Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHAPTER 18: THẤU HIỂU

Không muốn vướng vào nữa, nhưng thay vào đó lại dấn thân vào - Đây là câu thoại trong chương này nhưng cũng cảm xúc của t khi càng ngày càng thấy mệt mỏi vì bộ này, dù vậy t vẫn muốn giữ đúng lời hứa làm đến cùng bộ này.

Thực ra đi đến giờ phút này cò 1 phần động lực từ mấy đứa bạn thân của Mark (đọc trong chương này sẽ thấy) và cả Praram - người thỉnh thoảng xuất hiện trong LM2 nữa. Thực sự t chờ TILS 2 nhưng chắc hẳn tác giả sẽ không viết về Praram Pralak nữa rồi.

Thôi thì cố lết đến cuối cùng vậy.

Rồi, tâm sự mỏng tí thôi, chúc mọi người đọc truyện không quạu như khi t dịch

CHAPTER 18:

-Mark Masa-

Ploy : Vee, em có thai rồi

Ploy : Em không biết phải làm gì hết

Ploy : Em không biết phải hỏi ý kiến của ai nữa cả

Ploy : Em xin lỗi vì đã nhắn tin thế này

Ploy : Nhưng em thực sự không còn ai nữa rồi

Những tin nhắn trên Line của anh khiến tôi và anh ấy đều quay lại nhìn nhau mà không hề biết nói gì. chẳng có thể thốt ra được từ nào nữa, chỉ còn lại ánh mắt chúng tôi nhìn nhau, nhưng tôi không thể nói có bao nhiêu cảm xúc bên trong cả, có lẽ là bối rối và thông cảm. Sẽ không có gì lạ nếu đó là một người khác. Tôi sẽ không phiền nếu đó không phải là đàn chị Ploy. Thực sự là người mới sợ người cũ nhất, dù không ở bên nhau bao nhiêu năm nhưng người đó đã từng ở trong trái tim của anh Vee trước tôi.

Trước đó tôi cũng thấy tình yêu nồng nhiệt của họ dành cho nhau.

"mark." Giọng anh thậm chí còn khàn hơn bình thường. Khi anh ấy gọi tôi, anh ấy chậm rãi quay lại và đưa điện thoại cho tôi.

"Vee, anh sẽ..."

"Anh nên làm gì?" Anh ngồi xuống ghế. Cổ tay tôi đã trắng bệch vì bị anh ấy nắm chặt.

"Là về con của chị Ploys ..."

Ploy : Em ở nhà anh Ton không được nữa

Ploy : Anh ấy muốn em bỏ nó đi

Ploy : làm thế nào mà em có thể làm điều đó được chứ?

"Chết tiệt!" anh lớn tiếng chửi thề. Tất cả những gì tôi có thể làm là giữ im lặng. Một lúc sau, anh ta ngẩng đầu lên nhìn tôi. Bàn tay xinh đẹp vươn ra, và tôi bước đến để anh ấy kéo mình vào lòng.

"Chúng ta về phòng thôi," tôi nói sau khi ôm anh ấy, đầu anh ấy giấu trong eo tôi. Anh lặng đi một lúc, rồi nhẹ nhàng gật đầu.

Chúng tôi bước đi trong im lặng. Anh Vee bối rối và không biết phải làm gì. Còn tôi, tôi vẫn đang nghĩ về tin nhắn của chị Ploy. Tất nhiên tôi cảm thấy có lỗi với chị ấy khi tôi đọc nó, tôi cảm thấy thương và thông cảm, ngay cả khi chị ấy là người mà tôi đã từng rất giận, một người mà tôi không thích, nhưng tôi vẫn cảm thấy thông cảm thế thì thì Vee sẽ cảm thấy đến thế nào nữa, vì anh ấy đã từng yêu Ploy rất nhiều mà?

"Anh phải làm gì đây? Tại sao chuyện này lại không kết thúc cơ chứ?" Ý anh ấy không phải là Ploy, anh ấy đang nói về câu chuyện của họ, cảm xúc về việc tại sao nó không thể kết thúc rồi mọi người đều được hạnh phúc. Đúng vậy, tôi cũng cảm thấy như vậy. Suy nghĩ của chúng tôi giống nhau. Tại sao ngay khi chúng tôi đang hạnh phúc, anh ấy lại buộc lòng phải dính dáng đến 1 người khác cơ chứ? Và người đó đã từng là người rất quan trọng và từng giữ một vai trò nào đó trong cuộc đời của Vee nữa chứ.

"Cô ấy chỉ muốn hỏi ý kiến của anh thôi," tôi nói trước khi bước tới chỗ của người đang ngồi.

"Em nghĩ chỉ như vậy?" Vee nhướng mày.

"Thì là cô ấy nói, cô ấy cũng nói là không còn ai nữa cả."

"Vậy tại sao phải là anh chứ?" Anh nói, cúi đầu nhìn đôi tay của mình.

"Trả lời một chút thôi mà," tôi nói trước khi đưa điện thoại cho anh, nhưng anh ấy chỉ ngước nhìn tôi.

"Em không cảm thấy gì sao Mark?" Anh ấy hỏi.

"Em..."

"Em bảo anh nói chuyện với cô ấy, em không có cảm giác gì sao?" Cảm giác? Tại sao tôi lại không có chứ? Hiện giờ tôi không còn đau nữa, không khó chịu nữa. Tôi không biết cảm xúc hiện tại của mình là gì. Tôi đang giữ vững tinh thần, nhưng lúc này đây cảm giác như có một bàn tay vô hình nào đó đang cố kéo tôi xuống, và dù có chống cự thế nào tôi vẫn để bản thân chìm vào đó.

"Em và anh đều cảm thấy như thế mà, anh chỉ cần đáp lại thôi."

"Anh cần phải nói gì đây? Bọn anh đã chia tay quá lâu rồi." Anh nói.

Ploy Napas: Em không còn ai cả

Ploy Napas: Vee, em chưa sẵn sàng.

Vee Vivis : Vậy thì em định làm gì?

Anh ấy trả lời, những ngón tay xinh đẹp của anh ấy run hơn bình thường khi tôi thấy anh ấy viết tin nhắn. Anh ấy ngước nhìn tôi, và tôi đi về phía anh ấy, đặt tay lên bờ vai rộng dường như đã co lại một chút của anh ấy.

Ploy Napas: Em sẽ bỏ nó.

"Anh..."

"Fuck ..." anh chửi thề, trong khi tôi vẫn còn bị mắc kẹt bởi câu trả lời của Ploy.

"Vee ..." lúc đầu tôi muốn anh ấy trả lời để hỗ trợ tinh thần, để động viên cô ấy chiến đấu, nhưng nhìn thấy câu trả lời, trái tim tôi cảm thấy thật khủng khiếp.

"Anh... anh muốn gọi cho cô ấy."

"Ừ," tôi trả lời trước khi khẽ nắm lấy tay anh.

'Vee.' Âm thanh run rẩy phát ra khi anh gọi. Anh ấy nhấn loa ngoài, rồi kéo tôi ngồi xuống đùi anh ấy, trước khi quàng tay qua người tôi và giữ điện thoại.

"Đã có ai biết được chuyện này? Đã nói cho ba mẹ biết chưa?"

'Em quá sợ hãi không dám nói gì, chỉ có gia đình anh Ton biết thôi. Họ đã nói với nhau về điều đó, nhưng anh ấy có vẻ không ổn đâu Vee.'

"..."

'Anh Ton không muốn nó.'

"Còn em thì sao?" Anh hỏi, ôm chặt lấy tôi.

'Em không thể nuôi lớn nó được.'

"Fuck!" Tôi lỡ miệng chửi thề khi tiếng khóc vang lên từ đầu dây bên kia.

'Vee, anh đang ở cùng với Nong Mark đúng không?'

"Ừ." Anh ta trả lời.

'Em xin lỗi vì đã làm phiền, em chỉ đang luống cuống. Em biết rằng em sai, nhưng em không còn ai nữa cả, Vee. Em không muốn sống nữa.'

"Ploy, em cần bình tĩnh."

'Đây là tội lỗi của em phải không?' Giọng nói trước đó rõ ràng lại trở nên khó chịu và đổ hết lỗi cho bản thân.

"Ploy, Ploy, bình tĩnh." anh nói một cách bình tĩnh, trước khi hít một hơi thật sâu và nói 1 cách gay gắt.

'Em điên rồi, em nhớ anh.' Tim tôi đập nhanh khi nghe thấy điều đó. Đó là sự thật, tôi có thể nói rằng cô ấy nhớ Vee. Tôi có thể nghe thấy cô ấy đang cô đơn và không còn ai khác.

"Em đang ở đâu? Tôi sẽ đến tìm em." Đây là những gì một người như anh sẽ làm. Tôi đã đoán được ngay từ đầu anh ấy sẽ làm điều này, và tôi không phản đối. Tôi thực sự đồng ý, nhưng trong thâm tâm, tôi biết sẽ đau rất nhiều.

Tâm trí của tôi tự nói với chính mình rằng đây không phải là vấn đề liên quan đến chúng tôi, rằng chúng tôi không nên tham gia. Hãy để Ploy tự giải quyết. Ngoài ra, cô ấy còn là người yêu cũ của Vee, vì vậy anh ấy không nên dính líu đến nữa. Tôi nên cấm anh ấy đi, nhưng trái tim và tình cảm của tôi đang đi ngược lại khối óc của tôi.

Trong thâm tâm, tôi hiểu anh ấy đang cảm thấy thế nào vì cảm xúc của tôi cũng giống như anh.

Không muốn vướng vào nữa, nhưng thay vào đó lại dấn thân vào. Cảm thấy thương cảm, và ngậm ngùi mà tôi quên đi những cảm xúc khác. Tôi bối rối đến mức thậm chí không thể thực sự suy xét những suy nghĩ của chính mình. Anh cũng vậy, và bây giờ tôi đang đứng trước bờ vực của việc tôi có nên ngăn cản anh ấy hay không.

"Vee."

"Anh chỉ đến đó một chút thôi,em không phiền đúng không?" Tôi có thể nói gì nữa đây? Ánh mắt anh ấy cho thấy anh ấy quan tâm như thế nào. Điều tôi không biết đó là dành cho người mẹ hay đứa trẻ, nhưng dù thế nào đi nữa, rõ ràng là anh ấy đang lo lắng. Anh ấy có thể nói như thể anh ấy không quan tâm, hoặc (không) muốn vướng bận, nhưng đôi mắt của anh ấy lại khác.

"Anh không đi được không?" Cuối cùng thì tôi cũng nói ngay trước khi anh ra mở cửa và rời đi.

"Anh..."

"Công việc của anh vẫn chưa hoàn thành," tôi nói khi nhìn qua đống công việc mà bạn anh đã giao phó.

"Anh..."

"Anh đang lo lắng cho cô ấy?" Tôi hỏi khi đi về phía người đang nắm tay nắm cửa chuẩn bị rời đi. Nó đã hơi mở, một chút nữa thôi là anh sẽ bước ra ngoài.

"Thì, cô ấy là ..."

"Người mà anh đã từng yêu?" Tôi nói, nhìn bàn tay trắng nõn của anh ấy trên nắm cửa, trước khi gật đầu với chính mình.

"Mark, anh chỉ ..."

"Còn em thì sao?" Tôi là người anh ấy nói anh ấy yêu.

"Em là em, em là người mà anh yêu, cô ấy sẽ không bao giờ có thể so sánh."

"Nhưng anh vẫn định đi?"

"Cô ấy có thể làm tổn thương chính mình, mark. Cô ấy có thể sẽ tự tử, và đó không chỉ là cô ấy, còn là đứa bé nữa. Anh không thể để điều đó xảy ra được". Tôi hiểu. Tôi hiểu rằng đó là một vấn đề nghiêm trọng và cô ấy cần được ai đó giúp. Nhưng tại lại phải là anhVee? Và nếu tôi là Vee, làm sao tôi có thể kìm lại được nếu đó là cuộc sống của một ai đó? Tôi thực sự định dùng tình yêu để ngăn cấm anh ấy sao?

"Vâng."

"Đi với anh." Tay anh nắm lấy tay tôi và kéo nhẹ nhàng.

Cách nơi chúng tôi ở cũng đủ xa, ở hai tỉnh khác nhau nhưng anh vẫn cố lái xe để đi gặp cô ấy. Tôi ngồi vào ghế bên cạnh anh, không biết phải nói gì. Trong đầu tôi trống rỗng, não không chứa chấp thứ gì hết, tôi chỉ biết rằng đây là chuyện nghiêm trọng, và tôi biết rằng tôi không thích cảm giác này. Tôi quay lại nhìn anh Vee vẫn chưa thả lỏng dù chỉ một chút, khuôn miệng xinh xắn của anh ấy nghiến vào nhau làm tôi lo cho về đôi môi mềm mại của anh ấy.

"Vee."

"Hừ?"

"Anh định nói gì với cô ấy?" Tôi hỏi.

"Anh không biết, nhưng cô ấy không thể bỏ đứa trẻ này." Cô ấy không thể bỏ đứa trẻ này đi. Cô ấy muốn làm tổn thương chính mình và thai nhi, tôi đồng ý với anh ấy, nhưng đi gặp cô ấy, sẽ như thế nào?

Họ đã chia tay lâu rồi, và tôi cũng đã từng lăn lộn trong cuộc đời anh ấy. Định hướng tình yêu và mục tiêu cuộc sống của chúng tôi đã bắt đầu hình thành, nhưng câu chuyện này đang làm gián đoạn nó. Tôi sẽ có thể để nó qua đi, nhưng tôi biết rằng anh không thể. Anh vẫn nghĩ rằng khi đó anh chưa bao giờ dành cho cô ấy đủ thời gian, cũng giống như tôi vẫn nghĩ rằng tôi đã đánh cắp anh ra khỏi cuộc đời cô ấy. Nếu sai, không chỉ cô ấy sai mà chúng tôi cũng có liên quan.

Nếu tôi cứ để chuyện này qua đi thì có lẽ trái tim tôi đã trở lên đen tối (xấu xa)

Nhưng nếu tôi dính líu đến nó thì trái tim tôi có thể sẽ rất đau.

"em đồng ý."

"Vậy là em hiểu anh đúng không?" Khuôn mặt điển trai của anh ấy quay sang hỏi tôi, sự lo lắng hiện ra từ đôi mắt ấy.

"Ừm." Ngay cả khi tôi không cảm ổn, tôi vẫn gật đầu ra hiệu.

Tôi không biết họ định gặp mặt ở đâu, nhưng anh ấy đã dẫn tôi vào một bãi đậu xe, rồi quay lại nhìn tôi khi xe dừng lại, như để cầu xin sự tin tưởng của tôi, và đó là điều mà tôi sẽ cố gắng dành cho anh ấy ngay bây giờ.

Anh bước đến gần Ploy, cô ấy đang ngồi bóp điện thoại của mình. Tôi lặng lẽ đi theo phía sau, và ngay khi cô ấy nhìn thấy chúng tôi, không, ngay khi nhìn thấy P Vee, cô ấy đã đứng dậy và nắm lấy tay anh, kéo về phía mình như thể cô đã đợi anh rất lâu, và anh là người luôn ở trong trái tim cô. Đó là sự thật, dù chỉ là một chút thôi, họ vẫn phải ở trong trái tim của nhau. Tôi vẫn nhớ tất cả những người yêu cũ của mình, nhưng tôi không còn cơ hội quay lại yêu họ hay bất cứ ai khác nữa. Nhưng hai người họ, có lẽ không phải vậy.

"Vee ..." giọng nói ngọt ngào run lên, giống như khi cô nghe điện thoại ba giờ trước. Lần này mặc dù rõ ràng hơn, nhưng ánh mắt của cô ấy rất rõ ràng khiến tôi không dám xen vào.

"Em cần phải bình tĩnh." Anh nói, nắm lấy tay cô và siết nhẹ để thể hiện sự động viên.

"Em không biết phải làm gì. Dù thế nào đi nữa, em vẫn chưa sẵn sàng." Giọng cô ấy có vẻ yếu ớt và tôi thấy cô ấy thật sự đáng thương.

"Được bao nhiêu tháng rồi?"

"Hai." - Cô nói, ngước mắt lên nhìn anh.

"Và Ton ở đâu?" Vee hỏi.

"Em có thể ở lại nhà của anh nếu như em bỏ nó đi không?"

"Ploy! Em có đang suy nghĩ trước khi nói không?" Giọng anh trầm xuống, lộ rõ vẻ không hài lòng.

"Em không muốn có nó."

"Nhưng đó là con của em, em là người mang thai." .

"Em không cố ý."

"Anh, nói nhẹ nhàng hơn với nhau sẽ tốt hơn mà, phải không?" Tôi bước lại gần họ vì giọng nói không ngừng cao lên của họ bắt đầu thu hút người khác.

"Chuyện này không liên quan gì đến cậu, ngươi không ở trong cuộc nên không thể nói." Ploy quay lại nhìn tôi, ánh mắt của cô ấy ác nghiệt, nhìn tôi như thể cô ấy thù ghét tôi, cho đến khi tôi thậm chí không thể nghĩ thêm được gì nữa.

"Tôi hiểu."

"Hiểu? Mày nói rằng mày hiểu, nhưng mà mày chỉ ở đây để làm cho mọi thứ trở nên tồi tệ hơn thôi đúng không?"

"Ploy!"

"Tại sao mày lại đến với Vee? Mày đến để thể hiện chủ quyền của mình à? Mày sợ tao sẽ giật lại anh ấy giống như cách mày đã cướp anh ấy khỏi tay tao đúng không? Mày đến đây để làm khổ tao khi tôi như thế này? Huh?" Cô ấy nói liên tục đi lại gần tôi, vì vậy tôi dừng lại tại chỗ, và để cô ấy tiếp cận tôi với những lời lăng mạ và nước mắt tuôn rơi.

"Ploy. Ploy dừng lại!" anh Vee nắm lấy cánh tay cô ta, hét lớn khi anh kéo cô về phía mình. Cuối cùng cô ấy im lặng, trước khi lặng lẽ bật khóc.

"Tôi không được phép hét lên sao? Tôi không thể làm như vậy nữa được sao,Vee? Hả?"

"Ploy." Vee kéo cô vào lòng, ôm lấy cơ thể yếu ớt của cô vào ngực. Đôi mắt đẹp của anh ấy nhìn tôi đầy mệt mỏi, giống như cách tôi nhìn anh ấy.

Tôi đã kìm lại, không phải vì tôi không tức giận vì bị la như vậy, nhưng tôi không đến đây để làm mọi thứ trở nên tồi tệ hơn. Tôi cũng không ở đây để thể hiện quyền sở hữu. Nhưng ngay cả khi tôi có, tôi cũng không được phép ư? Vee thuộc về tôi. Người cô ấy đang ôm là của tôi. Vee không phải là của cô ấy và đã không phải rất lâu rồi.

"Em sẽ đợi trong xe," tôi nói.

"Mark!" Anh ấy gọi tôi, chân anh ấy định bước về phía tôi, nhưng lại bị người khác giữ lại.

Chỉ vì cô ấy là phụ nữ, và vì cô ấy yếu đuối, chỉ vì cô ấy đang mang thai, anh ấy không thể hất cô ấy và theo tôi, mà tôi hiểu đó là một vấn đề lớn. Tôi hiểu điều đó khá nặng nề đối với một người phụ nữ nhỏ bé, tôi biết điều đó có lẽ rất khó chấp nhận. Nhưng thật lòng mà nói, chính cô và anh Ton đã gây ra chuyện này. Nó liên quan gì đến Vee của tôi? Nó liên quan gì đến tôi? Đây là những gì đang diễn ra trong đầu tôi, những gì mà bộ não của tôi đang lọc và bảo tôi hãy hét lên. Nhưng người ở đó là Vee. Người đang nhìn vào mắt tôi lúc này là Vee, cầu xin tôi thương hại và thông cảm cho cô ấy, và người đang được ôm, đó là Vee.

Đó là người mà tôi yêu.

Khi nói đến anh, não của tôi dừng hoạt động.

Và thật tốt biết bao khi trái tim tôi vẫn tiếp tục đập như thế này nhỉ.

"hai người nói chuyện với nhau một chút, em ra chỗ khác chờ." Tôi nhắc lại.

"Ở lại với anh."

"Không." Tôi lắc đầu.

"Mark!"

"Vee, xin lỗi, nhưng em thực sự không muốn một mình." Ploy rời khỏi ngực anh nói.

"Anh cứ ở lại và làm bạn với cô ấy trước," tôi nói.

"Mark."

"Em sẽ chờ."

Có thể mọi người sẽ cho rằng tôi đang mỉa mai, hoặc có thể tôi làm vậy vì tôi tức giận và tôi thừa nhận rằng tôi đang tức giận. Tôi rất tức giận với Ploy. Nhưng tôi không mỉa mai. Nếu ở bên tôi hai năm không khiến anh ấy quên đi tình yêu mà anh ấy đã dành cho cô ấy, thì không sao cả, họ có thể là bạn của nhau. Họ có thể kết thúc như vậy, tôi thấy không sao cả. Trong thâm tâm, yêu cầu duy nhất của tôi là anh quay lại với tôi và tình cảm của anh lúc này chỉ dành cho tôi.

Dù họ đã yêu nhau từ trước nhưng giờ Vee cũng yêu tôi.

Tôi nên tự tin hơn vào bản thân, nhưng tôi cần phải thoát khỏi điều đó trước khi tôi trở nên tức giận hơn nữa. Tôi nghĩ nếu tôi không rời đi, tôi sẽ rất tức giận cho đến khi tôi bắt đầu tấn công Ploy và bảo cô ấy từ bỏ và biến đi. Tôi không phải là người kiềm chế tốt, tôi không phải loại người sẽ đồng ý chỉ bình tĩnh đứng và để cô ấy nói với tôi như vậy. 1điều nữa là cô ấy là người có lỗi, dù có chủ đích hay không thì cô ấy cũng đã gây nên rồi.

Làm sao cô ấy có thể nói rằng tôi không hiểu?

Chỉ vì tôi là con trai và không thể có thai, có nghĩa là tôi không thể hiểu được cảm giác của cô ấy lúc này ư? Thật buồn cười, Ploy, người không phải là vợ của Vee, cô ấy có hiểu được cảm giác của tôi lúc này không? Cô ấy có hiểu tôi đã phải cố gắng như thế nào chỉ để có thể để anh Vee bên cô ấy như vậy không? Cần bao nhiêu để có thể đồng ý và chấp nhận nhìn thấy anh ấy bị lẫn lộn với những điều vô nghĩa này? Chỉ vì cô ấy đang có con, một đứa con mà bạn thậm chí không muốn, thế là xong ư, và cô ấy nói với tôi rằng tôi không hiểu ư?

Nếu tôi không hiểu, thì cô ấy có nghĩ rằng tôi sẽ đồng ý để Vee ôm cô ấy như vậy không?

Chết tiệt...

Rrrr

'Vẫn trả lời điện thoại trong im lặng. Ngày nào mày về?' Người ở đầu dây bên kia hỏi, tình cờ là Win đang nghe điện thoại của James.

"Ngày mai," tôi trả lời. Tôi đến vào ngày thứ bảy nhưng phải về vào trưa chủ nhật vì thứ hai tôi có bài kiểm tra.

'Mày có dọn chỗ được để tao đi đón không?' (ý là mark có khả năng bỏ hết tình cảm lại để quay về được không

"Còn rất nhiều hàng đợi," tôi trả lời.

'Có chuyện gì thế? Giọng mày có vẻ mệt mỏi.' Giọng của James vọng ra, và tôi phải nhắm mắt lại và thả lỏng hơi thở. Người bạn mà tôi biết từ thời trung học, nó có thể chỉ cần nghe giọng tôi khang khác là nhận ra rồi, mặc dù tôi không biết tôi đã nói như thế nào như mà nó vẫn hiểu tôi, như thể nó là người mẹ thứ hai của tôi vậy.

"Không."

'Mày nói dối.' Win vặn lại cho đến khi tôi phải nhíu mắt lại.

"Tao đã đặt lịch về vào ngày mai, nếu không có gì thay đổi thì tao sẽ quay lại."

'Bọn mày cãi nhau à?'

"Chúng tao không cãi nhau." Đúng là chúng tôi không cãi nhau, nhưng tại sao Vee lại phải làm như vậy? Và tại sao tôi cần phải như thế này?

'Lần này anh ấy đã làm g?' Giọng cứng rắn của James hỏi thẳng.

'Mày có muốn bọn tao đến đón về không?'

'Đúng, bọn tao sẽ lái xe đến đón mày về.'

"Bọn mày bình tĩnh, anh ấy không có làm sai." Tôi nói lại khi họ bắt đầu to tiếng.

'Tao có nên tin mày không?'

"James..."

'Đó là chuyện liên quan đến mày, Mark.' Nó nói, khiến nước mắt tôi trào ra.

"Tao chưa nói được..."

'Về cái gì? Tại sao mày không thể nói cho tao biết, mày phải làm to chuyện trước đã.'

'James đợi nó trở lại đã.'

"Cố gắng làm tốt vì mày cũng muốn biết đúng chứ?" Tôi nói với Win.

'Ồ, ý mày là gì thế bạn? Sao mày lại cần phải giấu nó kỹ thế? Mày biết là James quan tâm đến mày còn gì.' Win trả lời.

"Ừ, lát nữa tao sẽ nói cho mày biết," tôi nói.

'Chuyện của mày, nhưng mày không muốn cho bọn tao biết, Mark?' Win hỏi ngược lại. Tôi nhìn ra ngoài xe và thấy anh Vee và Ploy đang đi về phía này.

"Thực ra không phải về tao," tôi nói.

'Ồ!'

"Vậy đó, ngày mai đến đón tao ở sân bay là ok."

'Vâng thưa ngài.'

'Nó cúp máy rồi à?' Tôi nghe thấy James hỏi.

'Ừ, đoán chắc chồng nó đến.' Tôi chỉ nghe thấy điều đó trước khi cuộc gọi bị ngắt. Tôi bật cười vì đám bạn bè của mình. Dù bọn nó có đang làm gì thì cả hai vẫn luôn quan tâm đến tôi, họ vẫn có thể cảm nhận được khi tôi có điều gì đó không ổn.

"Chờ một chút Mark, chúng ta sẽ đưa Ploy về trước." Anh nói rồi mở cửa bên cạnh ghế lái.

"Ở đâu," tôi hỏi ngược lại.

"Tại căn hộ của tôi."

"Thế chị có ở được 1 mình không? Hay tôi phải để Vee ở lại và làm bạn của bạn với chị một lần nữa?"

"Mark ..." Tôi thở ra một hơi khi bất cẩn nói một cách mỉa mai như vậy. Nhưng tôi thực sự không kìm được, càng nhìn thấy gương mặt mệt mỏi, thiếu sức sống của Vee, tôi càng muốn hét lên từng câu từng chữ trong đầu.

"Không sao đâu, tôi thực sự xin lỗi về chuyện trước đây." Ploy nói, và tôi nhìn vào gương nhìn vào mắt cô ấy, và tôi có thể thấy cô ấy thực sự hối hận. Mắt cô đỏ và sưng hơn trước rất nhiều.

"Được rồi," tôi đáp.

Chúng tôi đưa Ploy đến căn hộ của cô ấy. Cô ấy nói cô ấy có thể ở một mình, nhưng mặc dù cô ấy nói vậy và chúng tôi không thể tin, mọi người có nghĩ rằng tôi sẽ để Vee ở lại cùng cô ấy không? Không. Không đời nào tôi lại làm thế cả. Nếu anh ấy đi theo Ploy, thì tôi cũng sẽ đi theo ngay, cả khi cô ấy không mời tôi.

"Tôi đã bảo anh Ton đến gặp tôi rồi." Ploy nói, dường như bản thân đã bình tĩnh lại rất nhiều. Có vẻ như cô ấy đã sẵn sàng để nói và lắng nghe nhiều hơn trước đó.

"Ừ, hãy nói chuyện cẩn thận với nhau." Vee cho biết.

"Nhưng có vẻ dù sao thì anh ấy cũng sẽ không đồng ý." Cô ấy nói cúi đầu buồn bực.

"Vậy thì em sẽ bỏ nó đi như anh ấy nói sao? Giống như tôi đã nói, đó là cuộc sống của một đứa trẻ đấy." P Vee lặp lại.

"Nhưng em không muốn."

"Ừ, tôi cũng không muốn." Một giọng nói vang lên từ phía trước của căn phòng khiến tất cả chúng tôi quay lại nhìn. Người mà tôi đã từng thấy ở quán bar lần đó đang đứng đó.

"Ton."

"Có cần đưa chồng cũ đi cùng như thế này không?" Ton bước tới hỏi.

"Ton, không phải như vậy, em..." Cô từ từ đứng dậy, đôi mắt sưng đỏ một lần nữa ứa nước mắt, hai tay run rẩy, vươn tay định giữ nhưng anh gạt cô ra và quay lại nhìn Vee.

"Đây là con của tao, hay là của mày thế?"

Bam !!!

Không phải là anh Vee, mà là tôi đã tung một cú đấm vào khuôn mặt đẹp trai của người cao lớn đó. Anh ta quay lại nhìn tôi đầy giận dữ, nhưng nó không bằng sự tức giận mà tôi cảm thấy lúc này. Anh ta là kẻ đã tạo ra đứa trẻ này.

"Anh Ton

"Ploy, lui về phía sau." anh Vee nói, trước khi bước tới nắm lấy cánh tay đang run rẩy của tôi. Toàn bộ cơ thể tôi đang run rẩy. Anh kéo tôi lại và khẽ vòng tay qua eo tôi.

"Mày là ai gì mà tham gia vào chuyện này?" Ton bước tới và xô tôi, nhưng dù có đẩy tôi ra, tôi cũng có Vee đỡ và ôm lấy tôi.

"Hừ, mày vừa mới nói cái gì? Làm sao mày có thể nói như vậy?" Tôi hỏi, muốn bước tới và đấm vào mặt anh ta một lần nữa. Nhưng Vee cứ ôm tôi.

"Chà, làm sao tao biết được? Có chuyện xảy ra, và cô ta tự động gọi người yêu cũ đến. Nếu họ vẫn còn quấn quýt nhau, thì đứa trẻ đó không phải là của tao."

"Mày nói vậy là vì không muốn có con, hay là mày thực sự nghĩ như vậy?" Anh Vee nói. Tôi không biết anh đang biểu hiện như thế nào, nhưng nhìn trong mắt Ton, anh ta có vẻ không an tâm chút nào, không phải vì yếu đuối mà là anh ta sợ hãi. Dù chỉ một cái liếc mắt và đôi mắt của anh ta lại trở thành ánh mắt của kẻ muốn tìm kiếm rắc rối.

"Nếu đó không phải là sự thật, vậy tại sao mày lại vội vàng đến đây?"

"Anh, đây là người yêu tôi, và tôi sẽ không bao giờ để anh ấy đi làm bất cứ điều gì như vậy."

"Mày im đi. Làm sao mày biết được? Làm sao một đứa nhỏ như mày hiểu được những người mà trước đây đã lên giường..."

"Mày im đi. Đừng nói những chuyện đã qua nữa. Mày muốn nói gì thì nói, nhưng đừng nói với vợ tao như thế, thằng khốn nạn." anhVee nói với người to con đó, trước khi lùi lại như sắp đấm vào mặt Ton, nhưng tôi đã kịp ngăn anh lại, vì nếu anh lao vào anh ta lúc này, tôi không thể đoán trước được sẽ kết thúc như thế nào.

"Đồ bạo lực ..." Ploy lại nói khẽ nức nở.

"Câm mồm đi Ploy." Ton hét lên với cô ấy, và cô ấy cắn môi cố gắng kìm nén tiếng khóc khi nhìn tôi với đôi mắt đỏ hoe.

"Đồ khốn nạn." Tôi không biết có bao nhiêu ngôn ngữ thô thiển vừa thốt ra lúc đó, nhưng không câu nào đủ để diễn tả thực sự cảm xúc của tôi. Tôi rất tức giận với cả hai. Và rồi tức giận với bản thân vì đã ở đây.

"Tao à? Nếu các người không chung thủy thì cô ấy đã không đến tìm tao cho đến khi mọi chuyện trở lên như thế này."

"Vậy thì sao? Tại sao bây giờ mày cần phải nói về những chuyện trong quá khứ? Mày định làm gì với đứa trẻ mà cô ấy đã mang thai?" anh vee hỏi.

"Tao không muốn nó. Tao đã nói tao cảm thấy thế về nó rồi mà." Ton bảo

"Nếu cô ta muốn giữ nó, thì tao sẽ không ký vào giấy khai sinh đâu. Nếu ai đó muốn làm điều gì đó khác biệt thì hãy làm theo ý mình đi." Anh ta nói khi nhìn Ploy.

"mày thật là đồ vô trách nhiệm, đồ hèn mọn." Vee chửi thề.

"Vậy thì sao? Tao không muốn, cô ta cũng không muốn, vậy chúng ta cứ thế mà bỏ đi thôi. Tại sao chúng mày lại cần phải nhúng tay vào?"

"Vậy thì tao sẽ tự giữ lấy đứa bé, mẹ kiếp."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro