Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

35. Thay đổi





Chỉ mất gần một giây, Engfa đã lập tức mở cửa lao ra ngoài.

"Tiểu Char ?"

Cô nghe Engel nói Charlotte bị sốt, những chuyện khác cô không muốn nghĩ nữa, cô bế Charlotte đi đến bệnh viện.

Engel còn chưa kịp phản ứng thì hai tay mình đã trống rỗng, khi nhìn kỹ hơn,Engfa  đã ôm Charlotte chạy ra khỏi cửa.

"Này! Chị Đợi em với!"

Engel vội vàng chạy theo sau.

"EngEng..."

Charlotte không cảm thấy mình bị sốt, chỉ là đầu óc cô bé choáng váng, cố gắng mở to mắt nhìn Engfa, đặt tay lên vai Engfa,

"EngEng, em lạnh quá."

"Đừng lo lắng, chị sẽ đưa em đến bệnh viện."

Vừa nói, Engfa đã đến gara, cô ghế phụ đặt đặt  Charlotte ngồi lên trước, thắt dây an toàn, đắp chăn cho cô bé, rồi nhanh chóng bước vòng qua đầu xe ngồi vào ghế lái, nổ máy, chưa đầy nửa phút, xe của Engfa đã lao ra khỏi gara.

"..."

Engel vội vàng đuổi theo Engfa nhưng vừa đến gara, vừa bước chân tới gara đã hít khói xe của Engfa.

Engel cảm thấy nửa đêm mình chạy đến nhà Engel, thậm chí trên đường còn vượt qua  nhiều đèn đỏ, rốt cuộc là vì cái gì? Engel cảm thấy ấm ức, Engel cũng cảm thấy đau khổ nhưng vì lo lắng cho Charlotte nên cô ấy đành phải gọi tài xế đến đón, đưa mình đến bệnh viện...

Engel nghĩ, mình làm em gái có dễ dàng không?

Engfa lái xe đến bệnh viện gần nhất khi tới đây cô đã gọi điện cho bác sĩ, cho nên đã có bác sĩ đợi sẵn, ngay khi xe của Engfa dừng lại, một đội ngũ bác sĩ và y tá đi xuống, đẩy cáng, chuẩn bị đẩy Charlotte vào phòng cấp cứu.

"Em không muốn những người này!"

Charlotte cảm thảy khó chịu vì sự thay đổi đột ngột của Engfa, bởi vì đang bị ốm lại còn đau đầu, cô bé bắt đầu nổi lên một chút tính tình, nắm lấy dây an toàn bằng cả hai tay chống lại sự giúp đỡ của bác sĩ, mặt nhăn nhó:

"Tôi muốn EngEng m.. Tôi muốn EngEng..."

"Waraha tổng, cô xem..."

Bác sĩ đứng đầu mỉm cười liếc nhìn Engfa.

"Không sao, tôi sẽ làm. Tôi có thể nhờ bác sĩ Ton dẫn đường được không?"

Engfa khẽ nói, cúi người xuống, nửa người sát lại gần ghế phụ lái, cởi dây an toàn cho Charlotte.

Charlotte nhắm mắt lại nhưng vẫn có thể nhận ra Engfa, cô thế ta cảm giác xung quanh mình được bao bọc bởi hơi thở khiến người ta yên tâm, cô bé biết là Engfa x chưa tháo dây an toàn, liền ôm lấy cổ Engfa trước, vùi mặt vào vai cô chỉ sợ cô sẽ chạy mất.

"Tiểu Char, đừng sợ. Chúng ta đang ở bệnh viện. Em sẽ không sao đâu."

Engfa sợ Charlotte sẽ ngã nên dùng một tay giữ lưng Charlotte, tay còn lại tháo dây an toàn, kéo ra khỏi người cô và Charlotte.

Nhưng Charlotte lại không sợ bị bệnh, cô bé chỉ sợ một điều, đó là Engfa sẽ rời xa mình.

Engfa bế Charlotte ra khỏi xe, vội vã cùng bác sĩ đến phòng cấp cứu, cô chỉ nghe thấy Charlotte lắc lư trong vòng tay mình và thì thầm:

"EngEng, chị đừng rời đi, được không?"

" Chị sẽ không đi đâu cả."

Engfa bước đi nhanh như gió, có thể đánh lạc hướng cảm xúc của Charlotte,

"Tiểu Char ở đây, làm sao chị có thể bỏ đi nơi khác được."

"Em không muốn... Em không muốn ở một mình."

"Chị sẽ không để em một mình."

“Em cũng không muốn lớn lên.”

"Được rồi, vậy chúng ta sẽ không bao giờ lớn lên."

"Em muốn ở cùng... Em muốn ở cùng EngEng."

Khi Engfa nghe thấy điều này, trái tim cô như bị bóp nghẹt.

Cô không trả lời câu này

Charlotte không nhận được câu trả lời của Engfa, vì vậy cô bé không chịu bỏ cuộc, yếu ớt lặp lại,

“Em muốn ở bên EngEng... Em muốn ở bên EngEng ..."

Nói tới nói lui cũng chỉ có một câu này, lọt vào tai Engfa quả thật giống như dày vò.

Vì thế......

Niềm tin không hề có tạp chất.

Mỗi âm thanh đều khiến Engfa cảm thấy mình như một con thú.

Mỗi âm thanh đều nhắc nhở Engfa rằng cô không còn thích hợp để đảm nhận trách nhiệm nuôi dạy Charlotte nữa.

Engfa đối với Charlotte rất tốt, có được mọi thứ nhưng chỉ câu này, Charlotte đã nói vào tai cô rất nhiều lần, cô nghiến răng, không đáp lại dù chỉ một lần.

Cũng may ý thức của Charlotte dần trở nên mơ hồ, cô bé chỉ lặp lại theo bản năng, không còn nhớ liệu EngEng có đáp lại hay không.

Lần này Charlotte bị sốt cấp tính do virus cúm, nguyên nhân nữa căn bệnh này là do khi cô bé còn nhỏ, từ nhỏ sức đề kháng của cô bé đã yếu hơn những đứa trẻ khác. Engfa vẫn luôn chăm sóc cô bé rất chu đáo, mỗi khi chuyển mùa cứ cách hai ba ngày lại phải tới bệnh viện, huống chi lúc này Engfa không cố ý bỏ rơi cô bé.

Từ lúc Charlotte sáu b sáu bảy tuổi cho đến nay, bác sĩ Ton đã chịu trách nhiệm điều trị cho cô bé,  điều biết rõ tình trạng thể chất của Charlotte nhanh chóng xác định nguyên nhân gây bệnh.

Tuy nhiên lần này Charlotte sốt quá cao, dùng thuốc hạ sốt và truyền dịch hiệu quả không nhanh nên phải thực hiện làm mát cơ thể trước, lập tức dùng cồn lau người cho Charlotte.

Vì Charlotte hay bị đau đầu và sốt  nên mỗi năm Engfa đều đưa cô bé đến bệnh viện vài lần, bác sĩ và y tá đều biết tính tình của cô, mọi việc liên quan đến Charlotte, Engfa không bao giờ để người khác làm.

Những việc như cho Charlotte uống thuốc, lau người cho Charlotte, Engfa đều tự mình làm. Y tá nghĩ lần này sẽ giống như trước nên cô ấy chỉ chuẩn bị một loạt dụng cụ như cồn và khăn khử trùng cho Engfa, rồi đặt chúng bên cạnh Charlotte rồi đi ra ngoài, không ngờ lại bị Engfa lại.

Y tá dừng lại, quay đầu, mỉm cười cúi đầu nói:

"Waraha tổng, xin hỏi cô còn chuyện gì cần dặn dò sao?"

"Tôi ra ngoài một lát, cô giúp Tiểu Char lau người, lau xong nói cho tôi biết."

Y tá sửng sốt: “Waraha tổng, cô...?"

"Tôi còn có việc phải làm."

Trên mặt Engfa không có bất cứ biểu cảm nào, cô muốn đứng dậy đi ra ngoài, lại bị Charlotte nắm lấy cổ tay không chịu buông ra.

Charlotte đang ở trong trạng thái mơ màng nhưng vẫn nhớ rằng mình không thể buông Engfa, mơ màng nói:

" EngEng, đừng đi."

Cô y tá đứng bên cạnh, đi không được ở cũng không xong, có chút xấu hổ.

Engfa bình tĩnh nhìn chằm chằm kim truyền dịch cắm trên mu bàn tay gầy gò của Charlotte một hồi, cuối cùng mới ngồi xuống. Cô quay người lại, quay lưng về phía Charlotte, sau đó nói với y tá:

“Lại đây."

"Được... Được rồi..."

Y tá có chút bối rối, chỉnh lại túi chườm đá trên trán Charlotte, lau mồ hôi trên người cô bé, sau đó dùng cồn lau người cho cô bé.

Suốt quá trình, Charlotte luôn nắm tay Engfa.

Engfa để cô bé nắm tay mình, không quay đầu lại dù chỉ một lần.

Engel đã sớm tới bệnh viện, đứng ở bên ngoài phòng bệnh nhìn thấy hết hành động này của Engfa.

Cả buổi tối hôm nay hành động của Engfa rất kỳ lạ, Engel đã nắm bắt được một số manh mối nhưng giống như không biết gì cả.

Từ trước tới nay cô ấy không thể nhìn thấu Engfa, chị gái cô ấy giống như một người máy, tình cảm con người duy nhất cô có đều dành cho Charlotte, trừ người này ra cô vẫn luôn lạnh lùng và lý trí tới mức đáng sợ.

Dày vò tới khi chân trời hửng sáng, cuối cùng Charlotte mới hạ sốt, Engfa lắng nghe tiếng hít thở của cô bé trong lúc ngủ, dần dần ổn định lại, sau đó cô vẫy tay ra hiệu cho Engel đang đứng ở ngoài cửa có thể vào.

Engel được sự cho phép, đẩy cửa bước vào, ngồi cạnh Charlotte nhỏ giọng hỏi:

“Chị, Tiểu Char không sao chứ?”

"Ừm."

"Không phải, chị  và Tiểu Char làm sao vậy? Chẳng lẽ Tiểu Char không nghe lời chị muốn dạy cho cô bé một lời bài học sao?"

Engel nói ra lời này ngay cả bản thân cũng không dám tin, thật buồn cười, Engfa đối với Charlotte thế nào, người bên ngoài không rõ nhưng Engel không rõ sao?

Đừng nói là không nghe lời, cho dù  Charlotte muốn chọc thủng một lỗ trên trời, chỉ sợ Engfa sẽ cười tủm tỉm đáp ứng mong muốn của cô bé. Engel không nghĩ ra được rốt cuộc có chuyện gì mới có thể làm cho chị gái của cô ấy không quan tâm tới Charlotte bị bệnh, còn nhốt cô bé ở ngoài cửa không cho vào phòng.

Engel đành phải thử hỏi Engfa:

"Chẳng lẽ... chẳng lẽ lời Tiểu Char nói là thật? Chị không định nuôi em ấy nữa sao?"

Engfa chỉ thản nhiên liếc nhìn Engel một cái.

Cô ấy đã nói là không có khả năng rồi mà! Engel chỉ cần nhìn ánh mắt của đối phương đã biết sự tình không phải như vậy, thở phào nhẹ nhõm, càng cảm thấy khó hiểu:

"Vậy thì tại sao?"

Ánh mắt Engfa quay lại nhìn Charlotte, thật lâu sau mới nói:
“Em ấy cũng đã đến tuổi phải tự lập rồi.”

"... Em cứ tưởng có việc gì lớn, dày  vò tới mức Tiểu Char khóc tới phát  sốt."

Engel không nói nên lời.

"Không phải, chị dạy dỗ em ấy nhiều năm như vậy, vẫn chưa rút ra được kinh nghiệm cho bản thân? Chị muốn Tiểu Char tự lập, chuyện này rất tốt nhưng chị cũng phải tiến hành theo trình tự chứ? Muốn cai sữa cũng phải mất một khoảng thời dài, nào có chuyện hôm trước còn đang uống sữa, ngày hôm sau đã bắt đứa trẻ ăn thịt? Việc này cần phải từ từ, đạo lý này ngay cả em cũng hiểu được, sao chị không hiểu rõ?"

Engfa không nói gì, để Engel tố cáo mình, đợi cô ấy nói xong mới nói:

"Sau này nếu không có việc gì thì hãy thường xuyên đưa Tiểu Char ra ngoài đi dạo, nhìn ngắm thế giới bên ngoài."

"Hả? Sao chị không tự mình đưa em ấy đi?"

"Tôi bận."

"... Chị không tìm được lý do nào hay hơn sao? Hay chị nghĩ em là một kẻ ngốc không thể phân biệt được đâu là thật đâu là giả?"

Engel nghĩ nếu như mấy năm đầu, Engfa mới tiếp quản Waraha Gia , quả thật cô rất bận, có nhiều khi bận tới mức chân không chạm đất. Tuy nhiên vài năm gần đây, danh tiếng của Waraha gia đang đi lên, sản nghiệp đã ổn định, có quản lý, mọi việc ổn định, tiến triển tốt đẹp, người của Engfa đều là những người tài giỏi, đặc biệt là Nudee, có thể giải quyết mọi việc lớn nhỏ đều có thể giúp cô. Bây giờ còn bận gì nữa, bận đến mức không có thời gian quan tâm Charlotte? Mấy năm Engfa bận rộn nhất, mỗi năm cô vẫn có thể đưa Charlotte ra nuớc  ngoài một chuyến!

Engfa hoàn toàn không muốn giải thích với Engel mà chỉ nói:

"Em đưa Tiểu Char ra ngoài chơi nhiều một chút, dạy em ấy những kiến thức cần thiết về tuổi dậy thì. Từ giờ trở đi, tiền tiêu vặt của em mỗi tháng sẽ tăng 20%."

"Đây không phải vấn đề tiền bạc..."

Engfa nghĩ Engel là ai? Đường đường là nhị tiểu thư Waraha gia sẽ vì năm đấu gạo mà phải khom lưng sao?

"Bốn mươi."

Engel ngậm miệng lại.

Không khom lưng vì năm đấu gạo, cũng có thể khom lưng vì sáu đâu gạo chứ nhỉ. Nhị tiểu thư của Waraha gia cũng là người rất biết thức thời.

Charlotte thích ăn cháo cá do bảo mẫu làm, Engfa gọi điện cho bảo mẫu chuẩn bị một chút rồi mang tới. Khi cháo được mang tới, Charlotte vừa mới tỉnh ngủ, môi trắng   bệch, Engfa vẫn đang đút cho cô bé từng thìa.

Bảo mẫu nhìn thấy thế nở nụ cười:

"Tiểu Char lớn như vậy còn muốn cô Waraha đút cho ăn nữa sao?"

Charlotte vừa mới bị kích động , đương nhiên khó ở trong nguời, nghe lời trêu chọc này, lập tức cau mày trừng mắt nhìn bảo mẫu, tuy nhiên nét mặt lại mềm mại, không thể lộ ra vẻ dữ tợn, ngược lại nhìn cô bé có chút đáng yêu, bảo mẫu lại càng cười to hơn:

"Được rồi, được rồi, dì không nói nữa... Cô Waraha , cháo tôi đặt ở đâu đây?"

"Tiểu Char, không được hư."

Engfa không nặng không nhẹ nói một câu, cô đặt cốc xuống rồi nói với bảo mẫu: "Dì đặt nó lên bàn bên kia."

"Được rồi, cô Waraha, tôi về trước. Cô nhớ đút cho Tiểu Char ăn sớm, nếu nguội sẽ rất tanh."

Bảo mẫu cố ý  nhấn mạnh từ “đút”, nói xong, Charlotte lại trừng mắt nhìn dì ấy.

Sau khi bảo mẫu rời đi, Engfa khẽ cười:

"Nhìn xem, ngay cả dì Jun cũng đang cười nhạo em."

"Em mặc kệ, em muốn EngEng đút ăn."

Charlotte bị bệnh, càng càng yếu ớt bám người hơn, thậm chí còn bướng bỉnh hơn một chút. Cô bé bị Engfa hù dọa, muốn tùy hứng một chút, nóng lòng muốn chứng minh địa vị của mình trong lòng Engfa.

"Được rồi, chị đút cho em."

Giọng nói của Engfa ôn hòa, có chút bất đắc dĩ.

Lúc này Charlotte mới vui vẻ một chút.

Cô bé nghĩ, tốt quá, chẳng có gì thay đổi cả.

Nhưng Engfa lại nghĩ, mọi thứ  đã thay đổi.

Ngày cuối tuần đầu tiên của Charlotte sau 1 khi huấn luyện quân sự trở về, vốn dĩ cô cô bé dự định sẽ nghỉ ngơi, thư giãn, ai ngờ vì bản thân đột nhiên bị bệnh, cô bé phải ở lại trong bệnh viện hai ngày rồi trực tiếp đến trường, không có thời gian nghỉ ngơi, thậm chí còn hốc hác hơn cả lúc huấn luyện quân sự.

Ngày đầu tiên đến trường, vjệc đầu tiên là xếp chỗ ngồi, hai người một bàn. Ở Regents School, từ hiệu trưởng cho tới giáo viên, tất cả các giáo viên  đều nghiêm khắc đề phòng chuyện học sinh yêu sớm. Đừng nghĩ tới việc nam nữ ngồi chung một bàn, nếu không phải vì lớp học quá nhỏ, chủ nhiệm chỉ hận không thể cho mỗi học sinh ngồi một bàn, chỉ sợ sơ sẩy một chút học sinh sẽ yêu sớm.

Chủ nhiệm lớp cô Tun biết bối cảnh của Charlotte, rất chú ý đến Charlotte, biết cô bé có tính cách hơi hướng nội và chơi rất thân với Heidi trong quá trình huấn luyện quân sự, khi sắp xếp chỗ ngồi, cô ấy đã đặc biệt sắp xếp cho cô bé và Heidi ngồi cùng bàn.

Để duy trì một hệ thống công bằng và bình đẳng ở Trường , chỗ ngồi của tất cả học sinh không cố định, được thay đổi hai tuần một lần, các hàng được thay đổi mỗi tuần, tuy nhiên, ngay cả như vậy, một số học sinh gần như sẽ không bao giờ được xếp ngồi vào một góc, vị trí này là do cô Tun âm thầm sắp xếp cho Charlotte.

Sau khi đổi chỗ, các học sinh đều ngồi vào chỗ của mình thu dọn đồ đạc, Heidi nhận thấy vẻ mặt Charlotte khác thường liền hỏi:

"Charlotte, cậu không sao chứ? Sao trông sắc mặt cậu khó coi như vậy? Cậu có cần tớ đưa tới phòng y tế không?"

"Thứ bảy tuần trước tớ bị ốm, không sao đâu, tớ đã đi khám bác sĩ rồi."

Charlotte bệnh còn chưa khỏi hẳn, ngạt mũi, giọng nói ồm ồm.

"Không sao là tốt rồi. Này, không ngờ chúng ta lại được sắp xếp ngồi cùng bàn. Cậu có nghĩ là trùng hợp không? Haha, tớ vui quá. Lúc đầu tớ rất sợ, sợ mình sẽ gặp phải bạn cùng bàn tính tình không tốt, không ngờ đó lại là cậu, chỉ có thể nói rằng ông trời phù hộ, quả thực tớ là một đứa trẻ được ông trời sủng ái, vận may của tớ là MΑΧ..."

Charlotte đổ bệnh, cả người mệt mỏi nằm trên bàn, tiếng cằn nhằn của Heidi bên tai dần dần xa xôi.

Charlotte vừa phát hiện ra những thay đổi trên cơ thể mình.

Một ngày nọ, khi đang tắm, cô bé nhìn vào gương trong phòng tắm, vô tình phát hiện ra ngực mình dường như không còn phẳng như trước  nữa mà hơi nhô lên.

Cô bé rất hào hứng với sự tăng trưởng mà mình đã mong đợi từ lâu nhưng chuyện lớn lên vẫn còn chưa tới, rắc rối đã tới trước.

Trước kia, cô bé muốn mình nhanh chóng lớn lên, khi trưởng thành rồi liệu có phải chuyện tốt không? Charlotte hoàn toàn không nghĩ như vậy.

Việc lớn lên khiến EngEng mà cô bé yêu quý nhất bắt đầu xa cách với mình.

Chuyện bị bệnh hôm đó khiến Engfa cực kỳ sợ hãi, Charlotte tự nhiên chuyển về phòng ngủ chính của hai người, Charlotte vui vẻ không lâu, cô bé mới nhận ra có điều gì đó không ổn.

Engfa đã lâu không tăng ca lại bắt đầu thường xuyên về muộn, có tối Charlotte không ngủ được, gọi điện thoại hỏi cô khi nào quay về, cô nói mình rất bận, chỉ nhắc nhở Charlotte đi ngủ sớm.

Charlotte tỉnh dậy, nhìn sang bên cạnh, nửa giường bằng phẳng, không có dấu vết từng có người nằm qua.

Cả đêm Engfa không về nhà.

Charlotte ngồi một mình trên giường, cảm thấy lạc lõng, ngồi im lặng một lúc, dùng tay chạm vào điện thoại di động trên bàn cạnh giường, muốn gọi điện cho Engfa,hỏi xem cô đang ở đâu, công việc đã xong chưa. Nhưng khi ngón tay chạm vào danh bạ lập tức dừng lại.

Vẫn nên... quên đi.

Charlotte nghĩ, nói không chừng lúc này Engfa được nghỉ ngơi một chút, nếu như mình gọi điện tới, ngộ nhỡ quấy rầy chị ấy nghỉ ngơi thì phải làm sao.

Trong lòng Charlotte bối rối, có quá nhiều thứ, cô bé ngồi trên giường  một lúc lâu, đang ngơ ngác thì bị tiếng gõ cửa làm cho giật mình.

"Tiểu Char còn chưa dậy sẽ muộn học đấy."

Engfa mở cửa, nửa người nhoài ra, nghiêng đầu cười với Charlotte:

"Dậy đi, mèo nhỏ."

"EngEng ?"

Hai mắt Charlotte sáng lên, thất vọng thay thế bằng kinh ngạc.

"Chị về khi nào vậy?"

"Một giờ trước." Engfa cười nói: "Mau dậy đi, ăn sáng xong chị sẽ đưa em tới trường."

"Được!"

Charlotte nhìn thấy Engfa, như được tiêm thuốc kích thích, khí lực tràn đầy, nhảy ra khỏi giường, đánh răng, rửa mặt, vừa ăn sáng vừa nhìn chằm chằm vào Engfa nở nụ cười.

Engfa không cảm thấy kỳ lạ chút nào, thậm chí còn nói đùa với Charlotte, hỏi có phải cô bé xếp hạng nhất trong kỳ thi không, nếu không thì tại sao lại cười như thế này

  “Có chuyện khiến em vui hơn việc đứng thứ nhất."

Charlotte,hống cằm nhìn Engfa với ánh mắt sáng rực, "Chỉ cần nhìn thấy EngEng,em rất vui vẻ."

“Vui chơi xong thì nhanh đến trường đi.”

Engfa vỗ nhẹ vào trán cô bé, “Bây giờ là mấy giờ rồi?”

"A!"

Charlotte nhảy xuống bàn ăn, lao vào phòng thu dọn cặp sách.

Khi cô bé bước vào phòng, nụ cười trên mặt Engfa dừng lại, trong ánh mắt chỉ còn lại mệt mỏi, cô dụi dụi mắt, khi Charlotte bước ra, cô lại trưng ra vẻ mặt vui vẻ.

EngEng không thay đổi, EngEng đang bận công việc mà thôi.

Nhận ra điều này khiến Charlotte thực sự vui mừng, mỗi tối Engfa đều tăng ca nhưng mỗi buổi sáng cô đều về trước khi Charlotte thức dậy, ăn sáng cùng cô bé và đưa cô bé đến trường. Tuy nhiên, buổi chiều tan học đều là tài xế lái xe tới đón.

Nhưng tới cuối tuần, Engfa biến mất cả ngày, không thấy bóng dáng đâu, bất kể sáng sớm hay tối muộn, thay vào đó Engel xuất hiện thường xuyên hơn vào cuối tuần, thường xuyên đưa Charlotte đi chơi ở ngoại ô, hoặc ở khu vực lân cận thành phố. Engel luôn là một người thích vui vẻ, cô ấy đưa Charlotte đi chơi từ giữa hè đến cuối thu mà không hề làm bất cứ điều gì lặp đi lặp lại.

Ở trường có giáo viên và bạn bè, ở nhà còn có Engel nhưng từ tận đáy lòng Charlotte vẫn cảm thấy cô đơn.

Nếu không có Engfa, cả thế giới sẽ là sai lầm.

"Chị Engel, rốt cuộc EngEng đang bận việc gì vậy?"

Cuối cùng Charlotte cũng không nhịn được hỏi.

"A? Chuyện này..."

Engel có chút lúng túng."

Chỉ là công việc mà thôi. Em cũng biết một khi chị ấy làm việc giống như không muốn sống nữa, chị nghe nói chị ấy muốn mở rộng thị trường ở ngoài. Em cũng biết mở rộng thị trường ở ngoài rất vất vả, đương nhiên chị ấy cũng phải tăng ca..."

"Ồ..."

Charlotte không hiểu công việc của Engfa, Engel nói có phần đáng tin, cô bé cũng chỉ có thể tin theo.

Nhưng Engfa không phải là CEO sao? CEO cũng phải tăng ca sao?

Có lúc Charlotte đã cùng Heidi lén lút đọc truyện trên mạng trong giờ học, CEO trong đó mỗi ngày đều nói chuyện yêu đương, chưa từng phải tăng ca bao giờ.

"Đừng nói đến tổng giám đốc, cho dù có là lãnh đạo quốc gia, nếu phải tăng ca vẫn phải tăng ca thôi."

Engel vỗ nhẹ vào gáy cô bé một  cái:

"Còn nữa, sau này em hạn chế đọc tiểu thuyết trên mạng một chút, dành nhiều thời gian đọc sách bổ ích, đừng bị những thứ đó làm cho suy nghĩ sai lệch."

"Chị Engel."

"Ừm?"

“Chị bắt đầu già đi phải không?"

Engel không biết Charlotte có ý gì, cô ấy nhìn Charlotte chờ cô nhóc cho mình lời giải thích.

Charlotte cười nói: "Nếu không vì sao càng ngày chị càng cổ hủ vậy?"

Đúng là gần mực thì đen, Engel nghĩ,Charlotte , con nhóc này, cái miệng của em đúng là giống hệt Engfa .

“Nhóc con, chị cũng chỉ muốn tốt cho em thôi! Không biết phân biệt tốt xấu!"

“Nếu đọc nhiều tiểu thuyết mạng có thể bị nói là lệch lạc tam quan, vậy người không có chủ kiến sẽ thành thế nào chứ?”

Giọng nói của Charlotte ôn hòa nhưng lời nói lại rất kiên quyết.

Engel nghĩ một chút, ừm, có lý.

Ngồi vào chỗ của Engfa, chuyện cần phải quan tâm cũng không nhiều như vậy. Chỉ là mỗi ngày Engfa đều bị những suy nghĩ đen tối về Charlotte dày vò, không thể đối mặt với Charlotte, đành phải mượn cớ tăng ca để không phải trở về nhà.

Văn phòng của cô có phòng nghỉ, không sớn nhưng đầy đủ tiện nghi, Engfa gần như coi phòng nghỉ này là nơi ở lâu dài của mình nhưng cô lại bị mất ngủ rất nhiều ngày.

Engfa không dám nghĩ đến Charlotte, không dám gặp Engfa, nửa tiếng ngắn ngủi cùng cô bé ăn sáng mỗi sáng là khoảng thời gian cô có thể đến gần cô bé nhất.

Không có cách nào để đến gần hơn nữa.

Engfa rất sợ hãi.

Cô sợ mình sẽ hủy hoại Charlotte .

Khi cô không nhìn thấy Charlotte,thậm chí Engfa không dám nghĩ đến cô bé, như thể chỉ cần dáng vẻ của Charlotte xuất hiện trong đầu cô dù chỉ một giây là tội ác không thể tha thứ.

Không có Charlotte, trong thế giới của Engfa đột nhiên xuất hiện một khoảng trống rất lớn, cô không biết phải làm gì, đành phải lấp đầy nó bằng công việc.

Làm việc, làm việc, làm ngày làm đêm, nếu không được thì phát triển dự án mới Engfa mệt đến mức ngủ được vài tiếng, cuối cùng cũng có thể tạm thời phong tỏa Charlotte khỏi thế giới của cô.

Ban lãnh đạo cấp cao của công ty đều nhận thấy người ra quyết định ngày càng bình tĩnh này bắt đầu liều mạng giống như còn trẻ, không ai dám lơ là, tất cả đều nỗ lực để tiến về phía trước. Công ty đã bước vào giai đoạn phát triển ổn định, lợi nhuận của Waraha thị tăng vọt, giá cổ phiếu cũng tăng cao, mấy lão gia trng ban giám đốc vui mừng không nhịn được cười, mọi người trong công ty từ trên xuống dưới đều nhận được tiền thưởng hậu hĩnh.

Mọi người đều mừng rỡ.

Chỉ có Charlotte, mỗi ngày ngồi trên bàn ăn sáng đều lo lắng nói với Engfa:

"EngEng, dạo này chị gầy quá."

Charlotte hoàn toàn không quan tâm đến tỷ suất lợi nhuận, doanh thu  hay cổ phiếu của Waraha Thị , cô bé chỉ biết rằng Engfa mà mình nhìn thấy có hốc mắt trũng sâu, hai mắt đỏ ngầu, vất vả mệt mỏi, còn cô bé không giúp được gì.

Tuy nhiên, Charlotte không biết cô bé càng quan tâm lại càng khiến cho Engfa đau khổ và lo lắng hơn.





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #englot