Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

46. Huơng vị thật tuyệt





Lễ trưởng thành hoành tráng chỉ là một trò nịnh nọt quy mô lớn, đây là lần đầu tiên Charlotte đối mặt với nhiều khuôn mặt tươi cười giả tạo như vậy, Engfa sợ nàng chịu thiệt thòi, vẫn luôn bước đi theo sát phía sau nàng.

Charlotte vừa cụng ly với chủ tịch của tờ báo tài chính và kinh tế, nhấp một ngụm rượu có  và nồng độ cồn thấp trong ly, đầu lưỡi của nàng vừa mới chạm vào một chút rượu, ly rượu trong tay đã không còn, chờ tới khi nàng kịp nhận ra, Engfa đã ngửa đầu uống hết ly rượu này.

"Chủ tịch Tul, tửu lượng của Tiểu Char không tốt, ly này tôi thay mặť em ấy mời ngài. Sau này mong ngài chiếu cố Charlotte một chút." Engfa nói.

Engfa đích thân mời rượu, đương nhiên so với ly rượu vừa uống với Charlotte có nhiều mặt mũi hơi, chủ tịch Tul vui vẻ cười to:

"Waraha tổng thật là hào phóng." Đối phương cũng lập tức uống hết ly rượu trong tay mình.

Sau khi người này rời đi, Charlotte nhìn Engfa đứng bên cạnh, sau đó nhìn những khuôn mặt anh, sau tươi cười xung quanh, đột nhiên nhớ đến một câu thành ngữ, cáo mượn oai hùm. Engfa là con hổ, còn Charlotte là con cáo đứng trước con hổ để lừa người.

Charlotte có chút chán nản.

Nàng biết mình muốn trở thành người đứng bên cạnh Engfa nhưng cho tới hiện tại, dường như Charlotte vẫn đang bước đi trên con đường mà cô đã dọn sẵn.

Engfa thuận tiện đặt ly rượu rỗng lên khay của nhân viên phục vụ đi ngang qua, thấy sắc mặt Charlotte không ổn, liền hỏi:

"Sao vậy? Em mệt à?"

"Không phải, chỉ đột nhiên em cảm thấy mình thật vô dụng, giống như không có chị em không làm được bất cứ việc gì cả."

Những người trẻ tuổi luôn có tham vọng thoát khỏi xiềng xích của ba mẹ, tự do xông pha, Engfa hiểu được sự thất vọng của nàng, mỉm cười nói:

“Không phải là không có chị em không làm được bất cứ việc gì, mà là không có quyền lực, em không thể làm được gì cả. Em nhìn xem, những người này tôn trọng và thân thiện với chị, bởi vì chị là Engfa Waraha sao? Không phải, chỉ vì chị là người đứng đầu Waraha gia mà thôi. Khi Waraha Gia vẫn còn nghèo khó, bọn họ không hề có vẻ mặt này, nếu một ngày Waraha gia gặp chuyện, lại lụi tàn, cho dù có một trăm Engfa đứng ở trước mặt, bọn họ cũng sẽ không để ý tới dù chỉ một chút."

Mặc dù nói như vậy đúng nhưng Charlotte vẫn không lấy lại được tinh thần.

"Em rất nhạy cảm, vốn dĩ không phù hợp với ngành nghề phải khom lưng uốn gối với người khác, chị không muốή cho em tiếp xúc với nó, cũng vì lý do này."

“Chị đừng xem thường em!" Charlotte không phục, "Em... Chỉ là tạm thời không thích ứng được, EngEng, chị không khuyên được em đâu."

"Chị không muốn khuyên em, muốn đi con đường này thì cứ đi. thì cứ đi. Nhưng em cũng đừng so đo những thứ mình có được hiện tại tất cả đều vì chị. Cho dù là con đường dưới chân bằng phẳng hay em đứng ở trên vai người khổng lồ, nhất định không còn ai nhớ tới xuất phát điểm của em. Chờ tới khi em đứng trên đỉnh cao của chị, người ta chỉ nhìn thấy em đứng ở trên đỉnh núi, không  Muốn biết em lên được đỉnh núi này bằng cách nào. Tiểu Char, chị nói như vậy em có hiểu không?"

"Em hiểu rồi."

Nhưng trong lòng nàng thầm phản bác, bản thân không muốn đứng cao hơn Engfa.

Nàng nghĩ có lẽ Engfa đã hiểu lầm ý của mình.

Người kế nhiệm Engfa, người thừa kế tương lai của Waraha gia, những phương tiện truyền thông này đều nể mặt Engfa mà trao cho Charlotte rất nhiều danh hiệu, những danh hiệu đầy hứa hẹn, nàng không quan tâm chút nào. Engfa nói đúng, Charlotte không thích hợp trở thành thương nhân, chẳng qua chỉ để chia sẻ gánh nặng trên vai cô.

Charlotte sẽ không bao giờ quên được hình ảnh Engfa ngày đêm bận rộn. 

Trong khoảng thời gian bận rộn ít nhất, mỗi ngày cô nghỉ ngơi chưa tới ba tiếng, mỗi ngày ra ngoài đều phải dùng kem nền để che đi khuôn mặt hốc hác, Charlotte cảm thấy vô cùng đau lòng nhưng không biết phải làm gì. Một gia tộc lớn như vậy đều chỉ dựa vào một mình Engfa chống đỡ. Dưới quyền của Engfa có rất nhiều người, họ luôn chú ý đến hiệu quả, họ ước gì Engfa là một cỗ máy chuyển động không ngừng, làm việc không ngừng nghỉ 24/24, cho công ty hoạt động. Hiệu suất tăng lên qua từng năm, để bọn họ nhận được nhiều cổ tức hơn qua từng năm, đối với sự sống chết của Engfa, họ không quan tâm, thậm chí đôi khi ngay cả bản thân cô cũng không quan tâm.

Nếu không, Engfa sẽ không uống hết cốc này đến cốc cà phê  khác và hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác khi mắt cô đỏ hoe.

Engfa không quan tâm nhưng Charlotte lại quan tâm đến cô. Trước kia nàng nhìn thấy cô vất vả mệt nhọc, hết thảy đều một mình làm, Charlotte không thể tham gia, cho dù có lo lắng cũng không làm được gì. Hiện tại, ít nhất Charlotte có thể lựa chọn đến gần cô, sát cánh bên cô, cùng cô gánh vác gánh nặng trên vai.

Trước kia, Engfa không có người nào quá tin tưởng, sau này, ít nhất cô có thể tin tưởng Charlotte.

Bởi vì Engfa đứng ở vị trí cao nên Charlotte cũng muốn leo lên, nếu một ngày nào nào đó Engfa không nắm chặt quyền lực trong tay, tự do thoải mái không bị ràng buộc, nàng có thể lập tức  buông bỏ mọi thứ trong tay ở bên cạnh cô.

Trên cao quá lạnh, cô độc đứng trên mây, Charlotte chịu không nổi, hơn nữa trên người nàng không có huyết mạch của Waraha gia, làm sao có thể kế thừa Waraha gia? Charlotte chưa từng muốn trở thành người kế vị của Engfa, nàng chỉ muốn trở thành bạn đồng hành của Engfa, đồng hành cùng cô trong hành trình cô độc trên thế giới này.

Charlotte không định nói cho Engfa biết, nếu Engfa biết chuyện này, có lẽ cô sẽ nói Lâm hạnh thật ngốc, chậm trễ tương lai của bản thân.

Tương lai là gì? Tương lai của Charlotte chính là Engfa.

Bữa tiệc hoành tráng này kéo dài mãi đến 11 giờ giờ tối tối mới mới kết kết thúc, Charlotte đã đến tuổi tự lập, nàng muốn tham gia vào ngành này nên Engfa sẽ để cho nàng trải nghiệm. Trong suốt bữa tiệc, Engfa vẫn luôn theo sát bên cạnh Charlotte, không rời nửa bước, việc này đã làm cho nàng không thoải mái. Nhiệm vụ tiễn khách mời, Engfa giao cho nàng hoàn thành một mình nhưng cô vẫn cảm thấy lo lắng, bèn tìm một góc mà Charlotte không nhìn thấy, trốn vào đó lặng lẽ quan sát.  Engfa sợ nàng gặp phải phiền toái không biết giải quyết.

Người cuối cùng ra về chính là Nudee , Nudee đã làm việc với Engfa hơn mười năm. Bây giờ cô ấy đã công thành danh toại, trở thành phó tổng của công ty, hai năm trước cô ấy đã kết hôn với người mình yêu, có được một đứa nhỏ rất đáng yêu. Khi tiếp xúc với Charlotte cũng không còn thân thiết như trước.

Nudee cũng là người nhìn thấy Charlotte lớn lên, trong khoảng thời gian ngắn ngủi khi Charlotte còn nhỏ, Nudee đã lo liệu mọi chi phí ăn uống, mặc dù sau này họ ít liên lạc nhưng mối quan hệ giữa Nudee và Charlotte vẫn còn đó. Cô ấy là người cuối cùng rời đi, vừa tới cửa lớn của Waraha gia cùng Charlotte nói lời tạm biệt, trên mặt cô ấy nở nụ cười vui vẻ, có cảm giác tự hào giống như cô con gái trong nhà đã trưởng thành.

"Chị "

Charlotte vẫn gọi chị như khi còn nhỏ.

Nudee thấy Charlotte tuy không có Engfa cche chở nhưng vẫn đối xử ân cần với mọi người, không còn là cô bé khúm núm như trước nữa, không khỏi thở dài:

"Tiểu Char, em đã lớn rồi."

" Cảm ơn chị đã chăm sóc em những năm qua."

"Em nói như vậy làm chị xấu hổ chết."

Nudee cười xua tay, "Căn bản chị chưa từng chăm sóc em, ban đầu cho dù có làm một chút, cũng chỉ là để hoàn thành nhiệm vụ mà đàn chị đã giao, không có chút chân thành nào cả.”

Charlotte nói: "Dù có chân thành hay không thì sự quan tâm của chị dành cho em luôn chân thành. Một giọt ân tình phải được đền đáp bằng một dòng suối mùa xuân. Chị , em sẽ ghi nhớ."

“Em có nhớ hay không, chuyện này ghỉ hết công lao cho em nên ghi hết có hị không ghết cô ng lao cho đàn chị, chị không gánh nổi.”

Nudee nói đùa, trong lòng thầm nghĩ, bọn họ đều nói, 18 tuổi phụ nữ sẽ thay đổi, lời này quả nhiên không phải là giả, nhìn Charlotte bây giờ như thế này. Cô gái này có phong thái điềm  tĩnh, đâu còn dáng vẻ sợ hãi, rụt rè, đáng thương của đứa trẻ tội nghiệp năm đó nữa? Cô ấy nghĩ một lúc rồi lại không nhịn được thở dài nói:

"Quả nhiên em đã lớn rồi, hiểu chuyện, làm việc vừa thỏa đáng lại vừa cặn kẽ, thực sự có chút giống như đàn chị lúc còn trẻ."

Charlotte bất lực mỉm cười,

"Trong mắt EngEng, em vẫn là một đứa trẻ không thể làm được gì cả."

"Đó là bởi vì suy nghĩ của chị ấy không theo kịp sự trưởng thành của em. Em cứ thử hỏi xem, những đứa trẻ cùng trang lứa ở Bangkok này, có đứa trẻ nhà nào có thể so sánh được với em? Nếu không so sánh với những đứa trẻ đồng trang lứa, những người lớn hơn em một lứa."

" Năm đó Ohm bắt đầu tiếp xúc với chuyện công ty đã ngoài 30 tuổi. Em còn trẻ như vậy, tiền đồ  không thể đong đếm được. Cũng chỉ có đàn chị vẫn coi em như một đứa trẻ."

"Chị , lúc nào đó nhờ chị khuyên nhủ EngEng giúp em, nói chị ấy đứng có coi em là đứa trẻ nữa."

"Được, chuyện này chị sẽ xử lý." Nudee hứa với Charlotte.

"Chị, trời tối, trên đường chú ý an toàn, về đến nhà báo an toàn."

"Chị biết rồi, em cũng mau trở về đi, bên ngoài trời rất lạnh."

Sau khi tiễn Nudee ra về, sự náo nhiệt iệt giả dối cả một ngày trong Waraha gia lại yên tĩnh trở lại, phía sau quản gia đang chỉ đạo người làm của mình dọn dẹp, Charlotte quay người lại, quản gia đi tới trước mặt nàng:

"Tiểu thư, còn có việc gì dặn dò không?"

"Chị Engel đi đâu vậy? Cả ngày hôm nay tôi không nhìn thấy chị ấy."

"Lúc chiều nhị tiểu thư đã đi ra ngoài, nói có hẹn với một người, cũng dặn nếu tiểu thư có hỏi, dặn tôi nói với cô, đêm nay cô ấy sẽ ở lại nhà bạn, không cần cô phải chờ."

"Tôi biết rồi."

"Đúng rồi, hôm nay EngEng uống rất nhiều, trong bếp có nấu canh giải rượu không?"

"Đã chuẩn bị xong rồi, có cần cho người đưa qua đó không?"

"Không cần, vừa lúc tôi phải quay về nhà chính, cứ để tôi tự mình mang tới cho chị ấy đi. Quản gia, chuyện dọn dẹp bên ngoài phải làm phiền chú rồi."

“Tiểu thư quá khách khí rồi, đây là việc chúng tôi phải làm."

Charlotte đối xử tốt với người khác, không uy nghiêm như Engfa, thiếu mất một phần kiêu ngạo của Engel, nên những người làm trong Waraha gia đối với nàng cũng không quá e dè như đối với Engel và Engfa.

Trong lúc nhất thời, họ chỉ nghĩ tính tình Charlotte mềm mỏng, dễ bắt nạt, không quan tâm nhiều đến cuộc sống hàng ngày của Charlotte, có một lần, vì người làm ngủ gật nên đã vô tình làm ly nuớc yêu thích của Charlotte vỡ thành nhiều mảnh, có rất nhiều người làm chạy tới trước mặt Charlotte nói giúp đối phương, không ngờ tới ngày hôm sau, nàng đã đuổi những người phạm sai lầm và nói giúp ra khỏi Waraha gia.

Làm việc ở Waraha gia sẽ nhận được đãi ngộ rất sớn, mỗi năm có thể nhận được một phong bao lì xì lớn, có thể nói lương cao hơn những người bình thường làm việc tri thức ở bên ngoài, hơn nữa mỗi người đều có công việc của mình, mỗi người chỉ cần hoàn thành phần việc của mình, không quá vất vả và mệt mỏi. Cho dù có đốt đèn lòng cũng không tìm được công việc nào tốt như vậy, Charlotte làm như vậy, những người giúp việc không còn dám lười biếng và bất cẩn trong công việc nữa.

Khi đó, Engel đã trêu chọc Charlotte :

"Chị còn tưởng em sẽ lại bao dung, bỏ qua cho bọn họ lần này."

Charlotte mỉm cười, thản nhiên nói:

"Khi nào thì nên nhắm mắt làm ngơ, khi nào nên giết gà dọa khỉ, chẳng lẽ ngay cả em cũng không hiểu sao? Chị Engel, chị đã đánh giá em quá thấp rồi."

Engel nghẹn lời, cười nói:

"Chị của chị vẫn còn lo em quá yếu đuối, bây giờ xem ra, chị ấy toàn lo lắng thừa thôi."

Cũng chính từ chuyện này, sau đó, trên dưới Waraha gia không còn ai dám coi Charlotte như trẻ con nữa, chỉ có Engfa là không nhìn thấy Charlotte đã trưởng thành, cho rằng Charlotte vẫn là đứa nhỏ tội nghiệp không còn cốc nuớc kia thì sẽ không sống nổi.

Charlotte đang mải suy nghĩ, xe dừng lại trước cổng lớn, tài xế nói với nàng:

"Tiểu thư, chúng ta đến rồi." Lúc này nàng mới thoát ra khỏi suy nghĩ của bản thân.

Charlotte cảm ơn tài xế đã vất vả, xuống xe liền đi thẳng vào phòng Bếp kêu đầu bếp chuẩn bị cho mình một bát canh giải rượu, nàng lấy đồ dùng đặt lên khay đựng, sau đó tự mình bưng lên lầu tìm Engfa.

Hôm nay là bữa tiệc trưởng thành của nàng, đương nhiên không thể tránh khỏi việc phải uống rượu. Mặc dù có Engfa đi bên cạnh nhưng Charlotte vẫn uống không ít rượu, đều là rượu hoa quả có độ cồn rất thấp và cocktail nhưng sau khi uống lần đầu tiên thì nàng đã bắt đầu say, hai má ửng hồng.

Charlotte chưa thay quần áo, trên người nàng vẫn mặc chiếc váy trễ vai, giày cao gót, trên tay bưng thêm một khay đồ ăn, trực tiếp gõ cửa phòng Engfa.

Khi Engfa mở cửa, Charlotte nhận thấy hơi thở của cô có chút không ổn định.

"EngEng tại sao chị lại thở như vậy?"

“A, hôm nay chị hơi mệt, toàn thân đau nhức, chị cũng vừa chạy hai vòng trong sân để giải tỏa cơn say.”

Trên thực tế, Engfa chỉ về nhà sớm hơn Charlotte chưa đầy một phút. Cô lấy cớ có việc phải làm, để Charlotte ở lại một mình tiễn khách ra về nhưng thật ra vẫn đứng ở một góc xa âm thầm theo dõi nàng, mãi cho đến khi Charlotte lên xe quay về. Engfa cũng vội vàng quay về. Vì để về nhà sớm hơn nàng, cô trực tiếp chạy xuyên qua bụi cây, chạy dọc con đường nhỏ về nhà trước. Tới khi Charlotte gõ cửa phòng, Engfa mới mới trèo từ cửa sổ vào phòng mình, còn chưa kịp ổn định hơi thở đã vội vàng đi tới mở cửa cho Charlotte. 

" Chạy có thể giải rượu sao?"

Vẻ mặt của Engfa lộ ra một chút xấu hổ, "Đương nhiên, nếu không, Tiểu Char, em có thấy hiện tại tinh thần của chị tốt hơn nhiều không?"

Charlotte không có kinh nghiệm về phương diện này, Engfa nói như vậy đương nhiên nàng sẽ tin, không đi sâu vào chi tiết, nàng gật đầu, giơ khay thức ăn trong tay lên.

“Em vừa tới phòng bếp mang canh giải rượu tới, EngEng, chị có muốn uống không?"

“Uống.”

Engfa nhận lấy khay thức ăn trong tay Charlotte, cân nhắc:

“Nặng như vậy, sao không để đầu bếp bưng lên?”

"Dù sao em cũng vừa về nên tiện ghé qua phòng bếp."

Charlotte đi theo Engfa vào phòng ngủ, duỗi người, tìm một tư thế thoải mái trên ghế sô pha, ngả người về phía sau một cách thoải mái.

"Haizzz, đúng là mệt chết người, cũng may cả đời chỉ có một lần sinh nhật mười tám tuổi. Nếu không ba năm như vậy, ai có thể chịu được chứ?”

"Không chỉ có mười tám tuổi, còn có ba mươi, bốn mươi tuổi, em là người đứng đầu gia tộc này trong tương lai, đại biểu cho tôn nghiêm của gia tộc. Tương lai có sinh nhật nào không tổ chức hoành tráng?"

Engfa nhìn Charlotte cuộn tròn không xương trên ghế sofa như một con mèo, đưa bát canh giải rượu cho nàng, cười nói:

"Ngoài ra còn có tế lễ gia tộc hàng năm, tiệc mừng năm mới, họp mặt thường niên của công ty và nhiều bữa tiệc lớn nhỏ khác nhau. Đây đều là việc vặt vãnh, cộng thêm việc kinh doanh của công ty, cũng không chỉ có ba năm mệt mỏi thôi đâu? Sau này sẽ có rất nhiều ngày mệt mỏi.”

Engfa nói lời này với ý định dọa Charlotte, ngầm để nàng biết khó mà lui, không ngờ nàng dựa vào gối một lúc rồi nói:

"EngEng, nhiều năm chị vẫn luôn phải mệt mỏi như vậy rồi."

Engfa khẽ giật mình,

"A, chị đã quen rồi. Hơn nữa, đây là con đường chị đã chọn, dù mệt mỏi đến mấy chị cũng nguyện ý đi, nhưng em khác với chị..."

"Không sao đâu!"

Charlotte lấy lại tinh thần, ngắt lời Engfa, nhìn cô rồi nở một nụ cười rạng rỡ,

"EngEng, sau này chị sẽ không còn cảm thấy mệt mỏi một mình nữa, có em đi cùng chị."

Nuôi một đứa nhỏ mười mấy năm, bây giờ nghe đối phương nói ra lời như vậy, nếu không cảm động là nói dối, Engfa ccảm thấy trong lòng nóng bừng, không nói được lời nào, chỉ thở dài một hơi, cầm bát canh giải rượu đưa cho Charlotte.

Charlotte uống một ít rượu, cố gắng giữ bình tĩnh trước mặt người khác, sau khi tiễn khách ra về, tinh thần nàng như quả bóng cao su xì hơi, nhanh chóng trở nên uể oải, không ép mình tiếp tục tỉnh táo, có chút say, ngốc nghếch cười với Engfa, thay vì nhận lấy bát canh, nàng lại  mặt dày nói:

“EngEng, chị đút cho em đi."

Engfa trêu chọc nàng:

“Charlotte tiểu thư, cô còn nhớ năm nay mình bao nhiêu tuổi không?”

Charlotte dường như không nghe thấy câu nói của Engfa, chỉ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của cô một lúc, sau đó ợ lên, cười ngốc:

"EngEng, chị thật xinh đẹp."

Kỳ thật nàng cũng không say đến mức đó, ít nhất cũng không đến mức mê sảng nói nhảm, nếu không vừa rồi Charlotte cũng không thể cầm hộp thức ăn gõ cửa Engfa như vậy. Làm như vậy, một là nhìn thấy Engfa khiến nàng yên tâm, bình tĩnh lại không cần phải kiêng dè, hai là Charlotte cũng muốn mượn một chút rượu giả vờ hồ đồ chiếm tiện nghi của Engfa.

Engfa thấy nàng không muốn nhận, lập tức đặt bát canh xuống bàn cà phê trước mặt Charlotte, Vừa rồi vẫn còn tốt, bây giờ say rồi sao?

“Chẳng lẽ trong căn phòng này của chị được làm bằng rượu, vừa ngửi cũng khiến người ta say?"

Charlotte cong mắt, vui vẻ nói:

"Ha ha, EngEng, nhất định chị được làm từ rượu rồi, em vừa nhìn thấy chị liền say... "

Charlotte hơi say, cho nên khi giả vờ say rượu trông rất thật, Engfa biết đối phương đang giả vờ nhưng cô vẫn lo lắng nàng say thật, nếu không uống canh giải rượu, sáng mai nàng sẽ bị đau đầu, cho nên cô phải ngồi cạnh, bưng bát lên và dùng từng muỗng đút cho Charlotte.

Mấy ngụm đầu tiên, Charlotte vẫn ngoan ngoãn mở miệng, khi bát sắp chạm tới đáy, nàng vẫn ngậm chặt miệng, cho dù thế nào cũng không chịu uống nữa.

Đôi mắt to của Charlotte mở to, nghiêm túc nói:

"Em muốn EngEng đút cho em cơ."

Engfa cười nói:

"Không phải chị đã đút cho em rồi sao?"

"Em muốn EngEng dùng miệng đút."

Động tác của Engfa dừng lại, sắc mặt tối sầm:

"Tiểu Char , nếu em còn nói nhảm sẽ không vui nữa đâu."

"Em không nói nhảm."

Charlotte mím môi, ủy khuất nói:

"Em muốn EngEng đút cho em, đút... đút bằng miệng..."

Engfa không nói gì, đặt bát xuống, đi đến đầu bàn bên kia, đổ phần canh giải rượu còn sót lại trong bát sang một bát khác, uống hết rồi nói:

“Nếu không muốn uống nữa thì về phòng tắm rửa rồi đi ngủ đi, sắp muộn rồi."

Charlotte bị từ chối nhưng nàng cũng không tức giận, vẫn tiếp tục giả vờ say, cười hì hì đảo mặt một vòng, lảo đảo đi về phía cô, vòng tay qua cổ Engfa, trong ánh mắt khẽ gợn sóng nhìn vào mắt đối phương:

"EngEng, chị hôn em một chút thôi rồi em sẽ về."

Những gợn sóng trong mắt nàng chạm vào trái tim Engfa, ngay cả tia sáng trong mắt cô cũng lóe lên.

Charlotte vòng tay qua cổ cô, dồn toàn bộ sức nặng của mình lên cô, cô gái chỉ mặc một chiếc váy dạ hội màu hồng cánh sen nhẹ nhàng, bó sát như vậy, thậm chí chỉ cần nhìn qua lớp vải mỏng, Engfa có thể trực tiếp miêu tả đường nét trên cơ thể của nàng.

Họ ở rất gần nhau, mũi Engfa ngửi thấy mùi thơm ngọt ngào có chút cồn của nàng, cô có thể tự hào bản thân là người ngàn chén không say nhưng lại vì một chút ngọt ngào này mà lâng lâng.

Nhiệt độ trong không khí tăng mạnh, hòa lẫn với hương thơm ngọt ngào, nóng bức không chịu nổi, cổ họng Engfa khô khốc, cô phải nhéo vào lòng bàn tay tới khi chảy máu, mới có thể miễn cưỡng giữ lại một chút lý trí.

Nàng nhìn thấy Engfa biểu hiện kỳ lạ, hồi lâu không trả lời mình, cong môi cười như một con cáo nhỏ, áp sát vào người Engfa lặp lại lời vừa rồi của mình một lần nữa. "

" Engfa, chị hôn em một cái đi, chị hôn em một cái rồi em sẽ về."

Engfa lạnh lùng nói:

"Thật sao?"

"Ừm! Thật đấy!"

Charlotte thành thật gật đầu, nghiêng đầu chớp mắt nhìn Engfa "

"Nếu như chị không tin thử nhìn vào mắt em xem, có phải bên trong đó tràn ngập chân thành không?"

Engfa không khỏi mỉm cười, khẽ đánh vào mũi nàng một cái:

"Rõ ràng đều là xảo trá."

"Xảo trá thì xảo trá."

Charlotte kiễng chân lên, ghé sát bên tai Engfa, dùng giọng nói trầm thấp  mê người nói với cô:

"EngEng, hôn em đi, hôn em đi."

Giống như lời thì thầm của ma quỷ, giọng nói ẩm ướt, ấm áp và ngọt ngào xuyên vào tai, Engfa tập trung đến đâu cũng sụp đổ vào lúc này, cô ôm lấy eo Charlotte, như bị trúng độc, nghiêng đầu nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên mặt nàng.

Trang nghiêm mà thiêng liêng, mang theo một chút sùng bái, thậm chí tay Engfa có chút run rẩy, nụ hôn hai giây kéo dài vô tận, giống như cả một thế kỷ, Engfa mới nghe thấy mình nói:

"Được rồi, hôn xong rồi, mau về đi."

Giọng nói như dùng giấy nhám chà xát cổ họng, vừa khô khốc vừa khàn khàn.

"Không đủ, không đủ! Vừa rồi không tính, chị làm lại một lần nữa!"

Charlotte bất mãn, giơ ngón trỏ lên chỉ vào môi mình.

"Em muốn hôn vào chỗ này."

Ánh mắt Engfa lập tức tối sầm.

"Nói nhảm."

"A..."

Charlotte ủy khuất lập tức rụt vai lại.

"EngEng thật hung dữ."

Nhưng mấy giây sau, biểu tình trên mặt nàng lại trở nên tươi tắn,t rong lòng Charlotte có một ít tính toán, nhân lúc Engfa không chuẩn bị, nàng buông một tay đang ôm cổ cô ra, giữ chặt đầu của đối phương, sau đó kiễng chân lên, nghiêng đầu hôn lên bờ môi của Engfa.

Là một cô bé non nớt, không có kinh nghiệm, ngay cả hôn cũng không biết, chỉ biết môi chạm môi, những động tác tiếp theo Charlotte cũng không biết làm như thế nào nhưng tim Engfa run lên, hai chân cũng run rẩy, suýt ngã xuống đất.

Hai tay cô hưng phấn ôm lấy eo Charlotte, như muốn khảm đối phương vào trong cơ thể mình nhưng một giây sau, cô đột nhiên buông ra, không dám tiếp tục nữa.

Charlotte đang say rượu, Engfa không muốn bản thân làm ra chuyện cả đời không thể tha thứ.

Charlotte là bảo bối một tay cô nuôi nấng từ nhỏ đến lớn, Engfa không thể có lỗi với nàng, cũng không thể có lỗi với Chompu.

Charlotte áp môi thật mạnh vào môi cô,thậm chí khi bị đẩy ra vẫn tranh thủ chiếm tiện nghi một chút. "Âm mưu" của nàng đã thành công, Charlotte cười toe toét với cô, để lộ hai chiếc răng thỏ.

Tới khi rời đi nàng cũng không quên liếm môi, đồng thời giống như tiểu lưu manh đánh giá:

"Um, EngEng hương vị của chị rất ngon.”

Nói xong, Charlotte khẽ lách mình biến mất khỏi cửa.

Chỉ còn lại một mình Engfa ngây ngốc đứng đó.

Cô đứng lặng nửa tiếng mới nhận ra ý tứ đùa giỡn trong câu nói của Charlotte 

“...” Sống hơn ba mươi năm, bây giờ cô lại bị một cô bé trêu chọc.

Engfa cười khổ, thầm nghĩ có lẽ Charlotte vẫn còn quá nhỏ, không thể hiểu hết được ý nghĩa của một nụ hôn, cho nên mới tùy tiện hô mình như vậy.





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #englot