điều đó suốt ba năm. Nhưng Zanka... Zanka vẫn ôm chặt lấy nó như thể nó mới xảy ra hôm qua. Anh ta không thể buông bỏ cơn thịnh nộ, bởi vì nếu làm vậy, nỗi đau sẽ nuốt chửng anh. Và có lẽ Zanka cảm thấy bị phản bội. Bị chúng tôi phản bội. Bởi vì chúng ta đã xem xét bằng chứng và chấp nhận một thực tế mà anh ta không chịu chấp nhận."
Cơn giận biến mất khỏi khuôn mặt Rudo, thay vào đó là một nỗi buồn sâu thẳm. Nó nhìn Riyo, nhìn về góc tối nơi Zanka đã biến mất. Nó nghĩ về tất cả những lần họ nhắc đến Enjin trong quá khứ, tất cả những khoảnh khắc vô tình mà họ đã xác nhận hết lần này đến lần khác rằng Enjin đã ra đi. Và giờ nó hiểu ra - với sự dứt khoát đến nghẹt thở - rằng họ chẳng hề giúp đỡ Zanka chút nào. Họ chỉ nhắc nhở cậu rằng cậu đã cô đơn đến nhường nào.
[...]
Zanka đóng sầm cửa lại, tiếng thình thịch vang vọng khắp căn phòng trống trải. Cậu dựa vào lớp kim loại lạnh lẽo, tim đập thình thịch, hơi thở dồn dập. Cậu muốn hét lên. Anh muốn xé toạc những bức tường. Cơn thịnh nộ đã nuôi sống cậu suốt ba năm qua giờ bùng cháy dữ dội hơn bao giờ hết - chỉ có điều lần này, nó không còn sắc bén và dữ dội nữa. Nó hoang dại, tuyệt vọng, và nó âm thầm.
Zanka trượt xuống cửa, cơ thể rã rời, sức nặng cuối cùng cũng khiến cậu gục ngã. Tấm khiên cậu rèn từ cơn giận vỡ tan, và tất cả những gì còn lại là nỗi đau buồn – thô ráp, ngột ngạt và không thể chịu đựng nổi. Hai tay cậu run rẩy ôm lấy mặt khi tiếng nức nở đầu tiên bật ra. Rồi một tiếng nữa. Và một tiếng nữa.
Chiến binh tàn nhẫn đã biến mất. Chỉ còn lại một cậu bé, tan vỡ và nhỏ bé, đang gào thét trong nỗi tuyệt vọng của chính mình.
Bàn tay run rẩy của cậu thò vào túi và rút ra mảnh vỡ từ chiếc vòng cổ của Enjin. Zanka nhìn chằm chằm vào nó như thể đó là thứ duy nhất trói buộc cậu với thế giới tàn nhẫn này. Cậu siết chặt nó đến nỗi những cạnh sắc nhọn cứa vào lòng bàn tay, nhưng vết thương chẳng thấm vào đâu so với vết thương sâu hoắm trên ngực.
"Anh đã nói sẽ chứng kiến em trở nên mạnh mẽ hơn mà," cậu thì thầm khàn khàn, giọng nghẹn ngào. "Anh đã hứa..."
Tiếng nức nở làm cậu run rẩy, một dòng sóng trào cậu không thể kìm nén được nữa. Lần đầu tiên sau ba năm, cậu thừa nhận sự thật với chính mình: cậu không giận họ vì đã bước tiếp. Anh giận chính mình vì đã không thể làm thế. Những bức tường băng cậu xây dựng để sinh tồn đã tan chảy, và giờ cậu đang chết đuối trong dòng nước đen lạnh lẽo sắp nhấn chìm mình.
Và rồi - giữa bóng tối ngột ngạt - một ký ức chợt hiện về.
Không xám xịt. Không nặng nề. Nó ấm áp, sống động, được tô điểm bằng sắc vàng bụi bặm của một buổi chiều ở trụ sở của Hội Dọn Dẹp.
Ngày ấy cậu còn trẻ, vụng về, vẫn còn mới mẻ với Hội. Jinki của cậu như một khối gỗ vô hồn trong tay khi cậu cố gắng bắt chước những động tác hoàn hảo của Enjin. Cậu loạng choạng xoay người, suýt đánh rơi vũ khí, mặt đỏ bừng vì xấu hổ.
Cậu chuẩn bị tinh thần cho sửa sai, cho nỗi thất vọng mà cậu luôn lo sợ nhưng điều đó đã không bao giờ xảy ra. Thay vào đó, Enjin bước lại gần, bình tĩnh như thường lệ. Ánh mắt anh không nhìn vào lỗi lầm của Zanka mà nhìn vào bàn tay mình.
"Cổ tay của em." Enjin nói khẽ, giọng trầm thấp, đều đều. "Cái búng tay cuối cùng. Nó đang gọn gàng hơn. Em đã luyện tập rất tốt đấy."
Những lời nói ấy còn mạnh hơn bất kỳ cú đánh nào. Zanka cứng người, tim cậu bỗng đập thình thịch vì một thứ gì đó chói sáng và khó chịu. Enjin đã nhận ra. Enjin đã nhìn thấy cậu...
Một vệt đỏ bừng bừng lan khắp mặt Zanka, và cậu phải đấu tranh với từng thớ thịt trong người để không nở một nụ cười toe toét ngớ ngẩn. Cậu phải tỏ ra bình tĩnh, hơi nghiêm nghị, như thể chẳng có chuyện gì xảy ra. Cậu phải giả vờ rằng lời khen đó chẳng có ý nghĩa gì. Nhưng niềm hạnh phúc vẫn dâng trào trong cơ thể, một luồng sinh khí thuần khiết, không thể kiềm chế khiến ngực cậu nhói lên.
Zanka tránh mắt, nhìn xuống Jinki, cố gắng che giấu sự run rẩy trong tay.
"C-có gì đâu." cậu lẩm bẩm, giọng hơi khàn, hơi căng thẳng.
Cậu không cần ngước lên cũng biết người đàn ông lớn tuổi kia đang mỉm cười. Cậu cảm nhận được nụ cười ấy trong không khí, trong sự ấm áp của khoảng lặng giữa hai người. Bàn tay Enjin đặt lên vai cậu - vững vàng, dịu dàng, không nói nên lời. Và trong khoảnh khắc hoàn hảo, thoáng qua ấy, Zanka biết mình sẽ theo người đàn ông này đến bất cứ đâu.
Ký ức vỡ tan như thủy tinh.
Tiếng gầm rú của lũ thú dữ vang vọng khắp phố phường, làm rung chuyển những tòa nhà đổ nát của Cấm Vực. Mùi hôi thối nồng nặc của kim loại cháy xém và bụi chua lan tỏa khắp không khí. Rudo, Riyo, Follo và Gris chiến đấu với sự hung dữ của lũ Ban Thú, Jinki của họ lóe lên những đường cong tuyệt vọng. Zanka di chuyển giữa chúng như một bóng ma, vũ khí của cậu như một vệt bạc mờ ảo - hiệu quả, tàn nhẫn, vô nhân đạo. Cậu bé trong ký ức đã biến mất. Thứ còn lại chỉ là vũ khí.
Họ dồn con quái vật cuối cùng vào một con hẻm đang sụp đổ, tiếng thét khàn khàn của nó bị cắt ngang khi cú đấm của Rudo trúng đích. Con quái vật tan biến thành một cơn bão bụi, sự im lặng sau đó đè nặng lên ngực họ. Họ đứng thở hổn hển, cơ thể lấm lem bụi bẩn, adrenaline giảm dần.
Rồi tiếng thở gấp gáp của Riyo thu hút sự chú ý của họ. Ẩn mình trong một hốc tường hẹp, co rúm dưới một đống phế liệu, là một bà lão. Gầy gò, run rẩy, đôi mắt mở to vì sợ hãi - rồi lại đẫm lệ vì biết ơn.
"Ồ, cảm ơn mọi người." bà thì thầm, giọng mỏng như tờ giấy. "Cảm ơn mọi người rất nhiều. Mọi người đã cứu mạng tôi. Tôi... tôi không có gì nhiều để cho, nhưng làm ơn. Hãy để tôi cảm ơn mọi người đúng cách. Nhà tôi chỉ cách đây vài dãy nhà thôi. Tôi vừa nướng bánh xong."
Rudo ngẩng phắt đầu lên, cơn mệt mỏi thoáng qua. Đôi mắt nó, dù đã trưởng thành theo năm tháng, vẫn sáng lên vẻ ngạc nhiên của một đứa trẻ. "Bánh à?" nó buột miệng.
Riyo, Follo và Gris mỉm cười, nỗi mệt mỏi của họ dịu đi, gần như chuyển thành hy vọng. Cô gái tóc đỏ huých Rudo, và một sự đồng thuận ngầm được truyền đi giữa họ. "Bà thật tốt bụng," cô nói một cách nồng nhiệt. "Chúng tôi rất cảm ơn."
Nhưng Zanka không nhúc nhích. Ánh mắt cậu dừng lại ở đống đổ nát bên ngoài, tư thế cứng nhắc, sự im lặng nặng nề. Đây là một nhiệm vụ, không phải một buổi tiệc trà. Nếu họ đi, nó đồng nghĩa với sự chậm trễ và đầy rủi ro. Cảm xúc mà cậu không thể chịu đựng được. Cậu định phản đối, nhưng Follo đặt tay lên vai cậu.
"Thôi nào, Zanka." Follo thì thầm, giọng gần như van nài. "Chỉ một chút thôi mà."
Zanka cuối cùng cũng ngẩng lên, đôi mắt xám lướt qua khuôn mặt họ. Hy vọng. Nhẹ nhõm. Khao khát một khoảnh khắc bình yên. Cậu thở dài đầy cay đắng rồi cũng miễn cưỡng đi theo, mặc dù mỗi bước chân đều như phản bội lớp áo giáp cậu đã dày công xây dựng.
Ngôi nhà của người phụ nữ nhỏ nhắn, ấm áp và sạch sẽ đến khó tin, sàn kim loại lấp lánh dưới ánh đèn mờ ảo. Không khí thoang thoảng mùi đường và bột mì - những thứ mềm mại, gần gũi với con người. Zanka cảm thấy ngột ngạt bởi thứ mùi ấy, bởi lòng tốt lan tỏa từ mọi phía. Cậu đứng im gần cửa, hai tay khoanh trước ngực, mặt như một chiếc mặt nạ đá, ánh mắt nhìn chăm chăm vào bất cứ đâu ngoài chiếc bàn.
Những người khác ngồi xuống, tiếng giày nện leng keng trên sàn nhà sạch bong khi người phụ nữ bày đĩa ra. Rồi, từ phòng sau, một bóng người khác xuất hiện - một người đàn ông ngoài ba mươi, tay cầm khay cốc đặt cân đối. Tóc vàng hất ra sau, râu quai nón gọn gàng, quần áo thường ngày. Cử chỉ của anh ta nhẹ nhàng, thong thả, nhưng lại tự tin đến lạ thường.
Cả nhóm trao đổi những ánh nhìn e ngại. Có điều gì đó ở anh ta khiến họ khó nhận ra, nhưng thời gian và hoàn cảnh đã làm mờ đi ký ức.
Zanka không nhìn. Anh không muốn nhìn. Nhưng một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng anh, một bản năng sắc bén hơn anh tưởng. Trái với ý muốn, anh ngước mắt lên.
Không phải râu. Không phải tóc. Không phải áo sạch.
Đó là cách anh di chuyển. Sự tự tin lặng lẽ, sự hiện diện vững vàng khơi dậy vết thương chôn sâu.
Người đàn ông nghiêng người đặt khay xuống, và khi anh ta với lấy con dao, tay áo anh tụt ra sau. Mực bắt sáng — một mạng lưới những đường nét phức tạp, xoắn lại và đan xen.
Một hình xăm mà Zanka đã khắc sâu trong lòng từ lâu.
Hơi thở của Zanka nghẹn lại. Trái tim cậu, vốn đã như tảng đá suốt ba năm, bỗng đập mạnh như muốn xé toạc lồng ngực. Hơi nóng phả vào mặt, một cơn đỏ bừng bừng mà cậu phải dùng hết sức lực để kìm nén. Cơn thịnh nộ và đau buồn hòa quyện thành một cơn bão dữ dội bên trong cậu.
Zanka có lẽ đang nhìn thấy một bóng ma. Một bóng ma ấm áp, chân thực và sống động. Tay cậu run rẩy, nắm chặt thành nắm đấm, các đốt ngón tay trắng bệch, cơ thể cứng đờ.
Một tiếng thở hổn hển vang lên khắp căn phòng.
Riyo đưa tay lên miệng, mắt mở to vì không tin nổi.
Vẻ mặt Rudo từ bối rối chuyển sang sốc đến mức gần như đau đớn khi chứng kiến. Nó loạng choạng lùi lại, làm rơi một chiếc cốc xuống sàn. Tiếng vỡ vang lên, sắc nhọn và dứt khoát, nhưng không ai trong số họ nhúc nhích.
Nghe tiếng động, người đàn ông quay lại, vẻ lo lắng thoáng qua trên khuôn mặt. "Cậu ổn chứ?" anh ta hỏi, giọng trầm thấp, đều đều. Ánh mắt anh lướt qua họ - dừng lại ở Rudo trong khoảnh khắc ngắn ngủi - nhưng không hề nhận ra, không hề có chút ký ức nào. Họ là những người xa lạ với anh.
Bà lão bước tới, nhẹ nhàng đặt tay lên cánh tay anh. "Cháu làm họ giật mình đấy, cháu yêu." bà lẩm bẩm, rồi quay sang nhìn cả nhóm với ánh mắt buồn bã, kiên định. "Chuyện... dài lắm."
Lời bà kể lại, nặng trĩu trong im lặng. Ba năm trước, bà tìm thấy anh nằm nửa người dưới đống đổ nát, thân thể tan nát, mạng sống ngàn cân treo sợi tóc. Anh đã hôn mê suốt sáu tháng. Khi tỉnh dậy, anh chẳng còn gì cả.
Không tên, không tuổi. Không quá khứ. Không ký ức về con người anh đã từng.
Bà đã chăm sóc, nuôi dưỡng và cho anh một cuộc sống bình yên. Với bà, anh chỉ đơn giản là người đàn ông tốt bụng, trầm lặng mà bà gọi là cháu nuôi.
Cả nhóm đứng chết lặng, trái tim rối bời trong một mớ hỗn độn vừa vui vừa buồn. Enjin vẫn còn sống - sống một cách kỳ diệu, không thể tin được. Nhưng người đàn ông họ đã đánh mất, người bạn họ đã tiếc thương trong nhiều năm, lại chẳng còn là anh dẫu đã hiện hữu trước mắt.
Zanka gần như không thở được. Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên da, từng dây thần kinh trong cơ thể cậu gào thét. Thế giới của cậu - ba năm giận dữ, đau buồn, và mục đích tàn nhẫn - sụp đổ dưới chân cậu. Người đàn ông mà cậu đã thương tiếc. Người đàn ông mà cậu đã căm ghét. Người đàn ông mà cậu đã thề sẽ trả thù.
Còn sống.
Và anh ấy không nhớ cậu.
Sự im lặng sau lời nói của bà lão thật dày đặc, ngột ngạt, đầy những câu hỏi chưa nói ra và những ký ức rời rạc.
Rudo, vẫn còn tái mét vì sốc, ngập ngừng bước về phía Enjin. "Anh... anh đã biến mất ba năm rồi." nó nói, giọng nghẹn lại vì tuyệt vọng. "Chúng tôi cứ tưởng anh-"
Một bàn tay rắn chắc đặt lên vai nó ngăn nó dừng lại. Follo nắm chặt, ra lệnh mà không nói một lời. Câu nói của Rudo nghẹn lại trong cổ họng, miệng nó mím chặt. Follo liếc nhìn Gris đầy ẩn ý, và anh đáp lại bằng ánh mắt mở to, nghiêm nghị. Một thỏa thuận ngầm được đưa ra giữa họ: đừng nói bất cứ điều gì có thể làm Enjin suy sụp. Không phải bây giờ. Không phải ở đây.
Tuy nhiên, Riyo đã tập trung vào nơi khác. Ánh mắt cô chưa bao giờ rời khỏi Zanka. Cô nhìn thấy đôi tay run rẩy của cậu, hàm cậu cứng đờ, nỗi đau đớn âm ỉ cố gắng - và thất bại - che giấu bên dưới vẻ ngoài lạnh lùng. Cậu như một cái lò xo cuộn chặt, sẵn sàng bật tung. Khi cảm nhận được ánh mắt của cô, cậu giật mình, quay ngoắt về phía bức tường phía xa, tuyệt vọng tránh ánh mắt của cô.
Không nói một lời, Riyo bước lại gần, nắm lấy tay Zanka. Những ngón tay của Zanka cứng đờ, lạnh ngắt, như muốn rụt lại. Nhưng cô vẫn giữ chặt, một cái giật nhẹ, cố ý, cái nắm tay chắc chắn và kiên định. Cô siết chặt, một hành động đơn giản mang theo tất cả những gì chưa nói. Đó là một lời hứa: Anh có tôi. Tôi ở đây rồi. Đừng ngã.
Căn phòng như chật cứng, nặng trĩu những lời chưa nói. Bà lão mỉm cười, khóe mắt nhăn lại. "Xin mời," bà nhẹ nhàng nói, "Quay lại sớm nhé. Để lấy thêm bánh ngọt và trò chuyện."
Những người khác thì thầm cảm ơn, giọng nói căng thẳng, yếu ớt. Làm sao có thể nói lời tạm biệt với một người mà bạn tưởng đã chết? Một người bạn thậm chí còn không biết tên bạn? Những cái gật đầu lịch sự, những nụ cười gượng gạo, sự im lặng đau đớn - nỗi đau buồn của họ lơ lửng trong không khí. Về phần Enjin, anh chỉ lặng lẽ quan sát, vẻ mặt lặng lẽ, bối rối.
Rudo dẫn đầu ra ngoài, vai khom xuống, vẻ ngoài hiên ngang thường ngày đã biến mất. Riyo, Follo và Gris theo sau, lưng quay về phía căn phòng, mỗi người đều mang theo gánh nặng vô hình của khoảnh khắc ấy. Zanka nán lại cuối cùng, đông cứng nơi ngưỡng cửa, thân hình căng cứng vì nỗi đau buồn không nói thành lời. Anh phải giữ nguyên chiếc mặt nạ đã đeo suốt ba năm dài - lạnh lùng, cứng rắn, không thể xuyên thủng. Nhưng bên trong, cơn bão vẫn đang hoành hành.
Nhưng ngay khi sắp bước ra ngoài, cậu không thể cưỡng lại được sự thôi thúc trong mình. Cậu liều mình liếc nhìn lại lần cuối, một lời cầu xin lặng lẽ, tuyệt vọng. Ánh mắt cậu chạm phải ánh mắt Enjin từ phía bên kia căn phòng nhỏ bừa bộn. Trái tim Zanka, vốn đang đập thình thịch vì nỗi đau dữ dội, giờ hoàn toàn ngừng đập.
Vẻ mặt Enjin không hề có chút nhận ra, không chút ký ức chung, không chút dấu vết của mối liên kết đã từng định hình họ. Chỉ còn lại sự tò mò lặng lẽ, dịu dàng đọng lại trong ánh mắt anh, một thoáng hứng thú với cậu bé im lặng đang đứng ở cửa. Không gì hơn.
[...]
Sự im lặng của nơi ẩn náu đè nặng lên Zanka như một sức nặng lạnh lẽo, ngột ngạt. Cậu nằm thao thức trên chiếc giường mỏng manh, những hình ảnh của ngày hôm đó cứ lặp đi lặp lại trong tâm trí. Khuôn mặt Enjin - người đàn ông mà cậu đã nhung nhớ suốt ba năm - vẫn sống động và chân thực, nhưng trống rỗng. Không một sự nhận diện, không một quá khứ chung. Cơn giận đã nuôi dưỡng cậu bấy lâu nay đã tan biến, thay vào đó là một nỗi đau trống rỗng, đáng sợ. Thế giới của cậu, lý tưởng của cậu, lý do tồn tại của cậu - tất cả - đã bị phơi bày là một lời nói dối.
Zanka nhắm mắt lại và để tâm trí trôi vào ký ức, một nỗi đau khác, một nỗi đau mà cậu gần như có thể chịu đựng được.
Đó là một buổi chiều ấm áp, bụi bặm trong trụ sở của họ. Tiếng máy móc rì rầm vang vọng khắp không gian, hòa lẫn với mùi gỉ sét quen thuộc. Enjin ngồi đối diện, tỉ mỉ lau chùi những dụng cụ, rồi thản nhiên bắt đầu cuộc trò chuyện mà Zanka từng nghĩ là "người lớn".
"Vậy," Enjin nói mà không ngẩng đầu lên, "em đã nghĩ đến chuyện đó chưa? Về... em biết đấy. Một người bạn đồng hành."
Zanka càu nhàu, đá tung một mảnh vải vụn trên sàn. Tâm trí và trái tim cậu đã tràn đầy năng lượng, cậu không cần phải suy nghĩ lung tung cho mấy chuyện kiểu như thế.
"Không!" cậu nói thẳng thừng.
Enjin khẽ cười, một âm thanh mệt mỏi, nhẹ nhàng. "Thôi nào. Ai cũng có một người như thế. Một người luôn ủng hộ em. Một người khiến em cảm thấy an toàn." Cuối cùng anh cũng ngẩng lên, ánh mắt lóe lên vẻ thấu hiểu. "Kiểu người dành cho em là gì hả? Không cần tên."
Zanka ngập ngừng. Mặt cậu đỏ bừng, vừa xa lạ vừa bồn chồn, nhưng cậu không thể ngừng trả lời. Ánh mắt cậu lướt qua khoảng không vô tận, khung cảnh quen thuộc phản chiếu những cảm xúc mênh mông mà cậu chưa từng nói thành lời.
"Một người mạnh mẽ," cậu lẩm bẩm, ngập ngừng, gần như tự nhủ. "Không chỉ về mặt thể chất. Một người có thể gánh vác gánh nặng của người khác mà không hề than vãn. Một người nhìn em như thể em không chỉ là một đứa trẻ, mà như thể em... đáng được bảo vệ." Cậu nuốt nước bọt, ánh mắt cuối cùng cũng rơi xuống đôi tay Enjin, những hình xăm sẫm màu trên cẳng tay, bàn tay gầy guộc nhưng vững chãi của anh. "Một người đã trải qua nhiều chuyện. Một người mệt mỏi, nhưng vẫn tốt bụng. Một người có đôi tay vững vàng mà em luôn có thể tin tưởng."
Sự im lặng tiếp theo thật khác biệt. Nó không phải là sự bình thản; nó nặng trĩu sự thấu hiểu. Enjin ngừng lau chùi dụng cụ. Ánh mắt dịu dàng và thấu hiểu của anh chạm vào ánh mắt Zanka. Anh không nói một lời. Anh không cần phải nói. Anh đã hiểu.
"Đó là một người đáng để tìm kiếm đấy." Người đàn ông lớn tuổi nói, giọng nhẹ nhàng và êm ái. Anh quay lại với công việc, tiếng đá mài vang lên đều đều. "Rồi sẽ có ngày em tìm thấy người đấy. Chỉ cần... nhớ tìm một người cùng tuổi. Một người có tương lai như em."
Mắt Zanka mở bừng. Cậu đã trở lại giường, không khí lạnh buốt buốt da. Ký ức ấy sắc bén và rõ ràng, chân thực hơn cả sự im lặng của nơi ẩn náu. Cậu vẫn còn cảm nhận được nỗi đau mơ hồ từ lời nói của Enjin, sự từ chối dịu dàng, tử tế, hoàn toàn không phù hợp với một người lớn vô trách nhiệm như cậu. Cậu chỉ là một đứa trẻ. Một người cần được chăm sóc. Và giờ đây, ba năm sau, người đàn ông đã nhìn thấu cậu lại còn chẳng biết tên cậu. Nỗi đau ấy vượt quá sức chịu đựng của cậu. Đó là một nỗi đau lạnh lẽo, cô đơn, và lần này, cậu không thể trốn tránh nó.
Zanka nằm một mình trong bóng tối, sự im lặng của căn phòng như một tấm chăn lạnh lẽo, ngột ngạt. Sự căng thẳng trong cơ thể cậu như một cục đau đớn, cơn thịnh nộ đã đeo bám cậu suốt ba năm qua, giờ đây được thay thế bằng nỗi buồn tủi trống rỗng, khủng khiếp. Cậu nhắm mắt lại, những hình ảnh của ngày hôm đó hiện về sau mí mắt: khuôn mặt Enjin, những hình xăm quen thuộc, nụ cười dịu dàng, và sự trống rỗng tàn khốc trong đôi mắt không còn lưu giữ ký ức nào về cậu.
Một giọt nước mắt nóng hổi trào ra khỏi khóe mắt cậu, lặng lẽ lăn dài trên má, như một vết nứt nhỏ trên con đê cậu đã xây dựng.
Zanka không cố ngăn nó lại. Cậu không thể. Một giọt nước mắt khác lại rơi, rồi một tiếng nấc nghẹn ngào, tuyệt vọng bật ra từ cổ họng anh. Âm thanh ấy bị nuốt chửng bởi bóng tối của căn phòng, một tiếng kêu cô đơn cho một bóng ma vừa được chứng minh là có thật. Toàn thân cậu bắt đầu run rẩy trước sức mạnh của nỗi đau buồn đã kìm nén bấy lâu.
Cậu nằm nghiêng, vùi mặt vào gối, và cuối cùng con đập vỡ tan. Cậu khóc không chỉ vì mất đi người đàn ông cậu từng quen biết, mà còn vì những năm tháng đau khổ cậu đã chịu đựng, vì sự trớ trêu khủng khiếp của nỗi đau. Một tiếng thì thầm đứt quãng, khàn khàn thoát ra khỏi môi anh.
"Enjin," cậu nghẹn ngào nói, cái tên vừa là lời cầu xin vừa là lời thú tội. "Enjin, tại sao?"
Và khi nước mắt rơi nhiều hơn, anh hiểu ra với sự rõ ràng kinh hoàng, trong vắt. Cậu đã dành ba năm tin rằng nỗi đau mà cậu cảm thấy là do đau buồn và bị phản bội. Cậu đã tự nhủ rằng tình cảm của mình chỉ là một sự rung động đơn thuần, một điều ngốc nghếch, trẻ con rồi sẽ phai nhạt. Nhưng không phải vậy. Nó chưa bao giờ phai nhạt. Nó đã mạnh mẽ hơn, lớn lên trên mảnh đất màu mỡ của sự mất mát và cơn thịnh nộ. Sự rung động trẻ con đã trở nên sâu sắc hơn thành một thứ gì đó to lớn và chiếm trọn tất cả, một cảm giác mạnh mẽ đến mức nó đã sống sót sau cái chết, một tình yêu mãnh liệt đến mức giờ đây đang xé nát cậu. Cậu không chỉ khóc cho người bạn đã mất. Cậu khóc cho người đàn ông mà anh đã yêu, một người đàn ông vẫn còn sống, nhưng giờ đây đã là một người hoàn toàn xa lạ.
[...]
Khu chợ hỗn loạn như một cơn lốc âm thanh và mùi gỉ sét. Tuy nhiên, Riyo vẫn di chuyển với một mục đích duy nhất, đôi mắt cô quét qua các gian hàng với sự tập trung được huấn luyện của một con diều hâu. Cô đi qua những đống máy móc bỏ đi và dụng cụ gỉ sét, tìm kiếm thứ gì đó có giá trị hơn nhiều so với một bộ phận. Cô đang tìm một đôi bốt mới.
Cô tìm thấy chúng được giấu trong một quầy hàng ở góc, nằm gọn dưới một đống áo khoác cũ. Chúng không phải là đồ mới theo nghĩa thông thường, mà là một đôi bốt chắc chắn, đã sờn cũ, đế dày, được gia cố và trông khá ít vết xước. Chúng được làm từ một chất liệu kỳ lạ, bền bỉ, dường như rũ sạch bụi bặm của Quả Cầu mà không hề mất đi vẻ bóng bẩy. Dây giày không đồng bộ và sờn rách, nhưng bản thân đôi bốt trông vẫn chắc chắn.
Tim Riyo hơi nhói lên. Chúng thật hoàn hảo.
"Cái này giá bao nhiêu?" cô hỏi người bán hàng, một ông già tóc hoa râm với vẻ mặt lúc nào cũng buồn chán.
Ông nheo mắt nhìn đôi bốt, ánh mắt khinh khỉnh. "Năm mươi xu. Chúng chỉ là đồ cũ thôi. Chỉ một tháng nữa là hỏng hết."
Riyo không mắc câu. Cô nhặt chúng lên, dùng ngón tay lần theo những đường khâu tinh xảo quanh đế giày. "Chất liệu quá cứng để dễ hỏng như thế." cô phản bác, bình tĩnh nhưng sắc bén. "Và đế giày gần như mới. Ba mươi xu - đó là giá của tôi."
Người bán hàng càu nhàu, nhưng khi gặp một người như vậy, ông biết ngay đó là một nhà đàm phán lão luyện. Thở dài chán nản, ông đưa tay ra. "Được thôi."
Riyo mỉm cười, khóe môi khẽ cong lên vẻ đắc thắng. Cô đưa tiền và ôm chặt đôi giày. Đó là một chiến thắng nhỏ nhoi giữa thế giới đầy rẫy thất bại, một điều đẹp đẽ, phi lý để đạt được ở nơi chỉ có những kẻ hữu dụng mới tồn tại. Đôi giày này không chỉ là minh chứng cho sự kiên cường của cô.
Zanka nhìn cô cẩn thận kiểm tra đôi giày đã mòn, một sự ngưỡng mộ lặng lẽ, gần như tôn kính dâng lên trong lồng ngực cậu. Cậu không nói gì, nhưng trong lòng đang reo lên lời khen ngợi. Cậu ngưỡng mộ vì cô đã tìm thấy niềm vui ở một nơi dường như không cho phép điều đó tồn tại. Cậu ngưỡng mộ đôi bàn tay khéo léo, những chuyển động nhanh nhẹn của cô, cách cô nhìn thấy vẻ đẹp trong mọi thứ, hy vọng trong nỗi tuyệt vọng vô tận. Cô là hiện thân cho tất cả những gì cậu cảm thấy mình đã đánh mất: sự lạc quan và kiên định.
Dường như Riyo cảm nhận được sức nặng của sự chú ý. Cô ngước lên khỏi đôi bốt, bắt gặp ánh mắt Zanka. Ánh mắt tinh nghịch biến mất, thay vào đó là sự bình tĩnh, thấu hiểu. Cô mỉm cười dịu dàng.
"Anh biết đấy, chúng ta vẫn chưa mất hết đâu." cô nhẹ nhàng nói.
Zanka giật mình, nhíu mày. Cậu biết cô không chỉ nói về đôi bốt. Cô đang nói đến Enjin, ký ức của cậu, những mảnh vỡ quá khứ đã bị đánh cắp. Nhưng giọng cô vẫn mang một sự chắc chắn thầm lặng, và những lời cô nói nghe thật bao la, đầy ý nghĩa.
Cô ấy nhìn đi chỗ khác một lúc, quan sát khu chợ đông đúc. "Anh ấy còn sống." cô lẩm bẩm. "Và một phần của anh ấy vẫn còn ở đó. Chúng ta chỉ cần tìm ra nó." Rồi cô quay lại, ánh mắt kiên định. "Còn anh... anh vẫn là anh. Cậu bé đã từng rất sợ mất anh ấy. Giờ thì anh có cơ hội rồi."
Cô nhấc đôi giày lên với một cử chỉ vừa đùa vừa nghiêm nghị. "Vậy, anh định làm gì? Anh định giành lại anh ấy sao? Hay anh định để anh ấy đi... một lần nữa?"
Mặt Zanka đanh lại. Cậu nhìn đi chỗ khác, mắt nhìn xuống đống sắt vụn hoen gỉ. Cậu không muốn trả lời. Nhưng sự hiện diện của Riyo vẫn cứ dai dẳng - sức mạnh thầm lặng của cô quá áp đảo. Cậu cảm nhận được sức nặng từ ánh mắt đó, sự mong đợi thầm lặng.
"Lỡ như thế này anh ấy sẽ hạnh phúc hơn thì sao?" cuối cùng cậu lẩm bẩm, giọng trầm và đau đớn. "Lỡ như gợi lại ký ức cho anh ấy thì sao... Lỡ như điều đó làm anh ấy đau khổ thì sao? Lỡ như đó không phải là điều nên làm thì sao?" Những lời anh nói là dành cho Enjin, nhưng cũng là cho chính cậu. Cậu tưởng tượng một cuộc sống không có nỗi đau, không có sự thật. Tại sao cậu phải đánh đổi hạnh phúc đó cho ham muốn của bản thân?
Riyo chỉ thở dài, nhẹ nhàng nhưng kiên quyết. "Vậy nếu anh ấy không phải thì sao?" cô phản bác. "Nếu anh ấy sống giả dối thì sao? Một cuộc đời u ám?" Cô bước lại gần hơn, giọng hạ xuống gần như thì thầm. "Đó là lý do tại sao anh còn ngần ngại à, Zanka? Anh sợ những gì Enjin sẽ cảm thấy... hay những gì anh sẽ cảm thấy?"
Cô để câu hỏi lơ lửng trong không trung. Rồi ánh mắt dịu lại. "Anh vẫn còn yêu anh ấy chứ?" cô hỏi, nhẹ nhàng nhưng sắc bén.
Zanka giật mình, đầu ngoảnh đi. Mặt cậu nóng lên, đỏ bừng vì bí mật sâu kín nhất của mình đột nhiên bị phơi bày. "Sao cô biết?" cậu nghẹn ngào, giọng khàn khàn. "Sao cô biết được?"
Riyo khẽ mỉm cười buồn bã. "Trực giác phụ nữ đấy," cô nói, nhưng ánh mắt lại tràn ngập sự thấu hiểu sâu sắc.
"Và," cô nói thêm, giọng đột nhiên nghiêm túc, "bởi vì tui đã từng gặp anh một lần. Lâu lắm rồi. Enjin đang ngủ, cuộn tròn trên chiếc ghế sofa cũ, còn anh... anh chỉ nhìn anh ấy. Anh nghĩ rằng xung quanh không có ai. Nhưng cái cách anh nhìn anh ấy... tui chưa từng thấy ai nhìn ai khác theo cách đó. Anh không chỉ nhìn Enjin. Anh đang ghi nhớ Enjin. Anh đang níu giữ anh ấy."
Ký ức ấy như một nhát dao đâm mạnh vào tim Zanka. Anh nhớ rõ đêm đó - sự tĩnh lặng, nhịp thở đều đều nhẹ nhàng của Enjin, ánh trăng soi sáng khuôn mặt cậu. Mỗi hơi thở của Enjin đều như một món quà, và cậu đã rất sợ hãi rằng một ngày nào đó nó sẽ bị tước mất. Cậu không chỉ níu giữ; cậu đã cố gắng xây dựng một ký ức đủ mạnh mẽ để tồn tại suốt cuộc đời. Giờ đây, ba năm sau, nó vẫn sống động như ngày nào. Lời Riyo nói là một sự thật trần trụi, không thể chối cãi.
Gương mặt Zanka méo mó vì những cảm xúc trái ngược nhau - xấu hổ, đau đớn, và một niềm hy vọng mong manh, đáng sợ. Cậu nhìn cô chằm chằm, chiếc mặt nạ cậu đeo suốt ba năm cuối cùng cũng vỡ tan. Khu chợ nhộn nhịp xung quanh dường như mờ dần vào một khoảng không xa xăm.
"Cô sẽ giúp tôi chứ?" cuối cùng cậu thì thầm, giọng trầm khàn, đứt quãng. Đó là một lời cầu xin, một sự đầu hàng hoàn toàn khỏi nỗi cô đơn tự áp đặt của mình.
Riyo không hề do dự. Cô không nói những lời sáo rỗng hay đùa cợt. Cô chỉ siết chặt tay cậu, thật chặt.
"Chắc chắn rồi." cô nói. Chỉ một từ, lặng lẽ và kiên định, đầy hứa hẹn. Ánh mắt cô chạm vào ánh mắt anh, lặng lẽ thừa nhận nỗi đau anh đã mang và con đường họ sắp cùng nhau bước đi. Zanka nhìn cô, nhìn vào sự thành khẩn trong mắt cô, và lần đầu tiên sau nhiều năm, cậu cảm thấy mình có thể thở được. Cậu không còn cô đơn trong nỗi đau buồn, không còn là một chiến binh đơn độc đuổi theo một bóng ma.
[...]
Trở lại nơi ẩn náu, sự im lặng bao trùm lên mọi thứ như một tấm chăn dày. Tiếng rì rầm đều đều của Hạ Giới chỉ còn là tiếng thì thầm xa xăm, ánh sáng duy nhất là một chiếc đèn lồng nhấp nháy trong góc.
Zanka nằm trên giường, nhìn chằm chằm vào những cái bóng trên trần nhà, không tài nào ngủ được. Một nỗi đau sâu thẳm dâng lên trong lồng ngực - một nỗi cô đơn luôn đồng hành cùng cậu. Và rồi cậu nhìn thấy bản thân mình trong quá khứ.
Enjin đang ngủ trên chiếc ghế sofa cũ, người cuộn tròn thành một đường cong thư thái. Khuôn mặt thường ngày nghiêm nghị và thận trọng của anh giờ đây dịu dàng, không chút e dè. Ánh sáng yếu ớt hắt bóng dài lên các đường nét trên khuôn mặt, làm nổi bật đường nét góc cạnh của quai hàm và đường cong mềm mại của đôi môi. Ánh mắt Zanka dừng lại trên những hình xăm trên cẳng tay anh, những họa tiết xoắn ốc, phức tạp vừa đẹp đẽ vừa như một lời nhắc nhở thường trực về nỗi đau mà anh phải chịu đựng.
Một hơi ấm sâu lắng lan tỏa khắp lồng ngực Zanka, vừa mạnh mẽ vừa ấm áp, vừa đau đớn. Đó không phải sự ngưỡng mộ. Đó là một điều gì đó sâu sắc hơn – khao khát được gần gũi, được là một phần trong thế giới của người đàn ông này theo cách mà không ai khác có thể. Cậu khao khát được vươn tay ra, lần theo những đường nét hình xăm, cảm nhận hơi ấm từ làn da anh, chỉ đơn giản là được ở bên cạnh anh. Cậu muốn nói với anh rằng anh thật đẹp trai, mạnh mẽ và cậu yêu anh – nhưng những lời nói ấy cứ chôn chặt trong tim, một lời khẩn cầu thô thiển, không thành lời.
Cậu khao khát được chạm vào vai anh, được che chở và cho anh một chút bình yên thoáng qua, được là người có thể che chở anh khỏi thế giới này. Khao khát ấy đè nặng lên cậu như quả tạ, vừa đáng sợ vừa đẹp đẽ. Cậu biết mình không thể hành động. Cậu chỉ là một đứa nhóc, và Enjin là người đã cứu cậu. Nhưng, trong khoảnh khắc lặng lẽ, mong manh ấy, Zanka để mình cảm nhận tất cả, để khao khát ấy trào dâng như một làn sóng mạnh mẽ. Cậu ghi nhớ từng đường nét trên khuôn mặt Enjin, từng bóng hình, từng hơi thở, cố gắng tuyệt vọng xây dựng một ký ức có thể tồn tại suốt đời.
Đường về nhà bà lão thật lặng lẽ, nặng trĩu những lời không nói ra. Đêm hôm trước, tất cả đã đồng ý. Zanka, dù vẫn còn chất chứa nghi ngờ, cuối cùng cũng đã nhượng bộ. Niềm hy vọng mong manh le lói dưới vẻ ngoài cứng rắn của anh. Rudo đã thúc đẩy hành động với vẻ ngoài hiên ngang thường thấy. Riyo, vẫn luôn điềm tĩnh và đồng cảm, đã vạch ra con đường phía trước. Giờ đây, cả ba cùng bước đi, một khối thống nhất im lặng, mục đích chung của họ như một gánh nặng giữa màn đêm vĩnh hằng của Mặt đất.
Ngôi nhà trông y hệt như lúc họ rời đi - một chốn trú ẩn nhỏ bé, sạch sẽ giữa bãi phế liệu hỗn loạn. Tim Zanka đập thình thịch. Rudo gõ mạnh, đầy tự tin, vào cánh cửa kim loại.
Bà lão mở cửa, khuôn mặt rạng rỡ nụ cười ấm áp. "Ôi, các cháu! Các cháu tới rồi à!" Giọng bà đầy vẻ chào đón. "Mời vào, mời vào. Bà sắp pha trà rồi."
Họ bước vào nhà, và mùi hương ấm áp của quê nhà bao trùm lấy họ. Người đàn ông ngồi bên cửa sổ, đầu hơi nghiêng, nhìn những hạt bụi li ti nhảy múa dưới ánh nắng. Vẫn là anh ta, nhưng hoàn toàn xa lạ.
Rudo chùn bước, vẻ mặt vênh váo của nó mất dần. Sự bình tĩnh của Riyo cũng lung lay. Khoảnh khắc này lớn hơn họ tưởng. Bà lão vội vã đi lại, không hề để ý đến bầu không khí căng thẳng đang bao trùm căn phòng.
Cuối cùng, Rudo hắng giọng, tay nắm chặt rồi lại thả ra đầy lo lắng. Nó nhìn người đàn ông bên cửa sổ, rồi nhìn bà lão. "Thưa bà," nó bắt đầu, giọng run run, "chúng tôi... chúng tôi cần nói với bà một điều. Về anh ấy."
Khuôn mặt hiền hậu, đầy vẻ bình thản và tĩnh lặng của bà lão hoàn toàn trái ngược với cảnh hỗn loạn mà ba người sắp sửa chứng kiến. Bà quay sang người đàn ông bên cửa sổ, giọng nói dịu dàng và êm ái.
"Cháu yêu," bà nói, "cháu có thể đi lấy ít củi ngoài sân được không? Bà lão này hơi lạnh."
Không nói một lời, anh gật đầu. Đứng dậy khỏi ghế với vẻ điềm tĩnh mà Rudo và Riyo vẫn nhớ rõ, anh nhìn họ với ánh mắt lịch sự, vô hồn trước khi rời đi, cánh cửa kim loại nặng nề khẽ khép lại sau lưng. Bầu không khí căng thẳng trong phòng biến mất, thay vào đó là một niềm hy vọng mong manh, hồi hộp.
Rudo, tay vẫn còn hơi run, là người đầu tiên lên tiếng.
"Thưa bà," nó thì thầm, giọng nghẹn ngào, "người mà bà gọi là cháu trai... tên anh ấy là Enjin. Và anh ấy còn hơn cả một người đàn ông tốt bụng mà bà tìm thấy ở bãi phế liệu."
Riyo bước tới, ánh mắt kiên định. "Chúng cháu biết anh ấy." cô nói, nhỏ nhẹ nhưng kiên quyết. "Ba năm trước, trong một nhiệm vụ... anh ấy là một Giver. Anh ấy là bạn của chúng cháu. Anh ấy là thủ lĩnh của chúng cháu."
Riyo quay sang Zanka, ánh mắt cô lặng lẽ đặt ra câu hỏi mà cậu gần như không thể trả lời. Hai tay cậu siết chặt hai bên sườn khi cậu nuốt nước bọt. Khoảnh khắc ấy nặng nề đến khó tả. Cậu nhìn bà lão, khuôn mặt bà như đang đeo mặt nạ tò mò dịu dàng, rồi bắt đầu nói.
"Anh ấy đã cứu mạng cháu." Zanka nói, giọng nghẹn ngào vì xúc động. "Vậy mà tất cả bọn cháu đều nghĩ anh ấy đã chết."
Bà lão im lặng lắng nghe, ánh mắt hiền từ không hề dao động. Bà không hề há hốc mồm, ngắt lời hay tỏ vẻ hoài nghi. Bà chỉ đơn giản là thấm thía câu chuyện khó tin về một Giver, một nhà lãnh đạo, một người đàn ông đã hy sinh tất cả để cứu bạn mình.
Khi họ nói xong, một sự im lặng nặng nề bao trùm căn phòng. Bà im lặng một lúc lâu, rồi, chậm rãi, bà gật đầu - một động tác duy nhất, dứt khoát.
"Bà có linh cảm," bà nói nhẹ nhàng nhưng kiên quyết. "Bà biết có điều gì đó."
Bà lão đứng dậy khỏi ghế và đi đến cửa sổ, nhìn ra khoảng không xám xịt bất tận của mặt đất. "Người đàn ông đó lúc nào cũng có vẻ... lạc lõng ở đây. Cậu ta là một người đàn ông tốt, giúp tôi mọi việc. Nhưng đôi mắt thì... lúc nào cũng nhìn xa xăm, như thể đang tìm kiếm một điều gì đó không thể gọi tên."
Quay lại nhìn họ, bà nở một nụ cười buồn bã, thấu hiểu. "Đôi khi, giữa đêm khuya, Enjin đến gặp bà và nói những điều kỳ lạ. Rằng cậu ấy có những cảm xúc lặp đi lặp lại... rằng cậu ấy đã từng nhìn thấy những khuôn mặt trước đây. Rằng cậu cảm thấy mình biết tất cả mọi người... nhưng lại không nhớ là ở đâu."
Lời nói nhẹ nhàng của bà lơ lửng trong không khí, như một lời xác nhận cho tất cả những gì họ đã hy vọng và lo sợ. Ba người trao đổi ánh mắt, một cuộc trò chuyện im lặng lướt qua. Vẻ mặt của Rudo pha trộn giữa hy vọng và nghi ngờ, còn Riyo thì buồn bã vô hạn. Họ đã đến đây để tìm kiếm một phép màu, và giờ nó đã trong tầm tay - nhưng sức nặng của nó gần như không thể chịu đựng nổi.
Bà lão, vẫn nhạy bén như thường lệ, dường như hiểu ra. Bà mỉm cười dịu dàng.
"Enjin thuộc về gia đình, nếu đó là nơi nó chọn." Giọng bà nhẹ nhàng nhưng kiên quyết, một lời khẳng định về sự tin tưởng và giải thoát.
Những lời nói ấy như một tia lửa lóe lên. Rudo và Riyo nhìn nhau, rồi nhìn Zanka. Một khoảng lặng căng thẳng trôi qua. Cả hai đều sẵn sàng chiến đấu vì Enjin, nhưng không ai biết cách tiếp cận một người đàn ông không còn ký ức gì về họ. Trách nhiệm thật to lớn.
Rồi Zanka làm tất cả ngạc nhiên. Cậu bước lên phía trước, chiếc mặt nạ lạnh lùng, cứng nhắc mà cậu đã đeo suốt ba năm qua lại trở về đúng vị trí của nó - một pháo đài kiên cường che giấu cơn bão bên trong. Cậu lặng lẽ liếc nhìn Rudo và Riyo, và chỉ bằng ánh mắt ấy, cậu nắm quyền chỉ huy. Cậu đã chịu đựng nhiều nhất, cũng đã đau buồn một mình trong rất nhiều đêm. Đây là cuộc chiến của cậu.
Một cái gật đầu đơn giản, quả quyết, và không nói một lời, cậu bước ra cửa. Bước ra ngoài, bóng lưng cậu biến mất trong ánh sáng mờ ảo của Mặt đất. Mỗi bước chân đều chất chứa một mục đích đáng sợ, trái tim cậu như trống trận của niềm hy vọng điên cuồng, tuyệt vọng. Cậu sẽ đi tìm Enjin. Cậu sẽ giành lại gia đình mình.
06.12.2025
TO BE CONTINUED
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro