Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 12 : Chuyện không rõ ràng dần trở nên rõ ràng

[đã edit❤️]

[Mark Masa]

Thi học kì là khoảng thời gian tra tấn. Càng đến gần cuối bài vở càng nhiều, áp lực càng nhiều. Vào giữa học kỳ, tôi đều chơi thể thao, *đàn đúm* với hai đứa bạn nên vẫn chưa thích nghi được. Điểm số lúc đó không phải là thứ tôi muốn. Phải chịu đựng sự tra tấn, tăng tốc ôn luyện vào cuối học kỳ. May mắn thay, tôi đã hoàn thành khá tốt kỳ thi trong mấy ngày nay.

Tôi vẫn ngồi trong quán với đàn chị. Có vẻ như nhóm của chúng tôi ngày càng đông hơn khi P'Yiwaa gọi thêm học sinh năm 2 tới. Thật ra đây là buổi tụ tập vì P'Vee nhưng đến khi uống rượu thì chẳng ai thèm quan tâm tới chuyện đó nữa rồi.

Sau khi trở lại, tôi ngồi đối diện với đàn anh như cũ. Anh vẫn ngồi uống rượu như cũ. Tôi ngước nhìn người đẹp trai của nhóm. P'Vee nhìn vào mắt tôi đáp lại. Một đôi mắt sắc bén phản phất sự khó chịu và cả sự bối rối. Giống như anh đang nghĩ một cái gì đó ... một cái gì đó mà tôi nghĩ nó sẽ tốt cho tôi.

"Vee ... tao thực sự muốn hỏi. Mày đã thực sự chia tay với Ploy chưa?" P'Son hỏi. Không biết họ nói chuyện gì vì tôi không chú ý lắm, nhưng câu hỏi này khiến đàn anh rời mắt khỏi tôi để nhìn P'Son.

"Không..." Giọng trầm thấp lặng lẽ đáp lại. "Cô ấy nói muốn tạm xa nhau."

Tôi thấy nỗi buồn trong đôi mắt đẹp của P'Vee. Tất nhiên, bất cứ ai gặp phải tình cảnh này thì đều sẽ buồn thôi. Ánh mắt mà tôi từng trải qua, tôi chỉ cần nhìn thấy P'Bar thôi cũng đã đau đớn lắm rồi, đặc biệt là khi anh có người yêu tôi càng đâu hơn nữa. Còn P'Vee đã hẹn hò với cô ấy được hơn một năm rồi. Không hối tiếc, không phải là người.

"Hay lắm đàn anh!" P'Put nói và nâng ly lên uống.

"Vậy đàn anh có tiếc không?" Fuse hỏi.

"Mày muốn tao làm gì?" P'Vee trả lời một cách bình tĩnh.

"Cố gắng hòa giải?!" Sau khi P'Put nói xong, P'Vee nhìn tôi, ngoài mặt tôi tỏ vẻ trông như không có chuyện gì nhưng tại sao tôi lại âm thầm hạnh phúc. Quá nhiều tội lỗi ... Tôi mừng vì họ chia tay. Quá tội lỗi rồi.

"Lúc đầu, tao muốn nói chuyện lại nhưng bây giờ, tao nghĩ xa nhau một thời gian sẽ tốt hơn." Câu trả lời của P'Vee khiến mọi người im lặng quay lại nhìn anh. Đặc biệt là bạn của anh ấy.

"Tao đã nói rồi ...Mày phải có gì đó như P'Yu đã nói." P'Pond nói chỉ vào P'Vee.

"Đừng có nhiều chuyện chuyện của tao, thằng quần!" P'Vee mắng và gạt tay bạn mình ra.

"Hơi thô lỗ rồi đấy người đàn ông đẹp trai ạ! đừng có *mồm chó* như vậy nữa, bố ạ!." P'Pan nói và nở nụ cười ngọt ngào. Đôi mắt to trở nên mọng nước không biết từ khi nào, có vẻ chị ấy đã say mất rồi.

"Mày có thể ngừng gọi nó là bố được rồi! Nó không có vợ nữa. Mày sẽ là một đứa trẻ không có mẹ." P'Kla nói.

"Không ... Bố!!! Mau tìm một người mẹ mới cho con đi. Chọn ở đây luôn cũng ok đó. Hành động như Nuea ấy. Bố thấy chưa? Nó vừa tán tỉnh một thằng nhóc về."

"Ao! Tao ở đây nảy giờ!" P'Nuea nói to trước khi nhìn tôi một chút.

"Ở đây cái quái gì?! Nếu Mark không đến đây ngồi, mày sẽ không biết đường mà quay lại." P'Pond nói và đánh đầu anh ta một lần nữa.

"Nó có liên quan đến... em?" Lúc đầu tôi không nói gì cả, nhưng khi thấy ánh mắt của người đối diện, tôi buộc phải nói ra. P'Vee không thích tôi nói lời khó nghe với đàn anh vì P'Vee nên tôi mới thêm từ kết thúc để câu nói không quá trống không.

"Này, em không biết à? Nuea nó ... "

"Tao về đây!" P'Vee nói rồi đứng dậy. Khiến P'Kla đang nói phải dừng lại, ngước nhìn anh.

"Vội vã về với vợ hả? Không phải để cho vợ đi rồi sao? Tụi tao đến để thương tiếc cho người bạn trai tốt là mày đó." P'Dare

"Cảm ơn vì sự quan tâm sai lầm của tụi mày. Nói về chuyện củ tao? Nói về tao chắc chỉ có năm phút đầu. Đây có phải là tiệc an ủi không?" P'Vee trả lời bạn mình để họ tỏ vẻ hối hận.

"Đừng mắng tao ... Tao còn không nhận mình có lỗi gì để mà mắng nữa á!".

"Giả dối từ khuôn mặt đến câu nói" P'Vee đẩy đầu P'Yiwaa ra.

"Bị tổn thương rồi nè~" P'Yiwaa than thở và nghiêng người dựa vào P'Kla. "Tốt hơn chưa?"

"Ừ" P'Vee gật đầu, trả lời trong cổ họng.

"Mày có thể tự về được không?" P'Nuea hỏi. P'Vee nhìn về phía P'Nuea như muốn nói 'không cần mày lo' . Sau đó, anh ấy quay qua nhìn tôi.

"... Mark nói sẽ về với tao"

Hả?

"..." Tôi nhìn lên anh.

"Đến đây." giọng nói mạnh mẽ vang lên. Không biết tại sao chỉ là một câu nói ngắn gọn kèm theo đôi mắt sắt bén mà tôi đã đủ khiến tôi phải đặt một ly rượu xuống.

"Khi nào mà hai người thân nhau đến mức này?" Kamphan hỏi khi tôi bước ra ngoài.

"Ờ... đúng đó." P'Nuea hỏi thêm và nhìn vào đàn anh Vee.

"Không biết ... chỉ là đến trước mày." đàn anh trả lời một cách bình tĩnh. Và nhìn tôi ý bảo tôi đi theo anh, nên tôi lặng lẽ đi theo. Không quên quay sang chấp tay chào tỏ lòng kính trọng với các đàn anh đàn chị đang ngồi đó, họ trông rất hoang mang thì phải.

Tôi theo P'Vee ra ngoài quán rượu. Anh nhìn lại tôi phía sau rồi ngừng chờ đợi. Nhiều người nhìn về phía chúng tôi nhưng anh không quan tâm. Khác với tôi bây giờ đang cảm thấy lạ. Đã bao lâu rồi không có nhiều người nhìn chằm chằm mình như vậy?

'Đó có phải là đàn anh Vee không?'

'Ở đâu?... đó là Trăng đẹp trai của trường đó hả?'

'Ờ...người vừa mới chia tay với Ploy'

'Còn thằng nhóc kia là ai?'

'Đừng như tao nghĩ nha. Đàn anh đàn em sau đó ăn nhau luôn.'

'Tao muốn đàn anh của tao'

'Nếu anh ta mà quen người khác được thì tao sẽ là một con chim.'

Những câu nói ở xung quanh vang lên bên tai khiến chân tôi khựng lại. Giống như người đẹp trai cũng nghe thấy câu chuyện nên đã quay lại nhìn họ dữ tợn làm họ im lặng.

"Tại sao dừng lại?" Đàn anh khó chịu hỏi.

"Không có..." Tôi trả lời và bước tiếp.

"Chờ đợi lâu một chút là thấy bực bội." anh nói. Khi tôi bước đến.

"..." Tôi nhìn vào khuôn mặt anh ấy như muốn hỏi anh ấy đang nói gì. P'Vee chưa trả lời mà thay vào đó là co giật khoé miệng, mỉm cười rạng rỡ.

"Đến đây, đi cạnh tao." Giọng nói trầm ấm vang lên. Tôi đi bên cạnh anh, không nắm tay, không ôm eo. Không giống như nhiều người đã làm với tôi trong quá khứ. Lúc đầu tôi nghĩ rằng chuyện này sẽ không hề tồn tại, nhưng bây giờ, dù có chuyện gì xảy ra đi nữa, xin hãy cho tôi đứng cạnh anh như thế này, một chút bình yên như thế này thôi đối với tôi là đủ rồi...

Bởi vì khi ở bên anh như thế này, tôi cảm thấy ổn.

Tôi dừng lại trước ngôi nhà của P'Vee. Sau lần đó tôi đã nghĩ sẽ không trở lại đây thêm làm nào nữa. Nhìn vào người bên cạnh anh ta chỉ nhướn mày như muốn hỏi 'Làm sao vậy?' Tôi không biết phải trả lời như thế nào nên đã theo anh ta vào nhà.

Chỉ có một vài cái đèn được bật. Liếc nhìn đồng hồ treo tường và nhìn quanh nhà. Đã 11 giờ tối mà nhà vẫn mở cửa? Hay là nó mở để chờ đợi con trai về? Sợ con trai sẽ say rượu không tìm thấy đường lên phòng? Không hề. P'Vee vẫn đang đứng thẳng như một người bình thường. Ngay cả khi mắt anh hơi đỏ nhưng có lẽ nó không phải vì rượu.

"Tao nghĩ mày sẽ không về. Ao ... Mark." P'Yu bước xuống dưới nhà, đúng lúc tôi và P'Vee đang đi lên. Tôi dừng lại ở cầu thang chờ anh bước xuống. Chấp tay tỏ lòng kính trọng với người lớn hơn. Đồng thời, mỉm cười nhẹ nhàng với P'Yu. Anh cũng cười đáp lại.

"Mở đèn sáng như vậy làm gì?" P'Vee hỏi.

"Tao đang chuẩn bị đi ra ngoài. Bếp đang cần giúp giải quyết công việc. Có chuyện gì với mày vậy?" P'Yu phàn nàn và ngừng nói chuyện với P'Vee.

"Tại sao không đi? Dừng lại làm gì?" P'Vee nói hất mặt ra cửa.

"Tao có thể muốn dừng lại, giống như mày." P'Yu nói, nhưng đôi mắt đẹp đó nhìn tôi.

"Mày muốn đi đâu thì đi nhanh đi." P'Vee đẩy nhẹ P'Yu trước khi kéo tay tôi đi theo lên phòng mà không nói lời nào nữa. Quay lại nhìn P'Yu, anh chỉ mỉm cười.

Tôi nhìn quanh phòng của P'Vee sau khi đã không thấy nó một thời gian. Lần đầu tiên ấy cũng lần cuối cùng. Đã từng nghĩ mình sẽ không bao giờ bước vào nó một lần nào nữa nhưng vẫn mềm lòng đi với anh. Cuối cùng cũng đến đây ngồi trên chiếc giường như thế này.

"Này..." Tôi với tay lấy một ly nước ấm từ đàn anh. Nhìn nó và biết đây là nước gừng.

"Nhìn cái gì, không phải cháo đâu?" Nó thì liên quan gì đến cháo nhỉ?

"Nó có liên quan gì đến cháo?" Tôi nói và uống một ngụm nước gừng. Cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn, hồi nảy còn hơi chóng mặt giờ thì đỡ rồi. Tửu lượng P'Vee thực sự tốt. Tôi thấy anh ấy uống rất nhiều nhưng tại sao anh ấy không say nhỉ?

"... Mày thế nào với Yu?" Đàn anh hỏi sau khi tôi uống trà gừng xong. Cái gì? Anh có ý gì hả? Có đang nói tiếng người không?

"Không có gì..." Tôi trả lời ngắn gọn. Như không có chuyện gì nhưng sự thật là nó tồn tại chuyện gì đâu.

Khi P'Vee bảo sẽ đi đến phòng Ploy. Tôi thì chờ đợi trong căn phòng yên tĩnh. Tôi muốn bước ra và đặt tai lên cửa để nghe họ sẽ nói những gì nhưng tôi không làm thế. Chờ anh cho đến khi mặt trời mọc, bắt đầu một ngày mới. P'Yu nhắn tin với tôi, anh hỏi P'Vee đang ở đâu? Vì vậy, tôi đã trả lời trực tiếp. Tôi biết P'Yu đã nhìn ra chuyện giữa tôi và P'Vee ngay từ ngày đầu tiên, đôi mắt sắc bén ấy tôi cảm giác như anh đã nhìn thấu mọi chuyện.

Tôi không nói chuyện nhiều với P'Yu. Chỉ có lúc sau khi P'Yu tới đưa P'Vee về nhà, anh có nói chuyện với tôi một chút. Như là để báo cáo tình huống của đàn anh. Tôi lo lắngz Nhưng làm sao được? Tôi muốn gọi, nhưng thành thật mà nói, tôi không có số của P'Vee. Nhưng tôi không muốn xin. Nếu có tôi muốn nói chuyện với anh thì dùng mạng xã hội là được, tôi không thể liên lạc với anh nên đành nghe tin tức từ P'Yu.

"Muốn tao tin?" Anh nói, tính cách vẫn vậy, bực tức nhìn tôi.

"Thực sự không có gì mà, em chỉ nói chuyện một chút..."

"MARK!... đó là anh tao! Tao chia tay Ploy. Sẽ đi gặp mày! Nhưng mày lại đi nói chuyện với anh tao?" Anh nói, rồi đẩy tôi một cái trước khi đi đến bàn học. Kéo ghế ra ngồi đó nhìn tôi.

"Anh nói tạm xa nhau mà". Tôi nói, âm thầm cười trộm trong lòng. Tôi hạnh phúc khi bản thân được ai đó lo lắng như thế này.

"Không giống chia tay hả? Cô ấy đã có người mới ... Còn quay lại làm gì?" P'Vee nói rồi cụp mắt xuống. Điều đó làm tôi nhận ra không nên tiếp tục chơi đùa với cảm xúc của anh ấy như thế. Làm thế nào mà tôi có thể quên, họ đã từng yêu nhau nhiều như thế nào? Đàn anh tiếc nuối cũng không có gì lạ.

"Em chỉ nói về đàn anh." Tôi nói, đàn anh ngẩng mặt lên nhìn. "Em không thể liên lạc được với anh....Nên mới nói chuyện với P'Yu."

"Cầm lấy." Tôi nhìn chiếc điện thoại mà P'Vee đã ném lên giường và cau mày. "Nếu mày muốn biết bất cứ điều gì từ tao, thì cứ lấy."

Tôi cúi mặt bí mặt mỉm cười vào. Đưa tay lấy điện thoại đã mở khóa và trao đổi số điện thoại với anh.

"Xong!" tôi nói và trả lại.

"Sau này không cần hỏi ai khác chuyện về tao. Nếu mày muốn biết, hãy hỏi tao." Đàn anh nói giọng khó chịu, nhận lại điện thoại.

"Ừ" Tôi trả lời trong cổ họng. Tôi tò mò. Tôi muốn hỏi nhiều thứ nhưng không biết bắt đầu từ đâu. Muốn biết họ nó tạm xa nhau là chia tay thật hay không? Muốn biết xa nhau là xa bao lâu? Muốn biết cảm xúc của anh ấy như thế nào ngay lúc này. Có còn tổn thương hay anh vẫn còn yêu cô ấy.

"Nhìn như vậy là có ý gì?" Giọng nói của người đẹp trai hỏi làm tôi giật mình một chút. Tôi nhìn anh lâu đến nỗi anh có thể bắt được? Rồi ánh mắt mà tôi thể hiện anh  sẽ biết ý nghĩa của nó chứ? "Tao tò mò."

Người đàn ông đẹp trai nói và đến gần tôi, ngồi trên giường. Tôi không thể di chuyển chệch hướng khỏi khuôn mặt của đàn anh đẹp trai được. Trái tim run rẩy khi anh ấy cúi xuống.

"A... lui ra đi!" tôi nói và quay sang trốn tránh anh ta. P'Vee chỉ dừng lại ở đó. Chóp mũi chúng tôi chạm nhau. Chỉ chốc lát... Anh dựa đầu vào vai tôi.

"Mark..."

"Hửm?"

"Mark."

"Gì cơ?" Tôi hung dữ hỏi. Tôi thấy khó chịu khi người đó cứ gọi tên tôi như thế mà không nói gì. Anh muốn nói gì thì nói ra đi chứ!

(*Muốn gì e cũng chiềuuuu :) *)

"Tao chỉ muốn gọi tên của mày."

"Ý của anh là sao hả?" Tôi hỏi và đẩy P'Vee ra. P'Vee ngồi xuống bên cạnh tôi. Chúng tôi nhìn nhau một lúc, rồi anh ta phóng một cái lên giường.

"Mày làm gì để có thể ngừng thích Bar?" Đàn anh hỏi, nhìn tôi. Tôi nhìn lại sau đó thở dài. Quay mặt lại vì không muốn nhìn vào đôi mắt u buồn đó.

"Không ngừng thích."

"Ý gì?" P'Vee hỏi, tôi cúi đầu và nhìn vào tay mình trước khi trả lời.

"Em không từ bỏ chỉ là không muốn nó nữa. P'Bar rất trong sáng. P'Bar rất dễ thương. Ai không thích mới lạ. Nhưng Kan chăm sóc anh ấy rất tốt. Em vui khi thấy P' ấy hạnh phúc. chỉ thế thôi..."

"Làm thế nào để mày làm điều đó?" Giọng nói càng lúc càng nhỏ như thể anh không thể không tin tôi. Tôi mỉm cười với chính mình một lần nữa trước khi nằm xuống với đàn anh.

"Em còn phải nói lý do tại sao em có thể dừng lại nữa hả?" Tôi quay lại nhìn vào khuôn mặt đẹp trai kia, cười nhẹ với P'Vee đang nhìn tôi sững sờ. Anh ho nhẹ một tiếng.

"Quay về phía kia đi." anh nói và đẩy mặt tôi ra.

"Hửm! Xấu hổ với em hả~?" Tôi hỏi và tiến lại gần. Ngay cả khi tôi có bị đàn anh đè, nhưng điều đó không có nghĩa là tôi yếu đuối và nhu nhược. Tôi chia tay người yêu cũ cũng vì điều này.

"Không xấu hổ." P'Vee nói, nhưng tai anh lại bắt đầu đỏ lên. Khuôn mặt đẹp trai nghiêng sang bên kia làm tôi mỉm cười.

"Tin em đi ... Anh có thể ngừng yêu cô ấy." tôi nói với anh, khi anh quay lại.

"Thật sao?" Giọng nói nhỏ nhẹ nhàng hỏi. "Tao đã hẹn hò với cô ấy lâu hơn những người khác ... Mày thực sự nghĩ tao có thể làm được?"

"Em nghĩ em không thể làm bất cứ điều gì để giúp anh cả. Điều đó tùy thuộc vào anh. Nhưng em sẽ cố giúp anh." Tôi nói với P'Vee.

"Cảm ơn, Mark ... mặc dù tao đã không tốt với mày." Anh nói, đôi tay nặng trĩu đó đè lên eo tôi. P'Vee không biết và tôi cũng không biết tại sao tôi lại có thể thích anh ấy như thế này mặc dù anh ấy không đối xử tốt với tôi, như anh ấy nói. Nhưng trái tim của mọi người ... Ai có thể ngắn cấm nó yêu? Tôi chỉ có thể chạy theo trái tim mình, chạy đến đâu thì sẽ là nơi đó. May mắn thì ... tôi có thể khiến anh quên đi tình yêu cũ. Nhưng nếu không may, họ có thể quay lại yêu nhau như ban đầu...

Lúc ấy tôi sẽ tổn thương như thế nào đây? ... Có lẽ nó không khác gì so với lúc ban đầu...

Tôi mở mắt và tỉnh dậy vì ánh sáng mặt trời chiếu rọi vào phòng, chớp mắt mấy cái để làm quen với độ sáng kia, cùi đầu nhìn người bên cạnh. P'Vee đang ngủ say, anh nằm thấp hơn tôi. Khuôn mặt đẹp trai cúi thấp xuống để tránh ánh nắng. Chúng tôi đã ngủ như thế này từ tối qua sau khi nói xong. Chúng tôi không tắm mà chỉ rửa mặt một chút, điều đó làm cho tôi cảm thấy toàn thân dinh dính.

Tôi đứng dậy và tắt quạt vì trong không khí buổi sáng hơi lạnh lạnh. Nhà của anh không lớn cũng không đủ tốt để được gọi là giàu có. Không ở mức đủ khó lắm nhưng cũng không thoải mái lắm. Không giống như tôi, người chưa bao nhận thức rõ về hạnh phúc mà mình đang có. Thành thật mà nói ... ngủ với quạt và có muỗi như thế này, tôi chưa bao giờ trải qua.

Cốc! cốc! cốc!

"Vee! Con có ở trong không? Xuống ăn sáng đi con." Giọng nói ngọt ngào của một người phụ nữ vang lên. P'Vee di chuyển một chút trước khi mở mắt thức dậy nhìn tôi ngồi đó.

"Đợi chút, mẹ!" P'Vee gọi người kia là mẹ. Người đàn ông đẹp trai ngồi thẳng dậy nhìn tôi. Còn tôi thì nhướng mày  nhìn lại anh.

"Em về đây!" tôi nói.

"Ăn trước đi." đàn anh nói một cách bình tĩnh. Thế là tôi lại nhướn mày nhìn P'Vee lần nữa.

Tôi không thích ăn ở nhà của người khác. Nó cảm thấy rất lạ. Thông thường ở nhà, tôi cũng hiếm khi ăn cùng gia đình. Này, nếu thực sự ăn ở nhà anh thì sẽ gặp cả bố lẫn mẹ anh ấy và cả P'Yu nữa! Tôi không biết phải làm sao nữa. Bình thường, tính tình tôi không được tốt lắm.

"Ngại!"

"Mark ..." Anh ấy nhấn giọng trầm hơn, nhìn tôi. "Đi rửa mặt rồi đi ăn." P'Vee chỉ vào phòng tắm.

Tôi lại nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của đàn anh. Đôi mắt mà anh ấy nhìn lại thực sự không cho phép tôi quay về nếu không ở lại ăn. Vì vậy, tôi chỉ đành thở dài, đi tới phòng tắm rửa mặt.

Trên bàn có ba, bốn món ăn đơn giản. Để tôi đoán, mẹ của P'Vee là người đã nấu những món này. Đó là một cái bàn vuông nhỏ và chỉ có bốn chỗ người dành chi bốn người trong gia đình này. Đây là lý do tại sao tôi không thích ăn ở nhà của người khác. Tôi cảm thấy kỳ quặc.

"Ao ... Vee đưa bạn bè về nhà à? Sao con không nói với mẹ?" Người phụ nữ xinh đẹp bước ra khỏi căn bếp nhỏ. Giữ một chai nước lạnh với một cái ly đi ra. Tôi chấp tay tỏ lòng kính trọng với người phụ nữ xinh đẹp đó - người P'Vee gọi là mẹ. Mẹ đàn anh cười với tôi.

"Nó làm gì? ở đâu? Nó cũng không thèm nói với cả!" P'Yu nói và nhìn P'Vee.

"Vậy thì sao? Làm cũng đã làm rồi." P'Vee trả lời. Anh trai có vẻ đã bị cứng họng. Đàn anh kéo tay tôi ngồi xuống ghế kéo một cái ghế khác lại ngồi.

"Mới sáng sớm à, mấy cái đứa này." Mẹ  anh phàn nàn khi tụi anh không nghiêm túc. Rồi ngồi xuống bên bố.

"Đó là bố và mẹ tao. Đây là Mảk, đàn em con trong khoa." Tôi chắp tay chào họ lần nữa sau khi P'Vee giới thiệu xong. Nhìn lên họ, tôi lại cảm thấy cực kì căng thẳng.

"Sao lại căng thẳng như thế? Cứ thoải mái như nhà của chính mình." Anh trai P'Vee nói với tôi, còn tôi thì mỉm cười với anh ấy. Tôi phải thừa nhận rằng lúc đầu tôi sợ bố mẹ anh, tôi nghĩ họ sẽ rất dữ dằn nhưng khi nói chuyện rồi mỉm cười với nhau, tôi thấy họ rất tử tế và thân thiện.

"Đừng căng thẳng, con trai. Ăn tốt vào, đồ ăn có hơi ít tại thằng Vee không nói với mẹ là sẽ dẫn bạn về nhà." Đôi mắt đẹp của mẹ P'Vee nhìn về phía tôi, mỉm cười dịu dàng sau khi nói xong.

"Vâng." Tôi mỉm cười với bà ấy. Chờ đợi mọi người múc thức ăn và bắt đầu ăn lặng lẽ. Có tiếng của P'Vee lẫn và P'Yu đang *đánh nhau* trong bữa ăn và cả giọng trách cứ của bố mẹ đàn anh. Có đôi khi bố anh ấy sẽ quay sang hỏi tôi một số câu. Nhưng chủ yếu là P'Vee sẽ trả lời hộ.

"Mark, làm bài thế nào rồi hả con? Kỳ thi đã kết thúc chưa." Mẹ P'Vee hỏi tôi.

"Đã kết thúc rồi ạ!"

"Có khó khăn gì quá không con? khi Vee năm nhất nó cứ kêu ca khó khăn cho bố nghe mỗi ngày."

"Dạ... con vẫn...có thể làm được ạ." Tôi trả lời lắp bắp. Tôi đã bắt đầu không thể nói chuyện đàng hoàng khi nhìn vào đôi mắt dịu dàng của bố mẹ P'Vee. Hai người xưng bố mẹ với tôi. Ai đời vừa mới gặp chưa đầy một giờ mà đã xưng hô như vậy rồi...

(*Hai bác mong có con dâu lắm rồi á con yêu! :)))*)

"Rất tốt. Mẹ biết mấy đứa thích chơi nhưng mà vẫn phải học hành chăm chỉ. Đặc biệt là Vee, sau này đừng để mẹ thấy lại chuyện này nữa." Mẹ nói chuyện với tôi trước khi chuyển sang nói chuyện với con trai mình.

"Chuyện này không thành vấn đề! Mẹ ạ!" Đàn anh trả lời.

"Vài ngày trước, mẹ căng thẳng muốn điên lên được." người mẹ xinh đẹp nói.

"Không có nữa đâu mẹ. Con sẽ chăm sóc tốt cho bản thân mình." Đàn anh nói với mẹ, nhưng tới câu cuối cùng, anh ấy lại nhìn tôi. Mọi người đều im lặng và nhìn tôi. Điều đó khiến tôi cảm thấy kỳ lạ hơn nữa. Cảm thấy lạ ... vì ánh mắt của bố mẹ P'Vee nhìn mình...

"Thật hả?" P'Yu nói nhanh. Giọng nói khàn khàn đó có vẻ hơi khó chịu.

"Cái gì nữa đây?"

"Như tao đã nói hôm qua rằng mày không muốn quay lại với cô ta." Hai người nhìn nhau rồi P'Yu nói.

"Dù con làm gì thì cũng hãy suy nghĩ cẩn thận." Bố P'Vee nói và thu thập những chiếc thìa. Rót thêm nước uống trước khi đi ra ngoài.

Sự im lặng là những gì tôi hiện tại tôi đang phải đối mặt. Sau khi Bố P'Vee bước ra ngoài. Chúng tôi tiếp tục ăn uống lặng lẽ. Không nói gì nữa. Cho đến khi mẹ P'Vee bảo phải ra ngoài giúp bố. Hiện giờ, chỉ còn có ba người chúng tôi.

"Mày định nói gì?" P'Vee nói sau khi mẹ rời đi một lúc.

"Ờ, mày không rõ ràng chút nào." P'Yu trả lời.

"Có cần thiết phải nói ngay bây giờ không? Tao không rõ ràng ngay lúc nào." P'Vee nói trong sự tức giận.

"Tao muốn nói là sẽ có nhiều người sẵn sàng nghiêm túc với em ấy." P'Yu nói và nhìn tôi. Trước khi bước ra ngoài.

"Mẹ nó..." đàn anh Vee chửi thề trước khi đặt thìa xuống "Xin lỗi vì kêu mày đến ăn mà phải nhìn đến cảnh này." Đàn anh nói và nhìn tôi. Tôi có thể nhìn thấy anh ấy đang tức giận như thế nào.

"Không sao đâu ..." Tôi nói và cố gắng mỉm cười với anh. Có lẽ anh đã thả lỏng hơn chút, mỉm cười đáp lại tôi.

"Bố tao thường không ổn với những thứ như thế này. Như khi Yu thường đưa đàn ông về vậy. Bố tao mãi mới có thể kiềm chế hết cảm xúc. Và đặt hết kỳ vọng vào tao."

"Kỳ vọng điều gì?" Tôi hỏi.

"Còn gì ngoài chuyện mấy đứa trẻ?" Đàn anh trả lời, nhìn tôi. Từ ngữ và giọng điệu giống như không quan tâm, nhưng tôi biết, đàn anh vẫn suy nghĩ nhiều. Có phải vì chuyện này nên anh mới không... làm rõ ràng mọi chuyện...

Nếu tôi thực sự muốn yêu P'Vee. Tôi phải làm cho anh ấy yêu tôi nhiều hơn anh ấy đã từng yêu P'Ploy. Phải chứng minh với gia đình rằng đó không phải là chuyện tồi tệ đến thế. Nghĩ thôi cũng đã thấy khó khăn rồi ... Tôi phải vượt qua người phụ nữ mà anh ấy yêu thì mới có thể nhận được sự đồng ý của gia đình anh ấy được.

Chỉ là một người con trai yêu một người con trai giống như mình nên chuyện này mới thực sự phức tạp và khó khăn như thế này, đúng không?

"Em..."

"Như Yu đã nói có rất nhiều người sẽ sẵn sàng nghiêm túc với mày. Mày định nói gì? " Tôi chưa nói xong, anh đã nói trước.

"Em sẽ nói gì đây?" Tôi hỏi người ngồi cạnh mình.

"Nếu mày muốn đi ..."

"Nếu anh đuổi em một lần nữa, em sẽ đi." Tôi trợn mắt nhìn đàn anh bên cạnh. Tôi không vui khi anh nói như thế và tôi đã quyết định rồi. "Em đã chọn đàn anh từ lâu rồi. Đừng hỏi bao lâu, vì em cũng không thể trả lời được. Em sẵn sàng mạo hiểm đối mặt với mọi thứ, sẵn sàng với moi thứ. Đồng ý với mọi thứ. Thậm chí làm những việc mà bản thân chưa bao giờ nghĩ là sẽ làm. Đàn anh nghĩ rằng em có thể đi đâu đây? Nếu muốn đi, em đã đi từ lâu rồi..." Tôi nói một tràng dài rồi đứng lên. Nói thật, bây giờ tôi đang rất bất mãn với P'Vee.

(* chet lun, bị con ciu làm mù con mắt rồi :)))*)

"Ờ, tao cảm thấy có lỗi với mày." Anh nắm và kéo tay tôi lại, nhưng lại không nhìn tôi.

"Nếu cảm thấy có lỗi, thì anh hay quay lại về dáng vẻ trước đây đi. Trở lại cái người luôn vui vẻ với bạn bè. Em sẽ nói điều tương tự khi anh mắc lỗi. Không hài lòng chuyện gì thì cũng nói thẳng luôn. Nếu anh muốn bất cứ điều gì, hãy cứ nói thẳng. Nhanh chóng trở lại dáng vẻ của đàn anh lúc đầu đi!" Tôi nói nhìn chằm chằm anh ấy

"Tại sao hôm nay nói nhiều quá vậy?" P'Vee mỉm cười. Người đàn ông đẹp trai đứng dậy. Tay anh vẫn đang nắm giữ cổ tay tôi. Đôi mắt sắc sảo không khác gì mẹ mình đang nhìn tôi. Lấp lánh tươi sáng. Tia sáng của hòa bình bắt đầu xuất hiện trên đôi mắt kia, ánh mắt tuyệt đẹp.

"Em muốn anh ngừng yêu cô ấy thật nhanh!" tôi nói và nhìn xuống đôi tay vẫn chưa tách ra.

"Làm cho tao ngừng yêu cô ấy sớm nhất có thể đi, Mark ..." Đàn anh nói và kéo tôi lại gần. "Về chuyện gia đình tao, đừng suy nghĩ quá nhiều. Tao tin hạnh phúc của tao là quan trọng nhất đối với bố mẹ tao. Nếu mày là hạnh phúc của tao, thì họ sẽ chấp nhận thôi." Đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm tôi như muốn bảo 'đừng lo lắng về chuyện này'.

"Vậy ... nếu đàn anh ngừng yêu cô ấy, hãy nói với em. Hoặc ... nếu không có cách nào ngừng yêu cô ấy, thì cũng hãy nói với em." Tôi nói, bản thân vẫn không rời mắt khỏi anh ta.

"Bây giờ tao đang đứng cạnh mày." Anh nói rồi kéo tôi lại ôm vào lòng. Nhấn đầu tôi xuống dựa vào bờ vai rộng sau đó xoa nhẹ vào phần gáy. "Cho tao luôn bên cạnh mày như thế này nhé!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro