Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chap 8

Màu đen của trời đêm dần phủ lên khắp con phố. Căn nhà rộng lớn giờ đây đã chẳng còn bóng người. Tất cả như biến đi đâu hết.

Trời mưa quá to, sấm chớp nổi lên vang cả trời. Y/n ngồi một mình trong phòng mà không thể ngủ nổi.

Bỗng cánh cửa phòng bật tung. Park jimin bước vào, trong tay cầm hai chiếc còng số 8. Tiến thẳng về phía Y/n. Không đợi cô la lên vì quá sợ hãi, hắn nhét ngay một cái khăn chặn họng cô lại.

Y/n bị hắn vật ngửa ra giường. Hai mắt chừng lên, muốn kêu cũng chẳng được. Hai cổ tay bị hắn trói chặt lên thành giường. Tay hắn dứt khoát xé toạc bộ đồ mỏng tanh của cô. Đôi gò bông trắng hồng hiện ngay trước mắt hắn. Y/n chỉ biết nhắm mắt mà giãy dụa.

Nhưng hắn không làm gì cả, chỉ đứng thẳng dậy rồi ra khỏi phòng. Đi đâu đó rồi trở lại, kéo xềnh xệch hai thứ gì đó trông thật gớm và rách nát.

" Ưm.... "

Y/n tá hoả lên khi nhìn vào hai thứ đó, chẳng ai khác chính là bố và mẹ cô. Trên cổ họ đeo dây xích, hệt như hai con thú vật.

Jimin ngồi xổm xuống, nắm tóc người đàn ông giật ngược lên, trên mặt dính bê bết máu.

" Nhìn cho rõ này thằng chó. Tao thật sự muốn giết chết mày ngay bây giờ "

Hắn vứt cây súng sang một bên

" Đừng có lườm tao bằng ánh mắt ấy thứ súc vật "

" Mày không thấy hào hứng à? Tao chỉ đang gợi lại quá khứ thôi mà "

Giọng của hắn nhẹ đến lạnh người. Hắn nhìn bố mẹ cô rồi cười lên thật lớn. Y/n không hiểu chuyện gì đã xảy ra trong quá khứ mà khiến hắn trở nên điên dại như thế này.

" Sao? Không cầu xin tao đi? "

" Người đâu? Giữ lấy đầu chúng cho tao, banh mắt nó ra! "

Hai tên cao lớn, chạy ngay vào. Giữ lấy đầu họ hệt như sắp tra tấn.

" Nhắm bên nào chọc thủng bên đấy! "

Bà Kim giãy dụa khi nhìn thấy cảnh trước mắt. Park Jimin và con gái của bà ta không một mảnh vải che thân. Hắn lao xuống chiếm lấy môi cô, rồi đến cổ. Mọi nơi hắn đi qua đều để lại dấu hôn đỏ ửng.

Y/n giãy dụa, nhưng tay và miệng đều bị khoá chặt nên chẳng thể làm gì được.

Park Jimin cứ như con hổ đói, hắn không dạo đầu, cứ thế đưa thẳng khối thịt vào trong. Ra vào liên tục. Y/n đau đến nỗi nước mắt ứa sang hai bên. Cảm xúc trong cô lẫn lộn, kinh hãi đến không tả nổi. Khắp căn phòng chỉ toàn những âm thanh ám dục. Ngoài trời càng mưa to hơn, tiếng gào khóc của người mẹ cũng chẳng giảm xuống. Không một bóng đèn được bật, chỉ có sấm chớp loé lên làm sáng bừng khuôn mặt nhuốm máu đỏ và sự điên cuồng của đôi trai gái.

Thời gian rất lâu trôi qua, y/n cứ gục xuống là hắn lại ép cô phải dậy cho bằng được. Chiếc ga giường trắng tinh giờ nhầy nhụa đầy tinh dịch và máu, hoà lẫn vào nhau trông thật kinh tởm.

Mưa nhỏ dần rồi dừng hẳn. Park Jimin rời khỏi thân thể cô gái đã ngất lịm từ lâu. Mặc lại quần áo rồi đến cạnh bàn, cầm lấy cây súng. Giọng hắn trở nên khàn đặc.

" Chắc là đau lắm, tao đã cưỡng hiếp con gái mày đấy "

" À không, tao đã mua lại em ấy, nên đây là việc quá bình thường "

Ông Kim trợn mắt, nhìn thẳng vào hắn. Mạch máu nổi lên khắp khuôn mặt đỏ lừ.

" Vĩnh biệt, lũ rác rưởi "

* ĐOÀNG ! ĐOÀNG ! "

Tiếng súng vang lên, cả bức tường phía sau văng đầy máu. Hai cái xác nằm xõng soài dưới đất.

Park Jimin với sắc mặt lạnh tanh.

" Đem xác của họ, xay nhuyễn rồi vứt xuống hồ cá "

Hẳn phẩy tay một cái, mấy tên vệ sĩ nghe theo răm rắp. Rồi quay lại phía giường ngủ, tháo hai còng tay trên thành giường. Nhìn trên người cô khắp nơi toàn vết tím đỏ do hắn gây ra. Dấp khăn vào nước ấm rồi chậm rãi lau người cho y/n.

" Ưm... đ..đau.. "

Hắn chạm vào phía dưới vừa bị hành cho đỏ lên khiến y/n bừng tỉnh. Cô co rúm người lại.

" Ngoan nào, để tôi lau cho em, em định cứ thế mà ngủ sao? "

Y/n không dám phản đối, để mặc cho hắn làm.

" Đâu rồi? Bố mẹ tôi đâu rồi? Anh đã làm gì họ hả? "

Y/n đột nhiên chồm người dậy, cô hoảng lên khi không còn thấy hai người họ đâu nữa, trên tường chỉ còn lại vết máu tanh.

" Chết rồi, là tôi giết đấy "

" ... "

Y/n không nói nổi thành lời, hai tai cô ù đi, chân tay run rẩy.

Bỗng hắn bế cô lên, mặc kệ cho cô giãy dụa hay gào khóc, cô vẫn chẳng thể nào thoát khỏi người hắn. Căn phòng khác được mở cửa, Jimin ôm lấy cô rồi nằm xuống.

" Em khóc gì chứ? Chẳng phải họ từ em rồi à? "

Đúng là như vậy, họ đã bỏ rơi y/n từ lâu rồi.

" Tôi đã làm đúng, trả thù cho bố mẹ tôi "

" Em ngủ đi, vất vả cho em rồi, xin lỗi em nhé "

" Từ giờ hãy để tôi chăm sóc cho em, y/n! "

Jimin ôm chặt cô trong lòng. Y/n như không tin vào những gì hắn vừa nói.

" Rồi anh cũng sẽ giết tôi, phải không? "

" Giết? Tại sao? "

" Vì...tôi là con của ông ấy "

" Haha, không đâu, tôi phải cảm ơn em vì đã giúp tôi trả được mối thù ấy chứ "

" Và giờ tôi với em giống nhau, đều mất người thân, như thế này "

" Đều là những đứa trẻ vô tội.. "

Y/n nhắm mắt, không muốn nghe nữa. Nhưng vì quá mệt mỏi và mất quá nhiều sức. Cô đã ngủ quên lúc nào không hay, ngủ quên trong vòng tay của hắn.

Jimin nhìn cô, nước mắt tràn ra. Tại sao vậy? Đáng nhẽ hắn nên vui vì đã trả thù được mới đúng chứ. Đáng nhẽ hắn nên giết luôn đứa con máu mủ của kẻ thù mới phải, nhưng hắn không thể, thật sự không nỡ ra tay với cô ấy.

Mọi thứ trong quá khứ lúc này giống như một thước phim cũ, chạy lại trong trí óc của hắn.

" Chắc là đau lắm, tao đã cưỡng hiếp mẹ mày đấy "

" À không, tao đã cho mẹ mày uống thuốc kích dục, nên cô ta mới phải tự cứu mình, đây là chuyện quá bình thường "

Đêm đó trời cũng mưa rất to, Park jimin là đứa trẻ năm tuổi đã chứng kiến người đàn ông họ Kim giết chết bố mình bằng súng và chứng kiến cảnh mẹ mình bị ép uống thuốc rồi quan hệ với hắn. Cuối cùng cũng bị ngòi súng của hắn nã vào giữa đầu.

Park jimin quỳ dưới đất, đôi mắt nó chỉ toàn hình ảnh của mẹ, trên người không một mảnh vải, ngửa cổ ra sau. Máu từ đó mà không ngừng chảy xuống. Mẹ nó đã chết thê thảm như thế đấy.

Park Jimin, đứa bé năm tuổi không gia đình đang chất chứa nỗi hận thù sâu trong lòng mà cố gắng sống quá từng ngày khổ sở. Cuối cùng nó cũng được bùng nổ vào đêm nay, trong chính ngày giỗ của bố mẹ cậu..









-----
Vote cho con tym nhỏ này có động lực nhaa TvT

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro