
Chương 7
[ Nuea ]
Happy birthday to you. Happy birthday to you. Happy birthday. Happy birthday. Happy birthday to you
Bài hát chúc mừng sinh nhật Yiwa đã kết thúc. Yiwa cúi xuống và thổi tắt nến, cùng với những tiếng vỗ tay của mọi người. Chúng tôi tổ chức mừng sinh nhật như vậy mỗi năm, bởi vì nó là con gái, và chúng tôi không có nhiều con gái trong nhóm, vậy nên chúng tôi dành sự quan tâm đặc biệt cho nó. Nếu mà là tôi, hay là Vee, hay là những người khác, thì chúng tôi chỉ đi uống với nhau thôi. Nhưng nếu là Yiwa hay Pan, thì chúng tôi sẽ tổ chức như thế này, và để hai người họ có thể mời tất cả bạn của mình.
Năm ngoái chúng tôi đã đến nhà Ai Vee, nhưng năm nay có thêm nhiều người khác, như Tossakan, thêm nhiều đàn em khác nữa. Chúng tôi cũng vừa thi xong các môn chính, Pin nghĩ đây cũng là một ý tốt để chúng tôi có thể thư giãn một chút. Ở đây cũng không tệ bởi vì không xa thành phố lắm, chúng tôi có thể xả stress sau vài tuần thi cử.
" Bánh này ngon ghê. " Tôi cúi xuống nhìn người vừa nói sau khi em ấy vừa ăn một ít bánh.
Tôi cũng mang Praram theo nữa vì em ấy đã nài nỉ tôi. Dù sự thật là tôi không muốn đưa em ấy theo chút nào cả. Bạn tôi không tệ đến mức đó đâu, nhưng vì tôi muốn giữ kĩ em ấy thôi. Tôi muốn em ấy chỉ nói chuyện với mỗi mình tôi thôi. Chỉ cần thấy em ấy nói chuyện với ai đó một cách dễ thương, thì tôi liền muốn đánh mù mắt người đó để họ không thể nhìn nữa.
" Đút cho anh với. " Ở đây này, nếu muốn nhìn hơn thế nữa. Tôi biết bạn bè và đàn em của tôi sẽ không nghĩ nhiều quá đâu, hoặc có nghĩ cũng chẳng sao. Tôi muốn cho họ thấy chúng tôi cũng ngọt ngào với nhau. Hơn cả cái cặp đôi TOSSARA như muốn ăn nhau đến nói vậy, hoặc là hơn Ai Vee, người vừa mới đón Mark từ ngoài vào.
" Em có thể sao? " Cái người chưa từng làm như vậy với tôi bao giờ hỏi tôi. Tôi chỉ gật đầu
" Thấy Tossakan chứ? " Tôi nói nhỏ, trước khi chỉ về phía anh trai em ấy, người đang lau kem trên khóe miệng của Ai Bar.
" Aaa~ " Tôi há miệng khi nghe Praram nói, và tôi đã vô cùng vui vẻ khi Praram đút bánh vào miệng tôi.
" Nó ngon, đúng chứ? " Tôi chỉ có thể gật đầu bởi vì bây giờ miệng tôi chỉ toàn bánh kem, trước khi đưa tay xoa đầu em ấy, đến mức nó rối hết cả lên.
" Tao chưa bao giờ đến bữa tiệc sinh nhật nào vui như thế này. Thật hy vọng năm sau cũng được như vậy. " Tôi quay sang nhìn Dew, người đang hạ thấp máy ảnh đưa về phía tôi.
" Nghĩ xem đi, tao mời tụi mày đến đây dự sinh nhật tao, cuối cùng bây giờ chẳng có đứa nào nhớ hay quan tâm tao là chủ bữa tiệc hết. " Yiwa nói.
" Nếu không phải lúc nãy mày thổi nến, thì mọi người còn nghĩ tiệc này là của NueaPraram không đó. " Kla nói rồi nhìn chúng tôi, khiến cho mọi người xung quanh đều quay lại nhìn chằm vào tôi, ngay cả người bên cạnh cũng vậy nữa.
" Tụi tao đã công khai bao lâu rồi chứ, nên không cần phải đợi đến hôm nay. " Tôi nói với bạn mình, trước khi đặt tay mình lên tay Praram. Tôi không biết là có ai chú ý đến hay không bởi vì tôi không quan tâm đến điều đó.
" Nhưng mà tao chưa bao giờ được gặp em ấy cả. " Pin nói, nó là đứa học cùng ngành với tôi.
" Riêng mày thì không cần giới thiệu. " Bar nói, khiến mọi người đều quay sang nhìn nó.
" Tại sao chứ? Ghen hả? " Yoo hỏi tôi. Tụi nó bắt đầu say cả rồi, cũng không phải tất cả đều say, vì có một vài người bạn đến dự sinh nhật của Yiwa, và sẽ về trong đêm.
" Rất nhiều là đằng khác. " Tôi trả lời một cách nghiêm túc. Tôi không muốn đùa giỡn, nhưng cũng không muốn nó nghe có vẻ gay gắt quá. Bàn tay vừa nắm lấy tay Praram, đã đưa lên ôm lấy em ấy. Tôi có thể cảm nhận được ánh mắt của Bác sĩ, tôi ngước mắt lên thì thấy nó đang nheo mắt lại nhìn tôi, cả Praram cũng đang nhìn vào anh trai của em ấy, có vẻ như em ấy đã không còn sợ Tossakan nữa rồi.
" Nếu anh giữ kĩ đến vậy, thì tốt hơn là anh nên chăm sóc tốt cho em ấy. " Kan nói rồi nhìn tôi, tôi hiểu ý nghĩa câu nói của nó.
" Tao nhất định sẽ không để em ấy rời xa tao đâu. " Tôi trả lời lại với Ai Kan
" Khi Vee công khai hẹn hò với Mark, tao đã không cảm thấy thắc mắc gì cả. Nhưng khi Ai Nuea nói nó đã tìm thấy tình yêu cho nó, tao cảm thấy bối rối một lúc đấy. " Fei nói. Ly rượu vẫn đang ở trong tay, tụi nó có vẻ như đều đã mệt cả rồi, nhưng vẫn vừa ăn snack, vừa trò chuyện.
" Bối rối cái gì của mày chứ? Tao cũng có trái tim mà. " Tôi nói
" Nhưng em không có này. "
" Hửm? " Mọi người đều quay sang nhìn Tossakan, người vừa cất giọng nói.
" Nghĩa là sao? "
" Vì em đã để P'Bar giữ trái tim của em rồi. " Nó khẽ nói. Các tiếng là hét bắt đầu ngày một lớn hơn, khiến cho người yêu của nó, Ai Bar, vô cùng bối rối và mặt đỏ hết cả lên.
2 bath, 3 bath, hai đứa bây cầm rồi đi chỗ khác đi, không chỉ có hai đứa mày ở đây đâu mà.
" Em chán P'Kan lắm rồi. Nếu mà có Pralak ở đây, thế nào nó cũng trêu anh ấy đến mức đỏ mặt mới thôi. " Praram nói về người em sinh đôi của em ấy, dạo gần đây tôi cũng rất ít gặp Pralak.
" Em ổn không? " Tôi cúi xuống nhìn mặt em ấy
" Tốt lắm ạ. " Praram trả lời lại tôi
" Anh cũng tin vậy, đến mức anh chỉ muốn mang trái tim mình cho Praram thôi. " Tôi nói, khiến em ấy đỏ mặt.
" Anh cũng rất tốt nữa. " Em ấy cúi thấp đầu nói
Tôi im lặng để lắng nghe những gì em ấy nói. Cậu bé đẹp trai của tôi, gương mặt dễ thương ấy đưa mắt nhìn tôi.
" Trái tim em đã bị anh cướp đi từ lúc nào rồi không biết nữa. "
" Haha... Sao chúng ta lại như thế này nhỉ? " Cũng thấy hơi ngại, tôi cười cười rồi gãi đầu một lúc. Tôi không nhận ra những tiếng ồn xung quanh đã yên lặng từ lúc nào, cho đến khi Praram khều nhẹ tay tôi, vừa nhìn đã thấy đám bạn của tôi cạn lời nhìn hai người chúng tôi.
" Nó thật sự là người như vậy sao? " Pin huých tay Ai Vee, sau đó lại nhìn về phía tôi.
" Nó không thường như vậy, đúng chứ? " Ai Vee quay sang hỏi người yêu nó.
" P'Nuea là một người ấm áp, nhưng em không nghĩ anh ấy lại có thể ngọt ngào đến vậy. " Mark trả lời
" Mày có nhất thiết phải khen nó trước mặt tao không? " Vee hỏi lại với giọng bực mình sau khi nghe câu trả lời từ Mark
" Ơ... không phải anh là người hỏi em à? " Mark đáp lại.
" Chết mất. Tao chết trong vũng máu đây này. Trở lại chụp ảnh và làm việc chăm chỉ cho fanpage vì cậu bé này, đến mức không còn cảm xúc gì nữa rồi. " Dew nói rồi nhìn xung quanh. Máy ảnh của nó chụp rất tuyệt, và tôi nghĩ tối nay chắc nó sẽ chụp được cả nghìn tấm ảnh luôn đấy.
" Ý của chị là sao thế ạ? " Cậu bé của tôi ngước mắt lên hỏi Dew. Tham dự buổi tiệc sau đó chết. Tái sinh và rồi lại chết lần nữa, một vòng lặp. Nghe đơn giản chứ?
" Không có gì đâu. " Tôi nói rồi kéo cậu bé của mình về lại vị trí của mình.
" Em không hiểu, P'Dew nói nhanh quá. " Praram nói rồi ngước lên nhìn tôi.
" Không cần phải đến gần như thế để hỏi đâu. Nếu như Praram muốn thì hỏi anh cũng được, vì anh nghe rõ nó. " Tôi nghiêm túc nói với em ấy. Vẻ mặt dễ thương của em ấy, dù chỉ là một chút thôi, tôi vẫn muốn giữ kĩ. Đúng vậy, dù tôi muốn khiến người khác phải ghen tị vì những điều ngọt ngào của chúng tôi, nhưng tôi cũng không muốn họ thấy được vẻ mặt dễ thương như bây giờ của em ấy.
" Mày. Sao Praram lại dễ thương đến vậy chứ? " Dew nói rồi khều nhẹ tay Yiwa, làm vẻ mắt ngại ngùng nhìn về phía Praram
" Tao không nghĩ là thằng Nuea có thể dịu dàng như vậy. " Tee nói rồi nhìn tôi.
" Làm cái mặt như vậy, nếu không phải bạn tao, thì tao kêu bằng chồng luôn rồi. " Lee nói rồi cười nụ cười "nham hiểm" với tôi.
" Thôi, tha cho tao đi. Tao sẽ để mày chửi tao mỗi ngày luôn. " Tôi trả lời Li.
" Tụi mày không cần phải nài nỉ nhau như vậy đâu. Đáng ra tao nên mời cả Pralak, vậy là đã có thêm một người độc thân rồi. " Yiwa nói.
" Sao chị biết Pralak độc thân? Thằng nhóc ấy xấu xa lắm. " Tossakan nói với giọng có chút nghiêm trọng. Như thể vừa động vào chỗ gì của nó vậy.
" Thật hả? Pralak chưa có người yêu hả? " Dew hỏi một cách thích thú.
" Thôi xong, tao chỉ còn lại một mình. " Pan nói, trước khi tiếp tục rên rỉ, đến mức tôi không thể chịu được mà giật lấy ly rượu từ Ai Nu để nhâm nhi.
" Nếu bỏ lỡ Pralak, thì tới Nong Da vậy. " Yiwa nói
" Không được. " Yiwa quay sang nhìn nơi vừa phát ra một âm thanh tức giận, đó là từ Tossakan và người đang ngồi cạnh tôi đây.
Bữa tiệc vẫn còn tiếp tục, cho đến khi chúng tôi nhận ra đã là 2 giờ sáng rồi, nhưng cũng chưa phải là quá trễ. Chúng tôi vẫn còn ngồi uống và trò chuyện cùng với nhau. Chúng tôi nói với nhau về chuyện học và kể nhau nghe về những chuyện mà chúng tôi không biết. Một vài người đã say rồi, chẳng hạn như gia tộc mã số năm ba của tôi, họ ngồi uống cùng nhau và trò chuyện. Còn những nhóm khác thì đang ở bên ngoài nhà để ca hát và la hét. Thật may vì căn biệt thự này cách xa với những căn khác.
Tôi nhìn qua phía Praram, người đang ngồi trò chuyện cùng với anh trai của mình. Nụ cười lúc nào cũng ở trên môi em ấy, khiến tôi bất giác cũng cười theo. Tossakan xoa đầu Praram trước khi đứng dậy, đi tìm Bar, người đang vòng tay ôm cổ Mark. Bác sĩ nhanh chóng đi đến, gỡ tay người yêu mình ra, trước khi cằn nhắn một chút, đến khi Ai Bar chịu ngồi dậy và đi ngủ. Nó vừa đứng lên đi được một chút thì đã ngã xuống trước mắt chúng tôi rồi, dù có Bác sĩ dìu đi.
" P'Bar lúc say dễ thương ghê. " Praram nói
" Nhưng có khi anh trai em lại không thấy như vậy. " Tôi trả lời rồi nhìn qua phía Tossakan. Nó cố gắng dìu người yêu mình, người vẫn đang không ngừng kêu dừng lại. Ai Bar chỉ im lặng một chút, trước khi lại tiếp tục như cũ.
" Nếu như P'Nuea say, thì có như vậy không? " Praram hỏi.
" Nếu như anh say, em có ôm anh như thế không? " Tôi hỏi ngược lại em ấy. Praram quay mặt đi, mặt đã dần chuyển màu đỏ rồi.
" Không... "
" Vậy nếu như anh đi trêu mọi người giống như Ai Bar thì sao? "
" Em sẽ không để anh uống say đâu. " Praram nói. Tôi chỉ cười khẽ, trước khi lấy tay chạm đầu mũi em ấy.
" Anh sẽ không say đâu. Nếu như mệt rồi, thì đi ngủ nhé. " Tôi kêu Praram đi ngủ trước bởi vì bây giờ đã có rất nhiều bạn bè bắt đầu say rồi. Không chỉ có bạn của tôi ở đây, mà còn có bạn của Yiwa ở khoa khác đến nữa. Ngày mai thì khác, vì họ sẽ rời đi, và sẽ chỉ còn nhóm của chúng tôi ở đây thôi. Bây giờ vẫn đang có người để ý đến Praram, tôi không vui vì điều đó chút nào cả.
Tôi chắc rằng mình đã thể hiện rất rõ Praram là người của tôi. Tôi cũng chưa bao giờ để em ấy rời khỏi tầm mắt mình dù chỉ một lần. Mỗi khi có người nào đó nhìn chằm vào em ấy, tôi đều có thể cảm nhận được. Tôi không biết là Praram có biết hay không, nhưng Ai Kan và tôi đã cùng một thuyền ngay từ đầu rồi, ngay khi mọi người đều bắt đầu say. Trước đây, tôi có thể giả vờ tiếp tục cười, nhưng còn bây giờ thì không đời nào đâu. Tôi nhìn qua phía Tossakan, người đang chăm sóc cho người yêu nó, và đang chuẩn bị rời đi, và vậy nên tôi cũng cần phải chăm sóc cho người yêu nhỏ của mình nữa.
" Có thể ngủ cùng em không? Bởi vì em thật sự không muốn ngủ một mình đâu. " Em ấy nói với tôi
" Được thôi. Nếu vậy thì, mình cùng đi ngủ nào. "
________________
" Đợi đã nào. Hôm nay là ngày của tao. " Yiwa nắm tay giữ Praram lại, và kéo em ấy ngồi xuống. Nó nói lớn, khiến cho mọi người đều quay sang nhìn. Tôi quay sang lườm những người đang nhìn vào Praram, trước khi choàng tay qua vai em ấy.
" Em ấy mệt rồi. " Tôi nói với Yiwa, người đang không còn tỉnh táo nữa.
" Mày sẽ ngồi ôm em ấy như thế này sao? " Ai Tee nói rồi cười, trong khi chỉ tay về phía Tossakan và Bar.
" Nhanh đi. Tao cũng muốn nhìn thấy. " Pan cầu xin.
" Em không mệt đến thế đâu ạ. " Praram cười nói.
" Vậy tốt. Uống thêm đi này. " Pete nói trước khi đưa tôi ly rượu. Tôi chỉ thở dài trước khi nâng ly lên uống trước mắt đứa trẻ 18 tuổi của tôi. Bây giờ tôi không say, và cũng không có ý định uống say vì tôi có người cần phải chăm sóc.
Chúng tôi tiếp tục uống cùng nhau, những ly rượu được pha cùng với nước có gas bởi những đàn em năm dưới của tôi. Tôi nói về ngày Loi Krathong với những đàn em đang ngồi xung quanh mình. Cũng có nhiều người đến tham gia để hỏi về lớp học, hay thuyết trình và nhiều thứ nữa. Dù cho có nói chuyện với những người khác nhưng tay tôi chưa bao giờ buông khỏi tay Praram cả. Em ấy không nói gì nhiều cả, hầu như chỉ lắng nghe tôi. Đôi khi em ấy sẽ trả lời câu hỏi của những đàn chị, và còn phụ thuộc nó là về cái gì. Tôi cũng nói chuyện với Mew, bạn của tôi, về những việc khác mà chúng tôi phải làm, em ấy chỉ gật đầu và nói là muốn đi ngủ, tôi vẫy tay đồng ý.
" Anh cần đi vệ sinh một chút, Praram đi với anh không? " Tôi quay sang hỏi Praram.
" Bàng quang bị dính với nhau hả? " Lee nói rồi tự chỉ vào mình. Thật là muốn cho nó một cú thúc gối mà. Lý do tôi muốn em ấy đi cùng tôi là bởi vì bạn tôi đều đã say hết rồi, và tôi không tin tưởng khi để em ấy lại cho tụi nó.
" Em có thể ở đây được mà. P'Kan cũng ở đây nữa. " Praram nói. Tôi liếc nhìn sang Bác sĩ, người đang gật đầu với tôi.
" Praram, đến đây ngồi cùng anh. " Kan nói với em ấy. Praram quay sang cười với tôi, trước khi đi về phía anh trai mình.
Tôi đã xong "công việc riêng" của mình, và bây giờ đang cố để rời khỏi đây. Tôi nói cố là vì tôi cứ bị tụi nó kéo về mãi. Người ở khắp mọi nơi, một vài người tôi biết, nhưng có một vài tôi không biết, và cũng có một vài người nhìn quen mặt vì có thể chúng tôi đã đi uống cùng nhau một hai lần gì đó, hoặc họ là bạn của bạn tôi. Cũng may vì ở đây không có quá nhiều người mà tôi đã từng ở cùng. Cũng không tệ lắm, khi mà có nhiều đàn ông hơn phụ nữ.
Tôi bước ra ngoài và dừng lại khi nhìn thấy cậu bé của mình đang ngồi cười với một người nào đó mà tôi không biết. Em ấy nói chuyện cười đùa với người đó trông rất tự nhiên, như thể em ấy không làm gì sai cả. Cái thằng chết tiệt đó là người đã nhìn chằm vào Praram từ lúc Yiwa đang thổi nến rồi. Tôi đi tìm Tossakan, người đang ở cách đó không xa. Ánh mắt sắc bén của Ai Kan cũng không khác gì tôi khi tôi nhìn thấy cổ Praram đang bị chạm vào.
Chết tiệt! Bây giờ tôi lại đang ghen hơn nữa rồi đây.
" Praram! " Tôi gọi tên em ấy với giọng không mấy vui vẻ. Đám người đang say kia ngước mắt lên nhìn em ấy, trước khi lại cúi xuống nhìn tấm thảm.
" Anh quay lại rồi hả? Em đang trò chuyện với anh ấy rất vui. " Đứa trẻ trước mắt tôi nói trước khi nhìn tôi cười.
" Mày là ai? " Tôi hỏi, trong khi liếc nhìn Tossakan, người đang tiến nhanh đến.
" Tao hả? " Nó nhướng mày rồi tự chỉ vào bản thân. " Tao là Big, người thích người yêu của mày. "
" Khốn nạn. "
" P'Nuea! " Praram đứng đó và hét lên khi tôi túm lấy cổ thằng kia đến trước mặt mình. Tôi quay lại nhìn Praram ngay khi em ấy gọi tên tôi. Tôi không biết tại sao em ấy lại căng thẳng đến như vậy, còn tránh ánh mắt của tôi. Khi trước là Ai Em đến tán tỉnh Praram bởi vì nó nhận nhầm người, nhưng còn thằng này nó đã nói là thích Praram. Nó nói thẳng như vậy trước mặt Praram, vậy mà em ấy còn tránh ánh mắt của tôi. Nếu như vì lo cho tôi thì không sao cả, nhưng nếu là vì muốn chia tay hay lý do gì khác thì tôi cảm thấy thật sự rất tệ.
" Thô lỗ. Anh không nghĩ là Praram sẽ thích người như thế đó. " Nó không nói chuyện với tôi, mà nói với Praram. Tay còn lại túm lấy tay tôi đang nắm cổ áo nó.
" Mày... "
" P'Nuea. " Nắm đấm của tôi dừng lại trong không trung khi nghe thấy giọng nói của Praram. " Buông P'Big ra trước đi. " Em ấy quay sang nói với tôi. Tôi cau mày, từ từ hạ tay xuống, nhưng tôi vẫn không buông cổ áo nó ra.
" Buông nó ra? Muốn anh buông nó ra sao? " Tôi hỏi em ấy. Ánh mắt nhìn em ấy như thể tôi cần biết lý do
" Big? Mày là người từng thích Praram. " Giọng của Kan vang lên phía sau, khiến tôi khó chịu đến mức lông mày nhíu lại hơn nữa.
" Không phải đã từng thích, tao vẫn luôn thích em ấy. Chỉ là tao không đi tìm em ấy thôi. " Nó trả lời một cách bình tĩnh
" Vậy thì sao? Dù cho mày đã từng thích em ấy, hay là bây giờ mày vẫn thích em ấy. Thì Praram vẫn là người yêu của tao. " Tôi chậm rãi nhấn mạnh.
" Tao không nói là tao sẽ tán tỉnh em ấy bây giờ, tao sẽ chờ cho đến khi hai người chia tay. Giống như tao đã từng đợi Mark chia tay với P'Vee vậy. "
[Bụp]
" P'Big. " Praram hốt hoảng khi thấy tôi đấm vào khuôn mặt khiêu khích của thằng đó. Tôi kéo tay em ấy, đến đối diện trước mặt tôi.
" Tại sao em phải lo lắng đến vậy khi anh đang đứng ở ngay đây hả, Praram? " Tôi tức giận hét lên. Praram nhìn tôi với vẻ mặt sửng sốt, cố gắng rút tay ra, nhưng tôi đã không để em ấy làm điều đó.
" Anh đã đấm P'Big. " Em ấy nói trước khi không còn vùng vẫy nữa, vì em ấy biết việc đó cũng không có kết quả gì
" Anh còn muốn làm nhiều hơn là một cú đấm. " Tôi nói.
" Tại sao tụi mày lại đánh nhau vậy chứ? " Vee đi đến hỏi, trước khi nhìn thằng Big, rồi sau đó ngước lên nhìn đợi câu trả lời từ tôi.
" Không có gì. " Tôi nói với bạn mình
" Không có gì? Anh đấm P'Big, anh phải xin lỗi anh ấy. " Praram nói với tôi. Tôi quay sang nhìn chằm vào em ấy, bởi vì em ấy không hiểu.
" Xin lỗi? Em không thấy là nó bắt đầu trước với anh sao? "
" Nhưng anh làm P'Big bị thương, nên anh phải xin lỗi anh ấy. " Praram vẫn không chịu hiểu, em ấy chỉ nhắc lại việc tôi phải xin lỗi thằng kia. Tôi mỉm cười trước khi buông tay Praram, và bước về phía em ấy. Mặc dù em ấy vẫn đang lùi về phía sau, nhưng tôi vẫn cứ bước đến gần hơn.
" Anh khiến nó bị thương, nhưng mà bây giờ chính em là người đang làm tổn thương trái tim anh. Nó nói rằng nó thích em, anh có thể nhịn được. Nhưng tại sao em phải bảo vệ nó? Anh nên cảm thấy thế nào đây? Em không phải là người yêu của anh sao? Tại sao em phải bảo vệ người khác chứ? " Tôi nhìn vào mắt em ấy, để chắc rằng em ấy có thể biết được bây giờ tôi đang tổn thương đến mức nào, bởi vì tôi sợ dù có bao nhiêu từ ngữ cũng không đủ.
" Em... " Tôi không muốn nghe em ấy nói nữa, vậy nên khi em ấy vừa cất lời, tôi liền quay lưng rời đi trước khi em ấy kịp nói thêm gì nữa.
Vì tôi sợ. Tôi sợ Praram sẽ nói điều gì đó khiến tôi không thể nào chấp nhận được.
Tôi không nghĩ là em ấy sẽ chọn thằng đó thay vì tôi, tôi không sợ em ấy sẽ chia tay tôi vì những chuyện này. Tôi chỉ cảm thấy tổn thương. Thằng Big nói rằng nó thích Praram trước, vậy có lẽ là họ đã học cùng một trường, hoặc là đã gặp ở nơi nào đó. Mọi người đều biết hiện tại Praram là người yêu của tôi, tôi nghĩ mình sẽ có quyền hơn chứ? Mặc dù tôi sai vì tôi đấm nó trước, nhưng nó là người đã nói chuyện khiêu khích trước với tôi. Tôi không phải kiểu người sẽ đứng yên hay yên lặng để người khác bắt nạt và chửi rủa mình.
Những mặt tốt của tôi chỉ dành riêng cho Praram thấy thôi.
Tôi không quan tâm mình đã gây ra bao nhiêu rắc rối ở bên ngoài, hay liệu có ai bị đánh thức bởi những hành động của tôi không. Tôi không biết chuyện gì sẽ xảy ra khi tôi bỏ đi, hay là mọi chuyện đã trở nên điên rồ hơn rồi cũng nên. Tôi bước vào phòng và đi vào rửa mắt. Tôi ngẩng đầu lên, rồi nhìn vào trong gương trước khi thở dài.
Praram có lẽ đang ở cạnh và chăm sóc cho nó. Trong trường hợp này, tôi phải nói là bản thân cảm thấy thật rự bị tổn thương bởi đó không phải là cách để đối xử với người quan trọng của bạn. Em ấy nên hiểu rằng vị trí của tôi với em ấy lúc nào cũng phải hơn những người khác. Praram nên đứng về phía tôi, và quan tâm tôi hơn thay vì người khác. Việc em ấy nói với tôi như thế, yêu cầu tôi phải xin lỗi thằng kia. Em ấy nói như em ấy đang bảo vệ nó vậy, điều đó khiến tôi thật sự rất tức giận và bực mình. Tôi không thể ở lại đó lâu hơn nữa. Tôi không muốn em ấy sợ tôi. Không muốn em ấy thấy được mặt không tốt của tôi, vậy nên tôi chọn cách rời đi.
" P'Nuea... " Giọng nói nhỏ vang lên ở trước phòng tắm.
Tôi không trả lời em ấy, quay lại nhìn vào gương chút, trước khi bước ra ngoài, những giọt nước vẫn còn ở trên mặt tôi.
" Em... em xin lỗi. " Praram nói khi tôi vừa bước ra khỏi phòng tắm. Em ấy không nhìn tôi khi tôi quay về phía em ấy, Praram chỉ cúi đầu nhìn xuống chân mình.
Tôi im lặng, đi đến ngồi xuống giường, trước khi lấy khăn lông trong túi ra để lau mặt.
" Em... xin lỗi. " Em ấy nói lần nữa, sau khi đi đến đứng trước mặt tôi.
" Tại sao Praram phải xin lỗi chứ? Ngược lại, anh mới là người nên xin lỗi. " Tôi không thể phớt lờ em ấy, nhưng cũng không thể chịu đựng được những chuyện đã xảy ra, đến mức từng lời tôi nói ra đều hoàn toàn là mỉa mai, dù tôi không thường hành động như thế với ai cả. Tôi chưa từng như vậy, tôi không muốn làm tổn thương ai hay yêu cầu sự quan tâm từ họ, nhưng lần này thì khác. Tôi lại tham lam bởi vì tôi chỉ muốn giữ Praram cho riêng mình.
" P'Nuea. " Praram gọi tôi lần nữa.
" Đợi khi tâm trạng anh ổn hơn, anh sẽ đi xin lỗi như em yêu cầu. "
" Đừng có mỉa mai em chứ. "
" Anh không mỉa mai. " Tôi đáp lại ngày lập. Sự thật là tôi không định sẽ xin lỗi thằng kia đâu, tôi chỉ là đang mỉa mai như những gì Praram nói.
" Chỉ là em thấy thế. Đó là lý do tại sao em lại xin lỗi anh như thế. " Em ấy nói nhỏ và thận trọng
" Em đã làm gì sai chứ? "
" Em đã bảo vệ người khác hơn anh. P'Kan nói lần này em đã sai rồi. " Praram nói, giọng em ấy trở nên yếu dần.
" Vậy nếu Tossakan không nói với em như vậy, thì em sẽ không đến tìm anh đúng chứ? Em có thể ở lại đó để chăm sóc cho nó bởi vì anh đã làm nó bị thương. " Tôi đáp lại
" P'Nuea, em nhận ra mình đã sai rồi. Em xin lỗi. " Em ấy nói với vẻ cầu xin. Tôi chỉ thở dài, trước khi nói lại với em ấy.
" Nếu em không định đi tắm, thì ít nhất cũng nên đi rửa mặt rồi hẳn đi ngủ. "
" P'Nuea... "
" Anh mệt rồi. " Tôi nói với em ấy trước khi nằm xuống giường.
Có vẻ có chút nản lòng rồi. Tôi nghe tiếng em ấy bước vào phòng tắm. Em ấy có lẽ sẽ đi tắm thôi, vì em ấy là một người sạch sẽ. Sau một lúc, người có mùi hương dễ chịu nằm xuống yên lặng bên cạnh tôi. Tôi không biết Praram đã ngủ hay chưa. Tôi cảm thấy không tốt khi khiến em ấy buồn như thế này, nhưng tôi vẫn chưa hết đau lòng. Tôi thở dài lần nữa, trước khi xoay người lại, vòng tay qua chiếc eo nhỏ của em ấy, và kéo Praram về phía tôi. Em ấy cũng nằm sát vào tôi, cánh tay nhỏ của em ấy cũng vòng qua ôm lấy tôi. Chúng tôi nằm im lặng cùng nhau như thế, trước khi chìm vào giấc ngủ. Và việc tôi bị nghiện ôm Praram trước khi ngủ.
Dù có đang buồn như thế, tôi vẫn phải ôm Praram khi đi ngủ.
_________________________________
[ Praram ]
Tôi cựa quậy cơ thể mình khi ánh nắng chiếu qua khung cửa sổ khiến tôi chói mắt, và nép sát vào lòng của người ở bên cạnh. Người đã khiến tôi khó ngủ vào hôm qua. Thật tốt khi anh ấy đã xoay người lại và ôm tôi trước, bởi vòng tay quen thuộc và sự ấm áp của P'Nuea đã khiến tôi dễ ngủ hơn. Tôi ngắm nhìn người ở trước mặt, anh ấy đã rất tức giận với tôi, dù tôi thật sự không biết mình đã làm sao gì cả, nhưng tôi cũng không muốn anh ấy giận lâu hơn nữa đâu.
P'Big và tôi đã biết nhau từ trước, cũng khá lâu rồi. Tôi biết P'Big thích mình khi anh ấy vẫn còn học trung học. Tối qua anh ấy có đến chào tôi, và chúng tôi đã nói chuyện một lúc trước khi cái người hay ghen kia đến. Tôi biết những lời P'Big nói là không tốt, nhưng P'Nuea cũng không cần phải đấm anh ấy. Tôi đã rất bối rối, vào lúc đó tôi không biết nên giúp ai, hay là nên ngăn ai lại cả. Bởi vì tôi đã rất sốc, đó là lý do tại sao tôi kêu P'Nuea xin lỗi anh ấy.
Tôi không nghĩ là anh ấy sẽ quan tâm đến chuyện trước đây của tôi, tôi thậm chí không nghĩ gì về việc anh ấy từng thích P'Mark. Tôi không biết hành động và lời nói của mình lại làm tổn thương anh ấy đến vậy. Cho đến khi P'Kan giải thích nó thì tôi mới hiểu ra và đi theo anh ấy.
" Em là người mà anh ấy yêu, người mà anh ấy coi trọng nhất. Vậy nên anh ấy sẽ cảm thấy không được vui đâu khi mà em thể hiện như thể quan tâm người khác hơn anh ấy. Nếu đặt mình vào vị trí của anh ấy, nếu P'Bar làm như vậy thì anh cũng sẽ bỏ đi. " Những lời nói của P'Kan đã khiến tôi cảm thấy rất có lỗi.
" Nếu em đã thức dậy rồi, thì ngồi dậy và đi tắm đi. " Người với giọng khàn khàn bên cạnh tôi nói. Tôi từ từ ngước mắt lên nhìn P'Nuea, anh ấy nới lỏng vòng tay sau khi đã ôm tôi cả đêm, khiến tôi nghĩ mình tốt hơn là nên dịch ra một chút.
Có chút tiếc nuối.
Những loại cảm xúc như vậy thật khó giải quyết mà. Tôi không muốn cãi nhau với anh ấy nữa, nhưng khi tôi có nói chuyện với đàn anh, thì anh ấy lại không muốn nghe. Trái tim tôi đau đến mức mình không thể ngồi dậy, dù đã cố gắng rất nhiều.
" P'Nuea... "
" Đi tắm đi. Nếu Praram không đi, thì anh sẽ đi. " Tôi chỉ nằm ở đó, còn P'Nuea đã ngồi dậy, mở chăn và bước xuống giường. Tôi không giữ anh ấy lại, P'Nuea quay sang nhìn tôi vẫn đang nằm trên giường, trước khi thở dài bước vào phòng tắm.
Chút xíu nữa thôi tôi sẽ khóc mất.
Nếu biết hôm nay sẽ như thế này thì tôi không thức dậy rồi. Thật tốt khi anh ấy ôm tôi như thế cả đêm và chìm vào giấc ngủ đến tận sáng muộn. Đến khi thức dậy lại phải đối diện với gương mặt lạnh lùng của anh ấy. Tôi đưa tay lấy điện thoại gọi Pralak khi mà tôi đã không thể chịu đựng được nữa. Tôi kể cho nó nghe mọi chuyện đã xảy ra vào tối hôm qua. Nó chăm chú lắng nghe trước khi trách tôi không khác gì P'Kan cả.
" Đừng nhắc lại nữa, Pralak. Tao sẽ khóc mất. " Tôi nói với người em sinh đôi của mình.
[Mày nên làm hòa với anh ấy. Tao biết mày có ý tốt, nhưng cuối cùng, mày đã làm tổn thương anh ấy.] Pralak trả lời.
" Tao không biết phải làm hòa như thế nào cả. " Tôi nói
[Mày đã thử hết mọi cách rồi chứ?]
" Tao nghĩ mình đã thử hết mọi cách rồi. "
[Mày cần vài mánh khóe. Nếu mà vẫn không hiệu quả thì mày cứ dỗi ngược lại anh ấy.]
" Dỗi ngược lại? "
[Mày là người P'Nuea yêu, vậy nên nếu mày không được vui hay tức giận, thì dù thế nào anh ấy cũng sẽ dỗ mày thôi, giống như mày cố gắng làm hòa với anh ấy, mặc dù mày không biết lý do tại sao phải làm vậy.]
" Vậy tao không dễ thương, anh ấy vấn sẽ yêu tao chứ? "
[Mày không cần phải tỏ ra dễ thương, chỉ cần giận dỗi thôi cũng đủ dễ thương rồi, nhưng cẩn thận chút đi, vì anh ấy khá khó để làm hòa đó.] Nó nói với vẻ mệt mỏi
" Đã từng giấu tao đi dỗ dành ai sao? " Tôi hỏi Pralak
[Tao không có che giấu gì hết nhé, tại mày không hiểu đó thôi.]
" Hy vọng là làm hòa thành công. Cổ vũ cho Praram với nhé. " Tôi trêu nó.
[Tự cứu lấy mình trước đi đã. Sau đó hãy đến xem Pralak nha.] Pralak càu nhàu. Chúng tôi còn trò chuyện với nhau vài câu nữa, trước khi cúp máy, cùng lúc đó P'Nuea cũng bước ra từ phòng tắm. Anh ấy nhìn tôi, với đôi mắt nheo lại.
" Nói chuyện ngọt ngào ghê. " Tôi còn chưa bước vào phòng tắm, giọng nói của anh P'Nuea vang lên, khi anh ấy đang lấy chiếc khăn để lau khô tóc.
" Em nói chuyện với Pralak. " Tôi chỉ trả lời vậy thôi, trước khi ngước mắt lên nhìn anh ấy. " Em không nói chuyện với ai khác nữa. "
" Anh còn nghĩ là đang nói chuyện người thích thầm mình mình lâu nay đấy. " P'Nuea nói giọng mỉa mai, rồi quay đi và giả vờ như không quan tâm nữa.
" Em không thích anh ấy. Chỉ có anh ấy thích em thôi. Em chưa từng thích ai khác ngoài anh cả. " Tôi nói trước khi bước vào phòng tắm. Tôi cảm thấy rất buồn và bực mình, không khác gì anh ấy cả.
Tôi không biết phải làm sao để mọi chuyện có thể tốt hơn nữa. Tôi chưa từng có người yêu, cũng chưa từng phải làm hòa với ai ngoại trừ em gái của mình, bình thường chỉ cần làm nũng một chút, cùng với món quà mà em ấy thích thì mọi thứ đã bình thường lại rồi. Nhưng còn với P'Nuea, tôi không biết phải làm như thế nào nữa.
Chúng tôi cùng nhau đi xuống lầu, nhưng P'Nuea đã bỏ đi vào bếp. Tôi nghĩ rằng anh ấy đi làm đồ ăn sáng cho mọi người, bởi vì tôi vẫn chưa thấy P'Bar nữa. Tôi đi xuống phòng khách, mọi người ngủ ở khắp mọi nơi. Một vài người đã thức dậy rồi, nhưng vẫn còn đang mơ màng. Còn một vài người đã thức dậy và ra ngoài nhặt rác từ bữa tiệc đêm qua.
" Dậy rồi hả? Nuea đâu? " P'Vee hỏi tôi khi tôi vừa bước ra ngoài. Tôi thấy anh ấy đang dọn dẹp, vậy nên đã đến giúp một tay, nhặt những chai bia, và rác.
" Anh ấy đang nấu đồ ăn sáng ạ. " Tôi trả lời.
" Vẫn chưa nói chuyện với nhau sao? "
" Chưa ạ. " Tôi lắc đầu, trước khi ngước mắt lên nhìn anh ấy, như thể cầu xin sự giúp đỡ. P'Vee chỉ lắc đầu với tôi.
" Anh cũng không biết nên giúp thế nào nữa. Anh chưa từng thấy Nuea như vậy trước đây. Đây là lần đầu tiên anh thấy nó như vậy. Bình thường thì mọi người luôn lấy lòng nó, sợ nó sẽ rời bỏ họ. Nuea chỉ như vậy với mỗi em thôi. " Anh ấy nói.
" Praram, anh nghe nói tối qua em và Nuea cãi nhau sao? " P'Bar nói khi vừa bước ra ngoài. Tôi quay sang nhìn anh ấy với vẻ mặt buồn.
" Em không biết phải làm hòa thế nào nữa, P'Bar. " Tôi trả lời lại
" Để anh cho Praram vài lời khuyên. "
" Em nên làm gì đây, P'Bar? " Tôi chạy đến chỗ anh ấy.
" Tại sao nó lại tức giận? Điều quan trọng là em phải hiểu trước đã, tụi anh cũng đã từng hòa giải với nhau nhiều lần. Ví dụ như quên mua gì đó, thì sau đấy phải đi mua liền. Hay là nếu quên ngày quan trọng gì đó, vậy thì hãy làm ngày tiếp theo trở nên quan trọng hơn. Chỉ nói xin lỗi thôi thì vẫn chưa đủ đâu. " P'Bar nói, trước khi đi đến vỗ nhẹ vào vai tôi.
" Em nói nó đang nấu ăn đúng chứ? Vậy thì đi phụ nó một tay đi, anh và Bar sẽ đi đánh thức những người còn lại. " P'Vee nói.
Tôi đi vào phòng bếp tìm P'Nuea, anh ấy trong thật tuyệt với áo thun trắng. Anh ấy đi qua lại, vươn tay lên lấy vài thứ ở trên cao. Tôi nghĩ anh ấy đang làm mòn TomYum bởi vì tôi có thể ngửi được mùi vị và thấy những con tôm đã anh ấy lột. Tôi bước đến gần, nhưng anh ấy chỉ tiếp tục việc của mình, còn chẳng buồn quan tâm đến tôi. Tôi bước đến đứng cạnh anh ấy, nhưng anh ấy chỉ liếc nhìn tôi, chỉ vậy thôi...
Sau khi nhìn thấy tôi, anh ấy chỉ tiếp tục với công việc mình đang làm.
" P'Nuea... " Tôi nói, nắm lấy tay anh ấy khi đang chuẩn bị xử lý phần tôm còn lại.
" Anh đang bận. " P'Nuea nói, vậy nên tôi chỉ có thể buông tay ra.
" Em phải làm gì để anh không còn tức giận với em đây? "
" Anh không có tức giận. " Anh ấy trả lời
" Không đúng. Là anh đang giận. " Tôi trả lời, khi anh ấy phủ nhận sự tức giận của mình, dù anh ấy vẫn đang cau mày.
" Thì, tùy thuộc vào em vậy. Khi nào người đó của em thức dậy thì nói với anh, anh sẽ đi xin lỗi nó như em muốn. "
" P'Nuea... " Tôi khẽ gọi anh ấy lần nữa, trước khi chạm vào tay anh ấy. Nhưng P'Nuea đã vội rời đi, trước khi tôi có thể giữ nó lại.
" Mày vẫn chưa xong sao? Tụi nó đã dậy hết cả rồi, và đang phàn nàn vì đói kìa. " P'Vee đi vào hỏi.
" Còn chờ TomYum nữa thôi. Nếu ai đói quá thì có thể lấy cơm để ăn trước. " P'Nuea nói trước khi đẩy chiếc nồi lớn ở phía tôi.
" Được đó, tụi tao sẽ ăn cơm trước. Nhưng Big, nó không ăn cơm được. Tao đã bỏ lỡ gì vào tối qua sao? Tụi mày, có đứa nào muốn nói gì với tao không? " P'Yiwa nói khi vừa bước vào bếp. P'Nuea không nói gì cả, anh ấy chỉ nhìn tôi, trước khi trở lại với công việc mà anh ấy đang làm. Tôi không biết phải trả lời thế nào cả, nên chỉ có thể nhìn sang P'Vee
" Không có gì đâu, chuyện không đâu thôi mà. Nói ai ăn thì tự vào lấy cơm, tao chỉ đến lấy cho Mark. " P'Vee nói trước khi đi đến gần. Tôi đã giúp anh ấy lấy cơm.
" Em lấy cho nó đi. " P'Nuea nói, rồi hất đầu về phía nồi cơm.
" Anh muốn em đưa nó cho P'Big sao? " Tôi hỏi anh ấy.
" Ừm. "
__________________
" Vậy tao chờ TomYum, còn Praram thì mang cơm ra cho Big nhé, nó đang ở ngoài cùng với nhóm của Pin đấy. " Yiwa nói, trước khi bước đến phụ giúp P'Nuea.
Tôi nhìn P'Nuea. Anh ấy đang cố làm tổn thương tôi bởi vì anh ấy biết tôi không muốn làm như vậy. Anh ấy biết rõ những gì tôi đang làm là vì lo lắng cho anh ấy. Tôi không muốn gây thêm rắc rối hay cãi nhau với anh ấy nữa, nhưng anh ấy vẫn nói chuyện mỉa mai tôi bằng cách kêu tôi đưa cơm cho P'Big.
Cuối cùng, tôi mang cơm ra ngoài. Tôi không muốn nói chuyện với P'Nuea nữa. Tôi mang đi vì anh ấy bảo tôi phải làm như vậy, nhưng tôi không định sẽ mang nó cho P'Big đâu, sẽ tự mình ăn hết luôn. Bởi vì đây là bữa sáng mà P'Nuea đã làm mà.
" Mọi người có thể lấy cơm trước, vì P'Nuea đã nấu xong rồi. " Tôi cười với những người lớn hơn.
" Praram có thể đi lấy cơm cho anh với được không? " P'Yoo trêu chọc, tôi chỉ cười thay vì trả lời.
" Không thể. " Giọng nói của P'Nuea vang lên ở phía sau tôi, cùng với mùi TomYum mà anh ấy đã nấu xong. P'Fuse đi đến nhận thức ăn từ P'Nuea, theo sau là P'Kampan và những người khác cũng đến phụ anh ấy mang thức ăn ra ngoài.
" Buồn ghê. Nhìn ngon như vậy, mà lại không thể ăn. " P'Yoo nói với vẻ mặt nuối tiếc.
" Tao ghen tị với thằng Nuea ghê, có người yêu là Praram, hay cười, đã vậy lại dễ thương, lúc nào cũng chiều theo thằng Nuea. " P'Pin nói.
" Em ấy không hài lòng với tao đâu. " P'Nuea trả lời. Bạn bè chỉ nhìn anh ấy với vẻ mặt khó hiểu
" P'Big, cơm của anh đây. " Tôi nói khi bước qua P'Nuea, và đưa cơm cho người đã bị đấm vào hôm qua. Anh ấy nhìn tôi với vẻ mặt bối rối, trước khi ngước lên nhìn P'Nuea. Người với gương mặt đẹp trai cười khẽ, khiến tôi quay lại nhìn P'Nuea, người đang nhìn về phía chúng tôi. Trong một khoảnh khắc, tôi bắt gặp được ánh mắt của anh ấy, với đầy sự thất vọng, bối rối, và buồn bã.
Tại sao anh ấy lại buồn chứ? Anh ấy là người nói tôi làm vậy mà
" Em đang làm gì vậy, Praram? " P'Kan hỏi tôi, nhưng tôi không trả lời anh ấy. Những người khác cũng nhìn vào tôi và P'Nuea với vẻ khó hiểu khi nhìn thấy hành động của hai chúng tôi.
" Có chuyện gì vậy? " P'Pin hỏi
" Big và Praram... "
" Ha! " P'Nuea hằng giọng, trước khi quay về hướng khác.
" P'Big. " Tôi gọi người ở trước mặt mình, nhưng ánh mắt tôi lại lén lút nhìn về phía P'Nuea.
" Ừm? "
" Em là người yêu của P'Nuea. " Tôi nói, rồi đi đến tìm người yêu của mình. Anh ấy cũng quay lại nhìn tôi, chờ đợi xem tôi sẽ làm gì tiếp theo.
" Anh biết rồi, em đã nói với anh vào tối qua, vậy thì... "
" Em yêu anh ấy, và em cũng sẽ không chia tay với P'Nuea. " Tôi cắt ngang lời nói của P'Big. Sau đó kéo tay P'Nuea đi đến trước mặt mình, trước khi nhón chân lên, đặt môi mình lên môi anh ấy.
" Ơ... "
P'Nuea trông rất ngạc nhiên, tôi có thể nhận ra điều đó khi nhìn vào mắt anh ấy. Tôi nhìn sâu vào nó, trước khi nhắm mắt lại. Tôi giữ môi mình ở đó, tôi cũng không biết bản thân đang làm gì nữa. P'Nuea từ từ ngậm lấy môi tôi, như thế một lúc, trước khi cắn nhẹ vào môi tôi, đến khi tôi mở miệng liền nhẹ nhàng đưa lưỡi vào. Nụ hôn không có chút ép buộc nào cả, nhưng lại khiến tôi không thể cưỡng lại được. Chiếc lưỡi ẩm ướt của anh ấy khám phá sâu trong khoang miệng, trước khi chơi đùa cuốn lấy lưỡi của tôi. Lúc đầu, tôi đã cố trốn đi, bởi vì không biết nên làm gì cả, nhưng khi đầu lưỡi của anh chạm vào của tôi, tôi liền để anh ấy dẫn dắt mình trong nụ hôn để thỏa mãn anh ấy.
Bởi vì điều duy nhất bây giờ tôi muốn là có thể khiến P'Nuea vui vẻ.
Không biết chúng tôi đã hôn bao lâu, cũng không ánh mắt của những người xung quanh như thế nào vì tôi đang nhắm mắt. Nhẹ nhàng tiếp tục đón nhận nụ hôn từ anh ấy. Đây là nụ hôn của những người trưởng thành đúng chứ? Không phải chỉ chạm môi, hay là hôn lên má như chúng tôi đã từng làm. Những cảm xúc trở nên rõ ràng hơn. P'Nuea nhẹ nhàng hôn tôi, như thể anh muốn từ từ "thưởng thức" nó vậy, và tôi thì luôn sẵn sàng để anh ấy làm điều đó.
" Ưm... " Tôi phát ra thanh âm từ cổ họng vì không thể thở. P'Nuea từ từ tách môi ra, trước khi lại nhẹ nhàng hôn lên khóe môi tôi.
" Em ấy là người yêu tao. " P'Nuea nói trước khi đặt tay choàng qua vai tôi. " Tao yêu em ấy rất nhiều, vậy nên mày không cần phải đợi, bởi vì tao sẽ không chia tay với em ấy. "
" Hay! "
" Ngầu ghê! " Một người bạn của P'Nuea nói, khi anh ấy vừa dứt lời. Tôi chỉ có thể cúi thấp đầu xuống bởi vì tôi không đủ can đảm để nhìn bạn bè của anh ấy. Không biết rằng họ sẽ trêu chọc đến mức nào nữa bởi vì tôi là người đã bắt đầu nó, P'Nuea chỉ thuận theo thôi, vậy nên họ sẽ càng treo chọc nhiều hơn.
" Có nhất thiết phải làm như vậy không? " P'Big phàn nàn.
" Với người như mày, chỉ nói thôi vẫn chưa đủ để mày hiểu đâu. " P'Nuea trả lời.
" P'Nuea. " Tôi gọi, sau đó kéo áo anh ấy vì sợ cả hai sẽ lại đánh nhau.
" Tao đã hiểu từ khi em ấy đi theo mày vào nhà vào tối qua. Và quyết định sẽ từ bỏ khi mà hai người thông báo với nhau như thế này. " P'Big nói.
" Vậy tại sao mày lại nói chuyện kiểu đó vào hôm qua chứ, nói là mày sẽ đợi đến khi nào tụi tao chia tay. " P'Nuea hỏi
" Ai nghĩ là mày sẽ nghiêm túc như vậy chứ. "
" Cả tụi mày cũng vậy sao? " P'Nuea hỏi, trước khi nhìn xung quanh.
" Không chỉ nó, mà luôn cả tụi mày nữa. Tao yêu Praram rất nhiều, và tao thật sự nghiêm túc với em ấy. Tao không còn nhỏ nữa, tao đã trưởng thành rồi và tao có thể chịu trách nhiệm với quyết định của mình, em ấy là người mà tao đã chọn. Nếu mà tụi mày vẫn còn nghĩ tao đang chơi đùa với em ấy, thì bây giờ tụi mày đã biết tao thật sự nghiêm túc rồi đó. Tao sẽ không chia tay em ấy đâu bởi vì tao yêu em ấy rất nhiều. " P'Nuea nói. Bạn bè thì ai cũng mỗi người một kiểu biểu cảm. P'Tee và P'Li chỉ nhìn với gương mặt không thể ghét hơn. P'Vee, P'Pound và P'Pin chỉ mỉm cười. Một vài anh chị năm hai và những người khác nhìn mặt thật sự có vẻ rất sửng sốt. Còn với tôi, trái tim tôi ngày càng đập mạnh hơn, mạnh đến mức như nó có thể nổ tung luôn vậy. Không đau đớn chút nào cả, những cảm xúc giống như khi chúng tôi hôn nhau lúc nãy.
Tôi không thể lý giải được nó, chỉ cảm thấy nó đã tốt hơn rồi.
" Mày không cần phải nhấn mạnh là yêu nhiều như vậy đâu. Chỉ cần nói yêu thôi là tụi tao đã đủ hiều rồi. " P'Yiwa nói.
" Đúng rồi đó. Sao lại phải nhắc lại mãi chứ? Phiền phức ghê. " P'Li nói rồi khoanh tay lại.
" Tao cũng thấy phiền do mày thích tao đó. " P'Nuea nói với bạn anh ấy, tay vẫn đang vòng qua eo tôi.
" Thì nếu như mày không thích ai, mày cũng sẽ hành động như tao thôi. Đặc biệt là người chưa từng nói yêu ai như mày, làm sao mà tao nghĩ là mày nghiêm túc được chứ? " P'Tee nói.
" Được rồi. Nếu mà đã đến mức thông báo đám cưới như vậy rồi, thì tao phải tin thôi. " P'Kla nói.
" Đám cưới gì ạ? " Tôi hỏi lại sau khi im lặng một lúc lâu.
" Ao, thì vừa nãy đây, nó nói nó yêu em rất nhiều, còn nói là rất nghiêm túc với em. Vậy thì đó không phải là thông báo đám cưới sao? " P'Pound nói, vờ làm vẻ mặt nghiêm túc, khi nhìn anh ấy, hai gò má tôi đã nóng bừng lên cả rồi.
" Mày biết rõ nhỉ? " P'Nuea cười với bạn anh ấy.
" Này, Bác sĩ! Của hồi môn bao nhiêu đây? " P'Yoo hét lên với anh trai tôi, người với vẻ mặt cau có.
" Ai là người dạy em như vậy thế Praram? " P'Kan quay sang hỏi tôi
" Tao đây này. " P'Bar trả lời rồi ngước lên nhìn người anh trai đang giận dữ của tôi.
P'Kan đứng dậy bỏ đi, khiến cho mọi người ai cũng bật cười, ngay cả tôi cũng không nhịn cười. Anh tôi cái gì cũng giỏi cả, chỉ có điểm yếu là P'Bar thôi.
Tôi đưa tay kéo P'Nuea đi ra phía sau nhà, nơi mà chẳng có ai ở đó cả, tránh sự hỗn loạn của mọi người và còn có chuyện của P'Bar và P'Kan nữa. Tôi kéo anh ấy đi, P'Nuea cũng từ từ đi theo tôi, trong khi đang nghĩ xem tôi muốn nói gì với anh ấy. Bởi vì tôi biết chúng tôi cần phải nói chuyện với nhau, giống như P'Bar nói, nếu như không thể chuộc lỗi ngày lúc đó được, vậy thì hãy giải thích sau với họ.
" P'Nuea. " Tôi dừng lại và quay lại nhìn anh ấy, P'Nuea nhìn tôi với vẻ mặt khó hiểu như hỏi tôi tại sao lại kéo anh ấy đến đây. Tôi nở một nụ cười ngọt ngào với anh ấy.
" Có chuyện gì với em vậy? " Anh ấy hỏi tôi một cách bối rối.
" P'Nuea vẫn còn giận em sao? " Tôi hỏi, tay vẫn không buông anh ấy ra, trong khi tôi nắm lấy bàn tay còn lại của anh ấy.
" Anh không giận. "
" Anh không nói chuyện với em. Còn không chú ý đến em cả đêm hôm qua nữa. " Tôi nói với anh ấy, giả vờ giận dỗi
" Bởi vì lúc đó anh thật sự rất buồn đó. Em làm anh tổn thương rất nhiều. " Anh ấy nói.
" Buồn và tức giận có giống nhau không? "
" Không. Người như anh không thể nào khiến trái tim mình tức giận với em đâu. Anh chỉ cảm thấy thật sự rất buồn, vậy nên mới nói chuyện mỉa mai em như vậy. " Anh ấy nói trước khi nắm lấy cánh tay tôi. " Anh xin lỗi. Xin lỗi vì đã làm cho Praram cảm thấy không vui như vậy. "
" P'Nuea đúng là điên rồi. " Tôi phàn nàn với người lớn hơn trước mặt, trước khi bước tới tựa đầu vào lòng anh ấy, rồi đưa tay nắm lấy áo của P'Nuea.
" Anh xin lỗi. " P'Nuea nói lại lần nữa, trong khi vuốt mái tóc của tôi.
" P'Nuea không làm gì sai cả. Là em đã khiến cho anh tổn thương, và hành động như em quan tâm người khác hơn anh. " Tôi ngẩng mặt nhìn anh ấy. " Em xin lỗi. "
P'Nuea đáp lại tôi bằng một nụ cười. Chúng tôi không dời mắt khỏi nhau, mỗi lúc lại tiến gần nhau hơn, mang cả môi theo đến khi chúng chạm vào nhau. P'Nuea nhích người một chút, để nụ hôn có thể thoải mái hơn, bàn tay xoa mái tóc tôi dần chuyển xuống hai gò má. Anh ấy nhẹ nhàng hôn tôi. Còn hôn lên má tôi nữa, tôi chỉ khép hờ mắt và đón nhận hạnh phúc của mình.
Chỉ hôn nhau thế này thôi, cũng khiến tôi cảm nhận được sự hạnh phúc từ tình yêu của mình. Bây giờ tôi đã hiểu, việc chạm vào cơ thể nhau thế này, có thể khiến tôi biết được nhiều hơn về anh ấy. P'Nuea đặt môi mình lên môi tôi lần nữa. Tôi biết bây giờ anh ấy đang cảm thấy có lỗi, và cũng cảm thấy biết ơn, tôi cũng muốn nói với anh ấy như vậy. Rằng tôi xin lỗi vì đã khiến anh ấy cảm thấy tồi tệ như vậy, và tôi cũng biết ơn nữa, vì anh ấy đã bước vào cuộc sống của tôi.
" Ưm... " Tiếng rên khẽ phát ra từ cổ họng anh ấy, như thể anh ấy muốn dừng lại. Anh ấy hôn nhẹ môi tôi lần nữa, trước khi tách khỏi nó.
Tôi ngước mắt lên nhìn P'Nuea, tay tôi vẫn nắm chặt lấy áo anh ấy. Nếu còn nắm lâu hơn nữa, có khi lột áo anh ấy ra mất. P'Nuea cúi xuống, ngón tay cái xoa xoa hai gò mái tôi.
" Anh thật sự rất ghen đó, nên không muốn Praram cười như thế này với bất kì ai đâu. Anh sẽ chăm sóc thật tốt cho em, đến mức Praram không còn muốn rời xa anh nữa. Yêu em nhiều bao nhiêu, thì lại càng sợ bấy nhiêu. Anh chưa phải là người thật sự tốt, đặc biệt là khi so với Praram, nhưng anh sẽ cố gắng hết mình. Anh rất sợ nếu có người nào đó đến và có thể làm Praram thay đổi suy nghĩ của mình... " Giọng nói dần biến mất khỏi cổ họng khi tôi đưa ngón tay lên chặn môi anh ấy, bởi vì tôi không muốn anh ấy nói về bản thân mình như vậy. Tôi ngước mắt nhìn anh ấy, ánh mắt chúng tôi chạm nhau. Anh ấy đưa tay nắm lấy bàn tay của tôi đang đặt trên môi mình.
" Anh không cần phải lo sợ đến như vậy. Trước đây, em đã từng gặp rất nhiều người yêu cũ của anh. Có bao nhiêu người cười với em đâu chứ? Và tình cảm của em đã từng bị lung lay vì những chuyện này chưa? Sau này, có khi sẽ có rất nhiều người đến tán tỉnh em, hoặc là giữa chúng ta sẽ xảy ra những vấn đề khiến chúng ta phải cãi nhau. Nhưng em muốn nói với anh rằng, anh không cần phải lo sợ vì những điều đó, hay là việc em sẽ chia tay anh. Em nghĩ anh nên lo sợ về bố, hoặc là P'Kan đi thì hơn, bởi vì ngay cả em cũng sợ hai người họ nữa. Nhưng anh đừng bao giờ lo sợ về trái tim của Praram nhé. Nó chỉ dành cho mỗi mình anh. Bất kể là hôm nay, ngày mai, hay là nhiều năm nữa, nó luôn luôn chỉ dành cho anh. Vậy nên anh không cần phải lo sợ nữa. " Tôi nói. Đây là một trong số ít những lần mà chúng tôi nói chuyện với nhau nhiều như vậy, và đây là lần đầu tiên chúng tôi thật sự nói chuyện với nhau về cảm xúc của mình.
" Cảm ơn nhé... " Anh ấy nói, cúi xuống cụng đầu với tôi.
" Anh không cần phải cảm ơn đâu. "
" Cảm ơn em, vì đã yêu anh nhiều như vậy. Anh thấy mình thật may mắn. " Anh ấy cười thật tươi với tôi. Một nụ cười gần gũi và dịu dàng hơn tất thẩy mọi thứ. Bởi vì chúng tôi ở sát gần nhau.
" Chỉ việc anh không giận em nữa, đã khiến em rất vui rồi. Và còn nói yêu em nữa, em cảm thấy mình thật may mắn. Đến mức không biết phải miêu tả nó như thế nào nữa, bởi vì hạnh phúc quá lớn." Tôi ngẩng mặt lên hôn P'Nuea sau khi nói ra những lời ngọt ngào ấy. Nhẹ nhàng hôn anh ấy, trước khi rời môi đi. Tôi muốn nụ hôn thật ngọt ngào, và ấm áp giống như khi anh ấy hôn tôi vậy. Tôi hy vọng anh ấy có thể đợi và dạy cho tôi đến khi tôi có thể cho anh ấy biết được cảm xúc của mình như cảm xúc anh ấy dành cho tôi.
Tôi sẵng sàng học thêm nhiều điều khác nữa cùng với người đang ở trước mặt mình đây. Không quan trọng buồn vui hay đau khổ. Chỉ cần anh ấy không rời xa tôi, ở bên cạnh tôi như hôm nay, chỉ thế thôi đã đủ rồi.
___________________________
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro