Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

32. Hoa hồng





Đêm trước khi Charlotte đi tham gia huấn luyện quân sự, Engfa đã thức trắng đêm.

Cô kiểm tra đi kiểm tra lại đồ đạc trong vali của Charlotte, liên tục dặn dò:

"Em đã đã chuẩn bị đầy đủ quần áo chưa? Đồ dùng để vệ sinh đã chuẩn bị đủ rồi, chị cũng đã xem qua chỗ huấn luyện quân sự. Đó là nơi rừng núi hoang vắng, xung quanh không có thôn làng cũng không có cửa hàng nào. Ngay cả quầy bán đồ ăn vặt cũng không có, nhỡ trời mưa, quần áo không mang đủ, không có quần áo để thay, bị cảm lạnh thì phải làm sao?”

"Em mang đủ rồi. Tổng cộng chỉ có bảy ngày huấn luyện quân sự. Em đã mang đủ quần áo cho mười ngày, cho dù trời có mưa liên tục bảy ngày cũng đủ thay."

"Áo khoác gió em để đâu? Nơi đó ở trên núi, ban đêm rất lạnh, nếu huấn luyện quân sự vào ban đêm thì phải mặc thêm hai lớp quần áo."

"Mang rồi, mang rồi, EngEng, chị đã nói mấy lần rồi."

“Còn có kem chống nắng, thuốc hạ sốt, thuốc xịt chống muỗi...”

Engfa lục lọi kiểm tra trong vali của Charlotte, sợ mình bỏ sót thứ gì đó.

“Em đều mang hết rồi, chiều nay em đã kiểm tra rồi.”

Charlotte kéo Engfa ngồi xuống,

“Haizz, EngEng, từ khi nào mà chị lại thích lải nhải như vậy?”

Từ trước tới nay Engfa không phải người thích lề mề, quan tâm quá ắt loạn, khi liên quan đến Charlotte, cô vẫn luôn muốn chu toàn mọi thứ, không muốn Charlotte phải chịu một chút ấm ức nào.

Lần huấn luyện quân sự này là lần đầu tiên Charlotte ở bên ngoài một mình, cô càng lo lắng nhiều hơn bình thường, vì sợ bỏ lỡ điều gì đó, khiến Charlotte ở bên ngoài phải chịu khổ.

Engfa vuốt tóc Charlotte, không nói gì.

Trong lòng Charlotte cảm thấy ấm áp, khi tay Engfa chạm vào cô bé, Charlotte cố ý ý dụi đầu vào lòng bàn tay Engfa,

“Em biết EngEng đang lo lắng cho em nhưng em cũng đã mười ba tuổi rồi, EngEng cũng phải tin tưởng em một chút, tin tưởng em có thể tự chăm sóc cho bản thân mình được không?"

Lòng bàn tay của Engfa bị tóc của cô bé cọ vào có chút ngứa ngáy, nghe thấy cô bé lí nhí giống như mèo con kháng nghị mình quản thúc quá nhiều, Engfa cúi đầu cười.

Charlotte giống như một con thú nhỏ chưa trưởng thành, bắt đầu thoát khỏi viềng xích Engfa và khao khát hướng ra thế giới bên ngoài.

Engfa mỉm cười, đặt tay lên vai Charlotte,

"Khi đến nơi, nếu gặp phải phiền toái hoặc quên mang theo cái gì, nhất định phải gọi điện cho chị, chị sẽ cho người mang tới đó."

Bả vai của cô bé nhỏ nhắn, mềm mại, đầu vai vẫn còn non nớt mượt mà, như thể được chạm khắc từ một khối ngọc trắng tinh xảo, cầm trên tay có cảm giác vô cùng tuyệt vời.

"Aoom có nói cậu ấy đã hỏi thăm, ký túc xá ở đó không có ổ cắm. Pin điện thoại di động có thể dùng được bảy ngày không? Lỡ như hết pin giữa lúc huấn luyện quân sự thì sao?"

"Vậy thì mang thêm điện thoại di động."

"..."

Charlotte lau mồ hôi, nghĩ  thầm, quả nhiên là một phương pháp đơn giản mà thô thiển.

Buổi tối Charlotte ngủ rất say trên giường, Engfa suy nghĩ quá nhiều không ngủ được, cô ngồi dậy tựa vào đầu giường, dựa vào ánh trăng ngoài cửa sổ cẩn thận quan sát kỹ gương mặt của Charlotte.

Khuôn mặt thanh tú xinh đẹp chỉ thuộc về một cô bé, ánh trăng mờ ảo bao phủ khuôn mặt cô bé, sáng ngời như ngọc, đôi mắt xinh đẹp yên bình nhắm mắt lại, lộ ra hàng mi dài cong vút, dưới ánh trăng tạo thành một cái bóng trải dài.

Engfa nhớ lại lúc Charlotte vừa được mình bế lên,  cô bé chỉ như một quả bóng nhỏ, Engfa tắm cho cô bé, quấn cả người cô bé trong một chiếc khăn tắm vớn màu trắng tinh, cười nhạo cô nhóc trông giống ET. Giờ đây, cô gái nhỏ trông giống ET này đang dần trở nên xinh đẹp hơn, giống như nụ hoa e ấp mọc trên cành hồng, chưa nở nhưng đã thoang thoảng hương thơm.

Ánh trăng như, suy nghĩ trong đầu Engfa đang lang thang, lúc này đột nhiên cô rất muốn hút một điếu thuốc, nghịch nghịch chiếc bật lửa trong tay một lúc, cuối cùng mới đặt lại lên tủ.

Cô nhớ rõ Charlotte không thích cô hút thuốc.

Engfa cứ thức như vậy cho tới tận khi trời hừng sáng.

Charlotte ngủ một giấc ngon lành, ngày hôm sau cô bé dậy rất sớm, khi cô bé tỉnh tỉnh dậy 1 nhìn đồng hồ, mới có sáu giờ mười lăm, cô bé nghĩ Engfa còn đang ngủ. Charlotte vừa quay đầu lại nhìn thì bên cạnh không có ai, cô bé lại nhìn trong phòng tắm, Engfa đã tắm rửa xong, sảng khoái bước ra khỏi phòng tắm nhưng sắc mặt có chút khác thường.

Charlotte sửng sốt: "EngEng, chị trang điểm à?"

Engfa hiếm khi trang điểm trừ khi phải tham dự một số dịp trang trọng. Bởi vì đêm qua mất ngủ, sợ Charlotte nhìn thấy dáng vẻ hốc hác của mình, nên sáng nay cô đã dậy sớm, đánh một lớp kem nền mỏng để che đi, đó là một lớp rất nhẹ mà hầu hết mọi người đều không thể nhìn ra được. Nhưng Charlotte đã ở bên cạnh cô nhiều năm, một chút thay đổi nhỏ như vậy sao có thể thoát khỏi ánh mắt của Charlotte.

"Hôm nay là lần đầu tiên chị gặp giáo viên chủ nhiệm của em, nên trang trọng và đàng hoàng hơn một chút."

Engfa có chút ngượng ngùng, cười rồi kiếm cớ che đậy,

"Chị sẽ đi kiểm tra lại vali của em xem có thiếu thứ gì không."

"Ồ..."

Charlotte nhìn dáng vẻ vội vàng trốn chạy của Engfa , có chút nghi ngờ, sao hôm nay trông Engfa có chút là lạ?

Ăn sáng xong, Engfa đưa Charlotte đi học.

Lần huấn luyện quân sự này do nhà trường tổ chức, tất cả học sinh lên xe theo thứ tự sau khi được giáo xe the viên chủ nhiệm gọi, toàn trường thống nhất đến cơ sở huấn luyện, phụ huynh không được phép tự mình lái xe đưa con mình đến đó. Khi Engfa và Charlotte đến Regents School cũng không tính là quá muộn nhưng trước cổng trường đã có rất nhiều phụ huynh đứng đợi, Charlotte dẫn đầu đi tìm giáo viên chủ nhiệm của mình, cô bé cùng Engfa đi qua đó, ngọt ngào chào chủ nhiệm lớp,

"Chào buổi sáng cô Tun."

"A, bạn học Charlotte, em đến sớm vậy."

Cô Tun cũng mỉm cười chào đón Charlotte.

"Cô thấy hình chào đón như các bạn cùng lớp vẫn chưa tới, em là người tới sớm nhất đấy."

Ánh mắt của cô Tun lại nhìn sang Engfa đang đứng bên cạnh Charlotte,

"Xin hỏi chị có phải là mẹ của bạn học Charlotte không? Nhìn chị còn trẻ quá."

Engfa mỉm cười, bắt tay với cô Tun,

"Xin chào, tôi là Engfa Waraha , sau này vẫn phải làm phiền cô Tun quan tâm tới Charlotte nhiều hơn, vất vả cho cô rồi."

Cô Tun nghe đến tên Engfa Waraha , sửng sốt trong giây lát, sau đó phản ứng lại, hoảng sợ bắt tay Engfa, giọng điệu có chút nịnh nọt:

“Không đâu, không đâu, đây là việc mà giáo viên chúng tôi nên làm, cô Waraha khách sáo rồi."

Đúng là chê cười, cả Bangkok này có ai chưa từng nghe qua cái tên Waraha gia hay Engfa Waraha ? Chỉ sợ Engfa giậm chân một cái, e là cả thành phố Bangkok phải rung lên ba cái, cô Tun nào dám đắc tội với người này. Nhưng cô Tun cũng không hiểu, người của Waraha gia sao có thể tới trường Regents này học? Chẳng lẽ trường tư thục của bọn họ đã đóng cửa rồi?

"Charlotte? Cậu đến sớm vậy!"

Đang nói chuyện thì Aoom và Meena,cũng đến, bố mẹ hai người đều bận nên hai cô nhóc đã hẹn nhau đi xe buýt, mỗi người kéo một cái vali lớn cùng nhau đi tới bên cạnh Charlotte, hai cô nhóc lần lượt chào buổi sáng cô Tun và Engfa, Aoom hỏi Charlotte:

"Cậu đến lúc nào vậy?"

"Tớ vừa mới tới không lâu, Aoom Meena, hai cậu đến sớm vậy."

“Sao mà không sớm cho được!"

Meena hét lên: "Charlotte, sáng biết tớ dậy lúc mấy giờ không, năm giờ! Năm giờ đấy!"

Cô bé chỉ vào Aoom bên cạnh,

"Năm giờ, cậu ấy đã gọi tớ dậy rồi! Chỉ vì muốn kịp chuyến xe buýt sớm nhất!"

Charlotte híp mắt cười nói:

"Ai bảo hai cậu khách khí với tớ làm gì, tớ đã nói EngEng tiện đường đưa chúng ta tới, chẳng phải các cậu đều nói không cần đấy thôi."

"Không phải tớ chỉ khách khí với cậu thôi sao? Ai biết cậu nghiêm túc ao? Ai biết cậu như vậy Meena đặt khuỷu tay lên vai Charlotte,

"Haizzz, đáng tiếc chúng ta không học cùng lớp. Tớ và Aoom đều ở lại trường, sau này cơ hội ba chúng ta được gặp  nhau càng ngày càng ít."

Trước khi huấn luyện quân sự, các học sinh mới đều đã được chia lớp xong xuôi, Charlotte, Aoom và Meena đều có thành tích tốt, được xếp vào lớp hỏa tiễn trong truyền thuyết. Aoom và Meena được xếp vào cùng một lớp, cùng một phòng ký túc xá. Khi nhận được thông báo, hai cô nhóc rất vui mừng.

Tuy nhiên Charlotte lại không may mắn như vậy, một mình cô bé được phân vào lớp thứ hai, hơn nữa cô bé còn là học sinh ngoại trú. Sau này thời gian ở chung với Aoom và Meena, chắc chắn ít hơn rất nhiều, nhất định sẽ không còn giống như khi còn học tiểu học, ba cô bé lúc nào cũng như hình với bóng.

Charlotte an ủi bọn họ:

"Các cậu ở lớp một, còn tớ ở lớp hai, đi hai bước là tới, cũng không quá xa, ít nhất  buổi trưa chúng ta còn có thể ăn cơm cùng nhau."

Meena suy nghĩ một chút, cảm thấy cũng đúng, cô nhóc lại hỏi Charlotte:

"Cậu có mang theo thứ gì ngon không? Lúc tớ ra khỏi cửa, mẹ còn chuẩn bị cho tớ một ít đồ ăn vặt. Aoom cũng mang theo rất nhiều khô bò do mẹ cậu ấy làm, chúng ta có thể trao đổi với nhau. Tớ nói cho cậu biết lần trước ở nhà cậu ấy, tớ đã được nếm thử một lần, wow, suýt chút nữa tớ còn nuốt luôn cả lưỡi của mình."

Charlotte nói: “Tớ không mang theo gì cả, chỉ có mấy thanh sô-cô-la thôi."

Cơ thể của cô bé rất yếu ớt, không tự chủ như khi còn nhỏ,  như khi còn nhỏ, cô bé thường nhân lúc Engfa không chú ý lén lút ăn đồ ăn vặt. Sau khi ăn quá nhiều, cô nhóc lại lí nhí nói với Engfa rằng mình bị đau bụng, Engfa bị cô bé dọa sợ. Trước khi đi ra ngoài đều sẽ kiểm tra lại một lần, nghiêm cấm cô bé ăn vụng những thứ này ở nơi mà mình không nhìn thấy.

Aoom từ phía sau vỗ một cái vào sau đầu Meena,

"Cậu đúng là ngốc, dạ dày Charlotte không tốt, không ăn được những thứ này. Cậu cho rằng tất cả mọi người đều là cái thùng cơm giống như cậu sao?"

Engfa cũng cười nói:

"Đúng vậy, Meena, tuần này em giúp chị trông chừng Tiểu Char, đừng để em ấy ăn linh tinh nhé."

"Chị Waraha cứ yên tâm, bọn em sẽ giúp chị trông chừng cậu ấy!"

Meena vỗ ngực đảm bảo với Engfa, sau đó quay sang tranh cãi với Aoom:

"Aoom sao dám đánh lén tớ! Cậu thử gọi tớ là cái thùng cơm lần nữa xem?"

Aoom ném cho cô nhóc ánh mắt khinh thường:

“Thùng cơm.”

“Cậu!"

“Cậu cái gì mà cậu?” Aoom làm mắt lé.

"... Được, xem như cậu giỏi."

Ngay cả cô Tun ở một bên cũng không khỏi bật cười khi nghe được cuộc trò chuyện của ba cô bé.

Trước cổng trường, học sinh và phụ huynh ngày càng đông, thấy thời gian sắp tới, cô Tun cầm chiếc còi đeo trên cổ lên thổi, đồng thời bắt đầu thành lập một đội, dựa theo chiều cao sắp xếp vị trí cho các bạn trong lớp. Sau khi điểm danh xong, xác nhận học sinh đều đã có mặt đông đủ, cả lớp lần lượt lên xe chuẩn bị xuất phát.

Charlotte thấp bé, mỗi lần xếp hàng  đều đứng thứ nhất hoặc thứ hai, cô bé lên xe buýt trước. Sau khi lên xe, cô nhóc dựa vào cửa sổ, miễn cưỡng nói lời tạm biệt với Engfa.

Cho tới bây giờ, cô bé chưa từng phải xa Engfa lâu như thế này. Vốn dĩ trong lòng cảm thấy rất vui nhưng vừa lên xe, cô bé đã cảm thấy chua chát, mặt gần như áp vào kính cửa sổ xe, không chớp mắt, chỉ để nhìn thấy Engfa nhiều một chút.

Engfa đứng ngoài xe vẫy tay tạm biệt cô nhóc, mỉm cười cổ vũ cô nhóc cố lên.

Xe chậm rãi lăn bánh, mông Charlotte hơi tê dại vì ghế ngồi hơi rung lên theo xe, cô bé nhìn Engfa từ từ lui về phía sau, cho đến khi bị một bức tượng ở cổng trường chặn lại, không còn nhìn thấy nữa.

Mũi của Charlotte cảm thấy cay cay, đôi mắt cô bé ươn ướt.

Cô nhóc đã là học sinh cấp hai, chỉ vì xa ba mẹ một tuần mà khóc, nhóc cảm thấy xấu hổ nên nhanh chóng lấy khăn giấy trong túi ra, lặng lẽ lau khoé mắt trong lúc mọi người không chú ý.

Lau mắt xong, cô bé vô tình quay người lại thì phát hiện một cô gái ngồi bên cạnh cũng đang lặng lẽ lau mắt.

Cô gái liếc nhìn cô bé một cái, ngượng ngùng cười nói:

“Đây là lần đầu tiên tớ xa nhà, có chút không nỡ rời đi.”

Charlotte xấu hổ cười nói, "Tớ cũng vậy, vừa rồi suýt chút nữa tớ trộm khóc rồi."

Cô gái tìm được một chiến hữu cùng cảnh ngộ với mình, lập tức nín khóc mỉm cười:

“Đúng rồi, tớ tên là Amanda Jensen . nhưng mẹ tớ thấy nó quá dài nên đã gọi thành Heidi, cậu tên gì?"

"Charlotte Austin."

" Charlotte."

Heidi nói: "Ừm, hay hơn tên của tớ nhiều, lúc trước cậu học trường nào vậy?"

"Trường tiểu học Thực Nghiệm."

"Wow, đó là một ngôi trường danh giá! Học bá, sau này cầu được ôm đùi!"

"Không có, không có đâu, tớ không phải học bá, bạn của tớ mới là học bá. "

Charlotte ngượng ngùng cười, hai người bắt đầu trò chuyện với nhau.

Trên đường đi có người bầu bạn, nỗi nhớ nhà bị hòa tan đi rất nhiều, Heidi có chút nói nhiều, một cô bé vô tư, suốt dọc đường không ngừng nói về gia cảnh của mình với Charlotte.

Nhưng Charlotte không thể quá gần gũi với người mới quen nhưng cô bé lại là người rất giỏi lắng nghe, thỉnh thoảng đáp lại một vài câu, cho thấy mình đang nghiêm túc lắng nghe.

Heidi nói rất vui vẻ, vỗ vỗ vai Charlotte:

"Cậu thật thú vị. Bình thường ở nhà tớ vừa nói thì mẹ tớ lại chê tớ nhiều chuyện. Đã lâu rồi không có ai nghiêm túc lắng nghe tớ nói chuyện. Đã lâu rồi tớ không được nói chuyện thỏa thích như vậy. Sau này cậu chính là chị em tốt của tới, a, đúng rồi, cậu bao nhiêu tuổi?”

"Mười ba."

"Này, già thế à? Tớ mới mười hai tuổi! Nhìn cậu còn nhỏ tuổi hơn cả tớ!"

Charlotte dở khóc dở cười:

"Không khoa trương như cậu nói đâu..."

"Tại sao không!"

Thấy Charlotte không tin, Heidi gọi người ngồi ở ghế trước hỏi:

"Này, giữa hai bọn tớ, cậu thấy ai lớn tuổi hơn?"

Ngồi ở ghế trước có một nam sinh, đang đeo tai nghe nghe nhạc, cậu nhóc liền tháo tai nghe xuống nhìn hai người, chỉ vào Heidi nói:

" Cậu."

Heidi hỏi lại hai cô bạn cùng lớp phía sau, đều nhận được câu trả lời tương tự, cô nhóc đắc ý hất cằm về phía Charlotte,

"Thế nào, tớ nói đúng không? Haizzz, hôm nay hiếm khi gặp được người không cảm thấy tớ phiền, Charlotte, nếu không chúng ta trở thành chị em kết nghĩa đi? Hay cậu nhận tớ là chị, thế nào?”

"Nhưng tớ đớn hơn cậu mà..."

"Nhưng trông tớ còn sớn tuổi hơn cậu!"

Heidi lắc vai cô bé, nũng nịu nói:

"Đồng ý với tớ đi... Charlotte...Charlotte ..."

Charlotte bị cô nhóc đẩy qua đẩy lại không chịu nổi, đành phải đồng ý,

"Được, được, được, không phải chỉ cần tớ gọi cậu là chị thôi sao..."

Heidi vui vẻ ra mặt, "He he! Được rồi, từ giờ trở đi tớ sẽ bảo vệ cậu!"

Cơ sở huấn luyện cách xa, xe lắc lư phải hai tiếng mới đến, đường gập ghềnh, mặc dù trước đó Charlotte đã uống thuốc say xe nhưng vẫn không chịu nổi. Khi xuống xe, sắc mặt tái nhợt trông rất khó coi, tay chân mềm nhũn, được Heidi đỡ xuống xe.

Cô Tun cũng để ý tới cô bé nhiều hơn một chút, thấy cô nhóc có vẻ không ổn liền nhờ hai bạn nam cùng lớp xách vali giúp, không ngờ Charlotte lại từ chối:

“Không cần đâu cô Tun, em tự làm được.”

"Vậy Charlotte, em đừng bướng bỉnh như vậy, nếu không chịu được nhất định phải nói cho cô giáo biết. Nhất định không được cố gắng chịu đựng, em biết không?"

"Ừm, cảm ơn cô Tun."

Ký túc xá ở cơ sở huấn luyện là phòng chung có hơn mười giường tầng, tường đầy bụi bặm, chỉ có hai cửa sổ, nhìn như được xây từ thế kỷ  trước, trong ký túc xá không có điều hòa, chỉ có vài cái quạt trần cũ. Thậm chí cả nền nhà vẫn là xi măng, đã xuống cấp, đầy vết nứt, điều kiện còn tệ hơn ở nhà rất nhiều, nhiều học sinh được nuông chiều từ nhỏ, vừa bước vào yrong ký túc đã bắt đầu oán giận:

“Này, làm sao tôi có thể ngủ được trên chiếc giường ọp ẹp này?"

"Có điều, trời nóng như vậy, chỉ có mấy cái quạt hỏng này, có tác dụng gì chứ?"

“Này, các bạn nhìn xem, xung quanh ký túc xá có nhiều cây cối, ban đêm chắc chắn có rất nhiều muỗi! Sớm biết thế này, tôi đã nghe lời mẹ mang theo màn rồi, mọi người có ai mang theo thuốc diệt côn trùng không? Cho tôi mượn nhé! Tôi sẽ xịt một chút, nhóm máu của tôi là O, cực kỳ thu hút muỗi!"

"Các cậu đã nhìn thấy nhà vệ sinh chưa? Tôi vừa mới vào một lúc suýt chút nữa nôn mửa! Nhà vệ sinh chỉ  là một dãy nhà tồi tàn, thậm chí không có cửa!"

Những cô gái 12, 13 tuổi đang ríu rít, bật khóc, Charlotte cũng không giống như mấy cô bạn, cô bé tìm một chiếc giường trong góc sáng sủa, đặt bộ chăn ga gối đệm đã nhận được lên đó, rồi tìm một chiếc xô lấy đầy mang về lau ván giường, Heidi cũng chọn một chiếc giường bên cạnh Charlotte, cô bé cùng Charlotte lau giường.

"Charlotte, sao cậu không nói gì? Cậu không cảm thấy ký túc xá này tồi tàn sao?"

Heidi hỏi. Cô bé nhìn cách ăn mặc, cách nói chuyện và khí chất của Charlotte , mặc dù im lặng và nhút nhát nhưng Charlotte trông giống như một đứa trẻ xuất thân từ một gia đình quý tộc, không giống như một người có thể thích nghi với môi trường khắc nghiệt như vậy.

"Dù sao thì chỉ một tuần chúng ta sẽ về thôi."

Charlotte lau xong giường,

cô bé giơ tay áo lên lau mồ hôi rồi lại nắt đầu lau chiếu.

"Có phàn nàn cũng vô ích thôi, không bằng tuần này cậu làm cho bản thân cảm thấy thoải mái một chút, Heidi , cậu nói xem có đúng hay không?"

Lúc này, Heidi không thể không thừa nhận Charlotte quả thực lớn hơn mình một tuổi, góc độ suy nghĩ thật khác biệt, rất có lý, Heidi cũng không phàn nàn nữa, dùng sức lau giường của mình.

Ngày đầu tiên ở cơ sở huấn luyện kết thúc ồn ào như vậy, ngày đầu tiên không có bố trí huấn luyện, buổi chiều học sinh dọn dẹp ký túc xá, buổi tối ăn tại căng tin. Thống nhất mặc đồng phục rằn ri, tập trung ở bãi cỏ bên ngoài ký túc tham gia ca hát, chẳng hạn như "Trở về sau khi bắn mục tiêu" và "Đoàn kết là sức mạnh".

Người hướng dẫn dạy lớp một của trường trung học cơ sở là một chàng thiếu niên nhút nhát, mới mười chín tuổi, da ngăm đen, đôi mắt sáng, thoạt nhìn khỏe mạnh, khi dạy Charlotte và những người khác hát, luôn có những bạn học nghịch ngợm, cố ý trêu chọc anh, mặt đối phương, không biết là vì xấu hổ hay vì bị ánh hoàng hôn nhuộm đỏ.

Huấn luyện viên lớp bên cạnh không nhìn nổi nữa, lập tức tiến tới mắng:

"Này này, các em đang làm gì vậy? Đừng có cợt nhả như vậy, huấn luyện viên đang dạy các em hát, đề nghị các em nghiêm túc một chút! Nếu như tôi còn thấy ai cợt sẽ cho người đó đứng ở tiền trạm canh gác một giờ!”

Mấy học sinh nghe xong, lập tức lè lưỡi, lúc này mới không dám nghịch ngợm nữa.

Một đêm mùa hè ở nơi hoang dã, không có ánh đèn nhấp nháy hay tiếng nói ồn ào, xung quanh chỉ có tiếng côn trùng kêu, tiếng ếch nhái và tiếng hát của các bạn cùng lớp. Những đứa trẻ thành phố này làm ầm lên về mọi thứ chúng nhìn thấy. Cô bạn kêu lên:

"Wow! Thật sự có đom đóm này!" Sau đó, một nhóm đớn học sinh tụ tập xung quanh, tranh nhau xem.

Charlotte mặc đồng phục nguy trang, ngồi trên bãi cỏ, chống tay, cô bé ngẩng đầu lên nhìn những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời, nơi hoang dã không có vật cản, bầu trời trên đầu cô bé trải dài vô tận. Không khí tràn ngập mùi sương và cỏ xanh, thậm chí tâm trạng cũng đã lắng xuống.

Bầu trời đêm tuyệt đẹp như vậy, nếu như EngEng có thể nhìn thấy thì tốt rồi.

Suy nghĩ này vừa mới xuất hiện trong đầu, Charlotte lén lút quan sát xung quanh, khi huấn luyện viên và giáo viên không chú ý, cô bé lấy chiếc điện thoại di động giấu trong tay áo đồng phục ngụy trang ra, chụp ảnh bầu trời đầy sao rồi gửi cho Engfa.

Tiểu Char: [EngEng, sao đêm nay đẹp quá! ] theo sau là hai biểu cảm nghịch ngợm.

Engfa đang làm việc trong phòng làm việc thì nghe thấy điện thoại rung lên, cô liếc nhìn thì phát hiện là Charlotte gửi tin nhắn tới, cô lập tức cầm máy lên, mở tin nhắn của cô bé ra, đọc xong, trên mặt cô hiện lên một nụ cười, Engfa cũng nhanh chóng nhắn tin trả lời.

EngEng: [Đúng là rất đẹp. Chú ý mặc quần áo cẩn thận, đừng để bị cảm lạnh.]

Charlotte nhanh chóng nhận được tin nhắn trả lời của Engfa, sau khi đọc xong, cô bé cũng lập tức trả lời lại, còn cười tủm tỉm.

Tiểu Char : [Hôm nay trời không lạnh, em đang mặc quần áo ngụy trang.]

EngEng: [Tiểu Char mặc đồ ngụy trang chắc chắn sẽ rất đẹp.]

Tiểu Char : [He he, đợi em về nhà sẽ mặc cho EngEng xem!]

EngEng: [Được.]

Charlotte nghĩ, nói chuyện với EngEng sẽ rất dễ chán. Vài phút sau, cô bé lại gửi một tin nhắn khác cho Engfa.

Tiểu Char: [EngEng , thật sự em rất/ Muốn được cùng chị ngắm bầu trời đầy sao lúc này.]

Engfa không thường xuyên sử dụng phần mềm xã hội, cô chỉ cài một công cụ trò chuyện trong điện thoại di động cá nhân, trong đó chỉ có một liên hệ duy nhất, đó chính là Charlotte.

Engfa nhìn câu nói ngắn gọn này, vẻ mặt dịu dàng, như thể bầu trời đầy sao rrong mắt Charlotte đã xuất hiện trước mặt cô.

Cô đặt công việc xuống, quay người bước ra khỏi phòng làm việc.

Không có Charlotte, cả căn nhà dường như đặc biệt yên tĩnh, trống trải.

Buổi tối Engfa tắm rửa xong, nằm trên giường, cô mới phát hiện chiếc giường 1m5 này to đến mức đáng sợ, cô đã quen chiếm một nửa giường, nửa giường còn lại đêm nay không còn người nào cùng cô chia sẻ nữa.

Có Charlotte ở bên cạnh bầu bạn nhiều năm như vậy, cô không còn quen với việc ở một mình nữa.

Thế là đêm nay cô lại bị mất ngủ.

Cô bị mất ngủ hai đêm liên tiếp nên chỉ cần rời khỏi giường, ngồi trước bậu cửa sổ, xem lại cuốn album ảnh cũ, từ Charlotte đến Engfa, cho đến bây giờ, từng chút một trong quá trình trưởng thành của Charlotte đều được ghi lại trong album ảnh này.

Lần đầu tiên đến khu vui chơi, lần đầu tiên cô bé đeo quàng khăn đỏ, lần đầu tiên làm người dẫn chương trình, lần đầu tiên cô bé nhận được giấy chứng nhận học sinh giỏi...

Một mình Charlotte cô bé và Engfa còn có cả Engel hoặc một bức ảnh tập thể gồm nhiều người. Dù là bức ảnh nào, Engfa luôn có thể tìm ra Charlotte một cách chính xác.

Lật sang bức ảnh cuối cùng, đó là bức ảnh Charlotte đứng trước cửa Regents School cùng Engfa vào ngày cô bé được nhận vào trường.

Cô bé đã mười ba tuổi, mỗi ngày cô bé đều chào đón thế giới với một thái độ tươi đẹp hơn, giống như một nụ hoa hồng ngày qua ngày hé nở dưới ánh nắng.

Charlotte là bông hồng duy nhất trong thế giới của Engfa, cô đã dành mọi nỗ lực để tưới cho cây, để nó đớn lên nhưng khi  cái cây ấy bắt đầu nở hoa, cũng là lúc Charlotte càng ngày càng xa cô.

Cuối cùng cô bé sẽ mở ra một thế giới mà Engfa không thể nhìn thấy.

Đầu ngón tay của Engfa chạm vào khuôn mặt của Charlotte trong cuốn album ảnh, đột nhiên trái tim cô như bị ai đó nắm lấy, rất đau.

Như bị điện giật, cô rút ngón tay lại, trong đêm tối lặng lẽ châm một điếu thuốc.

Đôi mắt cô mơ hồ nhìn về phương xa, tựa như nhìn thấy rất nhiều nhưng cũng giống như không nhìn thấy được gì.






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #englot