Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 16

Jungkook đỡ Hoseok ngồi xuống giường, nhìn đôi môi khô khốc bị cắn lại khi cậu chạm qua vết thương của Hoseok, cậu trai thề, cậu nhất định sẽ giết thằng khốn nạn Kim Chanwoo. 

Cẩn thận cởi áo khoác ngoài ra, áo sơ mi bên trong đã thấm máu ở vùng tay áo. Jungkook xót xa cầm bông gòn có cồn lau rửa vết thương cho cậu. Dù Jungkook đã cố nhẹ nhàng nhưng Hoseok vẫn cảm thấy đau xót, không kiềm chế được hơi giật tay lại. 

Jungkook dỗ dành "Cậu ráng một chút, mình thấy vết thương khá sâu đó. Cậu không muốn đi bệnh viện nên chúng ta chỉ có thể tự sát trùng thôi". Nói rồi động tác tay cũng càng nhẹ hơn. Sau khi xong xuôi thì lưng Hoseok đã đầy mồ hôi lạnh, cậu nhờ Jungkook mở cửa tủ lấy cho cậu bộ quần áo nào cũng được. Hoseok muốn tắm sơ qua, muốn rửa trôi đi phần nào cảm giác ghê tởm vẫn còn tồn tại trong người cậu. 

Jungkook muốn trợ giúp nhưng cậu tự chối, Hoseok cho cậu một nụ cười yên tâm "Mình sẽ ra nhanh thôi" liền đóng cửa nhà vệ sinh. 

Hoseok cởi chiếc áo sơ mi, tấm lưng trơn nhẵn trắng nõn lúc này xuất hiện vài vết bầm đen chướng mắt. Hoseok không dám kì cọ quá mạnh vì cảm giác đau nhức khiến cậu trai thở lên từ hơi khó nhọc. Cắn răng tắm táp cho bản thân thật nhanh, mặc lên bộ đồ bằng lụa mềm mại.

Cảm thấy biết ơn khi Jungkook đã chọn cho cậu một bộ pyjama thay vì bộ đồ chất vải xô thô ráp. Nếu không khi chúng nó ma sát với vết thương Hoseok chỉ có thể rên rỉ đau đớn. Jungkook đỡ cậu nằm xuống, gương mặt nhỏ xíu bình thường hồng hào bây giờ vì đau mà trắng bệch làm cậu trai đau lòng biết bao nhiêu. 

Trông chừng Hoseok ăn hết tô cháo đã được Jungkook nhờ dì giúp việc nấu từ lúc vừa bước đến nhà, để sẵn thuốc hạ sốt trên tủ đầu giường dặn dò "Nếu phát sốt thì cậu uống một viên nhé. Mình biết cậu không thích thú mấy cái thứ đắng nghét này nhưng nếu không muốn bỏ lỡ bài vở thì cố gắng một tí". 

Giọng nói dịu dàng truyền vào tai, Hoseok mệt mỏi gật đầu, đôi mắt từ từ khép lại. Jungkook hôm nay phải quay về nhà họ Jeon, nếu không phải mẹ cậu một khóc hai nháo ba thắt cổ thì cậu không có ý định về để ba mình gõ đầu mình đâu. Chưa nói Hoseok ra nông nổi như thế này, không biết dì Sunhee và chú Min có nổi hứng đi đâu đó với nhau bỏ mặt cậu ở nhà một mình không. 

Trước khi rời khỏi nhà Jungkook không quên dặn dò dì giúp việc, nếu khi dì chuẩn bị về mà ông bà chủ vẫn chưa về nhà thì phải gọi cho cậu gấp. Để lại số điện thoại của mình, cậu biết Hoseok không muốn làm phiền cậu nên chỉ có thể dùng cách này. 

Hoseok mê mang, cơ thể ể ẩm cùng cái trán nóng hừng hực. Cậu trai thấy người mình nặng trì, đầu như búa bổ, đến thở cũng khó khăn nữa. Jungkook là đồ miệng ăn mắm ăn muối, nói thôi bây giờ cậu sốt thật rồi nè. Kìm xuống cảm giác buồn nôn, Hoseok nuốt lấy viên thuốc đắng nghét để nó trôi xuống cổ họng. 

Mắt cậu nặng trĩu cả người như lò lửa, mỗi lần bản thân bệnh Hoseok đều rất dễ tủi thân. Đưa tay đỡ cái đầu nhức đến khó chịu, cậu lờ mờ nghe bên dưới nhà hình như hơi ồn ào thì phải, thậm chí có cả tiếng của mợ cậu? Vịn tường đi từng bước xuống nhà, âm thanh mỗi lúc một lớn.

Cậu thấy được người mợ lúc nào cũng xuất hiện trong những bộ váy áo đắt tiền, đầu tóc chỉnh chu vậy mà bây giờ trong bà ta thật...luộm thuộm. Đầu tóc bà ta rồi bù, gương mặt không son phấn lộ rõ vẻ mặt thiếu sức sống. Bà ta lúc này làm sao còn giữ được gương mặt thanh cao của mình nữa, không khác gì con mụ điên đang sấn tới phía mẹ cậu la hét "Cô kêu thằng con cô xuống đây, tôi muốn nó phải bồi tội với con tôi". 

Mặc dù người giúp việc không ngừng giữ lấy bà ta nhưng một khi con người mất đi lí trí thì đâu đó sức mạnh tiềm ẩn lại bùng lên. Hoseok mặc kệ cả cơ thể rệu rã chạy nhanh đến bên mẹ mình. Kim Sunhee vừa mới về, chỉ nghe người làm nói hôm nay Hoseok đi học về sớm, trên người còn bị thương. Bà chưa kịp lên thăm thằng bé thì người chị dâu này như phát điên lao vào nhà bà, nếu không có người làm cản lại thì chắc hẳn bà đã bị chị ta đẩy ngã. 

Phu nhân Choi không ngừng gào thét bắt bà phải giao Hoseok ra, Kim Sunhee không hiểu gì đã thấy Hoseok xuất hiện cạnh mình. Mắt bà ta long lên sòng sọc, hất ngã người hầu lao vào Hoseok "Thằng con hoang. Là do mày, chính là do mày mà con tao sống chết không rõ. Tao đáng lẽ phải dìm chết mày khi mày mới bước chân vào nhà họ Kim. Vì tao quá tốt bụng nên để con rắn độc như mày làm hại con tao". 

Móng tay dài của bà ta liên tục cào cầu vào người cậu. Hoseok vốn dĩ đầu óc nặng trịch không tỉnh táo do cơn sốt, không phòng bị bị bà Choi làm cho ngã xuống đất. Bà ta lúc này không còn là vị phu nhân danh giá nhìn đời bằng nửa con mặt, chỉ còn là một người phụ nữ tâm thần với ước muốn giết chết Hoseok. 

Kim Sunhee thấy thế nhanh chóng kéo bà ta ra khi cổ của Hoseok xuất hiện vài vết trầy rướm máu. Bà cho người làm giữ hai tay bà Choi, bà ta trong miệng không ngừng chửi rủa. Một cái tát tay rơi thằng vào mặt bà Choi khiến bà ta im bặt. Kim Sunhee tức giận, hai vai lên xuống liên tục "Chị phát điên đủ chưa? Tôi nể tình chị là chị dâu tôi nhưng không có nghĩa cho chị trèo lên đầu tôi". 

Kim Sunhee là người phụ nữ nóng tính, bà vốn dĩ không mềm mỏng như mẹ mình, vì vậy khi làm dâu cho Jung gia dù bị ức hiếp bà cũng chưa chắc cho bọn họ thoải mái. Bị tát vào mặt càng khiến Choi Siyeon càng thêm hóa thú "Mày chỉ là đứa con vợ bé, mày dám tát tao?"

Hai cái tát khác liên tục hạ xuống xuống gương mặt bà ta. Kim Sunhee chỉ thẳng mặt bà Choi "Chồng của chị cũng chính là con vợ bé. Mẹ tôi dù là vợ bé thì cũng là giáo viên, còn mẹ chồng chị, chỉ là người làm của phu nhân Lee". 

Bà nhếch miệng khinh bỉ, nhìn bà Choi tức giận đến gương mặt đỏ chót, mũi thì không ngừng phập phòng hít thở "Con mày kêu người làm hại con tao, hại nó cả đời chỉ có thể ngồi xe lăn. Mày coi chừng sau này nó cắn lại mày đấy". 

Kim Sunhee nhìn Hoseok được người làm đỡ dậy, bàn tay còn quấn một lớp băng trắng. Con bà bị nhà bà ta ăn hiếp hết lần này đến lần khác bà còn chưa lên tiếng, Hoseok nếu muốn hại thằng con không ra gì của Choi Siyeon thì bà chính là người đầu tiên vỗ tay khen ngợi. Nhưng làm sao có thể, con bà quá nhân hậu. 

Kim Sunhee quay phắt người sang bà Choi "Tôi nói này chị dâu, con chị gây sự khắp nơi. Nó không phải do một tay chị nuôi dạy hay sao? Dạy con không được thì để người ta dạy giúp chị". Kim Sunhee nhìn vết cào thậm chí còn làm rách mí mắt Hoseok đau lòng không thôi, bà hơi tiếc vì thói quen cắt móng tay của mình. Bằng không ba cái tát vừa rồi dư sức làm rách mặt Choi Siyeon.

"Cái danh tiếng hư hỏng của con chị từ việc cưỡng hiếp con gái người ta đến hút thuốc phiện. Nếu không phải do gia đình chị và phu nhân Lee thì chị nghĩ nó có thể ngông cuồng đến cỡ nào".

 "Mày im đi, mày cậy vào thằng chồng Min Yoongi của mày để lên giọng với tao sao? Nhà họ Min chỉ là gia tộc mới nổi thôi". 

"Còn gia tộc họ Choi thì sụp đổ rồi". Min Yoongi lạnh như băng từ cửa bước vào. Hắn vừa về đã nghe tiếng vợ mình, Hoseok thì mặt mày trắng xanh dựa vào người giúp việc. Kim Sunhee thấy chồng đã về, gương mặt ủy khuất "Ông xã, chị dâu hôm nay đến ăn hiếp mẹ con em. Anh nhìn chị ta làm gì Hoseok của chúng ta này". 

Phu nhân Choi bị mẹ Hoseok làm cho tức chết, lúc nảy hùng hổ tát bà mấy bạt tay, bây giờ tưởng đâu bà ta mới là người tát mẹ cậu. Hoseok cũng kinh ngạc vì mẹ mình hôm nay đỉnh thật sự, một mình (à có người làm hỗ trợ) combat người mợ này lên bờ xuống ruộng luôn. Min Yoongi lo lắng nhìn cậu, Hoseok chỉ lặng lẽ trốn sau lưng mẹ mình. 

Hắn ra lệnh cho người hầu buông bà ta ra. Bà ta coi như cũng biết nếu mà lao vào đánh hai mẹ con kia thì không có kết cục tốt, chỉ có thể trừng đôi mắt căm hận "Dù nhà họ Choi có sụp đổ, thì mày vẫn mãi là đứa nghèo hèn, từng bước từng bước muốn dấng thân vào giới quý tộc. Tao đã ngửi thành mùi hôi thối khu ổ chuột từ người mày". 

Kim Sunhee nghe thế cơn tức giận một lần nữa bốc cháy, Min Yoongi nhanh chóng ôm vợ mình lại trước khi mẹ cậu mặc kệ phong thái tiểu thư gì đó mà tặng bà ta thêm một cái tát "Anh bỏ em ra. Choi Siyeon, nếu chị thấy không phục thì chúng ta họp gia đình, để Taehyung làm chủ phân xử xem ai đúng ai sai. Con trai chị là bảo bối thì con trai tôi chính là kim cương của tôi đấy". 

Hắn nhanh chóng xoa lưng để làm dịu cơn giận dữ của mình sau đó mới lên tiếng "Chị dâu, tôi thấy vợ tôi nói không sai. Nếu chị thấy nhà chúng tôi ức hiếp chị, thì chúng ta nhờ gia chủ họ Kim đứng ra phân xử đi". 

Hắn bỏ tay khỏi người vợ, từng bước từng bước đi lại gần Choi Siyeon khiến bà ta sợ hãi đi lùi về sau mấy bước. Hắn bật cười "Đúng là tôi bắt đầu từ nơi nghèo khó, tôi không có gia tộc chống lưng. Nhưng điều đó không phải là thứ chị quan tâm. Chị nên lo cho em trai mình đi, tuyên bố phá sản rồi bỏ trốn. Tôi nghe nói rất nhiều người truy sát anh ta. Ây chà, lành ít dữ nhiều nha".

 Giọng điệu hắn tiếc nuối như con dao đâm thẳng vào trái tim bà ta, tốt bụng vỗ vai an ủi. Hắn gằng giọng "Tiễn khách. Lần sau nếu đến làm phiền bà chủ và cậu chủ thì trực tiếp đuổi đi cho tôi". Hai người làm tiến đến kéo bà ta ra ngoài, bà Choi miệng vẫn không chửi rủa những câu nói khó nghe, đến khi cửa đóng lại tiếng ồn mới biến mất. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro