
Chương 34
Nam nhân ấy à, kẻ nào đến kỹ phường mà không hành sự dăm ba bận, không tận hưởng lạc thú trần đời, không xơi vài món vừa miệng, luyện công phu nhất dạ nan miên?
Người đời nghĩ thế, tú bà nghĩ thế, các cô nương xinh đẹp ở kỹ Linh Lung Lâu cũng nghĩ thế, nhưng đó là trước khi bọn họ gặp Hàn Diệp.
"Khách quan à..."
Lý ma ma cầm khăn lau mồ hôi trán, ái ngại nhìn Hàn Diệp ngồi yên tại bàn, toạ trấn suốt một canh giờ tại Linh Lung Lâu, cảm thấy thỏi vàng mà Hàn Diệp đưa cho bà ta có hơi khó nuốt: "Khách quan à, ngài đã ngồi ở đây lâu như vậy rồi cũng thấy mỏi chứ, hay là để ma ma mời các cô nương ra đấm vai bóp chân cho ngài, dâng rượu quý ủ trăm năm lên đãi ngài, mời Cẩm Chúc, hồng bài danh kỹ xuống xướng cho ngài nghe một điệu Lang quân ca có được không? Thật sự là Linh Lung Lâu chỉ có những chiêu bài như vậy thôi, có chỗ nào không hài lòng, mời ngài cứ nói..."
Lý ma ma không chỉ muốn lau mồ hôi lạnh trên trán mà còn muốn lau nỗi lo trong lòng, bà ta lăn lộn trần đời hơn bốn mươi năm, một thân giàu kinh nghiệm, vừa nhìn vị khách này là biết hắn không đến phiêu kỹ, mà đến để gây sự! Ngặt nỗi Lý ma ma cũng chỉ mới đến đây có vài ngày, căn cơ không vững, thấy Hàn Diệp tuấn tú bất phàm, khí độ hơn người, bà ta càng xác định hắn không dễ chơi, càng không dám làm càn.
"Ta nói rồi, ta chỉ ngồi ở đây thôi, lẽ nào Linh Lung Lâu các người tiếp khách còn phải hạn giờ, hết thời gian đủ cho thỏi vàng kia thì muốn đuổi khách đi?"
Hàn Diệp vững vàng như núi, lạnh nhạt ngồi bất động suốt cả canh giờ khiến Lý ma ma có ảo giác mông hắn dính vào ghế rồi, càng khó xử: "Khách quan, không phải thế, chỉ là..."
Lý ma ma nhìn Hàn Diệp, thở dài một tiếng rồi dặn dò nữ hầu bên cạnh: "Đi, đi gọi quản sự Phàn đến đây!"
Quản sự Phàn là một nam nhân mặt hoa da phấn, dáng đi yểu điệu uyển chuyển hơn cả các tỷ muội tại Linh Lung Lâu, bình thường hắn ta vẫn luôn ở trong phòng thủ thỉ với tình lang, hôm nay hắn ta vừa hẹn được tình lang mới, còn chưa xơ múi được gì thì đã bị làm phiền. Quản sư Phàn không được vui cho lắm, tôn chỉ của phàm nhân là sắc tài danh thực thì, sắc đã đến miệng lại còn phải nôn ra nên hắn ta bực dọc, vừa được mời ra là muốn mắng kẻ gây sự ngay.
Nhưng khi trông thấy Hàn Diệp, quản sư Phàn lập tức ném tân tình lang ra sau đầu: "Ai dô không biết là đấng thần sử nào hạ phàm xa giá đến Linh Lung Lâu của ta!"
Hương vị son phấn ập thẳng vào mặt Hàn Diệp, hắn chỉ khẽ nhíu mày: "Túy trần?"
Vẻ mặt hớn hở của quản sư Phàn cứng lại trông tích tắc, sau đó hắn ta lại vui vẻ bình thường: "Khách quan cũng là người biết xem hàng, đúng là túy trần, nói vậy chắc ngài cũng biết công dụng của nó rồi đúng chứ? Túy trần không chỉ khiến thân thể thơm tho, còn có hiệu quả khiến da dẻ hồng hào, mịn màng trơn nhẵn, không tin thì ngài sờ thử đi?"
Quản sư Phàn sán lại gần, cố ý huých mông vào tay Hàn Diệp, nhưng chưa kịp thành công thì Hàn Diệp đã cầm bình trà nóng trên bàn lên chen vào khoảng trống giữa hai người, rất có khí thế nói chuyện không được thì hắn sẽ rót trà nóng xuống đất, văng trúng ai người đó thiệt thòi thì đáng đời: "Quản sự Phàn, không ngại để ta hỏi vài chuyện chứ?"
Quản sự Phàn đã được Lý ma ma mớm lời từ trước, biết Hàn Diệp không đến trăng hoa, nghe vậy cũng thu hồi vẻ nhiệt tình, hừ một tiếng rồi ngồi xuống, phất tay gọi các cô nương đến bóp vai cho mình: "Khách quan cứ tự nhiên, Phàn Lang này cũng chỉ mới đến An Đô không được vài ngày, cường long không áp địa đầu xà, huống chi ta đây cũng chẳng phải cường long, chỉ là một con giao long nhỏ..."
"Quản sự Phàn giàu có như vậy, lại không đến kinh thành mở kỹ phường, tới An Đô ở tận vùng Thục Trung này làm gì?" Hàn Diệp đặt ấm trà lên bàn, đột nhiên đổi chủ đề khiến quản sự Phàn sửng sốt.
Quản sự Phàn vô thức ngẩng đầu nhìn hắn: "Ta? Ta giàu? Ha ha, thứ cho ta ít đọc sách, không biết khách quan nhìn vào cái gì lại nói là ta giàu? Ngươi phải biết là sinh ý xác thịt kiếm lời nhiều nhưng cũng chi tiêu nhiều, mạo hiểm cao, nếu không phải cùng đường bí lối, làm sao Phàn Lang lại mở kỹ phường? Mở phường nhuộm, bán son phấn, vải vóc gấm lụa hay trang sức trân bảo không được lòng thiên hạ hơn sao?"
"Túy trần bắt nguồn từ Miêu Cương Tây Vực, tương truyền loại phấn thơm này được chế tạo từ cây trầm hương mủ vàng mười năm mới có một. Quý giá như vậy, ngay cả phi tần trong cung cũng không có mấy cơ hội được dùng, quản sự Phàn lại có trong tay? Hơn nữa túy trần này còn là loại hương liệu có phẩm cấp đặc biệt đã qua luyện chế, ảnh hưởng đặc thù với khứu giác của nam tử, nếu để quan quân biết quản sự Phàn tích trữ thứ này, e là sẽ bắt ngươi đi điều tra."
Hàn Diệp nói thẳng, từng chữ một như kim đâm vào ngực quản sự Phàn, trong nháy mắt, vẻ mặt quản sự Phàn tái nhợt, nhưng vì hắn ta bôi son phấn rất nhiều nên cũng khó mà thấy. Hắn ta vẫn ra vẻ trấn tĩnh, nhíu mày ủ ê, hơi bất mãn: "Khách quan, túy trần này là do một người bằng hữu yêu thích nên tặng cho ta làm quà sinh thần, ta dùng nhiều một chút thì có gì sai chứ? Ta cũng không biết chuyện nó là chí bảo thiên hạ, bây giờ ngài lại khiến ta ngại dùng nó rồi..."
Nói xong, quản sự Phàn còn sầu bi than thở thêm vài câu.
"Thế thì tiếc thật, ta cứ tưởng ngươi có nhiều." Hàn Diệp lắc đầu: "Ta còn muốn thu mua với số lượng lớn để chữa bệnh đây."
Quản sự Phàn nghe đến đây, mỉm cười nói: "Ngại quá khách quan, bằng hữu nhà ta chỉ có một chút như vậy, may mà hôm nay y vừa đi một chuyến từ Tây Vực về, hay là ta mời ngài lên phòng chữ Thiên của bổn lâu, chờ bằng hữu đến, hai bên đàm đạo sinh ý, hợp tác cùng có lợi?"
Nghe người ta cho mình bậc thang, Hàn Diệp cũng vui lòng đặt chân lên, quản sự Phàn vui vẻ bảo hạ nhân đưa Hàn Diệp lên lầu, sau đó liếc nhìn Lý ma ma với ánh mắt khinh thường – khách khó giải quyết của ngươi đây sao? Một câu của ta đã khiến hắn khuất phục!
Sau đó quản sự Phàn nghĩ đến sống mũi cao thẳng và dung mạo tuấn tú như đẽo gọt của Hàn Diệp, mỉm cười tủm tỉm, xoa xoa tay – đêm nay sẽ là một đêm đáng giá nghìn vàng!
Hắn ta nghĩ thế, càng thấy hưng phấn, hừ một tiếng: "Lý ma ma, chuẩn bị kỹ càng cho ta chưa?"
Lý ma ma vội gật đầu, lúc nãy khi quản sự Phàn gặp được Hàn Diệp, đã ra hiệu cho bà ta chuẩn bị phòng chữ Thiên sẵn sàng rồi, theo kinh nghiệm của bà ta, bà ta biết rõ đêm nay quản sự Phàn muốn làm gì, chỉ cần Hàn Diệp bước vào căn phòng đó thì chắc chắn sẽ không thoát khỏi ma trảo của quản sự Phàn, còn về chuyện sau khi Hàn Diệp tỉnh lại sẽ nghĩ gì...
Còn nghĩ thế nào nữa, bản thân đã bị nam nhân đê tiện Phàn Lang này nhúng chàm, ngươi dám nói ra ngoài sao? Chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay, coi như là bị chó cắn!
Hàn Diệp được đưa đến phòng chữ Thiên, sau khi hạ nhân mời hắn ngồi xuống ghế, hắn không từ chối, chỉ là khi hạ nhân đưa rượu thịt đến, hắn không đụng đến.
Nhưng chẳng bao lâu sau, Hàn Diệp đột nhiên không ngồi vững như trước, có dấu hiệu lảo đảo nghiêng ngả.
Sau đó hắn gục xuống.
Hạ nhân đã chờ sẵn bên ngoài, nhanh chóng đưa Hàn Diệp lên giường rồi trói chặt. Nhìn đôi mắt nhắm chặt của Hàn Diệp, hạ nhân thầm nghĩ, vẫn còn nửa canh giờ nữa mới đến giờ hợi, trong nửa canh giờ này đủ để dược lực phát tác. Đến lúc đó thần chí Hàn Diệp không rõ ràng, quản sự Phàn càng có cơ hội ra tay, gạo nấu thành cơm, để giữ gìn danh dự, Hàn Diệp sẽ tự bưng kín miệng thôi.
Để đảm bảo, hạ nhân còn thả thêm thêm túy trần vào đỉnh xông trầm, mùi thơm nhàn nhạt phiêu tán khắp phòng, chỉ cần Hàn Diệp tỉnh lại, muốn chạy ra ngoài, hít phải hương này cũng phải ngã sấp xuống, có là quân tử đỉnh thiên lập địa, lòng sáng như gương, là Liễu Hạ Huệ tái sinh cũng không thể chịu được tác dụng quỷ mị của nó!
Nghĩ vậy, hạ nhân đóng cửa lui ra ngoài, chắc mẩm sáng mai quản sự Phàn sẽ khen thưởng mình.
Hạ nhân vừa đi được một chốc, vài bóng đen đột nhiên đẩy cửa sổ bước vào phòng. Căn phòng chữ Thiên này nằm trên tầng thứ ba - cũng là tầng cao nhất của Linh Lung Lâu, bên ngoài cửa sổ chẳng có chỗ bám, những bóng đen kia lại vào được từ lối này, chứng tỏ võ công của bọn họ thuộc hàng ngũ thượng thừa, không thể khinh thường.
Sau khi bọn họ vào phòng thì cẩn thận quan sát tứ phía, phát hiện chỉ có một người nằm hôn mê trên giường, bèn đặt cái túi đen to lớn xuống đất.
Vì quá đau nên Cơ Phát giật mình tỉnh lại, y nhận ra mình đang bị nhốt trong một cái túi lớn, cũng chẳng vội kêu gào mà lẳng lặng lắng nghe, nằm im bất động chờ động tĩnh bên ngoài.
Sau đó, Cơ Phát nghe thấy giọng của ba nữ tử vang lên khe khẽ: "Hạ Yên, kẻ nằm trên giường kia là chủ nợ của tiểu cô nương kia sao? Ta thấy hình như... Không giống lắm!"
"Còn là ai được nữa, tiểu cô nương đó nói chủ nợ là kẻ giàu có nhất An Đô, giàu có nhất thì phải đặt phòng sang trọng nhất! Theo sự quan sát của ta, chỉ có căn phòng này phù hợp với tiêu chuẩn lộng lẫy xa hoa... Tuy là không bằng lầu các của Linh Thần Cung chúng ta, nhưng cũng tạm gọi là nguy nga tráng lệ, chắc chắn kẻ đang nằm trên giường đó là chủ nợ của tiểu cô nương kia!"
Nàng này nói xong, Cơ Phát nghe thấy tiếng bước chân dần dần đi xa mình, sau đó chợt nghe một tiếng hít khí rất lớn.
"Hạ Yên tỷ tỷ, xảy ra chuyện gì thế!?"
"Không có gì, chỉ là... Tên chủ nợ này thật tuấn lãng!"
Cơ Phát: "..." Hay, quả là kỳ nhân dị sĩ, sức chú ý không giống người thường.
Rồi y lại nghe hai nữ tử còn lại cũng tấm tắc khen ngợi, càng khen càng chắc chắn rằng người nằm trên giường kia là chủ nợ của tiểu cô nương gì đó. Nếu không phải y biết mình vẫn còn ở trong thân xác của Cơ Phượng, có lẽ y đã tưởng bản thân lại nhập hồn vào xác người khác, rơi vào tình huống bất khả kháng nào đó.
"Bây giờ chúng ta làm gì đây? Đánh hắn?"
Một người nói, người khác lại lên tiếng: "Hắn tuấn lãng như vậy, không bằng chúng ta đem hắn về Linh Thần Cung để chăn ngựa!"
"Thu Yên, muội nghĩ gì vậy, Linh Thần Cung không cho phép nam tử bước vào dù chỉ là nửa bước, theo ta thấy, chúng ta nên..."
Ba người đang nói nửa chừng, đột nhiên có kẻ xông đến trước cửa, quát to: "Ai ở trong phòng!?"
Xoạch một tiếng, cửa bị mở tung ra, có tiếng bước chân gấp gáp lao vào phòng, hẳn là có người mới đến. Tiếp đó là âm thanh giao phong chiến đấu kịch liệt vang lên, có lẽ người này là người ở nơi đây, phát hiện ra ba nữ tử lạ mặt nên chạy đến làm cho rõ thực hư. Ai ngờ ba nàng kia cũng chẳng chịu yếu thế, cùng tung cước tấn công đối phương, bốn người tung quyền cước đấm đá, chẳng mấy chốc đã có kết quả.
"Không được, tên nhân yêu bất nam bất nữ này quá mạnh, ba chúng ta không đấu lại hắn! Thu Yên, dẫn Đông Yên đi, ta ở lại giữ chân hắn!"
"Không, bọn muội không để tỷ ở lại một mình đâu!"
"Láo xược! Dám gọi Phàn Lang này là bất nam bất nữ! Hôm nay ta phải xé cái miệng xú uế của ngươi, cho ngươi biết hậu quả của việc khinh người quá đáng! Ba người các ngươi, không một ai được thoát!"
Thanh âm the thé của nam tử vang lên giữa cuộc chiến khốc liệt, rầm một tiếng, có người ngã xuống, sau đó là tiếng động vun vút xé gió vì bọn họ đào tẩu từ đường cửa sổ, nam tử kia mắng một tiếng rồi cấp tốc đuổi theo.
Trông chốc lát, cả căn phòng tĩnh lặng như tờ, sau khi xác nhận cả thảy bốn người cùng đi, Cơ Phát mới thận trọng chui ra khỏi túi vải.
Một mùi hương ngào ngạt xộc vào mũi khiến y hơi choáng váng, là trầm hương, nhưng có hơi khác với trầm hương một chút, làm cho khứu giác của y tê dại.
Cơ Phát nhíu mày, thân thể của Cơ Phượng dị ứng với rất nhiều thứ, y không biết lần này sẽ lại xảy ra chuyện giống đêm ở trước bài vị của y hay không, vội vàng co giò định chạy trốn.
Nhưng khi Cơ Phát vừa đứng dậy, hai chân y lại như chết dính trên sàn, dưới ánh nến nhập nhoạng mờ ảo, y trông thấy một bóng lưng quen thuộc nằm bất động trên giường.
Sợ mình nhìn nhầm, Cơ Phát còn mò mẫm lén lút đến gần quan sát, vừa nhìn một cái là đã kinh ngạc không nói nên lời.
Thật sự là Hàn Diệp!?
Hết Chương 34
Hàn Diệp: zzz
Cơ Phát: zzz cái gì mà zzz, dậy mau! Ở nhà có giường không ngủ lại chạy đến đây ngủ! Người khác không biết lại tưởng y quán nghèo nàn không có tiền mua giường ngủ! Dậy mau!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro