Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

31. Mềm mại




Năm đó Charlotte mười tuổi, ở Bangkok đã xảy ra một chuyện khiến cả thành phố chấn động, chỉ trng một đêm, nhà họ Waraha sắp sụp đổ lại được cô con gái ngoài giá thú của  gia tộc cứu sống.

Chuyện này này có thể được ghi vào sách, năm đó chủ đề mà già trẻ nam nữ ở Bangkok thảo luận với nhau đều liên quan tới nhân vật tuổi trẻ đứng đầu Waraha gia này.

Ngay cả Aoom và Meena cũng đã xem chương trình phỏng vấn Engfa trên kênh tin phỏng vấn tin tức vài lần.

Aoom và Meena lén lút nói chuyện với nhau, hai cô bé cũng biết nhà Charlotte rất giàu có nhưng không nghĩ tới lại giàu có như vậy.

Từ khi sinh ra con người đã có sự phân chia giai cấp, giai cấp là một rào cản nghiêm ngặt ngăn cản, những người cùng giai cấp sẽ qua lại với nhau, đồng thời những người thuộc hai giai cấp khác biệt sẽ dần dần rời xa.

Có một thời gian, Aoom và Meena giống như bị ngăn cách với Charlotte  bởi một bức tường, hai người cũng không cố tình giữ khoảng cách với nhau nhưng quan hệ với Charlotte càng lúc càng xa cách. Ngay cả khi hai người họ rủ nhau đi ăn kem hay xem phim cũng sẽ không gọi Charlotte.

Charlotte còn tưởng rằng mình làm sai chuyện gì, làm cho Aoom và Meena buồn. Càng nghĩ cô bé lại càng không hiểu, đành phải trơ tráo đến gần, chủ động mời hai người họ ra ngoài chơi hoặc cùng nhau đi ăn gì đó.

“Không được, không được.”

Meena lắc lắc đầu như trong lúng túng từ chối:

“Tớ và Aoom đã hẹn nhau rồi, cuối tuần sẽ tới nhà cậu ấy cùng nhau ôn tập, cậu cũng biết rồi đấy, bọn tớ muốn cùng nhau thi vào Regents School ."

Trong lòng Charlotte tràn đầy chờ mong, đôi mắt to chớp chớp hỏi cô bé:

"Tớ cùng đi được không?"

"A? Cái này. . . "

Meena nhìn chung quanh, đang nghĩ cách từ chối thế nào, cuối cùng đành phải che đậy bằng một tiếng cười,

"Ha ha ha... Cậu... Cậu đi hỏi Meena đi! Dù sao cũng tới nhà cậu ấy, tớ cũng không thể thay cậu ấy trả lời được? Đúng rồi, hết tiết ngữ văn, cô Turn có nói tớ tới văn phòng giúp cô ấy chấm bài, tớ đi trước, không nói chuyện với cậu nữa."

Meena nói xong, lòng bàn chân như xoa dầu, lập tức biến mất không dấu vết.

Xem ra không phải do bản thân ảo  giác, hai người bạn thân nhất của cô bé, vì một lý do không thể giải thích được, đã dần dần đẩy cô bé ra khỏi thế giới nhỏ bé của họ.

Charlotte có chút buồn bực, cô bé nằm xuống bàn không nói lời nào, có chút lơ đãng nghịch cây bút trong tay.

"Sao vậy? Có chuyện gì không vui  hả."

Aoom đi vệ sinh đã quay trở lại lớp, tay vẫn lớp, tay vẫn còn ướt, cô bé lấy khăn giấy bên trong ngăn bàn ra lau tay. Nhìn thấy Charlotte ủ nhữ như vậy, giống như cây cỏ gặp phải sương sớm, thuận miệng hỏi một câu.

"Aoom."

Trong lòng Charlotte lóe lên một tia hi vọng may mắn, cô bé lại ngồi thẳng dậy, lấy lại tinh thần, chủ động hỏi:

"Meena nói cuối tuần hai cậu hẹn nhau tới nhà cùng nhau ôn bài, tớ có thể đi cùng không?"

Aoom đang lau tay đột nhiên dừng lại, sắc mặt của cô bé có chút mất tự nhiên, quay đầu đi chỗ khác ngượng ngùng nói:

"A... Cậu cũng muốn đi..."

Giọng điệu này khiến lòng Charlotte trùng xuống.

Cô bé nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Aoom vừa bối rối vừa buồn bã:

"Tớ không thể đi được sao?"

“Không phải là cậu không thể đi, chỉ là... chỉ là...”

Nỗi buồn và sự ngây thơ của đối phương khiến Aoom cảm thấy áy náy, cô bé suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng cũng tìm được lý do,

“Chỉ là từ khi mẹ sinh em trai, nhà tớ rất ồn ào, nhà cũng rất nhỏ, lại không có bàn viết bài, tớ chỉ có thể ngồi ở dưới đất dựa vào bàn trà viết bài, nhất định là cậu sẽ không quên đâu..."

Charlotte mân mê chiếc bút đã gần hết mực trong tay, ánh mắt lóe lên, cô bé lặng lẽ lắng nghe lý do Aoom vắt hết óc suy nghĩ khó khăn lắm mới nghĩ ra.

“Tớ biết rồi.”

Ngọn lửa hy vọng mong manh frong lòng cô bé đã bị một chậu lạnh hoàn toàn dập tắt, cô bé cầm bút lên, nhẹ nhàng nói:

“Vậy hai cậu ôn thật thật tốt, tớ không quấy rầy nữa.”

Charlotte buồn bã, trong lòng như có một thứ gì đó nghẹn lại, không thể nuốt xuống được, 3 cô bé suy nghĩ mãi không hiểu mình đã làm gì khiến Aoon và Meena bắt đầu xa cách mình. Không chừa cho mình một đường lui, không có một chút gợi ý nào, cho dù cô bé muốn sửa cũng không có cách nào.

Charlotte là một người đã quen nhận mọi lỗi lầm về mình,  đây là tính cách đã hình thành từ trải nghiệm thời thơ ấu, rất khó thay đổi. Khi có chuyện gì xảy ra, suy nghĩ đầu tiên của cô bé luôn là tại sao người khác tức giận và liệu có phải vì mình nên người khác mới tức giận hay không. Có phải bản thân đã làm gì đó không tốt, xúc phạm tới người khác?

Với tính cách như vậy, rất dễ bị mắc kẹt không thể tự giải thoát, khoảng thời gian đó Charlotte ăn không ngon. Engfa lo cô bé ở trường gặp phải chuyện gì không như ý, có hỏi qua vài lần, có phải ở trường đã xảy ra chuyện gì không.

"Không có."

Charlotte cũng không còn giống như trước đây, ở trước đây, mọi chuyện xảy ra ở trường đều sẽ không nói cho Engfa biết. Khi cô đang viết bài tập, đầu bút của cô bé dừng lại, trên những dòng chữ ngay ngắn lại xuất hiện một nét mực nguệch ngoạc hoàn toàn không phù hợp với tổng thể.

“Bình thường bữa tối em có thể ăn hết một bát cơm, khi gặp món yêu thích có thể ăn thêm nửa bát. Nhưng dạo này, mỗi ngày em chỉ ăn chưa đến nửa bát. Hôm nay có món cà rốt mà em thích, ngay cả chạm đũa em cũng không chạm vào."

Engfa lấy cây bút trong tay Charlotte nâng cằm Charlotte lên:

"Tiểu Char, chị biết bây giờ em đã lớn, có rất nhiều chuyện không muốn nói cho chị biết nhưng em có nghĩ tới việc chị sẽ lo lắng không.”

Cằm Charlotte được đầu ngón tay Engfa nâng đỡ, cô bé ngang đầu bị bị ép phải ngẩng đầu lên, trong lòng Charlotte tràn ngập ủy khuất cùng khó hiểu, cô bé nhìn vào mắt Engfa, chớp mắt mấy cái, một tầng ẩm  ướt tràn ngập trong mắt, lông mi mỏng cũng ướt đẫm.

Chỉ với vẻ mặt ủy khuất này, Engfa đã bị đánh bại, cô không nỡ tiếp tục trách mắng Charlotte nữa, giọng điệu cũng trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Cô lấy ra một chiếc khăn tay, lau mắt trên khóe mắt cô bé:

"Tiểu Char, chị rất lo lắng cho em."

“EngEng, Aoom và Meena không muốn chơi với em nữa, em không còn bạn bè nữa.”

Giọng nói dịu dàng của Charlotte trở nên khàn khàn có chút nghẹn ngào.

“Vậy em đã bao giờ hỏi họ lý do chưa?"

“Vẫn chưa.”

"Em không dám.”

Engfa lau mắt trên khóe mắt Charlotte.

"Em có cần chị giúp không?"

"Em muốn tự mình giải quyết."

Charlotte không còn là cô bé chỉ dám trốn trong vòng tay của Engfa ăn như trước, không thể nghĩ đến việc luôn dựa dẫm vào Engfa, ít nhất ngay cả chuyện kết bạn của mình cũng phải nhờ Engfa giúp đỡ, giáo viên từng nói chuyện của mình phải do tự mình làm.

"Tiểu Char quả nhiên đã lớn rồi."

Engfa cười vui vẻ nhưng trong lòng lại có chút mất mát.

Engfa nghĩ về trước kia, khi còn rất nhỏ, mỗi khi Charlotte còn bé ẩm ức sẽ luôn trốn trong vòng tay của cô mà khóc.

Cơ thể nhỏ bé của Charlotte chỉ dùng một tay có thể bế lên được, bả vai dựa vào vào người Engfa không ngừng run lên, vừa yếu đuối vừa dễ thương.

Giờ đây, cô bé này đã học được cách tự mình giải quyết vấn đề, Engfa cũng không cần phải can thiệp vào cuộc sống của cô bé nữa.

Chuyện của bọn nhóc, Engfa cũng không tiện nhúng tay vào, cô nên tin tưởng Charlotte có khả năng tự mình giải quyết chuyện này nhưng ở nơi mà Charlotte không biết, Engfa vẫn lặng lẽ thay cô bé xử lý.

Hôm đó Charlotte chuẩn bị học piano, Engfa đã hẹn riêng Aoom và Meena gặp mặt, hỏi hai đứa nhóc tại sao không Muốn làm bạn với Charlotte nữa, hỏi chúng liệu có phải Charlotte vô tình đắc tội với hai đứa hay không.

"Không phải như vậy đâu, chị Waraha, Charlotte là một người rất tốt."

Aoom không muốn bạn mình bị hiểu lầm nên đã chủ động bảo vệ Charlotte.

"Có nghĩa là hai đứa không thích Charlotte?" Engfa hỏi.

Meena vội vàng trả lời:

"Không có, không có! Chị Waraha, bọn em rất thích Charlotte ! Nếu không, bọn em đã không làm bạn với cậu ấy lâu như vậy."

"Vậy tại sao hai đứa lại không chơi với Charlotte nữa? Hai đứa có thể nói cho chị biết  lý do được không?"

Engfa thở dài, "Chị biết hai đứa đều là những đứa trẻ ngoan, sẽ không chơi với bạn mình mà không có lý do. Có thể các em không biết, mấy ngày hôm nay Tiểu Char buồn tới mức ăn không ngon.”

Hai cô bé nghe xong liền nhìn nhau, xấu hổ cúi đầu, hồi lâu sau, Aoom mới lấy hết can đảm nói:

"Bọn em... Bọn em sợ Charlotte sẽ ghét mình, không muốn chơi với bọn em nữa."

“Tại sao em ấy lại không thích hai đứa nữa?"

" Bởi vì nhà chị rất giàu có."

Meena xoắn chặt vạt áo, lí nhí nói:

"Chị Waraha, chị đừng cho rằng bọn em không biết, nhà chị rất có thế lực, mẹ em cũng nói nhà hai người có tiêu cả đời cũng không hết tiền, mẹ em nói những đứa trẻ nhà giàu đều khinh thường mấy đứa trẻ nhà nghèo như bọn em, sẽ không chơi với bọn em đâu."

"Nhưng không phải bây giờ chúng ta mới giàu, mà từ trước tới giờ vẫn giàu như vậy."

Engfa nghe Meena nói vậy cũng không tức giận mà chỉ cười khẽ,

"Nếu như Charlotte không thích hai đứa, ngay từ đầu đã không làm bạn với hai đứa, có phải không?"

Meena do dự: "Nhưng mà... Nhưng mà..."

Engfa nhìn thấy sự dao động trong lòng cô nhóc, nói:

"Hai đứa có biết vì sao chị họ Waraha, còn Charlotte lại họ Austin không?"

Aoom và Meena cùng lắc đầu.

"Em không biết."

"Bởi vì Charlotte không được sinh ra ở Waraha gia, em ấy được chị đón về."

“!”

Aoom và Meena đồng thời nhìn nhau, đều nhìn thấy sự khiếp sợ trong ánh mắt của người đối diện.

"Cũng không biết vì lý do gì mà ba của em ấy mất sớm, mẹ em ấy sinh em ấy ra không bao lâu cũng qua đời, em ấy là một đứa trẻ không ba không mẹ được cậu nhận nuôi."

Engfa từ từ nhớ lại chuyện trước kia:

“Cậu của em ấy đối xử với em ấy rất tệ. Khi chị đón em ấy về, em ấy chỉ gầy như một con khỉ, tay chân sưng tấy nứt ra vì lạnh cóng, trên hai cánh tay có rất nhiều vết thương do bị roi mây đánh."

“Nhưng bây giờ cậu ấy...”

"Chị biết bây giờ em ấy trông hoạt bát, vui vẻ, một cô bé thông minh và  thân thiện nhưng đó không phải là công lao của chị, ít nhất không phải hoàn toàn. Aoom, Meena, Charlotte dần trở thành một cô bé như hiện tại, chị phải cảm ơn các em. Chính các em là người đã giúp đỡ em ấy khi em ấy tự ti nhát gan nhất, chủ động làm bạn với em ấy, điều này đã giúp tính cách của em thay đổi từng chút một, trở thành một đứa trẻ bình thường."

Aoom và Meena xấu hổ vì lời khen của Engfa, tai đỏ ửng, má nóng bừng, nhớ lại lần này mình xa lánh Charlotte, càng cảm thấy xấu hổ hơn.

"Khi Charlotte ở thời điểm xấu xí nhất, hai đứa đều không xa lánh em ấy, các em đều là những đứa trẻ ngoan. Trong lòng hai đứa, Charlotte có phải là một cô bé xấu tính, tâng bốc người khác và coi thường bạn bè của mình?"

“Đương nhiên là không!"

" Đừng sợ, không phải chị đang nghi ngờ các em."

Engfa mỉm cười, "Chị chỉ muốn nói với hai đứa, tình bạn của các em và Charlotte sẽ không vì có tiền hoặc không có tiền mà thay đổi. Ba đứa đã trở thành bạn tốt của nhau năm năm, đây là thứ tình cảm rất khó có được, nếu hai đứa chỉ vì chuyện em ấy có tiền trong lòng nảy sinh khúc mắc, phá hủy tình bạn đẹp như vậy. Sau này không chỉ có Charlotte mà ba đứa nhất định sẽ rất buồn."

Meena buồn bã cắn ống hút, “Bây giờ em cũng đã rất buồn.”

Aoom sớm trưởng thành và nhạy cảm hơn Meena rất nhiều, cô bé nói:

"Chị Waraha, bọn em biết mình sai ở đâu, chị yên tâm, chỉ cần Charlotte đồng ý, bọn em nhất định sẽ trở thành bạn tốt của cậu ấy cả đời."

Engfa mỉm cười dịu dàng, “Chị không trách hai đứa, chị chỉ không Muốn tình cảm tốt đẹp nhiều năm của mấy đứa cứ như vậy mà bị phá hỏng.”

Ngày hôm đó trở về, Aoom và Meena đều nằm trên giường suy nghĩ rất lâu, thức rất khuya, ôm điện thoại di động trên giường gửi tin nhắn cho nhau.

Aoom: [Ngày mai chúng ta đi xin lỗi Charlotte đi.]

Meena: [Ừm, chúng ta phải xin lỗi một cách đàng hoàng. ]

Trong danh bạ của Aoom có ký hiệu ".", nên dù có thêm bao nhiêu người vào danh bạ thì tên của cô bé vẫn luôn được xếp ở vị trí đầu tiên.

Ngày hôm sau ở trường, Charlotte vừa mới bước qua cổng trường, liền nghe thấy phía sau có ngườI gọi mình, cô bé quay lại nhìn, hóa ra là Aoom và Meena đang vẫy tay rồi chạy tới chỗ mình.

Hai cô bé chạy tới trước mặt Charlotte, thở hồng hộc, nghe thấy Charlotte nói:

"Aoom, Meena, tớ có chuyện muốn nói với hai cậu."

Aoom và Meena thở không ra hơi,

"Bọn tớ... Bọn tớ cũng có chuyện muốn nói... Với cậu..."

"Vậy hai cậu nói chuyện trước đi."

Aoom thở dốc mấy lần, cuối cùng cũng bình tĩnh lại, cô bé hít một hơi thật sâu nói: “Bọn tớ tới đây để xin lỗi cậu."

Charlotte vui vẻ nói: "Tớ cũng muốn xin lỗi hai cậu."

Meena lơ đãng xua tay nói:

“Vậy thì đừng nói gì nữa, nếu nói chúng ta là bạn tốt, cả đời này cũng sẽ là bạn tốt, một trăm năm không được phép thay đổi không?” Cô nhóc dang hai tay ra, một tay ôm lấy Charlotte, tay còn lại ôm lấy Aoom,

"Nào, sau giờ học tớ sẽ đãi các cậu xiên nướng."

Aoom nói: “Charlotte không ăn được cay.”

Meena : "Không có việc gì, chúng ta gọi món thịt vịt đi!"

Charlotte vỗ tay, "Được, Meena, hôm nay cậu mời nhé."

Meenavnói:

"Mẹ kiếp, Charlotte, cậu giàu ú ụ rồi có cần phải làm như vậy không? Tớ kiếm chút tiền tiêu vặt có dễ dàng..."

Engfa ở trong xe nhìn thấy mấy cô nhóc cùng nhau tiến vào trong trường, khóe miệng cũng cong lên thành một nụ cười.

Khi Charlotte học lớp sáu, một số bạn học trong lớp bắt đầu tới tuổi dậy thì, một số bạn học nam đã có râu ở miệng, giọng nói càng ngày càng khàn khàn.

Mà các bạn nữ cũng bắt đầu cao hơn, trước ngực cùng dần dần nhô lên đồi núi nhỏ.

Lớp Charlotte có một bạn nữ dậy  thì sớm, ngực nở nang, các bạn nam nghịch ngợm trong lớp đặt biệt danh cho cô nhóc là "Chị ba bự " , cô bạn tức giận đến mức bật khóc, Meena không thể nhịn nổi nữa, cô bé dẫn theo các bạn nữ đuổi theo mấy bạn học nam kia quây đánh, cho tới khi đám nhóc luôn miệng xin tha, cho tới khi đám nhóc chịu xin lỗi cô bạn kia, vjệc này mới xem như bỏ qua.

Năm đó điện thoại thông minh đã xuất hiện được một thời gian, dù giáo viên nghiêm cấm mang điện thoại di động đến trường nhưng nhiều học sinh vẫn lén mang theo, những bạn học kém ở dãy cuối cùng lén chơi điện thoại dưới ngăn bàn. Thỉnh thoảng sẽ ngẩng đầu lên nhìn một chút, sau đó lại cúi đầu xuống, giống như mấy con chuột, chỉ sợ giáo viên đột nhiên đứng ở bên ngoài cửa sổ, thu điện thoại di động của bọn nhóc.

Tâm tư của các bạn học nữ dần trở nên nhạy cảm hơn, năm đó có một nhóm nhạc nam rất nổi tiếng, có một số bạn nữ trong lớp Charlotte thích nhóm nhạc đó, họ mua rất nhiều áp phích, tạp chí và tụ tập lại sau giờ học để thảo luận xem ai trong nhóm đẹp trai nhất.

Một vài cô bé lại thích xem những bộ anime mới, chúng cũng tụ tập với nhau giới thiệu về những bộ phim mới. Nhiều cô bé giấu những tâm tư thầm kín của mình vào trong một quyển nhật ký, sau đó lén lút cất đi không ai được đọc.

Đội trưởng lớp 2 và ủy viên học tập lớp 3 yêu nhau, lần trước có người nhìn thấy họ nắm tay nhau trong rừng cây sau trường, lớp trưởng lớp âm nhạc lớp 3 đã thích ủy viên ban văn nghệ lớp 2 đã lâu. Ngày đó ủy viên lớp hai tặng quà sinh nhật cho cô bé nhưng lại bị cô nhóc tức giận ném xuống đất...

Những lời bàn tán khiến người ta đỏ mặt này được truyền đi trong nhóm các cô nhóc, cậu nhóc, họ vẫn còn là những đứa trẻ nhưng không còn là  trẻ con nữa. Lần đầu tiên bọn chúng được trải nghiệm quá trình trưởng thành, đều mong muốn được thử sức với thế giới của người lớn.

Thể chất của Charlotte phát triển chậm hơn các bạn cùng trang lứa, thậm chí ngay cả tâm lý của cô bé cũng vậy, các bạn cùng lớp xung quanh cô bé hầu như thay đổi mỗi ngày, giống như những cái cây vào mùa xuân, đâm chồi nảy lộc ra hoa.

Ngay cả Aoom và Meena đều bắt đầu dậy thì, mặc đồ lót nữ tính và nổi mụn, chiều cao của Aoom cũng đã vượt qua Charlotte .

"Ha ha! Charlotte, tớ lại cao hơn cậu rồi!" Aoom rất tự hào.

Vào thời điểm kiểm tra thể chất ở trường trung học cơ sở, Aoom đã cao gần 1m7, trở thành người cao nhất trong ba người, Meena đã cao gần 1m6,trong khi Charlotte vẫn đang loay hoay trong phạm vi 1m5.

Charlotte không phục, lập tức uống rất nhiều sữa, đi ngủ sớm nhưng như vậy cũng không thể làm cho cô bé cao hơn một chút.

"EngEng , khi nào em mới có thể lớn lên?"

Charlotte ngồi lên đùi Engfa, chán nản thở dài.

Engfa vuốt tóc cô bé mỉm cười, cô không muốn Charlotte lớn nhanh như vậy.

Cô thích nhìn thấy Charlotte mặc váy nhỏ, lúc nào cũng rúc vào lòng mình làm nũng, Charlotte lớn lên, những lần như vậy càng ngày càng ít.

"Nhanh thôi, nhanh thôi."

Engfa luôn an ủi Charlotte như vậy nhưng trong lòng cô lại đang nói, chậm một chút, chậm một chút.

Cho đến khi tốt nghiệp tiểu học, chiều cao của Charlotte vẫn chưa phát triển và ngay cả đặc điểm giới tính thứ hai cũng chưa bắt đầu phát triển.

Charlotte, Aoon và Meena đều đã rất cố gắng những năm tháng học lớp sáu. Ba người cùng nhau được nhận vào trường trung học cơ sở Regents School .

Aoom cũng đứng đầu trong kỳ thi tuyển sinh và đứng thứ nhất trong danh sách. Ngày đi xem điểm hôm đó, mẹ của Aoom vuốt tóc Aoom với vẻ mặt tự hào.

Charlotte và Meena cũng có thành tích tốt, đều đứng trong top 50. Việc lọt vào top 50 của trường trung học Regents tương đương với việc đặt một chân vào cổng trường đại học trọng điểm.

Regents School là trường trung học cơ sở tốt nhất ở Bangkok, - chỉ dành cho học sinh bình thường.

Ở Bangkok có một trường tư thục quý tộc, ban đầu là trường tư thục của Waraha gia, sau này các gia đình khác gửi học sinh đến đó ngày càng nhiều, bọn họ đã thành lập hội đồng trường học và chính thức mở cửa với  thế giới bên ngoài. Nhà ăn và cơ sở vật chất phục vụ cho việc giảng dạy thuộc loại tốt nhất cả , học phí hàng năm rất đắt, con cái gia đình bình thường chưa từng nghe nói đến ngôi trường này, cho dù có tiền cũng không vào được.

Các môn học ở ngôi trường này cũng khác với các môn học ở trường công lập, trong khi hầu hết học sinh vẫn đang học ba môn chính là lịch sử, địa lý và vật lý thì học sinh ở trường này đã bắt đầu học tài chính và pháp luật, cũng như tiếng Đức và tiếng Pháp.

Họ được đào tạo hoàn toàn theo khuôn mẫu chuẩn mực của những người thừa kế gia tộc.

Từ khi còn nhỏ Engel đã được ba mình cưng chiều, thường mời giáo viên đến nhà dạy học, cô ấy chưa từng theo học ở ngôi trường tư thục này nhưng Ohm và Nanon tiếng tăm lẫy lừng năm đó đều được đào tạo từ ngôi trường này.

" Haizzz, nếu không chị cũng đưa Tiểu  Char tới học ở ngôi trường đó đi?"

Engel đưa ra một ý tưởng .

Vừa dứt lời, ánh mắt sắc bén như dao của Engfa lập tức bay tới.

Khí thế của Engel yếu đi một chút,

"Quên đi, em không thể xen vào việc chị dạy dỗ Tiểu Char, chị thích thế nào thì cứ như thế đi."

Charlotte không cần kiểu giáo dục dành cho người thừa kế, Engfa không muốn cô bé đi theo con đường này.

Quá mệt mỏi, quá vất vả, trên đường đi đầy chông gai, thậm chí có thể nguy hiểm đến tính mạng.

Cô chỉ hy vọng Charlotte có thể trở thành một người bình thường, êm đềm sống hết một đời.

Vì vậy, khi Charlotte cầm thông báo tới nói với Engfa mình đã đỗ vào Regents , từ tận đáy lòng Engfa đã rất vui mừng, thậm chí còn hạnh phúc hơn cả Charlotte.

Sau khi Engfa nắm quyền quản lý Waraha gia, tiểu khu hai người vẫn sống lúc trước không thể ở được nữa. An toàn không được đảm bảo, rất dễ xảy ra vấn đề. Cô và Charlotte đều đã quen sống ở khu vực đó, không muốn chuyển đi quá xa. Hai người tìm được một ngôi nhà mình thích trong tiểu khu cao cấp gần đó và chuyển đến sau khi trang trí xong.

Regents School cách chỗ ở mới của Engfa rất xa, ở phía Tây thành phố, mất hơn 40 phút lái xe, đó là thời gian không tính giờ cao điểm buổi sáng và buổi tối, Aoom và Meena đều chọn ở trong trường.

Charlotte không muốn xa Engfa nên đã chọn học ngoại trú. Sáng sớm hay tối  muộn đều có lái xe đưa đón, tuy nhiên trước khi khai giảng còn có một tuần huấn luyện quân sự, tất cả học sinh mới vào trường đều phải tham gia, địa điểm huấn luyện quân sự nằm ở ngoại thành.

Đó là thời điểm nóng nhất giữa hè, sức khỏe Charlotte không tốt, từ nhỏ đến nay chưa từng rời khỏi Engfa.

Engfa sợ cô bé tham gia tập luyện sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nhiều lần không muốn để Charlotte đi.

Charlotte rất khó xử, "Nhưng tất cả mọi người đều tham gia, nếu em không đi không phải không tốt lắm sao? Hơn nữa, tất cả bạn học trong lớp sau khi huấn luyện quân sự trở về đều quen biết nhau. Tới lúc đó em không quen ai cả, sau này hoạt động của lớp cũng không thể tham gia."

"Tiểu Char, nhớ kỹ, việc gì cũng đừng cậy mạnh, nếu cảm thấy không thoải mái thì bảo huấn luyện viên cho mình nghỉ ngơi. Mang theo điện thoại di động, tối nào cũng gọi điện báo an toàn cho chị, biết không?"

"Em biết rồi."

Charlotte lè lưỡi, "Em đã là học sinh cấp hai, chẳng lẽ không biết tự chăm sóc mình sao?"

“Hôm qua là ai ăn vụng kem, buổi tối rúc vào trong lòng chị lí nhí nói mình đau bụng?"

"Em... Em chỉ ăn một chút thôi..."

"Em ăn hết hai hộp!"

Huyệt thái dương của Engfa giật giật, có trời mới biết tối qua khi nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Charlotte, suýt chút nữa cô thấy mình như lên cơn đau tim,

“Em còn không ngoan như lúc nhỏ."

Khi còn nhỏ, ít nhất cô bé cũng biết chăm sóc cơ thể mình, không tham ăn, biết cái gì nên ăn và cái gì không nên ăn.

"Em sai rồi, he he, EngEng đừng tức giận được không?"

Charlotte ôm cánh tay Engfa, giống như con mèo nhỏ cọ vào người cô.

Quần áo mùa hè được làm bằng chất liệu mỏng nhẹ, khuỷu tay của Engfa dán vào ngực Charlotte , ở giữa chỉ có một lớp vải mỏng, cổ áo phông rộng bị kéo ra một chút.

Engfa chỉ muốn cúi đầu cọ vào cái đầu nhỏ của Charlotte,ai ngờ ánh mắt của cô lại vô tình nhìn thấy thứ không nên thấy bên dưới cổ áo.

Đường cong không quá rõ ràng, chỉ hơi cong lên, làn da của cô gái trong suốt, mịn màng như quả trứng đã bóc vỏ.

Mà khuỷu tay của Engfa áp vào đó, thậm chí có thể cảm nhận được một chút mềm mại bên dưới.

Trong lòng Engfa cảm thấy có chút kỳ lạ, cô lặng lẽ nhìn đi chỗ khác, rút tay ra khỏi vòng tay Charlotte.

" Sao vậy?"

Charlotte nhìn ra vẻ mặt Engfa không đúng.

"EngEng, có phải chị cảm thấy khó chịu không?"

Mắt Engfa vẫn luôn nhìn đi hướng khác.

“Không có."

Cho dù Engfa không tình nguyện nhưng qua việc vô tình nhìn thấy hàng ngày, cô có thể nhận ra Charlotte đã bắt đầu trưởng thành.





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #englot