CHAPTER 24: TÔI KHÔNG NGHĨ RẰNG MÌNH SẼ HỐI HẬN
CHAPTER 24:
-Mark Masa-
Cứ như thể tôi bị 1 búa đập mạnh vào.
Tôi cảm thấy đau đớn khắp toàn thân. Tôi cảm thấy mặt mình tê liệt khi trả lời điện thoại của mẹ. Ngay trước khi cúp máy, bà bảo tôi đi tìm anh Vee, thế là tôi bước xuống cầu thang như 1 người mất hết tri giác. Tôi bước đến và gọi anh ấy, nhưng dường như anh ấy thậm chí không ở đó, và tôi chỉ nhận thức lại khi anh ấy ôm tôi.
"Không sao đâu, đừng khóc."
Anh luôn có thể trở thành một người trưởng thành. Mặc dù anh ấy dữ dằn với người khác, nhưng anh ấy luôn là người chín chắn của tôi. Vòng tay anh ôm chặt lấy tôi, khiến tôi cảm thấy ấm áp như mọi khi. Anh dụng lực đề đè bả vai tôi xuống, đó là dấu hiệu cho thấy anh sẽ bảo vệ tôi như thế nào. Anh cũng xoa lưng tôi để an ủi tôi, mặc dù thậm chí không biết phải nói gì vì anh ấy không biết tại sao tôi khó chịu.
"Nó... Khụ khụ..."
"Ừ, sẽ ổn thôi." Vee lặp lại.
Tôi khóc, mặc dù thực tế tôi thậm chí không biết đứa bé đang thế nào, tất cả những gì tôi biết là Ploy đã bị chấn thương nghiêm trọng. Lòng tôi cứ miên man nghĩ về cuộc đời nhỏ bé ấy, đứa con bé bỏng ấy ... con tôi. Đứa trẻ mà tôi chỉ mới được chạm vào một vài lần. Đứa bé ngây thơ vừa đá vào tay tôi vài cái, nhưng trái tim tôi đã căng lên.
"Em bé..."
"Bình tĩnh. Ai gọi em?" anh hỏi.
"Mẹ..."
"Ok, được rồi, đợi chút để anh gọi lại cho bà trước." Vee nói.
"Không cần, để mẹ gọi, con cứ ở cùng Mark đi, Ok." Mẹ của anh đã nói với chúng tôi, trước khi đứng dậy. Vee gật đầu và tiếp tục ôm tôi. Không có bất kỳ lời an ủi nào, chỉ là vòng tay ấm áp này, bởi vì anh ấy không biết gì, và tôi cũng chưa nói được gì, ngoại trừ khóc và rơi nước mắt.
Không, tôi không thể khóc như thể đứa bé đã chết như thế này.
Tôi đã nghĩ rằng tôi không yêu đứa bé. Không, thực ra tôi đã nghĩ rằng mình sẽ không thể yêu nó nhiều đến thế. Tôi nghĩ rằng tôi chỉ đơn thuần là làm nhiệm vụ của mình, nhưng mỗi lần tôi hỏi về nó, nó sẽ tạo ra một mối liên kết. Những câu chuyện về con người nhỏ bé bên trong Ploy, mọi người sẽ kể cho tôi nghe nhiều điều và điều đó khiến tôi mong chờ được gặp nó.
"Mark, đừng suy nghĩ nhiều nữa và nói chuyện với anh trước."
"Anh..."
"Mẹ em nói gì?"
"Mẹ ..." Bà đã nói gì? Tôi thậm chí không biết, tôi chỉ biết rằng Ploy đã bị một chiếc xe tông và bị thương nặng. Có thể cô ấy đã đến bệnh viện, hoặc có thể là bác sĩ hoặc cái gì đó. Ý thức của tôi đã biến mất kể từ khi tôi nghe thấy dòng chữ Ploy bị thương nặng vì tôi đang bận nghĩ về người khác và cô ấy.
"Chuyện gì vậy? Mark, có chuyện gì vậy?" Bố bước đến chỗ tôi và Vee, nhìn tôi và chờ câu trả lời. Khi không nhận được gì, ông quay sang nhìn Vee.
"Bố..."
"Con đã làm gì sai với cậu ấy một lần nữa à Vee?"
"Không ..." Tôi khẽ nói.
"Mark, từ từ nói." anh nói và nhẹ nhàng đẩy tôi ra, bàn tay xinh đẹp của anh ấy đưa ra để lau những giọt nước mắt trên mặt tôi. Đôi mắt nhìn lại tôi chỉ chứa đầy sự quan tâm không dành cho ai khác ngoài tôi.
"Sao vậy con trai?" Bố tiến lại gần, bàn tay dày cộp chạm vào lưng tôi. Từ con trai mà ông ấy sử dụng khiến tôi nghĩ về con mình. Tôi cũng muốn có cơ hội để có thể gọi một đứa trẻ như thế này.
"Urgh."
"Ồ, lại với bố nào." Ông nói, kéo vai tôi lại gần và ôm tôi trong khi nhẹ nhàng vỗ nhẹ vào lưng tôi. Cứ như thể tôi là một đứa trẻ nhỏ cần được bảo vệ, và nơi này là một nơi chú ẩn an toàn với tôi vì nó có anh Vee, bố mẹ anh ấy và cả anh Yoo nữa.
"Mẹ con nói rằng hiện tại bà ấy đang đi với bác sĩ và đang phẫu thuật, còn đứa bé ..." mẹ dừng lại và nhìn tôi.
"Đứa bé..."
"Chuyện gì đang xảy ra với mẹ đứa bé vậy?"Vee hỏi giọng ngày càng trần hơn, khiến bà thở dài.
"Bác sĩ đang cố gắng hết sức."
"Nghĩa là sao?" Bố hỏi, và tôi dần buông bố ra
"Ploy bị tai nạn xe hơi, cô ấy đang trong tình trạng nguy kịch, nên mẹ Mark đã gọi điện và yêu cầu cậu ấy quay trở lại Bangkok ..."
"Được thôi, chúng ta cùng đi," bố nói trước khi mẹ nói xong.
"Bố..."
"Vee, đi gọi Yoo đưa chúng ta ra sân bay," bố nói.
"Đợi đã, mẹ sẽ đặt vé trước." Mẹ nói.
"Mẹ..."
"Không sao đâu Mark, mẹ, bố và cả anh Vee đều sẽ đi với con." Giọng nói ngọt ngào nói trước khi bà nắm lấy cánh tay tôi và siết nhẹ để động viên tôi, và một lần nữa những giọt nước mắt nóng ấm của tôi lại trào ra. Điều đó khiến tôi nhận ra rằng họ yêu tôi rất nhiều, và có vẻ như tôi cũng yêu đứa bé đó rất nhiều.
Hôm nay ở sân bay không vui vẻ như mọi khi. Đến đây lần này, không có gì thú vị. Tôi không sợ liệu bố tôi có ổn không, tôi không tự hỏi điều gì sẽ xảy ra khi tôi nhìn thấy bố mẹ mình. Hôm nay chỉ còn cảm giác không muốn đi chút nào. Tôi không muốn phải đối mặt với những gì sắp xảy đến. Anh thậm chí không nói bất cứ điều gì khi lái xe đến và mang đồ của chúng tôi cho anh ta, thậm chí khi tài xế mở cửa xe và mời tất cả chúng tôi vào ngồi xuống.
Không ai quan tâm vì tất cả tâm trí của chúng tôi đều tập trung ở bệnh viện.
"Thưa ngài, ngài đến thẳng bệnh viện phải không ạ?"
"Đúng vậy," tôi trả lời ngay khi được hỏi. Tôi thậm chí không quan tâm đến những gì tài xế đã gọi tôi, mặc dù tôi ghét đại từ cao cấp đó.
"Con của chúng ta phải ổn thôi." anh Vee thì thào.
"Con ..." Tôi quay lại nhìn anh và anh gật đầu.
Tôi chưa bao giờ nghe anh ấy gọi đứa con chưa chào đời của Ploy theo cách này. Chưa có lần nào anh ấy gọi nó như vậy, nhưng bây giờ nó mới xuất hiện, cùng với những cảm giác mà tôi cảm thấy điều này thực sự có thật. Anh Vee thực sự nghĩ rằng đứa bé này là của mình. Nó không chỉ là con tôi, con của anh ấy hay con Ploy, mà nó là của tôi và con anh ấy. (Ý Mark là lần đầu tiên Vee gọi đứa nhỏ theo kiểu như 1 người bố thực sự, còn bình thường thì chỉ như những đứa trẻ khác, không giống như Mark)
"Đừng nghĩ về điều đó, hãy tự sắp xếp (cảm xúc) cho chính mình trước đã," bố nói và tôi gật đầu với ông ấy.
"Đúng."
"Bố nó, anh làm sao có thể hung dữ như thế đối với thằng bé chứ. Nghĩ cho trái tim của chúng tôi chút." Mẹ nói.
"Là bởi vì con đang suy nghĩ lung tung, cho nên con hiểu được bố hiện tại như thế nào ạ." Tôi hiểu, không cha mẹ nào không hiểu điều này. Nếu họ nghĩ về việc họ sẽ cảm thấy thế nào nếu đó là con của họ, thì họ cũng sẽ hiểu con mình đang cảm thấy thế nào.
Chúng tôi không mất nhiều thời gian để đến bệnh viện. Nhìn đồng hồ thì không lâu, nhưng nếu lấy thước đo là trái tim mình thì tôi cảm nhận đã mất quá nhiều thời gian rồi. Bố mẹ tôi đang ở trước phòng phẫu thuật, và tôi không cần phải đoán để biết rằng Ploy đang ở trong đó.
"Bọn họ còn chưa đi ra sao?" Mẹ của anh Vee hỏi khi bà đi về phía mẹ tôi.
"Còn chưa, đã ba giờ rồi."
"Mẹ..."
"Đến đây với mẹ nào Masa." Mẹ tôi gọi, cánh tay xinh đẹp dang ra đón tôi. Tôi bước đến và ôm lấy bà. Đó là một cái ôm ấm áp hơn bất kỳ ai, chặt hơn bất kỳ ai.
"Bác sĩ nói rằng chúng ta cần phải giải quyết các điều khoản liên quan đến đứa trẻ trước." bố tôi nói nhỏ giữa sự im lặng trước cửa phòng.
"Bố đã chấp nhận nó chưa ạ?" anh Vee hỏi.
"Ồ, có lẽ sẽ khó khăn."
"Đừng nói về nó ngay bây giờ, Mark vẫn không ổn." Bố của anh đã nói với bố tôi, điều đó hoàn toàn là sự thật.
Đối mặt với nó như vậy, tôi thực sự phải chấp nhận ngay từ bây giờ? Tại sao? Tại sao nó lại khó khăn với tôi như vậy chứ? Có lẽ do tôi đã gắn bó với đứa trẻ 1 cách nhanh chóng. Nhưng không, đó chỉ là bản năng khiến tôi nói rằng tôi phải chịu trách nhiệm về nó. Đó là nghĩa vụ mà tôi có sau khi tôi nói những lời đó vào đêm hôm ấy, điều này khiến tôi bắt đầu chú ý đến nó, và sự quan tâm đó tăng lên từng ngày cho đến khi nó trở thành một mối quan hệ gắn bó. Sự gắn bó ngày càng nhiều hơn cho đến cuối cùng, tôi thực sự đã kết nối với đứa bé thật nhiều. Sự giao tiếp từ đứa nhỏ khiến tôi nhận ra rằng tôi thực sự muốn nó ra đời và nhìn thấy thế giới thú vị này. Nhưng bây giờ tôi phải dành trái tim của mình để phòng trường hợp nó không có cơ hội ra đời nữa.
Nó có thể không có cơ hội để mở đôi mắt của mình.
"Tôi..."
"Chuyện đã xảy ra như thế nào ạ?" anh Vee hỏi, giọng lạnh lùng khi thốt ra câu đó. Khi tôi quay lại nhìn vào mắt anh ấy, đó không phải là anh ấy đang quan tâm đến Ploy hay bất cứ điều gì khác. Anh ấy hỏi vì anh tức giận về vụ việc. Sự việc xảy ra khiến tôi lại phải khóc trước mặt anh ấy.
"Nó..."
"Ploy đã đến gặp bạn trai của con bé ở trước cửa nhà." Bố tôi nói sau khi mẹ tôi im lặng.
"Bạn trai?"
"Người bạn trai tên là Ton. Họ đã tranh cãi khá gay gắt cho đến khi có vẻ như anh ta sắp nổi cơn thịnh nộ. Trích từ camera, người đàn ông đó đã vô tình xô ngã con bé rồi mất thăng bằng và cả hai ngã ra đường trước mũi một chiếc ô tô. " Bố tôi ngừng nói và nhìn sang Vee.
"Ton ... thằng khốn đó."
"Vee." Chính tôi là người đã rời vòng tay mẹ và quay về phía trước. Tôi nhìn người đang rất tức giận này và bước tới nắm lấy tay anh.
"Hắn ta ở đâu."
Cậu ta ở trong một căn phòng khác. Vết thương của hắn không nghiêm trọng như Ploy, nhưng chúng vẫn khá nặng." Bố nói.
"Bình tĩnh trước đi Vee, trông chừng Mark trước." Bố của Vee nói.
"Nó khiến Mark khóc. Đều là do nó. Nếu không có nó, thì không cần phải ..."
"Đó là một tai nạn, cậu ấy cũng rất sốc." Mẹ tôi nói với anh.
"Xin lỗi, người nhà của cô Ploy Napas ạ?"
"Đúng." Tôi buông tay anh và lập tức quay sang bác sĩ. Anh cũng theo sát tôi phía sau.
"Bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch, nhưng đứa con của cô ấy ..."
"Con của tôi."
"Tôi rất xin lỗi, chúng tôi thực sự đã cố gắng hết sức, nhưng rất tiếc là chúng tôi đã không thể cứu được thai nhi."
Giống như sự kiện trong một bộ phim hài mà tôi xem khi còn nhỏ. Khi đó tôi nghĩ tôi thấy thật buồn cười khi người thân họ khóc. Bác sĩ nói họ đã cố gắng hết sức rồi nên dù thế nào đi nữa thì cũng không thể tránh khỏi được, bạn cứ chấp nhận đi vì dù sao thì không phải cứ tái đi tái lại. Hiện tại, chính mình gặp phải tình huống này, nghe câu nói đó cảm giác thật tồi tệ làm sao. Tôi biết cảm giác khó khăn như thế nào khi phải nghe những lời hối lỗi của bác sĩ. Ông ấy xin lỗi vì đã không thể cứu giúp con tôi. Còn tôi, tôi rất tiếc.
"Mark..."
"..." Nhiều đến mức tôi thậm chí không thể diễn tả được bằng lời nói được.
Và bây giờ nước mắt tôi đã khô hết rồi.
Từ đau buồn cũng chỉ có vậy. Khi phải dùng đến ký đơn đảm bảo, thì cần phải chấp nhận nó thôi. Chẳng có cách nào để mọi thứ tốt lên 1 cách dễ dàng cả. Và có lẽ không bao giờ có thêm cơ hội để chấp nhận và bước tiếp nữa . Bây giờ tôi chỉ là một bệnh nhân khác nhập viện. Nhưng không phải do tai nạn mà do tôi quá yếu. Tôi đang trong tình trạng bị sốc, cộng với cơ thể của chính tôi mà tôi thậm chí còn không thể tự chăm sóc được, Điều đó có nghĩa là bây giờ tôi phải nằm đây, trên giường bệnh này với anh ngồi bên cạnh chăm sóc tôi.
"Em có thấy anh không?" Vee hỏi.
"Có thấy."
"Em làm như thể anh không có ở đây," anh nói trước khi tôi từ từ quay lại nhìn anh.
"Không, em chỉ đang nghĩ thôi. Tôi đang nghĩ về ngày hôm đó, rằng nếu em không giữ lấy đứa bé, nếu em không nói rằng tôi sẽ giữ nó, thì có lẽ mọi chuyện đã không xảy ra và sẽ chẳng có hy vọng đến mức này. Nó sẽ không phải chịu đựng việc ở bên trong P Ploy lâu như vậy, và nó có thể sẽ thoải mái ra đi sau đó. Bởi vì nó vẫn chưa ... nó vẫn chưa ... "
"Mark." anh bước đến và ôm tôi một lần nữa. Tôi biết rằng anh ấy cũng đang khó chịu, nhưng ngay bây giờ anh ấy vẫn đang phải an ủi tôi.
"Em đã làm ... tôi đã làm điều đó một lần nữa."
"Em không sai." Anh nói ngay lập tức.
"Em sai thật rồi."
"Em đã mang hy vọng cho nó, em muốn nó có thể lớn lên. Em đã cố gắng hết sức, tôi và Ploy cũng vậy." Anh ấy nói, chạm nhẹ vào tôi.
"Nhưng em, em đã giữ nó lại." Tôi nghĩ rằng nếu tôi chỉ để nó trôi qua trong vài tháng đầu tiên hoặc sáu tuần đầu tiên thì ai có thể biết được, và có thể mọi chuyển đã hay hơn thế này. Sẽ tốt hơn là nghĩ về cánh tay của em bé lớn như thế nào, và chân của nó gập lại như thế nào. Nó trông như thế nào, hơi thở của nó sẽ mạnh mẽ như thế nào. Nó sẽ đá tôi bao nhiêu cái? Khi nào và ở đâu? Tôi có thể hình dung ra mọi thứ, nhưng tôi thậm chí còn không biết giới tính của đứa nhỏ là gì nếu không, tôi đã có thể đặt cho nó một cái tên rồi.
"Đừng trách chính mình, em hoàn toàn không có làm sai." Anh nói và nhìn tôi.
Khuôn mặt của người đó là bạn trai của tôi, khuôn mặt của người mà tôi yêu rất nhiều trông rất mệt mỏi. Chỉ trong vài ngày, anh ấy trông thật nhợt nhạt. Tôi đã quên mất tôi đã nằm ở đây như thế này được bao lâu rồi. Có lẽ là ngày thứ hai vì ngày thứ nhất tôi ngủ không biết gì. Hôm nay tôi vẫn vắng mặt, đó là lý do tại sao bác sĩ không cho tôi ra viện. Khi nói đến vấn đề liên quan đến đứa trẻ, bố mẹ chúng tôi đang xử lý tất cả.
"Vee." Tôi đưa tay và chạm vào gò má nhợt nhạt của anh ấy.
"Hử?" Anh ấy đặt tay lên đầu tôi.
"Anh thật mạnh mẽ," tôi nói với nụ cười nhẹ.
Đó là một nỗi buồn mà tôi không bao giờ mong được cảm nhận. Đó là điều mà tôi không hề chuẩn bị, và tôi không thể đối mặt với cảm giác này. Đó là sai lầm vì anh tỉnh táo hơn tôi, anh ấy kiểm soát được cảm xúc của mình tốt hơn tôi, anh ấy mạnh mẽ hơn tôi, và anh ấy là người luôn chờ đợi bên tôi.
"Anh không mạnh mẽ, chỉ là hiện tại, em không ổn, nên anh buộc phải cố gắng thôi." Chúng tôi chẳng khác nhau chút nào. Cả hai chúng tôi đều đau buồn như nhau.
"Em xin lỗi."
"Anh yêu em." P Vee nói và hôn lên trán tôi. Đó là một lời thổ lộ tình cảm rất buồn vì anh ấy nói điều đó để cho tôi biết rằng anh ấy đang ở ngay đây. Ngay cả khi tôi có một ngày kinh hoàng, và cho dù anh ấy phải đối mặt với những điều tồi tệ cỡ nào, anh ấy vẫn ở đây với tôi, đối mặt với nó như tôi. Cùng tôi bước qua nó.
Tôi đã phải sống với mất mát này trong ba ngày, không thể tự lập. Hôm nay là sáng ngày thứ tư và bây giờ bạn bè của tôi và bạn của anh đã biết về những gì đã xảy ra. Họ không thể nghỉ làm để đến thăm, nhưng bạn bè của tôi đang đến.
Anh đã xin nghỉ phép để có thể ở lại với tôi. Còn việc học của tôi, thì chẳng vấn đề. Còn trạng thái tâm lý của tôi đang tốt dần lên. Vết thương của Ploy vẫn chưa lành. Còn nỗi đau trong lòng tôi, vết thương ấy làm sao mà tan biến được đây?
Bao giờ vết thương lòng cũng khó hồi phục hơn vết thương thể xác mà.
"Bác sĩ nói sau khi truyền muối xong sẽ cho em về nhà." anh Vee nói, và tôi gật đầu.
"Tôi muốn đi," tôi nói.
"Ừ, chỉ một chút nữa thôi." Anh nói sau khi nhìn vào túi truyền.
Anh ấy ngồi bên cạnh giường tôi, như mọi khi, trông chừng tôi, cứ trông chừng như thế. Chỉ ngồi nhìn, nhìn tôi với sự quan tâm, tội lỗi và yêu thương đến mức không thể đong đếm. Tôi cười với anh như mọi khi, nụ cười khiến lần nào anh cũng phải đưa tay lên.
"Vee ..."
"Khi nào thì em có thể ngừng cảm giác tồi tệ đây." Anh nói, chạm nhẹ vào môi tôi.
"Chẳng bao lâu nữa nó sẽ biến mất," tôi nói. Đó không phải là vấn đề của cơ thể tôi, bây giờ nó là vấn đề của tinh thần. Tôi cảm thấy mệt mỏi, vì mọi thứ trong quá khứ, và cả những gì vừa xảy ra vài ngày trước.
"Ừ." Anh hắng giọng trước khi chuyển sang vuốt má tôi.
"Đứa nhỏ ... đã đi rồi phải không?" Có vẻ như đây là lần đầu tiên tôi thực sự hỏi về nó. Mặc dù tôi đã thừa nhận tất cả, tôi biết nó như thế nào, nhưng tôi chưa bao giờ hỏi anh lấy 1 lần. Anh ấy nhìn tôi, trước khi nhẹ nhàng mỉm cười.
"Nó sẽ là một đứa trẻ ngoan và sẽ nơi đó." Anh nói trước khi nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi mắt đẹp của anh nhìn thẳng vào bầu trời xanh hôm nay, và tôi nhìn theo.
"Nó quá xa." Xa, quá xa để đi bộ và tình cờ gặp nhau.
"Phải, nhưng nó sẽ đợi em, nhưng bây giờ em cần phải sống thay nó trước đã." Anh nói, nhẹ nhàng xoa đầu tôi.
"Sống thay?"
"Ừ. Anh biết, Mark, em buồn như thế nào, anh cũng buồn như em vậy. Nhưng anh muốn em nghĩ rằng đứa bé là một phần của em. Ngay bây giờ nó có thể không ở đây, nhưng em thì có. Em muốn đứa trẻ có thể nhìn thấy thế giới, và em đang ở trong thế giới này. Em hiểu đúng không? Nó không có ở đây, nhưng em thì có và em yêu nó." Tôi hiểu tất cả những gì anh đang nói. Không khó để sống cuộc sống của tôi. Trong quá khứ, tôi đã từng làm điều đó cho gia đình mình, và anh, và bây giờ tôi muốn thêm một lần nữa. Đó có nghĩa là tôi cần phải sống một cuộc sống tốt hơn trước đây.
"Em không nghĩ rằng mình lại cảm thấy đau khổ như thế này. Nó thậm chí không phải là con ruột của em, vậy tại sao em lại yêu nó đến thế nhỉ?" Tôi chậm dãi hỏi.
"Ngay cả anh cũng không nghĩ rằng em sẽ thích nó nhiều như vậy."
"..."
"Nhưng đó là em, Mark, em chính là thế này, em là một người tốt." Anh nói.
"Em không giỏi đến vậy," tôi đáp lại.
Tôi không phải là một người tốt chút nào. Tôi chỉ nói sẽ chịu trách nhiệm với đứa bé đi vì muốn mọi chuyện kết thúc, tôi sợ anh sẽ lên tiếng và sẽ chịu trách nhiệm. Nó sẽ được chăm sóc đúng cách phải không? Sẽ có ai yêu thương nó đúng không? Tôi không biết. Tôi chỉ biết rằng tôi cảm thấy tồi tệ vì tôi không bao giờ được nhìn thấy nó, và tôi cảm thấy hối tiếc vì bây giờ không còn đứa bé.
"Ừ, em chỉ là Mark, Mark của anh mà thôi."
Tôi không nghĩ rằng tôi có thể cảm thấy buồn phiền về một điều gì đó như thế này. Tôi không phải là một người mẹ. Tôi không mồ côi mẹ. Có lẽ vì anh ấy muốn có con còn tôi muốn có một gia đình trọn vẹn và hoàn chỉnh. Và những kỳ vọng này, chúng khá hay, chúng không phải là không thể, nhưng bây giờ thì chẳng ổn chút nào. Bây giờ tôi hiểu được nghĩa của từ thương tiếc và buồn bã là thế nào, và nó không phải là vì trái tim tan vỡ. Nó còn tồi tệ hơn rất nhiều, nhưng tôi không biết làm thế nào để giải thích nó được.
"Có ai ... đã giúp giải quyết vấn đề liên quan đến đứa bé không?"
"Bố mẹ của chúng ta đang làm điều đó nó vì Ploy vẫn đang ở trong bệnh viện." anh đáp.
"Ừ."
"Em chỉ cần khoer lên thôi, khi em khỏe rồi thì có thể đi làm công quả." Anh nói.
"Em đã khỏe rồi."
"Khi em về nhà đã." Anh đáp lại.
"Chỉ cần truyền xong nước muối nữa thôi mà." tôi nói
"Đúng rồi, nên em cần phải làm như lời em nói nhé."
"Còn công việc của anh thì sao?" Tôi hỏi.
"Thôi, rồi dần anh sẽ trở về."
"..."
"Đúng, là thật, là anh vì em nên nghỉ việc, nhưng với anh, cảm xúc của em mới là thứ quan trọng nhất." Vee nói, và nhìn vào mắt tôi.
"Em thật may mắn."
"Sao cơ?" Anh cau mày hỏi.
"Ừm, vì em có anh."
"Ngược lại thì đúng hơn, anh mới là người may mắn."
"Gì ?"
"Bởi vì anh có anh."
Trái tim tôi đập mạnh mẽ, không phải vì những lời ngọt ngào, mà vì ánh mắt kiên định và nghiêm túc của anh. Đó là sự thật, và tôi có thể cảm nhận được. Điều đó, cùng với những lời nói được nói ra rất bình tĩnh, khiến tôi cảm thấy dễ chịu.
"Anh ở bên em có mệt không?" Tôi hỏi.
"Vậy em ở bên anh có mệt không?" Anh hỏi ngược lại.
"Anh, tại sao lại hỏi những điều như vậy? Là em đang làm cho anh mệt mỏi mà." Gần đây, chính tôi đang khiến anh ấy đau khổ. Chính tôi đang khiến anh ấy kiệt sức. Là tôi cư xử sai, là tôi ngu ngốc, và anh ấy vẫn cho tôi những gì tôi muốn. Đó là lý do tại sao tôi cảm thấy như chính tôi là người đang làm cho anh ấy mệt mỏi.
"Anh không bao giờ cảm thấy mệt mỏi khi ở bên em. Và ngay cả khi cảm thấy mệt mỏi, anh sẽ không bận tâm đến những gì em làm đâu."
"Vậy thì điều đó có nghĩa là anh đang mệt mỏi," tôi lặp lại.
"Em không biết mình đang nói về cái gì đâu." Vee bảo.
"Anh nói cho dù mệt mỏi, anh cũng không quan tâm em làm gì."
"Ừ. Nhưng hiện tại anh không mệt."
"Mặc dù em cứng đầu, rồi còn gây rối với anh như thế này?" Tôi hỏi ngược lại.
"Em có thể cư xử một cách trẻ con, và đôi khi rất tự cho mình là trung tâm vấn đề, nhưng ngay cả khi có nhiều chuyện xảy ra hơn thế này thì anh vẫn sẽ ở lại bên em."Anh nói
"Làm sao anh có thể làm như thế chứ? Chỉ cần ở bên cạnh thôi."
"Chúng ta ở bên nhau bao nhiêu năm rồi? Nếu như anh muốn ở bên cạnh cả đời, thì có vấn đề gì sao?" Tôi mỉm cười khi nghe câu trả lời của anh.
"Năm nay thực sự là năm của em à." Tôi nghĩ, bởi vì nó thực sự là như vậy. Tôi có anh đang ở đây, không bao giờ xa cách. Anh ấy chờ đợi xung quanh và đứng sau tôi, chăm sóc tôi mọi lúc, mặc dù anh ấy cằn nhằn về những điều khác nhau mà anh ấy nhìn thấy, những điều tôi làm không đúng. Anh ấy vẫn dõi theo và cố gắng làm hài lòng tôi, vẫn chăm sóc tôi và làm mọi thứ cho tôi, mà không bao giờ nói rằng anh ấy mệt mỏi vì điều đó.
Đó là năm của tôi.
Anh ấy dạy tôi không được từ bỏ và tiếp tục học hỏi thêm. Tôi cảm thấy hài lòng vì kể cả thời gian và khoảng cách nó cũng không thể đưa Vee đi xa tôi. Thần Phật vẫn giữ anh ấy bên tôi, và chính tôi cũng đã giữ anh ấy, đó là điều tuyệt vời. Vee không biết tôi yêu anh ấy nhiều như thế nào. Nếu anh ấy biến mất, tôi sẽ cảm thấy còn tồi tệ hơn bây giờ. Nỗi buồn sẽ còn nhiều hơn thế này rất nhiều.
"Còn đang nghĩ gì nữa?" Anh ấy hỏi.
"Em đang nghĩ nếu anh biến mất ..."
"Ai biến mất? Em đừng có dễ dàng nói ra như vậy" Anh nói lại một cách cứng rắn, và vì vậy tôi đã im lặng.
"Em chỉ nghĩ linh tinh thôi."
'Nếu em không thể chỉ nghĩ rằng mọi thứ ok thì hãy dừng lại."
"Nhưng nếu nó thành sự thật..."
"Em biết không Mark? Sẽ thực sự khó khăn nếu anh phải để em ra đi, nếu em biến mất, với anh đó sẽ là điều khó khăn nhất từ trước đến nay, anh thậm chí không thể nói được chính xác là bao nhiều vì điều này quá khó khăn. Nhưng điều em nghĩ, nó sẽ không bao giờ xảy ra bởi vì anh không có cách nào để biến mất khỏi em." Anh đặt bàn tay xinh đẹp của mình lên má tôi trước khi cúi xuống và đặt lên trán tôi một nụ hôn dịu dàng.
"Vee ..."
"Đừng nghĩ nhiều như vậy bé ngoan, anh chắc chắn sẽ không xa rời em."
"Nếu anh biến mất thì em sẽ khóc nhiều hơn thế này."
"Sẽ không có chuyện em phải rơi nước mắt vì anh." Anh nói, nhẹ nhàng vuốt ve má tôi.
"Nếu điều đó có thật thì em sẽ rất buồn."
"Anh sẽ không để cho em khó chịu lần nữa." Anh nói.
"Anh sẽ không để cho em khó chịu vì anh?"
"Anh sẽ không để em bị bất kể ai làm cho khó chịu." Vee nói, trước khi cúi xuống hôn nhẹ lên môi tôi, gắn chặt môi chúng tôi trước khi từ ngẩng lên. - "Hãy để đứa trẻ ra đi tự do thoải mái, và quay lại làm người của anh như trước đây."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro