38. Ghen
Một người phụ nữ có thể yêu một người phụ nữ?
Câu hỏi này kinh khủng đến nỗi ngay khi nó chỉ xoẹt qua trong đầu Charlotte, cũng khiến cô bé đổ mồ hôi lạnh khắp người.
Tình yêu là một bản nhạc vừa hoa mỹ lại vừa bi thương nhưng một khi thêm hai chữ “đồng tính” vào thì nó gần như trở thành hồi chuông báo tử đen tối mà ai cũng phải né tránh.
Cho dù Charlotte có ngưỡng mộ Engfa thì sao? Cho dù có là người khác giới thì khả năng hai người yêu nhau cũng thấp đến đáng thương, huống chi cô bé và Engfa cùng một giới tính.
Charlotte lo lắng rất nhiều, trằn trọc cả đêm không ngủ được nữa, sáng hôm sau khi tỉnh dậy, sắc mặt trắng bệch, đôi mắt thâm đen, tinh thần uể oải, đầu cúi gằm xuống, rệu rạo ăn bữa sáng.
Engfa cho rằng cô bé bị bệnh, sờ trán cô bé, không nóng, lo lắng những chỗ khác trên người cô bé cảm thấy không thoải mái, liền quan tâm hỏi.
Charlotte đã có một số suy nghĩ khác với Engfa, thầm than thở suy nghĩ này là vô vọng, nhìn thấy khuôn mặt của Engfa gần như vậy, đầy lo lắng và quan tâm.
Nghĩ tới việc cuối cùng Engfa nhất định sẽ rời xa mình, nỗi buồn trong lòng càng trở nên nặng nề hơn, đầu lưỡi bắt đầu đắng ngắt, nhìn bữa sáng phong phú trên bàn cũng không có cảm giác thèm ăn nữa.
“Hôm nay xin nghỉ một ngày, không đi học nữa.”
Engfa nói: “Lát nữa chị sẽ đưa em tới chỗ bác sĩ Ton để kiểm tra.”
"Em không sao, thật đấy."
Charlotte ấp úng nói, để không làm Engfa lo lắng, tuy miệng lưỡi đắng chát nhưng cô bé vẫn cố gắng ăn hết bánh sandwich, miễn cưỡng mỉm cười với Engfa.
"EngEng, chỉ là hôm qua em ngủ không ngon, không phải thân thể không thoải mái, chị không cần phải lo lắng cho em."
“Thật sự không có việc gì chứ?”
Hiển nhiên Engfa không tin tưởng lý do sứt sẹo này của cô bé.
"Đúng vậy, EngEng, em ăn xong rồi, đi nhanh đi , nếu không trễ mất."
Charlotte không dám đối mặt với ánh mắt thăm dò của Engfa , cô bé uống hết chỗ sữa còn lại trong cốc và để ly sữa của mình vào bồn rửa , cầm lấy cặp sách của mình chạy ra khỏi nhà ăn, để lại Engfa đang trầm tư nhìn theo bóng lưng cô bé.
Quả thật có tâm sự cũng không thể nói ra với người lớn . Engfa thản nhiên, có chút tiếc nuối thầm nghĩ, trước kia cô bé này nghe lời như vậy, không có bất cứ bí mật nào cả, mọi thứ cô bé có đều có thể chia sẻ với Engfa mà không cần dè dặt. Sau khi lớn lên, cho dù mối quan hệ giữa Charlotte và Engfa có thân thiết đến đâu, Charlotte bắt đầu phân chia lãnh thổ riêng, giấu kín bí mật của mình và ngay cả Engfa cũng không thể vào được.
Engfa không biết rằng bản thân cô chính là bí mật của Charlotte.
Ở tuổi của Charlotte, Engfa không thể hiểu được nỗi đau khổ trong lòng cô bé. Những rắc rối của Charlotte, một người thần thông quảng đại như Engfa cũng không thể giúp cô bé giải quyết.
“Tình yêu đồng tính"
Thực sự là một từ ngữ đáng sợ, cả đêm qua Charlotte không ngủ được, nửa đêm cô bé thức dậy tra tư liệu liên quan, càng kiểm tra, cô bé lại càng sợ hãi, một số ít từ ngữ, kỳ thị, chửi rủa, công kích... Kèm theo từ này hầu hết đều là người đồng tính, cũng có rất nhiều bậc phụ huynh không thể chấp nhận được việc con mình là người đồng tính, đứa nhỏ bị ép đến phải tự sát.
Cũng có một số ý kiến tích cực kiến tích như “chọn người để yêu là quyền tự do mà Trước để yêu là con người. nên có”, “người đồng tính cũng là người bình thường”, “mọi người đều bình đẳng và phản đối sự phân biệt đối xử”, v.v., nhưng những quan điểm như vậy hoàn toàn không an ủi được Charlotte một chút nào.
Nếu đúng là tự do, bình đẳng như đã nêu trong những bài viết khoa trương đó thì mọi người nên nhắm mắt làm ngơ, sẽ không có nhiều bài viết liên quan đến vậy, như thể đồng tính luyến ái là một con khỉ đứng trong đám đông. Dù nó là một con khỉ mặc quần áo và học cách con người ta nói chuyện nhưng nhìn thoáng qua người ta vẫn có thể biết đó là một con khỉ .
Nếu bản thân thật sự là người đồng tính, liệu EngEng có ghét mình không? Nếu bản thân không chỉ là người đồng tính, còn không có ý tốt với EngEng, liệu chị ấy có rời xa mình mãi mãi không?
Trừ khi cô bé trực tiếp hỏi Engfa, nếu không mấy vẫn đề này vĩnh viễn sẽ không có được câu trả lời. Vấn đề không có đáp án, Charlotte đành phải suy nghĩ đến kết cục xấu nhất, càng nghĩ càng cảm thấy con đường phía trước là vách đá, không có hi vọng.
Charlotte nằm ở trên bàn nhìn ra ngoài cửa số, có hai con nhỏ có đang cành cây ngô đồng, chang đứng trê chúng vô cùng thân thiết chải lông cho nhau, Charlotte cảm động trước cảnh tượng này, trong lòng lại càng cảm thấy ngột ngạt hơn, không thể nhìn nổi nữa.
Tại sao có thể như vậy? Charlotte nghĩ, trước buổi tối hôm qua, trước mặt cô bé vẫn còn cô bé vẫn còn có một con đường sáng sủa bằng phẳng, cô bé chỉ cần sải bước dọc theo con đường đó mà không cần lo lắng điều gì, chỉ sau một đêm, khi cô bé định thần lại, con đường bằng phẳng đó đã trở thành một con đường núi dốc và hẹp, hai bên toàn là vách đá, chỉ cần bước sai một bước sẽ là thịt nát xương tan.
Không ai có thể cứu được Charlotte, thậm chí những rối rắm, đau khổ trong lòng Charlotte cũng không tìm được một người để có thể nói hết ra.
Cô bé đang mải mê suy nghĩ lung tung, bài giảng cả buổi sáng của giáo viên đều không nghe vào tai, đến giờ ăn trưa, Charlotte không muốn ăn, cũng không muốή động vào một miếng thức ăn trên đĩa, chỉ vô thức dùng đũa chọc vào cơm.
Công bằng mà nói, đồ ăn ở à nói, đồ ăn ở căng tin trường rất ngon, được cấp cao cân nhất trong số các căng tin ở các trường trung học cơ sở ở Bangkok, các món ăn rất phong phú và đa dạng, phục vụ cho nhiều sở thích khác nhau của nhiều học sinh. Nếu không thích cơm hay bánh bao, còn có hoành thánh, há cảo, các loại mì đều có giá vừa phải nên hầu hết học sinh đều sẵn sàng ăn ở căng tin trường.
Charlotte bị Engfa nuôi nấng thành một đứa trẻ kén ăn nhưng khi cô bé ăn ở căng tin, cô bé sẽ ăn nhiều nhất có thể để không lãng phí thức ăn. Hôm nay thậm chí cô bé còn không chạm vào một miếng nào, Aoom ngồi đối diện với cô bé nhìn thấy dáng vẻ hoảng hốt của đối phương, bèn hỏi:
"Charlotte , cậu có tâm sự?"
Charlotte giống như rơi vào cõi thần tiên nên không nghe thấy Aoon nói gì, Aoom không còn cách nào khác đành ở dưới gầm bàn khẽ đá vào chân Charlotte.
"Hả? Có chuyện gì thế?"
Charlotte định thần lại, "Cậu không định ăn sao? Chúng ta sắp phải đi rồi?"
Meena đói bụng, đang ăn ngấu nghiến như sói đói hổ vồ lập tức ngẩng đầu lên:
"Hả?"
"Không phải chuyện của cậu, cậu ăn đồ ăn của mình đi."
Aoom đưa cho Meena món chân gà còn nguyên trên đĩa của mình, sau đó nói với Charlotte:
"Tớ ăn xong rồi, tớ muốn tới cửa hàng văn phòng phẩm bên ngoài trường mua đồ, Charlotte, cậu có đi cùng tớ không?"
Regents School quản lý chặt chẽ, học sinh không không được phép mang điện thoại di động vào trường. Tuy nhiên việc này cũng không cấm được việc học sinh lén lút mang điện thoại vào trường, dù sao chỉ cần không bị phát hiện thì mọi chuyện sẽ ổn. Trong lớp học và ký túc xá không có ổ cắm sạc điện thoại di động, đương nhiên sẽ có chính sách và biện pháp đối phó, cũng không biết học sinh nào khơi mào tới cửa hàng bên ngoài trường đàm phán với ông chủ giúp mình sạc điện thoại, 20 Baht một lần. Vì vậy, cơ hội này đã được ông chủ thông minh phát triển thành một công việc kinh doanh. Kể từ đó, nhiều học sinh có điện thoại di động đã mang điện thoại của mình đến gặp ông chủ để sạc, dù sao cũng chỉ mất 20 Baht một lần sạc, số tiền này đối với học sinh trung học cơ sở không đáng là bao.
Meena nghe xong, vội vàng nói:
"Còn có điện thoại di động của tớ nữa, nhớ cầm giùm tớ. Dù sao điện thoại của hai chúng ta đều là do cậu trả tiền mà."
"Tớ biết rồi."
Aoom nói: "Cậu ăn xong có thể trở về ký túc xá nghỉ trưa, tớ cùng Charlotte nói chút chuyện, nói xong sẽ trực tiếp về lớp học, không về nghỉ trưa."
“Được."
Aoom và Charlotte lấy đĩa rời đi trước.
Sau khi rời khỏi nhà ăn, suốt đường đi Charlotte vẫn luôn im lặng, Aoom cầm lấy hai chiếc điện thoại của mình và Meena cho vào túi xách rồi cùng Charlotte chậm rãi đi ra ngoài.
Charlotte còn tưởng hai người chỉ đi một lát rồi quay về lớp học, không ngờ Aoom đã kéo cô bé tới rừng cây bên cạnh sân thể dục ngồi nói chuyện.
Lúc này, nhiều bạn cùng lớp còn đang ăn trưa, trong rừng cây chỉ có vài người, sân bóng rổ bên cạnh khá náo nhiệt, có mấy nhóm nam sinh đang chơi bóng dưới ánh nắng chói chang.
Aoom hồi lâu vẫn không nói gì, Charlotte nhịn không được hỏi:
"Aoom,cậu tìm tớ có việc gì không?"
"Lời này tớ nên hỏi cậu mới phải?"
Aoom khẽ cười,
"Charlotte , cả buổi sáng cậu như người mất hồn, có phải có tâm sự gì không? Cậu có chuyện gì không nói cho tớ biết?"
"A?"
Mặt Charlotte lập tức biến sắc, hoảng hốt giấu đi, xấu hổ cười cười như không có chuyện gì nói:
"Không có, tớ, tớ không sao, vì sao cậu lại nghĩ như vậy."
"Không sao ư, cơm trưa không ăn một miếng? Cơm tring đĩa sắp bị cậu chọc cho nhão ra rồi."
"Tớ... Không phải thời tiết nóng quá sao? Tớ không muốn ăn."
"Charlotte, cậu cũng định giấu tớ sao?"
Aoom nghiêm túc nói:
"Chúng ta đã nói sẽ là bạn tốt suốt đời. Tuy rằng thời gian được ở bên cạnh nhau khi vào Regents rất ngắn nhưng mối quan hệ giữa chúng ta sẽ không bao giờ thay đổi. Tớ biết có một số việc cậu không thể nói với chị Waraha, dù sao chị ấy cũng là người lớn nhưng cậu không thể giữ nó mãi trong lòng được, Charlotte , nếu cậu không ngại có thể nói cho tớ biết."
Aoom đổi chủ đề, "Cậu còn không tin tớ, cảm thấy tớ không thể giúp cậu giữ bí mật?"
"Không phải! Tớ tuyệt đối không có ý này! Tớ chỉ..."
Charlotte gần như muốn nói hết phiền muộn trong lòng với Aoom nhưng khi lời vừa đến bên miệng lại khó có thể nói ra.
Chuyện này không phải ai cũng có thể chấp nhận được, nói cho Aoom biết thì có ích lợi gì? Ngược lại, có thể khiến cho cô bé càng lo lắng hơn.
"Nếu cậu không muốn nói, tớ cũng không ép cậu."
Aoom khẽ thở dài,
"Tớ chỉ muốn cậu biết, Charlotte, cậu không bao giờ cô đơn. Khi nào cậu muốn nói, bất cứ lúc nào tớ đều có thể làm người lắng nghe."
Charlotte rơi vào hoàn cảnh tứ cố vô thân, có những lời này của Aoom giống như một sợi dây đột nhiên xuất hiện trên con đường núi hiểm trở trước mặt. Cô bé túm chặt lấy sợi dây, cuối cùng không còn sợ hãi nữa. Trong lòng Charlotte cảm thấy ấm áp, có chút nghẹn ngào:
"Aoom ..."
“Đúng vậy, tớ biết cậu muốn nói gì.” Aoom ngắt lời cô bé, “Giữa chúng ta không nói cảm ơn.”
“Ừm.”
Charlotte gật đầu thật mạnh.
Sau lời nói của Aoom, cuối cùng Charlotte cũng cảm thấy thoải mái hơn một chút. Trước đây, trong lòng cô bé bị một tảng đá nặng đè lên nhưng bây giờ tảng đá đã nhẹ đi rất nhiều. Cuối cùng bản thân cũng có cơ hội thở phào nhẹ nhõm, suy nghĩ cũng tốt hơn nhiều. Lúc này Charlotte mới cảm thấy trước đây bản thân toàn tự mình dọa mình.
Chỉ là không có dấu vết mà thôi, cũng không cần sợ hãi như vậy. Chỉ là cảm giác chiếm hữu của Charlotte đối với Engfa quá mạnh, không chịu nổi việc Engfa bị người khác cướp đi mà thôi.
Cùng lắm chỉ là sự ích kỷ của bản thân, hoàn toàn không liên quan gì tới chuyện tình yêu.
Làm sao có thể chắc chắn rằng tình cảm của mình dành cho Engfa chỉ thuần túy là chiếm hữu, hay thật sự có những suy nghĩ không đứng đắn với chị ấy?
Charlotte không biết nhưng điều đó dễ dàng hơn nhiều so với việc buộc cô bé phải chấp nhận mình là người đồng tính. Gánh nặng trong lòng cô bé được giải tỏa, lúc này cô bé mới cảm thấy đói. Charlotte tạm biệt Aoom rồi đi tới căng tin mua bánh mì lấp đầy bụng mình.
Mặc dù tâm trạng phiền muộn và vướng mắc đã giảm đi rất nhiều nhưng Charlotte vẫn không dám lơ là, cô bé bắt đầu có ý thức giữ khoảng cách với Engfa.
Trước đây cô bé chỉ ước gì mình có thể bám lấy Engfa 24 giờ một ngày. Kể từ ngày hôm nay về sau, cho dù Engfa ở nhà rảnh rỗi, Charlotte cũng sẽ tìm lý do nhốt mình trong phòng đọc sách hoặc làm bài tập, không còn chủ động đến gần Engfa nữa .
Đôi khi Charlotte và Engfa ở chung trong phòng khách hoặc phòng ăn nhưng một ngày cũng không vượt quá năm câu, cũng chỉ là mấy từ “ừm”, “a” không hề có ý nghĩa gì.
Engfa chán nản bấm điều khiển từ xa, nhìn cánh cửa phòng đang đóng kín của Charlotte , trong lòng cảm thấy trống rỗng.
Cô cho rằng lớn lên trẻ con sẽ rời đi là điều đương nhiên, trước kia Charlotte khóc lóc la hét nói với Engfa không muốn lớn lên nhưng còn chưa hoàn toàn trưởng thành đã bắt đầu đẩy Engfa ra khỏi cuộc sống của mình.
Năm thứ ba trung học cơ sở là một năm rất quan trọng, Charlotte tạm thời gác lại những suy nghĩ lộn xộn về Engfa, tập trung chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh trung học. Cô bé thường xuyên thảo luận đề với lớp trưởng Jong , dần dần trong lớp xuất hiện tin đồn, nói Charlotte và Jong đang yêu nhau.
Những chàng trai, cô gái còn trẻ tuổi, đối với những chuyện bí mật bát quái như thế này là mẫn cảm nhất. Ban đầu, tin đồn này chỉ được lan truyền trong một nhóm nhỏ ở lớp Charlotte, sau đó nhanh chóng lan sang các lớp bên cạnh.
Hôm đó sau khi tan học, khi đi vệ sinh, Aoom vô tình nghe thấy hai bạn nữ cùng lớp đang nói chuyện phiếm trước bồn rửa tay.
"Haizzz, tôi nghe nói lớp trưởng lớp bên cạnh đang yêu đương với một cô bé xinh xắn trong lớp đấy."
"Bọn họ đang yêu đương? Ai vậy?"
"Chính là cô gái độc tấu piano trên sân khấu lễ hội văn hóa lần trước. Hình như tên cô ấy là Charlotte. Cậu không biết à?"
"Ồ ồ ồ, cô ấy, tôi nhớ rồi! Cô ấy xinh quá! Tôi biết trong lớp có mấy bạn nam thích cô ấy. Haizzz, bây giờ chắc bọn họ đang rất đau lòng..."
"Dừng, lớp mình chỉ có mấy quả dưa cong queo thôi mà? Một cô gái xinh xắn như vậy sao có thể để ý tới bọn họ chứ?
Nhưng lớp trưởng lớp hai thật sự rất ưa nhìn, lễ phép... Bọn họ chính là một đôi trai tài gái sắc...”
Giọng nói của hai người họ dần trở nên xa xăm, cho đến khi không còn nghe thấy nữa, Aoom mới bước ra khỏi buồng vệ sinh.
Charlotte ? Yêu đương? Aoom cau mày, không thể tin được phải không? Đây có phải là điều mà ngày hôm đó Charlotte sống chết không chịu nói cho mình biết đúng không? Aoom cảm thấy mình phải tìm một cơ hội khác nói chuyện với Charlotte.
Không đợi Aoom tìm được cơ hội nói chuyện với Charlotte, tin đồn đã truyền đến tai giáo viên chủ nhiệm lớp, cô Tun không dám chậm trễ lập tức gọi điện thoại báo cáo chuyện này với Engfa.
Ngày hôm đó Engfa đang ở trong văn phòng xem tài liệu. Sau khi nghe được nội dung cô Tun báo cáo với mình, cô lập tức đứng dậy làm đổ cốc cà phê trước mặt. Cà phê tràn ra bàn, thậm chí cả tấm thảm len đắt tiền cũng bị bẩn. Thư ký hoảng sợ vội vàng giúp Engfa dọn dẹp.
Sắc mặt của Engfa cực kỳ khó coi, khó trách gần đây Charlotte không muốn nói chuyện với mình, còn có rất nhiều bí mật không chịu nói ra, hóa ra cô bé đang lén lút yêu đương với nam sinh khác bên ngoài.
Engfa tự nhận mình là phụ huynh tân tiến, tuyệt đối không phản đối chuyện con trẻ yêu sớm nhưng khi biết chuyện, cô vẫn không nhịn được nổi trận lôi đình.
Ngay cả bản thân Engfa cũng không có thời gian để suy nghĩ xem lửa giận của mình bắt đầu từ đâu. Trong đầu cô đã ngầm nhận định, cậu bạn học cùng kia đầy ý xấu, ăn nói lưu loát, giỏi lừa gạt, Charlotte lại là một cô bé ngây thơ, nhất định đã bị cậu ta lừa.
Trong lòng Engfa đây là chuyện đương nhiên, Charlotte xinh đẹp như vậy, sao lại không có nhiều gã thèm muốn cô bé như lang sói chứ? Nếu thật sự là một chàng trai có trách nhiệm, tuyệt đối sẽ không lợi dụng lúc cô bé vẫn còn nhỏ như vậy, bây giờ vội vàng chẳng khác nào tiểu lưu manh!
Lúc trước cô còn cho rằng, tình yêu tuổi học trò là một khoảng thời gian đẹp nhưng giờ đây, không hiểu sao cậu bé vô tội này đã trở thành một kẻ lưu manh.
Đêm đó, lần đầu tiên Engfa đích thân đến trường đón Charlotte tan học.
Chiều hôm đó Charlotte tự học hơi muộn, khi sắp đến giờ tan học, cô bé lại bị một câu hỏi khó trong đề toán giữ chân lại, Jong tình cờ biết được nên cậu ấy đã chủ động ở lại giảng bài cho cô bé.
Chờ tới khi giảng xong, mọi người trong phòng đã lần lượt ra về, chỉ còn lại một số bạn trực nhật đang chuẩn bị đi đổ rác.
Charlotte và Jong nhanh chóng thu dọn cặp sách, cùng nhau rời khỏi lớp học.
Jong là học sinh nội trú, lẽ ra không đi cùng con đường với Charlotte nhưng cậu ấy nhất quyết muốn tiễn Charlotte ra xe, Charlotte cũng không thể mặt dày từ chối đối phương được, dù sao cũng chỉ có vài bước chân, đành phải đồng ý.
Vì vậy, ngày hôm đó, Engfa đang ngồi trong xe thì nhìn thấy Charlotte và cậu bạn “tiểu lưu manh" , hai người sóng vai nhau bước ra khỏi trường học, vừa nói vừa cười.
Engfa nhìn thoáng qua đã nhận ra cậu bé này chính là lớp trưởng vô duyên vô cớ mời Charlotte đi xem phim cách đây không lâu.
Gân xanh trên trán Engfa nổi lên, các đốt ngón tay kêu răng rắc, được lắm. Cô còn tưởng tên tiểu quỷ này đã bỏ cuộc, không ngờ cậu ta lại chuyển sang hoạt động bí mật. Đôi mắt Engfa như bị một lớp băng mỏng bao phủ nhưng trên mặt cô vẫn nở nụ cười, tên nhóc này giỏi lắm, rất thông minh.
Nhưng nụ cười này có chút khó coi, ngay cả mèo hoang đi ngang qua cũng sợ hãi đến mức kêu lên một tiếng, chui vào trong bụi cỏ rồi biến mất.
Khó có thể nói trong đầu Engfa sau khi nhìn thấy đôi nam nữ này cười nói, bao nhiêu ý nghĩ đen tối chợt lóe lên, một trong số đó là nhốt Charlotte lại để không ai có thể thèm muốn cô bé được nữa. Trong giây lát khi suy nghĩ này xuất hiện, thậm chí Engfa còn không có thời gian suy nghĩ kỹ càng xem ý tưởng như vậy có đúng hay không, cô chỉ cảm thấy lửa giận dâng trào trong lòng.
Theo lẽ thường, Engfa nên đợi Jong rời đi, đợi Charlotte một mình lên xe, sau đó kiên nhẫn nói chuyện với Charlotte , nói với Charlotte rằng cô bé vẫn còn nhỏ, chuyện tình yêu nam nữ không cần phải sốt ruột.
Chờ sau này trưởng thành nói chuyện này cũng không muộn nhưng Engfa không chờ được nữa, cô không chút do dự, trực tiếp bước xuống xe, đi tới trước mặt cặp đôi đang nói nói cười cười kia, ánh mắt lạnh lùng nhìn Jong.
Jong sửng sốt, nụ cười trên mặt bị thay thế bằng sự kinh ngạc, nhanh chóng trở nên xấu hổ vì bị bắt tại trận.
"EngEng?"
Charlotte không có nhiều hoạt động nội tâm như vậy, cô bé chỉ cảm thấy ngạc nhiên,
"Tại sao chị lại ở đây? Chú Chun đâu?" Chú Chun là người lái xe chịu trách nhiệm đón Charlotte tan học mỗi tối.
"Chú ấy... Hôm nay chú ấy phải về dự sinh nhật con trai." Cổ họng Engfa khô khốc nói.
"A? Nhưng chẳng phải sinh nhật con trai chú ấy là vào tháng sáu sao? Không phải đã sớm qua rồi sao?"
"Đó là em gái của tôi!"
Engfa lần đầu tiên lộ ra vẻ không kiên nhẫn với Charlotte,
"Em lên xe trước đi."
"Ồ..."
Charlotte cũng nghe ra được Engfa đang không vui, không dám nói gì, ngoan ngoãn lên xe, không quên quay lại chào tạm biệt Jong và mỉm cười với cậu ấy.
Sắc mặt Engfa tối sầm.
Chỉ là một nụ cười rất đơn giản, lễ phép và khách sáo nhưng Engfa lại cảm thấy mình nhìn thấy trong mắt Charlotte có chút trìu mến!
Chờ Charlotte lên xe, Engfa vẫn nhìn Jong với vẻ mặt lạnh lùng.
Ánh mắt của cấp trên bước ra từ tình huống nguy hiểm nhất khiến Jong gần như không thể chịu nổi, Jong tội nghiệp lau mồ hôi thầm nghĩ, nếu có thể, cậu ấy cũng nguyện ý quỳ xuống để chinh phụe chị gái này! Chỉ cầu xin chị ấy đừng dùng ánh mắt hình viên đạn nhìn mình nữa...
"Nếu tôi nhớ không lầm, cậu là bạn học Jong ?" Khi Jong sắp không chịu đựng được nữa, cuối cùng Engfa cũng bình tĩnh nói.
"Phải... Là em... Chào chị..."
Jong cảm thấy chân mình bắt đầu run rẩy không thể kiểm soát.
"Bạn học Jong, giai đoạn này Charlotte chỉ muốn tập trung vào việc học thôi. Nếu cậu không hiểu câu này có ý gì, tôi không ngại nói chuyện trực tiếp với ba mẹ cậu."
"Nhất định chị đừng nói cho ba mẹ em biết!"
Jong hoảng sợ, Giữa em và Charlotte không có bất cứ mối quan hệ nào vượt quá tình bạn! Em thừa nhận mình thích Charlotte nhưng cũng không nghĩ tới việc đảo lộn cuộc sống của cậu ấy. Em mong chị tin tưởng em!"
Nói cách khác, Jong biết về những tin đồn về cậu ấy và Charlotte được lan truyền rộng rãi trong các bạn cùng lớp, thay vì làm rõ, thậm chí cậu ấy còn thích thú với việc lan truyền những tin đồn như vậy.
Engfa nheo mắt lại, như thể cô đang cân nhắc sự thật trong lời nói của Jong.
"Chị yên tâm! Em nhất định sẽ nói rõ với mọi người! Em rất xin lỗi! Em xin lỗi!"
Jong liên tục giải thích với Engfa, vì sợ cô sẽ nói chuyện mình yêu sớm với ba mẹ.
Từ nhỏ Jong đã luôn là niềm tự hào của ba mẹ, vừa có nhân cách vừa học giỏi, lại lễ phép, cậu ấy không thể để ba mẹ chịu đả kích vì chuyện này được.
Cậu ấy đang đợi phán quyết cuối cùng của Engfa, lại nghe thấy Engfa nói:
"Không cần phải làm rõ."
Kết quả này thực sự làm Jong ngạc nhiên, cậu ấy sửng sốt,
"Cái gì?"
Engfa nói thêm:
"Cậu không cần phải làm rõ mối quan hệ của mình với Charlotte nhưng cậu phải hứa với tôi rằng tuyệt đối không có suy nghĩ sai lầm nào về Charlotte, bây giờ hay cả sau này cũng vậy."
Jong gật đầu, "Em hứa! Em hứa!"
Sau khi bị Engfa dọa cho một trận, Jong không còn ý định thầm mến Charlotte nữa, cho dù Engfa có chấp nhận thì cậu ấy cũng không dám.
"Được rồi, cậu phải nhớ kỹ lời hôm nay nói, nếu không tôi sẽ liên lạc với ba mẹ cậu bất cứ lúc nào."
"Cũng không còn sớm nữa, cậu về đi."
"Cảm ơn chị! Cảm ơn chị rất nhiều!"
Jong thở phào nhẹ nhõm, lập tức co chân bỏ chạy.
Đáng tiếc, lần đầu cậu ấy thầm mến một cô gái lại bị dọa sợ không hề nhẹ, không biết sau này có để lại bóng ma trong lòng hay không.
Suy nghĩ của Engfa cũng rất đơn giản, Charlotte càng lớn càng xinh đẹp, bắt mắt, thu hút ong bướm là điều không thể thiếu. Thật sự cô hận mình không thể nhốt Charlotte lại không cho người khác nhìn thấy, cô đành phải dựng một tấm chắn trước mặt Charlotte, chắn toàn bộ đám ong bướm ở bên ngoài.
Cái này gọi là kế hoãn binh.
Sau khi bóng dáng của Jong biến mất, Engfa thầm cười khổ.
Càng sống càng nhìn thấy nhiều chuyện thú vị, đường đường là người đứng đầu Waraha gia nhưng lại tức giận với học sinh cấp hai, nếu để người khác biết được sẽ bị chê cười.
Charlotte ngồi ở ghế phụ đeo tai nghe, đọc thuộc lòng từ tiếng Anh, cô bé không biết bên ngoài đang xảy ra chuyện gì, mãi đến khi Engfa lên xe mới hỏi:
“EngEng, chị với lớp trưởng nói chuyện gì vậy? Sao lâu thế?"
Sắc mặt Engfa không còn u ám như trước nữa nhưng vẫn không được tốt, không mặn không nhạt nói “không có gì”, chỉ tập trung lái xe không để ý tới Charlotte.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro