Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

23. EngEng tốt nhất




Charlotte suy nghĩ một lúc, xé một tờ giấy bài tập tập về nhà, gấp một chiếc nơ nhỏ và dán nó lên thanh sô cô la bằng băng dính, sau giờ học, cô bé giả vờ ra khỏi phòng học chơi, khi cô bé đi ngang qua chỗ ngồi của Aoom, cô bé lặng lẽ đặt thanh sô cô la vào ngăn bàn của Aoom.

Trên chiếc nơ con bướm mà Charlotte gấp, cô bé có viết:

"Xin chào, tớ là Charlotte. Tớ hy vọng có thể trở thành bạn tốt của cậu."

Charlotte không có ý gì khác, cô bé chỉ cảm thấy Aoom trông rất cô đơn, cũng giống như mình ở lớp học trước đây. Charlotte cảm nhận được cảm giác bị cô lập, cho nên cô bé tình nguyện làm bạn với Aoom.

Không ngờ lúc Charlotte quay lại, Aoom liền ném sô cô la vào người Charlotte trước mặť cả lớp:

" Tôi không cần sự bố thí của cậu! Cậu tưởng mình có tiền mời cả lớp ăn kẹo là hay sao! Cậu mau cầm lấy thanh kẹo thối của mình đi! Ai cần thứ này!"

Charlotte sửng sốt, nhặt thanh sô cô la rơi trên mặt đất, cô bé không hiểu tình huống trước mắt.

Tuy nhiên, những người khác trong lớp đã tập hợp lại và giúp Charlotte buộc tội Aoom,

"Aoom, tại sao cậu lại làm như vậy? Charlotte có lòng tốt muốn mời cậu ăn kẹo, cho dù cậu không Muốn ăn thì cũng không thể làm như vậy?"

"Đúng vậy! Cậu tưởng rằng mình làm lớp trưởng thì sẽ rất giỏi sao? Cả ngày chỉ biết hung dữ hù dọa người khác!"

"Charlotte cậu đừng để ý tới cậu ấy! Có cô giáo là chỗ dựa cho cậu ấy,cậu ấy lại càng quá đáng hơn! Chỉ giỏi bắt nạt người khác!"

Charlotte nhìn thấy Aoom đứng thẳng, mắt đỏ bừng, môi mím chặt không nói một lời.

Charlotte cảm thấy mình đã làm sai điều gì đó.

Buổi chiều tan học, Engfa đỗ xe ở cổng trường đón Charlotte, nhìn ra ngoài cửa sổ xe, Charlotte và các bạn cùng lớp quan tâm lẫn nhau, đi ra khỏi trường vừa nói vừa cười với vài người. Sau khi cô bé nhìn thấy xe của Engfa, liền mỉm cười vẫy tay chào tạm biệt bạn học, sau đó khoác cặp sách vui vẻ chạy tới chỗ xe.

"Ngày đầu tiên đi học vẫn quen chứ?"

Engfa cởi cặp sách trên lưng cô bé, cười hỏi.

"Ừm! Hôm nay em quen được Mark, Meena, còn có rất nhiều ban khác! EngEng, chị có biết không, Mark ở cùng một tiểu khu với chúng ta, cậu ấy còn mời em thứ sáu tới nhà cậu ấy chơi đấy! EngEng, em có thể đi không?"

"Đương nhiên là có thể, em cũng có thể mời cậu ấy tới nhà chúng ta chơi."

"Thật không? Điều đó thật tuyệt!"

Trên đường về nhà, Charlotte luôn miệng nói không ngừng, nói về cô giáo mới, nói về bạn cùng bàn, còn có những bài học ở trường của cô bé.

"Hôm nay em học bính âm và số học. Tất cả những lời cô giáo giảng em đều hiểu, còn trả lời được năm câu, nhận được hai bông hoa hồng nhỏ!"

Giả vờ vui vẻ với thật sự vui vẻ hoàn toàn không giống nhau, trạng thái lúc này của Charlotte, cô chưa từng gặp qua.Engfa có thể nhìn ra được cô bé rất thích đi học.

"Có phải bây giờ Tiểu Char vẫn nghĩ trường học đáng sợ không?" Engfa hỏi.

Charlotte lắc đầu, "Trường học không đáng sợ chút nào. Các bạn cùng lớp đều rất tốt, nhưng mà..." Cô bé đang nói đột nhiên dừng lại, Muốn nói lại thôi.

"Nhưng cái gì?"

"Nhưng trong lớp có một bạn học, cậu ấy là lớp trưởng, hôm nay hình như em đã làm tổn thương cậu ấy."

"Em làm tổn thương cô ấy thế nào? Tiểu Char, em có thể nói cho chị tiết được không?"

Engfa nghĩ, một cô bé giống như Charlotte, sau khi xem xong kịch, bởi vì sợ gà trống đớn không có chân để đi rất đáng thương, cho nên ngay cả chângà cũng không dám ăn, một đứa trẻ như vậy có làm tổn thương người khác không? Cho dù có bị đánh chết Engfa cũng không tin.

Charlotte kể lại việc phát sinh mâu thuẫn với Aoom ở trường cho Engfa nghe, khi nói tới việc Aoom bị cả lớp chỉ trích tới mức ủy khuất, cô bé dừng lại một chút, cô bé sợ mình nói không rõ, còn nói lúc đó mắt Aoom ửng hồng, còn lén lút lấy tay áo lau mắt.

Cho tới bây giờ, Charlotte không muốn cho người khác phải chịu ẩm ức. Bởi vậy cô bé vẫn luôn lặng lẽ quan sát Aoom, vẫn luôn ghi nhớ chuyện này frong lòng. Cô bé cũng cảm thấy cực kỳ áy náy với Aoom, cũng không biết bản thân đã làm sai chỗ nào. Sau khi nói xong, cô bé quay qua Engfa để xác nhận lại:

"EngEng, có phải em đã làm gì sai ở đâu không?"

Engfa nghe nghe Charlotte nói xong, cũng đã nắm được một chút, đại khái cô bé tên Aoom kia khi còn nhỏ đã học trong môi trường mẫu giáo không được tốt, cho nên cực kỳ nhạy cảm, đồng thời lòng tự trọng quá mạnh mẽ, người khác có ý tốt với mình, cô bé lại coi như đối phương đang thương hại bố thí cho mình.

"Tiểu Char không làm gì gì sai cả. Con người là như vậy. Em bày tỏ lòng tốt của mình, có người đón nhận thì cũng sẽ có người không muốn. Chuyện này không liên quan gì tới em cả, em cũng không cần phải đem tất cả sai lầm đều nhận về phía mình."

Với góc nhìn của Engfa, Charlotte không hề sai, bởi vì trong lòng Aoom vẫn luôn tự ti và sợ hãi, cho nên mới ngụy trang bản thân thành một con nhím, không phân biệt tốt xấu, lúc nào cũng xù lông với người khác. Đây là ác ý của Aoom đối với mọi người, hoàn toàn không liên quan tới Charlotte.

"Thật vậy sao?" Charlotte không tin.

"Tiểu Char, chẳng lẽ em không tin chị sao?" Engfa hỏi lại.

Đương nhiên Charlotte rất tin tưởng Engfa. Nhưng lời Engfa nói cũng cũng không làm cho cảm giác áy náy của Charlotte vơi đi một chút. Trong lòng cô bé vẫn cảm thấy bất an như trước, thỉnh thoảng dáng vẻ ấm ức của Aoom vẫn xuất hiện trong đầu cô bé.

"Được rồi, đừng nghĩ nữa. Hôm nay cô giáo có giao bài tập về nhà không?" Nhìn thấy Charlotte còn đang thất thần, Engfa khẽ cười, nhanh chóng chuyển đề tài khác.

"Ừm, có, bài tập ngữ văn là viết những từ mới đã học hôm nay mười lần, còn môn toán..."

Sự chú ý của đứa trẻ có hạn, Charlotte làm theo lời Engfa. Quả nhiên, cô bé cũng không còn nghĩ tới chuyện của Aoom nữa.

Những ngày tiếp theo, Charlotte trong lớp vẫn rất hòa và các bạn frong lớp vẫn trước tới giờ, tính cách của cô bé dễ ngượng ngùng, không dám chủ động tiếp cận các bạn học khác. Nhưng nếu các bạn đã chủ động thì cô bé cũng sẽ không từ chối, tính tình hiền lành cũng làm cho cô bé nhanh chóng làm quen được với các bạn khác, cũng có mấy người bạn rất thân. Tới học kỳ sau, cô bé cũng nhanh chóng có được một nhóm bạn của mình.

Chỉ có điều quan hệ của Charlotte và Aoom vẫn không được cải thiện. Bởi vì ngày Bởi vì ngày đầu tiên đi học, Charlotte đã đắc tội với Aoom. Aoom là lớp trưởng, lại có một chút quyền lực nho nhỏ, cho nên thỉnh thoảng cũng sẽ gây khó dễ với Charlotte. Ví dụ như mỗi lần thu bài tập, Charlotte luôn là người cuối cùng, hay mỗi khi sắp xếp trực nhất, Charlotte luôn phải làm nhiều hơn các bạn. Một vài người bạn của Charlotte cũng bất bình thay cho cô bé nhưng Charlotte lại không để ý tới mấy chuyện nhỏ nhặt này, dù sao, trong lòng Charlotte vẫn luôn cảm thấy có lỗi với Aoom.

Từ chuyện chia kẹo cho các bạn vào ngày đầu đi học, vô tình làm cho Aoom xấu hổ, Charlotte vẫn luôn tìm cơ hội xin lỗi . Nhưng thứ nhất, cô bé cũng không biết bản thân đã làm sai chỗ nào. Thứ hai, Aoom không tin rằng cô bé đang chân thành xin lỗi.

Thậm chí còn châm chọc Charlotte vài lần, nói cô bé giả mù sa mưa, giả vờ làm người tốt. Sau vài lần đụng vào vách tường, Charlotte cũng đã nản lòng, không dám tiếp tục trêu chọc vị lớp trưởng tính tình nóng nảy này nữa.

Charlotte hỏi Engfa:

"Em muốn xin lỗi Aoom nhưng tại sao cậu ấy lại không chấp nhận?"

Engfa nói: "Con người là như vậy, xin lỗi là thái độ của em nhưng có chấp nhận hay không là quyền của người khác. Em không thể ép người khác chấp nhận, phải không?"

Charlotte buồn bã nhăn chặt mày,

"Haizzz, con người thật là kỳ lạ!"

Nói tóm lại, tới kỳ hai của năm lớp 1, Charlotte vẫn vui vẻ bắt đầu cuộc sống vườn trường, nửa năm bổ túc với giáo viên ở nhà, kiến thức của cô bé cũng vững hơn các bạn học khác. Vài bài thi nhỏ, cô bé đều đứng thứ nhất, số lượng hoa hồng nhỏ nhận được đã dẫn đầu các bạn, cách xa người đứng vị trí thứ hai là Aoom rất nhiều.

Aoom càng nhìn lại càng coi Charlotte là kẻ địch của mình, ngay cả lúc đi vệ sinh cũng sẽ vô tình đụng vào Charlotte, sau đó quay lại hừ lạnh một tiếng.

Mọi người trong lớp vẫn rất quý Charlotte, càng đồng tính với Charlotte thì lại càng bất mãn với Aoom.

Năm đầu tiên, mỗi tuần sẽ phải học hai tiết thể dục, chiều thứ ba và sáng thứ năm đều có một tiết thể dục. Ngoại trừ cuối tuần tan học, điều mà bọn nhỏ mong đợi nhất là tiết học thể dục, sau khi giáo viên thể dục đi xong, sẽ tìm mấy bạn nam cùng mình tới phòng dụng cụ, lấy những thiết bị phục vụ cho môn học như vợt cầu lông, dây nhảy... sau đó bọn nhỏ có thể tự do vận động.

Mấy bạn nam đều thích chơi bóng rổ, đánh bóng bàn, mấy đứa con gái sẽ túm năm tụm ba một chỗ cùng nhau chơi nhảy dây. Mỗi lớp học đương nhiên sẽ có một nhóm nhỏ như vậy, các cô bé là trung tâm hoạt động của lớp, đa số các bạn nữ đều Muốn gia nhập vào nhóm này, hơn nữa cũng muốn trở thành thành viên của nhóm này.

Ở lớp một hai, nhóm nhỏ này sẽ do cô bé không có răng cửa Meena cầm đầu, quan hệ của cô bé với Charlotte rất tốt, vì thế mà Charlotte đương nhiên cũng trở thành một thành viên của nhóm nhỏ này. Cô bé không biết nhảy dây nhưng có Meena chỉ dạy, bất cứ lúc nào cũng đều đưa cô bé đi theo chơi cùng. Vì vậy tới tiết thể dục thứ hai, Charlotte đã nhảy dây rất thành thạo.

Engfa không có tuổi thơ trọn vẹn, cô không tham gia những hoạt động của một nhóm con gái như thế này. Mỗi ngày tan học đều nghe Charlotte kể về một ngày ở trường của mình, càng nghe càng cảm thấy thú vị. Cô cũng không nhịn được cảm khái, những đứa trẻ đúng là rất thần kỳ, chỉ nhảy dây thôi cũng có thể chơi vui tới như vậy.

Những tiết thể dục sau, khi được tự do hoạt động, các bạn nam đều sẽ chơi bóng rổ hoặc đánh bóng bàn. Các bạn nữ vẫn ở dưới tàng cây cổ thụ chơi nhảy dây, Charlotte và Meena một đôi, Meena nhảy dây rất giỏi, Charlotte "chết" vài lần, đều là cô bé "cứu" về. Cơ thể của Charlotte yếu ớt, nhảy mấy lượt thể lực không thể chống đỡ được nữa, cô bé bảo các bạn tiếp tục chơi, còn mình quay về lớp uống nước.

Tiết thể dục, tất cả các bạn nhỏ đều sẽ ra ngoài chơi, Charlotte tưởng trong lớp học không có người, sau khi đi vào cô bé phát hiện Aoom không ra ngoài, cô bé đang ngồi ở vị trí của mình mà nghiêm túc làm bài tập ngữ văn.

Khi Charlotte đi vào trong phòng học, Aoom đã phát hiện ra, cô bé ngẩng đầu lên nhìn, bị nhìn như vậy Charlotte có chút sửng sốt:

"Cái kia...cậu không đi học tiết thể dục hả?"

"Thầy nói là hoạt động tự do nên tôi mới về. Ai giống các cậu, đầu óc đơn giản tứ chi phát triển, chỉ biết chơi."

Aoom bằng tuổi Charlotte, còn nhỏ nói chuyện đã chín chắn như vậy. Nói xong cô bé lại tiếp tục làm bài, còn than thở nói:

"Thật trẻ con "

Charlotte cũng không nói lại vị lớp trưởng này, yên lặng trở về chỗ ngồi của mình, sau đó lấy bình nứoc ở trong ngăn bàn của mình ra uống.

Bình của bé là lần trước Nudee đi công tác ở Taiwan mua về, là mẫu mới nhất, đẹp hơn so với tất cả các bạn học trong lớp. Ngày đầu tiên khi cô bé lấy ra, các bạn đều rất hâm mộ. Mọi người đều cầm bình của Charlotte lên xem, đều hy vọng mình có được một bình xinh đẹp như vậy. Charlotte cũng không ngờ chỉ một bình cũng gây ra ồn áo lớn như vậy, cô bé rất ngượng, cho mọi người xem, cũng không tức giận. Lúc đó chỉ có một mình Aoom là thờ ơ, lạnh nhạt.

Lần này, Charlotte lấy bình uống trước mặt Aoom. Hành động này ở trước mặt Aoom chẳng khác nào đang khiêu khích, cô bé lập tức ném bút frong tay đi, vỗ xuống bàn rồi đứng dậy, lớn tiếng hỏi:

"Charlotte, không phải chỉ là một cái bình nuớc thôi sao? Cậu khoe khoang cái gì? Cậu nghĩ rằng mình rất giỏi sao?"

"Khụ, khụ, khụ..."

Charlotte bị hành động đột ngột này của Aoom làm sặc, che miệng không ngừng ho khan, vẻ mặt mơ hồ:

"A?"

Aoom không ưa khi nhìn thấy dáng vẻ đáng thương của Charlotte , xoay người đi ra ngoài, Charlotte uống xong, vội vàng nói:

“Tôi... Tôi khát, quay về uống, ảnh hưởng tới cậu đang học sao? Xin lỗi... Tôi sẽ lập tức ra ngoài, cậu không cần phải đi, cứ tiếp tục học, tôi xin lỗi..."

“...”

Aoom chưa từng thấy người như vậy, mắng đối phương, người ta còn xin lỗi mình, không hề tức giận, ngược lại khiến Aoom vừa xấu hổ vừa tức giận, cứng ngắc quay đầu lại, không được tự nhiên nói:

“Cậu... Không cần đi ra ngoài, tôi chỉ đi vệ sinh thôi.”

"A? Ồ, ồ..."

Charlotte nhất thời không kịp phản ứng trước thái độ đột nhiên trở nên tốt của Aoom,

"Vậy cậu đi trước... Có muốn tôi đi cùng không?" Mỗi lần đi vệ sinh, Meena đều sẽ rủ Charlotte đi cùng mình.

Không cần!" Aoom nói xong, dậm chân, xoay người rời đi.

Tại sao cậu ấy lại tức giận? Charlotte không hiểu được.

Aoom đi ra ngoài không bao lâu, Charlotte cũng uống cất bình xong, trở lại ngăn bàn, tiếp tục cùng nhóm Meena chơi nhảy dây.

Phòng học của Charlotte ở trên tầng hai, khi vừa xuống dưới tầng, đúng lúc gặp phải cô giáo dạy toán, cô bé vội vàng đứng thẳng người, chào cô:

"Chào cô Chun !"

"Là Charlotte à." Cô Chun cười nói:

"Thật trùng hợp. Em có thể giúp cô một việc được không? Cô có để quên quyển sách giáo khoa toán ở trong lớp của em, Charlotte có thể giúp cô cầm tới văn phòng, được không?"

"Được ạ, cô ơi, văn phòng của cô ở tầng mấy vậy?".

"Ở tầng ba đối diện ký túc xá, cảm ơn em, Charlotte đúng là một cô bé ngoan."

"Không có gì đâu, cô Chun, lát nữa em sẽ mang qua cho cô."

"Được rồi, cô còn có vjệc phải làm, tạm biệt Charlotte."

"Tạm biệt cô Chun."

Sau khi Charlotte tạm biệt cô Chun, cô bé lại phải quay lại lớp học để giúp cô ấy lấy sách toán.

Khi đi ngang qua phòng học, Charlotte nhìn thấy Aoom vẫn chưa về nhưng ở trong lớp lại có một người xa lạ, dáng người rất cao, mặc đồng phục của trường tiểu học thực nghiệm, chắc là học sinh cuối cấp, cậu bé đang lén lút lục lọi cặp sách của Charlotte và các bạn cùng lớp, trông không giống người tốt chút nào.

Charlotte sợ hãi đứng ở cửa không dám đi vào, cô bé do dự một lúc mới nói:

"Anh... Anh đang làm gì vậy?"

Chàng trai nghe thấy vậy, lập tức quay đầu lại, trên mặt đầy sợ hãi nhưng sau khi nhìn thấy người tới chỉ là cô bé, cũng dần bình tĩnh lại. Anh ta nhét thứ gì đó vào túi, đi đến trước mặt Charlotte, hung dữ đe dọa:

"Chuyện này không được nói cho ai biết, có nghe thấy không? Nếu không tao nhất định sẽ cho mày biết tay!"

Charlotte nhát gan, không nghĩ tới trong trường lại có chàng trai hung dữ như vậy, hơn nữa vẻ mặt của đối phương cực kỳ đáng sợ, Charlotte rụt cổ lại, nuốt bọt:

"Biết... Biết rồi."

Cậu bé lại lén nhìn ra ngoài, phát hiện phía dưới không có ai nên nhanh chóng bí mật bỏ chạy.

Charlotte cũng không dám ở lại lâu, sợ chàng trai kia có thể trở về, cô bé run rẩy đi lên bục giảng cầm sách giáo khoa toán cho cô giáo. Cô bé cũng nhanh chóng chạy ra khỏi lớp, vô tình gặp phải Aoom đi vệ sinh về. Bởi vì thái độ của Aoom đối với Charlotte không tốt, suy nghĩ một chút có phải bản thân hơi quá đáng rồi không, cô bé đang muốn xoa dịu mối quan hệ giữa mình và Charlotte. Cô bé đang định lên tiếng chào hỏi, không ngờ Charlotte không nhìn mình, cầm quyển sách chạy mất hút, chỉ để lại một cơn gió bên tai Aoom.

"Chậc, cái gì chứ, thật là bất lịch sự."

Nhìn thấy hành vi của Charlotte, Aoom cũng từ bỏ ý định hòa giải với cô bé.

Chuyện này vẫn luôn là khúc mắc trong lòng của Charlotte, ảnh hưởng tới cả ngày của cô bé. Ngay cả khi nghe giảng cô bé cũng không tập trung, chống cằm ngẩn người. Cô bé muốn nói chuyện này với giáo viên chủ nhiệm nhưng khi nghĩ tới những lời đe dọa của đối phương, cô bé sợ chọc giận hắn. Người này sẽ không tha cho mình, vì thế Charlotte không dám nói, giấu bí mật này ở trong lòng. Không dám nói cho ai biết nên tâm trạng có chút buồn bã, tới lúc tan học cô bé vẫn luôn ủ rũ không vui.

"Charlotte, cậu làm sao vậy? Tại sao không vui?" Meena hỏi.

"Không có, hôm nay có tiết thể dục, tớ vừa mệt vừa buồn ngủ."

Charlotte bị người khác nhìn ra không khỏi hoảng sợ, che miệng ngáp một cái.

"Vậy cậu về sớm nghỉ ngơi một chút đi, mẹ tớ tới đón rồi, không nói chuyện với cậu nữa, ngày mai gặp lại!" Meena lập tức vui vẻ chạy về phía mẹ.

Charlotte cũng đáp lại một câu "ngày mai gặp lại", sau đó một mình ủ rũ đi tới chỗ xe của Engfa.

Từ xa cô đã thấy Charlotte ủ rũ, còn tưởng Charlotte lại bị bạn bè bắt nạt, lập tức hỏi cô bé nhưng Charlotte chỉ lắc đầu, không chịu nói.

Engfa cảm thấy hơi thất vọng.

Nhìn một cái, mới tới trường vài ngày? Bây giờ có bí mật nho cũng không chịu nói, nếu như một thời gian dài, tới thời kỳ trưởng thành có phải sẽ rất rắc rối không? Có câu nói gì nhỉ? Con gái lớn cũng vẫn rất cần mẹ...

Engfa tuy không phải mẹ của Charlotte nhưng cô vẫn có một số cảm xúc như vậy.

Bởi vì trong lòng còn có một bí mật nhỏ, ngay cả khi bảo mẫu làm món sườn chua ngọt, Charlotte cũng không cảm thấy ngon miệng. Khi ăn cơm, cô bé chỉ ăn được hơn nửa bát, sau đó đặt đũa xuống nói mình no rồi, một mình đi vào phòng làm bài tập.

Engfa rất lo lắng nhưng nếu Charlotte không nói cho cô biết thì cô cũng không thể làm gì được.

Đêm nằm trên giường, Charlotte không ngủ được, trằn trọc không biết bao nhiêu lần, nhắm mắt lại liền nhìn thấy cậu bé ban ngày lục lọi cặp sách của tất cả các bạn trong lớp, cô bé rất sợ hãi, dùng sức rúc cả người vào trong vòng tay của Engfa. Engfa cũng ôm cô bé vào trong lòng nhưng Charlotte vẫn không ngủ được.

"EngEng, chị ngủ rồi à?"

Charlotte ngẩng đầu nhìn Engfa, nhỏ giọng hỏi, như thể sợ đánh thức cô.

Engfa cười khẽ,

"Em quay trái quay phải trong lòng chị như một quả trứng, làm sao chị có thể ngủ được?"

"Em xin lỗi......"

"Tiểu Char , có phải ở trường em đã gặp phải vấn đề gì rồi không? Có Muốn nói cho chị biết, chị có thể giúp em giải quyết không?"

“Em cũng không biết...”

Charlotte dựa vào vai Engfa suy nghĩ một chút rồi hỏi:

“EngEng, chị nói xem, nếu như em nhìn thấy người khác làm việc xấu, có phải em nên dũng cảm nói ra không?”

"Ừm..."

Engfa suy nghĩ một chút, "Có phải em sợ nói ra sẽ làm mình bị tổn thương không?"

Charlotte nhớ lại lời đe dọa của cậu bé đối với mình, gật đầu: "Có thể."

Engfa không chút do dự nói: "Vậy thì đừng nói."

Charlotte mở to hai mắt:

"Nhưng nếu em không nói gì, sẽ có càng nhiều người bị hại!"

"Tiểu Char, em hãy nhớ kỹ."

Engfa đẩy Charlotte ra một chút, nâng cằm cô bé lên, nhìn cô bé,

"Chị cũng không cần em phải là người hăng hái đứng lên vì chính nghĩa. Có đôi khi, sự an toàn của em mới là điều quan trọng nhất. Nhiệm vụ hàng đầu của em, cho dù xảy ra bất cứ tình huống gì cũng phải bảo vệ tốt bản thân, biết chưa?"

"Nếu những người khác bị thương thì phải làm sao?"

"Em nhỏ bé yếu ớt như vậy, cũng không tới lượt em đứng ra giúp đỡ. Đương nhiên cũng sẽ có người lớn mạnh hơn em giúp đỡ họ."

Những lời này nếu để giáo viên chủ nhiệm trẻ trong lớp Charlotte, người hàng ngày rao giảng về việc giúp đỡ người khác và sự cống hiến vị tha, nghe được điều này thì cô ấy sẽ phải bật khóc, nhưng đó là suy nghĩ chân thật nhất trong lòng Engfa.

Đối với Engfa mà nói, sự sống chết của người khác không liên quan gì đến cô, trên đời chỉ còn lại một Charlotte xứng đáng để cô quan tâm.

Cho dù sự sống và cái chết của mọi người trên thế giới gộp lại thì đối với Engfa cũng không quan trọng bằng Charlotte.

Nhưng lời nói của Engfa lần này lại không thể an ủi Charlotte một chút nào, lương tâm nhỏ bé của cô bé cắn rứt rất lớn, cả đêm không thể ngủ yên, mãi đến sáng sớm cô bé mới mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Buổi sáng, Engfa không nỡ kêu Charlotte dậy nên đã gọi cho giáo viên chủ nhiệm của Charlotte để xin cho cô bé nghỉ cả buổi sáng, Charlotte có thể ngủ thêm một lát.

Charlotte tự mình tỉnh dậy, cô bé đang ngủ say, nheo mắt nhìn chiếc đồng hồ báo thức nhỏ trên bàn cạnh giường ngủ, gần như nhảy ra khỏi giường, hét lên

"Muộn rồi, muộn rồi",

lập tức nhảy xuống giường chạy vào frong phòng tắm đánh răng rửa mặť.

"Không cần lo lắng."

Engfa nhàn nhã ăn bữa sáng, nói với Charlotte:

"Chị đã xin nghỉ cho em, buổi chiều em tới trường học cũng không có vấn đề gì."

Charlotte ngậm kem đánh răng trong miệng, lẩm bẩm nói:

"Không được! Sáng nay đội của em chịu trách nhiệm dọn dẹp khu vực! Nếu em đến muộn, sẽ không có người dọn dẹp!"

Engfa cũng không để ý, “Nếu em đã xin nghỉ, đương nhiên giáo viên chủ nhiệm sẽ sắp xếp người khác."

“Không được đâu.”

Charlotte uống một ngụm, súc sạch mùi kem đánh răng trong miệng, nghiêm túc nói:

“Hôm nay là nhiệm vụ của em, vậy nên em nhất định phải làm, không thể vì muốn bản thân nhàn hạ, mà để cho bạn học khác phải giúp em trực nhật được."

Tinh thần trọng nghĩa mãnh liệt  như vậy, Engfa nhìn đứa trẻ đang rửa mặt, nhất thời có chút hoảng hốt, giống như cô đang nhìn thấy Chompu, mẹ của cô bé vậy.

Đúng như câu nói mẹ nào con nấy, tính cách này quả thật không khác chỗ nào.

Đáng tiếc, những người giàu tinh thần trọng nghĩa, cuối cùng đều không có kết quả tốt đẹp.

Engfa không muốn Charlotte đi theo con đường giống mẹ mình.

"Nhanh lên, EngEng! Đã quá muộn rồi!"

Charlotte thay quần áo xong, đeo cặp vào, thúc giục Engfa.

"Đừng lo lắng, ăn chút gì đó rồi hãy đi."

Đối lập với sự lo lắng của Charlotte, Engfa hoàn toàn trái ngược, cô chậm rãi rót sữa cho Charlotte, ra hiệu cho cô bé ngồi xuống ăn sáng.

" Đúng rồi, Tiểu Char , cháu đã lớn rồi, sao có thể không ăn sáng được? Cháu sẽ đói bụng đấy. Dù sao bây giờ cũng đã muộn rồi. Nghe lời, ngồi xuống ăn sáng trước đi."

Charlotte đành phải thỏa hiệp, hai ba miếng ăn hết bánh mì kẹp trên bàn, một hơi uống hết cốc sữa,

"Bây giờ có thể đi được rồi đúng không? Nhanh lên, nhanh lên! EngEng, mau lên!"

Cô bé thật sự rất vội, khi tới trường, đã xong tiết tập đọc buổi sáng, đương nhiên cũng đã trực nhật xong.

Charlotte rất buồn bực, vào lớp cô bé chán nản tự trách mình, nếu không tham ngủ mà dậy sớm thì chuyện này đã không xảy ra, thật có lỗi với các bạn cùng lớp trực ca với mình.

Khi cô bé bước vào lớp đang là giờ giải lao giữa tiết tập đọc buổi sáng với tiết đầu tiên, vừa bước vào lớp cô bé đã phát hiện bầu không khí không ổn.

Các bạn cùng lớp trong lớp tụ tập thành nhiều nhóm đứng lên, không ai nói gì, Aoom đứng trước bục giảng, bướng bỉnh ngẩng đầu, Charlotte nhìn thấy mắt cô bé chảy ra từ khoé mắt, ướt hết cả cổ áo. Cô giáo chủ nhiệm Turn lúng túng đứng cạnh Aoom, đặt tay lên vai cô bé, dường như đang an ủi nhưng cô giáo trẻ rõ ràng chưa từng trải qua trường hợp như vậy, cũng không thể nói được lời nào.

Charlotte đứng ở cửa, nhìn cảnh tượng lúc này, cô bé có chút do dự không biết có nên vào hay không.

Cuối cùng, giáo viên chủ nhiệm là người mở đầu phá vỡ sự im lặng, cười nói với Charlotte:

"Charlotte cũng đến lớp à? Không phải sáng nay phụ huynh nói em bị bệnh, xin nghỉ nửa ngày sao?"

"Em... em ngủ quên, cô Turn, em xin lỗi

"Không sao đâu, ai cũng có lúc mắc sai lầm. Nếu có dũng khí thừa nhận lỗi lầm thì em chính là một đứa trẻ ngoan. Charlotte, em mau về chỗ ngồi của mình đi. Lớp học sắp bắt đầu rồi."

Lời này nói với Charlotte, đồng thời cô Turn lại liếc mắt nhìn Aoom một cái, rõ ràng có ý Muốn ám chỉ.

Charlotte không hiểu sự tình, cũng không dám hỏi thêm gì nữa, ngồi xuống chỗ của mình, lấy sách của tiết học tiếp theo ra, đang chuẩn bị bắt đầu tiết học thì nghe thấy Aoom khàn giọng hét lên:

"Hôm qua cũng không phải chỉ có một mình em ở trong lớp! Charlotte cũng vào phòng học! Tại sao mọi người không nghi ngờ bạn ấy lấy trộm!”

"Không thể là Charlotte!" Không đợi Charlotte kịp hiểu chuyện gì xảy ra, Mark đã đứng dậy nói giúp Charlotte trước:

"Tôi đã từng tới nhà Charlotte chơi! Nhà cậu ấy rất giàu, hơn nữa tiền tiêu vặt của cậu ấy còn gấp năm chúng ta, sao có thể lấy trộm tiền của người khác được! Cậu là người ăn trộm, làm chuyện xấu mà vẫn còn muốn đổ lỗi cho người khác! Đúng là không biết xấu hổ!"

"Tôi không có lấy trộm!"

Aoom hét lên trong mắt:

"Tôi không hề lấy trộm! Các cậu dựa vào cái gì mà đổ tội cho tôi!"

Meena không phục:

"Vậy chiếc bút máy mới kia của cậu từ đâu mà ra? Nhà cậu nghèo như vậy, ngay cả bút cũng đều là đồ cũ, chắc chắn không có tiền mua bút mới?"

"Cái này tôi tự bỏ tiền mua! Tôi mua bằng tiền của tôi! Các cậu... sao các cậu có thể... sao lại nói là tôi... ăn trộm tiền..."

Aoom cực kỳ ấm ức nhưng không có cách nào nói ra, khóc đến không thở được, không nói được, ôm mặt nghẹn ngào,

"Tôi chỉ... không có trộm... không phải tôi..."

Charlotte nghe xong cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra, hóa ra số tiền tiêu vặt mà Menna bỏ vào cặp sách suốt một tuần đã biến mất, cô bé nghi ngờ Aoom đã lấy trộm.

Charlotte lén lút hỏi Meena:

" Cậu mất tiền khi nào?"

Meena lớn tiếng nói: “Hôm qua trước giờ thể dục nó vẫn còn nhưng khi tớ đi học về thì biến mất. Trong giờ thể dục bọn mình đều đang chơi bên ngoài, trong lớp chỉ có mỗi mình Aoom, không phải Aoom thì còn ai vào đây nữa?"

Charlotte trầm mặc một lát, sau đó chậm rãi giơ tay lên: "Còn có tớ."

Cả lớp nhìn cô bé, Charlotte lùi lại nửa bước, sau đó rụt rè nói:

"Cô ơi, hôm qua lúc học tiết thể dục em có về lớp."

Turn biết một chút về lai lịch của Charlotte, trứoc khi khai  giảng, hiệu trưởng cũng đã dặn dò cô ấy nhất định không được chọc vào tiểu tổ tông này.

Chuyện mất tiền vẫn chưa được làm rõ, lúc này Charlotte lại đứng ra, Turn sợ các bạn trong lớp dồn toàn bộ định kiến vào Charlotte, sợ phụ huynh của Charlotte tới trường gây phiền phức, cô ấy vội vàng cười với Charlotte:

"Vậy bạn học Charlotte có nhìn thấy tiền tiêu vặt của bạn học Meena không?"

“Không có.”

Charlotte lắc đầu nói:

“Em không lấy, em cũng nhìn thấy Aoom cũng không lấy.”

Mark nói: "Charlotte , cậu đừng nói giúp cậu ấy nữa, bình thường Charlotte có quan hệ không tốt với các bạn trong lớp, nhất định là cậu ấy lấy!"

Cả lớp cũng đồng thanh: "Đúng vậy! Chính là cậu ấy lấy!"

"Kẻ trộm!"

“Xấu hổ quá!

Charlotte nhìn thấy Aoom vừa khóc vừa ngồi xổm xuống, cuộn tròn thành một quả bóng.

Charlotte nghĩ đến cậu bé lần lượt lục cặp các bạn trong lớp ngày hôm qua nhưng đối phương quá hung dữ, thoạt nhìn không phải là người tốt.

Có nên nói hay không? Engfa nói, nếu có khả năng làm tổn thương chính mình, đừng nói gì.

Nhưng mà... Nhưng mà...

Charlotte nhìn Aoom đang khóc còn vùi mặt vào đầu gối.

Charlotte hiểu rõ nỗi đau bị bắt nạt hơn ai hết, nếu bây giờ mình không nói ra, Aoom sẽ phải gánh chịu nỗi oan này, nhất định sẽ bị các bạn trong lớp xa lánh, không thể ngóc đầu lên nổi.

" Cô giáo ơi, không phải Aoom lấy, em biết là ai lấy, em nhìn thấy hắn."

Charlotte đứng lên nói với cô Turn.

"Thật sao?"

Turn vui mừng khôn xiết,

"Bạn học Charlotte thật sự nhìn thấy? Em mau nói cho cô giáo biết người kia là ai?"

"Đó là một bạn nam rất cao, em không biết anh ấy. Anh ấy là học sinh cuối cấp, vừa bị em nhìn thấy anh ấy lập tức bỏ chạy, em... em không dám nói với cô giáo vì sợ bị đánh..."

Charlotte nói xong, xấu hổ cúi đầu xuống:

“Cô giáo, em xin lỗi, hôm qua đáng lẽ em nên nói... Meena, xin lỗi, Aoom, xin lỗi...”

"Không sao đâu, bạn học Charlotte, em có thể nói ra đã rất dũng cảm rồi, là một bạn nhỏ rất dũng cảm, tốt lắm."

Turn vỗ nhẹ Aoom đang ngồi xổm trên mặt đất:

“Được rồi, nếu mọi chuyện đã rõ ràng, mọi người bắt đầu vào học đi, bạn học Aoom , xin lỗi em, tấtcả mọi người đều hiểu lầm em. Nào Meena, còn có các bạn trong lớp, chúng ta cùng nhau xin lỗi Aoom ."

Cả lớp làm theo hiệu lệnh của cô Turn , đồng loạt xin lỗi Aoom.

Aoom không nói một lời, cô bé lau mắt, đứng dậy ngồi vào chỗ của mình, khuôn mặt nhỏ nhắn căng thẳng, vô cảm.

Có lẽ cô Ture cảm thấy có lỗi với Aoom, cười ha ha, cứ thế bỏ qua chủ đề này.

Chỉ có Charlotte nhìn thấy chiếc bút máy được nắm chặt trong tay Aoom.

Cây bút máy này vừa rồi bị Meena tức giận giẫm nát, lớp vỏ nhựa kém chất lượng nứt ra, vết cắt sắc bén khiến máu từ lòng bàn tay Aoom rỉ ra.

Charlotte đưa cho Aoom miếng băng y tế do Engfa chuẩn bị cho mình nhưng một lúc lâu Aoom không động vào.

Charlotte tưởng rằng Aoom sẽ không nhận nhưng Aoom đã giơ tay lên, lấy băng cá nhân của Charlotte, xé vỏ rồi dán vào lòng bàn tay mình.

Sau giờ học, Charlotte một mình đến cửa hàng văn phòng phẩm, mua một cây bút máy giống hệt rồi đặt nó lên bàn của Aoom.

Cô bé lén lút quan sát Aoom, sợ Aoom sẽ ném lại cây bút máy này đi giống như ngày hôm đó.

May mắn thay, lần này Aoom cầm cây máy Charlotte mua để viết, biểu cảm cũng không có gì khác thường.

Charlotte cthở phào nhẹ nhõm, cũng cảm thấy yên tâm.

Bởi vì buổi sáng Charlotte xin nghỉ không làm trực nhật, buổi chiều tan học, cô bé nói sẽ làm hết việc cho các bạn đã giúp mình, bảo các bạn về trước.

Tan học, cả lớp lần lượt rời khỏi phòng học, chỉ có Aoom đang ngồi ở trong phòng làm bài tập.

Sau khi các bạn cùng lớp đã về hết, Charlotte thấy Aoom vẫn chưa có ý định rời trường nên bắtt đầu đặt ghế lên bàn, chuẩn bị quét sàn.

Không ngờ, Aoom cũng đứng dậy, giúp Charlotte xếp ghế.

"Cậu..." Charlotte vừa mừng vừa sợ hãi.

Aoom quay mặt đi chỗ khác, không được tự nhiên nói:

"Đừng hiểu lầm, tôi chỉ muốn trả ơn cậu đã băng bó cho tôi thôi."

A... Không có gì đâu, tôi... Là lỗi của tôi, đáng nhẽ tôi nên sớm nói cho cô Turn biết, nếu không cậu cũng sẽ không bị oan..."

"Sao hôm nay cậu lại giúp tôi?"

Aoom cắn môi, "Trước đây tôi... bắt nạt cậu như vậy, nếu tôi là cậu, tuyệt đối sẽ không đứng ra giúp đỡ."

"Cậu không bắt nạt tôi." Charlotte ôn hòa cười nói,

"Trước kia tôi chọc cậu tức giận nhưng không phải tôi cố ý đâu, tôi chỉ muốn làm bạn với cậu thôi."

Aoom bẽn lẽn hỏi: “Bây giờ cậu còn muốn làm bạn với tôi không?"

"Tất nhiên là muốn rồi!"

"Nếu cậu đã muốn làm bạn với tôi thì sẽ là cả đời, không được phép thay đổi giữa chừng đâu."

"Tôi sẽ không thay đổi ý định. EngEng đã nói, kẻ nói dối là chó con."

"Móc ngoéo.”

Aoom đưa ngón tay út về phía Charlotte.

Charlotte cũng giơ ngón út lên móc ngoéo với bạn, dưới ánh hoàng hôn của chiều tháng ba, hai cô bé hứa hẹn với nhau.

"Charlotte và Aoom phải làm bạn tốt suốt đời. Móc ngoéo, một trăm năm không được thay đổi."

Charlotte và Aoom cùng nhau làm trực nhật, sau khi dọn dẹp lớp học và vứt rác, trời đã tối, Aoon là lớp trưởng, có chìa khoá. Sau khi khóa kỹ cửa sổ và cửa ra vào, cô bé mới cùng Charlotte ra về.

Engfa đợi ở cổng trường một lúc, thấy Charlotte lâu như vậy không ra, mới nhớ tới Charlotte từ tối qua đến nay có biểu hiện kỳ lạ, cô lo lắng Charlotte sẽ xảy ra chuyện gì đó, nên trực tiếp tới phòng học tìmcô bé. Vừa tới cửa sổ đã nhìn thấy Charlotte cùng một cô bé có dáng người cao hơn lập lời thề, Engfa nghe được cô bé đó tên là Aoom. Charlotte đã từng nhắc tới cô bé này, không phải quan hệ giữa Charlotte và cô bé này không được tốt lắm sao.

Tình bạn giữa những đứa trẻ thật kỳ diệu, hôm trước chúng nó không thân thiết với nhau nhưng chỉ sau một buổi tối, sau khi tan học có thể cùng nhau trực nhật, cùng nhau móc ngoéo, nói muốn làm bạn tốt suốt đời.

Tình bạn giữa hai cô bé đầy ngây thơ, dưới ánh hoàng hôn đẹp đến mức người ta không nỡ quấy rầy, vì vậy Engfa nhìn một cái rồi lặng lẽ lui về phía cầu thang chờ hai cô bé trực nhật xong.

Engfa rất hài lòng.

Nhớ lại khi Charlotte mới đến đây, vẫn còn là một cô bé rụt rè nhút nhát, giờ đây cô bé đã có thể tự mình kết bạn mà trong suốt quá trình không cần sự giúp đỡ của Engfa.

Charlotte lớn lên từng chút một để trở thành một người ngay thẳng và tốt bụng giống như mẹ cô bé.

Đây là một phẩm chất hiếm có, Engfa đã không học nó hơn 20 năm rồi nhưng Charlotte đã tự mình học nó mà không cần người khác dạy.

Rất giống mẹ cô bé.

Engfa tự hào về cô bé.

Charlotte đeo cặp đợi Aoom khóa cửa, hai cô bé vừa trở thành bạn tốt nắm tay nhau về nhà, khi rẽ vào góc cầu thang, Charlotte nhìn thấy Engfa đang ngồi trên bậc thang nghịch điện thoại di động, ánh mắt sáng lên, buông tay Aoon ra, cô bé ngạc nhiên nằm trên lưng Engfa, vòng tay qua cổ cô hỏi:

" EngEng? Tại sao chị lại đến đây?"

Engfa ôm mông cô bé, cõng cô bé trên lưng, cười nói:

“Đương nhiên là chị tới giám sát Tiểu
Char xem có nghiêm túc làm trực nhật không.”

"Em rất nghiêm túc, nếu chị không tin em, có thể hỏi Aoom!”

Charlotte nằm trên lưng Engfa, cười khi Engfa xoay vòng, không quên quay đầu lại,

"Aoom, cậu mau nói cho EngEng biết, tớ có nghiêm túc không?"

Thì ra đây chính là "EngEng" của Charlotte,Aoom ngẩng đầu nhìn cô, thấy chị gái này thật xinh đẹp, Aoom từng cho rằng giáo viên chủ nhiệm của mình, cô Turn, là người đẹp nhất thế giới.

Nhưng khi nhìn thấy Engfa, mới biết thế nào là xinh đẹp thực sự.

"Đúng vậy, Charlotte rất nghiêm túc làm trực nhật, cậu ấy rất chăm chỉ!" Aoom gật đầu khen ngợi người bạn mới vừa kết bạn.

Engfa đặt Charlotte từ trên lưng xuống, ngồi xổm xuống đối diện với Aoom, mỉm cười vỗ vỗ vai cô bé:

"Bạn học Aoom, cảm ơn em đã giúp đỡ Charlotte làm trực nhật."

Người phụ nữ này có mùi thơm sảng khoái, tươi mát, Aoom nhìn cô, không khỏi đỏ mặt,

"Chị ơi, không có gì đâu."

"Bây giờ trời cũng đã tối rồi, nhà em có ai tới đón không?"

"Em có thể tự về, mỗi ngày em đều tự về một mình."

"Không được, bây giờ trời đã tối rồi, em về nhà một mình không an toàn. Tiểu Char , chúng ta cùng nhau đưa Aoom về được không?"

"Được ạ!"

Charlotte nói: "Aoom, EngEng nói đúng, một mình về nhà sẽ gặp phải người xấu, chúng ta đi cùng nhau đi!"

" Không cần, thực sự không cần..."

Aoom tỏ ra xấu hổ, gia đình cô bé sống trong một tòa nhà ống đổ nát, nhỏ và nghèo nàn. Gia đình Charlotte trông có vẻ giàu có, Aoom không muốn Charlotte cũng giống như những người đó thương hại mình.

Engfa liếc mắt một cái đã nhìn ra Aoom khó xử, nhỏ giọng nói vào tai cô bé:

“Gia cảnh là bẩm sinh, không phải chuyện em có thể quyết định, năng lực của em kém hơn người khác, nhất định sẽ tự ti nhưng nếu hoàn cảnh của em kém hơn người khác, dựa vào cái gì tự ti? Nếu ngay cả em cũng xem thường bản thân, vậy thì người khác sẽ càng xem thường em."

Nói xong cô nháy mắt với Aoom.

Charlotte bất mãn bĩu môi:

"EngEng, hai người đang nói gì vậy? Em cũng muốn nghe."

Engfa ôm Charlotte cười nói:

"Chị bảo Aoom đồng ý để chúng ta đưa bạn ấy về nhà."

Charlotte cũng nói:

"Đúng vậy, Aoom, cậu chỉ cần đồng ý thôi."

Aoom hạ quyết tâm, nặng nề gật đầu:

“Được.”

Engfa nói như vậy, chẳng qua bởi vì đứa nhỏ này là người bạn mà Charlotte hết lòng kết bạn, cho nên cô mới nói lời cổ vũ cô bé.

Engfa chỉ thuận miệng nói ra thôi, cô vĩnh viễn không biết được, câu nói cổ vũ này của mình đã tiếp thêm sức mạnh cho cô bé có gia cảnh nghèo khó.

Sau khi đưa Aoom về nhà, Engfa và Charlotte trở về nhà của mình, trên đường về nhà, Charlotte kể cho cô nghe chuyện hôm nay ở trường, nói xong cô bé lo lắng hỏi:

"EngEng, chị sẽ không trách em đúng chứ?”

Engfa cười nói: "Sao chị lại trách em?"

"Bởi vì em không nghe lời chị, em biết có thể mình sẽ bị thương nhưng em vẫn nói ra chuyện này..."

Charlotte có chút chột dạ nói, "Nhưng em không nỡ nhìn Aoom bị oan, bị oan thật đáng thương!”

"Chuyện này quả thật em đã làm không đúng."

Lông mi của Charlotte rũ xuống.

“Nhưng không phải bởi vì em đã nói ra sự thật.”

Charlotte khó hiểu: “Bởi vì điều gì?"

"Bởi vì em không kịp thời nói cho chị biết."

Engfa thở dài, "Tiểu Char , tại sao em không tin chị? Gặp phải chuyện không thể giải quyết,em nên mau chóng đến tìm chị. Tiểu Char, em phải nhớ, chị là người lợi hại nhất, tất cả những rắc rối của em, chị đều có thể giúp em giải quyết. Cho nên gặp phải bất cứ chuyện gì đều phải nói cho chị biết. Tiểu Char, em đừng tưởng mình làm sai nên không dám nói, những điều em cho là sai, ở chỗ của chị đều có thể tha thứ được. Chị sẽ không trách em, cũng sẽ không giận em. Cho nên tất cả mọi vấn đề, em đều có thể yên tâm nói ra."

Engfa nói xong, quay đầu nhìn Charlotte

"Em nhớ không?"

Engfa biết có một số điều mà trẻ em nhút nhát sẽ khó nói ra, trẻ con gặp rất nhiều khó khăn trong quá trình trưởng thành, Engfa không chắc mình có thể dạy tốt cho cô bé hay không nhưng cô phải giúp cho Charlotte hiểu được, cô sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh cô bé, mãi mãi là chỗ dựa tốt nhất.

“Nhớ rồi.”

Charlotte nở một nụ  cười từ tận đáy lòng, đôi mắt cong cong, dựa vào cánh tay của Engfa , thỏa mãn thở dài:

“EngEng , chị thật tốt.”

EngEng tốt nhất trên đời.

EngEng có thể giúp cô bé giải quyết mọi vấn đề.

Không ai có thể so sánh được.






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #englot