25. Bi kịch nhầm lẫn
CHƯƠNG IX:
THE TRADEGY OF ERRORS
Tống Tinh lướt mắt qua từng người, vẻ mặt nghiêm trang. Không ai lớn tiếng, cũng không ai xì xầm, tất cả ngồi yên chờ đợi như những khúc gỗ.
Tôi bất giác liếc đồng hồ đeo tay. 2 giờ 30 phút chiều.
Dường như đã sẵn sàng, Tống Tinh cất tiếng.
"Lý Hi Thừa và Tây Thôn Lực bị giết tại đây. Mười năm trước, cũng tại đây, tất cả mọi người đều bị giết. Lý Hàn Khiết phải mang tiếng oan sát nhân rồi tự tử trong bệnh viện. Mà ngọn nguồn tai họa, là một trong số chúng ta."
Giọng Tống Tinh khá bình thản. Cậu ta trải hồ sơ vụ án ra bàn, lấy bút vạch lên mấy đường thẳng.
Tôi nín thở lắng nghe, chỉ sợ bỏ sót dù chỉ một chữ.
"Sau đây, tôi sẽ đưa ra những suy luận của mình về vụ án này. Nếu có nghi vấn gì, hoan nghênh các vị đặt câu hỏi bất cứ lúc nào. Trước khi bắt đầu, tôi phải làm rõ vài điều. Vụ án này vẫn chưa thể kết luận như đinh đóng cột vì chưa tìm ra vật chứng, nhưng tôi tin chắc rằng, chỉ cần sáng mai cảnh sát đến thì sẽ có vật chứng thôi. Tại sao tôi lại nói vậy ư? Sau khi nghe tôi trình bày suy luận, mọi người chắc sẽ hiểu cả."
Tống Tinh ngừng lại, đưa mặt nhìn tất cả một lần nữa. Thấy không ai ý kiến, cậu ta mới tiếp tục.
"Chúng ta đến đây, đầu tiên là để điều tra bí ẩn mười năm trước, rửa sạch tiếng oan cho Lý Hàn Khiết. Với tiền đề là câu chuyện cổ tích bám sát sự thật, thì Lý Hàn Khiết không hề gây ra vụ giết người năm xưa, theo như suy đoán tôi đã trình bày bữa trước. Vậy hung thủ rốt cuộc là ai? Trước mắt, chúng ta vẫn chưa biết được. Hung thủ ra tay hết sức kín kẽ, nhưng song song với việc gây án, hắn cũng để lại dấu vết không thể xóa sạch, chỉ cần lần theo những dấu vết này, chúng ta có thể lôi hắn ra từ trong bóng tối."
Phòng khách bỗng rộ lên tiếng xì xào.
"Dấu vết nào cơ?" Eunjin hỏi.
"Gian phòng đỏ."
Tống Tinh đáp ngay.
"Xin mọi người nhớ kĩ ba chữ này, vì về sau nó sẽ có tác dụng khóa cứng hung thủ. Được rồi, chúng ta tạm thời đặt vụ án năm xưa xuống, nhìn lại vụ việc Hi Thừa và Thôn Lực, các vị nghĩ gì nào? Cũng là 'gian phòng đỏ'. Thiết kế hiện trường như một nghi thức tôn giáo, là cách hung thủ muốn phô phang sự liều lĩnh với chúng ta ư? Hắn muốn để lại dấu ấn sát nhân hàng loạt của mình ư? Giờ vẫn chưa biết được. Tạm thời, chúng ta chỉ có thể cho rằng hung thủ mười năm trước và hiện nay là cùng một người. Đương nhiên, ngoại trừ vệt sơn được quét y hệt nhau, tôi không còn chứng cứ nào khác, nên những gì tôi nói chỉ là giả thuyết, vẫn cần tìm thêm lời giải đáp. Sau khi Hi Thừa bị giết, thầy Luân từng nói, hung thủ là người trong dinh thự Dark Moon, cũng tức là một trong số chúng ta. Lý do đơn giản, nếu hung thủ lẩn trốn bên ngoài, mà trời đang mưa, bùn lầy bê bết, sẽ dễ để lại dấu chân. Vậy mà phòng Hi Thừa lại sạch sẽ. Cũng có thể hung thủ cởi giày rồi mới vào phòng, nhưng rất tiếc, trong dinh thự này chẳng có chỗ nào để hắn giấu áo mưa và giày cả. Dù có đi chăng nữa thì mưa to như thế, dẫu che mưa cũng vẫn ướt ống quần, trong ngoài phòng lại không mảy may có dấu vết. Từ đó đủ thấy, hung thủ nhất định ở ngay giữa chúng ta."
"Nếu hung thủ đeo bao bọc giày thì sao? Như thế sẽ không lưu lại dấu chân."
Giọng nói vang lên từ góc phòng khách. Lương Trinh Nguyên nhỏm người lên.
"Điều này vô lý. Chúng ta đã chiếm dụng toàn bộ tầng 1, bất kể hung thủ vào nhà theo hướng nào, chúng ta đều không thể không thấy. Nếu muốn vào, hắn chỉ có cách leo lên tầng 2 hoặc tầng 3. Nhưng mưa như trút nước, tường ngoài trơn tuột không thể bám vào, nếu đeo cả bao bọc giày thì càng giảm ma sát, không leo lên nổi. Nếu leo đến tầng 2 rồi mới đeo bao bọc giày thì sẽ để lại dấu chân trên sàn nhà tầng 2."
Tống Tinh nhìn vào mắt Trinh Nguyên. Cậu ta có phần bối rối, hậm hực ngồi xuống, tiếp tục nghịch bộ bài poker trên tay. Tống Tinh lại nói.
"Giờ trong tay chúng ta có hai điều kiện. Một, hung thủ trong cả hai vụ án là một người. Hai, hung thủ đến từ bên trong, chứ không phải bên ngoài. Kết hợp hai điều kiện này lại, ta được đáp án thế nào?
Trong số chúng ta đây chỉ có tôi, Thành Huấn và Chloe đáng được loại trừ, vì mười năm trước chúng tôi chưa quen biết với Hi Thừa, không có động cơ ân oán gì để giết ai được. Lương Trinh Nguyên năm xưa là cảnh sát, lần đầu tiên xông vào đây là cùng cả đội hình sự, nên cũng không thể."
"Tại sao không thế? Lương Trinh Nguyên có thể nấp sẵn trong dinh thự, về sau mới tập hợp cùng đội hình sự mà?" Kim Thiện Vũ phản đối.
"Nếu nấp trong dinh thự, sau khi giết người mới quay về đội hình sự thì bão tuyết lấp đường, lại không có xe, làm sao về được? Hơn nữa cậu ta là cảnh sát, phải có mặt ở đồn, mấy ngày liền không thấy tăm hơi, đến lúc toàn đội sắp ra quân lại thình lình xuất hiện thì không ổn. Vậy nên Lương Trinh Nguyên không phải hung thủ, chỉ còn một trong mấy người, là Kim Thiện Vũ, Eunjin, Thẩm Tại Luân và chú Bang thôi."
"Các vị có ý kiến gì khác không? Vậy tôi nói tiếp nhé. Năm 2014, trong dinh thự này tổng cộng có bảy người, ngoài đạo diễn Noa, nhà văn Jino, nữ diễn viên Sooha, bác sĩ Solon, giáo sư văn học Shion và gia chủ Lý Hàn Khiết, còn một người nữa là hung thủ, tạm thời chúng ta chưa biết thân phận của hắn. Sau khi lần lượt giết chết các nạn nhân, hung thủ đã làm một việc hết sức kì quặc: Sơn tường phòng Lý Hàn Khiết thành màu đỏ. Tôi cho rằng hắn làm vậy không phải vì tâm lý biến thái hay mục đích tôn giáo, mà hắn buộc phải làm vậy. Tại sao? Hắn muốn che giấu điều gì?"
Tống Tinh đút tay phải vào túi quần, ngón trỏ trái sờ lên vách tường phòng khách, tiếp tục trầm ngâm.
"Dễ nhận thấy nhất, hắn muốn che giấu manh mối. Đây mới là điều quan trọng. Hung thủ cho rằng chỉ cần sơn tường thành màu đỏ là có thể che giấu lai lịch của mình. Chúng ta thử phân tích xem có khả năng này không. Tôi sẽ liệt kê ra vài giả thuyết rồi ta cùng thảo luận.
Thứ nhất là che đi manh mối tố cáo thân phận mình, ví như lời nhắn của nạn nhân trước khi chết. Thứ hai là che giấu dấu vết của mình, như dấu vân tay, dấu chân. Thứ ba là hung thủ dị ứng với sơn nên quét sơn lên để chứng tỏ mình không thể vào được phòng này. Thứ tư là làm sai lệch thời gian gây án, chẳng hạn muốn sơn hết bốn bức tường cần một tiếng rưỡi, mà hung thủ lại có chứng cứ ngoại phạm hoàn hảo. Chúng ta lần lượt phân tích bốn giả thuyết trên, xem có vấn đề gì không nhé."
Thẩm Tại Luân mệt mỏi thở dài, ngả người ra ghế, như thể lựa chọn tư thế thoải mái nhất để chuẩn bị nghe một bài diễn văn mất thời gian.
Tống Tinh nghiêm mặt nói tiếp.
"Thật ra, bốn giả thuyết trên đều không thể giải thích được hành động của hung thủ. Tại sao? Vì thiếu một thi thể. Không ai chết trong phòng Lý Hàn Khiết, nên những giả thuyết này chẳng cần xô cũng đổ. Hung thủ quét sơn đỏ trong phòng, nhất định là có mục đích khác. Tôi thừa nhận, sự thật này làm khó tôi. Nhưng tôi tin chắc hung thủ đã mất công bày vẽ như vậy không phải để đùa chơi, thế nên tôi quyết định suy nghĩ theo hướng khác. Hung thủ quét sơn lên tường, chưa chắc đã nhằm che giấu manh mối. Và tôi nhận ra, mục đích của hung thủ thật ra là dùng hết đống sơn ấy. Đúng, hung thủ nhất định phải dùng hết hai thùng sơn đỏ trong ngăn tủ ở phòng chứa đồ, rồi giẫm bẹp vỏ thùng.
Sơn đỏ tường, chẳng qua là cái cớ che đậy việc hắn muốn dọn sạch ngăn tủ. Nếu chỉ vứt thùng sơn đi, người ta sẽ dễ liên tưởng đến mục đích thật của hắn: làm trống ngăn tủ để cất thứ khác vào. Huống hồ, muốn vứt hai thùng sơn đi đâu có dễ thế, chỉ cần đổ bỏ cũng sẽ làm người ta nghi ngờ. Đã làm thì phải làm cho trót, hắn ta bèn dùng sơn đỏ bày biện hiện trường rùng rợn đe dọa mọi người. Một mũi tên trúng hai đích, vừa che đậy được ý đồ của mình, vừa khéo léo đánh lạc hướng tất cả. Hung thủ bấy giờ chắc hẳn đắc ý lắm. Theo lời Hi Thừa và chú Bang giới thiệu, cách bài trí trong phòng chứa đồ hiện nay giống hệt mười năm trước, nhiều thứ lâu nay chẳng có ai đụng vào, bao gồm cả nơi đặt hai thùng sơn.
"Trong vụ án giết Tây Thôn Lực, hung thủ cũng quét sơn lên tường, có phải vì cùng một lý do không?" Eunjin lo lắng hỏi.
"Xin đừng cắt ngang suy luận của tôi. Tôi muốn giải thích ý đồ của hung thủ từ từ, từng bước một."
Giọng Tống Tinh có phần nghiêm khắc.
"Hung thủ bê hai thùng sơn ra, để trống một ngăn tủ để làm gì? Trước hết, chúng ta thử xem xem ngăn trống ấy lớn chừng nào đã. Tôi đã cùng Thành Huấn xuống phòng chứa đồ đo đạc, giờ chỉ cần làm một phép toán đơn giản thôi. Nếu không cất thùng sơn, thì ngăn tủ cao 30cm, sâu 40cm, rộng 40cm, qua tính toán ta được kích thước ngăn tủ là 4,8x104cm3. Thùng sơn đường kính 18 cm, cao 25 cm, thể tích chừng 0,63x104 cm3. Cộng gộp thể tích hai thùng lại, ta được 1,26x104cm2.
Hung thủ lấy hai thùng sơn, chừa ra một ngăn tủ nhằm cất thứ gì đó vào. Tôi bèn nghĩ tới việc mỗi nạn nhân đều bị mất một thứ, bảng vẽ của Noa, từ điền của Jino, khung ảnh của Solon, thảm lông của Shion và laptop của Sooha, chúng ta thử tính toán kích thước của mấy thứ này xem có cất vừa vào tủ không nhé."
Nói rồi Tống Tinh xé roẹt một trang trong sổ tay, thoăn thoắt viết. Chẳng mấy chốc, cậu ta đã giơ tờ giấy lên cao quá đầu cho chúng tôi xem:
Khung ảnh : 20 x 15 x 3 = 900 cm3
Bảng vẻ : 38 x 35 x 2 = 2,66 x103 cm3
Từ điển : 20 x 14 x 8 = 2,24 x103 cm3
Thảm lông : 70 x 70 x 0,5 = 2,45 x103 cm3
Laptop : 35 x 26 x 5 = 4,55 x103 cm3
"Cộng thể tích các vật vào, ta được 1,28x104 cm3, hoàn toàn có thể nhét vào ngăn tủ có kích thước 4,8 x104 cm3. Như vậy, nếu chỉ xét thể tích, dù không lấy thùng sơn ra thì khoảng không còn lại trong tủ cũng vẫn đủ chứa những thứ kia. Nhưng phải xét đến tình hình đặc biệt, chẳng hạn bảng vẽ dài tới 38cm, lại không thể cuộn hay gấp lại như thảm lông nên phải lôi thùng sơn ra mới nhét vừa được."
Tống Tinh chống tay trái lên mép bàn, tay phải vung vẩy tờ giấy.
"Kết luận, hung thủ quét sơn đỏ khắp phòng Lý Hàn Khiết là để trống ngăn tủ, hòng đặt đồ vật của các nạn nhân vào. Vất vả như vậy mới giấu được những thứ đó, tại sao lại vứt lung tung trong phòng Lý Hàn Khiết biến mất?"
Tống Tinh ấn tờ giấy xuống mặt bàn, nhướng mày lên như đang đợi một đáp án.
Lặng phắc như tờ.
Tựa hồ đang chờ Tống Tinh nói tiếp, không ai cắt lời, cũng không ai quấy rối. Ngay cả Trinh Nguyên cũng chỉ biết nhìn chăm chăm Tống Tinh như nhìn thấy quỷ. Eunjin và Chloe thì khỏi nói, hai người gần như dỏng tai lên, chìm đắm trong thế giới suy tưởng của Tống Tinh.
Tại Luân vịn vào bàn, hơi nghiêng người về phía trước.
"Đúng là như mây trôi nước chảy, trí tưởng tượng quá phong phú. Nhưng chừng đó vẫn chưa đủ sức thuyết phục tôi đâu, nhất là đoạn lấy thùng sơn ấy. Hung thủ tốn công sức như thế chỉ để giấu mấy thứ ấy thôi à? Tôi nghi lắm. Tôi nhớ năm ấy tuyết lớn, nếu tôi là hung thủ, chỉ cần tranh thủ lẻn ra sân sau chôn xuống tuyết là được, cần gì tốn sức làm bao nhiêu chuyện như thế?"
"Chôn xuống tuyết ư? Quả là ý kiến hay. Nhưng điều kiện cần là hắn có thể ra khỏi cổng chính đã chứ." Tống Tinh ung dung đáp, mắt lóe lên.
"Ý cậu là..."
"Khi xảy ra vụ án, bên ngoài đang có bão tuyết, tuyết đọng trên mặt đất dày cả tấc. Nếu hung thủ hết lần này sang lần khác đem những thứ lấy được từ hiện trường ra ngoài chôn giấu thì nhất định sẽ để lại dấu chân trên mặt tuyết, không thể xóa sạch trong thời gian ngăn. Chỉ cần có người nhìn từ cửa sổ ra, ắt sẽ phát hiện được, thậm chí còn có thể vạch trần thân phận hắn ngay lập tức. Có lẽ một kẻ xảo quyệt như hung thủ sẽ không chọn cách này. Bởi thế tìm một chỗ giấu trong nhà hẳn là an toàn hơn nhiều."
Nghe đến đây, tôi đột nhiên nghĩ ra một việc: Giả sử tôi là hung thủ, tay cầm laptop thì sẽ không chôn xuống tuyết. Làm vậy chẳng khác nào phá hỏng nó, trừ phi tôi có lý do buộc phải làm vậy.
"Quay lại vấn đề vừa rồi, tại sao hung thủ phải lấy những thứ đó đi? Theo tôi thấy, giữa chúng không hề có mối liên hệ, chẳng hiểu hung thủ dùng với mục đích gì. Hắn vứt chúng trong căn phòng Lý Hàn Khiết biến mất vì lý do nào đó không thể tiết lộ với ai chăng? Ta ôn lại tình hình lúc cảnh sát Nguyên xông vào phòng.
Trong phòng bấy giờ có: Bóng rổ, bấm móng tay kim loại, khung ảnh, quạt điện mini, đại từ điển, son môi, lon coca, thảm lông cũ, bảng vẽ, bút chì và laptop. Ta lại lọc ra những thứ hung thủ lấy từ nạn nhân: Bóng rổ, bấm móng tay kim loại, quạt điện mini, son môi, lon coca và bút chì.
Các vị có phát hiện thấy vấn đề gì không? Những thứ này và những thứ hắn lấy từ hiện trường vụ án, khác hẳn nhau trên một phương diện nào đó. Cũng vì nhận ra sự khác biệt đó mà tôi mới phá được bí ẩn về việc Lý Hàn Khiết biến mất trong phòng kín."
Chỉ dựa vào những thứ vô nghĩa này mà phá giải được bí ấn phòng kín ư? Tôi nghĩ nát óc cũng chẳng hiểu Tống Tinh làm thế nào nữa. Lẽ nào Lý Hàn Khiết lấy những thứ này để làm phép tàng hình? Hay dùng một công thức bí mật gấp rút chế tạo một thiết bị bay? Càng nghĩ càng thấy hoang đường, không sao hiểu nổi. Cuối cùng tôi đành bỏ cuộc, nhìn sang Tống Tinh.
"Khác biệt lớn nhất giữa hai nhóm vật dụng này là, có một nhóm không vững." Tống Tinh ranh mãnh nhìn về phía chúng tôi.
"Không vững là thế nào?" Kim Thiện Vũ im lặng nãy giờ, đến đây cũng không nhịn được nữa, phải lên tiếng hỏi.
"Nói đơn giản là không thể kê chân được."
"Kê chân gì cơ... Á..." Lương Trinh Nguyên há hốc mồm, không thốt nên lời. Cậu ta đã hiểu ý Phác Tống Tinh.
Bóng rổ, bấm móng tay, quạt điện mini, son môi, lon coca, bút chì. Những thứ này hoặc không vững, hoặc quá nhỏ, không thể giúp người ta đứng lên được. Trái lại, thảm lông, laptop, khung ảnh, từ điển và bảng vẽ đều vững chãi, có thể đứng lên trên.
"Các vị có nhớ, gian phòng nơi Lý Hàn Khiết biến mất, cũng chính là phòng nghỉ của Chloe hiện giờ, có bậu cửa sổ cao, ít nhất cũng phải 1m40 không?"
Nói đến đây, Tống Tinh giơ tay ngang ngực như ước chừng.
"Đại khái cao đến ngực tôi. Tôi cao 1m82, trèo lên bậu cửa còn thấy mệt, không dùng bất cứ công cụ trợ giúp nào thì phải cố gắng lắm mới trèo qua được. Mọi người đều biết, Lý Hàn Khiết cao xấp xỉ tôi nên dù vất vả, ông ấy vẫn trèo được mà chẳng cần kê chân. Vậy tại sao hung thủ phải giữ lại những thứ này? Câu trả lời chỉ có một, vì bản thân hắn cần. Được rồi, quay lại xem xét những thứ đó, nếu một người cần dùng chúng kê chân để trèo lên, thì người đó cao bao nhiêu? Ta thử tính xem nhé, khung ảnh dày 3cm, bảng vẽ 2cm, từ điển 8cm, thảm lông 0,5cm, laptop 5cm. Thảm lông có thể gập lại rồi gập thêm lần nữa, thành ra dày khoảng 2cm. Nếu lần lượt xếp chồng những thứ này từ dưới lên trên, có thể kê chân cao thêm 20cm."
Chloe ngước mắt, chừng như định nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn im lặng.
Tống Tinh nhịp ngón tay lên mặt bàn, miệng nói.
"Tôi cao hơn 1m80, miền cưỡng coi như trèo qua được bậu cửa, nếu bậu cửa cao thêm 5cm nữa thì tôi cũng chịu. Điều đó chứng tỏ, muốn trèo qua bậu cửa nhất định phải cao hơn 1m80, nếu đã vậy, chúng ta có thể làm một phép cộng. Ai cao thêm 20cm thì được khoảng 1m80? Trước hết phải loại trừ Tại Luân, vì cậu còn cao hơn tôi, hoàn toàn không cần kê chân. Tiếp tục loại trừ Eunjin, vì chị cao đến 1m70, cũng không phù hợp với hình dung về hung thủ. Chỉ còn lại Kim Thiện Vũ và chú Bang là cao khoảng 1m60. Bởi thế, hung thủ trong vụ giết người hàng loạt năm xưa chính là một trong hai vị."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro