
Chương 12
Đêm xuống, quán cà phê nơi Charlotte gặp Engfa yên tĩnh, chỉ có vài chiếc bàn thấp, ánh đèn vàng ấm áp phản chiếu lên tường như tấm màn che giấu những tâm sự, những bí mật chưa được thổ lộ. Charlotte bước vào quán, mắt lướt qua một vòng rồi dừng lại ở bàn mà Engfa đang ngồi. Cô nhìn lên, nở một nụ cười nhẹ, không giống như những gì Charlotte đã cảm thấy gần đây. Nó không hoàn toàn như trước, nhưng lại chẳng thể gọi là xa lạ.
“Em đến rồi à,” Engfa nói, giọng vẫn dịu dàng như trước. “Ngồi đi, chị đã gọi cà phê cho em rồi.”
Charlotte ngồi xuống đối diện, ánh mắt nhìn vào chiếc tách cà phê nóng hổi nhưng không hề cảm thấy sự ấm áp. Trái tim nàng vẫn còn nặng trĩu với những suy nghĩ về vụ án, về những cảnh báo từ Meena và Heidi, những lời nhắc nhở từ Tina. Những người xung quanh đang khiến nàng hoài nghi mọi thứ, đặc biệt là về Engfa.
“Chị có chuyện gì muốn nói với em?” Charlotte cất tiếng hỏi, cố giữ cho giọng mình bình tĩnh. Nàng không muốn lộ ra sự lo lắng trong lòng.
Engfa hạ tách cà phê xuống, khẽ thở dài. “Chị chỉ muốn hỏi em một điều. Em có cảm thấy mọi chuyện gần đây có quá phức tạp không? Chị biết em đang cảm thấy bất an, nhưng em không cô đơn đâu.”
Charlotte nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của Engfa, cảm giác quen thuộc và xa lạ cùng lúc. Nàng không thể phủ nhận rằng, có một sự kết nối nào đó giữa họ mà nàng không thể lý giải.
“Chị biết về những gì đang xảy ra, phải không?” Charlotte hỏi, ánh mắt không rời khỏi Engfa.
“Chị không biết hết, nhưng chị thấy em mệt mỏi,” Engfa nhẹ nhàng đáp. “Có những điều chị không thể nói với em ngay bây giờ, nhưng chị sẽ luôn bên em.”
“Em không biết chị có thể giúp em gì được. Nhưng em không thể tin ai bây giờ,” Charlotte thở dài, tay nắm chặt chiếc tách cà phê mà vẫn không cảm thấy sự ấm áp từ nó.
Engfa im lặng một lúc lâu, như đang suy nghĩ điều gì. Cô không nói gì thêm, chỉ nhìn Charlotte với ánh mắt đầy sự thấu hiểu. Có lẽ Engfa biết những gì Charlotte đang trải qua, có lẽ cô đã từng ở trong vị trí giống như nàng—chìm đắm trong sự nghi ngờ và không chắc chắn.
“Em cần phải tin một ai đó,” Engfa nói, giọng nhẹ nhàng nhưng kiên quyết. “Chị sẽ không làm em thất vọng. Em có thể tin chị.”
Charlotte nhìn vào đôi mắt ấy, trong đó có sự chân thành mà nàng chưa bao giờ thấy trước đây. Tuy nhiên, những mảnh ghép của vụ án vẫn còn vương lại trong đầu nàng, khiến nàng không thể dễ dàng gạt bỏ sự nghi ngờ. Nhưng, cùng lúc đó, một cảm giác ấm áp dâng lên trong lòng nàng khi nghĩ đến Engfa. Dù sao, những lúc ở bên cô, Charlotte cảm thấy mình tìm thấy sự yên bình, dù chỉ là tạm thời.
"Chị sẽ bảo vệ em," Engfa nói thêm, lời nói nhẹ nhàng nhưng mang đầy trọng lượng. “Đừng lo, chị sẽ luôn ở đây.”
Charlotte im lặng một lúc, suy nghĩ về những lời nói của Engfa. Có thể, có thể cô ấy đang nói thật. Nhưng Charlotte không thể biết chắc chắn. Tình cảm giữa họ vẫn chỉ là những mảnh ghép còn thiếu, những cảm xúc chưa được hiểu rõ, chưa được bộc lộ hoàn toàn.
“Em cảm ơn,” Charlotte cuối cùng lên tiếng, giọng nàng khẽ và mơ hồ. “Em sẽ cố gắng tin tưởng chị.”
Engfa mỉm cười nhẹ, ánh mắt của cô có vẻ hài lòng. “Đừng lo, em sẽ không phải hối hận đâu.”
Tối đó, khi Charlotte rời quán cà phê, tâm trạng nàng vẫn còn đầy mâu thuẫn. Những nghi ngờ vẫn chưa thể tan biến, nhưng một phần trong nàng cảm thấy một chút hy vọng lấp lánh. Mọi chuyện có thể không như nàng nghĩ, nhưng có lẽ, sự tin tưởng này là bước đầu tiên để họ tiến lại gần nhau hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro