Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 4: Dịu Dàng Với Em


Charlotte đến một siêu thị nho nhỏ để mua đồ, tại đây nàng có thể an tâm chọn ra những món ăn tươi ngon nhất để chế biến. Rau củ quả, thịt sữa đều được Charlotte xem nhìn kĩ lưỡng mới bỏ vào giỏ hàng. Quầy thanh toán khá vắng, hầu như chỉ có vài người xếp hàng nên nàng cũng không chờ lâu.

"Khách tiếp theo!"- Charlotte đang ngó nhìn xung quanh, nghe được tiếng vọng của cô nhân viên nàng cũng lật đật cầm theo giỏ hàng của mình. Charlotte đặt từng món đồ lên quầy, xong hết cả nàng đặt giỏ vào chỗ lấy ngăn nấp.

"Lại là chị sao? Hôm nay lại thức sớm thế à, dạo này có vẻ chị đã gầy đi nhiều so với tháng trước rồi!"- Cô nhân viên này đã khá quen mặt với Charlotte, đã bắt chuyện hỏi thăm nhiều lần với nàng.

Nàng dạ dạ vâng vâng trả lời, vẫn cứ không dám nán lại lâu mà xách xe chạy vọt về nhà.

Trời hừng đông thì bây giờ cũng đã lờ mờ nhưng tia sáng của mặt trời chiếu rọi vào mặt nàng. Không quá gắt nhưng nó rất ấm! Nhưng chắc rằng nó sẽ chẳng ấm bằng vòng tay của Engfa.

Hôm nay Engfa chắc sẽ không đi làm vì ở nhà đón tiếp ba mẹ cùng Charlotte nên giờ này cô vẫn còn ngủ trên phòng. Về đến nhà Charlotte cũng không dám làm gì mạnh, chỉ đi nhẹ nhàng xuống bếp. Tiếng lạch cạch từ chén dĩa em bày ra sắp xếp đẹp mắt trên bàn. Ly nước ép cam tươi ngon dành cho mẹ, hai tách cà phê đen ít đường là của Engfa và ba của cô.

Charlotte thì chỉ là ly nước lọc tầm thường không quá xa lạ, dù có ai đến thăm nhà đi chăng nữa nàng cũng không dám trèo cao mà đòi hỏi những ly nước ép thơm ngon kia. Đến một lần ăn ở một quán nào đó bên ngoài nàng cũng chẳng có cơ hội thì nói chi là những thứ bình thường với người khác nhưng lại quá đỗi xa xỉ với Charlotte.

*Buýt buýt*

Tiếng còi xe vàng vọng trước cổng nhà làm nàng phải chạy ra xem là ai. Hóa ra là ba mẹ chồng Charlotte đã lên nhưng nàng không ngờ họ lại lên sớm hơn nàng dự định. Món ăn Charlotte vẫn làm chưa xong thì ba mẹ đã lên, mẹ Engfa lại sẽ đòi làm thay nàng những việc này cho xem.

"Ơ ba mẹ?"- Charlotte khá ngạc nhiên nhưng tay chân vẫn cuống cuồng mở cổng kẻo lại làm ba mẹ đợi lâu bên ngoài. Ông bà Waraha chạy xe vào sân nhà, hai tay mẹ Engfa còn cầm theo hai túi đồ to.

"Con thấy ba mẹ lên liền không vui sao Charlotte?"

"Ba mẹ lên con còn vui gấp bội phần sao lại không vui chứ? Ba mẹ vào nhà nghỉ ngơi đi!"- Charlotte đưa tay xách hết đồ giúp bà Waraha vào nhà, tuy có phần mệt nhưng khi thấy ba mẹ em rạng rỡ vui tươi trở lại. Chắc hẳn vì hai ông bà là chỗ dựa tinh thần vững chắc của nàng!

"Con đang làm đồ ăn sao?"- Mẹ Engfa nhìn về hướng bếp, mùi thơm lan tỏa khắp nhà không thể nào không nuốt nước bọt.

"Ấy chết! Mẹ ra phòng khách nghỉ ngơi, con gọt hết trái cây rồi việc bếp núc này mẹ cứ để con!". Charlotte ngăn cản mẹ chồng lại không để bà bước chán xuống bếp. Hiếm lắm mới được nấu cho bà ăn mà lại xuống làm hết cả thảy thế này thì nàng lại có phần không vui.

"Không sao mà! Mẹ phụ con một tay thì xong sớm, chúng ta lại được dịp chuyện trò con không cần quá gắt gao với ta như vậy chứ."

"Mẹ à! Lâu ngày mới được nấu cho mẹ và ba ăn mẹ cứ để con làm thế thì con mới vui lòng được chứ."- Nàng bài xích gây gắt với mẹ vì bà lúc nào cũng giành việc với mình, cứ phải không để nàng động tay vào mấy việc này mẹ Lisa mới chịu! Thật là không thể nói nổi.

Ba Engfa cũng từ ngoài bước vô, thấy hai mẹ con cứ giành việc qua lại hoài như thế thì buổi trưa cũng không có đồ mà ăn, bức quá ông lên tiếng: "Hai mẹ con để đó, phụ nữ chân yếu tay mềm làm việc cả ngày rồi! Cứ để ba và Engfa trổ tài cho hai mẹ con."

Lúc nói ông thấy thấp thoáng trên lầu bóng dáng của Engfa nên mới nói ra chứ thật ra ông cũng không biết là Engfa có làm được trò trống gì không đây! Bản thân ông thì có thể nấu một bữa trưa thật ngon cho cả nhà nhưng nỗi đau này ai lại giữ một mình, phải chia sẻ với con gái cưng thôi!

"Nè nè Engfa! Mau xuống đây!!!" Waraha cha gấp gáp vẫy gọi "con gái yêu" đến bên cạnh để gánh nợ chung với mình. Ông trong lòng đang hồi hộp vì nếu nấu dở thì mặt mũi đối với vợ và con dâu mình để ở đâu bây giờ!?

"Cha có chuyện gì gấp lắm sao?" Cô vẫn ung dung bước chậm rãi xuống gian bếp. Tất cả mọi người có mặt đông đủ sớm hơn cô dự kiến, ngủ hơi quá đà rồi. Phản ứng chậm chạp của Engfa khiến cha cô bất mãn kéo nhanh cô thì thầm vào tai: "Ta đã nói sẽ nấu một bữa thật ngon cho cả gia đình với con, nếu bây giờ con không phụ ta thì cả ta và con sẽ bị xem thường đó!!!"

"...Cha à cha thừa biết con dở trong việc nấu ăn mà sao lại lôi con vào chuyện của cha?" Sự bất mãn trong lòng cô dâng trào không nói thành lời, thà rằng không biết sẽ đỡ đau hơn nhiều.

"Con không chung phe với cha! Chuyện này không liên quan đến con."

"Nè nè từ từ đã thỏa thuận! Được chưa được chưa?" Waraha cha phải ra điều kiện để bắt Engfa vào phe mình giúp một tay, một mình ông thì việc phụ không ai động tay vào cũng như nước đổ đầu vịt.

"Được! Đây là vì cha thành tâm chứ con không ham đâu đó nha!"

"Được rồi được rồi! Nói đi điều kiện gì?"

"Một căn biệt thự riêng ở ngoại ô không trả giá!" Engfa một câu chắc nịch không để cha mình nói gì thêm về điều kiện nữa chứ không lại mất cơ hội lại hối hận.

"Ais được được, mau mau vào phụ ta một tay!"

Charlotte và mẹ ngồi bên ngoài nhặt rau đã sắp xong nhưng vẫn chưa thấy gương mặt nghênh ngang của Waraha cha đâu, chắc là lại thỏa thuận với Engfa đây mà!

Là vợ của ông sao bà lại không biết tính chồng mình còn chưa biết món ăn ông nấu ra sao nữa đây.

"Hai cha con nhà họ lại xù xì bàn tán gì nữa đây mà!!" Bà Waraha nhìn về phía bếp mà bất mãn. Charlotte vẫn không nói lời nào, trên miệng vẫn nở nụ cười ôn nhu dịu dàng như một nàng thơ. Mái tóc vàng tro được buông xõa ra vén gọn gàng.

"Charlotte nè" mẹ Engfa đột nhiên lên tiếng gọi tên nàng, có hơi giật mình. Nàng ngước nhìn vào mắt bà Waraha mà dạ vâng.

"Có phải Engfa đối xử không tốt với con không? Mau nói thật cho mẹ biết." Bà nắm tay Charlotte xoa xoa như trấn an em, bàn tay mềm mại nhưng đã gầy guộc đi không ít. Charlotte hơi nhìn xuống, hàng mi hơi động một làn sương nhẹ. Cố nén vào trong em mới dám trả lời.

"A..không có, chị ấy đối xử với con rất tốt mẹ à! Đừng nghĩ xấu cho chị ấy như vậy..mẹ yên tâm." Nàng nhìn mẹ nở nụ cười rất tươi, tươi như hoa nhưng bà nào biết đó là nụ cười giả tạo em gầy dựng nên.

"Nói thật? Nếu là thật mẹ sẽ không suy xét nhưng không phải vậy thì con cứ nói cho ta nghe, Engfa sẽ không làm gì con đâu Charlotte!"

"Con biết rồi..mẹ luôn luôn đối tốt với con như vậy thì con nợ mẹ nhiều lắm!"

"Không nợ không thiếu, con là con dâu của ta ta bảo vệ con là lẽ đương nhiên, đừng nói như vậy."

Tiếng xì xèo từ trong bếp làm không khí căng thẳng giữa hai mẹ con kết thúc. Bóng dáng quen thuộc của Engfa bận rộn trong bếp nấu ăn làm Charlotte hoài niệm biết bao. Đã lâu lắm rồi mới được thấy Engfa nấu ăn, em cũng muốn nếm thử hương vị đã không còn từ lâu.

"Sắp xong rồi! Hai mẹ con đem rau vào đây sau đó đi rửa tay vào ăn thôi!"

Charlotte lật đật chạy vào bếp với hai người họ nhưng thật chất là vào chỉ để thấy gương mặt của Engfa một cách chính đáng. Phải tận dụng cơ hội ngắm nhìn cô thật lâu.

"Đưa đây cho ta, thân thể yếu ớt không được động tay vào việc nặng rõ chưa?" Waraha cha dặn dò

"Vâng, con nhớ rồi cảm ơn người đã quan tâm đến con!" Charlotte lễ phép đáp lại cha rồi đi rửa tay dọn chén dĩa ra bàn chuẩn bị bữa ăn.

"Charlotte! Con đi thay một bộ quần áo thoải mái hơn đi trời nóng nực đừng mặc đồ dày như vậy."

"A..con..con có chút lạnh nên không cần thay ra đâu!"

Engfa liếc nhìn nàng như ra lệnh cứ nghe theo lời mẹ không được làm trái, như vậy sẽ làm cả hai người họ nghi ngờ.

"Mẹ nói phải, em mau thay một bộ khác mát mẻ hơn đi đừng để cơ thể khó chịu như vậy!" Engfa nhìn nàng không một tia phẫn nộ nào mà ngược lại ánh mắt ấy tràn đầy sự dịu dàng như lúc ban đầu.

Cô lại gần Charlotte nắm tay em xoa xoa và lễ phép thứ hai ông bà: "Cha mẹ, con xin phép đưa em ấy lên trên thay quần áo một chút lại dẫn em ấy xuống với hai người!"

Bà không nghi ngờ ngược lại còn rất vui khi thấy Engfa quan tâm nàng đến như vậy liền gật đầu đồng ý sau đó lại tiếp tục chuẩn bị thức ăn và cả nước uống. Cô không chần chừ thêm lâu liền nắm tay nàng lên trên phòng.

Charlotte trong tim lại được sưởi ấm một trận. Lâu rồi nàng mới lại được nắm tay Engfa và cả ánh mắt ôn nhu, sự dịu dàng, quan tâm cô dành cho mình.

"Engfa.." Nàng thì thào gọi tên cô, đôi mắt ngân ngấn sương nhìn Lisa mà không khỏi nở nụ cười. Mặc dù nàng biết tất cả sự dịu dàng đó là giả tạo nhưng lại vui vì điều đó. Ít nhất em cũng đã được Engfa quan tâm thêm lần nữa.

"Trên người nhiều vết thương nên không dám mặc đồ thoải mái hửm?" Cô nhíu mày nhìn nàng nhưng trong đôi mắc ấy đến hỷ nộ cũng không có nên mới an lòng nhỏ nhẹ mà đáp: "Ừm..ba mẹ sẽ biết em sợ."

"Tôi không cấm cản cô mặc nhưng đùng để lộ quá nhiều là được."

Engfa mở cửa phòng để nàng thay đồ, cô sẽ ngồi trên giường đợi. Theo ý của Engfa thì nàng sẽ chọn đồ phù hợp nhất không để Lisa phải ngứa mắt với mình. Nàng chọn một chiếc váy hai dây có họa tiết hoa, tà váy dài đến bắp chân. Không quá lộ liễu hở hang cũng không quá kín đáo, trông rất đẹp. Nó lại càng đẹp hơn khi nàng mặc vào.

Bờ vai thon, kèm đó là bầu ngực trắng noãn lộ ra một chút khe ngực thêm phần gợi cảm nhưng nhìn thì giống một cô tiểu thư dịu dàng hơn.

Charlotte bước ra từ phòng tắm, đứng trước mặt đợi Engfa đánh giá. Phù hợp thì ra ngoài còn không thì tiếp tục thay ra. Mắt cô nhìn đăm đăm vào người nàng không khỏi khen ngợi, cũng may phần cánh tay không nhiều vết thương chỉ có trầy xước một chút.

Mái tóc óng ả được thắt hình đuôi tôm gọn gàng, giờ thì thử đưa nàng ra trước mặt nam nhân và hỏi xem không ai mà không mê bộ dạng của nàng bây giờ?

"Chị thấy nó có hợp với em không..?" Charlotte dè dặt hỏi Engfa.

"Cũng không tệ!"

Nàng trước mặt người khác đều là bộ dạng của một nữ nhân sắc xảo và thông minh nhưng trước mặt Lisa nàng cứ ngẩn ngơ như một đứa trẻ. Được Engfa khen ngợi ngoài vui mừng cũng chẳng biết làm gì ngoài đợi cô ra lệnh.

"Ngẩn ra đó làm gì? Nắm tay tôi và xuống nhà."

Nàng cũng nghe theo không nói dù nửa lời. Đôi mắt to tròn cứ đăm chiêu nhìn vào gương mặt Engfa, đôi môi anh đào hồng hào cứ mấp máy như muốn nói lời yêu với Engfa. Cô đi xuống lầu cùng Charlotte, từng bước chân chậm rãi cho cô thêm ít thời gian để nhìn vào nữ nhân bên cạnh.

Sao cô lại trông hút người như vậy? Mày làm sao vậy nè Engfa? Sao mày lại phải nhìn cô ta trong khi cô ta phản bội mày vậy chứ!?

______________

"Engfa à! Em ra ngoài mua thức ăn chuẩn bị bữa tối nhé?" Nàng rời khỏi vòng tay Engfa, hôn cái chốc lên trán cô rồi đứng dậy nói.

"Chị đưa em đi! Giờ này ra ngoài sẽ nguy hiểm lắm." Cô nắm tay nàng lại muốn ôm một chút nhưng không được. Người con gái trước mặt xinh đẹp và ôn nhu biết bao!

"Không cần đâu Engfa, em có bất ngờ dành tặng chị đó ở yên đây em sẽ về nhà an toàn và mang quà tặng cho chị!"

"Nhưng mà.." môi Engfa bị môi nàng áp vào chẳng nói thêm được lời nào nữa, hai đôi môi cứ vậy mà quấn nhau mút mát đến sưng tấy lên mới luyến tiếc rời. Nàng cầm túi xách ra ngoài một cách vội vàng không quên chào tạm biệt Engfa khi rời đi.

"Ở nhà ngoan nhé chồng yêu!" Ôi trời hai chữ "chồng yêu" làm Engfa muốn chết ngất đến nơi rồi! Thật ngọt ngào, cứ ngỡ nó sẽ như vậy yên bình nà trôi qua.

*ring ring*

Nàng lại quên mang theo điện thoại rồi, cô cầm lên định chạy theo đưa chô Charlotte nhưng đập vào mắt cô là biệt danh mà nàng đặt cho một tên ất ơ nào đó "Andrew ❤" . Thật không tin được, nàng như vậy mà lại lén lút sau lưng cô?

Mặt Engfa đen sầm lại, ngồi đừ trên sofa không nói lời nào. Một lúc lâu Charlotte trở về, trên tay là một hộp bánh kem, lén dấu sau lưng không để cô nhìn thấy. Chạy một cái vèo vào nhà bếp mà cười đến híp cả mắt, cắm nến vào đầy đủ. Trên đầu em cũng đội một chiếc nón sinh nhật, cầm bánh kem ra mà hát.

"Happy birthday to you happy birthday to you! Happy birthday happy birthday happy birthday to you!" Charlotte đặt bánh kem xuống, hai ngọn nến có số 23 được nàng thấp sáng lên.

Nàng không thấy rằng sắc mặt Engfa đã thay đổi, Charlotte hồn nhiên vẫn đội nón sinh nhật cho cô và cất giọng: "Chúc mừng sinh nhật chị! Tuổi 23 thật vui vẻ bên em nhé!"

Engfa đứng lên, thay vì ôm em vào lòng vui mừng như mọi khi thì cô lại hất đổ cả cái bánh xuống sàn trong sự hoảng hốt của nàng. Charlotte chỉ nghĩ chắc do tâm trạng hôm nay của Engfa không tốt nên mới phản ứng như vậy, nàng không hỏi nhiều mà dọn dẹp hết cả mớ hỗn độn dưới sàn.

"Lại đây." Cô từ đầu đến cuối mới mở miệng nói được hai chữ duy nhất

"Chị có chuyện gì sao Engfa?"

"Cô ăn vụng từ khi nào? Thành thật thì tôi không suy xét." Engfa nắm cổ tay nàng đến đỏ lên, nàng nhiều lần muốn cô thả ra nhưng thật vô ích.

"Ah? Chị nói gì vậy em không hiểu.. Engfa em đau...bỏ tay em ra được không?"

"Còn giả vờ giả vịt làm gì, tôi không chứa chấp loại đàn bà vô sỉ như cô!"
Vốn dĩ mọi thứ sẽ được giải quyết nhưng tính tình nóng nảy và vội vã của mà gây nên một sự hiểu lầm rất lớn!

_______________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro