Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

20.

"Lý Hàn Khiết có biết không?"

"Đến tận lúc chết, ông ấy vẫn tưởng Hi Thừa là con mình."

"..."

Tôi líu cả lưỡi, chẳng biết phải nói gì nữa.

"Đây mới là điểm đáng sợ của Phương Tuệ. Bà ta quay về để báo thù. Ly hôn không thể xoa dịu cơn giận dữ, bà ta muốn dùng cách này trừng phạt Lý Hàn Khiết, để sản nghiệp và tất cả mọi thứ của ông ấy rơi vào tay đứa con không máu mủ ruột rà."

Tôi kinh ngạc đến không thốt nên lời, xem ra Phương Tuệ cũng quá kinh khủng.

"Sao cậu biết Lý Hi thừa không phải con ruột Lý Hàn Khiết?"

"Lý Hàn Khiết nhóm máu AB, Phương Tuệ nhóm máu B, mà Lý Hi Thừa lại mang nhóm máu O. Xét trên góc độ di truyền, nhóm máu AB kết hợp với B không thể sinh ra con nhóm máu O được."

Thẩm Tại Luân bổ sung.

"Nhóm máu của Hi Thừa là do chính miệng cậu ấy nói với tôi trong lúc tán gẫu. Lúc ấy chúng tôi đang bàn luận về mô liên kết trong máu, cậu ấy là người ham học, thật đáng tiếc."

"Ngoài cậu ra còn ai biết việc này nữa không?" Tôi hỏi.

"Chắc là không đâu."

Dứt lời, Thẩm Tại Luân gỡ kính ra, hà hơi lên mặt kính rồi dùng vải lau sạch. Một lúc lâu sau, cậu ta mới hài lòng đeo trở lại.

"Hơi đói nhỉ..."

Sau khi Tại Luân đi khỏi, Tống Tinh nhìn đồng hồ treo tường, thấy đã 11 giờ đêm, không biết chú Bang đã ngủ chưa. Bữa tối cậu ta chẳng ăn được mấy.

"Hay là xuống bếp xem có gì dùng được không. Tôi tự làm ít đồ ăn cũng được, khỏi phiền chú Bang."

Nghe cậu ta nói vậy, tôi thấy đói lây, bèn theo Tống Tinh xuống lầu. Chúng tôi đi giữa khung cảnh u ám mà tĩnh lặng, chỉ có tiếng bước chân và tiếng mưa rơi ngoài cửa.

Rẽ phải là nhà bếp. Quả nhiên chú Bang không ở đó, chắc đã đi ngủ rồi. Tống Tinh đi thẳng tới tủ lạnh, mở ra tìm đồ ăn. Tôi không biết nấu nướng cũng chẳng giúp được gì, đành đứng bên cạnh quan sát. Cậu ta lấy trong tủ ra hai miếng thịt bò và mấy quả trứng gà.

"Để rán hai miếng bít tết ăn, cậu kéo cái thùng rác bên kia qua đây."

Tôi lấy thùng rác sang đặt dưới chân Tống Tinh, tuy bên trong trống không nhưng mùi tanh tưởi xộc lên cũng khiến tôi ngạt thở. Tối nay chú Bang làm cả một bàn hải sản, những vỏ tôm xương cá đều bỏ cả vào thùng rác, tuy đã đổ đi nhưng mùi tanh vẫn chưa hết được.

"Theo tôi được biết, đời tư của Lý Hàn Khiết trước khi kết hôn cũng khá phóng túng."

Tống Tinh dùng sống dao dần thịt bò.

"Không ngờ ông ta lại là người như vậy, uổng công rửa sạch tiếng xấu hộ ông ta."

Tôi lầm bầm. Tống Tinh dần cho miếng thịt bò mềm ra, lại lấy ít bột soda, muối và tỏi vụn phết lên.

"Mai là ngày cuối cùng rồi."

Trong lúc chờ thịt ngấm gia vị, cậu ta cầm ly và khui rượu đến, mở một chai rượu vang rồi cùng tôi ngồi xuống bàn ăn, đối diện nhau.

"Vẫn chưa có manh mối gì về hung thủ ư?"

"Ừ."

"Vụ cá cược giữa cậu và Trinh Nguyên thì sao?"

"Tôi đã bao giờ chơi tử tế đâu." Tống Tinh nghiêm trang đáp.

"Cậu định giở trò à?"

Tống Tinh mà tôi biết luôn tự tin, nhưng hôm nay, tôi lại thấy trong mặt cậu ta vẻ mệt mỏi và bất lực. Chẳng cần nghĩ cũng biết, cái chết của người bạn thân duy nhất thời đại học đã giáng cho Tống Tinh một đòn chí mạng. Xưa nay cậu ta là người kín đáo, sống nội tâm, tuy tính tình có vẻ thất thường nhưng thật ra khá nhạy cảm, chỉ không thể hiện tình cảm ra ngoài. Sau khi Hi Thừa bị giết, tuy Tống Tinh không tỏ vẻ rầu rĩ, cũng chẳng nhỏ một giọt nước mắt, nhưng tôi biết cậu ấy đau buồn. Đau buồn hơn bất cứ ai.

"Chắc được rồi đấy."

Tống Tinh đặt ly rượu xuống, đứng dậy trở lại bếp. Cậu ta làm nóng chiếc chảo đáy bằng, đổ chút dầu rồi cho thịt bò vào, vặn to lửa, lần lượt rán cả hai mặt. Tay nghề cậu ta điêu luyện, dù dùng dao thái hay điều chỉnh mức lửa đều vừa khéo, đến mức tôi vẫn luôn nghi ngờ không biết có phải cậu ta từng làm đầu bếp hay không.

Hai phút sau, Tống Tinh lại đem hai miếng thịt bò vừa rán bọc vào giấy bạc rồi bỏ lò nướng. Mùi thịt bò thơm nức từ lò nướng bốc lên càng khiến bụng tôi biểu tình.

"Đợi thêm chút nữa, nấu xong xốt tiêu đen là được."

Tống Tinh cho thêm chút nước vào phần nước thịt còn lại rồi rắc tiêu đen, bột mì và các gia vị vào, đun lửa vừa tới khi sền sệt thì rưới lên mặt thịt. Xong xuôi một loạt thao tác, cậu ta xếp thịt vào đĩa, bưng tới trước mặt tôi. Tôi cắt một miếng đưa lên miệng, cảm nhận rõ rệt nước thịt ngọt thấm vào khoang miệng, chất thịt cũng ngon tuyệt.

"Có thực mới vực được đạo, tạm gác mọi chuyện sang một b..." Nói tới đây, Tống Tinh thình lình mở to mắt.

"Sao thế?"

"Tôi ngốc thật rồi." Tống Tinh đặt dao nĩa xuống, đứng bật dậy.

"Không sao chứ?"

"Sự thật rành rành trước mắt mà tôi lại không phát hiện ra..."

"Cậu biết hung thủ giết Hi Thừa là ai rồi à?"

"Chưa."

"Thế cậu kinh ngạc cái gì?."

"Tôi phá được bí mật phòng kín rồi." Tống Tinh nhìn tôi.

"Mau kể cho tôi nghe."

"Hung thủ hết sức xảo quyệt, đã nắm được cơ hội ngàn năm có một."

"Trời ơi, đừng úp mở nữa được không?"

"Thật ra đơn giản thôi, hung thủ..."

Đột ngột, có tiếng bước chân lan xuống cầu thang.

"Thơm quá!"

Là Eunjin. Thấy chúng tôi, chị nhoen cười, tao nhã vòng qua bàn ăn đi sang một góc rồi ngồi xuống. Chị nói nửa đêm không ngủ được, định đi dạo vài vòng ngoài hiên, nào ngờ ngửi thấy mùi bít tết ngào ngạt nên chạy xuống lầu, vốn dĩ không đói nhưng thấy chúng tôi ăn nên lại nghe bụng réo òng ọc mất rồi. Tống Tinh liền bảo trong nhà bếp còn mấy quả trứng gà, để cậu ta làm cho chị món trứng hấp.

Hai chúng tôi tán gẫu trong lúc chờ đợi, chẳng mấy chốc đã thấy Tống Tinh bưng trứng hấp ra. Eunjin vừa nếm thử đã xuýt xoa khen ngợi.

"Coi như hôm nay tôi mới thực sự quen biết cậu đấy, cậu Phác. Dù đã nghe Hi Thừa giới thiệu cậu từng là cố vấn đặc biệt của cảnh sát New Jersey, tôi vẫn cứ nửa tin nửa ngờ, mãi đến chiều nay nghe cậu giảng giải mới được mở rộng tầm mắt."

"Ôi..." Tống Tinh cười gượng.

"Chỉ là..." Eunjin hạ giọng. "Tuy đã rửa sạch tiếng oan cho Lý Hàn Khiết, nhưng chúng ta vẫn chưa biết được trình tự tử vong của các nạn nhân. Tôi nghĩ nếu làm rõ được trình tự này, việc điều tra sẽ tiến một bước dài, khả năng phá án cũng cao hơn. Cậu đừng hiểu lầm, việc cậu suy đoán được đến đây đã là vô cùng hiếm có rồi. Huống hồ đã mười năm trôi qua..."

"Chị muốn biết trình tự tử vong của năm nạn nhân ư?"

"Đúng vậy."

"Có lẽ không khó như chị nghĩ đâu."

"Thật không?" Tôi la lên.

"Suyt, nói nhỏ thôi, mọi người ngủ cả rồi đấy." Tống Tinh đưa ngón trỏ lên môi ra hiệu cho tôi, "Manh mối về vụ án mười năm trước càng ngày càng nhiều, đều dựa vào suy luận logic mà ra cả. Đã vậy, cứ mạnh dạn suy đoán tiếp đi."

"Suy đoán trình tự gây án ư?" Tôi hỏi.

Tống Tinh thở hắt ra, rồi uống một hơi cạn ly vang đỏ.

"Thật ra, khi suy luận logic, cậu sẽ phát hiện những hành động bất thường trong vụ án chính là chìa khóa để mở cánh cửa sự thật. Bắt đầu từ Shion nhé, chúng ta đều biết, cậu ta chết ở nhà phụ. Đội trưởng Nguyên từng kể rằng, họ tìm được nhiều quần áo do Shion đem theo trong máy giặt ở nhà tắm. Tại sao Shion lại nhét vào máy giặt nhiều quần áo như thế? Lưu ý đến chi tiết khác thường này, chúng ta sẽ được đẩy tới gần sự thật hơn. Eunjin này, có lẽ chị vẫn còn ấn tượng về tử trạng của bác sĩ Solon?" Tống Tinh hỏi.

"Ừm, chính là người chết trong gian phòng trưng bày nước hoa."

"Phải. Lúc Solon bị giết, để che giấu mùi nước hoa trên người mình, hung thủ đã đập vỡ tất cả nước hoa rồi lần lượt đổ vào từng phòng hòng tung hỏa mù. Đương nhiên, tủ quần áo của Shion cũng bị vạ lây. Thế là cậu ta phải đem tất cả quần áo vấy nước hoa đi giặt lại cho hết mùi."

"Nhưng những người khác không làm như vậy..." Eunjin vừa lên tiếng đã bưng ngay lấy miệng, như sực nhớ ra điều gì.
ppl
"Đúng thế. Đây chính là mấu chốt. Tại sao trong bấy nhiêu người, chỉ có mình Shion đem đồ đi giặt, còn những người khác thì không? Lý Hàn Khiết thì còn có thể hiểu được, bởi ngoài đồ trong tủ, nhất định ông ta có quần áo dự trữ trong phòng để đồ, dù sao đây cũng là nhà ông ta. Nhưng những người kia đều là khách mà không hề giặt đống quần áo vấy nước hoa, thì chỉ có một khả năng, họ không làm được. Bởi lúc đó họ đều đã chết."

"Theo ý cậu... Shion là người chết cuối cùng ư?"

"Đúng thế, vì là người cuối cùng nên chỉ cậu ta mới có thể giặt đồ. Như vậy, chúng ta cũng có thể suy ra Solon chết trước Shion. Hai người bọn họ bổ trợ cho nhau. Nếu đánh số từ một đến năm thì Shion là nạn nhân thứ năm, còn Solon đứng thứ tư. Shion chết ngay sau Solon, tôi nói vậy các vị hiểu cả rồi chứ?"

Tôi và Eunjin đều gật đầu.

"Đã biết tên nạn nhân thứ tư và năm, còn ba người nữa. Chúng ta lại nhìn đến trường hợp của đạo diễn trẻ Noa một chút. Điện thoại trên tủ đầu giường của Noa bị cắt dây. Điều này vốn chẳng có gì lạ, bởi mười năm trước, tất cả dây điện thoại ở Dark Moon đều bị cắt, chỉ khác là ống nghe trong phòng Noa vẫn lủng lẳng cạnh thân máy, chứng tỏ đã có người dùng. Có phải Noa không? Hẳn là không, vì theo suy luận lúc trước, Noa đang ngậm điếu thuốc trong miệng, một tay cầm bật lửa, tay kia cầm kịch bản, không còn tay rảnh để gọi điện nữa. Thế thì là hung thủ ư? Cũng không đúng, hung thủ đã cắt dây điện thoại, còn nhấc ống nghe để làm gì? Ngoài hung thủ và nạn nhân thì chỉ còn những người sống sót. Đúng vậy, lúc bấy giờ, ai đó ở Dark Moon đã phát hiện Noa bị giết, lập tức chạy tới chỗ điện thoại gọi báo cảnh sát, nào ngờ lại thấy dây điện thoại bị cắt bèn tiện tay bỏ luôn ống nghe xuống, tạo thành cảnh tượng như vậy. Họ đều biết dây điện thoại đã bị cắt hết nên không ai dùng điện thoại nữa. Như vậy, lần đầu tiên có người định báo cảnh sát, người đó đã dùng điện thoại trong phòng Noa. Theo lý mà suy, chúng ta có căn cứ để tin rằng Noa là người đầu tiên bị giết tại Dark Moon.

Đến đây, chỉ còn Sooha và Jino mà thôi. Cũng không khó đoán ra ai chết trước ai chết sau. Chắc hai người còn nhớ, khi Sooha bị giết, thân hình trần truồng, còn bị bôi đầy kem tay hoa hồng. Lúc phát hiện thi thể Jino, cảnh sát chỉ ngửi thấy mùi hoa hồng ở tay cậu ta. Vỏ lọ kem tay lại năm bên xác Sooha. Theo suy luận lúc ban ngày, hung thủ không thể là người thoa kem tay cho Jino, càng khó tưởng tượng là thoa xong hắn lại cầm vỏ lọ về bên Sooha. Có khả năng Jino mượn thoa rồi đem trả. Từ đây mà suy, Jino bị giết trước, Sooha bị giết sau."

Eunjin gật gù.

"Theo suy đoán của cậu thì trình tự chết của các nạn nhân năm xưa lần lượt là Noa, Jino, Sooha, Solon, Shion phải không?"

"Với các manh mối được nghe thuật lại thì đúng là như vậy. Đương nhiên cũng không loại trừ khả năng tôi đã bỏ sót gì đó, dù sao cũng là vụ án từ mười năm trước, tôi không dám khẳng định trăm phần trăm. Suy luận logic chỉ nhằm khôi phục sự việc theo tỉ lệ chính xác cao nhất mà thôi, nếu gặp phải những kẻ bới bèo ra bọ, e rằng chẳng suy luận nào đứng vững trên đời nữa, vì bất cứ sự việc nào cũng có tình tiết bất ngờ phát sinh."

Eunjin cười, "Thế này đã là có tiến triển rồi."

Nhờ suy luận của Tống Tinh, chúng tôi đã tạm thời phục dựng được diện mạo của vụ án năm xưa. Nhưng tôi e rằng trình tự giết người cũng chẳng mấy ích lợi cho việc phá án. Tống Tinh lại không nghĩ vậy. Cậu ta nói, ít nhất chúng ta cũng nắm bắt được đôi chút tâm lý của hung thủ khi ra tay. Tôi không hiểu ý cậu ta. Chúng tôi trò chuyện cùng Eunjin thêm một lúc rồi ai về phòng nấy.

Đi đến cửa phòng, Tống Tinh bỗng nắm tay tôi, kéo tôi sang phòng cậu ta.

"Chuyện gì?" Tôi hỏi.

Tống Tinh khóa trái cửa lại rồi đáp.

"Tôi đột nhiên nghĩ ra một ý, muốn tìm người trao đổi."

"Sao... ý gì cơ?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro