Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6: Anh ấy ở đây


Summary:

Kẻ chủ mưu của chuyện này xuất hiện cùng với hai con đom đóm.


Tốn khoảng hai ngày để có bất kỳ dấu hiệu nào của Garp.

Ba người lớn đã hình thành một thói quen với bốn đứa "rắc rối". Thật bất ngờ, người có khả năng nấu ăn tốt nhất lại là Smoker, vì vậy hắn và Buggy chia sẻ công việc nấu ăn trong khi Luffy vui vẻ đi săn với Law. Điều này khiến Shanks và Rayleigh lo lắng cho đến khi họ thấy Luffy có thể mang về bao nhiêu thức ăn từ khu rừng mà họ đã cảnh báo cậu tránh xa vì kích thước của những con vật sống ở đó. Law cũng trông rất nhợt nhạt khi hắn trở về từ các chuyến đi săn, và thật bất ngờ là hắn đã ở rất gần Sengoku suốt cả ngày hôm đó. Sengoku thấy vui vì điều này, bởi ông biết rõ những con vật trên hòn đảo Dawn như thế nào, và đây thực sự là một tình huống bình yên cho Luffy.

Hai ngày trôi qua cũng giúp Law và Sengoku hiểu nhau hơn, với Đô đốc Hải quân chia sẻ những câu chuyện về Rosinante và tuổi thơ của ông như một người con nuôi. Điều này khiến Law cảm thấy gần gũi hơn với Sengoku, người đã cứu mạng hắn, và cũng giúp hắn tin tưởng vào người hải quân này hơn, đặc biệt khi ông nói rằng Rosi sẽ không bao giờ hối tiếc về việc đã cứu Law, và anh ấy sẽ tự hào về hắn vì đã theo đuổi những giấc mơ của mình.

"Tháo cái thứ chết tiệt này ra khỏi người tôi, ông già chết tiệt!"

Tất cả cư dân trên hòn đảo đều dừng lại khi nghe tiếng quát giận dữ vang lên trong không khí, trước khi Luffy bắt đầu cười khúc khích. Cậu nhảy lên từ nơi mình đang giúp Shanks dọn dẹp sau bữa trưa và chạy ra mép biển, "Ace!"

Thấy chiếc tàu nhỏ tiến lại gần, Law lập tức hoán đổi Luffy với một viên đá cuội bên cạnh, nắm lấy cánh tay của tên cướp trẻ tuổi khi Luffy chu mỏ lên nhìn cậu ta, cả Shanks và Smoker đều gửi cho cậu ta một ánh mắt biết ơn, biết rằng Luffy có sở thích tự phóng mình đi khắp nơi. Smoker đã trở nên khá bảo vệ cho cậu bé rực rỡ này trong hai ngày qua.

"Những người duy nhất có thể bơi theo cậu, Luffy-Ya, là ông của cậu," Law nói với vẻ cảnh cáo nhìn về phía cậu bé trẻ tuổi, Luffy nhìn giữa ông nội trên tàu với Ace và rồi nhìn sang ông-Ray của mình. Vị Vua Bóng Tối đã bị sốc bởi yêu cầu được gọi bằng vai trò ông nội vào sáng hôm sau khi họ đến đảo. "Tôi nghi ngờ rằng cậu muốn nằm trong danh sách không được ưa thích của họ ngay khi mọi thứ có vẻ sắp bắt đầu."

Luffy nhăn mặt vì sự nhắc nhở rằng sự xuất hiện của Garp sẽ kích hoạt toàn bộ lý do mà bọn đàn ông tụ họp nhóm ngay từ đầu. Luffy tự động di chuyển gần Law hơn.

"Bố già!" Marco thốt lên với sự ngạc nhiên và chút kinh hoàng khi nhìn thấy cha mình trên đảo mà không có bất kỳ thiết bị y tế nào, mặc dù khi nhìn qua cha mình, anh cảm thấy nước mắt rưng rưng khi nhận ra ông trông khỏe mạnh như lần đầu tiên trong nhiều năm. Sau đó, anh nhận thấy Bác sĩ Tử Thần bên cạnh Luffy và cảm thấy lòng biết ơn và sự nhẹ nhõm tràn ngập.

Ngay khi họ cập bến, Marco bỏ qua Garp và lao nhanh về phía trước, không quan tâm đến gì khác ngoài cha mình. Anh lao vào ông, ôm chặt hơn khi cảm nhận được hơi ấm từ làn da và nhận ra sức mạnh của ông khi Râu Trắng đứng vững mà không cần sự trợ giúp.

Râu Trắng khẽ cười trước phản ứng của Marco, ông nhấc con trai mình lên và ôm anh trước khi ra hiệu cho Ace cùng tham gia. Cậu trai trẻ do dự một chút nhưng rồi cũng gia nhập, ôm chặt Bố già cùng với bạn đời của mình.

"Xem ra cháu trai của ông đã giúp Eddie rồi nhỉ?" Garp lên tiếng chào Sengoku, ánh mắt ông lướt qua nhóm người nhỏ bé trước mặt. Một nụ cười mỉm hiện lên khi ông thấy cả Luffy và Smoker đều bồn chồn, trốn sau người gần nhất.

Law đứng chắn trước Luffy một cách tự nhiên trong khi Sengoku xác nhận lời nhận xét của bạn mình. Ở phía bên kia, Buggy cười khúc khích nhưng vẫn nửa che chắn cho viên hải quân. Cả Shanks và Buggy dần trở nên thích thú với việc ở gần Smoker khi được bao quanh bởi hai cậu trai trẻ cùng ba người đàn ông lớn tuổi chỉ muốn đối xử với họ như con nít. Tình cảm của họ càng thêm gắn kết khi Law thản nhiên nói rằng, nếu mọi thứ không rối tung lên, thì Smoker đã là anh em họ với Shanks và Buggy, giống như Marco vậy.

Luffy bị giằng xé giữa việc trốn khỏi ông nội, chào ông, hay lao đến gặp người anh trai mà cậu chưa gặp lại kể từ Alabasta. Quyết định nhanh chóng được đưa ra khi Ace nhận ra cậu nhóc. Cậu nhảy xuống từ vòng tay của Bố già, ánh mắt tìm đến Luffy, rồi lao tới, ôm chặt cậu em của mình.

"Luffy!" Ace vui vẻ reo lên khi Luffy quàng tay ôm chặt anh trai và bật cười khúc khích khi Ace xoay cậu quanh, suýt chút nữa khiến chân Luffy va vào Law.

"Ace!" Luffy cười giòn khi anh trai dừng lại, giữ cậu ở khoảng cách vừa đủ để kiểm tra cậu từ đầu đến chân, trong khi đôi mắt Luffy cũng nhanh chóng lướt qua anh mình. Thứ duy nhất bất thường là chiếc còng đá biển trên cổ tay Ace, bên dưới được lót một lớp vải để tránh gây đau.

"Mặc dù ghét việc bọn họ bắt được em, nhưng anh rất vui vì gặp lại em, nhóc à," Ace nói chân thành, nở một nụ cười trìu mến khi Luffy lè lưỡi trêu lại cậu ta. "Anh tự hào về em lắm, Luffy! Em đã hạ được Crocodile rồi mà! Nhưng em nghĩ gì khi làm loạn ở Enies Lobby vậy? Rồi tới Sabaody nữa?"

"Vì vậy nó mới ở đây," Garp gầm gừ không hài lòng, cau mày nhìn đứa cháu út, môi khẽ giật khi thấy Ace tự động che chắn cho em trai mình giống như hồi cả hai còn bé.

Luffy trốn sau anh trai một lúc, nhưng rồi niềm khao khát được gặp ông nội đã lấn át bản năng của cậu. Luffy nhanh chóng lách ra khỏi Ace và lao vào ông nội mình. Cậu chẳng hề bất ngờ khi ông nội theo phản xạ đón lấy cậu cùng với một tiếng cười nhỏ.

"Chào ông nội," Luffy khẽ chào, bám chặt vào ông mà không lo lắng về Cú Đấm Yêu Thương, vì cậu biết rằng ông nội sẽ không bao giờ đánh vào đầu họ khi có mật mã bánh kếp.

Garp khẽ cười, đặc biệt khi thấy vẻ mặt bối rối của những người xung quanh. Không ai nghĩ rằng đứa nhỏ nhất lại lập tức chạy đến ôm người sắp sửa "choảng" mình. Garp dịch chuyển Luffy để cậu đu từ cổ ông như hồi bé, rồi đưa mắt nhìn những người ông đã tập hợp. Nhiều người trong số họ quên mất rằng trong sáu năm đầu đời, Garp là gia đình duy nhất của Luffy. Dù đôi lúc có cãi vã, Garp vẫn luôn trân trọng Luffy hơn bất cứ điều gì.

"Vậy... Tại sao ông lại quyết định làm chuyện này, ông già?" Ace thở nhẹ, lùi lại đứng bên Râu Trắng. Anh khẽ giật mình khi Râu Trắng nhẹ nhàng đặt tay lên đầu mình, còn Marco vẫn đậu trên vai của Bố già như anh thường làm trên tàu Moby.

"Vì mấy đứa nhóc các ngươi đang bắt đầu quá phô trương." Garp nói đơn giản, ánh mắt ông quét qua sáu đứa trẻ mà ông đã quyết định xử lý, bao gồm cả Luffy đang treo lủng lẳng trên người ông. Smoker vẫn không thay đổi, tiếp tục dịch chuyển không yên, giống như hồi trẻ khi mỗi lần cảm thấy bất an đều nhận cái nhìn không hài lòng y như bây giờ. "Ace, Phượng Hoàng... Nếu không nhờ Senny, cả hai đứa đã phải đối mặt với lưỡi gươm của đao phủ khi Teach nhắm vào Ace hoặc Luffy để giành lấy vị trí Thất Vũ Hải. Hai đứa rời đi mà không có sự cho phép của cha mình và cũng không liên lạc từ đó. Hai đứa rất may mắn vì Eddie đã bị ốm, chứ nếu không thì Marco, cậu biết quá rõ cách Bố già xử lý chuyện này khi ông ấy còn khỏe mạnh." Garp trách móc cậu tóc vàng, người mà ông từng chơi cùng từ khi còn bé tí. Ông hài lòng khi thấy Marco đỏ mặt, bởi anh biết rõ rằng nếu Bố già từng đuổi theo họ thì ông ấy đã xử cả hai ngay trên boong tàu Moby, chứ không đợi đến khi gặp riêng thế này.

Garp quay sang Shanks và Buggy, cả hai đều căng thẳng khi thấy ánh mắt của ông đổ dồn về phía mình. "Còn hai đứa, các ngươi cũng không liên lạc với cha trong nhiều năm. Red, ngươi vẫn tiếp tục gây sóng gió, và ta biết niềm tin của ngươi đã ảnh hưởng đến Luffy... Blue, ngươi đã cố giết Luffy ngay trên chính đài xử tử nơi cha ngươi đã chết!"

Shanks và Buggy đều nhăn mặt trước những lời của Garp. Shanks hiểu rằng hắn không thực sự có thể bị phạt vì đã ảnh hưởng đến Luffy, nhưng hắn biết cha mình có lý do để bực tức vì hắn đã tránh xa gia đình trong nhiều năm. Buggy cũng nghĩ tương tự và nhận ra rằng tình hình của hắn còn tệ hơn bởi những gì đã xảy ra ở Lougetown.

"Tôi không cần nghe về tội lỗi của mình..." Smoker vội lên tiếng khi thấy ánh mắt của Garp chuyển sang mình, khiến những người đàn ông lớn tuổi bật cười thích thú, đồng thời thu hút sự chú ý của Marco và Ace về phía hắn.

"Ông thực sự định làm thế à?" Ace hỏi đầy cảnh giác, mắt quan sát cả nhóm, liếc lên Bố già của mình. Anh đã được thông báo rằng người sẽ trừng phạt mình không phải là Garp. Râu Trắng khẽ gật đầu, nhướng mày nhìn đứa con trai út đã khiến ông lo lắng rất nhiều trong thời gian qua. Ace có thể là một trong những đứa con mới nhất của ông, nhưng cũng là đứa út và là giọt máu cuối cùng còn sót lại của Roger trên thế gian này. Ông đã rất sợ hãi trước viễn cảnh mất đi cậu bé.

Ace phát ra một tiếng thở dài bất lực rồi tựa người vào Bố già với vẻ mặt phụng phịu, không buồn chống cự nữa. Nếu chỉ có Garp, anh sẽ tiếp tục tranh luận đến cùng, nhưng với Bố già cũng đồng ý, anh biết mình không thể thoát khỏi hậu quả vì đã để cơn nóng giận chi phối các quyết định của mình. Ace liếc sang Marco, người cũng chỉ biết nhăn nhó. Marco nhảy xuống khỏi vai Râu Trắng và nhanh chóng chạy về phía Buggy và Shanks, trốn sau họ như cách cả bọn vẫn làm hồi nhỏ mỗi khi gây chuyện.

Hồi đó, Roger hiếm khi xử phạt bọn trẻ; việc đó luôn là của Rayleigh. Nhưng đôi khi, ba đứa chúng còn thuyết phục được Roger giữ im lặng trước những người cha nghiêm khắc của chúng. Ước gì giờ đây có thể làm như vậy...

Râu Trắng bật cười ngạc nhiên trước hành động của con trai lớn, cơ thể ông rung lên vì tiếng cười hoài niệm. Rayleigh cũng nhận ra sự hoài cổ này và cùng cười theo.

"Dù bao nhiêu năm trôi qua, mấy đứa nhóc các ngươi vẫn chẳng thay đổi chút nào." Garp hừ nhẹ đầy thích thú, mắt ông liếc sang những đồng minh của mình và khẽ gật đầu.

"Smoker, theo ta," Garp ra lệnh nghiêm khắc, đồng thời xoay tay giữ chặt Luffy bên mình. Ông thầm cảm kích khi không đứa nào định cãi lại. Smoker thở dài sườn sượt, không vui vẻ gì nhưng cũng theo sau Garp khi ông dẫn cả hai về cabin nơi họ đã ở kể từ khi đặt chân đến đây.

Trước khi Ace kịp nghĩ đến chuyện bỏ chạy, Râu Trắng đã nắm lấy phía sau quần của cậu và nhấc bổng khỏi sàn, khiến Ace kêu lên một tiếng. Tất cả những gì ông già cần làm chỉ là nhìn Marco một cái, và điều đó đủ khiến anh để lộ một tiếng than nhẹ trước khi rũ người xuống, lủi thủi bước ra khỏi chỗ trốn sau lưng các "anh em họ", lặng lẽ bám theo Râu Trắng và Ace đang phản đối một cách chậm rãi nhất có thể.

Rayleigh thậm chí không để cho Shanks và Buggy có thời gian suy nghĩ chuyện gì sắp xảy ra trước khi ông nắm chặt tai cả hai và lôi xềnh xệch về cabin của chúng, mặc kệ tiếng la ó và kêu ré lên của cả hai trên đường đi.

"Law..." Sengoku nhẹ giọng gọi khi ông quan sát những người bạn cũ của mình rời về các căn nhà mà họ sẽ ở lại trong một hoặc hai ngày tới.

"Tại sao?" Law hỏi mà không rời mắt khỏi cảnh Luffy đang được ông nội cõng trên lưng. Hắn muốn biết vì sao mình lại bị cuốn vào chuyện này, tại sao mình lại gặp rắc rối với một người mà trước đây chưa từng gặp.

"Rosi sẽ làm thế này nếu nó thấy tất cả những rắc rối mà ngươi đã gây ra," Sengoku thở dài, xoa sau cổ đầy căng thẳng. "Ta đã suy nghĩ về điều này kể từ khi biết ngươi đã liên minh với Luffy, về việc nếu mọi chuyện không xảy ra như nó đã, hai đứa hẳn sẽ lớn lên cùng nhau... Và mặc dù Rosi có thể sẽ không trực tiếp làm thế này, nó có lẽ đã nhờ ta nếu thấy ngươi gây rắc rối nhiều thế này trong mấy tháng qua. Ngươi là thứ duy nhất còn lại của Rosi..."

Law nghẹn lại trong họng. Mặc dù họ đã trò chuyện với nhau vài lần trong hai ngày qua, nhưng hắn không được cho biết rằng mình là phần cuối cùng của Rosi mà Sengoku còn lại – người đã yêu thương Rosi như con trai mình. Hắn khẽ gật đầu trước khi quay người đi về phía cabin mà họ đã chọn làm chỗ ở của mình và Sengoku khi mới đến đây.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro