Chap 76
Yên tĩnh gục trên vai Chompu khóc một hồi , Charlotte đứng dậy lau nước mắt , sau đó cũng không để ý ánh mắt lo lắng và nghi hoặc của Chompu một mình lái xe rời đi . Nàng về đến nhà chạy thẳng vào gập mẹ mình hỏi :
- " Con hỏi mẹ , mẹ có phải là đã nói gì với cô ấy hay không ? "
- " Con chất vấn ta sao ? Đây là thái độ mà con nên đối với ta ? "
- " Từ nhỏ đến lớn mẹ quản này quản cái kia cũng coi như bình thường đi , vì con biết mẹ muốn tốt cho con . Nhưng tình cảm của con con tự mình biết , mẹ đừng can thiệp có được không "
- " Nếu như con bình thường thì ta cũng không quản con làm gì , nhưng mà con đây ... ? Trên thế giới nhiều đàn ông như vậy con không chọn , một mực chọn cô gái , điều này nếu ta mặc kệ ta còn xứng làm mẹ sao ? "
- " Nói cho cùng mẹ cũng chỉ vì mẹ , sĩ diện thật sự quan trọng như vậy sao ? Cho dù trên thế giới này nhiều đàn ông ưu tú hơn nữa con cũng không cần , mẹ đừng hy vọng con gả cho đàn ông , kiếp này hay kiếp sau con chỉ yêu một mình Engfa "
" Chát "
bà Austin tức giận tát một cái :
- " Bất hiếu . Ta cho con biết ta cũng không sợ cùng con thẳng thắn , là ta đi bệnh viện khuyên nó rời đi , nó là một kẻ tàn phế , con chẳng lẽ còn muốn chăm sóc nó suốt đời sao ? Ta làm như vậy cũng là muốn tốt cho con "
- " Vì muốn tốt cho con , haha . Con còn phải cảm kích mẹ sao ? Con cho mẹ biết dù hai chân Engfa tàn phế hay cả đời ngồi xe lăn con cũng sẽ không bỏ cô ấy , con muốn đi Mỹ tìm Engfa "
- " Được , con đi đi , đi rồi thì đừng quay lại , ta coi như chưa sinh ra con "
Charlotte nghe mẹ nàng nói xong cũng không quay đầu lại trực tiếp đẩy cửa đi , nàng không muốn thỏa hiệp , nếu như từ bỏ vậy thì coi như là mất Engfa vĩnh viễn . charlotte lái xe trở lại nhà của mình , trước tiên tìm hộ chiếu bỏ đã lâu , sau đó lên mạng đặt vé máy bay đi Mỹ sớm nhất , đúng ! Nàng phải đuổi theo bắt cái kẻ ích kỷ nhát gan kia về . ' Engfa , lần này liền đến lượt em tìm chị , em không muốn kiếp sau , em chỉ muốn kiếp này , chị phải đợi em , nhất định phải đợi ' . Lúc này trên bầu trời yên tĩnh , máy bay vững vàng lướt gió , thế nhưng trái tim Engfa chưng từng yên lặng , từng trận quặn đau , quặn đau . Từ khi về Thái Lan đến giờ cũng không phải lâu lắm , cô ban đầu chỉ muốn trở lại quê nhà làm công việc yêu thích , trong người chỉ mang theo nhiệt huyết tuổi trẻ chứ không hề kỳ vọng ở nơi này phát sinh tình cảm ghi lòng tạc da . Lúc còn ở trường học bởi vì dung mạo cuốn hút nên thường xuyên tỏa sáng , vì lẽ đó cô rất được hoan nghênh , bất luận là nam hay nữ thỉnh thoảng sẽ biểu lộ với cô , đối với chuyện này cũng thành quen . Engfa chưa bao giờ động tâm với ai , Chompu đã từng hỏi cô yêu thích nam hay nữ , cô không trả lời được , bởi vì cô cũng không biết xu hướng tính dục của mình ra sao , chỉ biết là yêu thì sẽ yêu , không quan hệ đến giới tính . Cho đến ngày gặp phải nữ bác sĩ ngoài lạnh nhưng nội tâm hừng hực kia thì trái tim của cô đập mãnh liệt , lúc đó chỉ cảm giác tế bào toàn thân bỗng chốc nở ra . Sau đó Chompu biểu lộ thì cô mới ý thức được chính mình đối với người kia là thứ tình cảm mà mọi người hay gọi là ' tình yêu ' , không thấy được sẽ mong nhớ , chỉ muốn đem đối phương làm của riêng , người khác liếc mắt một cái mình cũng sẽ ghen . Ban đầu nghĩ rằng mình đây là đơn phương , lại không nghĩ rằng đối phương cũng có cảm giác với mình , nhưng lúc đó cô lại lùi bước , cô không có dũng khí thổ lộ tình cảm của mình . Mãi đến tận khi lần đó xảy ra bất trắc mới chính thức ý thức được mình không thể mất đi nàng . Sau lần bày tỏ đó cứ thể đến ở cùng nhau , hai người cũng không biết con đường phía trước khó khăn thế nào , hạnh phúc không phải tất nhiên mà có được , hạnh phúc có hạn , dù cho đã hóa giải hiểu lầm cuối cùng kết cục vẫn là chia lìa . Chia tay , xóa đi ký ức , bao nhiêu bữa tối ấm áp khó có thể nói quên là quên , không còn bên nhau nữa , chỉ còn lại nỗi buồn sâu thẳm . Hồi ức ngọt ngào giờ đây là những hình ảnh dằn vặt tâm can , Engfa trên trán đổ mồ hôi lạnh , toàn thân run run , trong miệng nôn ra một mùi tanh . Bà Waraha ở bên cạnh sợ hãi , cho rằng cô khó chịu muốn nên lấy túi nôn mang đến cho cô .
" Phụt "
chỉ thấy trong túi là chất lỏng đỏ tươi , miệng của Engfa còn tơ máu , sắc mặt trắng xám .
- " Engfa , con đừng doạ mẹ , để ta đi hỏi xem có bác sĩ hay không "
Engfa suy yếu đưa tay kéo bà Waraha sốt ruột tìm bác sĩ :
- " Mẹ , con không có chuyện gì , con ngủ một hồi là tốt rồi "
- " Nhưng con nôn ra máu , lỡ có chuyện gì thì sao ? "
- " Thật không có chuyện gì , nôn ra thoải mái hơn nhiều "
- " Vậy con phải đồng ý ta xuống máy bay liền đi bệnh viện kiểm tra "
- " Dạ , được "
Nói xong Engfa nhắm hai mắt , lông mày của cô vẫn chau lại chưa từng thả lỏng . 5h chiều máy bay an toàn hạ cánh xuống sân bay bên Mỹ , ông Waraha đã ở sân bay Los Angeles chờ đợi hai người , nhìn thấy con gái được đẩy trên xe đi ra mặc dù tâm lý đã chuẩn bị nhưng đôi mắt không cách nào ngăn nổi nước mắt .
- " Ba , con đã trở về ! "
- " Trở về là tốt rồi , cha đã liên hệ cho con một bệnh viện , bác sĩ khoa chỉnh hình là anh họ một vị khách hàng của ba , phương diện chữa trị này ông ấy rất có uy tín , ngày kia sẽ mang con đến đó "
- " Cảm ơn ba "
- " Cha và con còn cảm ơn cái gì , chờ chân con khỏe mạnh ta sẽ chính thức đem công ty giao cho con quản lý , bộ xương già này cũng nên về hưu "
- " Ba vẫn còn trẻ , con kinh doanh lại không giỏi , sau này bàn tỉnh lại "
- " Cũng được , đều nghe lời con , con gái của ta là lớn nhất , công ty lúc nào cũng mở cửa chào đón thiên kim của ta . Dân Mỹ hoan nghênh con trở về ! "
Bị ông Waraha trêu chọc Engfa nét mặt tái nhợt mới có chút nụ cười . Sau khi đem hành lý đặt lên xe bà Waraha cố ý muốn dẫn Engfa đi bệnh viện trước tiên kiểm tra thân thể , nếu không bà thực sự không yên lòng . Cuối cùng vẫn là đi bệnh viện một chuyến , kết quả kiểm tra biểu hiện không có gì lo ngại bà Waraha mới thở dài một hơi , lúc trở về biệt thự đã là chạng vạng tối , quản gia Mary đã chuẩn bị bữa tối chờ mọi người .
- " Oh ~ Baby , welcome back ! Are you ok ? "
Mary cúi người đau lòng ôm Engfa hỏi .
- " I ' m fine ! Don't worry ! "
Bị đẩy đến trước bàn ăn , Engfa thấy một bàn đều là món mình thích , thế nhưng giờ đây một điểm hứng thú cũng không xuất hiện trong đầu cô . Mỗi người trong nhà nhìn Engfa dáng vẻ như vậy trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu . Người một nhà hiếm thấy có dịp ngồi cùng một chỗ ăn cơm , ông bà Waraha không ngừng gắp thức ăn cho cô , cô động vài đũa thì ngưng hẳn :
- " Ba mẹ , con no rồi , con mệt muốn về phòng trước "
- " Được rồi , nói Mary đẩy con lên phòng đi , con hiện tại còn chưa đi lại thuận tiện , chân trái tận lực không nên chạm nước , có muốn mẹ giúp con tắm không ? "
- " Mẹ , không cần , hai tay của con vẫn còn mà , một chân cũng có thể dùng được , con không quen người khác phục vụ mình "
- " Bây giờ còn thẹn thùng cái gì , ta là mẹ ruột cũng không được sao , phỏng chừng chắc chỉ có Charlotte của con ..."
Bà Waraha vừa mới liền ý thức được mình đang nhắc đến điều cấm kỵ bà lập tức gọi Mary tới đẩy cô vào phòng . Khi Engfa nghe mẹ mình nhắc đến cái tên quen thuộc lòng vẫn không khỏi hồi hộp , không biết hiện giờ người đó thế nào , phỏng chừng đang hận mình chết đi được . Cũng được , hận là được rồi , hận xong sẽ buông tay . Chờ Mary đi rồi , Engfa đem áo khoác trên người cởi ra , lăn xe vào nhà phòng vệ sinh . Khăn mặt mọi thứ đều tỉ mỉ đặt ở nơi cô có thể với tới , trước tiên cô liền rửa mặt . Thế nhưng muốn tắm vẫn là rất bất tiện , Engfa vất vả dùng hai tay đẩy lên chống đỡ đùi , nhảy lò cò đến vòi hoa sen đơn giản tắm một cái , sau đó cầm khăn mặt tắm bên cạnh lau khô thân thể , mặc vào áo tắm chuẩn bị ngồi trở lại xe . Do sơ ý một chút mà trượt chân cả người ngã nhào trên đất , một trận đau xót ruột . Người bên ngoài nghe được động tĩnh lập tức vọt vào đỡ cô ngồi lại trên xe lăn , chỉ thấy hai tay và cằm của Engfa bị trầy một lớp da .
- " Con nhất định phải cậy mạnh như thế hả , trên người con chổ nào ta chưa từng thấy , còn không cho ta tắm cho con , con muốn đau lòng ta phải không ? Sau này mặc kệ , con sau này do ta tắm cho , không phản bác , khi nào con khỏe thì thôi "
Bà Waraha đỏ mắt quở trách . Engfa yên lặng nghe mệnh lệnh , cô bị đẩy mạnh vào phòng cho mọi người băng bó , trên đường đi không có phản ứng thậm chí ngay cả đau cũng không cảm thấy . Sau khi làm xong tất cả , bà Waraha đỡ cô lên giường , đắp kín mền , ở trên trán hạ xuống nụ hôn :
- " Bảo bối , không nên nghĩ quá nhiều , cha mẹ nhất định sẽ chữa lành chân cho con . Ngủ ngon ! "
Lúc này ở Thái Lan Charlotte chuẩn bị xuất phát , kỳ thực nàng tối ngày hôm qua một đêm không ngủ , hy vọng trời mau sáng , nàng cảm thấy một khắc cũng chờ không được . Bởi nàng cũng không biết Engfa ở đâu trên đất Mỹ , điện thoại của cha mẹ Engfa nàng cũng không có , nếu cứ như vậy đi qua đó không phải biện pháp hay . Trước tiên đến công ty tìm Chompu . Khi Chompu biết được nàng muốn đi Mỹ tìm Engfa , phản ứng đầu tiên chính là :
- " Charlotte , cô điên rồi sao ? Nơi đó cô không quen ai , làm sao qua bên đó ? "
- " Lúc bắt đầu yêu cô ấy thì tôi đã điên đến hết đường cứu chữa rồi , tôi không nghĩ nhiều như vậy , tôi nhất định phải tìm cô ấy nói rõ ràng "
- " Cô sao phải khổ vậy chứ ? Cậu ấy muốn tránh cô , cho dù cô tìm tới nhà thì làm sao , cậu ấy khẳng định cũng sẽ không gặp cô "
- " Một lần không được thì hai lần , hai lần không được thì một năm , hai năm , tôi không tin cô ấy độc ác như vậy , Engfa yêu tôi . Chompu , tôi cầu cô nói cho tôi địa chỉ được chứ ? "
Thấy Charlotte như vậy Chompu không đành lòng nên ghi số điện thoại của bà Waraha cho nàng , nhìn nàng bóng dáng tự tin rời đi , Chompu thở dài . Một người bên kia si tình lùi một bước , thật không biết nên làm thế nào cho phải , rõ ràng đã cắt đứt tình cảm , lẳng lặng một mình chôn vùi yêu thương . Trải qua 12 giờ bay , Charlotte mang nét mệt mỏi xuống máy bay . Đây là một nơi xa lạ , cũng còn tốt là nàng biết nói tiếng Anh nên có thể giao lưu . Vừa xuống máy bay Charlotte khởi động máy gọi vào nhà Engfa , nghe điện thoại chính là một nữ nhân nói tiếng Anh , đối phương sau khi nghe nàng nói chuyện thì đi gọi bà Waraha đến .
- " Hello ! "
- " Dì à , con là Charlotte "
- " Con làm sao biết điện thoại nhà chúng ta , con gọi điện thoại đến có chuyện gì sao ? "
- " Dì , con hiện tại ở Mỹ , con muốn gặp P'Fa , dì có thể nói cho con biết địa chỉ nhà hay không ? "
- " Cái gì ? con đến Mỹ ? "
Lúc này vừa vặn Engfa đẩy xe từ hoa viên trở về , nhìn thấy mẹ mình đang dùng tiếng Thái nói chuyện điện thoại , liền hỏi là ai gọi đến . Bà Waraha che ống nghe nhẹ giọng nói :
- " Charlotte đến Mỹ , nó nói muốn gặp con "
- " Mẹ nói với cô ấy con sẽ không gặp cô ấy , nói cô ấy trở về đi "
Nói xong cô gọi Mary đẩy mình trở về phòng .
- " Charlotte , Engfa hẳn là ở trong thư đã nói rõ ràng rồi , con cũng đừng chấp nhất như vậy , nó tạm thời không muốn gặp con , ta khuyên con nên trở về đi "
- " Không ! con không gặp cô ấy con sẽ không về "
- " Haizzz , đứa nhỏ này , cứng đầu làm gì , nghe dì một câu , trước tiên con về nước đi , chờ nó tâm tình khá một chút ta sẽ gọi điện thoại thông báo cho con đến nói chuyện , con thấy thế nào ? "
- " Hôm nay dù như thế nào con phải gặp được cô ấy , dì , phiền dì để con gặp Engfa một lần đi , một lần thôi "
Cuối cùng bà Waraha vẫn nhẹ dạ cho nàng địa chỉ nhà , Engfa sau khi biết được tức giận khoá cửa phòng không để ý đến mẹ mình . Cô ở trong phòng nhưng không cách nào định tâm xuống , muốn ngủ cũng ngủ không được , cứ như thế thẳng tắp ngồi nhìn trước cửa sổ đờ ra , nếu như Charlotte đến đây thì nên nói cái gì bây giờ ?
************************************
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro