Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

40. Đợi em muời tám tuổi






Bản thân Aoom cũng không biết tại sao mình lại thích Meena.

Cô bé và Meena đã là kẻ thù không đội  trời chung từ khi còn học mẫu giáo, Meema không thể chịu được dáng vẻ kiêu ngạo giống như một con công của đối phương, huy động cả lớp cô lập cô bé mà Aoom cũng không thích việc kết nạp bè phái và sự kiêu ngạo của Meena, một mình Aoom chống lại cả lớp.

Cuộc sống của Meena năm đó thực sự việc khó khăn, công kinh doanh của ba cô bé thất bại, hầu hết số tiền có được đều phải trả cho đối tác, số tiền còn lại phải trả nợ, gia đình sống trong cảnh nghèo khó, có được một chút tiền thì lại phải chia thành đôi. Thậm chí một cây bút Aoom không dám hỏi
xin ba mẹ mua, thường xuyên phải nhặt đầu ngòi mà các bạn ném vào rrong thùng rác để dùng. Lúc đó, bút chì bấm đã trở nên phổ biến trong lớp, vỏ ngoài bắt mắt, đầu ngòi mảnh như sợi tóc, chỉ cần ấn hai cái ngòi bút lập tức nhô ra, viết chữ cực kỳ đẹp, cho dù nằm mơ Aoom cũng muốn có một cái.

Sau đó, Aoom nghĩ ra một cách, buổi tối làm bài tập xong, cô nhặt những chiếc đinh sắt quanh nhà, nhặt suốt một tháng rồi bán cho người thu gom rác, kiếm được một khoản tiền. Cô bé dùng số tiền mua cây bút mà mình mơ ước, cây bút chì bấm và hộp ngòi đều bị Meena giẫm nát ngày hôm đó.

Lúc đó Aoom vô cùng hận Meena, cô bé hận đối phương vu oan cho mình, hận bởi vì người này mà tất cả mọi người trong lớp đều không tin mình.

Sau này, vì Charlotte mà một cặp kẻ thù truyền kiếp đã trở thành bạn bè.

Bắt đầu từ khi nào Aoom không còn ghét Meena nữa?

Aoom nghĩ rằng đó có thể là lời xin lỗi nghiêm túc Meena đối với mình vào ngày hôm đó, hoặc vào một ngày khác trong lớp thể dục, khi cô bé ở trong phòng làm bài tập một mình, Meena mời Aoom cùng đi chơi, hoặc có thể do bọn họ ngày đêm ở bên cạnh nhau, thù hận cũng bất giác tiêu tan.

Tóm lại, đến khi Aoom kịp nhận ra, tình cảm của cô bé đối với Meena cũng đã bắt đầu thay đổi.

Meena cũng không khiến mọi người ghét, kỳ thật cô bé rất xinh đẹp, cười lên có hai cái răng hổ nhỏ ngây thơ có chút âm mưu xem ra nếu không có Aoom che chở, bất cứ lúc nào cô bé cũng phải chịu đau khổ.

"Cậu có thấy kỳ lạ không? Meena ngu ngốc,. Khi có mắt nhìn không nhìn, còn nhỏ tớ ghét cậu ấy tới mức nào? Nhưng khi ở bên nhau đã lâu, tớ cảm thấy cậu ấy rất đáng yêu."

Aoom nói rất nhẹ nhàng nhưng Charlotte  lại nghe ra được trong lời nói của đối phương có chút tự giễu.

Charlotte cũng không biết mình phải nói gì mới khiến tâm trạng của Aoom tốt hơn, đành phải nói:

“Chuyện tình cảm không phải là rất khó nói rõ sao? Nó cũng không có đáp án rõ ràng giống như bài toán mà chúng ta giải. Hơn nữa, Meena cũng đâu có tệ như cậu nói, kỳ thi lần trước cậu ấy còn đứng thứ mười bốn không phải câu ấy rất  mười bốn, không phải cậu ấy rất thông minh sao? Không thể nào ngốc được, cả ngày cậu ấy vui vẻ hớn hở, rất đáng yêu, bất cứ lúc nào cũng có thể chọc cho mọi người vui vẻ..."

Aoom đứng ở bên cạnh lặng lẽ lắng nghe Charlotte nói.

Kỳ thực không cần phải nói, Aoom thích Meena nhiều năm như vậy, sao có thể không biết Meena tốt như thế nào? Nhất định trên người Meena có thứ gì đó tách động tới Aoom, cho nên cô bé mới có thể kiên trì lâu như vậy.

Một lúc sau, Charlotte lại hỏi:

“ Meena có biết không?”

Aoom khẽ cười nói:

“Cậu ấy chẳng khác nào một khúc gỗ mục sao có thể biết được.”

Aoom vẫn cười nhưng Charlotte có thể phát hiện ra nỗi đau trong lòng cô bé.

Meena có ngàn vạn khuyết điểm , Aoom cô bé nên những khuyết điểm đó càng tỏa sáng. Nhưng mối tình thầm kín của Aoom lại hèn mọn tới vô vọng, không thể đưa ra ngoài ánh sáng. Bất cứ lúc nào cô bé cũng đều phải tự nhắc nhở bản thân, Meena không tốt, khuyết điểm cũng rất nhiều, ngốc nghếch giống như một khúc gỗ mục, không đáng cho mình để ý tới

Càng như vậy, những phẩm chất tốt đẹp của Meena càng chói sáng, khuyết điểm của cô bé không còn quan trọng.

Charlotte hỏi: "Vậy cậu có định nói cho cậu ấy biết không?"

“Không.”

Bàn tay Aoom siết chặt lan can rồi đột nhiên buông ra.

Charlotte biết cô bé đang suy nghĩ gì.

Nếu không nói, vẫn có thể ở bên cô ấy như một người bạn, nếu nói ra, có lẽ thậm chí hai người không còn là bạn bè nữa.

Đêm nay dường như Charlotte nhạy cảm hơn bình thường gấp trăm lần, thậm chí ngay cả những lời Aoom không thể nói ra cô bé vẫn có thể cảm nhận được.

Có lẽ tình của mình dành cho Engfa cũng giống như vậy. Cô bé do dự và rụt rè, hy vọng rằng người đó sẽ chú ý đến cảm xúc nhỏ bé của mình nhưng cô bé cũng rất sợ người đó sẽ phát hiện ra, sợ tới mức phải quay đầu bỏ chạy.

Gió đêm thổi vào mặt, cũng khiến lòng người có thêm phiền muộn.

Hai cô bé đứng cạnh nhau trong đêm, đều lo lắng cho tương lai.

"Cậu có cảm thấy ghê tởm không?"

Khi Charlotte đang cảm thấy phiền muộn, giọng nói của Aoom lại theo gió đêm truyền tới.

"Ghê tởm? Thế nào gọi là ghê tởm?"

“Yêu người cùng giới không phải là ghê tởm sao?”  Giọng nói của Aoom trở nên trầm thấp.

Hơi thở của Charlotte dừng lại, không khỏi cười khổ: 

"Làm sao lại có thể ghê tởm? Tớ cũng như vậy ,tớ không có đủ tư cách để chê bai nguời khác . "

"Không phải tớ nghĩ như vậy, mà là đại đa số mọi người đều nghĩ như vậy."  Aoom bình tĩnh bất đắc dĩ nói:

"Charlotte , thế giới này chính là như vậy, thiểu số phục tùng đa số, nếu khác với đa số, bọn họ sẽ cho rằng cậu là người khác loài, mà như vậy sẽ phải diệt trừ.”

"Chính là như vậy..."

Charlotte cúi  đầu, lẩm bẩm nói. Thật sự cô bé rất muốn bác bỏ lời của Aoom . Thế giới ngày càng phát triển, trở nên bao dung hơn, hàng trăm năm trước, những người đồng tính sẽ bị treo cổ, mấy chục năm trước, những người đồng tính sẽ bị kết tội côn đồ. Mọi người đều là những cá nhân độc lập, chỉ cần bản thân không nói, người nào biết mình là người đồng tính?

Nhưng Charlotte lại cảm thấy nói ra lời này ngay cả chính bản thân cũng không thấy thuyết phục.

Chừng nào con người còn sống trên đời thì họ còn là những cả cá thể hoàn toàn độc lập, ác ý và tổn hại sẽ luôn đến từ những người gần gũi nhất với họ. Nghĩ mà xem, nếu Engfa nhìn mình với vẻ sợ hãi và chán ghét... Trái tim Charlotte như bị một bàn tay to lớn vô hình tóm lấy, khó chịu đến mức không thở được.

Nghĩ tới đây, Aoom cũng cảm thấy như vậy.

“Chẳng lẽ cậu định cả đời này không nói ra sao?”

Charlotte không cam lòng hỏi Aoo. , như muốn tìm kiếm sự thừa nhận từ đối phương,

“Lỡ như sau này Meena kết hôn, cậu cũng không định nói?"

"Cứ đi bước nào tính bước đó, tương lai còn còn dài, ai biết được sau này sẽ xảy ra chuyện gì."

Aoom nhún vai, giống như tự an ủi mình.

"Có lẽ đến lúc đó tớ không còn thích Meena mà thích một người khác. Khi đó tớ sẽ đưa người mà tớ yêu vui vẻ tới dự hôn lễ của cậu ấy. Không phải là chuyện rất vui sao?"

Aoom cứ cười nhưng Charlotte lại rơi nuớc mắt vì đối phương, chất lỏng nóng hổi chảy ra từ mắt cô bé, đột nhiên bị một cơn gió thối qua hơi mát lạnh, chảy xuống hai má xuống dưới cằm.

Đối với Aoom mà nói, rơi mắt trước mặt người khác là chuyện cực kỳ mất mặt, cho nên cô nhóc liền quay đầu đi, không nhìn Charlotte đang rơi mắt. Aoom chỉ lấy khăn giấy mình hay mang theo bên người đặt xuống bàn để Charlotte tự lấy.

Hai mắt Charlotte đẫm lệ, cô bé đưa hai tay lên che mặt, ngồi xổm xuống đất khẽ nức nở. Charlotte  cũng không biết mình đang đau lòng cho Aoom hay cho chính mình.

Sau vô số đêm lặng lẽ rơi mắt, Aoom đã dẫn chấp nhận sự thật, cô bé đã vượt dần qua giai đoạn hiện tại của Charlotte . Khi Charlotte bình tĩnh lại, lau mắt đứng dậy, Aoom mới nói:

“Thật ra mọi chuyện cũng không như cậu  nghĩ đâu. Cho dù cậu là người dị tính thì không nhất thiết người cậu thích cũng thích cậu, dù là người dị tính thì vẫn có rất nhiều người bị phân biệt đối xử vì nhiều lý do khác nhau, thậm chí là ăn bánh bao hay đậu phụ, cũng có những người kỳ thị nhau vì ăn mặn hay ăn ngọt. Thế giới này chính là như vậy, mọi người kỳ thị nhau, tự cảm thấy mình cao quý, không thích nhìn thấy người khác không giống mình. Đại đa số mọi người đều như vậy."

Aoom nói: “Thích cùng giới hay khác giới cũng không có gì khác biệt lắm.”

Sau khi lau mặt xong, Charlotte cũng dần dần bình tĩnh lại, sâu trong lòng thầm thở dài:

"Aoom, thật sự tớ rất ngưỡng mộ cậu."

Aoom mỉm cười, "Tớ có gì để cậu hâm mộ? Tớ hâm mộ cậu rất nhiều đấy." 

Aoom nói như vậy trong đó có ba phần thật, bảy phần giả. Khi còn nhỏ, nhà cô bé rất nghèo, quả thực cô bé đã từng ghen tị với Charlotte, sinh ra đã ngậm thìa vàng trong miệng, chưa bao giờ phải lo lắng về tiền bạc. Aoom thậm chí không có nổi năm đồng mua bút chì kim thì cô bé đã có thể sử dụng một bộ văn phòng phẩm chính hãng của Disney. Nhưng khi dần dần lớn lên, Aoom mới nhận ra rằng không cần phải ghen tị với người khác, thế giới vốn dĩ rất công bằng, có rất nhiều tầng lớp khác nhau.

Thời gian dành để ghen tị với người khác, không bằng cố gắng nỗ lực tiến về phía trước.

Còn Charlotte ghen tị với Aoom vì cô bé có thể hiểu rõ mọi việc trên đời.

Có người đi trong bóng tối không thể nhìn thấy ánh sáng của thế giới này, có người sống trong ánh sáng, ngây thơ cho rằng thế giới này không có bóng tối nhưng trong mắt Aoom, thế giới dường như luôn trung  lập, có cái đẹp và cái xấu, cả hai trung hòa với nhau.

Một kiểu phóng khoáng.

Đột nhiên Charlotte cảm thấy những lời mà mình nói với Aoom chẳng khác nào trò cười. Một người như Aoom hoàn toàn không cần sự cảm thông hay thương hại của người khác.

"Aoom tớ có thể hỏi cậu một vấn đề được không?"

"Vấn đề gì?"

"Nếu... Ý tớ là nếu, tớ có thể thích một người nào đó nhưng tớ không chắc liệu mình có thực sự thích cô ấy hay không. Có cách nào để chắc chắn không?"

Aoom suy nghĩ một chút: “Hoàn cảnh của mỗi người mỗi khác, khi nhớ đến người đó, tim cậu có đập nhanh hơn không?”

"Có."

Charlotte vẫn còn có chút mơ  hồ,

"Nhưng cái này có thể dùng làm tiêu chuẩn sao? Có lẽ trước khi biết mình thích người đó, tim của tớ cũng đã đập nhanh hơn rồi, vậy thì phải làm sao?"

Aoom gõ ngón tay lên lan can, suy nghĩ một lúc, khoe môi nở nụ cười:

“Tớ có cách, nhất định có thể phán đoán.”

Charlotte bất giác nghiêng người về phía trước, "Tớ có thể làm gì? Cậu mau nói đi."

“Cậu nhắm mắt lại và tưởng tượng mình đang hôn cô ấy. Nếu cậu cảm thấy chán ghét đến mức không thể chấp nhận, hay cảm thấy mặt mình đỏ bừng và tim đập thình thịch, xấu hổ đến mức muốm tìm một vết nứt trên mặt đất để trốn?”

Charlotte vừa nghe đến từ "hôn", trong lòng cô bé giống như có một thứ gì đó nổ tung. Charlotte nhắm mắt lại, tưởng tượng đôi môi của Engfa đang tiến về phía mình... 

Charlotte không còn quan tâm đến việc làm như vậy có ghê tởm không nữa, trái tim cô bé gần như bật ra khỏi lòng ngực, nhảy ra ngoài, khuôn mặt cô bé nóng bừng, cao hơn nhiệt độ khi bị sốt. Charlotte không thể nhìn thấy nhưng dưới ánh trăng nhàn nhạt, Aoom vẫn có thể nhìn ra mặt Charlotte đỏ bừng, từ tận mang tai tới cổ giống như một con tôm đột nhiên bị ném vào sôi.

Aoom nghĩ có lẽ Charlotte đã có được câu trả lời.

Khi Charlotte mở mắt ra, đúng như Aoom nói, cô bé xấu hổ đến mức chỉ muốn chui vào khe nứt trên mặt đất, ánh mắt không dám nhìn Aoom.

Aoom là một người chu đáo, không những không làm cho Charlotte cảm thấy xấu hổ, lấy lý do bên ngoài quá lạnh, cô nhóc mở cửa ban công đi vào phòng khách, nhường không gian hoàn toàn độc lập trên ban công cho Charlotte.

"Aoom... Con cá này... Ngon  quá... Cậu ăn một chút đi..."

Aoom đi vào nhà ăn, ngồi xuống bên cạnh, nghe Meena vô thức nói mơ, nói xong không quên chậc lưỡi.

Đúng là thùng cơm, Aoom thầm nghĩ.

Nhưng ánh mắt cô ấy nhìn Meena lại rất dịu dàng, động tác đắp chăn cho Meena cũng vô cùng tỉ mỉ.

Người này vô tư, EQ thấp nhưng lại có tấm lòng nhân hậu, khi còn nhỏ đã từng trách nhầm Aoom một lần, vẫn luôn cảm thấy áy náy với Aoom gần mười năm. Lúc sau mỗi khi nhắc tới chuyện này, cô bé sẽ nói:

"Kể từ ngày đó, tớ mới nhận ra mình khốn nạn tới mức nào. Sau này tớ không dám bắt nạt người khác nữa."

Sau đó cô bé lại kéo tay Aoom xin lỗi, còn mặt dày bắt Aoom phải tha thứ cho mình. Aoom  biết, mặc dù chuyện đã qua nhiều năm như vậy nhưng cô bé vẫn cứ áy náy mãi.

Aoom giơ hai ngón tay lên chạm vào môi mình.

Đã trôi qua một lúc lâu nhưng cảm giác mềm mại vẫn giống như trước không hề tiêu tan.

Tim Charlotte đập loạn xạ, cả đêm không ngủ nhưng cô bé vẫn chưa cảm thấy buồn ngủ, mãi đến khi bầu trời chuyển sang màu trắng xám, trái tim của cô bé mới bình tĩnh lại một chút, không còn đập loạn như vậy nữa. Mặt vẫn đỏ bừng, mặt trời vẫn chưa ló dạng nhưng ánh nắng bình minh đã chiếu lên khuôn mặt của cô bé.

Mãi đến chín giờ sáng, khi mặt trời đã mọc, mọi người trong phòng khách mới lần lượt thức dậy, mọi người vào trong phòng tắm rửa mặt cho tỉnh táo lại. Biết mình không cần phải dọn dẹp "chiến trường", bọn họ chia nhau thành từng nhóm nhỏ, lần lượt tạm biệt với Charlotte. 

Meena là người tỉnh dậy sau cùng, buồn ngủ đến mí mắt cũng không mở được, nhắm hờ đôi mắt ngái ngủ, ngơ ngác nói:

“Mẹ... Hôm nay là cuối tuần, mẹ cho con ngủ thêm chút nữa..."

Aoom không nhìn được cảnh tượng này, lập tức nhéo tai cô bé:

"Mở mắt ra nhìn rõ, ai là mẹ của cậu?"

Meena chớp chớp mắt, đồng tử dần lấy lại tiêu cự nhìn chằm chằm Aoom nửa phút, sau đó mới nằm đè lên người Aoom

“Thì ra là Aoom, cậu đừng làm phiền, tớ vẫn còn buồn ngủ, chúng ta ngủ thêm một lát nữa."

Aoom mất bình tĩnh.
Charlotte mỉm cười đề nghị:

"Có muốn chú Chun chở hai cậu về không?"

Aoom hỏi cô bé: “Vậy còn cậu thì sao?" 

" Tớ không sao, dù sao nhà tớ cũng ở khu đối diện, đi bộ tới đó chỉ mất mấy phút, nếu không được thì tớ có thể gọi EngEng tới đón. Tớ thấy một lát nữa nếu Meena vẫn chưa tỉnh dậy nổi, một mình cậu cũng không thể đưa cậu ấy về được.”

Aoom nói: "Được rồi, cảm ơn Charlotte. Nhân tiện, cậu mau tới giúp tớ một tay, chúng ta vác con lợn chết này xuống."

Charlotte mím môi mỉm cười.

Tuy rất quan tâm đến người khác nhưng ngoài miệng vẫn phải nói ra mấy từ khó nghe,thật sự tới chết cũng vẫn mạnh miệng.

Charlotte luôn cảm thấy Aoom là người trưởng thành và vững vàng nhưng giờ đây cô bé cũng phát hiện ra người này cũng có lúc trẻ con.

Aoom cõng Meena xuống lầu, Charlotte sợ một mình cô bé cõng không nổi nên giữ chặt Meena phía sau lưng cùng cô bé đi xuống. Lúc bọn họ ra ngoài, tài xế của Charlotte cđang đợi ở bên ngoài, Charlotte nhờ tài xế đưa Meena và Aoom đến tận cửa nhà họ, còn nói sẽ một mình đi bộ về, không cần chú ấy phải tới đón.

"Không được!"

Tài xế kịch liệt phản đối:

"Tiểu Char, tốt nhất cháu vẫn nên gọi điện báo cho Waraha tổng biết một tiếng, cô ấy biết cháu về nhà một mình, nhất định sẽ rất lo lắng."

Charlotte nói không cần phải làm phiền Engfa, hơn nữa, cô bé vừa mới xác nhận tình cảm của mình với Engfa. Hiện giờ Charlotte còn chưa nghĩ ra cách đối mặt với Engfa thế nào, không dám nhìn thấy cô ấy.

Nhưng tài xế nhất quyết muốn thông báo cho Engfa, nếu không anh ta sẽ không rời đi, Charlotte không còn cách nào khác đành phải gọi điện cho Engfa.

"Tiểu Char, bữa tiệc của bọn em kết thúc rồi à?"

Engfa nghe điện thoại, lên tiếng hỏi trước.

Charlotte còn chưa nhìn thấy cô nhưng vừa nghe được giọng nói của cô, trong lòng lại bắt đầu nóng lên, mặt đỏ bừng, cô bé vội vàng lắc đầu  để bản thân không suy nghĩ lung tung, rồi mới trả lời:

"Vâng, các bạn cùng lớp đều đã về nhà, Meena vẫn còn đang ngủ, em muốn chú Chun đưa mấy người Aoom về nhà trước."

“Vậy em về một mình thế nào?”

“Cứ đi bộ về thôi ạ, dù sao cũng không xa lắm.”

Đúng như dự đoán, Engfa ckhông đồng ý, chỉ nói:

"Em đứng đó đợi chị một lát, đúng lúc chị cũng đi qua đó, đại khái tầm hai ba phút nữa sẽ tới."

"Được, vậy em sẽ đưa điện thoại cho chú Chun chị nói chuyện với chú ấy nhé."

Charlotte nói xong liền đưa điện thoại cho tài xế.  

Tài xế trả lời điện thoại:

"Haizzz, Waraha tổng... Được rồi... Ừm, được, hẹn gặp lại."

Anh ta cung kính nói với người ở đầu bên kia điện thoại mấy tiếng, lại hỏi: “Vậy cô có nói chuyện với Tiểu Char nữa không?”

Engfa nói: "Không cần."

"Được rồi, vậy cô làm việc đi, tạm biệt."

Sau khi nhận được chỉ thị của Engfa trả lại điện thoại cho Charlotte, tạm biệt cô, đạp ga, đưa Aoom và Meena về nhà, chỉ còn lại một mình Charlotte đứng chờ Engfa.

Charlotte không có việc gì làm, tập trung quan sát một chiếc lá dưới tầng.

Chiếc lá kia bị côn trùng ăn, ở giữa có một cái lỗ to bằng ngón tay út, hình dáng kỳ lạ, giống như hình trái tim bị vẹo, Charlotte chỉ nhìn một cái đã bị nó hấp dẫn.

Hôm nay Engfa không phải đi đâu, đặc biệt lái xe tới đón Charlotte. Khi lái xe đến gần, cô nhìn thấy Charlotte đang đứng dưới gốc cây, ngẩng đầu chăm chú nhìn vào tán lá.

Ánh nắng buổi sáng rất ấm áp, xuyên qua kẽ lá, ánh sáng và bóng tối rơi xuống khuôn mặt của Charlotte, khi cơn gió thổi qua tán lá nhẹ nhàng đung đưa, trái tim của Engfa khẽ rung động, không biết ma xui quỷ khiến thế nào cô lại cầm lấy điện thoại, chụp được một bên sườn mặt của Charlotte.

Không cần phải cố ý chọn bố cục bức ảnh, cô gái đứng dưới bóng cây trông cực kỳ ấm áp, váy trắng và cây xanh, chỉ cần chụp một tấm bình thường thôi là đã đẹp như một bức tranh màu được phác thảo cẩn thận.

Charlotte cnhìn chiếc lá trên đầu một lúc, đột nhiên kiễng chân lên, giơ tay lên cao định hái chiếc lá kia. Đáng tiếc cô bé quá thấp, nhón chân lên hết mức nhưng cũng chỉ có đầu ngón tay giữa có thể chạm nhẹ vào mép lá.  

Cô đã quá cố chấp với chiếc lá kia nên hoàn toàn không phát hiện ra Engfa đã xuống xe, đi tới bên cạnh người mình.

Charlotte vẫn chăm chú vặt lá cây, kiễng chân không đứng vững nên trượt chân, sắp ngã xuống đất, bỗng nhiên cô bé cảm giác được một cánh tay mềm mại ôm lấy eo mình, Charlotte vội vàng tóm lấy thứ gì đó, chờ tới khi cô bé nhận ra, cô bé đã ở trong vòng tay của Engfa hai tay Engfa ôm chặt lấy eo cô bé, Charlotte cngẩng đầu lên, đỉnh đầu chạm vào chóp mũi cô.

"Cẩn thận một chút được không? Nếu như không cẩn thận bị ngã thì sao?”

Engfa có chút buồn rầu, bất đắc dĩ cười cười.

Đã lâu rồi Charlotte mới có được khoảnh khắc thân thiết như vậy với Engfa. Nếu như trước kia, cô bé còn có thể bình tĩnh hơn một chút nhưng cô bé vừa phát hiện ra tình cảm của mình, đã ngã vào vòng tay của Engfa, ngực cô bé áp chặt vào ngực cô. Tim đập như trống, sợ Engfa nghe được, một giây sau, cô bé lập tức lùi về sau vài bước, ấp úng hỏi:

"Eng...EngEng, chị đến đây khi nào vậy?"

Sắc mặt cô bé nóng bừng, sợ bị Engfa phát hiện, cô bé đành phải cúi đầu xuống.

“Lúc em ngắm nhìn những chiếc lá.”

Engfa vừa nói vừa ngẩng đầu lên giống như Charlotte làm vừa rồi,

“Chị cũng rất muốn nhìn xem, rốt cuộc là chiếc lá xinh đẹp như thế nào mới có thể hấp dẫn Tiểu Char nhìn chăm chú như vậy.”

Lúc này Charlotte mới nhớ tới phiến lá mà mình chấp niệm kia.

"Đây, chính là nó."

Charlotte lại ngẩng đầu lên, đưa tay ra chỉ cho Engfa xem,

"EngEng, chị nhìn xem, phiến lá này có giống hình trái tim không?"

Engfa nhìn theo hướng ngón tay của Charlotte.

Trên thực tế, nó không giống lắm, nó đã bị mối ăn hết xiêu xiêu vẹo vẹo, nếu miễn cưỡng có thể nhìn ra giống hình trái tim.

Engfa cười nói: "Giống, có chút giống."

Chỉ có con gái mới lớn mới có thể ngây thơ lãng mạn đến thế, nhạy bén khám phá một hình trái tim giữa ngàn chiếc lá.

Charlotte rất vui khi nhận được sự đồng ý của Engfa nhưng cô bé cũng chỉ vui được vài phút, có chút tiếc nuối nói:

"Đáng tiếc là em không hái được nó."

Engfa cmỉm cười, nhìn chiếc lá kia, giơ tay lên, nhẹ nhàng ngắt chiếc lá kia không tốn chút sức nào mà hái xuống, cô cài vào tóc Charlotte,

"Được rồi, bây giờ em đã hái được nó."

Charlotte chớp mắt.

Trên đầu cô bé có một chiếc lá, nhìn từ góc độ của Engfa, cô bé có chút đáng yêu và ngây thơ.

Charlotte đưa tay lấy chiếc lá trên đầu mình xuống.

Cô bé nhìn chiếc lá rồi giơ chiếc lá về phía mặt trời, để ánh nắng xuyên qua cái lỗ ở giữa chiếc lá và biến thành hình trái tim.

"EngEng, em tặng nó cho chị được không?"

Engfa mỉm cười dịu dàng, ánh mắt không rời khỏi Charlotte, nói một chữ:

“Được.”

Charlotte trịnh trọng nhét chiếc lá vào túi áo sơ mi gần ngực của Engfa, cô bé nghĩ, EngEng, em sẽ trao trái tim của mình cho chị. Từ nay về sau, trái tim của em và trái tim của chị sẽ luôn ở bên cạnh nhau.

Tâm tư mềm mại, nhẵn nhụi của cô gái, Charlotte không nói, Engfa cũng có thể đoán được.

Nhưng cô vẫn giữ chiếc lá này như bảo vật.

Trong một khoảnh khắc, Charlotte bỗng nhiên hiểu được tâm tư của Aoom.

Nếu bản thân thích một người, đối phương có biết hay không cũng không quan trọng, chỉ cần mình âm thầm đối xử tốt với cô ấy, tâm trạng cũng đã cảm thấy như đang ở trên mây.

Biết rõ chuyện này chỉ có một mình tự nguyện, cũng đủ khiến bản thân cảm thấy thỏa mãn.

Bản thân cứ yên lặng thích chị ấy như vậy, Charlotte thầm nghĩ, đợi tới khi mình lớn lên đủ mạnh mẽ để sát cánh cùng Engfa, có lẽ bản thân mới có tư cách nói yêu chị ấy.

Nhưng nếu như có người nhanh chân tới trước, cướp Engfa đi mất, vậy thì phải làm sao bây giờ?

Charlotte nghĩ mãi mà không nghĩ ra cách nào, đành phải coi mình như một đứa trẻ, làm nũng với Engfa lần cuối, dính lấy cô, cầu xin cô, hỏi cô:

"EngEng, chị có thể đợi em lớn rồi mới thích người khác được không?"

Đến lúc đó, cho dù EngEng có người mình thích thì cô bé cũng không sợ, tới lúc đó Charlotte có thể cạnh tranh công bằng với người đó.

Engfa vốn tưởng rằng cả đời mình sẽ không bao giờ yêu người khác nhưng cô vẫn tò mò hỏi:

"Em nghĩ mình phải bao nhiêu tuổi mới được coi là trưởng thành, Tiểu Char ?"

Charlotte suy nghĩ một chút, nói:

"Mười tám tuổi, EngEng, chị chờ em tới khi tròn mười tám tuổi, trước đó, chị đừng thích người khác được không?"

Yêu cầu như vậy thực sự rất ích kỷ nhưng Charlotte lại không quan tâm được nhiều như vậy, cô bé phải chắc chắn tới khi bản thân mình có  đủ tư cách yêu một người, Engfa không bị người khác cướp đi.

Thỉnh cầu như vậy, Engfa không nỡ từ chối, chỉ có thể đồng ý.







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #englot