Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 4

New thật sự không mong đợi K sẽ đích thân đến tìm cậu.

Trông hắn vẫn rất nho nhã và hiền hòa.

Nếu khẩu súng của K không dí vào đầu Tay, có lẽ cậu có thể có vài lời tôn trọng với hắn.

"Mày thật sự biết cách đào tạo người khác, mày đã khiến đứa trẻ này trung thành với mày chỉ trong một thời gian." Nói xong K cũng dùng súng chĩa vào trán của Tay.

"Hà cớ gì ông lại làm khó anh ấy?" New cởi áo khoác ném đi, xoa xoa vết chai trên lòng bàn tay, nhếch môi trầm giọng nói: "Các người tới đây mà cần huy động nhiều người như vậy, truyền ra ngoài sẽ khiến người khác cười chết cho rằng thật sự không có người nào trong tổ chức có thể ra tay với tôi."

K cười phản bác: "Tao đích thân đến đây để lấy mạng mày, còn lo sợ không mang đủ người." Ngay khi hắn nói xong, một hàng người đứng sau lưng hắn giơ súng hướng về phía New.

"New, cậu đừng lo cho tôi! Mau nghĩ cách chạy đi!" Tay quỳ trên mặt đất, hai cánh tay của anh bị giữ chặt, anh cố gắng cố gắng đứng lên, nhưng vô ích.

New biết rằng K ghét nhất là sự phản bội, và bây giờ trong tình huống như thế này Tay vẫn chọn bảo vệ cậu trước mặt K, cậu có thể thấy đôi mắt cười của K ánh lên sát khí.

Trái tim của New căng thẳng, cậu nhanh chóng thu hút sự chú ý của K trước khi hắn động thủ với Tay.

"Ông muốn tôi làm gì? Không lẽ ông đặc biệt đến đây sau đó chỉ giải quyết tôi bằng một phát súng, không nên trút giận sao?"

Quả nhiên mặt K dịu đi rất nhiều sau khi nghe điều này.

"Nhiều người trong tổ chức như vậy, đến đến đi đi nhưng chỉ có mày là người duy nhất hiểu rõ nhất suy nghĩ của tao." Mắt K lướt đến eo của New, "Đáng tiếc ngươi có bản lĩnh như vậy lại không chịu dùng cho ta, vậy cũng không cần giữ lại nữa. Đó, dùng con dao trên người của ngươi, dùng nó để hủy hoại bàn tay của mày đi."

"New!!!" Tay hét lớn: "Đừng nghe hắn! Phế đi bàn tay vậy cậu thật sự không còn sức đánh trả nữa!"

New mím môi thành một đường, đặt tay phải lên bàn, lấy con dao găm ở thắt lưng ra và giơ lên ​​cao.

"Sao vậy? Con dao của Thần Chết đã giết rất nhiều người, bây giờ lại dùng nó trên người của mình làm ngươi sợ rồi sao?" Đã lâu không thấy New sử dụng dao, tâm tình K có vẻ hơi sốt ruột.

New nhìn cánh tay phải của mình, biết dù thế nào hôm nay cũng không thoát khỏi cái chết, nhưng không nên liên lụy đến Tay, còn chưa cùng anh đi đồi Ngàn Sao ngắm trăng tròn nhất vào ngày 19 tháng 11 ... Cậu có chút tiếc nuối.

Trước khi dao đâm xuống, New còn nghiêng đầu nhìn K hỏi: "Tôi sẽ hợp tác theo yêu cầu của ông hành quyết bản thân một cách đau đớn nhất. Ông có thể để anh ấy đi không?"

"Ha ha ha!" K bật cười trước sự ngây thơ của New.

"Ngươi ở trong hoàn cảnh này, còn muốn giúp cậu ta sống sót?" K cười lắc đầu, thở dài: "Bỏ đi bỏ đi, niệm tình ngươi cũng theo ta nhiều năm như vậy, ta đáp ứng nguyện vọng cuối cùng của ngươi."

"New... cậu." Giọng nói của Tay khẽ run lên, nhìn New không chút do dự ngay ngắn cắm con dao găm vào mu bàn tay, đâm liền mấy nhát. Tuy nhiên, New chỉ cau mày, khuôn mặt của cậu tái nhợt, cậu thậm chí không thốt ra một tiếng rên rỉ nào.

K tận hưởng mọi thứ trước mắt, tiến lại gần New như thể hắn muốn nhìn rõ hơn.

"Thần Chết à Thần Chết, ngươi tại sao lại phải chịu khổ như vậy? Thứ ngươi muốn ta không thể cho ngươi, tại sao ngươi lại cứ muốn ..." Lời nói của K đột ngột dừng lại, hắn đứng cách bất động cách New không xa.

Sự việc xảy ra quá nhanh, những sát thủ do K mang đến vẫn chưa hiểu đã phát sinh chuyện gì chỉ nhìn thấy New đối mặt với K, sau đó cậu đối mặt với họ một cách khiêu khích, cậu dùng lưỡi mình liếm vết máu trên dao găm.

K ngã thẳng xuống đất, một lượng lớn máu chảy ra từ vết cắt trên cổ và chảy tràn trên mặt đất.

New trong lòng tràn đầy khinh thường K, chán ghét nói: "Ông không biết rằng Thần Chết giết người nhanh hơn bằng tay trái."

PẰNG!!!

Những sát thủ cuối cùng cũng phản ứng bắn một phát vào New, sau đó là phát thứ hai.

"NEW !!!" Tay vùng vẫy thoát khỏi sự kiềm chế của những người xung quanh và chạy về phía cậu, người đang nằm trên mặt đất, ôm cậu vào lòng, lấy tay che vết đạn đang chảy máu.

"Bây giờ không ai có thể cản đường anh nữa."

"Cậu nói cái gì?" Tay bật khóc, cố gắng đưa tai mình đến gần mặt New, cố gắng nghe cậu nói gì.

New nhếch môi cười: "Đừng giả vờ nữa, Tay."

Tay sửng sốt, thả lỏng, đưa tay lên lau đi nước mắt trên mặt, cũng như lau đi đau lòng thống khổ, trong nháy mắt liền thay đổi sắc mặt.

Tay nhìn New hơi thở yếu ớt trong tay, đối với nhóm sát thủ đứng phía sau trầm giọng ra lệnh: "Các ngươi đi ra ngoài trước."

Khi trong căn phòng chỉ còn lại hai người, Tay vẫn giữ nguyên tư thế ôm New vào lòng.

"Cậu biết từ khi nào?"

New tinh thần rã rời, mi mắt càng ngày càng nặng, cười cười nói: "Vào chính cái lúc tôi giết chết K, Tay, mục tiêu của anh từ đầu cho tới lúc này đều không phải là tôi."

Tay không nhịn được cười: "New, cậu thật lợi hại. Hầu hết những người có khả năng tổ chức đều đã được cậu giải quyết, xung quanh K sớm đã không còn nhân vật nào ghê gớm nữa, những người còn lại đều là người của tôi. Thần Chết đã giết K, cùng một lúc cũng chết với K, từ đầu đến cuối chẳng liên quan gì đến tôi cả, việc tôi tiếp quản tổ chức là điều hợp lý. Sự ra đi của cậu cũng đã xóa tan mọi kẻ thù cho tôi, New, cậu có nghĩ rằng tôi nên cảm ơn cậu không?"

"Ừm " New từ từ nhắm mắt lại: "Đã đến lúc anh nên cảm ơn tôi. Anh còn nhớ, tôi đã nói tôi ở đây vì trăng trên đồi Ngàn Sao rất đẹp, trăng tròn và sáng nhất vào ngày 19 tháng 11 ... Đưa tôi đi xem."

"Vẫn còn một chuyện nữa... anh có từng... có từng rung động vì tôi không?" New thều thào nói từng tiếng đứt quãng.

Trong căn phòng không có một âm thanh nào, yên lặng chỉ có thể nghe thấy nhịp tim của một người.

Tay siết chặt cơ thể đang lạnh dần của New vào lòng, anh không muốn khóc vì cậu từng nói: "gương mặt của anh thích hợp với nụ cười hơn là với dáng vẻ trầm tư, u sầu, buồn bã" nhưng không hiểu sao nước mắt cứ lặng lẽ tuôn trào.

"Ngày 19 tháng 11, anh sẽ đưa em đi xem mặt trăng tròn và sáng nhất."

Không một ai biết anh có nghe rõ câu cuối cùng cậu hỏi anh không? Cũng không ai biết rằng anh có từng rung động vì cậu chưa? Mãi vẫn chưa nghe câu trả lời từ anh.

Sukrita
Hoàn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro