[HE] Lời Hứa Lặp Lại
#Happy Ending
Mạc Dung ngồi bên giường bệnh của Giai Kỳ, một tay nắm lấy tay cô, tay kia khẽ vuốt tóc cô, mắt anh chăm chú dõi theo từng nhịp thở của Giai Kỳ. Những ngày dài trôi qua, anh đã kiên nhẫn ở lại, dù hy vọng gần như đã tắt, anh vẫn không bỏ cuộc. Tình yêu của anh dành cho Giai Kỳ không chỉ là những lời hứa, mà là hành động, là sự kiên cường mà anh đã học được từ những sai lầm của mình.
Những tháng ngày ấy, Mạc Dung gần như đã đánh mất chính mình. Anh sống trong nỗi hối hận và sự đau đớn khôn nguôi. Nhưng một điều mà anh không bao giờ quên, đó là lời hứa năm xưa của mình – bảo vệ và yêu thương Giai Kỳ suốt đời. Và anh sẽ không từ bỏ, dù mọi thứ có khó khăn đến đâu.
Rồi một buổi sáng, khi Mạc Dung đang ngồi bên giường, như mọi ngày, anh bỗng cảm nhận được một sự chuyển động nhẹ. Ngón tay Giai Kỳ cử động một cách yếu ớt. Cảm giác như một luồng điện chạy qua cơ thể anh, niềm hy vọng bùng lên trong trái tim anh. Anh nắm chặt tay cô hơn, mắt rưng rưng nhìn vào Giai Kỳ.
"Giai Kỳ... em... em tỉnh lại rồi sao?" Anh nghẹn ngào, nhưng không thể che giấu niềm vui trong giọng nói.
Một lần nữa, cô cử động nhẹ, đôi mắt từ từ mở ra. Mặc dù vẫn còn mệt mỏi, nhưng ánh mắt Giai Kỳ bừng lên sự sống. Cô nhìn Mạc Dung, tuy nỗi đau mà cô phải chịu đựng là rất lớn, nhưng khi biết Mạc Dung đã luôn chăm sóc mình, và vì tình yêu cô dành cho người con trai này quá lớn, cô đã quyết định tha thứ, cô yếu ớt nở một nụ cười nhẹ đáp lại Mạc Dung.
Mạc Dung không thể tin vào mắt mình. Anh ôm lấy Giai Kỳ, nước mắt tràn ra. "Em không biết bao lâu anh đã đợi em tỉnh lại, Giai Kỳ. Anh sẽ không bao giờ để em rời xa anh nữa."
"Anh sẽ ở với tôi, mãi mãi, phải không Mạc Dung?"
"Đúng, mãi mãi," anh thì thầm, nắm chặt tay cô, hứa rằng sẽ không bao giờ để cô phải chịu đựng đau đớn nữa.
Những ngày sau đó, Giai Kỳ dần hồi phục, nhưng không phải chỉ là thể chất. Mặc dù cả hai đều đã trải qua những tổn thương lớn, nhưng tình yêu ấy đã giúp họ vượt qua mọi khó khăn.
Lâm Thanh, sau một thời gian dài quan sát những gì đã xảy ra giữa Mạc Dung và Giai Kỳ, cô nhận thấy tình yêu của họ quá lớn lao. Cô không còn muốn làm gánh nặng cho Mạc Dung nữa. Cô hiểu ra rằng, mỗi người đều có một con đường riêng và mối quan hệ giữa cô và Mạc Dung đã đi đến hồi kết.
Lâm Thanh quyết định rời khỏi đất nước, sống một cuộc sống mới ở nước ngoài. Cô đã học được cách yêu bản thân mình, và tìm được sự bình yên trong chính tâm hồn mình.
Về phần Mạc Dung và Giai Kỳ, họ bắt đầu lại từ đầu. Mặc dù không thể xóa nhòa tất cả những vết thương trong quá khứ, nhưng họ biết rằng tình yêu thực sự không phải là không có sai lầm, mà là có đủ sức mạnh để tha thứ và tiếp tục yêu thương nhau. Họ sống những ngày tháng bình yên, bên nhau, tận hưởng từng khoảnh khắc dù nhỏ nhất.
Và khi những ngày cuối cùng của mùa xuân đến gần, khi những đóa hoa lan bắt đầu nở rộ, Mạc Dung và Giai Kỳ đứng bên nhau trên bãi biển, ngắm nhìn hoàng hôn. Cảm giác như tất cả những gì họ từng mất đi, giờ đã được trả lại.
"Mạc Dung, anh có nhớ không? Chúng ta từng ngồi ở đây, ngắm bình minh, và anh hứa sẽ bảo vệ em?" Giai Kỳ nhìn anh, ánh mắt đầy yêu thương.
"Anh nhớ," Mạc Dung đáp, rồi ôm cô thật chặt. "Anh sẽ luôn bảo vệ em, mãi mãi."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro