Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

9. Theo đuổi em

Jungkook biết chân cô đã bị đau, anh thẳng thừng bế cô vào trong xe mình. Sau đó liền liên hệ với Yoongi và cảnh sát về tình trạng của Cha Eunjoo. Ở đồn cảnh sát, Eunjoo làm loạn một lúc cũng chịu khai với cảnh sát. Nhưng con bé cứ xông đến chỗ hai người, Ami bất giác cũng giật mình mấy lần, cô thật sự không hiểu nổi giới trẻ bây giờ sao lại có thể manh động đến thế này. Và coi cũng bất giác không để ý rằng, Jungkook từ ban đầu vẫn đứng trước để che cô khỏi sự hung hăng của cô bé ấy. Tay anh cứ nắm hờ lấy cô phía đằng sau. Anh nắm tay cô ra đến sảnh chính. Lúc mấy đồng chí nhìn hai người đang kí vào tờ khai tay anh vẫn chưa rời với nụ cười đầy ẩn ý. Ami mới chợt nhận ra mà rút tay về.

Cho lời khai xong thì anh đưa cô về. Ami ngồi trong xe, bộ dạng có chút tàn tạ, lúc nảy định chỉ ra ngoài một lúc nên chỉ khoác bừa đồ bộ ở nhà. Thời tiết về đêm đặc biệt trở gió lạnh, chân cô cũng truyền đến cơn đau. Ami vừa thất thần suy nghĩ gì đó, vừa thất thần vừa thở dài. Jungkook không thể tập trung lái xe, anh cho giảm tốc độ, vừa chạy vừa nhìn cô thăm dò. Nhưng vẻ mặt cô có chút khó đoán, bầu không khí trở nên khó xử. Khi xe về đến khu Hannam, anh mới ngõ lời

-"Ami, vết thương của cô không sao chứ"

Ami tránh đi cái đụng chạm thân mật của anh, cô khó xử, ngập ngừng đôi chút.

-"giám đốc Jeon này, dạo gần đây có vẻ tôi phiền anh hơi nhiều nhỉ. Sau này anh không cần quan tâm đến tôi nữa đâu, tôi sợ sẽ lại mang phiền phức đến cho anh"

-"tôi không ngại đâu"

-"tôi thì có đấy. Tôi không thể hiểu được mấy lời anh nói, cũng không hiểu được hành động của anh. Thật sự tôi thấy khó xử lắm"

-"ý cô là tôi phiền cô sao ?"

-"ý tôi không phải....tôi...tôi nghĩ là..."

Cô trở nên lúng túng, thật sự không biết nên nói câu nào trước. Không biết diễn tả như nào cho anh hiểu, cô không muốn nói nặng anh, nhưng cô cũng muốn bày tỏ suy nghĩ mình một cách thành thật nhất.

-"giám đốc Jeon, thành thật thì tôi đó giờ rất ngại tiếp xúc với người lạ, đặc biệt là người khác giới. Những hành động của anh dành cho tôi thật sự làm tôi suy nghĩ rất nhiều, tôi thật sự đâu đầu lắm. Chúng ta cũng quen biết không lâu, vả lại chẳng phải giữa hai ta đã xảy ta chuyện không nên nhắc đến đấy sao....làm sao mà ta có thể cư xử với nhau như thế được chứ"

Cô nhìn sang anh, rồi nói những lời thêm sau nữa, với tốc độ chậm rãi hơn...

-"....có phải không ?"

-"ra là tôi cư xử khiến cô không thoải mái sao ? Được rồi tôi hiểu rồi"

-"cảm ơn anh vì đã hiểu, có lẽ không có việc gì quan trọng chúng ta không nên gặp nhau thường xuyên thì hơn. Thời gian qua tôi mang nhiều phiền phức cho anh rồi, tôi xin phép trước nhé"




Sau đêm hôm ấy, Jungkook thật sự như lời cô nói mà bốc hơi khỏi cuộc sống của cô, họ chẳng còn gặp mặt nhau thường xuyên như trước. Ami cũng đã quay trở lại làm việc, khi chân của Ami không còn đau nữa. Khoa của cô hiện đang thiếu nhân lực, nên khi cô quay về thì chỉ có công việc mà thôi, hết bệnh án này đến bệnh án khác. Buổi chiều hôm ấy, khi  cô đứng tại quầy bàn giao bệnh nhân ở phòng cấp cứu, trên màn hình tivi gần đó đang phát kên tin tức. Giọng biên tập viên khiến cô dừng tay chú ý. Chương trình đưa tin về một dự án quản giáo trẻ vị thành niên ở Seoul, trong đó đặc biệt là các em khó khăn, không được nuôi dạy tử tế, nói chung là xếp vào hàng cá biệt. Mấy hôm trước, Yoongi cũng đã thông báo với cô Eunjoo được đưa vào trại quản giáo vị thành niên.

-"xem chăm chú đến thất thần vậy"_Chunghee

-"đột nhiên nhớ đến cô bé Cha Eunjoo cũng được gửi đi dự án cải tạo trẻ vị thành niên này thôi"

-" con bé đó đáng ra nên sớm được đưa đi mới đúng"

Ami gật đầu, cô uhm một cái rồi cầm sấp bệnh án rời đi. Chunghee theo ngay sau cô, cô kéo tay Ami vào một góc vắng người hơn

-"mà này, con bé đó đi rồi, không phải cái anh giám đốc gì cũng đi theo luôn à ? Sao cả tuần nay không thấy anh ấy tới tìm cậu vậy ?"

-"tìm mình làm gì ? mình đâu có còn nằm trên giường bệnh đâu"

-"ngày nào mình cũng thấy anh ấy đến thăm bệnh cậu đó, tại cậu toàn ngủ nên mới không hay biết thôi. Anh ấy đứng bên ngoài nhìn cậu ngủ rất lâu mới về. Hai người có gì mau khai cho tớ biết"

Ami bị lời nói của Chunghee làm cho dao động, cô ho khan một tiếng rồi nói

-"cậu suy nghĩ xa quá rồi, mình với anh ấy không thân thiết như cậu thấy đâu. Anh ta đến thăm mình chắc vì thấy có lỗi thôi. Với lại cậu quên mình đã thề cái gì sao"

Cô nhìn Chunghee, sau đó nói rõ ràng, đặc biệt nhấn mạnh từng lời mình nói ra.

-"...mình sẽ không yêu đương với ai nữa"

-"....ờ....thà là vậy, nhưng cậu chắc bản thân ngăn được mấy chuyện này chắc"

-"anh ta đâu phải kiểu người mình thích. Trông lăng nhăng chết đi được, lời nào cũng là mật ngọt, mình cá với cậu các cô gái khác anh ta cũng đối xử như thế cả thôi"

-"...thật đấy à ?"

Chunghee suy nghĩ thêm một chút, nhớ lại mấy lần nhìn thấy Jeon Jungkook trước đó. Dáng vẻ đó, đúng thật là như lời Ami bảo, anh ta là một người rất đào hoa.





Jungkook cũng vừa xem các bên báo đưa tin về dự án quản giáo trẻ vị thành niên. Vừa nghe điện thoại vừa xem rất chăm chú.

-"chuyện Eunjoo đã được xử lí rồi, giám đốc Jeon có thể yên tâm"

-"chủ nhiệm Min, anh vất vả nhiều rồi."

-"là trách nhiệm của tôi mà. Hôm nào có thời gian rảnh thì nghé sang trung tâm nhé"

Jungkook hạ tầm mắt, anh cười nhạt

-"được"

Tắt máy, thư ký Hwang BaekHyeon gõ cửa bước vào. Màn hình vẫn còn chiếu bản tin thời sự ấy. Đặt tập hồ sơ xuống bàn giám đốc, anh nhướng mày một cái

-"con bé Eunjoo gì đấy cũng đi chương trình này sao ?"

-"uhm, bây giờ chắc hẳn đã đến trại giáo dưỡng rồi"

-"nhưng anh cho người đẩy con bé đi xa như thế có quá ác không thế ? dù gì cũng trong tuổi nội loạn mà, anh thông cảm một chút không được à"

-"cậu có biết con bé hành hung người ta thế thảm đến cở nào không ? Đi xa một chút để tập trung chỉnh đốn bản thân"

-"anh tưởng tôi khờ hả ? anh không muốn con bé đó lại tìm gặp cô Kim nên mới lo tiền đẩy con bé ra tận biên giới đấy thôi"

Bị nói trúng tim đen, Jeon Jungkook chột dạ. Bắt được dáng vẻ này, Hwang BaekHyeon lại thích thú vô cùng. Được nói lấn tới, BaekHyeon lại giở giọng đùa vui

-"dạo này thấy giám đốc tan làm muộn thế, anh không còn đến cái trung tâm gì nữa à ?"

Jungkook thở dài một hơi, nhắc đến lại thấy lấn cấn trong lòng.

-"không đi nữa, người ta bảo tôi phiền"

-" gì cơ ? bị tự chối nhanh thế à ?"

-"tôi còn chưa kịp nói gì với cô ấy"

Hwang BaekHyeon cười thành tiếng, đúng là hiếm khi trông thấy được gương mặt khổ sở này của sếp, theo anh bao nhiêu năm cũng chưa bao giờ thấy Jungkook đau đầu chuyện gì ngoài công việc, lần này lại là chuyện tán gái, đúng là dở khóc dở cười.

-"Đúng rồi, người ta chê anh phiền thì đừng cố mất thời gian để làm gì. Đã chắc gì anh thích cô ấy thật đâu ? chắc cũng là say nắng như mấy lần trước thôi"

-"cậu phán như đúng rồi vậy ? cậu hiểu tôi lắm sao ?"

-"tôi theo anh được 3 năm rồi, có gì mà không thấu ? Ai cũng biết anh sát gái mà"

-"thế theo cậu như nào mới là thích thật sự một người"

-"hmmmm.....hình ảnh người ấy lúc nào cũng ở trong tâm trí anh, anh làm gì cũng sẽ nghĩ đến người ấy đầu tiên. Kiểu như thế đấy, kiểu như nhớ day dứt không nguôi ấy"

-"....đúng là sến rện ! cậu nên thôi xem nhiều phim truyền hình lại đi"

Nói rồi, Jungkook dọn dẹp đồ cho vào túi, anh tan làm. Lướt ngang qua thư ký Hwang.

-" đấy tôi nói rồi, anh không có cảm giác đó thì anh đâu có thích cô ấy thật đâu"

-"...."


..................................

Jungkook lái xe, một tay nắm chặt vô lăng, tay kia tựa cằm, đắn đo suy nghĩ gì đấy. Anh nhớ lại mấy lời của BaekHyeon lúc nảy, có chút hoang đường, viển tưởng. Nhưng hình như sự hoang tưởng ấy đang trở thành hiện thực với anh. Thú thật cả tuần qua không gặp được Kim Ami, trong lòng anh rất khó chịu. Tối ngủ cũng không ngon giấc, ngày hôm sau làm việc cũng thiếu mất sự tập trung. Anh nhìn thấy món gì cũng đều muốn biết Ami có thích không, nhìn thấy thứ gì cũng nhớ đến cô. Tuy nhớ da diết thế, nhưng mấy lời đêm đó của cô khiến anh chùn bước, cứ nhớ đến lại tự cảm thấy buồn. Những cảm xúc đối chiều nhau thay phiên dày vò tâm trí anh

Anh sắp phát điên rồi.

Đèn chuyển màu xanh, Jungkook không suy nghĩ gì mà quành đầu xe, tăng tốc độ chạy thẳng về quận Hannam.








Hôm nay cả khoa có hẹn đi ăn tối, Ami cũng tham dự. Mọi người ăn chầu thịt nướng xong lại muốn đi tăng 2. Vì tính tình Ami hướng nội, cô lại vừa bị thương một trận nên phải xin phép ra về sớm. Nói sớm cũng chẳng sớm, nhưng muộn cũng chẳng muộn. cô quay về Hannam vừa đúng 11 giờ đêm.

Cô lái xe đến ngay cửa khu dân cư thì đột ngột dừng lại vì bóng dáng quen thuộc của Jungkook đang ở ngay trước mắt, anh dựa người vào chiếc Mercedes màu đen. Cô ở trong xe chạm mắt với người đàn ông bên ngoài. Ami nuốt nước bọt, cô đột nhiên lại hồi hộp vô cùng. Gặp lại nhau sau 1 tuần khiến cô không biết cử xử thế nào.

Suy nghĩ kiểu gì cũng không thể cứ thế mà lướt qua anh, Jungkook cũng hình như chẳng muốn rời đi thì phải. Ami hít một hơi sâu, cô cũng mở cửa xuống xe.

-"anh-anh đến chắc không phải tìm tôi đâu chứ ?"

-"không đến tìm em thì tìm ai ?"

Ami nghe giọng điệu người đàn ông khàn đặc, có chút nghiêm trọng khiến cô cũng hơi rụt rè. Cô cũng nhận ra mấy lời vừa rồi của mình có chút vô tri, câu hỏi đó đúng là dư thừa.

Jungkook tiến lại càng gần cô hơn, Ami cũng lùi về mấy nhiêu bước. Anh thẳng thừng nắm lấy tay cô, một lực thôi đã khiến cô đứng kề sát vào người anh.

-"em nghĩ tôi có nhiều thời gian lắm à ? nhà tôi cách đây bao nhiêu kilomet có biết không ? không phải vì em thì vì sao tôi lại ở đây vào lúc này ?  huh ?"

-"khoan đã, anh buông tôi ra có được không ? rốt cuộc tôi đã làm gì mà anh phải đến tận đây tìm vậy ?"

Jungkook siết chặt tay hơn, anh nhìn thằng vào đôi mắt Kim Ami. Tim cô đập nhanh liên hồi, dưới sức ép của ánh nhìn đầy thâm tình của anh, bất giác tay cô đang đặt ở vai anh làm thế cũng nắm chặt lại, khiến áo anh nhăm nhúm.

-"em làm cho tôi thích em"

-"...."

-"tôi thật sự thích em mất rồi. tôi chưa bao giờ có cảm giác nhớ một người đến thế này. Kim Ami, từ bây giờ tôi sẽ theo đuổi em"

-"....."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro