
Chương 3
[Tossakan]
"Chàng trai này thuộc về anh đó!" Tôi nói và chăm chú nhìn người nhỏ bé trước mặt.
"..." P'Bar im lặng. Đôi mắt nâu sáng chuyển xuống nhìn môi của tôi. Đôi môi mỏng của anh ấy mím lại.
"P'Bar..." Tôi nói, bước đến cầm lấy tay anh ấy.
"Nhưng mọi người... không thích tao."
"Ai không thích anh, rồi thế nào? Chỉ cần em thích là đủ, không phải sao?" Tôi nói rồi nhìn vào mặt anh ấy.
Tôi không quan tâm fanclub hay những người thích soi mói khác. Họ có thích hay không thích thứ gì về P'Bar, thích tôi hay anh ấy hơn...
"Em thích P'Bar... thế là đủ, phải không ạ? Tại sao phải quan tâm đến người khác?"
"Nếu thích tao thì mày sẽ có một người bạn trai."
"P'Bar... Chuyện mà bọn con gái nói thì có gì quan trọng đâu ạ." Tôi nói rồi nhìn thẳng vào anh ấy. Anh ấy vẫn còn nghĩ về chuyện đó nhiều bao nhiêu đây?
"Vậy hả?" Anh ấy nói và cúi xuống nhìn đầu ngón chân mình.
"Nếu anh không thích, thì cứ nói với em. Anh không cần phải để ý đến họ. Con gái thì cũng chỉ là con gái thôi, em không sợ họ." Tôi nói và nhướn mày lên. Tôi không thích P'Bar im lặng như thế này. Phải nói chuyện với nhau chứ. Tại sao anh không tự hỏi sao anh lại nghĩ như vậy?
"Thật hả?" P'Bar hỏi và nhìn vào mặt tôi. Chớp mắt.
"Em không thích làm việc anh không muốn em làm."
"Tao là một thằng ngốc."
"Nếu cứ cố làm rồi anh lại không thích em như em thích anh. Em không làm thế được." Tôi nói và quay mặt đi. Tôi không thích gặp rắc rối sau khi cãi cọ và không thể điều chỉnh suy nghĩ của anh ấy. Con người thường tranh luận với người mà họ ghét. Điều tôi sợ nhất là anh ấy ghét tôi.
"Kan..." P'Bar gọi nhẹ. Và chạm vào cánh tay tôi.
"Em với anh, thực sự không là gì của nhau cả." Tôi nói một cách vụng về. Tôi đã từng rất gần gũi với người khác. Tắm cùng nhau rồi nữa kia.
"Tao tin mày mà." Anh ấy nói và nhìn sâu vào mắt tôi. Không do dự, không màu mè.
"Anh nói vậy có nghĩa là em là người yêu anh rồi?"
"Ừm, mày không thể gọi như vậy."
"Em không bắt anh phải nói câu đó. Đừng nói vội."
"Tại sao? Lạ lùng thế?"
"Em không... em không... Phải làm gì bây giờ?" Tôi nói và cười với anh ấy. Người nhỏ bé dường như chỉ nghĩ đến chuyện đó, mặt lại bắt đầu đỏ lên.
"Điên à... Mày làm gì mà lại đi nói chuyện một mình thế?" Anh ấy nói và tránh ánh mắt của tôi.
Không phải cúi xuống vì anh ấy không muốn nhìn mà là vì anh ấy lại ngại rồi.
Đó là điều mà tôi muốn thấy.
"Cứ làm vậy đi ạ. Em yếu đuối lắm. Nếu ai đó đến tỏ tình mà em đang buồn, chắc em sẽ thích người ta mất. Điều đó không tốt tẹo nào." Tôi nói và cười.
"Mày công khai theo đuổi tao rồi thì còn có ai đủ dũng cảm làm chuyện điên rồ này nữa."
"Và nếu thực sự có người điên như thế thì sao ạ?"
"Nếu có, thì gọi tao."
Nếu mày có người khác, thì gọi tao
Như thế này, là bạn trai nói với bạn trai mình, đúng không?
Anh ấy theo sau tôi quay trở lại bể bơi. Bọn năm nhất có một sự kiện thể thao. Của khoa tôi ấy à, đừng lo lắng. Beam, Man, P'Pui và chủ tịch câu lạc bộ. Chẳng có cuộc thi nào nó tham gia mà không giành chiến thắng cả. Beam nói vậy. Không biết có phải nó đang khoe khoang hay không.
"Cả đội của mày đều không bằng Beam hả?" Đàn anh hỏi tôi và bước đến bên cạnh.
"Em không biết. Nó không nói gì với em cả. Đàn anh trong khoa cũng không nói gì."
"Bạn bè kiểu gì vậy mày?" Anh ấy phàn nàn một chút. Rồi nhập hội với bạn bè của anh ấy.
Tôi theo sau anh ấy. Ít tuần trước thì nhiều người nhìn tôi có vẻ lạ lùng, giờ thì không như vậy nữa. Chắc vài người sẽ sốc khi thấy sinh viên khoa Y theo đuổi người của khoa Kỹ thuật nhưng với bạn bè thân thiết thì chuyện này trở nên rất bình thường rồi.
Một ánh mắt nhìn tôi không hề che giấu và có ý gì đó. Có thể đang đánh giá tôi hoặc đơn giản là nhìn chỗ tôi đang đứng, tôi không biết nữa vì tiếp theo tôi thấy ánh mắt sắc bén đó nhìn thẳng vào P'Bar. Người đang nói chuyện về chọn người đại diện đi thi đấu.
"... thế 200m bơi tự do. Mày muốn Mark thi lần nữa à? Có quá nhiều không?" Anh ấy hỏi cả nhóm.
"Em có thể mà. Đừng để ý đến cuộc thi, P'" Mark trả lời. Không ngập ngừng, quay lại nhìn tôi một khắc trước khi cười với P'Bar.
Sao anh ta lại làm thế?
"Em ổn mà P'Bar."
"Vậy là đủ rồi. Ngày mai, nhóm đại diện sẽ luyện tập. Mày có thể đến muộn, nhưng phải tập cùng bọn năm hai." Anh ấy nói và nhìn đám năm nhất ngồi nghe trong im lặng.
"Anh đi học về muộn ạ?" Mark hỏi.
"Ừ...Thế nên có nhiều cái cũng sê bị muộn. Bọn tao không chỉ phải chuẩn bị cho bọn mày." Không phải P'Bar, người trả lời là P'Dare. Người nhỏ con hơn cả P"Bar đứng lên nói và kêu bọn năm nhất nghỉ.
Bọn họ chào nhau rồi dần tản đi. P'Kla và P'Bar giúp nhóm năm hai xem kế hoạch luyện tập. Cả nhóm nói chuyện về thứ gì đó mà tôi không theo được. P'Bar quay lại nhìn tôi một chút. Tôi nhướn mày và tự hỏi, chuyện gì nữa đây.
"Nhóc, tao sẽ đi ăn lẩu." P'Bar nói với tôi.
"Đi... nhưng em cũng sẽ đi cùng anh." Tôi trả lời và đợi anh ấy cho phép như mọi khi.
"Ôi... Bác sĩ nhỏ, làm ơn giữ khoảng cách một chút. Một phút thôi trước khi lại biến mất cùng nhau. Không phải chúng mày vừa chơi cùng nhau rồi à?" P'Dare lại trêu trọc. Tai P'Bar lại đỏ rồi. Ánh mắt của những người khác nhanh chóng lảng đi. Tôi cười trước khi trả lời.
"Em không gặp P'Bar được một thời gian dài rồi. Anh tàn nhẫn đến mức không thông cảm cho em sao?" Tôi nghĩ đây là một câu phàn nàn. Nhưng nó không phải sự thật sao? Thực ra, người tôi muốn được thông cảm là P'Bar cơ.
"Ôi kìa! Nói với tao, nhưng lại nhìn mày. Bar. Thông cảm cho em nó chút đi." P'Dare quay lại nói với P'Bar.
"Thế mày nghĩ gì? Tao đi bây giờ đây." Đàn anh nói, cười một chút. Và nhìn vào tôi, tôi cười một cách dễ thương nhất có thể trước khi đi lấy cặp của mình.
"Vậy... em đi cùng anh."
"Ừm... mời cả bạn của mày nữa." Anh ấy nói và nhìn vào Na với Beam đang đi theo chúng tôi.
"Bọn mày đi ăn lẩu cùng tao với P'Bar không?" Tôi hỏi đôi bạn thân nhất của tôi trước khi cười.
"Mày là người câu cá đấy à?" Na hỏi.
"Không phải mèo. Như chúng ta, người ta gọi là theo đuôi. Mày hỏi gì hay vậy?" Beam trả lời.
"Đi cùng nhau đi. Vui mà." P'Dare nói và quay lại mời hai đứa nó lần nữa.
"Được ạ... nhưng... ừm... P'Bar..." Na tiếp tục ngập ngừng.
"Tao nói rồi mà. Tao cũng đi." P'Bar ngắt lời trước khi nói nó.
"Có chuyện gì mà em không biết ạ?" Beam hỏi. P'Dare gật đầu kiểu anh ấy cũng muốn biết.
"Về tao với Kan à?" Người da trắng nói trước khi kéo tôi đi.
"Hôm nay, có Kan nữa. Ôi, tao gọi Yiwaa thì hơn ... Khi Paul biến mất cùng mày, tao biết ngay." P'Dare nói rồi cúp điện thoại.
Tôi đi theo P'Bar ra ngoài sau khi đứng và nghe mọi người trêu chọc đủ thứ. AI đó đang bước đi khá nhanh. Trông thì nhanh nhưng hình như là đang chờ tôi. Ừm... Tôi từng nói với bạn bao nhiêu lần rằng anh ấy cực kì dễ thương rồi nhỉ? Không đếm nổi nữa...
Cảm ơn bố mẹ đã sinh tôi ra với đôi chân dài. Tôi bước đến khi đi song song cạnh P'Bar. Người nhỏ bé nhìn tôi một chút trước khi quay trở lại nhìn đường đi.
"Đi xe em đi." Tôi nói và chỉ vào bãi đỗ xe tự động trước phòng tập gym.
"Những người khác thì sao?" Anh ấy hỏi và quay trở lại hỏi ba người khác đang đi sau.
"Tao có thể chờ Yiwaa và thằng Pond. Mày đi với bác sĩ đi." P'Dare nói với P'Bar và xua tay.
"Được, vậy đi thôi." Tôi nói và quay lại mời ai đó lên xe.
" Tha thứ cho tao nhé, Tos. Tao không muốn chen ngang. Thực ra tao nên để mày với P'Bar ở cùng nhau, chỉ hai người. Nhưng tao phải đi cùng mày thôi. Mày có muốn đi bộ về không? Tao hiểu là tao nên biết điều. Nhưng làm ơn thương cho cái chân tao sau khi đã phải bơi hơn 2 tiếng đồng hồ nhé." Beam lại diễn như mọi khi và ghé sát vào tôi. Tay nó đặt lên ngực tôi khi nó nói rằng ba người chúng tôi sẽ đi cùng nhau. Trước khi nhìn P"Bar.
"Được...đi cùng đi. Mày nghĩ cái quái gì vậy?" Người đứng cạnh tôi nói và nâng mặt lên.
"Cảm ơn anh đã hiểu cho em...Mở của nào. Tossakan." Nó nói và bước tới xe trước khi chọc chọc cánh cửa.
"Tao không muốn mày đi cùng tí nào." Tôi nói chán nản và nhấn nút mở cửa xe.
"Mày muốn đi cùng với P'Bar chỉ hai người. thế mày nói vậy là sao?"
"Chả sao cả." Tôi nói.
"Vừa vừa thôi. Đấy là bạn mày mà." Người ngồi cạnh tôi trách tôi.
"Em nói với anh rồi mà P'. Anh... đặc biệt hơn cả một người bạn." Tôi ghé sát lại gần nói với anh ấy, và kết thúc bằng một nụ cười. Chỉ dành cho anh ấy.
"Mày..." Anh ấy mắng nhỏ rồi quay mặt đi.
"Em chán anh ghê . Chỉ thích nạt em." Cho tôi một cái hôn là chặn được miệng tôi rồi mà.
"Em từng nói rồi mà, anh không cần phải thay đổi điều đó." Tôi trả lời và cười với người chiến thắng.
"Ôi, nóng quá rồi! Đi nào, khởi động xe đi!" Thằng Beam lèo nhèo ở phía sau nên tôi phải tra chìa khóa vào ổ, đợi cho xe khởi động.
"P'Bar~" Ai đó từ phía sau đi đến. Vẫy tay và đưa cho người nhỏ bé một cái cười mỉm thay câu chào.
"Hey Mark!" Đàn anh cùng học bơi, người đang đứng trước mặt tôi.
"Mọi người đi đâu thế?" Anh ta hỏi, đưa mắt nhìn cả đám.
"Đi ăn lẩu." P'Dare mời nó. Trước khi ngồi xuống và bấm điện thoại.
"Em đi cùng được không ạ?" Anh ta quay lại hỏi P'Bar.
"Được chứ sao không." Hmm? Điều này chưa từng xảy ra trước đây. Anh ấy đồng ý và cười với Mark.
"A... anh tốt ghê" Nó nói và đưa mắt nhìn mọi người. Từ lúc bắt đầu, tôi chỉ ngạc nhiên thôi. Bây giờ thì tôi nhăn mày lại.
"Đừng khách sáo thế, đi cùng bọn anh đi." Đàn anh nói và mời nó lên xe. Này... đây là xe của tôi mà.
"Này! Mày hỏi bác sĩ chưa? Hỏi người đang chở mày đi chứ." P'Dare hỏi.
"Nó hả..." Ai đó nhìn tôi. Ánh mắt che dấu một chút ngập ngừng. Như thể quên rằng tôi chưa từng thân thiết với anh ấy vậy.
"Xe em cũng là xe anh ấy mà." Tôi nói và cười để kết thúc câu chuyện. Mark nhìn tôi một chút. Nhưng tôi chỉ trả lại một nụ cười đẹp trai. Chỉ với anh ta.
Ở trên xe, P'Bar giới thiệu Mark với tôi. Anh ấy ngồi cùng Mark ở băng ghế sau trong khi thằng Beam ngồi cạnh ghế lái. Beam nhìn tôi hoang mang. Tôi liếc mắt nhìn nó, Tao biết mày nghĩ gì, Beam.
Chúng tôi thống nhất là sẽ gặp nhau ở quán lẩu P'Kla đã đặt bàn trước. Vài đứa năm nhất đã ngồi chờ sẵn. P'Dare và P'Yiwaa đến ngay sau chúng tôi.
Quán không quá lớn nên nhóm chúng tôi coi như vừa đủ chiếm hết chỗ. Mark được đám đàn anh chào đón và được mời ngồi ở bất cứ chỗ nào. Và P'Bar ngồi đối diện nó, Na và Beam thì đang hào hứng nói chuyện với bọn năm nhất. (Thực tế Beam là trung tâm của bọn nó). Tôi ngồi cạnh P'Bar, tôi để anh ấy ngồi xuống trước.
"Đến lâu chưa?" P'Bar hỏi bạn anh ấy ngồi ở bàn.
Chúng tôi có hai bàn, tất cả khoảng 20 người. Bàn khác thì không được rộng như vậy. P'Phi thầm huýt sáo khi tôi ngồi xuống. Nhưng nhân viên quán nói rằng có chỗ trống ở cạnh đàn anh. Anh ấy đang phàn nàn rằng khay thịt không đủ cho tất cả mọi người.
"Trước mày khoảng 10-20 phút." P'Rafi trả lời. P'Bar gật đầu.
"Anh uống nước gì ạ?" Tôi quay sang hỏi người ngồi bên cạnh. Trước khi chuẩn bị lấy nước.
"Tao...uống như mọi khi." Anh ấy ngừng một chút trước khi trả lời.
"Thế, anh ăn gì ạ?" Tôi hỏi trong khi nhìn thức ăn trên bàn bị những người khác xâu xé.
"Ừm... hải sản cũng được." Anh ấy trả lời. Tôi gật đầu.
"Anh nên ăn nhiều chút đi ạ. P'Bar. Em thích tôm, cá với mực lắm." Người ngồi đối diện gợi ý và gắp đồ cho anh ấy.
"Ừ, ngon mà. Giữ dáng cho tốt đấy mày." Anh ấy nói.
"Em muốn có body đẹp như của anh cơ." Mark nói.
"Đậu! Mày đừng có được nước lấn tới nhe." Anh ấy nói và nâng cánh tay lên chỉ vào nó.
"Xin lỗi ạ." Mark chắp tay xin lỗi với P'Bar. Rồi cười với người trước mặt.
"Vậy em đi lấy ít đồ ăn đây." Tôi nói nhỏ. Liếc P'Bar và nhìn thẳng vào Mark.
"Ừ." Đàn anh trả lời và nhìn tôi một chút. Trước khi quay lại và chỉ tay bảo Mark lấy đồ ăn.
"Nhưng mà, em lấy đủ cho em thôi. Chắc đàn em của anh có đủ cho anh rồi đó." Tôi nói và đứng dậy đi lấy nước.
"Kan!" Tôi quay lại và ngừng bước khi giọng nói tôi vẫn luôn mong nhớ vang lên. Nhìn phía sau, tôi thấy P'Bar, người đã theo sau tôi từ lúc nào mà tôi không biết. "Đi cùng đi." Anh ấy nói khi thấy tôi dừng lại.
"Em ổn mà, chỉ có mỗi hai cái cốc. Em cầm được." Tôi trả lời và tặng anh ấy một nụ cười nhẹ.
"Mày được không đó?" Anh ấy hỏi và nhìn xoáy vào tôi.
"Có chuyện gì đâu ạ?" Tôi trả lời.
"Mày... lạ lạ. Nói chuyện với tao kiểu lạ lạ vậy." Anh ấy nói và lắc đầu.
"Em vẫn vậy mà." Vẫn là người đang theo đuổi anh.
"Ừa." Đàn anh nói và kéo tôi đến quầy phục vụ.
Tôi lấy hai cốc đá. Với anh ấy đứng bên cạnh giữ nút nhấn, lấy đầy nước vào cốc. Như một dấu hiệu, anh ấy nhìn tôi một chút. Nhưng không nói gì cả. Tôi cũng không nói gì.
"Mày đang làm tao khó chịu đấy à?" Anh ấy hỏi sau khi nước đầy.
"Khó chịu gì ạ?" Tôi hỏi lại.
"Thế tại sao mày lại nói chuyện với cái giọng vô cảm đấy? Lạ lùng. Chỉ có hai lí do cho chuyện kiểu như thế này" Anh ấy nói và nhìn tôi nghiêm túc. Đôi mắt nâu chăm chú nhìn tôi, chờ đợi câu trả lời.
"Em không..."
"Mày cũng chả khác gì tao. Có chuyện cũng không nói. Muốn biết mọi chuyện nhưng lại không chịu hỏi."
"Anh với cái người tên Mark... rất thân nhau ạ?."
"Mới gặp nhau lần đầu hôm nay. Nó thích bơi, nên nó xin vào câu lạc bộ. Không có gì hơn thế." Đàn anh trả lời, nhìn tôi khó hiểu.
"Anh ta đang tán tỉnh anh, anh có biết không?" Tôi hỏi với sự lo lắng.
Mark không phải người xấu. Mark là một người mà ai cũng thích. Học cũng giỏi, lại còn học cùng khoa, gặp anh ấy nhiều hơn cả tôi. Nếu Mark có bắt chuyện, P'Bar sẽ không đề phòng. Tôi thì chẳng là gì cả. Nhưng mà P'Bar, thích nói chuyện với Mark như vậy. Nếu anh ta chủ động thêm một chút...
Tình yêu thực sự thua khoảng cách. Bạn đã nghe điều đó bao giờ chưa?
"Nếu mày đã dùng trái tim để nói chuyện thì tao cũng sẽ không lung lay bởi chuyện như thế này đâu." Tôi nhìn P'Bar lần nữa khi anh ấy nói câu này. Tôi chỉ in lặng ...
"..."
"Tao và nó chỉ là đàn anh đàn em cùng thích chơi thể thao thôi. Không có gì hơn thế cả." Anh ấy nói.
"P' thì không, nhưng nó thì có." Tôi tiếp tục nói.
"Có cả trăm người thích mày mà mày bảo tao đừng quan tâm, tao chỉ cần quan tâm mày là đủ. Tao thì không như vậy sao? Tao không thích nó chút nào."
"..."
"Tao cần mày hiểu tao một chút." Anh ấy nói và nhìn tôi trước khi nghiêng đầu thì thầm: " Đến gần trái tim tao một chút đi."
"Nếu em đến gần một chút, em sẽ có được trái tim anh phải không ạ?" Tôi không nhìn xuống nữa, nhìn vào người nhỏ bé và hỏi anh ấy.
"Tao đã trao đi rồi... một chút." Anh ấy nói ngượng ngùng. Rồi đi về bàn.
Tôi đứng cười một mình.
Người khác chỉ thích P'Bar. Nhưng tôi vừa thích vừa hiểu anh ấy.
Bạn nghĩ điều gì có lợi thế hơn?
Cố lên!
--------------------------------
[Sarawut]
Tôi quay trở lại bàn ngồi sau khi dùng trái tim mình để nói chuyện với bác sĩ. Mọi người nghĩ thế nào? Mark đang tán tôi, đấy là sự thật à? Hình như mọi người quên rằng tôi không thích con trai thì phải. Tôi chỉ đang bắt đầu thích một người thôi.
Tôi không thực sự hiểu chính bản thân mình. Sau khi thấy Kan và Na, tôi cảm thấy ngực có chút đau. Đến khi được Kan giải thích, tôi ngay lập tức cảm thấy tâm trạng khá hơn nhiều. Còn ánh mắt khi nó nhìn tôi và Mark, thật lạ lẫm.
Có phải tôi nhạy cảm quá không?
Nếu mọi người đặt những cảm xúc này cùng nhau, các bạn sẽ gọi chúng là gì?
"Ao~ lấy có tí nước thôi mà đi lâu quá đó nha ông chú của tôi." Yiwaa trêu khi Kan quay trở lại sau đó. Bác sĩ đang giữ cốc coca trong tay mỉm cười với bạn của tôi trước khi nhìn tôi.
"Ừm... và cốc vẫn giống như trước, sao thế nhỉ?" Beam hỏi.
Tất cả mọi người ngay lập tức nhìn vào nó, nó giữ cốc trong tay, cười cho qua chuyện rồi ngồi xuống bên cạnh tôi.
"Có chuyện gì không? Nếu mày ổn rồi thì ăn chút gì đi chứ?" bạn tôi nói nhưng ánh mắt lại nhìn người đối diện. Mark, nó dừng bỏ thịt vào nồi và nhìn lên, Ravana cũng nhìn nó. Thấy tôi nhìn, Mark nháy mắt cười với tôi.
"P'Bar, anh có muốn thử đổi nước không ạ?" Nó nói và gửi cho tôi một nụ cười.
"P'Bar thử rồi. Cái này là ngon nhất, cái khác khó nuốt lắm."
Tôi có nên vui mừng không? Bị kẹt giữa 2 đứa này.
"Ôi, mày đổi nước gì thế? Bạn tôi." Pond lắc lắc đầu trên bàn. Những đứa khác thì đang la ó. Tôi có thể chỉ gửi cho nó một cái lườm. Giống như tôi vẫn hay làm.
"Mày điên à. Trật tự!" Tôi nói trước khi nhìn mặt nó. Nhưng bọn nó chỉ cười rồi quay đi.
"Chúng mình ăn gì đây?" Người ngồi bên cạnh tôi thì thầm bên tai, rồi nhận được một ánh mắt giận dữ.
"Tao ăn một mình." Tôi thì thầm thông qua kẽ răng trả lời nó.
"Ăn cùng nhau đi ạ. Vậy ngon hơn." Nó vẫn cười và gợi ý cho tôi.
"Ăn phần mày đi!" Tôi nói và lấy vài thứ.
"Ai aia"
Nó kêu lên sợ hãi.
"Rau muống." Tôi trả lời và nâng đũa rau muống lên nhìn nó.
"Ôi! Em bị dị ứng với rau muống." Nó hét toáng lên khiến cả nhóm quay lại nhìn. Nó bắt đầu ngứa rồi gãi lưng, nước mắt giàn rụa. Tôi phải làm gì đó, bác sĩ cố chờ chút!
"Không sao đâu!"
"Em để nó ra xa rồi cơ mà, ai lấy lại vậy?"
"Này! Triệu chứng là gì?" Tôi hỏi trong khi kiểm tra khắp người nó. Xem có nốt phát ban hay có bị nghẹt thở không.
"Thì, bình thường rau muống màu xanh đúng không ạ? Em thấy cái này màu hồng. Chắc là không sao đâu nhỉ?"
Thằng ngu! Tôi shock luôn.
Tôi nhìn nó đầy nghi ngờ trước khi nó dụi đầu về phía tôi.
"Anh có sao không ạ?" Nó nói khi cười và làm ra vẻ ốm yếu.
"Có mày bị bệnh tâm thần đấy." Tôi mặc kệ nó, dành sự chú ý cho cái nồi lẩu điện trước mặt.
"Em đã định chạy đi lấy ống nghe để kiểm tra nó rồi đấy." Beam nói và thở phào.
"Tao chưa bao giờ nghĩ sẽ nguyền rủa đám bác sĩ chúng mày. Nhưng hôm nay, chắc tao sẽ làm thế! Chơi ngu không chịu được." Tôi nói, rồi túm đầu Kan lắc thật lực.
"Em thực sự xin lỗi vì bệnh nhân Kan của em." Beam nói với tôi.
"Dừng đi mày... nó giống mấy con lợn, gà hơn là bác sĩ hay bệnh nhân."
"Nhỏ tiếng thôi. Bên này nghe thấy hết đấy." Pin ở bàn bên kia hét lên.
"Cũng đúng thôi, có phải ai cũng có người để tán đâu." Vee nói và chỉ ngón tay một vòng.
"Anh cũng có thể tán tỉnh đấy. Nếu anh nghĩ rằng anh thích P'Bar hơn em thích anh ấy." Người ngồi bên cạnh tôi nói và nhìn về phía đối diện.
Mark nở nụ cười nhếch mép, quay lại công việc bỏ rau vào nồi và... nó chỉ bỏ rau muống vào. =)))))
"Thằng Bar không thích ai nhiều hơn Kan đâu. Nhìn từ sáng đến tối xem, không cô đơn, không buồn chán. Không phải đợi một giờ nào. Gọi điện thoại mỗi ngày, sữa bơ tráng miệng ăn mọi lúc. Đã giàu lại còn học giỏi, không nghiện rượu, không lăng nhăng, tao không biết phải đi đâu để tìm được một người như thế này." Yiwaa nói, rồi nhìn vào tôi kiểu Mày chơi gì thì chơi, ngu vừa vừa thôi chứ.
"Thực sự, anh tốt hơn bạn của em nhiều. Em không phải nói đùa với anh đâu." Beam nói, và nâng cốc lên cụng ly với Yiwaa.
"Thật đấy, em rể. Mày đối xử tốt với tất cả anh em của mày phải không?" Người dũng cảm ngồi bên cạnh Kan, cầm tay nó lên và vỗ nhẹ vào vai nó. Rồi gật đầu nó xuống.
"Anh nói gì cơ?" Nó cố mở mắt ra. Hỏi bạn của tôi.
"Thực sự, tao không có tiền để đưa mày tháng này đâu. Nhờ cả vào mày đấy bạn." Beam quay lại nói với Kan, người đang nhìn tôi, hỏi ý kiến.
"Đừng trả muộn. Người thông minh ai cũng phải có sự khôn ngoan. Nhân với hai trăm, cộng thêm nước, tất cả là bao nhiêu tiền?" Tôi suy nghĩ nghiêm túc. Ngồi ngây ra gần 20 phút, rồi đến chỗ Ravana để trả phần mình. Phải thế không nhỉ?
"Đưa tiền cho chồng nữa cơ ạ?" Nó nói và cười với tôi.
"Chồng nào, không phải là chồng." Tôi vẫn chưa đồng ý hẹn hò đâu. Tôi vẫn chưa nói thế nhé.
"Có thể sẽ là mà." Người bên cạnh thì thầm, tôi quay lại để chuyển sự chú ý của nó vào tờ hóa đơn.
Chết tiệt... vẫn có một người nói.
"Thật nhé Bar, món quà mà Kan đưa cho mày đắt hơn tiền ăn ngày hôm nay."
"Này! Thật hả? Mày đã thử mở ra chưa? Bar, tao muốn biết." Ôi,... cái thằng trắng như bạch tạng này thực sự làm việc rất hăng hái.
"Tao sẽ mở nó lúc cần phải đếm cừu." Tôi nói với Pond và cười, kết thúc câu chuyện.
"Mở ở đây đi P', Dew không ở đây để hét vỡ cái cổ họng của cô ấy đâu. Trời... chỉ làm họ ghen tị chút thôi mà." Kan nói rồi chọt vào mặt tôi.
"Nhẫn kim cương Hello Kitty à? Haha. Quào! Mới chỉ theo đuổi thôi. Mày đã trả bao nhiêu tiền thế?" Pan nói.
Yeah... đó là sự thật. Hoặc, Kan mua cho tôi một cái túi giống như Doraemon. Không, nó không to thế... hoặc nó có thể là... đồng hồ Ben 10, nhấn một cái là tôi sẽ biến hình ngay lập tức. Chắc là nhìn đần độn hết sức. Cũng có thể là quả cầu Pokemon bản đặc biệt, mở bóng ra là có thể bắt lấy pokemon, không cần tốn công đi tìm.
"Haha, nó không đắt vậy đâu. Chờ chút đi ạ, mọi người sẽ thấy nó thôi. Bảo đảm P'Bar sẽ thích." Nó trả lời trước khi nâng tay lên gãi đầu. Rồi gửi tôi một nụ cười trước khi nháy mắt một cái.
"Ôi! Cái nháy mắt câu hồn tao đi mất rồi." Yiwaa nói và đưa tay ôm ngực.
"Tao muốn đi gọi thằng Li với thằng Tee đến nhìn ngay lập tức." Pan nói và làm khuôn mặt điên cuồng.
"Nháy lại một lần đi, chụp một bức ảnh được không?" Dare huých cùi chỏ vào nó và nói.
Mọi người nhìn như thể nó là một thứ phép thuật gì vậy. Chỉ là nó nháy mắt và nháy mắt với tôi thôi. Sao nó lại nháy mắt với tôi. Nhắc lại một lần nữa... nó nháy mắt với tôi.
Sau khi bữa tiệc kết thúc, chúng tôi chia nhau ra đi về. Tôi trở về cùng Kan, Beam Na và Mark như lúc đến. Thì, bọn nó nhìn nhau suốt. Bác sĩ cũng không muốn Mark đi cùng, nhưng Mark nói là nó ở cùng kí túc xá với tôi. Hmmm... Vậy đấy, Kan gần như đá tôi ra khỏi xe.
"Tao sẽ đưa P'Bar về. Mày lấy xe đi đi." Nó quay lại nói với hai thằng bạn ngay khi xe dừng lại trước cửa kí túc xá của tôi.
"Ao! Thế mày về kiểu gì?" Tôi nhoài người hỏi người ngồi bên ghế lái.
"Ngủ ở đây." Nó trả lời với bạn và siết chặt áo choàng của mình.
"Mày có vẻ lo lắng hơi quá rồi đấy. Tao sẽ đưa P'Bar về phòng ngay bây giờ đây." Mark quay lại nói với Kan và cười. Mắt nó bắt đầu dõi theo những đứa còn lại, kiểu nếu là trong một bộ phim hoạt hình, với ánh sáng phía sau lưng tóe ra như một vị thánh. Nhưng đây không phải... Kan chỉ bước đến chỗ Mark thật chậm rãi. Và nắm tay tôi.
"Lo thì không lo, nhưng phải chiếm hữu." Nó nói chậm, nhấn mạnh từ "chiếm hữu" với người cao ngang ngửa nó và kéo tay tôi đi thẳng vào kí túc xá.
Ôi, chết tiệt... Thằng nhóc này ngốc chết đi được.
"Mày nghĩ tao thực sự sẽ mang nó vào phòng tao à?" Tôi hỏi. Sau khi vào phòng, tôi vẫn còn bối rối. Nó vào phòng tôi hai lần, khi mới chỉ đang trong quá trình theo đuổi, tôi dễ tin người quá rồi.
"Chỉ nhìn vào anh là muốn có được chết mẹ rồi. Nếu như nó đưa anh về phòng thì em phải làm sao?" Nó bực bội và cáu với tôi. Tôi có thể cảm thấy, ngay lúc này nó không hiền lành giống như mọi khi.
"Tại sao mày phải nghĩ nhiều thế? Tao không có gì với nó cả. Tao nói rồi mà." Tôi nghĩ và nhìn thẳng vào nó.
"Anh cũng vẫn chưa có gì với em cả. Sự thực là vậy. Anh thích nó, là do em quá tệ sao?"
"Mày giả ngu hay ngu thật vậy? Không nhớ ra được là hôm nay tao đã nói gì à?" Tôi nói và nhìn nó nghiêm túc.
Thật lòng mà nói, tôi không biết nó bị làm sao và làm thế nào mà tôi có thể hiểu được nó. Nhưng tôi đã rung động. Tôi cảm thấy tốt khi ở cùng nó và không như thế lúc ở cùng người khác. Cảm thấy chỉ thích một người này thôi. Đây là một điều đảm bảo rằng tôi sẽ không thích người khác.
"Anh thực sự thích em ạ?" Nó nói, nhìn tôi chằm chằm. Ánh mắt nó sáng lên đầy hào hứng.
"Thì...ừ." Tôi trả lời nó và nhìn ngón chân tôi. Lúc nghe được những lời đó, mặt tôi bất giác đỏ lên theo.
Từ việc quan sát biểu hiện của nó, tôi nghĩ tôi nên chấp nhận nó. Đã trải qua một khoảng thời gian dài rồi, tôi cảm thấy nó rất tốt. Chỉ một chút thôi, tôi đã rung động mất rồi.
"Và nếu em muốn hỏi anh..."
"Hãy cho tao thêm chút thời gian nhé. Tao không thích người khác đâu." Tôi nhìn lên và nói trước khi nó nói xong.
Không giống như là tôi đồng ý với nó. Sự thật là, vẫn có nhiều thứ khác nữa. Tôi đã lo lắng, thật lòng mà nói thì tôi không tự tin vào nó và tôi muốn xem xét lại cẩn thận. Một chút nữa trước khi bắt đầu thoải mái hẹn hò cùng nhau.
"Hứa với em... Anh sẽ không để người khác tán tỉnh nữa. Em sẽ không quan tâm người khác. Anh sẽ thích một mình em." Nó nói và nâng ngón tay út lên trước mặt. "Em nghiêm túc trong trường hợp anh không tự tin về em. Anh có thể tiếp tục quan sát em trước, nhưng anh phải nhìn một mỉnh em thôi. Và hứa với em một điều nữa... Nếu lần tiếp theo em tỏ tình, anh phải đồng ý."
Tôi không đáp lại gì cả, chỉ nâng ngón tay út lên ngoắc tay nó. Dường như đây chỉ là một lời hứa của trẻ con nhưng tôi sẽ làm như những gì nó nói. Để tôi xem. Nếu tôi tự tin, nó có thể sẽ không phải là người tỏ tình nữa.
"Tao hứa với mày, mày chỉ theo đuổi tao như mày nói, đúng không?" Tôi hỏi nó, thay vì vậy, ngón tay út của chúng tôi vẫn chưa buông ra.
"Em đã hứa từ khi em theo đuổi anh rồi mà." Nó nói và đổi từ một tay giữ tay tôi thành giữ tay tôi giữa hai lòng bàn tay, nó nhìn thẳng vào mắt tôi. Phản chiếu trong mắt tôi là sự ấm áp và chân thành. Bình thường, nó có đôi mắt sắc bén. Khi nhìn vào đó, mặt tôi lại đỏ lên.
"Sau khi mày về... Tao sẽ mở hộp quà mày tặng." Tôi nói và từ từ rút tay ra khỏi tay nó.
"Sao không thấy anh ngại vậy nhỉ?" Nó nói và cười với tôi, con người biết mặt của tôi chắc chắn là màu gì.
"Cái gì! Tại sao tao phải ngại? Mày thực sự tặng tao một cái nhẫn kim cương à?" Tôi nghĩ và ngay lập tức xé lớp giấy gói quà màu xanh da trời của cái hộp to hơn bàn tay tôi một chút.
"Anh sẽ thích nó hơn cả một cái nhẫn kim cương." Nó nói và kéo tôi ngồi xuống sofa cùng.
Tôi bóc hết lớp giấy gói ra, để lộ một cái hộp của một thương hiệu bình dân, tôi mở nó ra và rồi thấy túi vải đính kèm cùng nhãn hiệu lần nữa. Tôi quay đầu nhìn người ngồi bên cạnh tôi.
"Mở ra xem đi ạ." Nói nói và lấy mọi thứ trong tay tôi để mở nó.
Kính bơi màu đen tôi thích nhất, tôi dùng nó đã được 10 năm rồi. Mẫu kính này tôi muốn có một thời gian dài rồi nhưng không có thời gian đi mua. Đến mức quyết định dùng một cái tương tự trước.
"Kan... Mày đây là... Không mua cho mình tao." Tôi nói hào hứng, rồi chậm rãi thử nó, vừa khít với đầu tôi. Mày đã bỏ ra bao nhiêu thời gian để ý trước khi có thể chọn mua cái này?
"Beam, nó giúp em. Thế nào ạ?" Nó hỏi và quay mặt tôi lại đối mặt với nó. Từ đó, nó ngắm nhìn toàn bộ khuôn mặt tôi.
Ừm...phải công nhận rằng có chút ngại khi nhìn nó ở khoảng cách gần thế này.
"Tốt...chỉ là... buông cằm tao ra." Tôi nói và quay đầu rời khỏi tay nó và chậm rãi lấy kính xuống.
"Đừng tháo xuống!" Nó ngăn tôi lại trước khi tôi kịp lấy xuống. "Em khoẻ với mấy người ở trong đội bơi của trường trước đã."
Nó nói và tiến sát lại gần tôi trước khi nhấn nút camera trên điện thoại. Nó nâng camera lên và di chuyển mặt lại sát gần tôi, vẫn nhìn thẳng vào camera.
"Mặt mày có gần quá không đấy?" Tôi nói và tránh mặt ra xa một chút.
"Lại gần đây nào, mặt em không vào hết trong camera rồi." Trước khi nâng tay nó lên quàng cổ tôi và nhấn chụp.
Bức ảnh tôi đeo một đôi kính bơi. Đính kèm với mặt tôi là Ravana đang quàng tay lên cổ tôi. Bức ảnh này chỉ thấy cổ của Kan. Nó chỉ chụp một bức này. Thông báo đã bắt đầu réo lên trong điện thoại của tôi.
Tossakan
Vừa xong
Lúc mệt mỏi và mất tinh thần thì sẽ đi bơi cùng Bar Sarawut
38 likes, 6 comments
Yiwaa: Tao phải cầm chắc điện thoại của mình. Hơi bị ngạc nhiên đấy Bar Sarawut
Pond pawee: Hai mặt nha
Tonkla: Tao thích bơi, tao muốn bơi. Cũng muốn có kính mới.
Pin pinna: Bất cứ ai chặn đường em tôi đều sẽ thất bại. Thế này mạnh mẽ quá, đang theo đuổi, hay là thành đôi rồi?
Toot Si Li học kỹ thuật: Sao thế này? Nhưng đây là phòng thằng Bar mà. Tao muốn làm rõ chuyện này Bar Sarawut
Praeeng Praeapa: P'Bar luyện tập thì mua cho em với. Nếu anh thích kính, nhớ mua kính cùng. Bar Sarawut
Bbeam Ptv: Ai đó đang hào hứng lắm đây, chỉ có hai người ở cùng nhau.
Teety không chỉ đá sắt: Tao nói tao ghen tị. Đấy còn chưa được một nửa những gì tao cảm thấy lúc này.
White spangle in the sky: mời đội kỹ sư đưa của hồi môn. Con trai tôi đã vượt qua con gái chúng tôi rồi.
Bình luận tiếp tục hiện ra liên tục mỗi phút, kèm theo là lượng like tăng chóng mặt. Nhiều fan của Kan hỏi tại sao chúng tôi lại ở cùng nhau. Nhiều người hỏi rằng chúng tôi đã hẹn hò rồi phải không? Nhưng quan trọng nhất là nó nói rằng ghen tị với sự dễ thương vô đối và bạn bè đến bình luận, thật sự rất ồn ào.
Tôi nhấn vào hộp bình luận trước khi chầm chậm gõ chữ trả lời bạn tôi. Đáng yêu ghê.
Bar Sarawut: Cô gái ! White spangle in the sky
Loaf of white spangled sky: Không phải là một cô gái dễ thương, tại sao không làm chồng tôi một tháng? Bar Sarawut
Tossakan: Tôi thích thật ngắn gọn.
Tôi nhìn lên người bên cạnh, khi đọc bình luận cuối cùng, nó vẫn theo dõi điện thoại, không chú ý đến ánh mắt chăm chú của tôi.
"Kan..." Tôi gọi nó với một giọng lớn hơn bình thường. Nó ngẩng mặt lên, nhướn mày nhìn tôi. "Có cần bình luận rõ ràng vậy không?" Tôi nói và vẫy cái điện thoại trước mặt nó.
"Nó rõ ràng mà, em là người thật thà." Nó nói và gửi cho tôi một nụ cười láo xược.
"Tao hỏi thật, mày không thấy ngại khi chúng nó trêu hả?"
"Ngại chứ... nhưng mà làm thế thì em hạnh phúc." Nó nó và rồi hạ thấp đầu xuống ngang với tôi.
"Hử?.. Làm gì đó để tao thấy hạnh phúc nhé?" Tôi hỏi sau khi một ý nghĩ chợt nảy ra trong đầu.
"Được."
Hôn rồi!
"P'Bar..."
"Môi mày đỏ quá. Tao ghét." Tôi nói rồi nhanh chóng rời khỏi sofa, chạy vào phòng ngủ nhanh nhất có thể.
Điên mất...
Tôi hôn nó
Dù tôi mới chỉ chạm môi nhẹ thôi. Thế có tính là một nụ hôn không? Tôi đã làm thế mà không tham khảo ý kiến trái tim đang run rẩy của tôi.
"P'Bar..."
Nó không thể nghe thấy
"Mở cửa ra nào. Muộn rồi."
Quá muộn rồi,
"Em phải đi ngủ, để em ngủ đi."
Không! Làm sao tôi để nó vào được?...
"P'Bar, anh không thương em chút nào à?" Giọng nói trầm vang lên bên ngoài cánh cửa làm tôi phải nhìn lên từ sau mấy cái gối. Bước ra mở cửa cho nó.
"Ngủ bên ngoài đi." Tôi nói ngắn gọn, tránh ánh mắt nó trước khi đóng cửa lại.
"Không." Kan đặt tay lên cánh cửa trước khi len cả người vào trong. "Em phải tắm."
"Bên ngoài." Tôi nói và chỉ vào phòng tắm.
"Em phải thay đồ nữa, xin anh mà." Nó nói và đặt hai tay ra phía trước như chó đòi thức ăn vậy.
Tôi nhìn nó đầy phiền muộn rồi đi lấy đồ. Đưa nó quần áo trước khi chuyển mắt nó nhìn về phía phòng tắm. Nó mè nheo một chút trước khi chậm rãi biến mất sau cánh cửa phòng tắm.
Nó là một đứa trẻ. Tôi có thể nói vậy. Và nó hành động giống như một đứa ngốc. Nhưng có người dường như còn chậm phát triển hơn nó, là tôi đây. Bạn nghĩ nó trông dễ thương à? Nó đẹp trai, là cha của mọi người trong trường đấy.
Tôi ngồi, rồi nằm bò trên giường một lúc đến khi nghe tiếng mở cửa. Tôi cầm điện thoại trong tay nhìn lên...
Thằng trâu này!
"Kan... sao mày không mặc mặc đồ tử tế hả?" Tôi hỏi người đang đứng trần như nhộng trước cửa phòng.
Thằng trâu! Thế này có tin được không, đây mà là body của người hả? Cơ ngực săn chắc với bụng sáu múi. Cái gì thế này? Và những chỗ khác, bất kì ai thấy nó cũng phải đỏ mặt. Tôi đầu hàng.
"Áo quá nhỏ, em không mặc vừa. Quần này cũng thế." Nó nói và tiến lại gần tôi.
Nước vẫn đang nhỏ từng giọt từ tóc nó xuống, sáng lấp lánh dưới ánh đèn của căn phòng. Cảm thấy như nó có thể tự phát ra ánh sáng vậy. Những múi bụng đẹp đẽ xếp thành hàng với bộ ngực dày nổi lên trước mắt tôi. Bờ vai rộng hơn tôi nghĩ. Nếu như dựa vào đó...
Này! Điều này không đúng!
"Đi mặc áo vào đi, cái cũ cũng được." Tôi nói và chỉ ra chỗ nào đó bên ngoài, trước khi nằm xuống quay lưng lại với nó.
Hình như có gì đó đang tiến sát lại gần tôi. Kan im lặng. Chỉ nghe thấy âm thanh sột soạt, rồi...
Thịch!
Tôi nằm, eo cứng lại bên dưới cái chăn. Hơi thở của ai đó phả vào cổ tôi.
"Đây là anh đang ngại hay sợ vậy?" Giọng nói của nó vang lên bên tai tôi, tôi lùi ra xa ngực của nó một chút. Tao đã bảo mày mặc áo tử tế vào cơ mà!!
"Kan... sao không mặc áo vào?" Tôi bực bội nói. Mặt tôi đỏ bừng và cứng ngắc khi một ý nghĩ chợt lướt qua trong đầu.
"Anh sợ hả?"
"..."
"Em không làm gì đâu. Không cần phải sợ. Em chỉ nằm ở đây thôi." Nó thì thầm bên tai tôi trước khi nâng tay lên chậm rãi vỗ về tôi. "Em thích anh, thích nhiều lắm, anh có biết không?"
Một nụ hôn mềm nhẹ rơi xuống tóc tôi cùng lúc đó. Một lời thì thầm về cảm xúc của người đang ôm lấy tôi.
Đêm nay tôi sẽ mệt đây. Bởi vì tim tôi đập nhanh quá rồi...
...
[Tossakan]
Tôi ngơ ra mất một lúc khi thức dậy mà bên cạnh đã trống trơn. Mùi thơm của bữa sáng đang lượn lờ quanh mũi của tôi. Tôi dụi mắt để cố xua đi cơn buồn ngủ. Và nhắm mắt lại một lần nữa. Hmm... Cái đệm này không những mềm mà còn thơm nữa.
"Dậy đi." Giọng nói phát ra từ phía cửa phòng khiến tôi phải mở mắt ra lần nữa.
Người nhỏ bé mặc quần short trên đầu gối với áo phông. Đến bên cạnh tôi, lay lay cái giường.
"Anh nấu ăn ạ?" Tôi vuốt vuốt tóc rồi hỏi
"Dậy đi. Mày không nấu, tao cũng không nấu thì định nhịn đói à. Hay là mày định nấu trong lúc bị mộng du?" Người nào đó nói vậy và dừng lại bên cạnh giường.
"Mới sáng sớm mà anh đã cáu rồi, em hỏi tử tế vậy mà." Tôi nói và làm khuôn mặt cún con với anh ấy.
"Đừng có làm trò nữa. Dậy rồi đi tắm đi, sau đó đi ăn sáng." Anh ấy không quan tâm đến việc tôi trông dễ thương như thế nào. Chỉ chăm chăm đuổi tôi đi vào phòng tắm.
"Em muốn ngủ tiếp cơ." Tôi nói và dụi mặt vào gối.
"Không phải mày có tiết lúc 8h à?"
"Không muốn đi, không đi được không ạ?" Tôi năn nỉ với đôi mắt nhìn chăm chú vào anh ấy.
"Mày nói dối dở lắm. Định nằm ỳ trên giường cả ngày để chờ tao chắc." Anh ấy hỏi một cách lạnh lùng.
"Nếu làm thế mà được ở cùng với anh thì em sẵn sàng." Tôi bật dậy và thì thầm vào tai P'Bar. Mặt anh ấy đỏ lên. Khiến tôi bật cười. Cảm nhận được ai đó lại ngượng rồi.
"Vớ vẩn." Đàn anh nói và đẩy mặt tôi ra xa.
"Anh ghét em à? Tối hôm qua..."
"Im đi!" P'Bar lấy tay bịt miệng tôi và mắng. Khuôn mặt trắng trẻo lại bắt đầu đỏ thêm. Tôi không biết nguyên nhân là do mắng tôi hay là do anh ấy đang ngại.
"Anh không cho em nụ hôn buổi sáng ạ?"
"Đừng có ấu trĩ như thế, nếu không đi tắm thì mày cứ đợi đấy. Tao có thể gọi Mark đến ăn cùng. Tao có thể nấu bữa sáng mỗi ngày mà."
"Này, anh đừng làm em đau thế chứ. Tối hôm qua anh hứa rồi mà!" Tôi nói trước khi anh ấy đóng cửa lại.
"Tao không nhớ. Nó là em tao, tao với nó chỉ là anh em thôi, hiểu chưa?" Anh ấy quay lại và trả lời tôi. Rồi nâng mày lên nhìn tôi.
"Không hiểu. Đừng gọi cho nó!"
"Không muốn tao gọi thì đi tắm rồi ra ăn sáng ngay." P'Bar nói rồi bỏ đi.
Tôi tắm nhanh hơn bình thường rất nhiều. Bởi vì sao thì bạn biết rồi đấy. Lúc tắm cũng chẳng thoải mái gì vì tôi còn đang bận lo lắng anh ấy thực sự sẽ gọi Mark đến. Mặc dù tôi rất tự tin vào bản thân nhưng chuyện này thì không chắc chắn tí nào.
Tôi mặc lại bộ đồ ngày hôm qua. Vì anh ấy gầy hơn tôi nhiều nên tôi không thể tìm thấy áo phông hay cái quần dài nào có thể mặc từ chỗ anh ấy. Vai quá nhỏ. Không có gì để bàn cãi cả. Tôi không có đồng phục để mặc đi học.
"Ê Beam, mang ít quần áo cho tao với. Tao không có đồng phục để mặc." Tôi nói vào điện thoại sau khi bên kia nhấn nút nghe.
[mày ngủ cùng P'Bar thật hả?] bên kia đầu dây có vẻ cực kì nôn nóng để hóng hớt chuyện của chúng tôi. Tao đang đói lắm rồi, mày có hiểu không hả bạn?
"ừa, mang đồ đến cho tao nhanh lên đi" Tôi trả lời để đỡ phiền.
[Là "ngủ" kiểu đó hả?]
"Beam... ngưng hỏi và mang đồ đến cho tao. Mang càng nhiều càng tốt."
[Mày hãy tôn trọng tao một tí đi. Nếu không tao sẽ méc với bố mẹ mày.]
"Nếu mày dám, thì nói luôn với mẹ tao là bán nhà, bán xe đi để chuẩn bị lễ cưới cho tao."
[Thằng đểu. Mới ngủ với trai có một đêm mà đã xách mông chạy theo người ta luôn rồi.]
"Nói hay ghê. Đến nhanh đi mày." Tôi trả lời trước khi cúp máy. Không thể nói là cuộc gọi quá dài, phải gọi là lãng phí thời gian.
Tôi bước ra ngoài. Trên bàn trước sofa có hai đĩa cơm, nhưng tôi không nhìn thấy người làm chúng đâu cả. Nhìn xung quanh và tìm thấy khi anh ấy mang nước đi ra khỏi bếp.
"Tìm gì thế?" Anh ấy hỏi trước khi đặt nước lên bàn.
"Em nghĩ anh gọi nó đến ăn thật." Tôi trả lời và ngồi xuống sàn.
Bàn sofa không phải loại bàn cao. Khi đặt đĩa ăn lên đó thì phải ngồi xuống sàn để ăn.
"Mày nghĩ tao gọi nó đến thật à?" Anh ấy ngồi xuống bên cạnh tôi.
"Anh luôn làm em suy nghĩ không thông." Tôi đoán và nghiêng mặt về phía anh ấy.
"Dừng làm mấy hành động trẻ con ấy đi. Ăn nhanh lên rồi còn đi học."
"Anh không thích em làm mặt như thế này ạ?" Tôi nói và vẫn giữ nguyên khuôn mặt đáng yêu mà không mấy ai thường thấy ngoài anh ấy.
"Không thích!" Một câu trả lời rõ ràng. Trái ngược với khuôn mặt đang đỏ lên, tôi mỉm cười.
"Không thì sao anh lại đỏ mặt?" Tôi hỏi người bên cạnh
"Đừng có kề mặt mày sát như vậy." P'Bar nói và tránh đầu anh ấy xa ra khỏi mặt tôi.
"Em đánh răng rồi, người cũng thơm tho rồi, có được thưởng gì không ạ?" Tôi lại tiến sát lại, trước khi nhướn mày lên rồi hỏi.
"Đừng có mơ! Mày có ăn không? Không ăn thì tao mang đi đổ đấy." Đàn anh nói và lấy cái đĩa cơm.
"Ăn, ăn ạ...Ôi... Đừng giận em mà. Ai đó làm bữa sáng cho ăn trước khi đi học. Giống như vợ nấu cơm cho chồng mang đi làm ấy nhỉ?" Tôi nói và cười trêu anh ấy. Không biết tôi có làm gì sai không khi anh ấy nhìn chằm chằm đĩa cơm rồi mặt đỏ lên khi tôi nhắc anh ấy điều đó.
Dễ thương quá.
"Lúc ăn mày nói hơi nhiều đấy... Cẩn thận ăn không hết bây giờ." anh ấy nói và bước vào phòng ngủ.
"Em sẽ ăn hết mà, chờ xem!" Tôi nói lớn lên ngay khi cửa phòng đóng lại.
"Đừng ăn nữa! Tao sẽ đến trường sớm, phải tắm đây!" Anh ấy hét trở lại.
Tôi kết thúc bữa sáng khi Beam mang quần áo tới. Tôi đứng nghe nó trêu chọc một lúc trước khi nhìn lại phía sau lưng. P'Bar tròng một chiếc áo phông với quần jean rách, đứng uống sữa trước tủ lạnh. Đôi mắt đẹp nhìn tôi trước khi nhướng mày lên.
"Em đi lấy quần áo Beam mang đến." Tôi nói rồi nâng túi giấy chứa đồng phục và vài bộ đồ nữa.
"Mày không cần share tiền phòng với tao." Anh ấy nói sắc lẻm, nhưng nó nằm trong dự tính của tôi.
"Thật ạ? Nếu em đến đây ở, em có thể tự trả tiền phòng." Tôi nói và nhìn anh ấy.
"Đi thay đồ đi, nhanh lên, sắp 8h rồi." Anh ấy nói và chỉ vào phòng tắm.
Tôi thay đồng phục và nó khá là hoàn hảo. Mặc dù có vài nếp nhăn nhưng đấy cũng không phải là vấn đề. Cái áo trông ổn, cúc cài đến cổ. Tôi trông rất được khi mặc đồng phục. Đó là lí do vì sao mọi người ghen tị với tôi.
"P'Bar, anh học đến mấy giờ anh ạ?" Tôi hỏi người nào đó đang ngồi nghịch điện thoại trên sofa.
"Tối muộn, tao có project giữa kì phải làm." Anh ấy lấy túi sách từ một góc phòng và đi lại chỗ tôi.
"Em học đến chiều. Hôm nay giáo viên mở lớp buổi chiều."
"Thế sao mày lại nói với tao, để tao ghen tị với mày à?"
"Không, em định hỏi nếu học xong thì có thể tìm anh ở đâu được."
P'Bar và tôi đi học bằng Pororo. Bạn biết Pororo là ai không? Đó là chiếc xe đạp bé xíu, cục cưng của P'Bar. P'Bar chở tôi đi. Khoảng cách từ đây đến khoa Y (anh ấy chở tôi đến đó trước) bạn nghĩ là gần lắm hả? Không hẳn vậy đâu...
Hai bên đường đi có cả đống người đang nhìn chúng tôi. Thậm chí bây giờ mới khoảng 7h sáng nhưng vẫn có cả đống xe ở trên đường. Vài người đi học sớm, vài người khác thì đến để chuẩn bị bài vở trước khi vào học. Ừm... nhìn mỗi người họ mà xem. Họ nghĩ tôi đang ngồi xe đạp đi bắt Pokemon chắc?
Ngại chết mất
Tôi xuống xe khi bảo bối của P'Bar dừng lại trước cửa khoa Y. Chờ anh ấy xuống xe và dựng xe bên cạnh tôi.
"Sau khi học xong em sẽ gọi. Đi ăn cùng nhau nhé ạ?" Tôi nói với anh ấy, người đang đứng bên cạnh giữ chiếc xe đạp.
"Nhắn Line thì hơn. Buổi sáng tao không có tiết nhưng tao phải nói chuyện về project. Có thể tao sẽ ở cùng thầy giáo." Anh ấy trả lời tôi và nhìn xung quanh khoa.
"Buổi tối vẫn tiếp tục làm project ạ?"
"Ừ, tao học buổi chiều rồi tiếp tục làm project vào buổi tối. Rồi định đi bơi với mấy thằng nhóc, lâu rồi không tập cùng bọn nó." Anh ấy nói và phàn nàn.
"Không cần thiết phải đi đâu cả. Anh cũng lớn rồi, phải tập trung vào việc học nhiều hơn."
"Không cần phải dạy tao, mau đi học đi. Muộn giờ rồi đấy." anh ấy nói và xua tôi đi vào lớp.
"P', đi về cẩn thận nhé ạ. Có nhiều xe trên đường lắm đó." Tôi nói và nhìn ra đường.
"Khi mày lớn lên trong trường học thì mày có thể đi một cách dễ dàng."
"Đi nhé P'"
"Đi trước đi, tao phải nhìn mày đi vào lớp trước đã."
Ừm... hôm nay tôi sẽ tập trung vào việc học. Thời gian sẽ trôi rất nhanh thôi. Để mau chóng đến gặp anh ấy.
Chiều hôm nay không thực sự giống với những gì tôi mong đợi. Từ lúc tạm biệt P'Bar, sau lớp học buổi sáng tôi phải luyện tập cho cuộc thi Sao, tập trước cái gì không biết? Thời gian diễn ra cuộc thi sắp đến rồi. Nó nằm trong một sự kiện thể thao của năm nhất. Đã được vài ngày rồi. Tôi nghĩ tôi đã đúng khi tại sao P'Pui Fai gọi tôi đi tập thường xuyên như vậy?
"Tập đi nào... phải dùng cả trái tim để tập luyện đi chứ. Có nhớ kỹ sư nào đó thì cũng phải cố chịu đựng một chút nhé." P'Re nói khi tôi nhìn anh ấy, trông khá mệt mỏi. Ồ, đàn anh không phải là tôi. Tôi không hiểu.
"Thế em được đi học kỹ thuật ngay lập tức ạ?" Tôi hỏi sau khi nhìn xung quanh phòng tập.
"Bớt bớt đi Tossakan. Ở đây vẫn còn nhiều bệnh nhân muốn một bác sĩ đẹp trai giống như em đến chăm sóc." P'Pui Fai nói và nhìn tôi.
"Mày bám anh ấy từ sáng đến tối vậy luôn hả nhóc? Để cho anh ấy thở chút đi." P' Chain nói và vỗ vỗ vai tôi.
"Anh không biết đâu. Có nhiều người theo đuổi P'Bar lắm. Cùng nhóm có mà ở câu lạc bộ cũng có." Tôi nói.
"Uầy, điều này khá bất lợi đấy." Praew nói với một chút bất ngờ.
"Ừ, rõ ràng là bất lợi." Tôi đáp lời bạn tôi và ngồi xuống sofa với đàn anh.
"Em điên lên vì cái gì vậy? Hôm qua em ở cùng anh ấy cả ngày lẫn đêm. Anh ấy hầu như trả lời mọi cuộc trò chuyện. Chị nghĩ là anh ấy đang nói về Tossara, em khôn thấy hả?" P'Pui Fai nói và làm khuôn mặt chán nản. Trong khi tay cầm điện thoại lên mở đoạn trò chuyện ra.
"Yeah! Bác sĩ... Em đã mang cho anh ấy rất nhiều thứ. Wow, nhìn P'Bar xem, anh ấy cũng thích em, đúng không?"
"Thì... giống như vậy. Nhưng vẫn chưa hẹn hò. Em phải nhanh chóng ghi điểm. Và hôm nay em đã nói là sẽ đến gặp anh ấy sau giờ học. Cũng đã hẹn trước rồi." Tôi trả lời và làm khuôn mặt nhăn nhó với đàn anh.
"Chúng tao sai rồi! Mày điên rồi à bác sĩ. Đây là sự kiện của khoa Y đấy." P'Re nói và lườm tôi.
"Anh không phải là em, em không biết làm sao để ngừng nhớ anh ấy. Để em đi đến với P'Bar đi ạ." Tôi lấy chiêu hay dùng để năn nỉ P'Bar ra dùng với các đàn anh. Họ nhìn tôi kinh ngạc. Rồi chớp chớp mắt.
"Làm khuôn mặt đó thì đám fan của mày đổ đứ đừ cho xem." P'Chain nói đầu tiên.
"Điểm sẽ chắc chắn cao luôn. Phải dùng nó để lấy lòng ban giám khảo." P'Re tiếp tục
"Em có thể làm thế nhưng bây giờ thì để em đi tìm P'Bar đi ạ."
"Nhưng phải hứa là phải có mặt đúng giờ chỗ Bảng tin để còn trang trí đấy." Y như những gì tôi vừa mới nghĩ.
"Em sẽ cố gắng hết sức, sunbae (tiền bối)." Tôi trả lời và nâng hai ngón tay lên thề.
"Giao kèo trước nào." P'Pui Fai lấy một ngón tay trái sơn màu hồng chỉ vào tôi. Tôi ngoắc tay với sự hoang mang.
"Giao kèo này em chắc chắn có thể hoàn thành. Mặc dù em tin là em có thể thắng nhưng nó vẫn không chắc chắn." Tôi trả lời và lắc lắc đầu.
"P' nghe bảo P'Bar có làm gì đó với em." Và nâng mặt tôi lên.
"Người đó, em chắc chắn là em có thể làm bất cứ điều gì cho anh ấy." Tôi trả lời và gửi một nụ cười cho đàn anh.
"Ao, em có thể nghỉ tập, đi bất cứ đâu em muốn." P'Pui Fai nói và xua tay. Chỉ chờ có thế, tôi rời khỏi đó ngay lập tức.
Tôi ngồi vào xe chuẩn bị lái ra khỏi bãi đỗ, Beam thì đi xe nó về luôn rồi. Tôi bật điều hòa và chỉnh nhiệt độ thấp xuống một chút sau khi phải đi bộ và tán nhảm về mặt trời và mùa mưa ở Thái Lan.
Tôi bấm điện thoại để tìm kiếm một nhà hàng ăn ngon gần đây bởi vì sắp đến 5h rồi. P'Bar nói có việc làm project. Tôi muốn mang cho anh ấy cái gì đó để ăn. Anh ấy cũng đã làm bữa sáng cho tôi rồi. Không cần phải tìm lí do để nói, cứ trực tiếp đưa đến là tốt rồi.
Có thông báo từ Facebook nhắc tôi về bình luận của ai đó. Tôi nhấn để xem trước khi tiếp tục tìm một nhà hàng.
Bar Sarawut
45 phút trước
Trưa là lúc nào không biết? Đói, chờ đến muốn ngất luôn rồi!
231 likes, 34 comments
Tôi chọn không đọc comments trước mà đọc xem ai tag tôi nói gì.
Pond pawee: Chưa hẳn đâu, Tossakan mà đến xem, bạn tao lại không thèm ăn đâu.
P'Pond nhắc đến tôi trong comment đó. Tôi chọn dừng việc đọc review nhà hàng lại, rồi lái xe đi thẳng đến 7-Eleven gần nhất. Tôi mua há cảo nhân tôm với sandwich dăm bông và một chai lớn sữa không đường. Trước khi nhanh chóng lái xe đến khoa Kỹ thuật.
Tôi đi bộ vào bên trong khu nhà của khoa Kỹ thuật. Đến nơi mà họ gọi là cửa hàng. Tìm thấy đàn anh, vẫn mặc bộ đồ lúc sáng, nhưng tôi nhận ra nó đã bẩn hơn lúc trước nhiều. Anh ấy đang dùng một cái tua vít để làm gì đó với một cái máy mà tôi không biết tên.
Tôi bước đến bên cạnh anh ấy. Bạn của anh ấy nhìn tôi hào hứng. Còn anh ấy, chỉ nhìn tôi bằng nửa con mắt và quay trở lại tập trung vào cái máy trước mặt.
Tôi dựng tóc gáy
"P'Bar, ăn gì đó trước đã." Tôi nói với người bên cạnh.
"Tao không ăn, đợi đến trưa mai hãy ăn." Tôi có thể cười vì sự thất vọng của anh ấy không?
Khuôn mặt nhỏ nhắn quay qua nhìn tôi trước khi trở lại với công việc kèm một câu nói cộc lốc làm tôi nhận ra, thực sự không làm quá, rằng có một sự siêu cấp dễ thương dành cho tôi.
"Đừng như thế, em xin lỗi mà. P'Pui Fai kéo em đi tập mà không báo trước, lại còn tịch thu cả điện thoại của em luôn." Tôi cố gắng nói để động đến lòng trắc ẩn của anh ấy. Người gầy gò chậm rãi quay lại nhìn tôi. Rồi chậm rãi mở miệng nói chuyện.
"Mày còn đang học cấp ba à? Tịch thu điện thoại nữa."
"Thật mà, anh gọi P'Pui Fai hỏi mà xem." Tôi nói, và đưa anh ấy điện thoại.
"..."
"P'Bar... giận hay cáu em cũng được nhưng đến ăn trước đi ạ." Tôi nói và kéo tay anh ấy ra khỏi chiếc máy.
Không có bàn hay chỗ nào đó tử tế để ngồi ở đây. Bên cạnh có mấy chiếc bàn gỗ cũ. P'Bar đi tới một chiếc ở gần nhất. Đi vào nhà vệ sinh. Rồi trở ra với một khuôn mặt ướt và áo cũng ướt, chắc anh ấy dùng tay rửa mặt.
"Dừng lại!" Tôi phản đối khi thấy anh ấy định lấy tay áo lau mặt.
"Áo cũng bị bẩn rồi." Tôi nói và lấy giấy lau ra đưa cho anh ấy.
Tôi lại gần anh ấy trước khi giữ tay và lau khuôn mặt trắng trẻo ấy bằng khăn giấy. Anh ấy vẫn nhìn đi. Mắt chúng tôi chạm nhau khi tôi nhẹ nhàng lau mặt cho anh ấy, có vài mẩu vụn giấy vương lại trên khuôn mặt dễ thương.
"Ka... gần quá rồi đấy.." Giọng nói run run từ đôi môi đẹp phả vào cổ tôi. Tôi dịch ra một chút, nắm lấy cằm anh ấy.
"Em còn muốn gần hơn thế này." Tôi nói và rồi thổi vào mặt anh ấy. Người nhỏ bé hơn giật mình. Trước khi khuôn mặt sạch sẽ bắt đầu chuyển màu như tôi đoán.
"Xin lỗi nhé! Hai người, hình như tao sắp chết rồi! " P'North nói và P'Bar đẩy tôi ra ngay lập tức.
"Mày làm sao thế bạn?" P'Vee hỏi.
"Rồi, bình thường áo kĩ thuật màu xanh đúng không, nhưng bây giờ tao nhìn thấy nó màu hồng. Tao sắp chết hả?" P'North nói và ngã dựa vào vai P'Vee.
Người bên canh tôi đỏ mặt với hai cấp độ, khi bị trêu chọc và khi thấy ánh mắt mọi người nhìn. Anh ấy vớ lấy tua vít và nghịch nó trong tay, rồi...
"Mày muốn chết hả con trai?" Anh ấy nói lớn lên và giả vờ phi cái tua vít vào P'North
"Bar, Bar, Bar. Đừng có làm thế. Này! Tha cho tao. Mày định làm gì hả?" P'North nói và trốn sau lưng P'Dare.
"Mày sẽ nhìn thấy áo kĩ thuật màu xanh giống như mày đã từng thấy." Người bên cạnh tôi trả lời.
"Ngại thì ngại, đừng có thô bạo với bạn như thế nhé Bar. Lúc nó chưa đến thì mày đã khó chịu rồi. Bây giờ nó đến rồi mày vẫn còn khó chịu là sao?" P'Dare nói và đến nhập hội với đám bạn.
"Tao không ngại!" Đàn anh nói.
"Đỏ lắm rồi nha P'!" Tôi cúi xuống và thì thầm vào tai người bên cạnh.
"Chết tiệt!" Anh ấy nâng tay lên, chỉ vào mặt tôi và hất mặt lườm đám bạn. "Mày có muốn tao ăn cơm không?"
Tôi bước lại gần anh ấy ở chỗ cái bàn cũ và quay ra cười với ba đàn anh , họ đang cố trêu chọc anh ấy. Mở hộp đựng há cảo ra trước khi đưa nó cho anh ấy ăn.
"Cần đút không ạ?" Tôi hỏi khi anh ấy ngồi xuống bên cạnh.
"Sao phải thế, tao cũng không phải bị tàn tật."
"Anh cũng đút cho em rồi mà. Em muốn đút cho anh không được ạ. Không được chối." Tôi nói và lấy miếng há cảo đưa đến trước đôi môi đẹp.
"Mày học sai hả bác sĩ?" Anh ấy vẫn chưa ăn, còn lườm tôi.
"Đến đây... há miệng ra nào." Tôi nói và đẩy miếng há cảo lại gần miệng anh ấy. Cái miệng nhỏ xinh mở ra và chậm rãi cắn miếng bánh.
"Ngon không ạ?" Tôi hỏi.
"Mày chưa bao giờ ăn há cảo ở 7-Eleven à?"
"Chưa từng nếm thử... ngon chứ ạ? Nếu anh ăn nó mỗi ngày thì chắc là nó ngon rồi."
"Chả có vị gì cả."
"Xin lỗi" Tôi nói và làm khuôn mặt buồn, giữ tay đặt trước ngực. P'Bar cười với tôi. Rồi đẩy đầu tôi một cái trước khi mắng tôi chậm hiểu như mọi khi.
"Đừng giận em nhé P'" Tôi nói và nghiêm túc nhìn anh ấy.
"Tao không giận, tao chỉ...Tao không thấy mày gọi. Nghĩ là có chuyện gì đó?" Anh ấy dừng lại và mấy ngón tay xinh đẹp cuốn vào nhau.
"Lo cho em ạ?" Tôi hạ thấp đầu xuống ngang bằng với anh ấy và hỏi.
"Ừ." Anh ấy nhìn lên để trả lời và tách ra xa khỏi mặt tôi. " Mày vẫn lo lắng cho tao còn gì. Tao lo lắng cho mày thì không được à? Như nhau cả."
Tôi cười nhiều hơn khi thấy anh ấy ngại. Ngay lúc này.
Lớn cả rồi. Không nói dối nữa. Tất cả mọi người.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro