Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHAPTER 25: CẮN RỨT

Chương 25

-Vee Vivis-

Tôi đang ở nhà Mark.

Hiện tại chẳng có nhiều chuyện xảy ra trong cuộc sống hàng ngày của tôi, nhưng tôi thực sự cảm thấy kiệt sức. Không phải chỉ một mình tôi mệt mà Mark cũng mệt. Em ấy tỏ ra rất buồn lòng về đứa bé, đứa trẻ mà em ấy muốn, đứa trẻ mà tôi cũng coi như con ruột của mình và em ấy.

Tôi khó chịu, có thể không bằng Mark, nhưng tôi vẫn khó chịu vì tôi đã ấp ủ và trông chừng đứa bé trong suốt nhiều tháng. Tôi đã đi theo thấy nó đang phát triển qua từng giai đoạn. Tôi là người đã ở bên đứa bé từ lúc mẹ nó muốn bỏ nó đến tận bây giờ. Và giờ nó thực sự ra đi điều đó khiến tôi rất buồn. Nhưng tôi phải chấp nhận để có thể ở bên và an ủi người kia.

"Mày chỉ ăn mỗi dưa dưa hấu thôi à? Đường có làm mày no được đâu?" Bạn của Mark nói, và nếu tôi không nhầm thì đó là giọng của James.

"Ừm, tao đang ăn đây." Mark nói.

"Hai từ. Xem TV, và ăn dưa hấu." Win nói.

"Mày muốn mỉa mai tao à?" Người đang nằm trên ghế sofa hỏi bạn bè của mình.

"Tao đoán mình thật xui xẻo vì không thể thi đấu."

"Những gì mày nên nói là ăn, và không cố gắng cạnh tranh." Mark đã sửa lại lời bạn

"Ừ. Thế anh Vee đi đâu rồi mà mày phải khịa tao thế?" James nói.

"Haiz,dạo này anh ấy lúc nào cũng chỉ kè kè cạnh tao ," Mark mỉm cười nói với bạn của mình.

"Mày có vẻ hài lòng quá nhỉ. Chồng mày chỉ làm theo những gì mày muốn và thế là mày hài lòng."

Mark không trả lời mà chỉ nhướng mày nhìn đám bạn. Người khác có thể khó chịu và muốn cho em ấy 1 vả, nhưng tôi nghĩ đó là điều dễ thương và muốn tóm lấy Mark, nhưng không đánh em ấy vì tôi không muốn làm Mark bị thương.

"Em thật sự không định ăn gì?" Tôi bước đến và cả ba người họ quay lại nhìn tôi. Mark nhanh chóng nhảy lên và ngồi ngoan ngoãn, nhưng hai đứa kia vẫn bất động. Họ không di chuyển bất cứ thứ gì ngoại trừ đôi mắt, đôi mắt đó thể hiện rằng bọn nó muốn biết chính xác những gì tôi sẽ làm.

"Em không đói." Mark nói, và Win quay sang James, thì thầm vào tai nó 'đang cầu xin chồng nó đấy.'

"Không muốn ăn? Hay là ăn no rồi?" Tôi tiếp tục hỏi .

"Em không muốn đi kiếm đồ ăn."

"Rồi em muốn ăn gì?"

"Anh sẽ làm ạ?" Anh hỏi ngược lại.

"Anh đi mua."

"Em muốn mì spaghetti carbonara." Tôi gật đầu đồng ý.

"Phiền ghê ... thực ra mày đã mua gì đó ăn rồi lại còn bày lên bàn rồi cơ mà."

"Muốn ăn cái gì khó khó cơ." Win lắc đầu nói.

"Thì tại tao muốn mì Ý." Mark quay sang nói với 2 đứa bạn.

"Ok, anh đi mua cho em."

"Không cần đâu anh, để em đi. Em cũng muốn ăn, nhưng Win lừa em mua tôm húng, nhưng thằng bạn em lại muốn mỳ Ý." James lẩm bẩm trước khi đứng dậy lấy chìa khóa.

"Vậy thì tao đi cùng, sợ mày không nhớ đường." Win nói.

"Ừ, 2 đứa mình đi, kệ họ ở lại dỗ nhau," James nói.

"Tại sao lại gọi bọn tao? Mày là người kêu đi mua đồ ăn mà."

"Chúng mày không cần phải phàn nàn nhiều như vậy đâu," Mark nói sau họ. Đám bạn của Mark quay mặt sang nhìn, nhưng chúng nó không đáp lại điều đó.

"Em thật bướng," tôi nói, bước tới chỗ Mark. Em tiến lại gần tôi, và tôi nhẹ nhàng vuốt ve má em, trước khi cúi xuống hôn.

"Urgh, đừng đến gần như vậy." Mark nói và đẩy tôi ra.

"Tại sao?"

"Đừng làm vậy."

"Không thích anh, hay là do ngại ngùng?" Tôi nói, ngồi xuống gần em cho đến khi cơ thể chúng tôi chạm nhau, và ghé lại gần mặt Mark.

"Thì em ngại, nên đừng có mà làm thế nữa." em nói đẩy mặt tôi ra.

"Sao lại phải ngại? Nên quen rồi mới phải chứ."

"Ai thèm quen với nó?" Mark khẽ lẩm bẩm, nhưng tôi vẫn có thể nghe thấy.

"Vì anh làm điều đó thường xuyên," tôi nói.

"Nhưng gần đây..."

"Chúng ta chỉ không ở bên nhau thôi mà Mark. Nhưng em vẫn như trước." em ấy dịch ra để có thể nhìn vào mặt tôi, điều chỉnh bản thân một chút để nhìn thấy tôi rõ hơn.

"Em xin lỗi." em nói, đôi mắt sáng ngời, thể hiện sự do dự và tội lỗi của mình.

"Xin lỗi vì cái gì hả?" Tôi hỏi, trước khi nhớ lại những điều trong quá khứ về vấn đề liên quan đến 'sự thay đổi.' Người đã thay đổi là Mark.

"Anh Vee ..."

"Gần đây em cứ hay nói câu này, và anh không thích giọng em khi em gọi anh như thế," tôi nói, đưa ngón tay ra để chạm vào môi em.

"Em muốn gọi tên của anh." Anh ta nói ngược lại.

"Gọi theo cách khác thì không hay sao?"

"Như thế nào?"

"Chà, như ở ..." Tôi nói trước khi từ từ di chuyển mắt xuống, qua cổ em, cho đến khi ánh mắt chạm đến ngực em.

"Vee!"

"Gì?" Tôi hỏi, tiến về phía Mark, khuôn mặt của chúng tôi gần đến mức khi em ấy phải nằm xuống sofa.

"Anh chết tiệt ... ah!" Tôi cúi xuống và bịt miệng Mark lại. Em ấy chỉ gọi tôi như vậy và giọng nói của em ấy thậm chí không có một chút lo lắng hay do dự. Đôi mắt và biểu cảm của Mark lúc này cho tôi biết rằng em ấy rất ngượng ngùng, và đây chính xác là những gì tôi muốn thấy ở em ấy lúc này.

Nụ hôn này coi là một phần thưởng. Là phần thưởng dành cho tôi vì đã chăm sóc em ấy chu đáo trong mọi việc, và đó cũng là phần thưởng dành cho Mark vì đã chiến đấu vượt qua mọi thứ và ở đây với tôi.

Em ấy nghiêng mặt để điều chỉnh góc độ để chúng tôi đến gần nhau hơn trước khi em từ từ dùng lưỡi của mình bắt lấy của tôi. Điều này làm tôi phải lùi lại một chút để tôi có thể thả lỏng nhịp điệu để tôi có thể cho phép em ấy dẫn dắt mình.

Tôi rên rỉ khi lưỡi em chạm vào bên trong khoang miệng tôi như thể em muốn khám phá nó. Chạm tới từng ngõ ngách cho đến khi chủ nhân của nó hài lòng, rồi lại tiếp tục quấn quanh lưỡi tôi. Khi hôn được 1 lúc, em bắt đầu đẩy tôi ra.

Tiếng thở hổn hển của em khiến tôi mỉm cười, đến mức tôi phải cúi xuống hôn lên cái miệng sưng vù của em thêm lần nữa.

"Anh chết tiệt ." (bản gốc là Ai P'Vee, ai = thằng, mày, xưng hô ngang bằng và kém tôn trọng)

"Cái miệng của em thật xấu xa," tôi nói khi nhìn em như thể tôi rất dữ dằn.  Còn Mark thì định mở miệng quát tôi lần nữa, nhưng thay vào đó lại chỉ im lặng.

"Chẳng thèm." em nói rồi ngồi dậy và quay đầu tiếp tục xem TV.

"Gì thế? Vừa mới hôn nhau còn chưa tới mười phút. Thế mà đã thấy đủ rồi à?" Tôi đã nói.

"Gì á? Sao được tận 10'?" em ấy nói đẩy tôi ra.

"Chà, còn chưa đầy mười phút mà miệng em lại có thể ăn nói hư đốn như vậy rồi."

"Vee." tên tôi đã bị gọi ra, giọng nói của em ấy cũng có vẻ xấu hổ. Đây là lần đầu tiên trong nhiều tháng em ấy nói như thế này. Giọng nói nho nhỏ của Mark khiến tôi cảm thấy dễ chịu  nhưng cơ mà chẳng biết làm gì nữa ngoài việc mỉm cười.

"Hmm ..." Tôi kéo Mark về phía mình để ôm em từ phía sau, và em cũng không cố gắng ngăn tôi lại. Hoàn toàn phục tùng tôi, để tôi dễ dàng kéo mình qua. Tôi đặt cằm mình xuống vai em, trước khi nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên gò má ấy.

"Đừng có nghịch nữa anh." Mark run rẩy nói.

"Anh nghịch thế nào?" Tôi nói thì thầm vào bên tai em

"Anh đang làm điều đó đấy."

"Anh chỉ ôm em thôi mà," tôi đáp lại.

"Hừ." đó là điều em ấy đáp lại, chấp nhận chịu trận, trước khi ngả lưng vào ngực tôi, mắt vẫn nhìn về phía TV, nhưng những ngón tay gầy mảnh thì vẫn tiếp tục bám vào tay tôi.

"Ngày mai chúng ta cùng nhau đi công quả nhé?" Tôi hỏi.

"Vâng."

"rồi sau đó anh sẽ đưa em về lại trường." Tôi tiếp tục.

"Ngày mai anh định đưa em về? Anh định gạt em à?" Tôi mỉm cười khi em ấy quay lại sầm mặt với tôi.

"Đây là nhà của em, vì thế người cố gắng đuổi em ra không phải là anh nhé."

"Nhưng anh nói là muốn đưa em đi học." Mark nói, mặt bắt đầu nhăn lại và giọng trở lên cộc hơn trước. Tôi nhẹ nhàng siết chặt vòng tay ôm eo em, nhấn mạnh rằng tôi không cố gắng thoát khỏi em ấy, tôi không bao giờ muốn xa em.

"Bạn bè của em bảo rằng tuần sau em cần phải quay lại," tôi nói.

Tôi đã nói chuyện với Kam vài ngày trước về việc học của Mark, và thằng nhóc đó đã nổi giận. Nó và người kia lo lắng về việc bạn của mình đang ở trong bệnh viện, và trở nên buồn bã. Nhưng hai đứa đó không thể đến đây được, vì vậy tôi đoán rằng James và Win sẽ đến để làm đại diện cho cả đám, mang đến sự hỗn loạn và đột nhập không gian của Mark và tôi.

"Ừ, tuần sau em có một bài kiểm tra trước khi tham gia thực hành."

"Ồ cái này, anh không giỏi lắm đâu. YiWa có đưa bản tóm lược cho em không? Nếu không thì anh sẽ dạy em."

"Không, em không muốn điều đó, em không muốn sao chép, em có thể làm tốt mà, chỉ là em không muốn học thôi."em ấy nói với tôi và tôi ép cằm mình xuống vai em nhiều hơn.

"Em không muốn học bất cứ điều gì luôn?"

"Em không muốn học với anh." Mark nói.

"Anh dạy như vậy không tốt sao?"

"Tính phí dạy cao thế nên hiện tại em không muốn trả." câu nói của em ấy khiến tôi cười lớn.

"Em chẳng bao giờ muốn trả tiền cả."

"Đúng rồi, và anh đang tống tiền em."

"Ồ? Em làm như anh là kiểu rất khủng bố vậy Mark." Tôi nói, quay mặt về phía cổ em ấy mà không nhận ra.

"Này! Con người tốt đẹp đi đâu rồi, định nhân cơ hội là gì thế?" Mark nói và quay đầu đi chỗ khác, và em biết chính xác tôi định làm gì.

"Miệng anh còn chưa cả chạm vào cổ em đâu," tôi nói theo kiểu van lơn em.

"Oiiiii! Cắn cổ, cắn cằm lẫn nhau, mấy người lại lừa chúng tôi đi mua đồ ăn tiếp." Mark tránh đi ngay khi nghe thấy giọng nói của bạn bè, nhưng không phải trước khi tôi chạm môi vào cổ em ấy. Chẳng đến mức như chúng nói nhưng 2 đứa này đã làm nhặng lên rồi. Không chỉ vậy, mà bọn nó còn làm mọi thứ hoàn toàn rối tung lên. Bọn nó làm tôi khó chịu đến mức giờ tôi đang nhìn chằm chằm chúng nó.

"Này, mày nhìn anh Vee kìa? Như muốn tóm lấy tao và ném ra khỏi nhà ngay và luôn vậy á."

"Tao làm vậy được chứ?" Tôi hỏi lại James trước khi Mark chuyển đến ngồi bên cạnh tôi.

"Anh, anh không phải là chủ nhân của cái nhà này," Mark nói.

"Đúng rồi, anh không phải là chủ nhà."

"Vậy sao tao phải quan tâm những gì mày nói?" Tôi hỏi ngược lại.

"Anh không thể nói như vậy đâu, anh không thể nói anh không thèm quan tâm vì anh không phải là anh Neua nhé, và anh ấy có thể nói anh ấy không quan tâm vì anh ấy có quyền thừa kế." Win nói khi bước vào. Tôi đoán thằng nhóc đó là người đang mang mì vào và James không bỏ lỡ nó, James đi lấy nó từ tay đứa bạn và chuẩn bị đi về phía nhà bếp.

"Đúng rồi, anh vẫn chưa giàu bằng anh Neua để có thể nói rằng mình không thèm quan tâm." Nó quay lại nói trước khi rời đi.

"Thế tại sao tao phải quan tâm đến những gì chúng mày nói? Ngôi nhà này là của Mark."

"Ồ! Hừ, dẫu sao anh vẫn là không thể đuổi em đi."

"Phải thế hả? Tao vẫn còn có thể dọn mày đi đấy."

"Ồ!"

"Đúng vậy, tao cũng chẳng quan tâm vì tao cũng có quyền thừa kế," tôi nói.

"Thật sự?" Mark hỏi từ bên cạnh tôi.

"Thật đấy. không quan tâm vì anh có tài sản thừa kế ..."

"..." Mọi người im lặng khi tôi dừng lại, và vì vậy tôi mỉm cười chậm rãi trước khuôn mặt bối rối của Mark.

"Gia sản của vợ."

"Ối giời!"

"Em đi dọn đồ ăn trước. Anh chẳng cần đuổi thì em cũng ra ngoài."

"Tao đi đây. Đó là tài sản thừa kế của Mark nên chỉ có nó mới có thể đuổi anh đi thật." James nói với vẻ hài lòng.

"Ta tại tao em lại đuổi mày đi?" Mark hỏi.

"Vì chồng của mày," James trả lời.

"Đúng đó, tin tao đi, mày sẽ làm vậy thôi. Nếu anh Vee yêu cầu mày xúc tao đi thì chắc chắn mày sẽ làm vậy thôi." Win nói tiếp

"Này, mày đi mau sắp xếp đồ ăn đi. Vợ tao đói rồi." Tôi nói.

"Chẳng biết mình là bạn của vợ ông này hay là người hầu nữa?" James lẩm bẩm.

"Đi nhanh đi, lạnh rồi đấy," Mark nói 2 đứa nó chuẩn bị vào bếp. Chúng quay lại và thở dài với Mark, trước khi nhìn nhau.

"Mày có đang cảm thấy giống tao không James?"

"Giống nhau thôi Win."

Chúng tôi ăn cùng nhau như thường lệ. Mark có thể ăn thêm nếu đó là thứ em ấy muốn. Nhưng điều đó cũng hơi khó nhằn vì Mark chẳng bao giờ chịu nói ra bản thân muốn gì. Tôi thực sự muốn em ấy ăn nhiều thêm, nhưng em ấy lại nghĩ rằng bản thân là gánh nặng khi làm mọi thứ trở lên khó cho tôi. Nhưng đối với tôi, Mark không cần phải nghĩ về điều đó như vậy. Em không làm phiền tôi, không hề gây khó thêm, tôi làm những điều này vì tôi sẵn sàng làm cho người tôi yêu hạnh phúc.

"Em vừa ăn rất nhiều dưa hấu rồi."

"Sau này em chỉ cần nói cho anh biết em muốn ăn gì thôi," tôi nói.

"Vâng." Mark đã hứa.

"Vậy khi nào thì 2người về?" Tôi quay sang hỏi hai đàn em khác khoa (Ủa, k phải chúng nó cùng khoa hết sao? Hay kao nhớ nhầm?).  2 đứa nó không trả lời tôi ngay lập tức. Họ chỉ nhìn tôi, rồi quay sang nhìn Mark, trước khi quay lại nhìn nhau.

"Rốt cuộc đây là anh ấy đang đuổi chúng ta ra ngoài đúng không Win?"

"Tao cũng nghĩ như vậy đó James."

"Sao chúng mày lại có thể xấu xa như thế" Tôi hỏi trong khi chúng cứ giỡn chơi như đám chuối nghịch ngợm (aka minion, xem tại ). Chẳng dễ thương và cũng chẳng ngoan ngoãn tí nào, giống như tôi thực sự muốn đá chúng nó biến khỏi đây luôn vậy.

"Không phải nhà tao."

"Ừ, thì bố mẹ mày sẽ về muộn, vậy hai người sẽ làm gì với nhau?" Win làm bộ mặt hài hước với Mark. Mark đưa tay ra và tát vào đầu bạn mình.

"Tao có thể làm bất cứ điều gì, đó là chuyện của bọn tao," Mark nói trước khi kéo tai Win.

"Ouch! Mày thấy không, anh Vee thực sự tốt hơn bọn tao phải không?" Win xoa tai nói.

"Đúng thế."

"Từ bao giờ lại thành như thế này?" James hỏi nửa đùa nửa thật.

"1 thời gian dài rồi," Mark trả lời, có vẻ như em ấy muốn cười. Đó là sự thật, vì chúng tôi đã ở bên nhau, em ấy chủ yếu sẽ ở xung quanh tôi. Em ấy không thường xuyên đi chơi với bạn bè, không phải là do tôi cấm đoán. Chính là do em ấy đã nói rằng mình chỉ muốn ở lại với tôi. Không có gì lạ khi Mark thích dính lấy tôi đến vậy, đến mức khi chúng tôi xa nhau, em ấy cũng cảm thấy cô đơn cũng chẳng phải điều khó hiểu.

"Tao sẽ ở nhà ở Ban Ko tối nay, ngày mai sẽ trở lại trường," James nói.

"Ừ. thế khi nào mày quay lại?" Win hỏi Mark.

"Mấy ngày nữa, tao cần đi công quả trước đã."

"Để cầu cho cháu của tao?"

"Ừ."

Tôi khẽ cười khi Mark không tỏ ra buồn bã như vậy. Đó có thể là do rất nhiều người đã chia sẻ nỗi buồn cùng với em ấy theo một cách nào đó. James và Win cũng đến thăm và trò chuyện với Mark trong vài ngày, còn những người khác thì gọi điện video. Bạn bè của tôi cũng luôn hỏi han về mọi thứ. Tất cả họ đều gọi đứa trẻ là cháu của họ và tất cả đều rất lấy làm tiếc.

"Chà trong vài ngày nữa là tốt biết mấy, vì lúc đó anh Pak cũng quay lại," James nói.

"Không kịp," Mark trả lời.

"Mày đã nói chuyện với anh ấy chưa?"

"Rồi. Anh ấy đã khóc như thể anh ấy còn buồn và tiếc nuối hơn tao, nhưng anh ấy cũng sẽ không đến đây kịp thời vì anh ấy sẽ không thể trở lại ngay, mãi cho đến tuần sau mới được, và đến lúc đó tao cũng đã trở lại trường rồi." Mark trả lời.

"Đúng vậy, có lẽ sẽ phải đợi đến lần sau. Công việc kinh doanh của anh ấy không suôn sẻ cho lắm." Win nói.

"Kể từ khi anh ấy hẹn hò với anh Pon, mọi thứ đã trở nên tốt hơn," James trả lời.

"Cuộc sống của anh Pon đã được cải thiện nhờ anh Pak mà," Mark nói lại.

"Bạn đang khen ngợi anh Pak trước mặt  đàn anh Vee à," James nói.

"Tao ổn rồi. Tao đã làm cho cuộc sống của Mark tốt hơn rất nhiều so với trước đây." Tôi nói như thể tôi không thực sự nghĩ về điều đó. Thực ra tôi đang nghĩ muốn làm tốt hơn người cũ này, dù nói là không suy nghĩ gì nhưng thật ra đó là điều gì đã ăn sâu vào máu của tôi. Tôi chắc chắn không tốt bằng anh ấy, nhưng tôi chỉ muốn tự an ủi chính mình.

"đó là điều vừa mới xuất hiện hay là những gì anh thực sự nghĩ?" James quay lại hỏi tôi.

"Và nếu anh thực sự nghĩ về nó, thì anh thậm chí anh dùng cái gì để nghĩ gì." Wind hỏi ngay. Tôi thậm chí còn chưa kịp mở miệng để trả lời James.

"Tao... đã dùng trái tim của mình để suy nghĩ," Tôi trả lời với vẻ không được tự tin bởi vì nghĩ về điều đó, thực sự tôi chẳng có gì tốt đẹp đứa trẻ kia đã nói.

"Không cần phải sử dụng trái tim của anh đâu, Vee, có thể sử dụng của em này."

"Ô hô!"

"Bảo vệ đó, James, thế này là nó đang bảo vệ chồng mình rồi còn gì"

"Tao cũng nghe nói vậy, thôi, chúng ta ngủ tiếp đi," James đứng lên nói.

"Sao lại đi ngủ tầm này? Mới 5h30 tối." Mark nói.

"Thì không phải do mày vừa đuổi bọn tao đi sao? Ồ, khoan đã, không phải, là anh Vee đuổi đi mới đúng chứ nhỉ?"

"Có lẽ anh ấy có thể dùng 'trái tim' của mình để đuổi bọn tao đi," Win nói thêm và nó đang cố đùa giỡn và gây rắc rối cho người vừa mới dùng câu nói tương tự để phản hồi.

"Ừ, vậy thì đi thôi, thế sẽ tốt hơn."

"Anh đang đuổi chúng tôi ra ngoài thật đấy à," James nhẹ nhàng lẩm bẩm.

"Mày biết rồi mà sao còn không đi?"

"Ok, tôi đi, Phi, tôi sẽ đi. Bọn này sẽ gặp mày vào sáng mai nhé." James nói trước khi dẫn Win ra ngoài.

James sẽ gặp chúng tôi vào ngày mai tại bệnh viện. Kể từ khi Mark nhập viện, và kể từ khi được bệnh viện cho về, em ấy vẫn chưa có cơ hội đến gặp Ploy cả. Tôi cũng chưa đi vì bất cứ khi nào tôi đến bệnh viện, tôi chỉ đến và thăm Mark. Mark có vẻ không vui khi cứ để cô ấy như vậy, và có lẽ việc để các mẹ thay phiên nhau chăm sóc cô ấy có vẻ là một ý kiến tệ hại, nhưng họ nói đó là điều tốt nhất lúc này.

Cha mẹ của Mark đã lo các chi phí. Thực ra, tôi muốn đi lấy tiền từ tên khốn đã tạo ra tất cả những chuyện này, nhưng họ nói rằng họ sẽ chịu trách nhiệm vì đã cho phép cô ấy đi ra ngoài mặc dù lúc ấy đã mang thai nặng nề. Bố mẹ tôi vẫn ở Bangkok, vẫn chăm sóc Mark, giống như tôi, ngoại trừ hôm nay bốn người họ rời đi để tôi có thể dành thời gian với Mark ở nhà. Họ đã đi ăn cùng nhau, và sau đó có lẽ sẽ ghé qua bệnh viện. Tôi thấy rằng mẹ của chúng tôi đã gọi cho Mark và nói rằng Ploy vẫn ổn, nhưng bà ấy muốn xin lỗi Mark vì đã chăm sóc em bé không tốt. Cô ấy vẫn khóc, nhưng có vẻ như không có bất kỳ triệu chứng trầm cảm hay gì khác. Cô chỉ đang chờ cơ thể mình lành lại, còn đối với Ton thì sao? Đừng hỏi về thằng khốn đó thì hơn.

"Chúng ta có thể đi ngay bây giờ không?" Mark hỏi tôi ngay khi tôi cầm chiếc bánh mì và chuẩn bị đưa lên miệng.

"It nhất có thể để anh ăn một miếng trước được không?" Tôi nói và đi đến bên em, kéo vòng eo của em giờ đã gầy đi rất nhiều vào vòng tay của mình.

"Thế sao lại ôm nữa? Muốn ăn thì ăn nhanh đi." Em ấy không nói gì nữa, nhưng lại đưa tay ra và nắm lấy chiếc bánh sandwich rồi đưa vào miệng tôi.

"Haha...... không thể vừa ôm vừa ăn sao?" Tôi vừa nhai vừa hỏi ngược lại.

"Em cũng định ăn, em chỉ muốn trước tiên đi xem lễ vật cho Sư thầy thế nào thôi. Mẹ nói đã chuẩn bị xong rồi." Tôi gật đầu và để em ấy đi khi nghe thấy em nói những gì mình muốn làm vì đó là điều thực sự quan trọng.

Chúng tôi dự định sẽ cúng dường cho các nhà sư sau vì sáng nay chúng tôi muốn đi thăm Ploy trước. Sẽ chỉ có hai chúng tôi vì các mẹ đang chuẩn bị cho các sư thầy, và các bố thì phải tách nhau ra để không tranh cãi lẫn nhau. Không phải họ thường xuyên như vậy, nhưng họ có rất nhiều điểm giống nhau, và cũng có rất nhiều điểm khác biệt thế nên tốt nhất là họ chỉ nên ở cạnh nhau một chút mà thôi.

"Em có thể ở lại bao lâu tùy thích, vì mẹ nói họ sẽ mang đồ đến đây nên em không cần phải về nhà rồi mới đến chùa," tôi nói trước khi đi về phía phòng Ploy.

"Chúng ta nên ở bao lâu? Chỉ một giờ thôi được không? Em thực sự không thích ở đây." Mark nói, tất nhiên là tôi hiểu điều đó.

Mark vẫn nghĩ về ngày bác sĩ đến và nói rằng họ không thể cứu được đứa bé. Không chỉ Mark, tôi cũng nghĩ về điều đó. Tôi chỉ không nói thành lời vì nó rất buồn và hụt hẫng. Nó không đáng để nhớ, nhưng không ai trong chúng tôi có thể quên được khoảnh khắc đó.

"Vậy, chúng ta có thể vào nói chuyện một lúc rồi rời đi," tôi nói.

"Anh đã đến đây chưa?" Tôi lắc đầu đáp lại khi em hỏi.

"Bất cứ khi nào anh đến đây, chỉ là để đến bên em," tôi đáp lại và Mark chỉ gật đầu.

"Anh không ghé vào để gặp Ploy chút nào sao," Mark nói nhẹ nhàng.

"Đừng có ngớ ngẩn. Em là người quan trọng nhất, lúc em còn như vậy thì làm sao có thể mong anh ghé qua gặp cô ấy được."

"Chà, em..."

"Đừng có nói như kiểu em không muốn anh ở bên cạnh em, được không? Không ... đừng nói như thể em muốn anh đi gặp cô ấy. Anh không thích điều đó." Tôi nói một cách nghiêm túc, và người đang nói những lời vô nghĩa kia trở lên im lặng.

"Em không nói như vậy."

"Anh sẽ xử lý hết 10 phiên bản của em." (Có lẽ ý Vee là 10 nhân cách khác của Mark)

"Anh là người đã nói điều đó," Mark nói và ngước mắt lên nhìn tôi.

"Đúng vậy, anh đã nói điều đó, từ chính miệng của anh, nhưng em chính là người đã buộc anh phải nói," tôi nói.

"Em không hề ép buộc."

"Nó vô cùng gượng ép." Tôi nhắc lại.

"Em chỉ là ... em không chắc mình có thể chăm sóc tốt cho anh. Kể cả với đứa bé, em cũng không chăm được cho nó cho đến khi..."

"Nhưng anh tin chắc rằng em không cần phải chăm sóc anh. Anh sẽ chăm sóc cho em. Còn về đứa bé, đó không phải lỗi của em. Anh rất vui vì em đã quyết định chăm sóc cho nó, anh vô cùng tự hào về em vì đã chăm sóc nó rất tốt trong suốt thời gian dài. " Tôi nói khi chúng tôi đến trước cửa phòng cô ấy.

"Vâng."

"Xin lỗi, cười lên đi, vì anh thích nụ cười của em," tôi nói dừng lại và ký mạnh vào đầu em ấy, trước khi nhìn vào mắt em.

"Em hiểu."

"Tốt rồi. Đi thôi." Tôi nói trước khi gõ cửa vài lần.

"Vào đi, ôi!"

"Tay?" Tôi gọi tên của đồng nghiệp làm việc cùng mình mà dạo gần đây tôi không có gặp nhiều. Tôi nhìn xa hơn vào trong phòng và Ploy đang nằm trên giường, bên cạnh giường là một chiếc xe lăn với Ton đang ngồi ở đó.

"Cậu... sao lại đến đây, Vee, Mark?" Tay bối rối hỏi.

"Vee, Mark." Ploy gọi chúng tôi.

"Mày biết họ không, Tay?" Ton hỏi.

"Đây là bạn của tôi ... và là bạn trai của cậu ấy," Tay nói khi giới thiệu tôi với Ton, rồi nhìn sang Mark.

"Thằng Ton, là anh trai của cậu?" Tôi hỏi Tay.

"Ừ, vậy là cậu cũng biết anh ấy?"

"Tôi biết." Tôi biết rất rõ tên khốn này.

"Tại sao 2 người lại ở đây? Mọi người đến thăm Ploy?" Tay hỏi thêm, và tôi lùi lại một chút để nắm lấy cổ tay Mark.

"Chúng tôi đến để nghe một lời xin lỗi," tôi nói.

"Tôi xin lỗi, rất xin lỗi Mark. Tôi xin lỗi vì đã không chăm sóc đứa bé tốt."

"Đây là chuyện gì?" Tay bước tới hỏi.

"Ploy là mẹ của con em ấy phải không?" Tôi hỏi ngược lại.

"Ừ."

"Chà, anh trai của cậu không nhận trách nhiệm, và vì vậy Mark lên chức bố. Ploy đã đến và ở nhà Mark, và nếu tôi nhớ không lầm khi cô ấy gần đến ngày  sinh thì nó đã quyết định muốn trở thành bố đứa trẻ phải không? " Tôi quay sang hỏi người kia, Mark nhẹ nhàng siết chặt tay tôi.

"Ừ..."

"Và sau đó anh trai của cậu phát điên và đến nhà Mark để gặp Ploy, và 2 người đã tranh cãi với nhau trước khi chiếc xe đâm vào họ, cho đến khi đứa trẻ ... Không, con của bạn trai tôi không còn ở đây nữa," tôi nói, và thừa nhận rằng tôi đã nói một cách tức giận. Cơn tức giận này lúc đầu chẳng hề có, nhưng hiện giờ nó đã trở lại vì tôi phải nhìn thấy khuôn mặt khốn nạn này, và nếu tôi không nắm tay Mark thì có lẽ tôi sẽ bước tới và túm lấy thằng khốn nạn đó mất.

"Vậy thì ... Mark và Ploy là ..."

"Mark là bạn trai của tôi. Ploy là người yêu cũ của tôi." Tôi đã nói.

"Đây là chuyện gì xảy ra?"

"Chuyện của tôi không bằng chuyện của anh trai cậu đâu. Bỏ rơi con hắn còn chưa đủ, hắn còn phải quay lại hại nó thêm nữa."

"Nhưng đó là một tai nạn" Ton nói.

"Không phải anh gây ra sao? Chỉ cần anh ở yên 1 chỗ, không đến và thể hiện như 1 thằng hèn thì con tôi không sao cả." Mark nói.

"Tôi có muốn điều này xảy ra không? Hả, tôi hỏi trước đã."

"Anh muốn nó xảy ra, anh đã đẩy Ploy ở phía trước của chiếc xe đó."

Không phải tôi hay Mark, mà là Tay bước tới và giật cổ áo anh ta.

"Tao không cố ý để mọi thứ như thế này, tao không nghĩ nó sẽ nghiêm trọng như vậy, tao chỉ đang tức giận mà thôi", Ton nói, đôi mắt của hắn nhìn tôi trước khi chuyển sang Mark và tôi có thể thấy một vết đen mang hình hài tội lỗi ở đó.

"Ploy... Ploy xin lỗi, xin lỗi Mark, xin hãy tha thứ cho tôi." Ploy nói, tay cô ấy vươn về phía Mark, và người của tôi bước đến chỗ cô ấy.

"Không sao đâu Ploy. Chị có còn đau lắm không?" Ploy lắc đầu thay vì trả lời. Đôi mắt cô mệt mỏi và đỏ hoe, nhưng không có giọt nước mắt nào chảy ra được nữa.

"Mày nhìn đi, đồ khốn?" Tôi quay lại nhìn Tôn. "Ai phải bị thương? Ai phải thua vì sự ngu dốt của mày? Mày ngay từ đầu đã chưa từng nghĩ bất cứ điều gì rồi." Tôi nói và lần này hắn không phản ứng gì nữa.

"Tôi biết rằng tôi không nên nói, và tôi biết rằng nó sẽ không giúp ích được gì, nhưng tôi ... xin lỗi." Đó là từ mà tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ nghe thấy từ miệng của hắn. Tôi quay lại nhìn hắn và hắn nhìn lại, và tôi có thể thấy rằng hắn ta thực sự cảm thấy hối hận.

"TÔI..."

"Tôi làm điều đó vì tôi yêu Ploy rất nhiều, và có lẽ tôi vẫn chưa thể hình dung ra được, nhưng tôi chỉ biết rằng tôi thực sự yêu cô ấy, còn con tôi, tôi không thể lấy lại được và tôi cũng cảm thấy thật sự tội lỗi, "Ton nói với Mark. Mark quay lại nhìn kẻ đã gây ra tất cả vụ lộn xộn này, và thoạt đầu, tôi nghĩ em sẽ tức giận, nhưng Mark chỉ nhìn anh ta, khuôn mặt vẫn như trước, rồi cười nhạt.

"Chẳng ai trong chúng ta có thể thể lấy lại bất cứ điều gì vì vậy chúng ta cần giúp đỡ nhau để chấp nhận và xám hối về chuyện này."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro