Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

-13

"Quan hệ giữa em với Austin gia..."

Hai người nói cùng lúc đồng thời dừng lại.

Engfa đạp phanh nhìn đèn đỏ, thản nhiên hỏi.

"Tôi và Piramol Austin thì sao?"

"Chị thấy Piramol Austin... thế nào?"

Nàng ngập ngừng hỏi.

"Rất tốt."

Engfa lời ít ý nhiều. Cô không quen Piramol Austin, nhưng cô cảm thấy người sẵn sàng giúp người lạ trên đường thì tâm tư cũng tốt.

Nhưng Charlotte lại hiểu lầm ý của cô. Hai từ khen ngợi này lọt vào tai nàng lại mang ý thể hiện tình cảm của cô với Piramol. Có vẻ như cô rất thích cô ta.

"Đang nghĩ gì vậy?"

Engfa liếc mắt nhìn nàng.

"Từ lúc rời khỏi Austin gia, trông em có vẻ trầm tư, tâm trạng không tốt sao?"

"Không."

Nàng lắc đầu, tỏ vẻ phấn chấn.

Khả năng giả vờ của Charlotte thật sự không đáng nhắc đến, Engfa biết quan hệ giữa nàng và Austin gia không tốt như người ngoài nghĩ. Cô không định vạch trần vết sẹo của nàng nhưng cũng không thể giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

Nếu Austin gia thực sự đối xử tệ với nàng... Engfa nheo đôi mắt, hiện lên một tia tàn nhẫn.

Dù thế nào đi nữa, nàng cũng là vợ cô. Nàng không thể nào chịu ủy khuất ở nhà người khác như thế được.

Cứ như vậy, cả đoạn đường về nhà cả hai ai cũng mang tâm tư riêng.

Sau khi về nhà, lòng Charlotte nặng trĩu, nàng luôn nghĩ về việc gì đó đến xuất thần.

Chuyện này khiến Engfa cảm thấy rất khó chịu. Cô vợ nhỏ của cô nên cả ngày vui vẻ, chỉ cần nghĩ cách đối tốt với cô là đủ. Nhưng bây giờ nàng lại trở nên chán nản vì chuyện của Austin gia, Engfa âm thầm ghi nhớ chuyện này trong lòng.

Kể từ ngày nàng đến Austin gia, Charlotte luôn bị cuốn theo những chuyện rối rắm trong lòng. Nàng không quan tâm chuyện của Piramol Austin, việc nàng muốn chỉ là đối xử tốt với Engfa. Nhưng cách duy nhất nàng có thể làm cho cô là nhường chỗ cho Piramol để họ được ở bên nhau.

___________________________________

"Thiếu phu nhân, tiểu thư có nói đêm nay có buổi tiệc, lát nữa mới về."

Quản gia nói với nàng.

Charlotte ngồi co rúc trên ghế sô pha, nghe quản gia nói, nàng sửng sốt một chút sau đó gật đầu.

"Được, tôi biết rồi."

Engfa rất nhiều công việc, thỉnh thoảng có hôm cô còn không về nhà ăn tối, nhưng những lúc như thế cô đều báo trước cho nàng để nàng khỏi đợi.

Charlotte thở dài cười khổ.

Một người phụ nữ tốt như vậy, cho dù bây giờ Piramol Austin không thích nhưng nhất định sẽ có ngày cô ta thích cô. Engfa tốt như vậy, ai mà không thích chú?

Charlotte thở dài đứng lên.

"Quản gia, hôm nay tôi không có tâm trạng, không cần nấu cơm đâu."

Quản gia do dự.

"Thiếu phu nhân cảm thấy không khỏe sao? Hay là mời bác sĩ qua?"

"Không, chỉ là tôi không có cảm giác thèm ăn."

"Vậy tôi sẽ để phòng bếp chuẩn bị một ít cháo thanh đạm dễ tiêu hóa. Khi nào thiếu phu nhân có muốn ăn cứ nói."

"Được rồi, cảm ơn."

Nàng gật đầu.

Vì Engfa vẫn chưa về, Charlotte không ngủ được, trằn trọc trở mình trên giường, cuối cùng quyết định đứng dậy lấy sách đọc.

Lúc này bên ngoài truyền đến tiếng động cơ xe, Charlotte liếc mắt nhìn thời gian đã gần mười một giờ.

Engfa xuống xe, quản gia nhanh chóng cầm lấy áo khoác và cặp trên tay cô, lo lắng hỏi.

"Tiểu thư, sắc mặt của cô không được tốt lắm, có muốn uống chút canh giải rượu không?"

Engfa miễn cưỡng gật đầu.

"Được."

Cô bước nhanh vào cửa, thấy Charlotte đã đợi sẵn ở lối vào, nàng mặc bộ đồ ngủ hình con thỏ màu hồng đang nhìn cô với đôi mắt tròn xoe, thật đáng yêu!

Engfa thầm cảm thán.

"Chị sao vậy, cảm thấy không khỏe sao?"

Vẻ mặt của Engfa thật sự rất xấu.

"Không sao, chỉ là uống chút rượu lúc bụng đói nên không thoải mái lắm."

Engfa xoa xoa đôi lông mày tiến lại gần nàng, ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng trên người nàng, lông mày mới giãn ra một chút, đầu óc đang choáng váng mới cảm thấy thư thái một chút

"Uống rượu lúc đói sẽ bị đau dạ dày. Còn một ít cháo trong nhà bếp, để em đem lên cho chị!"

Charlotte nói nhanh.

"Đừng lo, cứ để người hầu đi."

Engfa ôm lấy thân thể của Charlotte, dụi đầu vào cổ của nàng hít một hơi thật sâu, cô bất đắc dĩ nói.

"Muộn như vậy rồi, em đi ngủ đi."

"Dù sao em cũng không buồn ngủ."

Charlotte chớp mắt.

"Để em đỡ chị vào phòng ngủ nằm nghỉ. Chị uống say rồi không tắm được, em giúp chị."

Engfa là người ưa sạch sẽ, cô không thể không tắm trong một ngày. Nhưng người đã uống rượu tự mình tắm thì không ổn lắm.

"Ui cha, Charlotte thật ngoan."

Engfa cười cười nói. Nàng nghe vậy thì vừa ngại ngùng mà lại vừa thấy buồn cười, con người này đúng là say thật rồi.

Engfa nhắm mắt tùy ý để cho Charlotte đỡ mình. Vì cô uống nhiều nên nàng hơi khó khăn trong việc đỡ lấy cô, may là cô vẫn còn chút tỉnh táo nên cũng phối hợp với nàng từ từ đi lên cầu thang về phòng.

Quản gia nhanh chóng bưng bát canh giải rượu đến, quản gia muốn cùng nàng đỡ Engfa về phía giường.

"Không cần, ra ngoài đi."

Engfa ra lệnh.

Cô không thích người khác gần gũi với mình, nàng và cô đã gần gũi với nhau nhiều lần, tất nhiên điều đó không quan trọng, nhưng quản gia thì khác.

Quản gia sửng sốt một chút rồi lập tức lui ra ngoài.

Charlotte đặt chậu rửa mặt lên tủ đầu giường, tiến đến chỗ Engfa.

"Chị uống canh giải rượu trước đi, em sẽ lau người cho chị."

Engfa khịt mũi, thưởng thức dáng vẻ tất bật của nàng, thấy Charlotte đưa cái bát nhỏ đến miệng, cô miễn cưỡng uống.

Charlotte bắt đầu nhìn cô đến xuất thần.

"Sao em đứng im vậy? Không định lau người cho tôi sao?"

Engfa nheo mắt.

Charlotte có chút luống cuống.

"Nhưng..."

Nàng xấu hổ.

"Nhưng cái gì?"

Engfa nhìn chằm chằm nàng.

"Em là vợ của tôi, không phải nên chăm sóc tôi hay sao?"

"Chị không thể nói như thế!"

Charlotte giậm chân, phồng má cắn răng nói.

"Chị cứ nằm yên như vậy, em không cởi quần áo ra
được!"

Engfa cười nhẹ trước cái vẻ đáng yêu của cô vợ nhỏ rồi cũng ngoan ngoãn hợp tác đứng lên.

"Vậy được rồi chứ gì?"

"Chị rõ ràng còn tỉnh, không thể tự mình cởi ra lau sao?"

Charlotte lẩm bẩm nói.

"Nhưng chính em nói muốn giúp tôi lau người. Em không thể nói mà không giữ lời chứ."

Engfa hơi nghiêng người dựa vào người nàng, nàng sợ cô ngã nên nhanh chóng ôm chặt bằng hai tay.

"Được rồi, được rồi, thật là!"

Charlotte bất lực, nghiêm túc giơ hai tay lên, cởi cúc áo sơ mi của Engfa, ngực của cô từ từ lộ ra.

Engfa có dáng người rất chuẩn, đường nét cơ thể rõ ràng, uyển chuyển. Engfa rất cao, hơn Charlotte gần một cái đầu, bờ ngực cô vững vàng đến nỗi khiến Charlotte có cảm giác muốn nương tựa vào vai cô cả đời..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro