Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 38

Park Jimin là cựu học sinh, tuy rời trường đã lâu nhưng anh vẫn còn nhớ rõ đường đi của nơi này. Dẫn Taehyung đi đến lầu cao nhất của dãy nhà B, một người là thiếu gia Park, một người là gia chủ họ Kim nên không ai dám ngăn cản, thậm chí còn hỏi có cần họ đi theo không. Park Jimin từ chối, cả hai im lặng đến khi lên đến sân thượng.

Gió lạnh thổi qua gương mặt anh, hơi rát. Rút điếu thuốc, đốt lên, rít một hơi, Jimin ngửa đầu nhả khói. Đưa điếu thuốc cho Taehyung, hắn lắc đầu "Tôi đang cai".

Jimin "ồ" một tiếng, lại rít thêm một hơi "Vì Hoseok", câu nói mang tính khẳng định. Taehyung không thèm vòng vo, xác nhận "Đúng".

Park Jimin biết được vì một lần Hoseok theo Jungkook đến "Mộng mơ", cậu trai nhăn mặt khó chịu khi vô tình hít phải khói thuốc, đến cả thằng trẻ trâu tập tành hút thuốc như Jungkook cũng đều phải giấu giếm hút sau lưng Hoseok. Jungkook nói nếu để Hoseok biết thì cậu ấy sẽ cạch mặt cậu cho coi. Thế nên Jimin nhiều lần đem việc này hăm dọa Jungkook, nếu nó dám phá đám anh và Hoseok.

Vất điếu thuốc trong tay xuống đất, dùng chân dậm lên. Jimin nhìn thẳng vào mắt Taehyung "Cậu có tình cảm với Hoseok, ý tôi là...không phải tình cảm gia đình..."

"Tôi yêu Hoseok" Taehyung sửa lại, đôi mắt nhỏ hẹp của Jimin mở to, anh biết mình đoán không sai, nhưng Taehyung lại thẳng thắng như vậy. Bàn tay đặt trên lang cang bất giác nắm chặt lại, Jimin giọng điệu lạnh lùng "Cậu là cậu của em ấy".

Taehyung nhếch môi "Cậu nuôi, tôi và Hoseok không cùng huyết thống". Jimin cố gắng không để cơn tức giận của mình bùng nổ mà đẩy người bạn thân từ sân thượng rơi xuống đất "Nhưng ít nhất trên giấy tờ cậu và em ấy vẫn là cậu cháu. Luật pháp không cho phép loạn luân!"

Jimin trừng mắt với tên đang treo lên gương mặt bất cần "Ở Hàn Quốc, Kim Taehyung tôi chính là pháp luật".

Sát khí bắng ra bốn hướng, trước áp lực giết người từ Taehyung, Jimin cũng không chịu thua, anh gằn giọng "Tôi cũng có tình cảm với Hoseok".

"Thì sao? Cậu định lấy cái ơn nghĩa cứu mạng tôi để tôi nhường em ấy cho cậu à?" Taehyung quay người đối diện với Jimin, khí thế cao ngạo một lần nữa tỏa ra. Khiến Jimin như nhìn thấy vị gia chủ họ Kim tàn bạo, nhẫn tâm giết người như ngóe chứ không còn là một người bạn của anh nữa "Tôi đã trả ơn cậu đủ rồi. Nếu không có tôi, cậu nghĩ cậu có tung hoành bằng ấy thời gian mà không bị ông già mình bắt đem về à".

Taehyung nói không sai, Park Jimin có thể yên tâm làm điều mình thích không phải nhờ người bạn này chống lưng cho mình sao. Jimin năm ấy tiện tay cưu mang cậu ta một thời gian ngắn, hắn lúc đó chỉ là một thằng nhóc chưa đầy hai mươi, vậy mà còn dùng giọng điệu cam đoan sẽ trả ơn với anh. Jimin gật đầu cho có chứ một công tử quen sống trong giàu sang, mặc dù ba Park có đuổi anh ra khỏi nhà thì mẹ và dì cũng luôn có cách "tiếp tế" cho đứa con này, thế nên Jimin càng không tin lời hứa của thằng nhóc trạc tuổi mình.

Jimin đã kinh ngạc vô cùng khi thấy Kim Taehyung xuất hiện ở buổi tiệc của nhà họ Kim, buổi tiệc chào mừng gia chủ đời tiếp theo của gia tộc cổ xưa này. Gương mặt non nớt trở nên thành thục, từng bước chân ngạo nghễ ngồi lên vị trí cao nhất. Hắn là một kẻ trọng chữ tín, bằng chứng là sau này dù Park Jimin có làm gì đi nữa đều có Taehyung giúp mình thu dọn tàn cuộc.

Thêm nữa anh không phải là thằng thiếu gia ăn chơi trác tán như bao người nghĩ, anh chỉ đang thu mình chờ đợi. Đừng tưởng nhà họ Park luôn luôn sống giữ mình thì bên trong cũng như vậy, chú hai chú ba của anh luôn không phục khi đứa con út là ba anh có thể làm gia chủ tiếp theo. Vậy nên Jimin càng ăn chơi quậy phá, bọn họ mới càng yên tâm.

Taehyung trong tối giúp anh bày binh bố trận, một mẻ tiêu diệt tận gốc mấy người anh em họ không biết thân phận, vì lão gia Park là một người mềm lòng. Park Jimin trong mắt mọi người thân thiện dễ mến, thích đùa giỡn thật chất nội tâm anh  không thua kém gì người bạn Kim Taehyung. Vẫn nói vật họp theo loài, người phân theo nhóm, đó cũng là lí do ngoài việc làm bạn với Kim Taehyung, anh còn nhận được sự nâng đỡ của hắn.

Park Jimin coi hắn là anh em tốt, và ngược lại. Bọn họ tự biết cách không chạm vào điểm mấu chốt của đối phương, ranh giới rạch ròi chính là thứ khiến tình bạn của hai "con sói điên" này kéo dài tới bây giờ. Nhưng bây giờ thì không, Hoseok là người cả hai đều muốn có. Nếu là người khác thì Jimin không ngần ngại dùng hai tay dâng cho hắn, còn cậu trai thì không thể được. Bên cạnh Taehyung, quá nguy hiểm. Anh làm sao cho phép tính mạng Hoseok ngày nào cũng đều trong tình trạng ngàn cân treo sợi tóc, chưa nói Jung Hoseok là người đầu tiên anh thật lòng thật dạ muốn cùng cậu trai nắm tay nhau đến cuối đời.

"Ở cạnh tôi Hoseok sẽ an toàn, tôi nghĩ cậu biết tình cảnh bản thân như thế nào mà?" Jimin gầm gừ, gương mặt Taehyung không rõ cảm xúc "Cậu nói xem, nếu không có tôi thì cậu sẽ dùng cách gì để bảo vệ Hoseok khỏi ba cậu? Ông Park sẽ cho phép đứa con duy nhất cưới một người con trai à? Tất nhiên là không, kể cả nhà họ Jeon".

Taehyung một câu nói thức tỉnh cả Park Jimin lẫn thằng nhóc em họ của anh, bọn họ đều có ý với Hoseok. Trách không được, bé cưng nhà hắn quá mê người, thu hút một lũ ong bướm không nên có.

Jimin bị hắn nói hơi khựng lại, nhưng vẫn cắn răng không chịu thua "Cậu nghĩ Hoseok em ấy sẽ đồng ý bên cạnh cậu à? Bất quá tôi có thể bỏ nhà họ Park cũng sẽ đưa em ấy đi".

Chà, khiến một tay chơi như Park Jimin khuất phục, cục cưng của hắn đúng là có bản lĩnh. Nhưng vốn dĩ Park Jimin đã thua ngay từ khi bắt đầu rồi. Thấy Taehyung vẫn bảo tri im lặng, giọng anh hơi có chút cầu khẩn "Tôi yêu em ấy, yêu em ấy từ ngay cái nhìn đầu tiên"

"Còn tôi dùng mười năm để bảo vệ Hoseok, cậu nghĩ tôi có thể buông tay được không?"

Mặc kệ Jimin gần như chết đứng khi nghe hắn nói, Taehyung quyết định rời đi. Hắn không rảnh đi ngăn cản, hắn bây giờ muốn gặp Hoseok hơn, hắn lại nhớ cậu trai mềm mại thoang thoảng mùi vanilla thơm phức. Khi Taehyung quay lại mọi thứ đã xong, phụ huynh đã ra về ít nhiều. Hoseok đã thay đồ nhưng chưa kịp tẩy đi lớp trang điểm.

Min Yoongi chứng kiến trọn vẹn tiết mục của cậu trai, bản thân hắn luôn biết người con riêng này của vợ mình chính là một thiên sứ xinh đẹp nhất. Để rồi bây giờ hắn nhận ra, Hoseok thậm chí còn có thể dùng nhan sắc của mình thay vì lưỡi dao bén nhọn, giết chết hắn. Cậu trai không biết khi nãy trên sân khấu mình có bao nhiêu quyến rũ, một con thiên nga kiêu kì và đầy mê hoặc. Để khi trút bỏ đi bộ trang phục kia, cậu lại quay về một Hoseok thiện lương và đáng yêu.

Mẹ cậu đã quay lại hết màn trình diễn của con mình, khen không dứt miệng "Anh thấy Hobi của chúng ta không, thằng bé hôm nay chính là một ngôi sao sáng đó. Mẹ tự hào về con lắm, mẹ sẽ gửi đoạn video này cho bà ngoại, hẳn bà sẽ thích lắm".

Bà ngoại vô số lần đem hình cậu đi khoe đầu làng cuối xóm ở Gwangju, mỗi lần cậu về thăm bà thì cô chú bác hàng xóm liên tục khen cậu là bé ngoan, còn cho một đống bánh kẹo ăn không hết. Nghĩ thế má Hoseok nhịn không được hơi đỏ, đôi mắt lúng liếng nhìn mẹ . Min Yoongi mê muội quan sát cậu trai, hắn thấy ham muốn trong mình mỗi lúc một cao.

Bởi vì Kim Taehyung đi công tác nên hắn đã nói với mẹ cậu rằng hãy đưa Hoseok về mấy ngày, tránh cậu trai phải cô đơn. Kim Sunhee dĩ nhiên cực kì tán thành, nhưng cậu trai chỉ đến ăn cơm rồi về, không có ý định sẽ ngủ lại.

Min Yoongi đố kị, hắn đố kị thứ tình cảm Hoseok dành cho Kim Taehyung. Hắn nhìn ra được, giữa hai người có thứ tình cảm đáng lẽ không nên có. Mặc dù bản thân hắn không tốt đẹp hơn Kim Taehyung, nhưng không có nghĩa hắn cho phép bản thân đứng nhìn Hoseok ngã vào vòng tay của "em vợ".

Tay như thể vô tình xoa lên mái đầu vẫn còn kẹp ghim cố định, hắn cười dịu dàng "Hôm nay con thật sự làm rất tốt".

Huening Kai thấy ba mẹ idol đều có mặt ở đây, đúng là một gia đình cực phẩm, ai cũng đẹp hết trơn. Cậu bé hớn hở hỏi "Mọi người muốn chụp ảnh gia đình không ạ", hỏi xong huơ huơ máy ảnh trên tay.

Hoseok thấy ý kiến không tệ, Kim Sunhee cũng thấy thế. Để Hoseok đứng chính giữa, bà và chồng đứng hai bên. Cậu trai một tay ôm cánh tay mẹ mình, đầu tựa lên vai bà, dượng Min thì vòng qua ôm bả vai cậu. Hueng Kai đếm một, hai, ba cả nhà đều nở nụ cười tươi nhìn vào máy ảnh.

Chụp xong cậu trai đã thấy cậu Taehyung đang đứng góc trái nhìn mình, Hoseok vội bỏ tay mẹ ra kéo nhóc Kai ngáo ngơ đi lại "Em chụp cho anh với cậu Taehyung nha".

Taehyung nghe thế tìm lấy bàn tay của cậu trai, nắm lấy. Hoseok không nghĩ nhiều, cười ngọt ngào nhìn hắn, ngay lúc ấy Taehyung cũng đưa đôi mắt cưng chiều nhìn cậu. Huening Kai bắt trọn khoảnh khắc tình cảm đó qua một cú bấm máy thần thánh, Hoseok ngạc nhiên "Nè anh chưa chuẩn bị đó, làm lại đi".

Cu cậu thầm nghĩ, tấm hình vừa rồi dư sức đá hết mở ảnh cậu nhóc chụp từ tối giờ ra chuồng gà. Nhưng idol đã nói không thể không nghe, cậu nhóc ngoan ngoãn chụp lại khi cả hai đã nhìn vào máy ảnh. Một mềm mại ấm áp, một cứng rắn lạnh lẽo, vậy mà bức ảnh là hòa hợp đến không ngờ.

——————————————————————

Nói là off chứ thật ra chỉ là không thể mỗi ngày 1 chap được thôi, mình ngơi tay là mình up chap mời à :))) Bởi mới nhờ thời mài đít ở ghế nhà trường dã man 🥺

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro