Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHAPTER 26: ĐIỀU CẦN KHẮC GHI

CHAPTER 26:

-Mark Masa-

Tôi lặng lẽ nhìn nước lễ.

Hiện giờ tôi không yêu cầu bất cứ điều gì khác, ngoại trừ sự tĩnh tâm. Mới chưa tròn một năm mà đã có quá nhiều chuyện xảy ra. Hiện tại những gì tôi phải đương đầu thực sự rất khó khăn, tôi không thể lấy lại được, dù cho tôi rất muốn. Giờ tất cả những gì tôi có thể làm là cầu nguyện cho em bé đi an yên và cho chị ấy mau chóng khỏi bệnh.

"Đi nào." May mắn thay, tôi có người ở bên cạnh. Trong lúc tôi đang đau buồn như thế này, thật tuyệt khi có Vee bên cạnh.

"Em thậm chí còn không nhìn thấy khuôn mặt của nó, nhưng em nhớ nó rất nhiều," tôi nói với anh.

"Em hãy giữ đứa trẻ trong lòng và sống vì nó. Em không bao giờ phải quên nó, mà chỉ cần nhớ những điều tốt đẹp là đủ rồi." Anh ấy đáp lại tôi.

"Em vẫn chưa làm được bất cứ điều gì cho nó, thế nên em nên nhớ những điều tốt đẹp nào đây?" Tôi nói.

"Em đã từng cứu mạng nó, đó là một điều tuyệt vời. Em đã làm được rất nhiều rồi Mark." Anh bảo.

"Vâng," tôi đáp lại.

"Em rất tuyệt vời." anh cười nói với tôi, và tôi cũng cười đáp lại.

Tôi không giận Ploy hay Ton. Những gì tôi đã nói với họ vào sáng hôm đó, đó thực sự là cảm giác của tôi. Tôi không thể mang con tôi trở về, và mọi người có trách nhiệm cần phải hối lỗi về những sai lầm đã gây ra đối với sinh linh bé nhỏ đó, nhưng tôi sẽ không vương vào nỗi buồn đó vì tôi đã có người ở bên cạnh. Những người an ủi tôi khi tôi khóc, những người quan tâm đến tôi, và chờ đợi tôi, dạy dỗ tôi và yêu thương tôi. Không chỉ có anh Vee mà còn có cả bố mẹ tôi và bố mẹ anh ấy. Ngoài ra còn tất cả bạn bè của chúng tôi, họ luôn ủng hộ tôi, và anh liên tục nhắc tôi về điều này.

'Sống trong hiện tại.' Nhà sư đã nói, nhưng tôi thấy thật khó. Tôi biết rằng tôi có thể và tôi cần phải làm điều đó, nhưng điều đó rất khó. Nhưng khi Vee nói, 'Hãy ở lại đây, ở lại với anh,' tôi cảm thấy đó là mục đích sống của mình ngay lúc đó.

Món quà mà Sư thầy đang nói đến cũng chính là anh Vee.

Chúng tôi đi ra ngoài để cho cá ăn, và sau đó mang theo một số thức ăn để chia cho lũ chim. Có vẻ lạ khi anh ấy làm điều gì đó như thế này, nhưng không phải vậy. Khi Vee ở giữa đám chim có bộ lông xám đó trông thật tương thích với nhau. Chiếc áo sơ mi trắng mặc trên người khiến anh như bừng sáng giữa trưa nắng. Còn Ploy, chị ấy cũng làm bừng sáng chiếc áo sơ mi xám của mình khi đứng gần đó.

*tách*

"Huh?" Tôi quay lại nhìn nguồn phát ra âm thanh. Mẹ của anh đã chụp ảnh hai chúng tôi khi bà bước tới.

"Trông thật đẹp." bà nói và đưa điện thoại cho tôi xem.

Đó là bức ảnh của anh và tôi. Chúng tôi không dính lấy nhau, giữa chúng tôi có một khoảng cách. Nó cho thấy anh ấy khi ở cùng với những con chim trông thật hạnh phúc, và đôi mắt của tôi khi nhìn anh ấy đầy sự an yên.

"Người đẹp ạ?" anh bước tới để xem bức ảnh với mẹ của mình.

"Cái nay có đẹp không?" mẹ hỏi sau khi Vee nghiêng người nhìn.

"Nó thật đẹp." Anh ấy nói, trước khi gửi nó vào điện thoại của chính mình.

"Ừ, những con chim rất đẹp," tôi nói sau khi anh ấy nhìn.

"Này, em mới xinh đẹp." Anh đáp lại.

"Em xinh đẹp thế nào được? Nhìn mặt em đã rồi hãy nói?" Tôi nói, khuôn mặt của tôi thực sự không đẹp như vậy.

"Đôi mắt của em thật đẹp. Khi nhìn thế này trông nó rất đẹp." Vee nói rồi nhìn vào mắt tôi, và vì vậy tôi đã bắt gặp được ánh mắt của anh ấy.

"Chắc bố mẹ chẳng cần phải ở lại đây nữa đâu," Mẹ nói.

"Như thế này ở giữa đám đông luôn. Không cần bố, mẹ ở bên nữa rồi." Bố anh ấy nói khi bước tới.

"Gì vậy? Chúng ta còn ở trong chùa mà bố còn muốn nói cái đó?" Vee bực bội quay lại nhìn bố mình.

"Không phải nên nói vậy à? Nếu không 2 đứa tán tỉnh lẫn nhau trong chùa làm gì?" Bố tôi nói.

"Con không tán tỉnh." Vee đính chính.

"Có tán tỉnh!" Bốn người chúng tôi khựng lại trước những lời của bố, 2 ông bố cùng nói một lúc.

"Những chuyện khác thì chẳng thấy đồng thuận với nhau nhỉ." Vee lẩm bẩm, lắc đầu. Mẹ cũng cười, và tôi chỉ cười với những gì đã xảy ra hôm nay. không phải là tất cả đều tốt đẹp hết, nhưng cũng có một số điều thực sự hay để tôi ghi nhớ.

"Chúng ta trở về đi con trai." Mẹ tôi nói.

"Đúng thế, sau đó Vee cũng cần đưa chúng tôi đến sân bay." Mẹ của anhnói.

"Chúng ta cùng đi luôn."

"Không cần đâu, chúng tôi có chuyện cần bàn bạc với Vee một chút. Còn để Mark giao lại cho anh chị? Vee có thể không làm được." Mẹ anh ấy nói.

"Chị nói gì vậy? Con trai của tôi?" Bố tôi nói.

"Con trai của tôi cũng thế." Bố của Vee nói.

"Vậy thì anh là ai chứ? Bố anh là ai đây trời?" Vee cúi xuống thì thầm với tôi.

"Anh đã bị vứt bỏ," tôi nói.

"Thật nhẫn tâm!"

" Ai Vee."

"Vâng, thưa bố, chúng ta sẽ đi ngay bây giờ." Vee nói và tránh xa tôi.

"Nhanh lên, nếu không bố sẽ thực sự cắt đứt mối quan hệ bố con với mày đấy." Bố anh ấy nói.

"Được rồi, thưa bố." Anh ấy nói quay lưng lại với tôi và đi về phía bố mình, ngón tay anh khẽ móc tay tôi. Đôi mắt đẹp của anh ấy nhìn tôi dịu dàng, và tôi mỉm cười đáp lại.

"Bố mẹ về an toàn nhé," tôi nói với bố mẹ anh.

"Ừ được. Nhanh chóng trở lại học tập nhé con." Bố nói.

"Mọi người nhớ quay lại đây chơi thăm chúng tôi nhé." Mẹ tôi nói với họ.

"Lần sau, tôi muốn đến và tham dự một sự kiện khác." Mẹ anh đáp.

"Lần sau khi đến, nhớ mang theo cả tráp trầu."

"Bố ..." Tôi quay lại nhìn bố với vẻ khó tin. Vee cũng quay lại nhìn ông như thể ông nói điều gì thật phi thường.

"Vee, về nhà nào." bố anh ấy nói.

"Bố, chờ chút đã." Vee nói, trước khi bước đến chỗ bố tôi, nhưng bố của anh ấy đã tóm lấy anh ấy trước và giữ lại.

"Vee, tôi sẽ đưa anh về để anh có thể bán một ít đất của ông nội để có thể rước con rể của chúng tôi về."

Anh ấy và bố thực sự không thể làm điều đó, nếu họ làm vậy chắc tôi sẽ từ chối. Nếu Vee làm điều gì như vậy đó thực sự là quá nhiều. Tôi chắc chắn không cần phải có của hồi môn. Tôi thậm chí chưa bao giờ nghĩ về hôn nhân. Mọi người đều biết, bố mẹ tôi đã chấp nhận điều đó, và điều đó là tốt. Tôi không cần phải có một sự kiện hay buổi lễ lớn như thế làm gì.

Tôi nghĩ bố tôi chỉ nói đùa thôi.

Nhưng tôi nghĩ rằng bố của anh Vee rất nghiêm túc.

"Bây giờ con đang hạnh phúc hơn nhiều rồi phải không?" Mẹ hỏi.

"Vâng. Cảm ơn bố mẹ rất nhiều vì tất cả mọi thứ." Tôi cảm ơn họ đã giúp tôi chăm sóc Ploy. Cảm ơn họ đã hiểu và chấp nhận quyết định của tôi vào thời điểm đó, ngay cả khi nó không diễn ra như dự định.

"Đó không phải là điều con cần biết ơn." Bố nói

"Con là con trai của chúng ta, và vì vậy chúng ta sẽ luôn ở bên con," Mẹ nhẹ nhàng xoa đầu tôi nói.

"Mẹ..."

"Hiện tại, có thể mọi thứ không diễn ra như mong đợi, nhưng mọi thứ có thể được gây dựng lại từ đầu." Bố nói, tay đặt lên lưng tôi.

"Không được nữa rồi," tôi nói.

"Nếu con muốn, có dịch vụ đẻ thuê hoặc bất kỳ lựa chọn nào khác mà con muốn làm đều có thể được." Bố tôi nói.

"Hãy để con trai của anh chấp nhận điều này trước đã," mẹ nói.

"Ừ ..." Bố nói, vì vậy tôi quay lại mỉm cười với ông ấy.

Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng bố có thể dịu dàng như vậy, nhưng ngay bây giờ với bàn tay đang đặt trên lưng tôi, điều đó khiến tôi cảm thấy tốt hơn rất nhiều. Điều đó thật ấm áp, chẳng khác nào với Vee, tôi cũng cảm thấy thật dễ chịu và thoải mái. Tôi còn nhận được thật nhiều sự dịu dàng và từ ái của mẹ, điều đó càng giúp tôi xoa dịu nỗi buồn tốt hơn.

"Vậy thì khi nào con sẽ quay lại trường?" Mẹ hỏi.

"Một vài ngày tới, con đã bỏ lỡ nhiều điều quá rồi," tôi trả lời.

"Đừng cố vướng vào rắc rối. Nhưng nếu không làm được, thì cũng đừng tự ép bản thân." Tôi nhìn vào mắt bố một lần nữa, và nhận ra tấm lòng của ông. Tôi chưa bao giờ nghĩ ông có thể nhẹ nhàng như thế này.anh Vee luôn nói với tôi rằng bố cũng yêu tôi như anh ấy, và ông lo lắng và giữ kỹ tôi, tôi chỉ chưa bao giờ nhận ra rằng điều đó đến mức này mà thôi. Trước đây, bố chưa bao giờ thể hiện điều đó, nhưng một khi ông bày tỏ, điều đó khiến tôi cảm thấy thật may mắn. Có một gia đình tuyệt vời như thế này, chỉ cần như vậy thôi là tôi đã mãn nguyện lắm rồi.

"Con ổn mà," tôi trả lời.

"Ok, đi thì cứ đi, nhưng nếu con không thể thì đừng ép chính mình." Bố nói một lần nữa, và tôi gật đầu.

"Mẹ thực sự lo lắng. Sẽ tốt hơn nếu con nghỉ một học kỳ không phải sao?" Mẹ hỏi.

"Con nó không cần nhiều như vậy đâu," bố nói.

"Không phải anh cũng lo lắng cho con trai của mình sao?" Tôi bắt đầu quan sát cả hai khi họ tranh cãi về tôi.

"Mẹ..."

"Vì anh lo lắng, vì anh muốn tiếp thêm sức mạnh cho con nó. Anh biết nó rất buồn, nhưng nó cũng cần học cách tự đối mặt với chính mình. Nó cần cần trưởng thành, phát triển và chịu trách nhiệm với những lựa chọn để có thể trở thành một người lớn thực thụ. " Bố tôi quay lại nhìn tôi nói.

"Nhưng nó vẫn còn là một đứa trẻ ..." mẹ tôi nói.

"Còn trẻ cái gì? Nó cũng sớm được người ta đến hỏi thôi?".

"Bố," tôi nói với vẻ đầy ngượng ngùng khi bố nhìn tôi với ánh mắt châm chọc.

"Không phải thế à?"Ông nhướng mày nói.

"Anh đang trêu chọc con trai của mình đấy," Mẹ nói.

"Người ta đến hỏi, nhưng ta sẽ không cho con đi đơn giản như vậy đâu. Ta chỉ đang lừa họ thôi."

"Ồ! Làm vậy làm gì? Tại sao bố phải làm như vậy?"

"Ta chỉ đang chờ xem liệu thằng nhóc ấy có thực sự nghiêm túc như vậy hay không thôi."

"Con không muốn như vậy," tôi đáp lại.

"Không muốn như thế nào?"

"Con không muốn được hỏi..."

"Cho nó hỏi, để ta lo cho." Bố nói và vỗ nhẹ vào đầu tôi.

"Con nghĩ là con đã hỏi bố rồi." Vee bước đến và nói với bố tôi, đứng bên cạnh tôi và quàng tay qua cổ tôi.

"Cái đó không tính." Bố đáp lại.

"Ồ!"

"Và đừng sử dụng nhiều cánh tay như vậy." Bố nói rồi gạt tay Vee ra.

"Đi nghỉ ngơi đi con trai, lát nữa xuống ăn cơm đi." Mẹ nói, tôi gật đầu đáp lại.

"Mẹ làm hay dì làm ạ?" Tôi hỏi.

"Con muốn ăn đồ mẹ nấu à?" Bà hỏi ngược lại.

"Dạ..."

"Vậy mẹ sẽ làm." mẹ nói, vỗ đầu tôi một lần nữa.

"Ừ, vậy cùng nhau đi nghỉ ngơi đi. Bố mẹ lên máy bay rồi đúng không?" Bố tôi quay sang hỏi anh.

"Dạ, bây giờ chắc họ đã qua cổng an ninh rồi ạ." Anh ấy đã trả lời.

"Cậu đã không đợi cho đến khi họ ra máy bay đã rời đi rồi?" Bố quay lại hỏi.

"Không ạ."

"Cậu không quan tâm cha mẹ mình?"

"Con quan tâm đến vợ mình hơn." Vee nói và đặt tay qua vai tôi một lần nữa.

"Vivis!"

"Chúng con... đi nghỉ ngơi." anh nói rồi quàng tay qua cổ tôi không buông, bỏ mặc bố tôi cau có nhìn mình. Cả hai đều như thế này. Họ dường như luôn luôn bất đồng, giống như họ chán ngán và mệt mỏi với nhau. Nhưng tôi nghĩ rằng họ cũng rất yêu thương nhau. Tôi nghĩ bố tôi yêu anh Vee, vì anh ấy cũng yêu tôi như bố tôi vậy. Và cũng vì anh đã giúp bố con tôi hiểu nhau hơn. Anh đã giúp gia đình tôi trở thành một gia đình thực sự.

"Anh sẽ đưa em trở lại trường." Vee nói sau khi chúng tôi vào phòng.

"Anh có làm được không?" Tôi hỏi anh ấy.

"Ừ, có thể."

"Nhưng còn về công việc?" Tôi hỏi lại. Mặc dù anh đã làm việc được vài tháng và ở một vị trí mà anh ấy có thể nghỉ một thời gian, hoặc làm việc xa văn phòng, nhưng anh ấy có thể làm thế này thường xuyên được bao lâu đây?

"Anh xin rồi."

"Anh nghỉ phép hay là nghỉ việc?" Tôi hỏi.

"Nếu anh nghỉ việc và em ok, thì anh sẽ nghỉ."

"Vui nhỉ."

"Hôm nay anh sẽ gửi email để chào họ." Anh ấy nói khi bước tới máy tính của tôi.

"Vậy anh lấy đâu ra tiền để hỏi (cưới) em?" Tôi giả vờ hỏi, khuôn mặt tuấn tú của anh hướng về phía tôi, đôi mắt híp lại.

"Ai đã từng nói rằng họ sẽ đuổi theo tôi?" Anh ấy nói đi tới chỗ tôi.

"Đừng," tôi nói lùi lại.

"Hửm?"

"Đừng lại gần em," tôi nói chỉ vào mặt anh ta.

"Tôi cứ đến gần đấy." Anh ấy nói lại đến càng gần.

"Anh Vee."

"Ai là người nói hửm?"

"Ah." Tôi phải dừng lại vì anh ta đã nắm lấy eo tôi và kéo tôi vào lòng mình thành công.

"Ai?"

"Không có ai," tôi nói, cố gắng rướn cổ để thoát khỏi khuôn mặt điển trai của anh ta đang rúi vào tôi.

"Nói đi."

"Không."

Anh ấy hôn tôi.

Tôi đã cố gắng trốn thoát, nhưng không thành công. Với người này, trốn cũng không được, tránh cũng không xong, dù cho có đánh đến mức nào. Điều đó không chỉ là về cơ thể mà còn về trái tim. Tôi đầu hàng vì anh, tôi có thể bị đánh bại, nhưng không có nghĩa là tôi thua cuộc bởi vì tôi đã chọn đầu hàng và từ bỏ vì anh.

"Mmm," anh ấy nghiêng cổ, và tôi cũng di chuyển theo. Cái miệng xinh đẹp của anh không ngừng mà hôn xuống một cách thô bạo theo tâm trạng của anh. Còn tôi, tôi chỉ biết quay mặt về phía anh ấy để cho phép và thả trôi cảm xúc của mình. Tôi để anh ấy hôn để an ủi tôi, và để anh ấy cố gắng làm hài lòng tôi theo cách của riêng anh.

"anh ... uh," anh ấy để tôi ngừng lại thở chỉ trong vài giây, trước khi môi anh ấy quay lại vương lên môi tôi một lần nữa. Tôi chỉ có thể nhẹ nhàng đẩy ngực anh ấy, nhưng sau đó cứ để mặc anh ấy tiếp tục hôn mình. Chiếc lưỡi ướt át của anh quấn vào miệng tôi, quấn lấy lưỡi tôi như mọi khi. Dù ngay từ đầu tôi có vẻ như không muốn nhưng rồi cũng yếu ớt chống trả khi anh chạm nhẹ lưỡi vào răng tôi.

Chúng tôi đã hôn nhau rất lâu. Thật lâu cho đến khi tôi gần như tan chảy ngay tại đây. Thật ngọt ngào, ngọt ngào như mỗi lần chúng tôi hôn nhau, nhưng nó càng trở nên ấm áp hơn mỗi khi chúng tôi chạm vào nhau.

"Vee ..." Tôi nhẹ gọi tên anh, và anh ấy tự mình rời đi, đôi mắt khép hờ nhìn tôi mặc dù anh ấy vẫn còn thở nặng nhọc.

"Không được?" Anh nói, bàn tay xinh đẹp đưa lên vuốt ve má tôi, ánh mắt dịu dàng cầu xin.

"Em..." Tôi không muốn làm điều đó ngay bây giờ, và tôi cho anh biết thông qua đôi mắt của mình. Thật may mắn cho tôi là Vee hiểu được điều đó.

"Yêu em." Anh nói, trước khi từ từ tiến lại phía tôi, tay vẫn ôm eo tôi, khuôn miệng xinh xắn cuối xuống ấn lên trán tôi một nụ hôn. Đó là cảm giác tuyệt vời nhất mà tôi có trong suốt nhiều tháng qua. Cảm giác tốt hơn là khi chúng tôi tranh luận, và phải làm hòa với nhau. Chỉ 1 nụ hôn nhẹ nhàng của anh lên trán tôi, vậy mà lần này cảm thấy tuyệt hơn nhiều so với tất những nụ hôn khác cộng lại.

"Em cũng yêu anh," tôi nói với anh ấy, trước khi đưa tay lên và ôm anh ấy, ghé đầu dựa vào vai anh.

Đã bao nhiêu lần tôi nói rằng anh ấy là nơi trú ẩn an toàn của tôi? Đúng là anh ấy là tất cả của tôi. Tôi yêu anh ấy rất nhiều, hơn ai hết, tất cả là của anh ấy. Anh ấy cho tôi rất nhiều thứ, anh ấy quan tâm tôi rất nhiều và dành rất nhiều tình cảm cho tôi. Một số người có thể nói rằng anh ấy may mắn, nhưng không phải vậy, bởi vì người may mắn là tôi vì tôi có anh ấy ngay ở đây ngaygiờ phút này bên cạnh mình.

"yêu em rất nhiều."

"Tất nhiên rồi," tôi nói trước khi kiễng chân lên hôn nhẹ lên cằm anh.

"Huh..."

"Anh tức giận vì em không muốn sao?" Tôi hỏi 1 cách lo lắng.

"Không." Anh ấy nói trước khi đặt tay lên đầu tôi. "Anh chỉ thích khi em hạnh phúc, anh chỉ muốn làm điều đó khi em cảm thấy thoải mái mà thôi."

"Anh có thích em không ?"

"Ừ..."

"Vậy thì hôn em lần nữa đi."

"Ừm." Anh lại đặt môi mình lên môi tôi.

Tôi lại di chuyển đôi môi để theo cùng tiết tấu với anh. Chậm dãi, nhưng rất rõ ràng theo mọi nghĩa. Tay anh từ từ kéo tôi vào gần hơn, mặt anh ép xuống cho đến khi không còn chút khe hở nào giữa chúng tôi.

*cốc cốc cốc*

"Bố vào nhé ... Vivis!"

"Chào bố!"

"Bố."

"Khi gõ cửa xong thì cần phải đợi người mở cửa nữa." Anh quay lại nói với bố, người đang đứng trước cửa phòng.

"Phải vậy không? Và đây thực sự là lúc để hôn con trai tôi không?" Bố tôi hỏi, đôi mắt sắc bén của ông ấy nhìn tôi, khiến tôi mím chặt môi lại, khiến tôi phải tập trung điều chỉnh những xúc cảm ban nãy vẫn còn đọng trên môi.

"Thì... nó ..."

"Không phải lúc!" Bố nói khi Vee còn đang choáng váng.

"Bố ... có chuyện gì vậy ạ?" Tôi hỏi.

"Không, thế bố không được phép lên đây à?" Ông nói rồi nhướng mày.

"Không ạ... con chỉ muốn biết bố cần gì thôi." Tôi nói nhỏ, gần như đứng sau Vee vì tôi sợ hãi trước ánh mắt dữ dội của ông.

"Đi giúp mẹ nấu cơm đi." bố nói với đôi mắt dữ dằn không ngừng nhìn chằm chằm.

"Nhưng mẹ bảo chúng con đi nghỉ ngơi."

"Vậy 2 đứa có thực nghỉ ngơi không." Bố tôi đáp lại câu nói của Vee ngay lập tức khiến tôi thầm cười khẽ.

"Em đang cười gì thế?" anh hỏi tôi 1 cách cục súc.

"Anh còn định mắng cả em nữa hả? Cả anh và bố đều định mắng con?" Tôi làm vẻ mặt van nài về phía cả hai người và bố tôi dừng lại. Còn Vee chỉ nở một nụ cười gian xảo.

"Không phải là anh, là..."

"Vivis!" Bố tôi nói lớn, và Vee chỉ mỉm cười hài lòng và gật đầu.

"Đi, đi giúp mẹ nấu cơm." anh nói rồi nắm lấy tay tôi.

"Họ đâu có nhu cầu cần anh vào bếp?" Bố tôi nói khi chúng tôi ra khỏi phòng.

"Đúng vậy, nhưng con muốn nắm tay bạn trai con, và em ấy cũng muốn nắm tay con nữa." Vee đáp.

"Cậu ngày càng quấy phá phiền phức đó" Bố tôi nói khi nhìn chằm chằm vào anh ấy.

"Mặc dù con chỉ làm phiền bố cho vui, nhưng con thực sự yêu con trai của bố mà." anh Vee nói và bắt gặp ánh nhìn của bố tôi. Tôi không biết anh ấy đang thể hiện điều gì, hay làm cách nào để có thể nhìn vào mắt ông, nhưng bố tôi đáp lại một lúc, trước khi Vee siết chặt cổ tay tôi.

"Ừ." Bố tôi chỉ nói vậy, trước khi tránh sang một bên và để chúng tôi bước ra ngoài.

Tôi không biết bố và anh Vee đã nói gì với nhau vì cả hai đều im lặng sau khi nhìn chằm chằm vào nhau. Bố tôi nói, và anh ấy chỉ gật đầu. Tôi không thể nói rằng đó là chuyện của đàn ông vì tôi cũng là nam giới và đặc biệt là tôi phải biết vì tôi cho rằng đó là chuyện về tôi.

"Vừa rồi anh nói gì với bố em?" Tôi hỏi khi chúng tôi đang đi xuống cầu thang.

"Hả? Đang nói về cái gì vậy?"

"Vừa rồi ý," tôi hỏi.

"Mới vừa rồi em cũng ở đó thế sao còn phải hỏi anh?" Anh ấy tiếp tục.

"Thì vì em không hiểu," tôi nói.

"Ồ! Em cũng nghe được mà."

"Hai người chỉ nhìn nhau," tôi nói, kéo cánh tay anh để ngăn anh tiếp tục đi xuống cầu thang.

"Anh chỉ nhìn bố thôi mà." Anh ta nói.

"Vee ..."

"Ok. Ông ấy nhìn anh."

"..."

"Ông ấy chỉ muốn chăm sóc tốt cho em, ông ấy lo lắng cho em."

"Thật sự?" Tôi im lặng và từ từ thả tay mình ra khỏi cánh tay anh. Từ khi nào mà tôi lại khiến mọi người lo lắng như vậy? Tôi cảm thấy thật tệ khi mọi chuyện như thế này, nhưng tôi cũng cảm thấy rất vui khi mọi người quan tâm đến tôi, đặc biệt là bố tôi, và thậm chí còn tốt hơn khi ông ấy giao tôi cho Vee. Đó có nghĩa là bố tin tưởng vào anh ấy, bố có niềm tin vào người của tôi, và tin tưởng vào sự lựa chọn của tôi giống như tôi vậy.

"Ừ. Nhưng anh không hiểu tại sao mình phải được giao phó. Ông không cần phải làm vậy, anh sẽ luôn chăm sóc tốt những gì thuộc về mình."

"Thật sự?" Tôi hỏi ngược lại khiến anh ta quay lại cau mày với tôi.

"Không đúng à." Anh nói.

"Anh có thể cần phải suy nghĩ lại một lần nữa."

"Không cần thiết."

"Anh không nghĩ như vậy?"

"Không, anh không muốn. Anh không nhớ." Anh ấy nói trước khi dẫn tôi xuống cầu thang. Anh ấy nói anh ấy không nhớ khiến tôi mỉm cười và đi theo sau. Nó có nghĩa là những điều trong quá khứ không đáng nhớ, nếu nó không phải về tôi thì anh ấy sẽ không nhớ.

" Vee."

"Hử?"

"Anh thật sự không nhớ?" Tôi hỏi.

"Anh chỉ nhớ lúc đó em yêu anh rất nhiều. Vậy thôi. Và bây giờ cũng vậy. Anh chỉ nhớ cảm giác này thật tuyệt. Cảm giác thật tuyệt bao nhiêu, càng khiến anh ghi nhớ bấy nhiêu thôi. Nếu có điều gì làm anh cảm thấy không tốt, vậy thì không cần thiết phải nhớ đến nó. " Anh ấy nói và nhìn vào mắt tôi.

Chỉ như vậy.

Cứ như vậy, như lời anh nói, nghĩ kỹ lại, liên tưởng đến những điều tốt đẹp xảy ra gần đây, đã có rất nhiều điều đáng nhớ. Ít nhất tôi đã lắng nghe nhịp tim của đứa trẻ, nó khiến trái tim tôi được lấp đầy theo 1 cách nào đó. Nó khiến tôi cảm thấy no đủ, mặc dù tôi chưa ăn gì. Nó khiến tôi muốn trở nên tốt đẹp hơn. Và bây giờ đứa nhỏ đã đi xa, điều đó khiến tôi muốn được sống, được trở lên rạng rỡ, đẹp đẽ và được yêu thương hơn. Không chỉ cho bản thân tôi, mà cho cả nó. Sinh linh bé nhỏ đó đã dạy cho tôi thêm một cảm giác khác. Và mặc dù hiện tại nó không ở đây nữa, nhưng tình cảm mà tôi dành cho nó sẽ không bao giờ biến mất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro