CHAPTER 20: CẢN TRỞ VÀ BẤT AN
CHAPTER 20:
-Mark Masa -
"Đừng khiến bản thân trở nên đau khổ."
Đó là những gì mẹ tôi đã nói vào ngày hôm đó khi tôi nói chuyện với bà. Chúng tôi đã nói về những điều tôi chưa bao giờ nghĩ rằng chúng tôi sẽ nói. Chúng tôi đã nói một chút về những gì xuất hiện trong đầu tôi trước đây, và tôi hỏi mẹ về việc tự mình chăm sóc một đứa trẻ như thế nào. Mẹ tôi hỏi tôi về cảm xúc của tôi lúc đó, nhưng tôi không biết lúc đó như thế nào. Tôi cảm thấy tiếc cho đứa bé đáng ra có thể mở mắt và nhìn ra thế giới, vì vậy tôi cố gắng tìm ra giải pháp và làm cho mọi người tin rằng tôi không cảm thấy ghê gớm về quyết định này.
Anh Vee cũng đã tin tôi, và vào thời điểm đó tôi cũng tin điều đó.
"Từ giờ có phải mày cứ ngồi đó mà phân tâm không," James nói với tôi.
"Tao có sao đâu mà phân tâm?" Tôi trả lời. Tôi không bị phân tâm, tôi chỉ đang nghĩ về anh Vee.
"Mày bảo rằng mày vẫn ổn." Win nói.
"Lúc đó là như vậy," tôi trả lời.
Lúc đó tôi đã từng nói như vậy, nhưng bây giờ tôi cảm thấy có những điều tôi nói nhưng không hẳn là có ý gì nữa rồi. Tôi nói rằng tôi ổn, nhưng thực ra, tôi không hề ổn tí nào. Sau đó, có lần tôi nói với Vee rằng tôi không thể gặp anh ấy, nhưng thực sự, tôi rất muốn. Tôi không thể tìm được thời gian thích hợp trong những ngày nghỉ vì tôi phải thực đi thực tập, một việc rất khó khăn, tôi có quá nhiều việc phải làm. Có rất nhiều đề án và tôi cần phải làm việc đúng giờ. Anh ấy cũng vậy, anh đã khiến tôi nhận ra rằng nếu chúng tôi chọn cuộc sống lao động như thế này thì chắc chắn chúng tôi sẽ không còn nhiều thời gian dành cho nhau.
Và sẽ càng không có thời gian để chăm sóc cho đứa trẻ nữa.
"Vậy hiện tại như thế nào?" Fuse quay lại hỏi tôi.
"Không ổn sao?" Kam hỏi thêm.
"Ổn mà," tôi đáp.
Hiện giờ tôi đang đi thực tập và phải làm việc từ thứ Hai đến thứ Bảy. Nơi tôi ở không xa Bangkok, nhưng tôi không có thời gian để về nhà, vì vậy anh ấy phải đi để chăm sóc cho Ploy. Bố mẹ để Ploy ở nhà nội trợ. Trong tháng đầu tiên, họ yêu cầu anh ấy phải để ý mọi thứ, tất cả các triệu chứng của cô ấy và sắp xếp về việc mang thai. Mẹ tôi sẽ dõi theo từ xa, còn đối với bố tôi, ông ấy không quan tâm đến cô ấy chút nào.
Trong thời gian này, Vee và tôi sẽ đi qua lại, nhưng không phải thường xuyên vì tôi có các bài thi nữa, và sau đó tôi phải thực hiện việc thực tập của mình. Cái thai đã gần sáu tháng. Ốm nghén đã qua đi nhưng việc chăm sóc mẹ và con còn quan trọng hơn gấp bội. Anh Vee phải đi lại nhiều lắm, nhưng tôi thì chưa thể. Tôi đang đợi cho đến khi tôi kết thúc kỳ thực tập của mình, tức là chỉ còn một tuần nữa, nhưng thật khó để định ngày khi bạn bè cứ kéo đến phòng tôi như thế này.
"Nếu mày thấy không ổn thì tại sao không đi xem đi?" Win hỏi.
"Tao có thời gian lúc nào vậy?"
"Mày bảo không có thời gian, nhưng lại đang ở đây để họp với bọn tao đó thôi." Fuse nói.
"Thì vì chúng mày (ở) gần hơn" tôi nói.
"Gần bao giờ? Tao lái xe thấy mẹ luôn đấy." James nói, vì nó và Win chưa bắt đầu thực tập, bọn nó sẽ bắt đầu vào học kỳ hai năm thứ tư.
"Đấy là tao nói lúc đó thôi," tôi trả lời.
"Sao bây giờ mày lại trở lên nhạy cảm như thế? Mày không tin tưởng anh Vee à?" Kam hỏi.
"Tất nhiên là tâo tin tưởng anh ấy ..." Tôi nói khi nhìn vào mắt đám bạn. Kể từ khi Ploy và đứa bé đến cùng, anh Vee không hề thay đổi. Cảm xúc của chúng tôi vẫn vậy. Tôi nghĩ vậy, bởi vì tôi có thể nói rằng anh ấy vẫn như trước. Mặc dù tôi cảm thấy lo lắng và xa cách, nhưng anh ấy vẫn cố gắng quan tâm đến tôi và con tôi như mọi khi.
Cũng giống như ngày hôm nay.
Hôm nay là tối Chủ nhật và tôi vừa giải quyết xong vấn đề với bài tập lớn của mình. Anh Vee đã đến nhà tôi để gặp đứa trẻ, nhưng để làm được điều đó, thì cũng có nghĩa là anh ấy cũng phải gặp mẹ của đứa trẻ. Cho dù hai người bọn họ nói không có chuyện gì khác, cho dù đó là nhà của tôi, tôi vẫn là muốn đi theo sát, cũng không muốn bọn họ cô đơn bên nhau.
"Nếu tin tưởng nhau thì chỉ cần biết là thôi." Win nói.
"Đúng vậy, mày cần phải hiểu và tin tưởng," Kam lặp lại những gì đứa bạn kia của tôi vừa nói.
Tôi và bạn của anh Vee đều biết chuyện, nhưng tôi không biết bạn của anh ấy nói gì vì người nói chuyện với họ là anh ấy, vì lúc đó tôi không thể có mặt ở đó. Tôi chỉ biết rằng anh ấy nói với họ rằng anh ấy sẽ giúp nuôi dạy đứa trẻ của Ploy. Anh ấy có thể sẽ bị chị Yiwa chửi cho tơi bời, nhưng anh ấy không bao giờ nói gì cả, có nghĩa là có thể mọi chuyện đã không xảy ra như vậy.
"Mày cũng nên đi thăm khi nói đến điều này," Win lẩm bẩm.
"Đúng vậy, đúng như bọn nó nói. Nếu là tao thì tao cũng sẽ làm như thế." Fuse nói.
"Mày cũng định nuôi con à Fuse " James quay lại hỏi.
"Ừ, anh Ana đã hỏi tao, nhưng chắc không lâu đâu." Fuse trả lời.
Kam nói: "Những gì Mark đang làm diễn ra quá nhanh"
"Mày không hiểu cái gì gọi là 'sự kiện bất ngờ' à Kam?" Tôi hỏi
"Thế đấy là (minh chứng) việc mày đang ở trong hoàn cảnh đó à ? Mày có hy vọng mọi thứ sẽ như thế này không?" James hỏi ngược lại.
"thì ..." Tôi đã nghĩ rằng tôi có thể cảm thấy hơi lo lắng một chút thôi, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ đến mức này.
"thế tóm lại mày có đi theo hay không đây?" James hỏi lại.
"Tao..."
Rrrr
"Nói chuyện với anh ấy đi" Fuse nói sau khi nhìn vào điện thoại của tôi.
"Ừ, trả lời đi." Kam nói.
"Chà, tao đoán là tao nên trả lời," tôi nói trước khi nhấn chấp nhận cuộc gọi điện video.
'Ồ! Em đang ở với ai thế?' Vee hỏi, và khi tôi nhìn xuống máy ảnh, tôi thấy cánh tay của Fuse đang lộ ra.
"Cùng với chúng nó," tôi nói nhanh chóng lia máy ảnh về phía bạn bè của mình.
'Những đứa trẻ thù địch.'
"Oi đừng có nói vậy mà."
"Anh, bọn em đến đây chỉ vì Mark cô đơn thôi."
'Ai cô đơn cơ? Bạn trai của tao á?' anh Vee nhìn lại có vẻ dữ dằn khi Kam nói rằng tôi cô đơn.
"Nó cô đơn, nếu không phải vậy thì nó có gọi bọn này đến không?" James tiếp tục.
"Phải đấy, bọn em phải lái xe đến đây đấy." Win nói.
'Thế em có cô đơn không?' Vee quay về phía tôi và nhướng mày.
"Cái gì? Em không cô đơn." Tôi trả lời.
"Ồ! Vậy thì tại sao bạn em lại bảo em cô đơn?"
"Đủ rồi đó chúng mày." Tôi quay lại nhiếc móc đám bạn trước khi bước xuống giường và bước ra ban công để ngồi chúng tôi có thể nói chuyện riêng.
'Nếu em cô đơn thì tại sao không đi cùng anh?' anh hỏi.
"Công việc của em vẫn chưa hoàn thành," tôi đáp lại
'Công việc của em hệ trọng đến vậy sao?' Tôi nghiêm mặt với chính mình. Khi anh Vee có việc, anh ấy cũng vậy, anh ấy và tôi, thời gian của chúng tôi không bao giờ khớp nhau. Khi rảnh rỗi, tôi cần đến xem đứa trẻ, và vì vậy chúng tôi thực sự không có thời gian để gặp nhau, mặc dù tôi đang thực tập khá gần chỗ anh ấy.
"Chà, đứa nhỏ ở dưới đó thế nào," tôi hỏi.
'Như bình thường. Anh vừa ăn xong với bố mẹ, anh vẫn chưa về nhà vì mẹ trông cô đơn lắm, Mark. Giống như bà cũng đang chờ đợi đứa trẻ, và muốn nuôi nó vậy. Ngoài ra, đứa trẻ thực sự khỏe mạnh và Ploy cũng đang làm tốt.' anh tiếp tục nói về các sự kiện ngày hôm nay. Anh ấy kể cho tôi nghe về từng khoảnh khắc, anh ấy đã ăn gì với mẹ tôi, Ploy thế nào và đứa trẻ khỏe mạnh ra sao.
"Vậy thì tốt rồi."
'Có vẻ em sẽ có 1 đứa bé ngoan ngoãn và mạnh mẽ. Họ nói rằng đứa bé bây giờ có thể nhớ giọng nói, vì vậy khi em hoàn thành kỳ thực tập của mình, em cũng có thể đến và nói chuyện với nó thường xuyên và nó sẽ có thể nhớ giọng nói của em đấy.'
"Thật á?" Tôi bắt đầu thấy phấn khích, mặc dù tôi không phải là người đang mang thai, nhưng tôi rất phấn khích với những lời này, rằng đứa bé sẽ có thể nhớ được giọng nói của tôi.
'Đúng vậy, nó lớn từng này, nhìn này?' anh vừa nói vừa cố gắng cho tôi xem những bức ảnh, và tôi đã cố gắng nhìn lắm, nhưng tôi không thể nhìn thấy gì.
"Ồ, thế Ploy thế nào?"
'Cô ấy tăng cân và ăn nhiều, nhưng mẹ em cũng đang trông chừng cô ấy.' anh nói vậy nên tôi chỉ gật đầu.
'Vee? Có thể giúp em cái đó không? Cao quá.' Giọng nói khiến tôi không thể hỏi thêm gì nữa. Anh ấy quay lại nhìn tôi, và tôi chỉ cười.
"Đi lấy những gì cô ấy cần trước đi."
'Ừ, đợi anh một chút.' Anh ấy nói nhưng không cúp máy. Thay vào đó, anh ấy đặt điện thoại để tôi có thể xem. Chính những điều nhỏ nhặt này anh ấy làm để tôi thấy rằng thực sự không có gì cả, và tôi có thể tin tưởng và đặt niềm tin vào anh ấy như bạn bè tôi đã nói.
Anh bước tới để nhặt một thứ gì đó, và chị Ploy mỉm cười. Cô ấy sẽ không biết rằng tôi đang nói chuyện với anh Vee vì cô ấy sẽ bảo anh ấy tiếp tục nói. Nụ cười rộng của cô ấy cho tôi biết rằng cô ấy đang hạnh phúc và điều đó tốt cho đứa bé. Cô bật cười khi P Vee nói gì đó, rồi bàn tay nhỏ bé của cô nắm lấy anh và đặt lên bụng mình.
Trông thật ấm áp. Có vẻ hoàn hảo và thích hợp.
"Này, tao đi mua..."
"Ai anh Vee ..."
"Có vấn đề gì vậy James?" Tôi quay lại hỏi thằng bạn đang dán mắt vào điện thoại như muốn đánh anh ấy vì sờ vào bụng Ploy.
"Cái quái gì vậy? Mày không cảm thấy gì sao?" James hỏi vặn lại tôi.
"Anh ấy không được, nhìn mặt của anh ấy mà xe." Win nói chỉ tay vào tôi.
"Mark, mày muốn làm gì? Mày muốn lấy nó đi? Cứ để như thế này à?" James nói.
"Không, nhưng mày muốn tao làm gì? Chẳng bao lâu nữa cô ấy sẽ sinh con." Tôi đã trả lời.
"Nếu cô ấy vừa sinh ra đã để lại cho mày đứa trẻ thì cũng không sao." James nói.
"James, mày đang nói gì vậy." Tôi đã mắng anh ta.
"Chà không phải là sự thật sao? Mày nghĩ sao nếu sau đó đứa bé khiến anh ta quay lại thích cô ấy?"
"Sao lại nói như vậy chứ, James? Đàn anh của tao không phải như vậy." Fuse không đồng ý với nó.
"Ừ, Mark, mày đã nói không có gì, thế nên mày không nên khiến bạn bè của mình phải suy nghĩ nhiều như vậy," Kam nói khi nhìn tôi.
"Ừ. Thế mày định mua gì?" Tôi hỏi chúng nó.
"Đồ nhắm và rượu." Fuse cười nói.
"Cái gì? Muộn rồi, tao cần ngủ." Tôi nói lại.
'Mấy đứa đang làm gì vậy?' anh Vee bước đến và hỏi.
"Chết tiệt." James nhìn thấy anh ấy và quay ngoắt trở lại.
"Hay là thôi." Fuse nói và quay lại với những đứa kia.
'Bọn nó bị làm sao thế?'
"Chúng nó muốn say."
'Vào lúc 9h tối?'
"Ừ."
'Nên đi ngủ.' anh Vee nói.
'Nong Mark.' Ploy bước tới, mỉm cười xinh đẹp và nói với giọng ngọt ngào của cô ấy.
"Chị có khỏe không, Ploy?" Tôi hỏi.
'Em bé của cậu đang đạp chị rất nhiều. Khi nào cậu rảnh để đến đây?' Cô ấy hỏi.
"Có lẽ tuần sau khi hoàn thành thực tập," tôi nói.
'Chà, nhanh lên nhé, chúng ta cần giải thoát cho Vee, anh ấy sắp không chịu đựng được nữa rồi.'
'Ồ, đang nói gì vậy?' Vee quay lại hỏi cô ấy.
'Chà Vee chỉ đến để kiểm tra kết quả và sau đó hỏi mẹ cậu mọi thứ như thế nào. Nếu tôi không bảo anh ấy chạm vào đứa bé, thì anh ấy sẽ chẳng làm điều đó.' Ploy nói với vẻ mặt hờn dỗi với tôi. Còn anh Vee chỉ quay về phía tôi và mỉm cười bất lực.
'Đi ngủ ngay nào Ploy, em ngủ muộn không tốt đâu.' anh Vee nói.
'OK, Mark nhanh lên nhé.' Cô ấy nói trước khi mỉm cười với tôi.
"Vâng," tôi cười đáp lại.
'Có phải em đang rất lo lắng không?' anh hỏi và tôi chỉ thở dài.
"Một chút," tôi trả lời.
'Nhưng em biết đúng không? Rằng anh...'
"Có thể bị lung lay," tôi nói trước khi anh ấy có thể nói hết những gì định nói.
'Em không tin anh à?' Anh hỏi ngược lại.
"Em thì có, nhưng chỉ là ..."
'Anh sẽ trở lại, em không cần suy nghĩ nhiều.'
"Khi anh ở bên cô ấy trông thật xứng."
'Mark.'giọng nói trầm thấp đáp lại.
"Đó là sự thật."
'Khi nào em sẽ ngừng những suy nghĩ như thế này? Điều đó không phù hợp, phải không? Anh yêu cầu em dừng lại ngay.' Anh ấy nói.
"..." Tất cả những gì tôi có thể làm là cúi đầu nhìn người trong điện thoại.
'Đã bao nhiêu lần anh nói với em rằng không có gì cả? Rằng bây giờ đó chỉ là tình bạn trong một thời gian dài. Em là vì sao của anh, và em biết điều đó.' Anh ấy nói lại và tôi gật đầu.
"Em biết."
'Nếu em biết thì tại sao em vẫn cứ lo lắng như vậy?'
"Em cũng không biết nữa, chỉ là nghĩ như vậy thôi."
'Chúng ta đã cùng nhau trải qua những gì Mark? Về Ploy, chúng ta đã vượt qua điều đó, thế giờ này còn chuyện gì nữa vậy?'
"Em không biết."
'Em không biết? Và em vẫn còn rất lo lắng.'
"..." Tôi im lặng vì không biết phải đáp lời anh ra sao. Những gì anh ấy nói đều đúng, nhưng nếu tôi không yêu anh ấy rất nhiều, thì tôi sẽ không lo lắng như thế này.
'Mark.'
"Vâng."
'Vâng? Chỉ có vậy?'
"Em hiểu."
'Xin em đấy, được không? Xin em có thể tin tưởng ở anh, được không?'
" Vee ..."
'Hay là sau ngần ấy thời gian, anh vẫn không thể khiến em tin tưởng?' Giọng anh ấy đủ khiến tôi đau lòng, nhưng ánh mắt của anh càng khiến nó trở nên thâm thúy hơn. Không phải là tôi không tin tưởng anh ấy trong suốt thời gian qua. Tôi vẫn luôn tin anh ấy, chỉ là trong đầu tôi vẫn còn quá nhiều lo lắng. Dù chỉ một chút thôi cũng khiến tôi cảm thấy khó chịu.
"Em thực sự tin tưởng anh" Đó là tất cả những gì tôi có thể nói, cố gắng không để mọi lo lắng trong mắt mình hiện lên, nhưng đây là Vee, là người luôn nhìn thấu tôi.
'Mẹ kiếp.' Điện thoại bị ngắt, sự lo lắng của tôi thậm chí còn trở nên nhiều hơn, và thêm cả những hiểu lầm mà chúng tôi đã có với nhau.
Tôi thở dài khi nỗi buồn bực trở nên quá nhiều, quá nhiều so với những gì tôi có thể chịu đựng. Khi chỉ có bản thân tôi phải nghĩ đến đã đủ khó khăn lắm rồi, nhưng bây giờ khi biết rằng tôi cũng đã khiến anh ấy bị tổn thương, khiến tôi càng cảm thấy tồi tệ hơn.
"Thế nào? Ba tao có ổn không?" Fuse nói ngay khi tôi bước vào phòng.
"Anh Vee có giận không?" Kam hỏi.
"Nếu đó chỉ là sự tức giận thì tao đã không sợ hãi thế này," tôi nói.
"Mày đang tự kiếm chuyện đấy. Nếu bạn xử lý nó đúng cách ngay từ đầu, thì mọi chuyện đã kết thúc rồi, Mark." James nói.
"Đừng nói như vậy James, mày biết rằng cậu ấy không có nhiều thời gian." Wind nói.
"Mày muốn bảo vệ nó đến chừng nào? Khi nó đi học, anh Vee vẫn theo nó suốt."
"Tao có thể theo anh ấy ở đâu đây James? Hiện tại tao vẫn phải học." Tôi nói trước khi quay lưng lại.
"Vậy thì sao? Mày cứ để nó như thế này, và tiếp tục chịu đựng thêm vài tháng nữa?" James nói.
"Vài tháng? Chỉ là đến tuần sau là xong, sau đó, tao có thể tự mình đi theo." Tôi nói.
Và tôi đã thực sự có thể làm được điều đó. Tôi đã hoàn thành thực tập và trình bày kết quả của kỳ thực tập của mình trong vòng 1 tuần. Liên quan đến thông tin, tôi đã thu thập nó trong một thời gian dài, và vì vậy việc trình bày nó diễn ra tốt đẹp mà không gặp khó khăn gì. Điều duy nhất còn lại là thuyết trình về nó với các thành viên trong khoa một lần nữa, điều này đáng lẽ sẽ xảy ra khi chúng tôi quay trở lại vào kỳ thứ 4 của mình, nhưng mọi thứ đã thay đổi và phải thực hiện sớm hơn dự kiến.
Ba ngày nữa tôi trở lại trường học, và tôi vẫn chưa thể về nhà một lần nào.
"Tao nên làm gì?" Tôi trò chuyện với Kam, nó cũng đã làm cùng khóa thực tập với tôi.
"Ừ thì mày sẽ hoàn thành việc này trước, hay là sẽ đi giải quyết mối quan hệ của mình và kết thúc việc đó trước?" nó hỏi khi chúng tôi bước ra xe.
"giải quyết xong mối quan hệ của tao là như thế nào? Tao vẫn yêu anh ấy như trước."
"Nhìn thẳng vào mắt tao và nói thế xem nào." Nó nói rồi lấy tay ôm lấy mặt tôi và bắt tôi phải nhìn thẳng vào mắt mình.
"Thì..."
"Người thay đổi có thể không phải là anh ấy, Mark ạ." Kam bình tĩnh nói.
"Ý mày là gì?"
"Người mà không giống trước đây luôn có thể là người nghĩ rằng mình vẫn giống trước đây."
"..."
"Khi mày nghĩ rằng mình vẫn như trước, nhưng thực ra nó giống như mày đang tự huyễn hoặc chính bản thân mình vậy. Mọi người đều có thể nhận thấy mày đã tin tưởng anh ấy ít hơn, vậy khi lòng tin giữa hai người ngày càng giảm đi thì có nghĩa là gì? Trước đây, mày đã cực kỳ yêu anh ấy và mày đã tin tưởng anh ấy rất nhiều, vậy bây giờ có phải nó có nghĩa là mày đã bớt yêu anh ấy rồi đúng không? " Kam nói tôi đang tự huyễn hoặc bản thân, đây cũng là lần đầu tiên nó dạy bảo tôi thế này trong suốt hai năm qua.
"Tao.."
"Nhưng có lẽ người thực sự yêu người kia ít đi thực sự là mày đấy, không phải là anh Vee."
"Không phải tao."
"Hãy nghĩ về điều này đi Mark, mặc dù mày đến thăm anh ấy, nhưng chỉ giống như một người bạn vậy. Và sau vài giờ, trước đây mày đã từng khao khát bao nhiêu? Còn bây giờ thì thế nào?" Câu hỏi đó đóng đinh trong đầu tôi. Nó thực sự khiến tôi phải dừng lại và phải suy nghĩ.
"Tại sao tao lại như thế này chứ?" Tôi chầm chậm hỏi
"Mày nên tự hỏi chính bản thân mình như vậy. Tại sao mày lại để anh ấy khó chịu lâu như vậy?" Nó nói trước khi giơ điện thoại lên để tôi nhìn.
Vee Vivis
8 phút trước
Nó vẫn giống như trước đây phải không?
341 likes 34 Bình luận
Anh đã cập nhật trạng thái của mình cách đây không lâu, nhưng nó chỉ khiến tôi nhận ra rằng chúng tôi vẫn đang cự lẫn nhau. Tôi đã bỏ qua tất cả vì tôi phải gấp rút hoàn thành báo cáo của mình. Tôi vẫn nghĩ 1 chút về họ, nhưng tôi đã cố gắng ngừng suy nghĩ, thay vào đó tôi chú ý đến công việc trước mắt. Giống như Kam đã nói, câu trả lời cho câu hỏi của nó không hề khó. Tôi đã đặt tương lai của mình lên trên tình yêu.
Nhưng tình yêu cũng là một phần trong tương lai của tôi.
YiWa : Hai người cãi nhau à?
Tootsi Li learns mechanics: Tao đã bỏ lỡ tin tức gì à?
Pond Pawee: Ý nó là ai
Lời nhận xét từ anh Pond khiến ngón tay tôi không khỏi co lại, và tôi trả lại điện thoại cho Kams trước khi lấy điện thoại của mình ra. Đã 1 tuần kể từ lần cuối tôi nhìn thấy khuôn mặt anh ấy, và nếu tôi thực sự nghĩ về điều đó, thì lần đó là lần cuối cùng chúng tôi gọi điện video với anh. Ngoài ra, chỉ là những tin nhắn, cuộc điện thoại duy nhất là khi anh ấy nói mẹ tôi không liên lạc được với tôi.
"Anh Vee ..." giọng tôi từ từ trầm xuống khi anh ấy trả lời, trước khi chuyển sang im lặng khi anh ấy không nói gì.
'Làm xong báo cáo của em chưa?' Anh ấy hỏi.
"Xong rồi."
'Ừ.'
"..."
'...'
"Em..."
'Tại sao lại bất an như vậy? Tại sao không tin tưởng ở tôi? Nếu có gì sai, có thể nói cho tôi biết ngay bây giờ được không?' Anh ấy nói.
"Em chỉ lo lắng về việc anh ở gần cô ấy như vậy."
'Vậy thì em muốn tôi làm gì? Em là người bảo tôi đi xem đứa nhỏ mà cô ấy đang mang thai, và đó là tất cả những gì tôi đã làm. Vậy đó, không còn bất cứ điều gì khác. Là em đã tự gây áp lực, chính là em muốn có được bức tranh hoàn mỹ về một gia đình đúng nghĩa mà em muốn dành cho tôi, mặc dù tôi chỉ cần có em là đủ.'
"Vee ..."
'Tôi nói thật đấy, có đứa trẻ này hay không, không quan trọng, chỉ cần có em là đủ.' Tôi mím chặt môi trước lời nói của anh.
"Anh..."
'Nếu em muốn, thì anh sẽ cố gắng làm mọi cách để hỗ trợ em, nhưng làm như thế này, nếu khiến em không tin tưởng, nếu việc đi gặp Ploy và đứa bé khiến em không vui, thì tại sao lại yêu cầu tôi làm điều đó?' anh ấy tiếp tục.
"Em xin lỗi, Vee."
'Em đã làm gì sai? Em thậm chí còn không biết, Mark à, và em vẫn xin lỗi, tại sao?'
"..." Tôi không thể đáp lại bất cứ điều gì bởi vì tôi thực sự không biết. Chuyện quái gì đã xảy ra với tôi thế? Tôi đã sai khi muốn giúp Ploy ư? Hay tôi đã sai khi tạo áp lực lên Vee quá nhiều? Hay tôi đã sai vì tình yêu của tôi đã không còn được như trước dẫn đến việc gây ra tất cả những bất hạnh này?
'Em có cần xem xét lại mình không?'
"Không," tôi nói ngay khi anh nói những lời đó.
'Em thậm chí còn nghĩ trước khi nói?'
"Vee ..." Tôi gọi tên anh ấy mà không biết phải làm gì.
'Trước tiên em cần phải tự hỏi Mark, bởi vì, đối với tôi, tôi tự tin khi nói rằng tôi yêu em rất nhiều, và vẫn như trước đây. Tôi chưa bao giờ không chung thủy với em.'
"Em biết." Tôi đã trả lời.
'Còn em?'
"Em..."
'Em đã biết rằng tôi như trước đây phải không? Em hẳn đã biết rằng chính em là người đã thay đổi.' Anh ấy nói trước khi tôi có thể xem xét lại lời nói của mình.
"Em không hề thay đổi."
'Vậy mà em không còn tin tưởng vào tôi như trước nữa, mặc dù em nói vẫn như vậy.' Hai câu đơn giản nhưng lại khiến tôi nhận ra. Nó thực sự khiến tôi phải xem lại bản thân mình như anh nói.
Cảm xúc của tôi đã thực sự thay đổi chăng?
Và nếu có, thì nó xảy ra từ lúc nào? Khi nào nó trở lên ít đi vậy? Sự tự mãn này bắt đầu khi nào? Có phải khi anh vội vã đến gặp Ploy khi cô ấy đang mang thai không? Có phải khi tôi phát hiện ra rằng anh quan tâm đến cô ấy vì họ đã từng ở bên nhau? Hay là khi tôi nói rằng tôi sẽ chăm sóc cô ấy vì tôi sợ rằng anh sẽ nói những lời đó? Khi tôi đưa anh và cô ấy về nhà tôi, đó là vì tôi sợ cô ấy đến nhà anh? Có phải khi tôi bắt anh phải đi đi về về ở nhà tôi vì tôi quá ngại không thể tự mình đi gặp cô ấy? Hay là khi tôi giao tiếp bằng mắt với cậu nhóc chụp ảnh đó và cậu ấy đã đề cập đến chuyện leo cây gạo như tôi. Nó giống như tôi có thể nhìn thấy chính mình được phản chiếu lại vậy.
"Thế tóm lại là mày sẽ đi Bangkok hay quay về?" Kam hỏi, và tôi nhìn xuống điện thoại của mình, trước khi thở dài và trả lời một cách lo lắng.
"Quay về."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro