Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

27.

Dù bị Tống Tinh chỉ mặt gọi tên, chú Bang vẫn thản nhiên đứng yên. Dường như cuộc trao đổi của mọi người chẳng liên quan gì tới ông ta.

"Cậu Phác đùa đấy à?"

Rất lâu sau, chú Bang mới nặn ra một câu, vẻ mặt vẫn bình thản. Thái độ ung dung đến mức tôi thậm chí phải nghi ngờ suy đoán của Tống Tinh.

"Trong tay tôi có ba viên đạn, viên nào cũng có thể lấy mạng chú." Tống Tinh khẽ nói, "Suy đoán về mùi tanh trên người chú, chỉ là một trong số đó thôi."

"Thế à? Tôi cũng tò mò không biết hai viên đạn kia là gì, mong cậu giải thích cho." Chú Bang nhướng mày, nói như khiêu khích.

"Liên quan đến lý do chú lột quần áo Tây Thôn Lực."

"Lý do là gì?" Chú Bang tò mò hỏi.

"Vì chú sợ trong lúc quét sơn, sơn sẽ vô tình dính vào quần áo, như vậy phiền lắm."

"Thế nên?"

"Thế nên chú đã cởi quần áo ra, mặc quần áo của Thôn Lực vào để thao tác, như vậy nếu có lỡ dính sơn cũng không ai nghi ngờ chú. Đằng nào cuối cùng bộ quần áo đó cũng bị chú xử lý, nhưng nếu là đồ của chú, hôm sau đột nhiên đối sang đồ khác sẽ khiến chúng tôi nghi ngờ. Nếu chỉ để lại quần áo lót của Tây Thôn Lực thì động cơ lại quá rõ ràng, chi bằng cứ lột quách cả đi."

"Cậu Phác giàu trí tưởng tượng thật đấy. Vậy tôi hỏi thêm câu nữa, tại sao chỉ mình tôi có thể làm thế, còn những người khác lại không thể? Nói cách khác, tại sao cậu chỉ nghi ngờ tôi?"

"Vì trong phòng chứa đồ có áo mưa."

"Xin lỗi, tôi không hiểu ý cậu."

"Trong phòng chứa đồ có áo mưa, nhưng đáng tiếc lại quá rộng, chú không thể mặc vừa. Người khác có thể mặc áo mưa vào mà quét, nhưng chú thì không, vì chú quá lùn. Mặc áo mưa rộng lùng thùng sẽ làm chú rất khó chịu, ảnh hưởng cả đến việc quét sơn, thế nên chú buộc phải lấy quần áo của Tây Thôn Lực."

Chú Bang bắt đầu biến sắc, vốn dĩ bình thản như không, thoắt cái đã có phần luống cuống, cơ mặt đang thả lỏng cũng căng lên. Đương nhiên đây chỉ là cái nhìn chủ quan của tôi, không đại diện cho ý kiến những người khác.

"Cậu nói đi nói lại đều chỉ toàn suy đoán, chẳng có căn cứ gì cả. Nếu nói người lùn không mặc được áo mưa, vậy thì Kim Thiện Vũ cũng chẳng cao, cậu ta hoàn toàn khớp với các yếu tố của nghi phạm. Cậu cho rằng tôi giết cậu chủ và bác sĩ Lực thì mời đưa chứng cứ ra đây. Tuy tôi già cả yếu thế nhưng không phải hạng người ai muốn đổ oan thì đổ đâu. Nếu cậu cứ khăng khăng nói là tôi làm thì xin hỏi, tôi giết cậu chủ bằng cách nào? Lẽ nào người già như tôi còn biết đi xuyên tường hay sao?" Chú Bang khàn khàn nói.

"Chẳng phải cứ biết đi xuyên tường mới giết được Hi Thừa." Tống Tinh đáp gọn.

"Xin cậu nói rõ ra cho, đừng úp mở đánh lừa mọi người nữa." Chú Bang giục Tống Tinh.

"Đã vậy tôi nói toạc ra cho rồi. Chắc mọi người vẫn còn nhớ căn phòng kín nơi Hi Thừa bị giết. Nếu xét chặt chẽ ra thì nơi đó không thể gọi là phòng kín hoàn toàn vì vẫn để hở ra một kẽ vài phân. Hung thủ đã lợi dụng chính khe hở đó để ra tay. Chú Bang, vừa rồi chú hỏi tại sao tôi không nghi ngờ Kim Thiện Vũ, vì ngoài việc cậu ta không bốc mùi hải sản, thì cậu ta còn hoàn toàn không thể gây ra cái chết của Hi Thừa.

Hung thủ giết Hi Thừa chỉ nằm trong bốn người từng lên phòng cậu ta trong bữa cơm mà thôi, những người khác còn không có cơ hội tiếp cận căn phòng, nói gì đến phạm tội. Bốn người đó lần lượt là chú và Thành Huấn, Chloe và Tây Thôn Lực. Theo suy luận lúc trước, loại trừ những người tuổi tác và chiều cao không phù hợp, cùng những người không thể đến gần căn phòng, thì chỉ còn lại chú mà thôi."

"Huyên thuyên từ nãy đến giờ, cậu vẫn chưa nói được là hung thủ đã làm thế nào hả? Dù tôi là hung thủ, cậu cũng phải cho tôi biết mình ra tay thế nào ngay trước mặt cậu Lý chứ?" Chú Bang cười nhạt.

Nhớ lại tình hình lúc đó, tuy đúng là có xích khóa phòng nhưng tôi quả thật không thấy chú Bang mó máy gì sợi xích, cũng không lấy dao ra. Ông ta ở ngay cạnh tôi, làm gì tôi cũng trông rõ mồn một. Lẽ nào ông ta đã lén gắn cái bẫy nào đó vào cửa mà tôi không nhận ra?

"Chú đã giết Hi Thừa ngay trước mặt Thành Huấn." Tống Tinh cao giọng quát lên.

"Cậu lăng nhục tôi. Lăng nhục trắng trợn. Cậu thử hỏi cậu Huấn mà xem, bấy giờ tôi làm những g..."

"Khi chú giết Hi Thừa ngay trước mặt Thành Huấn, cậu ấy không hề biết gì cả."

"Sao có thể thế được. Tôi đã làm thế nào hả?" Chú Bang bắt đầu nóng máu.

"Đơn giản, chú dùng con dao nhỏ mang trong người lách qua khe cửa đâm Hi Thừa."

Câu này của Tống Tinh như nút pause trên điều khiến từ xa, trong nháy mắt đã dừng cả thời gian lẫn không gian lại. Mọi người đứng đờ ra, dường như không hiểu gì, hoặc không kịp phản ứng. Lát sau mới thấy một tràng cười săng sặc nổ ra. Là chú Bang.

"Quá nực cười. Chính cậu từng nói rằng, rất khó mà đâm cậu chủ qua khe cửa cài xích. Chưa kể còn có người bên cạnh, không thể làm được."

"Tôi đâu có nói chú giết Hi Thừa qua khe cửa có cài xích. Các vị nhớ cho, khi đấy cửa ra thì không chỉ có một khe hở ở chỗ sợi xích, mà bên kia cánh cửa cũng hở ra một khoảng, chính là bản lề."

Nghe Tống Ting nói, tôi mới vỡ lẽ, cả người run bắn lên như bị điện giật. Ra là thế. Thông thường, lúc mở cửa, bên phía bản lề cửa cũng có khe, đây là thường thức mọi người đều biết, vậy mà chúng tôi lại không để ý. Cánh cửa mở ra vài phân thì khe hở ở bản lề cũng hé ra một khoảng kha khá, đủ để hung thủ lách hung khí qua đâm vào nạn nhân.

"Đối với chú, đó cũng là một bất ngờ." Tống Tinh lại nói tiếp, "Tôi từng kể với Thành Huấn rằng, Hi Thừa hay đùa dai. Trước đây, trong khoảng thời gian cùng học với anh ta ở Mỹ, anh ấy hay nấp sau cửa, đợi tôi bước vào phòng thì lao ra hù. Lúc Thành Huấn và chú lên gác gọi Hi Thừa xuống ăn cơm, anh ta cũng định đùa, bèn nấp sau cửa toan xông ra hù Thành Huấn. Nhưng khi Thành Huấn đẩy cửa ghé mắt vào khe hở cài dây xích quan sát, thì chú đứng phía sau lại nhác thấy Hi Thừa đang áp lưng vào bản lề. Một kế hoạch đáng sợ thình lình nảy ra trong óc chú, chỉ trong nháy mắt, chú đã rút con dao nhỏ vẫn đem theo mình ra, đâm thẳng vào phần gáy Hi Thừa thấp thoáng lộ ra qua khe bản lề. Trong lúc ấy, Thành Huấn vẫn không nhận ra chuyện gì khác thường, luôn miệng gọi tên Hi Thừa.

Hi Thừa bị đâm đau quá, nhưng cổ họng đã bị thương nên không thốt ra tiếng được, cậu ta ngã vật xuống đất, gắng hết sức mới bò được đến giữa phòng thì tắt thở. Máu từ sau cổ bắn ra đã lẫn vào với màu đỏ của tường, chẳng khác nào giấu lá trong rừng nên chúng ta không phân biệt được. Kế hoạch này khá liều lĩnh, không có tố chất tâm lý nhất định thì không thể hoàn thành. Nhưng một khi hoàn thành được thì sẽ là một vụ giết người trong phòng kín không mảy may sơ hở."

"Ông ta... giết người ngay sau lưng tôi ư?" Tôi run bần bật.

"Đúng vậy. Cũng chỉ có chú Bang là thường xuyên đem dao theo mình mà không bị hoài nghi thôi. Dù sao ông ta cũng là đầu bếp, có dao gọt hoa quả hay cắt nguyên liệu cũng là bình thường." Tống Tinh giải thích thêm.

Cứ nghĩ hung khí giết chết Hi Thừa vẫn được dùng làm những bữa tối cho mình, tôi lại thấy kinh tởm muốn mửa. Tôi có thể tưởng tượng ra cảnh chú Bang vừa xối nước rửa sạch vết máu Hi Thừa trên dao, vừa trò chuyện với chúng tôi trước bấy nhiêu con mắt. Kẻ này rõ ràng là ác ma. Một tên máu lạnh.

"Giết người đúng vào khoảnh khắc mở cửa ra, đúng là chẳng ai ngờ nổi." Ngay cả Tại Luân học rộng biết nhiều cũng kinh ngạc.

"Toàn là nói nhảm. Đều do cậu tưởng tượng ra rồi khua môi múa mép." Chú Bàn căm phẫn vung nắm đấm lên, định lao vào Tống Tinh.

Tống Tinh khá bình thản, ánh mắt nhìn chú Bang đang giận dữ đến mức méo mó cả mặt mày lại tràn ngập xót thương.

"Cậu nói có ba viên đạn có thể dồn hung thủ vào chỗ chết, giờ mới nói có hai, còn một viên nữa là gì?" Eunjin bước đến gần, nhẹ giọng hỏi Tống Tinh.

Tống Tinh thoáng do dự, chẳng biết có nên nói ra không. Sự thật đôi khi còn đáng sợ hơn cả hành vi giết chóc. Có lúc, sự thật là tấn bi kịch cuộc đời, còn đau đớn hơn mưu sát chính mình. Có lúc, chúng ta thà không biết sự thật... Nhưng tất cả những điều này, phải sau khi trải qua chuyện ở Dark Moon tôi mới ngộ ra. Còn bấy giờ, tôi cũng như những người khác trong phòng khách, đều nôn nóng chờ đợi câu trả lời của Tống Tinh.

Chloe từ nãy đến giờ vẫn im lặng, bỗng như nước lũ vỡ bờ, điên cuồng hét vào mặt chú Bang.

"Tại sao ông giết Lý Hàn Khiết? Còn giết cả Lý Hi Thừa nữa? Tại sao ông hận nhà họ Lý đến thế? Đến nỗi không buông tha cho một người nào?"

Tống Tinh bèn giơ tay làm dấu, ý bảo Chloe bình tĩnh một chút. Cậu ta quay sang lạnh lùng bảo chú Bang, "Tôi sẽ thay chú trả lời cô ấy."

Chú Bang ngập ngừng, vẻ muốn nói lại thôi.

Chẳng đợi ông ta phản ứng, Tống Tinh đã kể tiếp.

"Theo những gì Tại Luân kể với tôi thì nhiều năm trước, Lý Hàn Khiết từng yêu một nhân viên nữ trong công ty ông ta, tên Bạch Diễm. Ông ta điên cuồng theo đuổi Bạch Diễm, nhưng bị từ chối, nguyên nhân là Bạch Diễm đã kết hôn, lại không phải người dễ dãi. Song Lý Hàn Khiết hiếu thắng, thứ càng khó có được thì càng khao khát. Một lần, thú tính trổi dậy, ông ta cưỡng bức Bạch Diễm. Nào ngờ mấy hôm sau, vì không chịu nổi ô nhục, Bạch Diễm đã nhảy lầu tự sát. Mà chú
Bang đây, chính là chồng Bạch Diễm năm xưa."

"Tôi không hiểu cậu nói gì cả..."

"E rằng chú lấp liếm cũng vô ích, đợi cảnh sát tới điều tra là rõ cả thôi. Để báo thù, chú đã nếm mật nằm gai, cải trang ứng tuyển quản gia, rồi bày ra vụ giết người hàng loạt, đồng thời đổ tất cả tội lỗi cho Lý Hàn Khiết, phải không nào?"

"Tôi không thừa nhận."

"Bạch Diễm là người Thành Đô, Tứ Xuyên. Tuy chú ra sức giấu giọng địa phương nhưng trong lúc nói chuyện vẫn vô tình để lộ vài phương ngữ. Ví dụ, lúc chúng tôi chân ướt chân ráo bước vào dinh thự, chú đã gọi giật tôi và Thành Huấn lại, nói là quẹo ở chỗ này. Thật ra là muốn bảo chúng tôi rẽ, 'quẹo' là phương ngữ Tứ Xuyên. Còn nhiều chi tiết khác, tôi không thế kể ra hết được. Chú là người Tứ Xuyên, điểm này chú không thể phủ nhận được, phải không nào?" Tống Tinh nói đầy tự tin.

"Phải thì sao nào?" Chú Bang trừng mắt nhìn Tống Tinh.

"Kiên nhẫn nghe tôi nói hết đã. Biết chồng phản bội, vợ Lý Hàn Khiết căm hận thấu xương, bèn rời bỏ ông ta, một mình ra nước ngoài. Đến khi quay về, bà ấy đã mang thai. Nhưng đứa trẻ không phải con của Lý Hàn Khiết. Cho đến lúc chết, ông ấy vẫn không biết chuyện này."

Đến đây, Tống Tinh hơi lúng túng, ấp úng cố nói cho hết câu.

Cơ mặt chú Bang hơi giần giật. Tôi cũng có dự cảm chẳng lành.

Tống Tinh hơi ngừng lời, rồi như lấy hết can đảm, lại nói tiếp.

"Để báo thù Lý Hàn Khiết, Phương Tuệ đã quan hệ với người khác, sinh ra Lý Hi Thừa, sau đó đưa Hi Thừa về bên Hàn Khiết để ông ta nuôi nấng nên người. Hiện giờ tôi chỉ muốn hỏi chú bốn câu thôi.

Một là, nhóm máu của chú nhất định không phải AB, đúng không?

Hai là, chú chưa bao giờ gặp Phương Tuệ, phải không?

Ba là, sau khi Bạch Diễm qua đời ít lâu, có phải có một người đàn bà trẻ tuổi xinh đẹp đã ngả vào lòng chú, sau mấy bận qua lại thì biến mất không tăm tích?

Bốn là, chú thường ho sù sụ, có phải mắc bệnh hen suyễn không?"

Nghe cậu ta nói xong, tôi trợn tròn mắt đứng đờ ra. Dù có cho đoán một trăm lần, tôi cũng không đoán được kết quả này. Để báo thù Lý Hàn Khiết, Phương Tuệ đã tìm đến chú Bang rồi quan hệ với ông ta. Lý Hàn Khiết chẳng hề biết chuyện này, càng không biết con mình lại là máu mủ của tình địch. Có lẽ Phương Tuệ muốn dùng cách đó để Lý Hàn Khiết đền tội với chú Bang, mặt khác, bà cũng muốn trừng phạt Lý Hàn Khiết.

"Không thể... Không thể nào... Không thể nào... Không thể nào..."

Chú Bang lắc đầu như điên dại, tựa hồ muốn gạt bỏ hết những lời Tống Tinh vừa nói ra khỏi đầu.

"Tôi là bạn học với Hi Thừa, cũng biết cậu ta mắc hen suyễn bẩm sinh. Sau khi đến đây, tôi lại phát hiện chú thở khò khè, ho hăng không chỉ một lần, e rằng cũng cùng một chứng bệnh. Mọi người đều biết hen suyễn là bệnh di truyền. Lần đầu tiên liên hệ hai chuyện này, tôi cũng khó mà tin được, thế nên không nỡ nói ra sự thật. Tôi chỉ mong mình đoán lầm..."

"Nói với tôi đây không phải sự thật đi. Nói đi mà."

Chú Bang gào lên với Tống Tinh như dã thú rồi gục xuống, điên dại đấm vào sàn nhà hết đấm này đến đấm khác, máu loang đỏ cả sàn vẫn không chịu thôi. Ông ta ngẩng đầu gầm lên như ma quỷ thét gào, hai hàng nước mắt ứa ra. Mấy giây sau, ông òa khóc, hai tay ôm lấy đầu.

Tội ác dày công sắp đặt, cuối cùng lại báo ứng lên chính bản thân mình. Nhìn chú Bang suy sụp quỳ rạp dưới đất, lòng tôi ngổn ngang trăm mối, chẳng biết nên mừng thay Tống Tinh vì bắt được hung thủ, hay buồn thay cho tấn bi kịch trước mặt. Chắc rằng trong lòng chú Bang giờ đây chẳng còn ai oán và căm giận nữa, thay vào đó chỉ là hối hận vô tận vô cùng.

"Đúng vậy, chú đã tự tay giết chết con trai mình."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro