ℂ𝟜: Sự khinh miệt
Ngày kiểm tra định kỳ đã đến, không khí trong trường trở nên nặng nề và căng thẳng. Mọi người tụ tập ngoài hành lang phòng thi, im lặng, nhìn nhau với ánh mắt vừa lo âu vừa căng thẳng. Những học sinh đứng im lặng, tay cầm cuốn sách vở, các tờ giấy đề cương đã được cất gọn vào trong cặp, chỉ còn lại một số học sinh cố gắng lướt qua lại những kiến thức cuối cùng trong đầu, như thể mọi thứ đã sẵn sàng cho bài thi.
Những bước chân vội vã, tiếng thì thầm và tiếng gõ bút nhẹ lên bàn tạo nên một không gian huyên náo trước giờ thi. Một giáo viên giám thị bước vào phòng thi, tay cầm sổ điểm danh, ánh mắt lạnh lùng, kiểm tra số báo danh của từng học sinh. Cô giáo nhìn qua tất cả, tay cầm phấn viết những dãy số dài ngoằng trên bảng, mỗi con số là một số báo danh, mang một sự nghiêm túc và trịnh trọng.
"Mời các em bước vào phòng thi."
Lời thông báo vang lên rõ ràng, mang theo một chút áp lực, khiến không khí trở nên lắng đọng.
Các học sinh bắt đầu di chuyển vào phòng thi với bước chân nhanh chóng, mỗi người cố gắng giữ bình tĩnh nhưng không thể giấu được chút căng thẳng trong ánh mắt. Từng chiếc cặp sách được mở ra, những cây bút, thước kẻ, giấy nháp, tất cả được chuẩn bị sẵn sàng. Mọi người cố gắng ngồi đúng vị trí, mắt không rời khỏi chiếc đề bài được phát ra.
---
Những ngày sau kỳ thi, không khí trong lớp học vẫn như thường lệ, nhưng có một điều gì đó lạ lùng, căng thẳng và nặng nề. Dù mọi người đều cố gắng tập trung vào việc chờ đợi kết quả và chuẩn bị cho những bài kiểm tra tiếp theo, nhưng cái năng lượng căng thẳng ấy vẫn hiện hữu, khó mà không nhận ra.
Một số học sinh vẫn còn cảm giác lo âu, không dám thả lỏng hoàn toàn, trong khi những người khác đã quay lại với nhịp học bình thường. Những câu chuyện về kỳ thi, những mẩu chuyện cười hay những lời than thở về đề bài khó khăn vẫn được trao đổi, nhưng không còn cảm giác nặng nề như trước nữa. Dường như không khí vẫn bị nén lại, như thể sự lo lắng của kỳ thi vẫn còn đọng lại trong không gian.
Kể từ hai tuần vừa qua, các bài kiểm tra hàng tháng đã xong, Haeun và nhóm bạn tự thưởng cho mình một bữa xả stress bằng cách đi ăn và dạo quanh trung tâm mua sắm lớn của Seoul ngay gần trường.
"Ước gì Toán biến mất ra khỏi cuộc đời tôi huhu..." Hye Sun than vãn.
"Ước gì Toán nắm tay Lý và dắt theo Hóa rồi đưa cả Sinh học lên thiên đường luôn." Heidi tiếp lời, giọng đầy bất mãn.
"Chuẩn bị đi rút học bạ là vừa, tặng một vé đăng xuất khỏi trường." Yerin bất lực nói.
"Nói vậy đi xong hồi phát bài toàn 80, 90, 100 điểm. Mấy chị toàn là mồm điêu."
Yerin thụi nhẹ vào bắp tay cô. Đanh mặt nói: "Em chẳng biết gì cả, nếu điểm cao là được xếp lại lớp đấy. Năm ngoái chị thi không tốt bị một dấu kết tủa chuyển xuống... Lần này chị phải điểm xuất sắc mới chung lớp với crush được." Nói tới đây bỗng nhiên khuôn mặt trở nên sáng bừng lên.
"Mê trai đầu thai đâu cho hết trời. Hứng nước dãi giùm. Gớm!" Hye Sun liếc mắt, thái độ với Yerin.
"Cậu á hả soi gương đi rồi nói tớ nhá!"
Yerin lấy gương luôn mang bên mình ra, chăm chú nhìn một hồi chốt một câu: "Chẳng thấy gì ngoài sự xinh đẹp mỹ miều này."
"Em thấy người đẹp gái bao giờ chưa?"
"Người đẹp gái đang đứng trước mặt em nè!"
"Aww, em đúng là biết điều hơn hai mẻ kia nhiều."
Quán KFC nổi tiếng gần trường là điểm đến quen thuộc của nhóm. Không gian trong quán vẫn giữ được sự ấm cúng, với những bàn ghế gỗ mộc mạc và mùi gà rán thơm phức lan tỏa trong không gian, chỉ cần bước vào cửa thôi, cái mùi hương đầy cám dỗ ấy ngào ngạt xông lên mũi, khó mà cưỡng lại được sức hút của đồ ăn.
Mọi người nhanh chóng ngồi vào bàn, chia nhau tiền nong để không ai phải gánh quá nhiều. Cặp Yerin và Hye Sun nhận phần trả tiền cho món gà, còn cặp còn lại lo phần trà sữa.
Trong lúc chờ đồ ăn, tiếng cười rộ lên khi mọi người bắt đầu kể những mẩu chuyện về kỳ thi vừa qua. Không khí đã không còn căng thẳng như lúc ở lớp học, thay vào đó là những khoảnh khắc thư giãn, vui vẻ. Yerin, tay cầm ly trà sữa trân châu đường đen thơm lừng, nhoẻn miệng cười.
Mọi người không ngừng trao đổi những câu chuyện vui nhộn về kỳ thi và những kế hoạch cho kỳ thi tiếp theo, nhưng không khí lúc này đã khác hẳn. Không còn sự căng thẳng, thay vào đó là sự thoải mái, bình yên giữa những bữa ăn và tiếng cười.
Từng ngụm trà sữa ngọt ngào, từng miếng gà rán giòn tan như xua đi những mệt mỏi còn sót lại. Những cảm xúc bồng bột và lo âu từ kỳ thi trước giờ chỉ còn là những ký ức mờ nhạt.
Bữa ăn kết thúc, cả nhóm kéo nhau đến trung tâm thương mại mua sắm một số đồ dùng cá nhân. Haeun đi theo nhóm, cảm nhận không khí náo nhiệt của khu trung tâm với ánh đèn sáng rực. Họ lướt qua các cửa hàng, xem qua những món đồ xinh xắn và cười đùa với nhau, thỉnh thoảng thử đồ mới.
Thế quái nào, oan gia ngõ hẹp là có thật, chỉ một lúc sau, cô nhận thấy một bóng người quen thuộc từ xa: Gyuri, đang cùng một nhóm bạn đứng gần quầy giày thể thao. Vô tình bốn mặt chạm nhau, vừa nhìn thấy Yerin, cô ta chào hỏi khiến người khác cảm thấy không khỏi giả tạo và sượng trân, hơn nữa cô ta như thể chẳng để trong mắt. Khỏi đoán cũng biết Gyuri dễ dàng gì mà lại để yên lướt qua bọn họ được.
"Ôi Haeun, nghe đồn em là học sinh mới à? Lạ thật, không nghĩ em lại có thể chơi cùng Yerin và Hye Sun, lại còn cùng phòng cơ."
Haeun cảm nhận rõ sự mỉa mai trong giọng nói của Gyuri. Cô im lặng, chỉ hơi nhướn mày một chút, không muốn làm ầm ĩ giữa chốn đông người.
Gyuri được nước lấn tới cao giọng đầy châm chọc:
"Thật sự không hiểu, tại sao cô lại có thể xuất hiện ở đây với họ, môi trường này tuy hòa đồng nhưng mà khó mà hòa tan lắm đấy. À, phải rồi," ngó sang Yerin và Hye Sun "hai người có nghe câu: Ngồi trên cao, nhìn xuống thấp* không?"
Ngồi trên cao, nhìn xuống thấp: chỉ sự khác biệt giữa các đẳng cấp trong xã hội, thường được dùng để mô tả thái độ coi thường, không muốn giao du với người có địa vị thấp hơn.
Yerin, nghe thấy lời của Gyuri, tiến lên một bước chắn trước Haeun, nắm chặt cổ tay Haeun, vốn trước đây Yang gia và Seo gia là kẻ thù không đội trời chung nên chẳng kiêng nể gì nhau:
"Tiểu thư Seo à, cha mẹ cô không dạy cách đối nhân xử thế à, nhớ uốn lưỡi bảy lần trước khi nói nhé. Sự quan tâm của cô thật thừa thãi đấy."
Hye Sun cũng không thể im lặng, nàng ta nhìn thẳng vào Gyuri, lạnh lùng đáp:
"Gyuri, cô có thấy có mùi thum thủm ở đâu đây không, hít chung bầu không khí với cô ngạt chết mất."
Gyuri dù không vui vẻ gì, nhưng cũng chỉ nhìn họ một lúc rồi quay đi, không còn muốn nói thêm lời nào. Nhóm bạn vì không muốn mất hứng đi mua sắm liền ra hiệu muốn Gyuri rời đi, dẫu không cam tâm nhưng trước khi rời đi, cô ta còn ngoái lại cười méo xẹo, quăng lại một câu:
"May mắn cho cô HAEUN. Về phần các người chỉ là... đừng khiến bản thân mình phải thiệt thòi thôi."
Yerin không thèm để tâm đến câu nói cuối cùng của Gyuri, ra hiệu cho nhóm bạn tiếp tục đi mua sắm. Hye Sun cười giả lả an ủi cô, dường như sợ cô buồn lòng.
"Đừng bận tâm đến mấy lời lẽ của cô ta."
Haeun, đứng im lặng trong một khoảnh khắc, cảm thấy lòng mình ngổn ngang. Cô nhìn Yerin, Hye Sun, và Heidi, lòng dâng lên một cảm giác ấm áp. Chắc chắn, ở đây, ít nhất cô không cô đơn. Nhưng cùng lúc đó, trong lòng cô lại có một sự lo lắng mơ hồ, về việc liệu cô có thể tiếp tục tồn tại trong cái thế giới này mà không đánh mất chính mình hay không?
---
Khi quay về ký túc xá, cả nhóm đều im lặng, nhưng ai cũng cảm nhận được một sự thay đổi khác thường. Để điều hoà lại không khí Heidi chọt câu: "Nãy giờ ruồi bu ngứa tai quá mấy chị em!". Cả nhóm đồng loạt bật cười, sự thoải mái lại quay về.
Haeun nhìn về phía hoàng hôn khuất dạng, lòng cô lại mơ hồ, không biết có phải đó là cái giá phải trả khi sống trong một xã hội đề cao vật chất không? Những lời nói của Gyuri không thể khiến cô chao đảo, nhưng không hiểu sao, chúng cứ văng vẳng trong tâm trí cô. Cô chỉ hy vọng mình sẽ không phải trả giá quá đắt cho những sự lựa chọn sau này.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro