18+ CHAPTER 22: ĐIỀU KHÔNG BAO GIỜ THAY ĐỔI
CHAPTER 22 (18+)
-Mark Masa-
Tôi ôm chặt Vee, để thể hiện rằng tôi không muốn để anh ấy đi. Tôi siết chặt tay anh ấy hơn nữa để bày tỏ những gì chúng tôi đã nói, tôi thực sự muốn thử. Tôi bắt lấy ánh mắt của anh để anh biết rằng tôi không hề thay đổi, dù cho tôi thực ra rất sợ hãi không dám nhìn anh, nhưng tôi cần anh biết rằng tôi vẫn vậy. Cho dù tôi đang ở đây, hay ở bất cứ đâu, mọi thứ vẫn sẽ như trước.
"Em không có cảm xúc với cậu ấy" tôi nói với anh một lần nữa.
"Ừm."
"Anh..."
"Có thể nói cho tôi biết không? Tại sao em lại làm như vậy? Tại sao em lại như thế này? Có phải là do tôi yêu em chưa đủ không? Có phải em cảm thấy tôi chưa dành đủ quan tâm em phải không?" Anh ấy hỏi.
"Em..."
"Hay do anh đã làm gì sai sao?"
"..." Tôi chậm rãi lắc đầu khi anh hỏi anh đã làm sai gì. Anh ấy không làm gì sai hết, tôi thậm chí conf không biết bản thân mình có làm sai hay không kia mà.
"Vậy sau đó nó đã làm gì? Làm thế nào mà nó có thể làm được như vậy? Làm thế nào mà em lại rung động với nó đến thế?" Anh ấy nói, tay anh ấy đưa lên chạm vào má tôi, khi ngón tay cái ấm áp của anh ấy di chuyển qua miệng tôi, ngụ ý những mà anh ấy chưa nói.
"Em..."
"Tôi phải chăm sóc những thứ thuộc về tôi, tôi yêu những gì thuộc về tôi, làm thế nào mà nó có thể chạm vào những thứ của tôi được cơ chứ." Anh ta nói.
" Vee ..." Tôi gọi tên người yêu, cảm thấy đầy tội lỗi và tiến lại ôm anh một lần nữa.
"Mẹ kiếp ... Tôi hiện tại muốn đi giết nó." Anh ấy nói sau khi buông tôi ra.
"Cậu ấy giống em, giống như khi em yêu anh hồi đó," tôi nói khi nhìn vào mắt anh. Còn anh im lặng một lúc rồi mới chậm rãi gật đầu.
"Vì vậy, em cảm thấy tiếc cho nó." Anh nói.
"Vâng," tôi thừa nhận.
"Ừm..."
"Vee, anh có giận em nhiều không?" Tôi hỏi và anh ấy gật đầu.
"Tôi đã đến ngay đây. Tôi đến gặp Ploy vì em yêu cầu , sau đó em lại tránh xa tôi và em đi hôn nó, và em tự hỏi liệu tôi có tức giận không?" Anh ấy chậm dãi nói. Anh không biểu lộ sự tức giận, anh ấy không la lối gì cả, nhưng tôi có thể cảm nhận được anh ấy buồn biết bao nhiêu.
"Em xin lỗi."
"Và tôi phải làm gì ngoài việc chấp nhận lời xin lỗi của em đây?"
"Anh Vee ..."
"Tôi không biết anh có biết không, nhưng tôi yêu em rất nhiều. Nhiều đến mức tôi đồng ý để cho em có mọi thứ em muốn, Mark."
"..."
"Em nghĩ rằng tôi muốn đến đây ư? Em nghĩ rằng tôi muốn lần lộn với Ploy? Em có nghĩ rằng tôi làm tất cả mọi điều như thế nếu em không nói với tôi không?" Anh lại nói.
"Em..."
"Em không cần phải nói bất cứ điều gì nữa dù rằng em bị người ta làm cho rung động, nhưng cho dù có như vậy, anh nhất định sẽ không để cho em đi đâu."
"Em không hề rung động," tôi nói và ôm anh một lần nữa.
"Đừng nói như vậy, bởi vì em đã nói khi đó nó giống em,thì có nghĩa là em chính là tôi."
"Em..."
"Nếu em chọn tôi thì đó là tôi, nhưng nếu em chọn để cho nó tham dự vào, thì điều đó có nghĩa là em đã chọn nó rồi."
Tôi bắt đầu hiểu những gì anh ấy đang nói. Điều mà anh ấy đang muốn truyền tải là tại thời điểm đó, anh ấy đã có ý định chọn tôi. Không phải chỉ là anh ấy muốn quên Ploy, mà là anh ấy đã chọn tôi rồi. Anh ấy đến tìm tôi dù điều đó cực kỳ khó khăn, anh ấy cố gắng kiên trì ủng hộ cô ấy, dù anh ấy thực sự chỉ có tôi, giống như bây giờ.
Anh sợ tôi sẽ như vậy, giống như anh đã từng.
Cảm giác như quay lại quá khứ vậy, chỉ khác là lần này không phải tôi cố bắt anh ấy lựa chọn mà là tôi phải cố gắng lựa chọn để không có một ai khác. Sẽ không khó khăn như vậy nếu anh Vee không có ai khác, nhưng anh ấy cũng có người cũ quay lại, và chính tôi đã chọn để người cũ này quay lại và đóng một vai trò quan trọng trong cuộc đời anh ấy.
"Em yêu anh."
"Lúc đó tôi cũng yêu Ploy."
"Vee ..."
"Tôi cần phải nói với em rằng chỉ yêu thôi thì chưa đủ." Anh ấy nói và nhìn vào mắt tôi.
"Vậy thì em phải làm gì đây?"
"Em muốn tôi hay là nó."
"Anh... Chỉ cần anh." Tôi nói.
"Nếu là như vậy thì tôi đảm bảo chỉ có tôi và em."
"Vâng." Đôi môi xinh đẹp của anh ấy đặt xuống môi tôi và giữ nó nhẹ nhàng trong một thời gian dài, trước khi từ từ di chuyển môi anh ấy để cắn chặt môi tôi. Nó tương tự như lần Thew đã làm với tôi, nhưng lại khác vì lần này tôi thực sự khao khát và tôi thực sự muốn nụ hôn này. Nó khác bởi vì tôi không chỉ đứng đó một cách lạnh lùng. Với nụ hôn của Vee, tôi di chuyển để đáp lại, hôn anh ấy từ từ, để đảm bảo với anh ấy rằng tôi sẽ chỉ có anh ấy, và tôi để anh ấy hôn tôi để nhắc lại rằng tôi thuộc về anh ấy.
"Đừng khóc." anh nói sau khi chúng tôi tách ra, điều đó khiến tôi nhận ra rằng má mình đang ướt.
"Anh, em..."
"Anh không để em đi đâu, đừng khóc." Anh ấy nói, trước khi từ từ đưa tay ra và lau những giọt nước mắt trên má tôi.
"Ừm." Tôi khóc nức nở trước khi lao vào ôm anh.
Đó là sự không chung thủy mà tôi cảm thấy tội lỗi nhất từ trước đến nay, và mặc dù hiện tại không có điều gì quá với Thew, nhưng tôi không cảm thấy yêu hay thậm chí thích cậu ấy một chút nào. Tôi cảm thấy tội lỗi vì đã quên mình mà trở nên bất chấp như vậy. Nếu là ai khác có lẽ tôi đã chọn người mới rồi, nhưng với Vee thì không ai có thể so sánh được.
"Đừng khóc, anh có giận dữ chưa? Hửm?" Đó là bởi vì anh ấy như thế. Anh ấy là người có vẻ ngốc nghếch trong mắt người khác, nhưng đối với tôi, anh là người tuyệt vời nhất, anh ấy đã rất giỏi trong việc biến tôi trở thành phiên bản Mark thế này
"Em xin lỗi."
"Ừ." Anh ấy nói nhẹ nhàng, nhưng lần này nó khiến tôi cảm thấy dễ chịu hơn bất kỳ từ nào khác mà chúng tôi đã nói hôm nay. Không cần phải lên án hay nói những lời mỉa mai lẫn nhau, anh thực sự đã tha thứ cho tôi, với những gì anh ấy đã nói, rằng anh ấy thực sự sẽ không để tôi đi.
Chúng tôi vào nhà cùng một lúc. Mẹ tôi đang trò chuyện với Ploy, và bà quay lại nhìn tôi và anh. Người phụ nữ xinh đẹp mỉm cười với cả hai chúng tôi, ngay trước khi bố tôi bước xuống cầu thang. Ông nhìn Vee và điều đó khiến tôi nhận ra rằng ông đã lo lắng và quan tâm đến tôi như thế nào, mặc dù người làm sai là tôi.
"Hai đứa về cùng nhau à? Mẹ với Ploy đã nói chuyện xong rồi, có muốn mẹ dọn bàn không?" Mẹ hỏi trước khi bước đến chỗ tôi.
"Dạ thôi ạ, chút nữa bọn con tự kiếm đồ ăn được ạ." anh Vee nói.
"Con ở lại bao lâu?" Bố tôi hỏi.
"một vài ngày thôi ạ, sau đó con phải trở về và làm báo cáo" tôi nói.
"Còn Vee, ngày mai con quay lại phải không?" Mẹ hỏi, và anh ấy gật đầu.
"Thật buồn ghê, đứa nhỏ sẽ cô đơn." Ploy nói và nhìn vào bụng mình.
"Không cô đơn, trong ngôi nhà này có rất nhiều người." bố bảo
"Vâng."
"Mấy đứa không cần lo lắng, đi làm, đi học đi. Mẹ sẽ chăm sóc cho Ploy." Mẹ nói.
"Cảm ơn mẹ."
"Vậy thì, con đi lên lầu ạ." Ploy nói.
"Ừm. Masa, đi đưa con của bạn vào giường." Mẹ nói và mỉm cười với tôi nên tôi gật đầu.
"Chút gặp em ở phòng ngủ nhé." Vee nói
Tôi để Vee ở tầng dưới vì có lẽ họ muốn nói chuyện với nhau, đó là lý do tại sao anh ấy không đi theo tôi. Có lẽ đó là một vấn đề mà bố muốn tiếp tục với anh, hoặc có thể mẹ tôi muốn hỏi về những tranh cãi giữa chúng tôi. Tất nhiên, một người như anh ấy, sợ bố tôi thế thì chắc chắn sẽ ở lại nói chuyện rồi. Tôi sẽ phải chuẩn bị tinh thần để đón nhận một nùi đây.
"2 ngươi hòa giải rồi đúng không?" Ploy hỏi.
"Vâng."
"Tốt rồi, chị đã rất lo lắng đấy."
"Bây giờ thì ổn rồi," tôi lặp lại.
"Có phải là do chị hay không? Bởi vì chị có thể nói cho cậu biết chắc chắn rằng, nếu như chị khiến 2 ngươi cảm thấy không ổn, thì ..."
"Ploy, chị đừng suy nghĩ nhiều nữa. Hiện tại chị chỉ cần chăm sóc bản thân và đứa bé." Tôi nói khi nhìn vẻ mặt lo lắng của cô ấy.
"Er, chị sẽ cố gắng."
"Có khó lắm không?" Tôi hỏi, bước tới để cảm nhận sinh mệnh bên trong, nhưng có vẻ như nó không thèm nhận sự đụng chạm vào của tôi nên chẳng có đấm đá nào nữa cả.
"Không khó lắm đâu. Mẹ cậu đã nói với cậu mọi chuyện rồi đúng không. Chị chỉ đang mang đứa con nặng này, nhưng cũng không quá nặng. Bác sĩ nói nó còn nhỏ, mà cậu cũng nhìn thấy rồi đấy Mark." Ploy nói.
"Cảm ơn chị rất nhiều," tôi nói.
"Làm sao lại khó được? Hiện tại chị nằm xuống là ngủ được, đứa nhỏ này hẳn là cũng rất mệt rồi." cô ấy mỉm cười nói.
"Chúc ngủ ngon Ploy."
"Chúc cả cho đứa nhỏ nữa."
"Ngủ ngon bé con, chúng ta hãy sớm gặp nhau nhé," tôi nói trước khi chạm nhẹ vào bụng cô ấy.
Tôi đóng cửa, nhưng tôi không khóa vì mẹ tôi nói rằng bà rất lo lắng cho chị ấy, do dạo gần đây Ploy không di chuyển thoải mái cho lắm, vì vậy mẹ tôi nói hãy để mở khóa phòng trường hợp nó đòi ra đời, hoặc nếu có sự cố hoặc nếu Ploy cần giúp đỡ, để chúng tôi có thể đến đó kịp thời. Tôi rời khỏi phòng cho khách nhưng vẫn chưa về phòng. Tôi không biết anh ấy có còn ở cùng với bố mẹ hay không, nhưng tôi muốn vào bếp trước.
"Mark!"
"Ồ ..." Tôi quay về phía phòng của mình thì Vee mở cửa và gọi tôi.
"Đi đâu đấy?"
"Nhà bếp."
"Anh kiếm chút đồ ăn cho em rồi." Vee nói, ra hiệu về phía phòng gọi tôi lại.
Anh ấy thực sự đã làm đồ ăn cho tôi. Đó là bánh mì nướng và một ly sữa ấm, như thể tôi mới là người đang mang thai chứ không phải Ploy vì đây là món mà cô ấy sẽ ăn trước khi đi ngủ đúng không?
"Chỉ thế này?"
"Ủa, thế em còn muốn ăn gì nữa? Để anh đi lấy."
"Thôi, như vậy là đủ rồi."
"Ồ, nhưng vừa rồi ai đã hỏi anh có phải chỉ có thế này không?"
"Đã khuya lắm rồi, em cũng thực sự không đói như vậy." Mặc dù tôi thực sự đói, nhưng tôi chỉ nói vậy vì khi tôi nhìn vào ly sữa, nó đã hoàn toàn khiến tôi cảm thấy no bụng rồi.
"Ừ." Anh nói rồi bước tới ngồi xuống giường.
"Anh ăn gì chưa?"
"Rồi."
"Anh đã nói chuyện gì với bố mẹ vậy?" Tôi hỏi khi đi tới chỗ anh.
"Về chúng ta. Thực sự thì cũng không có gì hết, họ đã hiểu rồi. Còn chuyện nữa là về Ploy, và thực tế là gần đây khối lượng công việc của anh đã tăng lên rất nhiều, vì vậy anh đã hỏi ý kiến mẹ về việc có thể không đến đây thường xuyên nữa liệu có ổn không." Anh nói, cánh tay dài vươn tới ôm lấy eo tôi.
"Em tự đến được," tôi nói.
"Em cũng vừa mới bắt đầu kỳ học mới đó thôi Mark." Anh hỏi ngược lại.
"Em biết, nhưng em có nhiều thời gian hơn anh," tôi nói.
"Ừ, tùy em thôi, nhưng mẹ nói rằng cứ để mẹ trông chừng cô ấy là được rồi." Vee nói và tôi gật đầu.
"Khi nào thì anh về? Ngày mai sáng sớm hay muộn hơn?"
"Khoảng 3 giờ sáng, anh còn có rất nhiều việc vào buổi sáng." anh đáp.
"Thật á?"
"Sao thế? Em về thế nào?"
"Em sẽ bay về, James sẽ đi đón em," tôi nói trước khi nâng ly sữa lên uống.
"Ừ. Vậy lần này khi em quay lại, em sẽ gọi được cho anh đúng không?" Anh ấy nói, kéo eo tôi vào một lần nữa.
"Vâng, có thể," tôi nói nhẹ nhàng, trước khi hạ chiếc ly xuống bên cạnh.
"Thế là, em có thể phải không?"
"Ừm."
"Ừ." Anh ấy nói trước khi kéo tôi xuống để hôn anh ấy. Tôi không biết tay anh ấy di chuyển từ eo đến cổ tôi từ lúc nào, tất cả những gì tôi biết là lúc này đôi tay thon thả của anh ấy đang nhẹ nhàng xoa gáy tôi, và ly sữa sắp tuột khỏi tay tôi.
"Vee ..."
"Gì."
"Sáng mai anh cần phải về," tôi nói khẽ.
"Vậy thì sao?"
"Nếu anh đi ngủ muộn, anh sẽ dậy muộn."
"Thế thì anh sẽ không ngủ."
"Uh!" Lần này anh không chỉ vòng tay qua cổ tôi nữa.
Anh đón lấy eo tôi và kéo tôi ngồi vào lòng anh. Động tác đó không hề nhẹ nhàng, nhưng anh ấy đã đẩy ngã tôi và cảm giác thật tuyệt. Tôi đặt cái ly xuống, nhưng tôi không nhận ra nó đã rơi xuống đất mất rồi, chắc do thảm quá dày nên tôi không nhận ra. Cả hai cánh tay của tôi đều ôm lấy cổ anh ấy, và tôi áp môi mình vào anh ấy, anh cũng như thế, đưa mặt lên và hôn tôi.
Chúng tôi đã hôn nhau rất lâu.
Một nụ hôn đầy khao khát và mong cầu.
Lâu lắm rồi tôi chưa hôn anh Vee, và cũng khá lâu rồi tôi mới được ôm lại anh, nhưng chưa nắm tay người khác, ngay cả khi nắm tay người khác, hoặc ôm lấy người ta, thì người đó cũng không có làm cho tôi có được cảm giác tuyệt vời như khi ở bên anh.
"Anh, em..." Anh ấy lùi lại và ngước mắt lên nhìn tôi như thể anh ấy đang choáng váng vì tôi đang ở đây như thế này ngay bây giờ. Có lẽ là do lâu như vậy không để ý, không cho anh biết rõ ràng bất cứ chuyện gì, cho nên giờ anh mới làm ra vẻ mặt kỳ quái như vậy.
"Sao thế?" Tôi cúi xuống hỏi.
"Khiêu khích hả."
"Ha! Em nhớ điều đó" Tôi nói.
Từ việc ngồi trên đùi anh ấy, tôi chuyển sang ngồi trên người anh ấy. Từ những nụ hôn chậm rãi, tôi chuyển thành tấn công sang khuôn miệng anh ấy. Tôi đã nghĩ rằng anh ấy sẽ là người bắt đầu, nhưng hóa ra tôi lại chính là người bắt đầu.
"Mark." Giọng anh run run khi anh gọi tên tôi khi tôi tiến vào, đến mức anh phải chống khuỷu tay xuống giường, tôi vẫn cứ đi theo anh tiếp tục nụ hôn như thế.
"Hừ?"
"Em đã làm gì sai đúng không?" Anh hỏi tôi.
"Ừ. Vì vậy, em chuẩn bị xin lỗi đây."
"Không cần thiết." Anh ấy nói rồi đẩy tôi ra và di chuyển một chút.
"Vee ..."
"Vì anh sẽ trừng phạt em." Giọng nói của người đẹp trai vang lên trước khi anh túm lấy tôi và ném tôi xuống giường, và bây giờ anh ta đang giữ tôi và tôi đang bị choáng váng với hành động của anh ta.
"Anh ... ơi!" Cái miệng xinh đẹp của anh ấy đã cúi xuống chặn tôi lại ngay khi tôi vừa mở miệng, thậm chí còn chưa kịp gọi tên anh ấy, anh ấy đã dập mạnh miệng mình lại rồi. Lần này là anh hôn tôi. Một nụ hôn để nói rằng anh ấy đã từ chối từ bỏ tôi, một nụ hôn để cho tôi thấy rằng đây thực sự là một hình phạt.
"Mau gọi tên anh." Anh nói, đôi mắt sắc lạnh nhìn tôi như thể đang thách thức tôi.
"Anh Vee," tôi khẽ gọi, ngước mắt lên nhìn anh.
"Cố gắng dụ dỗ tôi à, nhưng chỉ cần như thế này là đủ."
"Ưm ... anh." Anh vùi đầu vào cổ tôi, nhẹ nhàng mút mát, nhưng sao tôi thấy thật gay gắt.
Anh tiếp tục hôn ở đó, sau đó cắn trước khi di chuyển ra xa và rồi bắt đầu lại. Tất cả những gì tôi có thể làm là nằm đây và để anh tiếp tục nó, trong khi tôi không thể ngừng vặn vẹo xoay qua vặn lại.
Anh hôn tôi từ cổ xuống vai, rồi đến xương quai xanh của tôi, trước khi trượt xuống ngực tôi, rồi lại mút mát liên tục. Ngón tay anh cũng lần theo xuống, không ngừng, mơn trớn, nắn bóp cho đến khi tôi không thể nằm yên.
"Vee ... um." Tôi gần như giật mình khi chiếc lưỡi ướt át của anh ấy đưa ra và bắt đầu liếm mút đầu ngực của tôi rồi dùng miệng nút lại. Anh tiếp tục sử dụng lưỡi của mình cho đến khi tôi có thể cảm thấy nó đã cứng lại.
Đầu ngực của tôi trở lên hồng hào và cứng rắn, tôi có thể cảm nhận được khi nó tiếp xúc với không khí một lần nữa. Tôi giật bắn người một lần nữa khi anh ta lấy ngón tay mình trêu trọc nó.
Ban đầu, tôi nghĩ rằng hình phạt sẽ nghiêm khắc lắm, nhưng không phải vậy. Anh không nghiêm khắc chút nào, mà thay vào đó, anh ấy đang tập trung vào từng bộ phận của tôi. Ngay bây giờ anh ấy đang bóp đầu ngực của tôi.
"Mark." Âm thanh gọi tên tôi khiến tôi rùng mình, anh nói sát ngay bên tai tôi, những ngón tay anh ấy tiếp tục chơi đùa với cả hai bên ngực tôi.
"Vee!Uh!" Tôi lật qua lật lại cho đến khi bộ ga giường hoàn toàn nhàu nhĩ. Nhưng anh vẫn tiếp tục dùng ngón tay ấn xuống một cách thô bạo rồi xen kẽ bằng cách cúi xuống mút mạnh.
"..."
Tôi tự động cúi đầu, lồng ngực tìm kiếm miệng anh. Tôi không thể ngăn nó lại, tôi không thể sử dụng bộ não của mình để chỉ huy nó. Hoàn toàn do cơ thể tôi, bất cứ khi nào lưỡi anh ấy kích thích đến cơ thể tôi, tôi sẽ đáp lại.
Tôi thở hắt ra bất cứ khi nào anh buông tha một bộ phận nào đó trước khi anh ấy lại bắt đầu luân chuyển lưỡi của mình đến một nơi khác. Anh ấy sẽ kéo nó xuống, và liếm mút liên tục cho đến khi cơ thể tôi co cứng lại bất cứ nơi nào anh ấy đi qua.
"Mọi thứ vẫn thuộc về tôi." Anh ấy nói sau khi nhìn lên tôi.
"Là của anh, tất cả là của anh." Tôi xoắn xuýt khi anh ấy bắt đầu làm nhiều hơn thế.
Tay anh lướt trên trên cơ thể tôi và nắm lấy tôi nhẹ nhàng. Anh cứ vuốt ve qua lại tôi cho đến khi tôi không thể kìm được mà giao đôi chân ra cho anh . Đôi mắt khép hờ của tôi nhìn xuống người đang vuốt ve và xoa nắn phần đó của mình, và tôi thực sự muốn thử chọc tức anh ấy bằng ánh mắt, nhưng lúc này anh ấy không thèm lấy ánh mắt nhìn tôi vì anh còn đang cúi xuống nhìn một bộ phận khác của tôi. Tôi di chuyển eo khi anh ấy bắt đầu cọ xát tôi nặng nề, nâng nửa dưới của tôi dậy trong khi ánh mắt anh ấy liếc nhìn tôi.
Anh ấy muốn làm khó tôi phải không?
"Ha, lúc nào cũng muốn khiêu khích tôi đến vậy." Anh nói rồi nhìn tôi như thể đó là thách thức dành cho tôi
"Em chỉ muốn khiêu khích mình anh," tôi nói.
"Ừm."
"Ohhh!" Chiếc lưỡi mảnh mai của anh ấy chạy dọc theo đường ranh giới của tôi, anh từ từ di chuyển miệng của mình, chậm rãi nhưng nặng nề, đến mức tôi không thể tập trung vào bất cứ điều gì ngoài độ sâu đó, và tôi chỉ có thể há miệng rên rỉ, và dang rộng hai chân của tôi ra cho anh ấy tiếp tục.
Anh ấy buông ra để xem lại thành quả của mình, trong khi tôi chỉ nằm đó thở hổn hển. Anh mỉm cười nơi khóe miệng, trước khi đưa tay ra lau nước bọt cho tôi.
Tôi há miệng ra để mút vào và liếm láp những ngón tay của anh chầm chậm cho đến khi chúng hoàn toàn ướt át. Anh ấy nhìn tôi, mắt nhắm hờ. Bất cứ điều gì anh ấy muốn làm tiếp theo tôi cũng thấy không có vấn đề gì. Điều tôi muốn làm là cố gắng làm hài lòng anh ấy, tôi muốn làm anh hài lòng để khiến anh tin tưởng tôi.
Tôi muốn anh tin tưởng tôi như trước đây.
"Gọi tên tôi." Anh ấy nói với tôi.
"Anh Vee ... oh ..." Tôi nói sau khi những ngón tay mà tôi vừa liếm láp của anh ấy từ từ đưa vào cơ thể tôi.
"Em thuộc về ai?"
"Anh," tôi nói và từ từ thở ra, nhưng ngón tay anh ấy vẫn chẳng hề cử động.
"Ai?"
"Anh Vee."
"Thật không?"
"Vâng, anh Vee." Tôi không thể di chuyển eo của mình, tôi cần phải dừng lại chính mình khi những ngón tay của anh ấy bắt đầu ra vào chầm chậm.
"Nhớ giữ lại nó để lúc nào cũng có thể trao cho tôi." Anh vừa nói vừa cẩn thận rút ngón tay ra. (chắc
Tôi rên rỉ đến khi gần như không còn âm thanh khi phần lớn thứ đó của anh tiến vào bên trong. Tôi cong hông lên để có thể tiếp nhận nó mà không để gặp phải phản kháng, nhưng điều đó không giúp được gì nhiều.
"Em đừng gồng cứng thế." Anh ấy nói, nhưng chỉ vì hiện giờ đang rất đau mà thôi.
"Thật chặt," tôi nói mà gần như âm thanh không thể thoát ra, nhưng vẫn cố nói ra.
"Đúng vậy,tôi biết." Anh ta nói và không cử động gì hết.
"Vee."
"Gì thế?"
"Có thể di chuyển không?" Tôi cầu xin, nhẹ nhàng bóp vai anh ấy trước khi anh ấy di chuyển hông.
"Nong Mark thuộc về ai?"
"Ờ." Tôi rên lên khi anh hỏi câu đó, đồng thời đâm mạnh vào tôi.
"Nếu nói là thuộc về anh Vee thì có vấn đề gì không khrap?"
"Urgh ... anh Vee ... em là của Vee." Tôi nói rồi thở một cách nặng nhọc.
"Cái gì của tôi?"
"Urgh... vợ"
Anh ấy lớn tiếng rên rỉ khi tôi trả lời, rồi mạnh mẽ di chuyển cơ thể của anh ấy, và tôi di chuyển eo của mình để đón nhận anh.
Anh ấy di chuyển, nhưng không hề dữ dội, anh ấy chỉ tiếp tục di chuyển từ từ cho đến khi tôi gần như không thở được. Tôi sẽ chết nếu mọi chuyện cứ diễn ra như thế này, nhưng tôi vẫn không ngừng thở hổn hển hít thở để cho không khí vào phổi, và để anh ấy làm những gì mình muốn, mặc dù tôi muốn đòi hỏi nhiều hơn thế, nhưng bất cứ thứ gì anh đưa tôi, bất kể sự khao khát của tôi, tôi chỉ có thể chấp nhận mà thôi.
Chấp nhận sự trừng phạt từ anh, nhưng tôi đã sẵn sàng làm điều đó.
"Vee ..." Tôi gọi tên anh kèm tiếng rên rỉ rõ ràng, bởi vì mỗi lần di chuyển, anh ấy sẽ rút ra ngoài gần hết, rồi lại đẩy mình vào sâu đến mức tôi không thể không gọi tên anh, và cầu xin anh làm điều đó mạnh mẽ hơn.
"Ừm, Mark." Nhưng Vee thực sự tiết tấu chậm rãi nhưng nặng nề này, vì vậy anh ấy vẫn tiếp tục nó. Anh ấy cứ lặp đi lặp lại những gì đang làm khiến tôi càng rên lớn hơn.
"anh Vee làm ơn. "Anh không ngừng ra vào, nhưng vẫn chậm rãi như trước.
Anh rên rỉ khi tôi di chuyển hông ra sau, di chuyển để đón tiếp những cú thúc của anh, không dừng lại.
"Anh ... em sẽ ... hức."
"Sẽ thế nào?" Anh hỏi thấp giọng bên tai tôi, khiến tôi rùng mình. Miệng anh kề vào má tôi, kéo lưỡi xuống, liếm và hôn, đồng thời anh không ngừng ra vào.
Tôi ra khi anh ấy mút nhẹ vào dái tai của tôi.
Tôi nghe thấy một tiếng rên rỉ trầm thấp, cùng với cảm giác ấm áp bên dưới. Tôi thả lỏng chân, cảm thấy kiệt sức và chỉ nằm đó. Cứ như thể tôi mới là người phải di chuyển nặng nhọc, mặc dù tôi chỉ phải rên rỉ kêu tên anh trong khi anh phải di chuyển với nhịp điệu nặng nề khiến tôi muốn sắp chết.
"Em..." Tôi muốn uống nước. Ly sữa vừa uống chẳng khiến tôi no chút nào.
"Em còn nhớ chứ?" anh hỏi tôi, miệng anh ta vẫn cứ nhẹ lướt qua má tôi
"Hử?"
"Em còn nhớ mình thuộc về ai không?" Anh hỏi lại.
"Em là của anh," tôi nói, giọng vẫn còn run.
"Cho dù nó có vây xung quanh, em vẫn thuộc về tôi đúng không?" Anh ấy hỏi.
"Vâng."
"Nó có thể làm cho em rung động không?" Anh hỏi khi hôn lên mi mắt tôi.
"Không."
"Tại sao?"
"Bởi vì em thuộc về anh, và dù có đi cùng ai đi nữa, em sẽ mãi chỉ thuộc về anh," tôi nói cùng lúc với cái chạm nhẹ môi khi anh đặt lên trán tôi một nụ hôn nhẹ nhàng. Anh giữ ở đó một lúc như thể đó là một lời hứa hẹn, trước khi buông ra và hôn lên mắt tôi như muốn nói rằng đôi mắt đó chỉ được nhìn anh ta, rồi lướt qua má tôi như thể anh cấm tôi không được rung động trước bất kỳ ai.
"Ừ."
Anh lại hôn lên môi tôi, như muốn nhắc lại rằng tôi thuộc về anh, chỉ có anh, mãi mãi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro