Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

54

Hai bàn tay Jamie nắm chặt cổ áo Reine khi đang hôn nó. Em không nhớ trước đây nó có cao hơn mình không nhưng hiện tại em phải hơi nhón chân mới hôn được nó. Jamie đẩy nó nằm xuống ghế trường kỷ, ngồi lên người và tiếp tục hôn. Môi của Reine có vị ngòn ngọt của son dưỡng.

Những nụ hôn say sưa kết thúc bằng việc Jamie gục đầu lên ngực nó khóc. Reine vuốt tóc em, mắt nhìn vô định lên trần nhà.

"Chị cảm thấy đỡ hơn chưa?" Reine hỏi khi người Jamie hết nấc và tiếng thút thít tạm lắng xuống. Nó cảm nhận cái gật đầu của Jamie trên ngực nó. "Tốt."

Jamie chống tay ngồi dậy, nhìn cô gái tóc vàng nằm dưới mình. Cô ấy có một nửa của Mireille, từ dòng máu chảy trong huyết quản đến các phần tử ADN, mang theo suốt phần đời của mình, là bằng chứng vĩnh cửu từng có một người tên Mireille Heather tồn tại trên thế gian này đã yêu em chân thành nhất có thế.

Dù em giống người đó đến đâu, em vẫn không phải là người đó, em chỉ có một nửa của người đó thôi.

Họ cùng nhìn hai bàn tay họ đan vào nhau. Chẳng có gì. Không rung động. Không xúc cảm. Bản thân Reine cũng ngạc nhiên trước sự dửng dưng của mình. Ngày trước nó chỉ thoáng thấy Jamie thôi là trong tim đã đập rộn ràng. Bây giờ ngay cả khi Jamie đứng rất sát đến nỗi nó có thể cảm nhận được hơi ấm của em, khi em nắm bàn tay nó và thu hẹp khoảng cách môi của hai đứa, Reine vẫn lãnh đạm để em hôn mình. "Em không phiền chứ?" Jamie hỏi khi hôn được mươi giây. "Không. Chị cứ hôn đi." Và nó đáp lại nụ hôn đó nồng say trong khi biết rõ người em hôn không phải là mình. Nhờ sự dửng dưng đó mà nó không thấy buồn phiền gì, sẵn lòng làm thế thân cho mẹ để giúp nỗi thương nhớ bớt giằng xé Jamie.

"Thật kỳ lạ. Em đã từng thích chị lắm." Có khi tình yêu của em dành cho chị chết theo mẹ em rồi, cả con người cũ của em, và nhiều thứ khác nữa. Cảnh Mireille tự sát trong bồn tắm lầu trên sẽ ám ảnh nó mãi kể cả khi nỗi đau đã nguôi đi.

Jamie đứng dậy, Reine vẫn nằm trên ghế. Hai đứa nhìn nhau rồi bỗng cùng bật cười.

Reine xuống gara lấy xe Rolls-Royce mui trần để chở Jamie về. Chiếc xe cũ từ những năm 90 vốn là của ông ngoại tặng mẹ nhân dịp sinh nhật 18 của mẹ. Mireille thích cái xe này lắm dù hệ thống điều hòa-sưởi của nó bị trục trặc suốt, đến mức Jodoc than phiền bảo cô đổi xe nhưng cô không chịu và Reine đã ủng hộ mẹ. Giờ chiếc xe là của nó cũng như căn nhà này theo như di chúc Mireille để lại, phần của Ryan ở trong ngân hàng. Người giám hộ, trông giữ di sản thừa kế cho đến khi Reine và Ryan đủ 21 tuổi được di chúc chỉ định là bác Marc.

Chiếc xe chầm chậm lăn bánh các ngõ phố rồi vào trục đường chính, đi qua những đoàn người biểu tình đang hô vang khẩu hiệu. Reine đưa tay ra nắm lấy tay em.

"Chị từng nghĩ mình không xứng đáng được yêu thương." Jamie còn nhớ những gì Larissa nói với mình "ai muốn yêu một con đĩ như em", "cho đến khi mẹ em xuất hiện." Jamie nắm chặt tay em hơn. Quãng đường về nhà ngắn dần, giây phút cuối cùng níu kéo cô sắp kết thúc. Khi em bước ra khỏi chiếc Rolls-Royce này, em sẽ bỏ lại mọi thứ về cô, có vậy em mới tiếp tục được cuộc đời mình, em và nhà Heather sẽ phải mất rất lâu mới hội ngộ. Em hi vọng khi ấy cả em và Reine đều tìm được sự thanh thản và niềm hạnh phúc cho riêng mình.

Đến nhà Jamie, Reine cho dừng xe ở bên đường, âu yếm vuốt nhẹ đường viền hàm của em, "Sau này nếu có chuyện gì cần, chị cứ tới gặp em. Em luôn ở đây. Chị không bao giờ cô đơn ở Paris này. Tạm biệt Jamie, hãy nhớ tới em nhé."

"Mãi mãi." Jamie đáp lại rồi hôn má tạm biệt Reine.

"Ngoài kia có rất nhiều người yêu thương em. Em sẽ không bao giờ cô đơn."

Lời nói của Mireille làm em bồi hồi khi được gợi lại. Cả Reine và cô đều hứa em sẽ không bao giờ cô đơn, chỉ khác ở chỗ Reine hứa bên em nhưng cô thì chưa bao giờ.

Mấy hôm sau, Jamie nhận được tin nhắn từ số lạ:

"Em thật may mắn vì có một người yêu em nhiều đến thế. Xin lỗi vì dạo này không gửi tiền cho em vì vài trục trặc nên chắc từ giờ chúng ta gặp nhau sẽ khó khăn hơn, hãy bảo trọng nhé, J. -A"

"Gì? Thế nghĩa là sao?"

Armida chỉ kịp nhìn thấy nội dung tin nhắn lại trước khi điện thoại bị cảnh sát lấy đi. Ả ước có thể nói với em nhiều hơn về cuộc gặp đầu tiên và cuối cùng với Mireille Heather ở Đức. Ả đến gặp Mireille tại phòng khách sạn, nói với bảo vệ rằng ả là người bảo hộ của Jamie Kaiser và đã hẹn gặp Mireille từ trước, xin họ cứ nói vậy với Mireille. Quả nhiên vài phút sau ả được phép vào gặp bà Bộ trưởng.

Mireille thừa biết ả tìm đến đây không tốt đẹp gì, nhưng cô vẫn phải cho ả vào vì Jamie.

"Xin chào, tôi là Armida, hẳn cô đã nghe Jamie đã kể về tôi." Armida tự giới thiệu. "Tôi đến đây có việc cần. Tôi có thể ngồi xuống không?"

"Được." Mireille giữ thái độ lạnh lùng từ đầu đến cuối, thật sự ả làm cô rất khó chịu. Armida ngồi đối diện với cô. Giữa họ được ngăn cách bởi một bàn với hai li nước đã để sẵn. Ả không tính gặp cô sớm thế này nếu không phải ả đang gặp nguy hiểm. Ả phải phân tích và cân nhắc rất kỹ mới đến đây gặp Mireille để chơi ván quyết định cuối cùng. Xác suất thắng của ả trong ván này là 51%.

"Cô còn giận Jamie sao?"

Nghe vậy Mireille nhìn vào mắt ả, cô thấy cả sự lọc lõi lẫn khiêm nhường

"Jamie không biết gì đâu. Kẻ theo dõi hai người ở Hà Lan đúng là người của tôi nhưng tôi hứa với cô trên danh dự của một người Ý rằng tôi không có ý theo dõi hai người, mục đích của tôi là đảm bảo Jamie không gặp rắc rối gì từ những kẻ thù của tôi. Tôi không có nhiều đồng minh ở Hà Lan." Lúc ấy ả chưa bị Anastasia van Lawick chơi cú chết người.

"Nếu thế thì sao cô lại ở đây?"

"Để giải oan cho Jamie. Tội em ấy, em ấy không làm gì cả." Kẻ theo dõi báo với ả việc bị Mireille phát hiện. Đoạn Mireille giận đến mức không muốn nhìn mặt Jamie là ả tự đoán sau khi nghe hắn kể Mireille đột nhiên nhìn thẳng vào hắn và bỏ Jamie ở lại công viên. "Nếu Jamie nói yêu cô thì tôi tin chắc là thật, không phải mồi câu đâu. Tôi không khuyến khích các cô gái của tôi tỏ tình với ai hết. Các chính trị gia như cô chỉ làm họ đau khổ."

"Bỏ qua mấy chuyện tào lao đó, đi thẳng vào vấn đề đi, cô Parrino." Mireille ngắt lời ả, "Tôi không rảnh đi dỗi mấy con điếm của cô. Cô muốn gì?"

Chắc không dỗi, ả thầm nghĩ, bỏ mặc người ta khóc một mình từ công viên đến sân bay thế kia... "Tôi đến đây chỉ vì mấy chuyện tào lao đó thôi." Ả mất công bay từ La Haye đến Hamburg để làm Mireille nguôi giận vì lo lỡ Mireille bực quá sẽ gây bất lợi cho ả.

"Tại sao cô cử Jamie tới chỗ tôi?"

"Cứ coi như là một món quà của tôi. Tôi mừng vì cô thích món quà này. Ít ra trong hàng chục món tôi tặng cô đã ưng một món." Đó chỉ là cách nói khéo. Armida biết Mireille đang thu thập thông tin, bằng chứng để hạ ả từ lúc cô nhận món quà đầu tiên của ả là một chàng trai đẹp như bức tượng Hi Lạp. Người ta hay nói đàn ông giỏi giữ bí mật của người khác nhưng ả không thấy điều đó đúng với hắn. Mireille nhận quà và khai thác thông tin từ hắn chuyên nghiệp như CIA. Khi "món quà" cúi mặt ủ rũ trước ả và lẩm bẩm những lời xin lỗi vô ích, ả biết thế là hỏng chuyện rồi, phải mau chóng tìm "món quà" khác. Chỉ có Mireille lời, vừa được hưởng quà, vừa được lập công chống mafia. Ai hỏi cô về mối quan hệ đấy cô hoàn toàn có thể trả lời cô phải làm thế để lấy thông tin.

Đó là những sai lầm chết người của ả vì đã đánh giá không đúng Mireille Heather, những món quà ả gửi cho cô đều bị biến thành thứ vũ khí chống lại chính ả.

Ả quyết định đẩy Jamie vào khi tình thế của ả như ngàn cân treo sợi tóc, Mireille chỉ còn thiếu một bước nữa là chuyển tất cả hồ sơ chống lại ả cho cảnh sát. Để Jamie làm tốt công việc và không phản mình, Armida không nói sự tự do của ả phụ thuộc vào sự thành bại của Jamie. Nếu thành, ả sẽ tạm thời thoát, còn không ả sẽ phải ngồi 20 năm tù. Ả thở phào khi Mireille có vẻ đã dịu lại nhưng vụ ở La Haye khơi lại nỗi lo của ả.

"Em ấy tuyệt chứ? Hàng tuyển đấy, cả triệu người may ra tìm được một. Tôi định tặng cô một trinh nữ nhưng nhớ ra bọn trinh nữ làm tình chán thế nào, nhưng cũng không thể tặng cô Bella vì quan điểm thủ cựu của cô khó chấp nhận Bella. May thay tôi đã phát hiện Jamie. Một cô gái đủ non nớt để yêu cô, đủ từng trải để biết cách chiều cô. Một người hầu giường hoàn hảo dành riêng cho cô."

Ả mừng muốn chết khi thấy sắc mặt Mireille thoáng qua nét giận dữ. Điều đó có nghĩa Jamie không chỉ là hầu giường đối với cô. Ả hiểu rằng sự tự do của ả phụ thuộc vào hứng thú của Mireille đối với em. Là một người lạc quan, ả nhìn được mặt tích cực của việc Mireille nổi giận với Jamie bắt nguồn từ tình cảm cô dành cho em. Chỉ cần cô có một chút tình cảm với em, coi như xác suất thắng của ả tăng thêm đáng kể. Lúc nghe Jamie nói yêu mình trùng với lúc hình bóng của kẻ theo dõi lướt qua mắt, giống như đang lên thiên đường và rơi thẳng xuống địa ngục, khi bắt đầu tin rằng mình đang được yêu chân thành sau khi đã trải qua nỗi đau bởi lừa lọc bội phản rồi lập tức nhận ra nó chỉ nằm trong một âm mưu.

"Nếu tôi cần gì ở cô, đích thân tôi sẽ đến nói. Jamie sẽ không chịu chuyển lời nhờ của tôi, em ấy thà bị tống vào nhà thổ còn hơn lợi dụng cô. Em ấy yêu cô nhiều đến thế kia mà." Armida ngồi dựa hẳn vào ghế, lúc này ả mới cảm thấy thoải mái hơn. "Hi vọng tôi sống đủ lâu để bảo vệ em ấy khỏi rơi vào bàn tay những kẻ khác tệ hơn tôi."

Đó chỉ là một cách nói khác đi của "Nếu tôi ở tù, số phận của Jamie sẽ còn bi thảm hơn bây giờ." Không hiểu sao nói đến đây, ả lại nghĩ về Larissa.

"Jamie là của cô nếu cô muốn."

Armida khẳng định rồi đứng dậy cúi chào Mireille xin phép ra về. Mireille vẫn ngồi trầm ngâm. Cô liếc nhìn cái laptop đặt trên bàn đằng kia có đầy đủ những tài liệu, chứng cứ chống lại con đàn bà tai quái vừa nãy. Ả đã nói ra mục đích của mình: Jamie nằm trong tay ả. Giây phút đó Mireille cảm thấy tồi tệ vì lỡ có tình cảm với em, cô không thể làm gì ả được nữa. Ả đã thắng ở ngay phút 89.

Dù lợi dụng Jamie để kiềm chân Mireille, nhưng ả vẫn dành cho cô một sự tôn trọng. Hiếm ai thật lòng yêu thương những cô gái của ả như Mireille đã yêu Jamie. Đến cả tình yêu của Ana dành cho Bella còn không chân thật và đáng tin bằng. Khi nghe tin cô tự sát, ả cũng có chút tiếc, Ana xứng đáng với điều đó hơn.

Dòng tin gửi cho Jamie là thông điệp cuối cùng Armida chuyển ra ngoài bằng tin nhắn qua điện thoại ở một biệt thự tại Rome. Trước khi gửi nó đi ả phải được cảnh sát duyệt trước. Gửi tin xong, chiếc điện thoại liền bị tịch thu. Cảnh sát bắt ả phải giao nộp toàn bộ vũ khí, điện thoại, đồng hồ, riêng điện thoại ả phải xin cho ả nhắn một tin cuối cùng cho cô em họ "hoàn toàn không dính líu gì vụ này" để báo nó biết ả không cấp tiền cho nó nữa và nó phải tự xoay xở từ đây.

Khi viên cảnh sát ra ngoài mang theo toàn bộ những vật dụng ả giao nộp, ả vẫn cảm thấy khó tin mình lâm vào hoàn cảnh này. Ả đang ở sân bay Rome để chuẩn bị đi Châu Phi thì bị hải quan giữ lại và chìa ra lệnh cấm xuất cảnh của tòa án Rome. Sau đó cảnh sát tới đọc lệnh bắt Armida Parrino về tội hối lội, rửa tiền và buôn người và yêu cầu ả đi theo họ. Ả im lặng làm theo, tự tin họ sẽ phải thả ả ra vào sáng hôm sau như những lần trước đó.

Họ không đưa ả về đồn, thay vào đó, họ đưa ả về một căn biệt thự ngoại ô Rome khiến ả cảm thấy bất thường. "Cô sẽ ở lại đây đến khi mọi thứ được chính thức hóa." Viên cảnh sát mở cửa cho ả xuống xe, "Cô không được chạy trốn, không được liên lạc với bất cứ ai, cứ tới bữa chúng tôi sẽ mang đồ ăn cho cô."

"Tức là tôi sẽ bị giam lỏng ở đây bao lâu?"

"Tối đa là 2 tuần. Mời cô đi theo tôi."

"Tôi yêu cầu luật sư của tôi."

"Hiện tại tôi e là chưa được. Cô sẽ có quyền đó khi chúng tôi quyết định chuyển cô xuống tạm giam ở đồn.

Căn biệt thự không quá tệ nhưng phải ở đây những 2 tuần và không biết chuyện gì đang diễn ra mới khiến ả lo lắng.

------------

Hãy ủng hộ chúng mình qua patreon.com/masochisbian

Thanks xoxo

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro