Bắt đi
"Buông ra, buông ra." Trịnh An không ngừng giãy giụa muốn tránh thoát khỏi hai người đàn ông mặc áo đen trông vô cùng lực lượng đang kìm hãm bản thân mình.
Cậu bị hai người đàn ông này kéo đến một phòng khách sạn sang trọng, bên trong có ba người đàn ông đang ngồi ở sofa. Trong đó có một người mà Trịnh An vô cùng quen thuộc, bởi vì chính bản thân cậu ta đã dụ dỗ Trịnh An đến thành phố kì lạ này.
Từ nhỏ Trịnh An đã biết bản thân mình không giống với con trai bình thường bởi vì cậu còn có thêm một bộ phận sinh dục của nữ giới, Trịnh An luôn sống trong sợ hãi sợ mọi người xem mình là quái vật nhưng dần dần cậu biết được cái đó gọi là người song tính, nhưng mà bí mật đó vẫn không để cho người khác biết bởi vì Trịnh An sợ phải đối mặt với những ánh mắt thèm thuồng như muốn ăn tươi nuốt sống cậu như những chiếc clip hãm hiếp người song tính ở trên mạng.
Hôm đó Trịnh An gặp cậu ta, cậu ta giới thiệu bản thân cũng là người song tính đến từ thành phố khác. Nơi cậu ta sống người song tính luôn sống trong hạnh phúc không lo về việc ăn mặc cũng không lo về bị người ta dòm ngó xem là quái vật.
Cậu ta hỏi Trịnh An có muốn cùng cậu ta đến thành phố hạnh phúc ấy không?
Trịnh An ngây thơ quyết định theo cậu ta bước chân đến thành phố này, ai mà ngờ được vào đặt chân xuống thành phố thì đã bị người ta giam lỏng, đối mặt với nhà tù hằng ngày đều vang lên tiếng rên rỉ, Trịnh An tưởng rằng bản thân chết ở bên trong đấy luôn rồi.
Nhưng mà khác với buổi đầu gặp mặt, người đưa Trịnh An đến đây bây giờ gương mặt cậu ta đỏ ửng, hơi thở gấp gáp hai chân dạng rộng hết cỡ để cho một người đàn ông khác vùi đầu vào hai chân mình, tiếng mút liếm vang lên trong căn phòng khách sạn sang trọng. Khi tiếng mút vang lên to nhất cũng là lúc cậu ta vặn vẹo hai chân kẹp chặt lấy đầu người đàn ông khiến cho đầu người đầu ông kia chôn sâu vào trong lồn mình.
Trước mặt một người đàn ông lạnh lùng, mặc vest đen cứ như đại ca xã hội, thì cậu ta lại để một người khác liếm lồn mình, miệng rên rỉ sung sướng.
Tam quan của Trịnh An như muốn sụp đổ đến nơi, cậu la hét vùng vẫy muốn thoát khỏi trói buộc nhưng bất thành. Ngược lại kẻ đang được người khác chăm sóc lỗ lồn kia lại nhìn về phía cậu mỉm cười. Cậu ta vỗ vỗ đầu người đàn ông đang liếm lồn mình, người kia hôn lên mép lồn sau đó cũng lưu luyến rời khỏi nơi xinh đẹp kia để cho cậu ta nói chuyện: "Người mới cho thành phố của chúng tôi, bởi vì là bạn lâu năm nên tôi nhường cậu ta cho cậu dạy dỗ đó."
Trịnh An biết cậu ta đang nói với người đàn ông với gương mặt điển trai lạnh lùng đang ngồi một bên ghế kia, cảm giác nguy cơ trong lòng ngày càng nặng Trịnh An không nhịn được mắng mỏ: "Tên điên, các người đều là những người điên lừa gạt người khác."
Cả ba người đều chẳng hề để ý đến lời mắng chửi đó, ngược lại người đàn ông lạnh lùng kia còn nói rằng: "Tuy lâu rồi không gặp nhưng cậu lựa người được đấy Trác Trần."
Trác Trần lười biếng ra hiệu hai người đàn ông lực lưỡng kia trói Trịnh An lại, cậu ta nói thêm vài câu với người đàn ông lạnh lùng thì cũng cùng người đàn ông còn lại rời đi. Trước khi cậu ta rời đi còn nói với Trịnh An rằng: "Anh đây không lừa cưng, sau này cưng sẽ biết nơi đây đối với người song tính là mật ngọt thế nào."
Ánh mắt Trịnh An tuyệt vọng nhìn từng người một ra khỏi phòng, chỉ còn cậu chân tay bị trói và một người đàn ông.
Người đàn ông đấy đứng dậy, ánh mắt Trịnh An không còn chút sức sống trơ mắt nhìn người đàn ông đó kéo mình trói lên giường, cởi từng cái quần cái áo trên người mình xuống.
Trịnh An vùng vẫy liên tục chân muốn đạp người đàn ông đang muốn làm trò đồi bại với mình xuống giường thì hắn lại dễ dàng khống chế được hai chân cậu.
"Thật là một con mèo không ngoan." giọng nói trầm thấp của hắn vang lên, bàn tay hắn vuốt ve khuôn mặt của Trịnh An từ từ vuốt xuống đến cổ.
Lúc mà bàn tay kia chạm đến cổ cậu, Trịnh An thậm chí còn tưởng tượng được cảnh bàn tay này ngay lập tức bẻ gãy cổ cậu không cho cậu thời gian để kịp phản ứng.
"Cầu xin anh, tha cho tôi đi mà."
Trịnh An khóc lóc nứt nở nhưng người đàn ông kia chẳng thấy thương hoa tiếc ngọc mà tiếp tục việc của mình.
Cái lồn hồng hào chưa từng được ai chăm sóc bây giờ lại nằm trong tay một người đàn ông xa lạ, hắn sờ lên mép lồn liên tục cạ cạ lấy hột le, lồn non trước giờ chưa được ai đụng chạm lại bị người đàn ông không quen không biết này xâm phạm, nước mắt của Trịnh An càng ngày càng nhiều. Cậu khóc vì bản thân mình không thể phản kháng lại người đàn ông, cậu còn khóc vì nơi đó của mình lại chảy nước dưới động tác hiếp dâm đấy.
Người đàn ông vạch quần, con cặc lớn được giấu dưới lớp quần cuối cùng cũng được giải phóng, nó hưng phấn không kìm lòng mà cọ vào lồn non phấn hồng.
Trịnh An càng vung vẩy lợi hại hơn: "Đừng mà... tôi xin anh, làm ơn tha cho tôi đi mà."
Cậu muốn về nhà, sau đó báo cảnh sát để cho cảnh sát bắt hết những người này vì tội hiếp dâm.
Người đàn ông chẳng mảy may đến lời xin tha của Trịnh An, hắn đút cặc vào bên trong lồn, lồn non như muốn căng ra bởi vì con cặc người đàn ông này thật sự quá lớn.
Đồng tử của Trịnh An co rụt, cơn đau đớn từ dưới thân truyền đến báo hiệu cho cậu biết rằng người đàn ông xa lạ này đã phá trinh cậu.
"Aaaaa, tôi hận anh! Tôi hận các người! Các người đều là tên khốn nạn!"
Hai tay Trịnh An bị trói trên thành giường, hai chân bị hai tay người đàn ông chế ngự ép sát vào eo hắn. Dưới thân hắn điên cuồng nắc cặc vào bên trong lồn non, khi con cặc lớn được rút ra thì còn kéo theo cả thịt non đỏ ửng trông vô cùng thơm ngon sau đó theo động tác đâm vào của cặc mà thịt non chui vào.
Người đàn ông vác chân của Trịnh An lên vai mình, bởi vì tư thế mà cặc lớn của hắn càng vào sâu bên trong lồn.
"Đâm vào tử cung em chưa hả cục cưng? Cặc to của ông xã đâm vào tử cung em chưa?"
Người đàn ông vừa nắc cặc vào trong lồn, tay vỗ mông của Trịnh An nói ra những lời đê tiện.
Mông của Trịnh An bị đánh đỏ ửng, lồn non không biết xấu hổ mà nứng lên chảy ra càng nhiều nước dâm khiến cho động tác chịch lồn của cặc lớn càng thêm dễ dàng.
Trịnh An khóc nức nở, cậu ghét bản thân mình cư nhiên còn cảm thấy sung sướng khi bị người ta hãm hiếp như thế.
Cũng không biết là cặc lớn đã đâm vào lồn không biết bao nhiêu lần thì người đàn ông cuối cùng cũng bắn tinh, trên thân hai người bây giờ toàn là tinh dịch lẫn nước dâm dính trên người Trịnh An và áo của hắn.
Hắn tháo dây trói tay của Trịnh An, Trịnh An đã kiệt sức đến mức không còn sức để phản kháng. Cậu bị hắn bế đến cửa kính trong suốt có thể nhìn thấy rõ hoàn cảnh bên dưới tòa nhà, hắn để cậu dựa vào cửa kính, mông nâng lên cao.
Trịnh An biết hắn định làm gì liền lập tức van xin: "Đừng... đừng làm ở chỗ này. Anh muốn chịch tôi chỗ nào cũng được hết, đừng là chỗ này tôi xin anh."
Hắn thây cậu quay đầu liền hôn lên môi cậu, chiếc lưỡi dài chui vào khoang miệng bắt lấy chiếc lưỡi non nớt đang núp ở bên trong. Tiếng chụt chụt vang lên không ngừng, nước bọt mà Trịnh An không kịp nuốt cũng chảy từ trên miệng cậu xuống.
Cậu bị hôn đến động tình, lồn non cũng chảy nước nhỏ từng giọt xuống sàn nhà, người đàn ông dùng nước dâm khuếch trương cho lỗ đít cậu.
Ngực của Trịnh An áp sát lên thành kính, cậu ưm a không ngừng, mông động đậy liên tục muốn né ba ngón tay đang cắm vào lỗ đít mình của người đàn ông.
Người đàn ông nhíu mày vỗ một cái thật mạnh lên mông cậu, người Trịnh An run lên cả hai cái lỗ đều vì cái tét mông này mà không ngừng chảy nước.
Người đàn ông đùa: "Cơ thể của em được làm từ nước sao? Vừa khóc vừa chảy nước dâm từ hai lỗ nhiều thế."
Trịnh An lắc lắc đầu, nhìn con cặc to lớn của người đàn ông đang đặt trên mông mình cậu thật sự bội phục bản thân.
Lớn như vậy mà cũng cho vào lồn non được!
Hai người làm tình từ cửa kính, lên sofa sau đó lại đến cửa chính ra vào, khắp căn phòng này đều tràn ngập hơi thở tình dục, tinh dịch hòa cùng nước dâm vương vãi khắp nơi trong phòng.
Khi cuộc làm tình kết thúc thì hai cái lỗ của Trịnh An vẫn còn chảy tinh dịch không ngừng, cậu ngất liệm luôn trên giường.
Người đàn ông lấy ra một bộ vest khác trong tủ quần áo, sau khi mặc quần áo chỉnh tề đi ra cửa thì lại gặp Trác Trần. Cậu ta lười biếng đứng đối diện với cửa giơ ngón cái cho người đàn ông: "Tinh lực xung mãn!"
Người đàn ông liếc cậu ta một cái, không nói gì rời đi.
Trác Trần ngay lập tức đi theo hắn ta, vừa đi vừa nói: "Muốn chịch một hai lần nữa không? Cậu ta ngây ngơ hợp khẩu vị cậu như vậy mà để chọn nghề nghiệp ở nơi này sớm quá thì cũng tội quá."
Người đàn ông không đầu không đuôi nói: "Em ấy theo tôi."
Trác Trần kinh ngạc: "Đụ mẹ cậu định đưa con mồi mới của tôi ra khỏi thành phố?!"
Người đàn ông không trả lời Trác Trần mà trực tiếp nói: "Lấy cho em ấy một bộ đồ khác, tôi cho người sắp xếp ngày mai rời khỏi đây."
Trác Trần: "???"
Tranh thủ rời khỏi lẹ thế làm gì? Ai ăn thịt cục cưng bé bỏng của ông chắc?!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro