Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Hồi Sinh Từ Bụi Tối

Câu chuyện được viết khi tôi đang hút một điếu thuốc trong góc phòng và ngẫm nghĩ về cuộc đời của mình. Tử Di-nhân vật chính được dựa theo câu chuyện của tôi..nhưng kết cục của cô ấy có hậu hơn tôi nhiều :D

tôi mong sau câu chuyện của cô ấy, cậu sẽ tìm lại được chính mình!


"tôi là Tử Di mười chín tuổi, tôi muốn biến mất"

Năm tôi lên ba... mà không, chẳng hẳn là ba,

Chỉ nhớ rằng, khi mắt còn ngơ ngác,

Tôi đã thấy bao lần tiếng quát tháo vang nhà,

Tía vung tay... má ôm đau tan tác.

Tất cả, ánh mắt tôi non nớt hằn sâu.

Năm tôi lên sáu, ánh mắt hắn ta vẫn in sâu trong ký ức,

Ánh nhìn lén lút từ cánh cửa khép hờ, như một con quái vật ẩn mình.

Bàn tay hắn lướt qua da thịt tôi, để lại những vệt tối đen,

Những vệt mực lạnh lẽo, ngấm vào tâm hồn, không bao giờ phai nhòa.

Năm tôi lên chín, tôi bị bỏ rơi giữa vòng vây bạn bè,

Cô đơn bủa vây, nhưng chẳng thể mở lời với ai.

Những ánh mắt săm soi đâm vào tôi như lưỡi dao sắc lạnh,

Những lời tục tĩu họ quăng vào, bám chặt trên da thịt,

Tôi đau, nhưng chỉ biết câm lặng,

Nuốt nước mắt vào trong, mặc cho tim mình rỉ máu.

Năm tôi mười một, tôi vùi đầu vào sách vở,

Học ngày học đêm, như thể tri thức là lối thoát duy nhất.

Tôi chỉ nghĩ, nếu mang về tấm bằng khen lấp lánh,

Tía má sẽ nhìn tôi bằng ánh mắt dịu dàng hơn,

Sẽ yêu thương tôi hơn... phải không?

Năm tôi mười hai, tôi từng có những người bạn thân thiết,

Nhưng tất cả sụp đổ khi những hiểu lầm bùng nổ,

Một lần nữa, tôi rơi vào vòng xoáy cô đơn và lạc lõng.

Những ánh mắt cay nghiệt, những lời nói tục tĩu xé toạc tâm hồn tôi,

Tôi sợ hãi, giam mình trong bóng tối, khóc không ngừng từng ngày.

Nhiều lần, tôi cầm dây thắt lưng, rùng mình tìm đến cái chết.

Thế giới dường như im lặng, chỉ còn tiếng tim tôi đập dồn dập,

Cảm giác nghẹt thở, thân thể tím tái, ranh giới sống chết mong manh.

Nhưng tôi không chết. Tôi nhớ đến gia đình,

Buông tay, ôm mặt khóc nức nở... như một đứa trẻ lạc lối tìm về nhà.

Năm tôi mười ba, những vết sẹo bắt đầu phủ kín cánh tay,

Tôi dần chìm trong tuyệt vọng khi môn học yêu thích nhất

Giờ đây trở thành gánh nặng đè nén tâm hồn tôi.

Tôi tự trách mình ngu ngốc, vụng về,

Lại lao đầu vào học, hy vọng thay đổi điều gì đó.

Nhưng không, kết quả vẫn chẳng khác,

Dù tôi thức đến hai, ba giờ sáng, kiệt sức bên đống bài vở.

Thứ tôi nhận được lại Chỉ là những con số năm sáu lẹt đẹt,

Những lời trách mắng từ gia đình,

Là những cái lắc đầu thất vọng,

Khiến tôi co ro bật khóc trong căn phòng tối mịt.

Tôi đã từng đổ lỗi cho mọi người—

Sao họ lại đối xử với tôi như thế này?

Nhưng rồi, tất cả những oán trách đó

Đều quay trở lại và đè nặng lên bản thân tôi.

Tất cả là lỗi của tôi, Là vì tôi ngu ngốc, Là tại tôi...

Và đáng lẽ ra tôi không nên tồn tại.

Năm tôi mười lăm, lần đầu tôi biết yêu.

Anh là ánh sáng len lỏi vào bóng tối cuộc đời tôi,

Người lắng nghe những tâm sự tôi chưa từng dám thổ lộ,

Những nỗi đau sâu kín mà ngay cả gia đình cũng không hay biết.

Nhưng rồi, như mọi người khác, anh cũng rời bỏ tôi.

Bỏ lại tôi với những mảnh vỡ của hy vọng và niềm tin.

Tim tôi thắt lại, quặn đau đến nghẹt thở,

Sự mệt mỏi và cô đơn lại tràn về, nhấn chìm tôi lần nữa.

Tôi không biết mình đã nghĩ đến cái chết bao nhiêu lần,

Nhưng nhìn dây thừng treo lơ lửng, tôi không dám...

Có lẽ một phần trong tôi vẫn khao khát sống,

Dù thế giới này chưa từng dịu dàng với tôi.

Năm tôi mười bảy, tôi lao đầu vào kiếm tiền,

Gồng mình gánh lấy những khó khăn đè nặng lên vai.

đi làm, tôi chịu những lời trách móc từ quản lý,

về nhà, tôi đón nhận tiếng cãi vã, những lời chửi rủa của tía má.

Tôi mệt mỏi, kiệt quệ, không muốn nghe thêm gì nữa.

Bước vào phòng, tôi chầm chậm châm một điếu thuốc,

Hơi khói cay xè lùa vào mắt, nhưng lòng lại chẳng thấy nhẹ nhõm.

Ánh mắt tôi dừng lại nơi khung cửa sổ,

Mệt nhoài, tôi thiếp đi lúc nào không hay.

Năm tôi mười chín, con quái vật đó lại trở về,

Hắn tiếp tục chạm vào thân thể tôi, trói buộc tôi trong nỗi đau không thể thốt lên.

Cơ thể tôi đau đớn, vệt máu đỏ rỉ xuống, nhưng lạ thay, tôi không cảm thấy gì nữa.

Tôi chỉ cảm thấy trống rỗng.

Một mình, tôi bắt xe đến bãi biển trong đêm tối,

Ngồi bên bờ, nghe tiếng sóng vỗ về, như tiếng thì thầm của nỗi cô đơn.

Chầm chậm, tôi đứng lên, châm vài điếu thuốc,

Mỗi làn khói như cuốn trôi chút gì đó trong lòng.

Vào khoảnh khắc tôi lao mình xuống biển,

Ký ức đẹp đẽ bỗng ùa về,

Nhưng rồi, tôi dừng lại.

tôi thấy những người trên bờ đang gọi cứu hộ để cố ngăn tôi lại,

họ nói với tôi những điều ngọt ngào

rằng trên vũ trụ bao la vẫn còn nhiều người yêu thương tôi

hãy tỏa sáng một cách khác biệt như những ngôi sao trên bầu trời

trong khi tôi chỉ còn thấy bầu trời đen ngòm, không một vì sao.

-----------------------------------------------------------------------------

Sau tất cả những đêm dài cô đơn và những ngày tháng đẫm nước mắt, tôi nhận ra rằng mình không thể tiếp tục sống trong bóng tối mãi. Tôi bắt đầu không còn quan tâm đến những lời nói của người đời, không để chúng điều khiển cảm xúc hay suy nghĩ của mình nữa. Mỗi ngày tôi đều tự nhắc mình rằng tôi xứng đáng có một cuộc sống tốt đẹp hơn.

Tôi rời khỏi nhà, tìm một không gian riêng biệt để tìm lại chính mình. Căn trọ nhỏ nơi tôi sống trở thành nơi trú ẩn an toàn, nơi tôi có thể thở một cách tự do mà không phải lo lắng về những ánh mắt hay lời nói độc hại từ người khác. Tôi không còn bị vướng víu trong những ký ức đau buồn, mà thay vào đó, tôi tập trung vào việc xây dựng lại cuộc đời của mình.

Tôi tìm được một công việc mới. Dù bắt đầu từ những bước đi nhỏ, nhưng tôi cảm nhận được sự khác biệt trong từng ngày. Công việc không chỉ là cách tôi kiếm sống, mà là cơ hội để tôi cảm thấy mình có giá trị, có thể đóng góp cho xã hội và được công nhận. Dần dần, tôi tìm lại niềm vui trong công việc, và tự hào vì mình đã vượt qua được những thử thách.

Không lâu sau, tôi gặp gỡ những người bạn mới. Họ không phán xét tôi, mà thay vào đó, họ yêu thương và hiểu tôi theo cách mà tôi chưa bao giờ dám tưởng tượng. Họ là những người đồng hành trong hành trình của tôi, giúp tôi vững bước đi tiếp.

Bây giờ, khi nhìn lại những năm tháng đã qua, tôi nhận ra rằng những vết thương, dù đau đớn, đã không thể khiến tôi gục ngã mãi mãi. Tôi đã học cách yêu bản thân mình, chấp nhận quá khứ và không còn cảm thấy tội lỗi về sự tồn tại của mình. Tôi hiểu rằng, dù cuộc sống có thể khó khăn, nhưng tôi luôn có thể làm chủ nó, và tôi xứng đáng được yêu thương, không chỉ từ người khác mà còn từ chính bản thân mình.

Tôi không còn mong muốn biến mất. Tôi muốn sống, sống thật mạnh mẽ và đầy ý nghĩa. Mỗi ngày tôi thức dậy, tôi đều thấy biết ơn vì mình vẫn còn ở đây, vẫn có cơ hội để thay đổi và viết tiếp câu chuyện của chính mình.

-----------------------------------------------------------------------------

//Gửi những người đang sống trong bóng tối của chính mình//

Tôi hiểu cảm giác khi mọi thứ dường như không thể chịu đựng nổi, khi bạn cảm thấy mình đang chìm vào bóng tối, và mỗi bước đi như một nỗ lực vô vọng. Nhưng hãy nhớ, ngay cả trong những khoảnh khắc đen tối nhất, vẫn luôn có một ánh sáng nào đó đang chờ bạn. Đừng bao giờ quên rằng, dù cuộc sống có thể khó khăn, bạn vẫn xứng đáng được yêu thương và quan tâm.

"xin cậu hãy ở lại"

-END-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro