Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 34

Vương Nhất Bác đi ăn nhà hàng với Cát Phỉ, Tiêu Chiến vẫn đang bận việc ở công ty.

Vạn Huy ngồi bên cạnh bàn bạc với anh cả nửa buổi chiều, lần trước tới cùng cậu Trư Trư bọn họ chỉ nói sơ qua, không đề cập công việc cụ thể, hôm nay mới nói tương đối tỉ mỉ.

Trước kia hầu như những khâu nhỏ như này đều do phó tổng giám đốc hoặc quản lý cao cấp khác phụ trách, Tiêu Chiến không có thời gian tham dự, nhưng hôm nay không giống, giáo dục vùng cao có liên quan tới quê quán của Vương Nhất Bác, anh cố rút ra chút thời gian kiên nhẫn.

Vạn Huy nắm nhẹ tách cafe, mỉm cười: “Không ngờ mong ước ban đầu của anh là làm từ thiện.”

Tiêu Chiến cũng đúng sự thật nói: “Nếu không thật sự không có thời gian cũng như sức lực.” Và cũng chẳng có hứng thú đi làm một cái hạng mục đầu tư nhỏ như vậy.

Vạn Huy nói: “Trở về tôi sẽ mở cuộc hội nghị cao tầng, truyền đạt lại suy nghĩ của đại cổ đông anh đây, cố gắng thỏa mãn yêu cầu của anh, nếu có gì không thể thực thi, chúng ta sẽ bàn lại sau.”

Tiêu Chiến hơi gật đầu: “Được, tới lúc đó kết quả cuộc họp anh cứ thông báo thẳng cho thư ký Phàn.” Anh đứng dậy rót cafe, hỏi Vạn Huy muốn uống thêm không.

Vạn Huy lắc đầu:“Trong tách vẫn còn nhiều lắm.” hắn liếc nhìn đồng hồ đeo tay, gần đến 6 giờ, sắp tới thời gian ăn cơm, hắn đặt tách cafe xuống: “Tôi đi trước đây.”

Tiêu Chiến: “Lát nữa tôi cũng đi.” Hỏi cậu: “Lão Lục (*) đến đón cậu à?” Lão Lục chính là cậu Trư Trư.

Vạn Huy: “Không, tôi đi tàu điện ngầm đến đó, tầm này lái xe không nhanh bằng tàu điện ngầm.”

Tiêu Chiến hơi ngạc nhiên: “Đi tàu điện ngầm?”

Vạn Huy: “Đúng vậy, buổi chiều lúc tôi đến đây cũng đi tàu điện ngầm, không hề chậm hơn so với lái xe.”

Tiêu Chiến rót cafe ngồi về chỗ: “Không nghĩ tới đại thiếu gia cậu còn chen chúc trên tàu điện ngầm.”

Vạn Huy mỉm cười: “Tôi ở Thượng Hải cũng thường xuyên đi tàu điện ngầm, cảm nhận một chút khó khăn của người bình thường, như vậy tôi mới cảm thấy bản thân mình vô cùng may mắn, sau đó nỗ lực hơn nữa trả công ơn bố mẹ tôi.”

Hắn nhìn Tiêu Chiến: “Anh có thời gian cũng nên đi cảm nhận một chút, thật sự không tệ đâu.”

Khóe miệng Tiêu Chiến rốt cuộc hiện lên ý cười: “Cái này cũng có thể thử xem sao.” Dẫn theo cún con nhà anh.

Vừa rồi Vạn Huy còn nghĩ, có phải chỉ có Vương Nhất Bác ở bên thì anh mới cười không.

Nói chuyện công việc suốt một buổi chiều, vẻ mặt anh vẫn luôn lạnh nhạt, ngữ khí nghiêm túc chăm chú, không nghĩ tới lúc không kịp đề phòng, khóe môi anh lại nở nụ cười nhẹ.

Người này quả thật là liều thuốc độc biết đi, người nào thấy người đó vạn kiếp bất phục.

Tiêu Chiến nói tiếp: “Đúng là chưa từng chen lấn trên tàu điện ngầm, nhưng hầu hết mọi tuyến buýt đường bộ ở Bắc Kinh tôi đều đã đi qua, chen chúc trên tàu điện ngầm chắc không khác xe buýt là mấy.”

Vạn Huy kinh ngạc: “Anh từng chen chúc trên xe buýt? Còn ngồi nhiều tuyến buýt như thế?”

Tiêu Chiến gật đầu: “Từ lúc yêu đương đến bây giờ, tôi với Tiểu Bác đi ngắm khắp thành phố Bắc Kinh, ngồi trên xe buýt ngắm cảnh bên đường, một chuyến xe buýt chúng tôi ngồi từ điểm đầu đến điểm cuối rồi lại quay về, như vậy có thể ngắm nhìn cảnh vật cả hai bên.”

Vạn Huy vẫn cười, giọng điệu hâm mộ: “Hai người tình cảm thật đấy, nghe rất lãng mạn.”

Tiêu Chiến: “Lúc ấy không nghĩ tới lãng mạn, đi cùng em ấy luyện khẩu ngữ, ngồi trên xe em ấy sẽ dùng tiếng Anh nói những gì nhìn thấy trên đường cho tôi nghe, có đôi khi tôi nói tiếng Anh, em ấy phiên dịch đồng thời sang tiếng phổ thông.”

Lúc sau ngồi trên xe buýt vị trí cạnh cửa sổ, Vương Nhất Bác ghé trên đùi anh, bọn họ ngắm nhìn muôn hình vạn trạng trong cuộc sống, cậu dùng tiếng Anh nói với anh về người và vật, đôi khi nổi hứng sáng tác thành một mẩu chuyện nhỏ.

Vạn Huy phát hiện, số câu nói cả buổi của anh cũng không nhiều bằng anh nói trong mấy phút này.

Nhắc tới Vương Nhất Bác anh liền nói không ngừng, thấy thế nào cũng có vẻ chưa nói hết.

hắn khá tò mò: “Anh với Vương Nhất Bác yêu nhau được bao lâu rồi?”

Tiêu Chiến không cần nghĩ ngợi: “Một tháng lẻ năm ngày vừa tròn ba năm.”

Vạn Huy: “… Xem ra mấy người các anh nói nào là bận nào là mệt nào là trí nhớ không tốt, toàn lấy cớ cả.” hắn cười nói.

Tiêu Chiến nhấp mấy ngụm cafe mới nói: “Chuyện này ai bỏ ra nhiều tình cảm hơn người đó nhớ rõ hơn, Tiểu Bác cũng không nhớ rõ mấy thứ này.”

Vạn Huy chớp chớp mắt, tiêu hóa ý tứ trong lời nói của anh, thường này hắn không bao giờ hứng thú chuyện tình cảm của người khác, hôm nay ngoại lệ, rồi sau chính hắn cũng cảm thấy không thể tưởng tượng được.

hắn hỏi Tiêu Chiến: “Anh theo đuổi Vương Nhất Bác?” Sao có thể chứ? Đừng nói người như Tiêu Chiến, chính lão Lục thôi, cũng không đếm xuể hết bao người nhào lên người đâu.

Tiêu Chiến hỏi lại: “Rất kỳ lạ sao?”

Vạn Huy: “Chẳng qua không ngờ còn có người cần anh theo đuổi thôi.”

Tiêu Chiến lười biếng dựa vào ghế sofa, nhớ lại cảnh tượng năm đó: “Tôi theo đuổi em ấy mất mấy tháng.”

Vạn Huy: “…… Xem ra Vương Nhất Bác cao lãnh thật.”

Tiêu Chiến: “Cũng không phải em ấy cao lãnh hay gì, lúc đó em ấy còn nhỏ, lại là lần đầu tiên yêu đương, muốn cho em ấy hưởng thụ chút cảm giác được theo đuổi, nếu không đời này em ấy sẽ không còn cơ hội nào khác.”

Vạn Huy ngẩn ra.

Tiêu Chiến nói: “Kết hôn với tôi rồi, em ấy làm gì còn cơ hội nào nữa?”

Anh cũng không tính nói nhiều hơn với Vạn Huy, dừng cuộc trò chuyện, khách sáo nói: “Cậu đi tàu điện ngầm từ bên này đến trạm cũng phải mất khá nhiều thời gian, tôi bảo tài xế đưa cậu đến nhà hàng luôn, không thì cậu chờ một lát, sau khi tôi làm xong việc thì đi cùng tôi.”

Vạn Huy kiên trì: “Thật sự không khách sáo với anh, ngày nào tôi cũng tập luyện đi bộ, chút khoảng cách này không là gì với tôi.”

hắn đứng dậy: “Anh làm việc đi, tôi đến trước đánh bài với bọn họ một lát, chốc nữa gặp lại.”

Tiêu Chiến không tiếp tục kiên trì, tiễn hắn ra đến cửa.

Vạn Huy vào thang máy, nhìn trên vách thang máy phản chiếu chính mình, buồn bã mất mát.

Người như Tiêu Chiến khả ngộ bất khả cầu.

Trung Thần.

Tiêu Chiến châm điếu thuốc, mở mail ra lại nhớ tới một chuyện, nhắn tin gửi Vương Nhất Bác: [ Hôm nào đó dẫn em đi tàu điện ngầm. ]

Vương Nhất Bác: [?? Anh lại hút thuốc đấy à? ]

Tiêu Chiến nhìn nhìn điếu thuốc phả khói xanh kẹp trên đầu ngón tay, anh vẫn luôn bực bội, sao cậu đoán ra anh đang hút thuốc chứ?

Trả lời cậu: [ Đừng đổ oan người tốt! ]

Vương Nhất Bác: [ Hừ hừ! ]

Tiêu Chiến: [ Có muốn đi tàu điện ngầm không? ]

Vương Nhất Bác: [ Muốn, anh dẫn em đi đâu em đi đấy. ]

Tiêu Chiến cười.

Vương Nhất Bác lại gửi một tin nhắn tới: [ Tối về nhà xem em xử lý anh như thế nào! Nếu bây giờ anh vứt điếu thuốc kia đi em còn suy xét tha cho anh một mạng sống. ]

Tiêu Chiến: “……”

Vương Nhất Bác: [ Không nói nữa, đồ ăn khai vị bưng lên rồi. ]

Cát Phỉ cười: “Hai bọn em vẫn tình nồng như lúc mới yêu nhỉ, đi đâu cũng phải khai báo thật kĩ.”

Vương Nhất Bác cười: “Trước kia không như vậy, chắc mấy ngày nay cảm thấy em gặp thất bại, nghĩ biện pháp dỗ dành em thôi.”

“Mấy đời mới tu được Tiêu Chiến.” Cát Phỉ nói: “Cho Tiêu Chiến chút thời gian, đến khi tâm lý cậu ấy tiếp nhận rồi, cậu ấy sẽ không giữ chặt em bên người nữa, nói không chừng tới một lúc nào đó em còn chẳng hiểu chính mình bằng Tiêu Chiến.”

Vương Nhất Bác gật đầu, cười nói: “Tin chị chỉ có chuẩn.”

Vừa rồi nói ra những lời trong lòng cho Cát Phỉ, Cát Phỉ không hề nói mấy lý lẽ đời người lớn lao gì, chỉ mách bảo cậu vài câu nói bình thường, trong nháy mắt như được thông suốt, có cảm giác trong hoàn cảnh khốn khó tìm được lối thoát vậy.

Cát Phỉ hỏi cậu: “Lát nữa ăn cơm xong muốn đến câu lạc bộ chơi không?”

Vương Nhất Bác do dự: “Không quá muốn đi, lần trước không biết chuyện phải đối phó với Vu Đông, nhất thời hứng trí đáp ứng lão Lục, bây giờ lại cảm thấy không thích hợp.”

Cát Phỉ chỉ ăn vài miếng món khai vị rồi lại đặt nĩa xuống, lau khóe miệng, phân tích cho cậu: “Nếu em thắng Vu Đông, sau này sẽ có biết bao người trêu cười cậu ấy? Chẳng phải em còn có chuyện muốn nhờ cậu ấy sao?”

Vương Nhất Bác: “Vâng, muốn phỏng vấn anh ấy và độc quyền tin tức tài liệu về tập đoàn của anh ấy.”

Cát Phỉ: “Lát nữa em thắng, người vây xem sẽ khen ngợi nhiệt tình, nhưng mấy lời khen ngợi dó có thật tình hay không, khó mà nói, nhưng Vu Đông bẽ mặt là sự thật, Tiêu Chiến thành người kẹp ở giữa cũng là sự thật.”

Vương Nhất Bác gật đầu, cậu không nghĩ tới vấn đề này.

Cát Phỉ lại nói: “Em nói bây giờ Tiêu Chiến và Vu Đông đang là đối tác, tạm thời là như vậy, nhưng hai bọn họ lại là đối thủ cạnh tranh nhiều hơn, người khôn ngoan đấu với người khôn ngoan, bọn họ có cách giải quyết riêng, em làm người nhà, đừng xen vào quá nhiều, nếu không người khác sẽ nói Tiêu Chiến không biết trước sau lòng dạ hẹp hòi.”

Vương Nhất Bác: “Em biết phải làm như nào, cảm ơn Cát tỷ.”

Ăn xong, Vương Nhất Bác và Cát Phỉ cũng không trò chuyện nhiều.

Buổi tối 9 giờ hơn, lại vào cuối tuần, là thời gian Bắc Kinh đang náo nhiệt.

Đi được vài phút mới nhớ phải nói một tiếng với cậu Trư Trư rằng tối nay không đến.

Điện thoại vừa kết nối câu đầu tiên đã gọi: “Cậu ơi.” Giọng cậu mềm nhũn.

Cậu Trư Trư: “… Vương Nhất Bác, cậu đừng học theo Trư Trư.” Chỉ cần mỗi lần Trư Trư gọi một tiếng cậu như thế, thì thể nào cũng không phải chuyện tốt lành gì.

Vương Nhất Bác cười, không mở miệng.

Cậu Trư Trư: “Nói đi, có chuyện gì?” Anh ta đoán được sơ sơ, có lẽ cậu không muốn tới đây.

Vương Nhất Bác: “Tôi không đến được, nguyên nhân trong đó chắc anh cũng biết, anh xem quan hệ giữa Tiêu Chiến và Vu Đông vừa dịu đi, tôi lại là bạn trai của Tiêu Chiến, nếu tôi làm Vu Đông mất mặt trước mọi người thì không ổn lắm.”

Cậu Trư Trư nghĩ nghĩ: “Cũng đúng.”

Dừng lại, anh ta thương lượng với Vương Nhất Bác: “Như vậy đi, tối nay tôi coi như từ bỏ, rốt cuộc đang ở địa bàn của Vu Đông, nếu thua đúng là Vu Đông bị bẽ mặt thật, đợi lần sau đến Thượng Hải cậu nhớ xả giận cho tôi đó, lúc đấy tôi cũng không mời bạn bè tới, chỉ trong phạm vi nhỏ, mấy người chúng ta tụ họp, Vu Đông thua thì cũng chỉ có tôi chế nhạo anh ta, thế nào?”

Vương Nhất Bác: “… Sao anh cứ tóm lấy anh ấy không buông thế?”

Cậu Trư Trư: “Năm đó Vu Đông không nể mặt, tôi thua suýt chút nữa…” Trần như nhộng từ câu lạc bộ đi ra, thù này ắt phải báo, không thì có chết cũng không nhắm mắt.

Anh ta lại hẹn: “Chờ tôi theo đuổi được người tôi thích, cậu liền thỏa mãn nguyện vọng này của tôi, thế nào?”

Vương Nhất Bác: “Trong đám người anh quen không lấy nổi một người có trình độ chơi bài cao hơn Vu Đông à?” Không có khả năng.

Cậu Trư Trư: “Có thì có, nhưng không phải người trong vòng chúng tôi, chắc cậu không biết, vòng bạn bè thân thiết của chúng tôi sẽ không tùy tiện dẫn người đến chơi.”

Vương Nhất Bác cố tạm thời đồng ý, lại không quên trêu chọc cậu Trư Trư: “Nhỡ anh không theo đuổi được người anh thích thì sao?”

Cậu Trư Trư: “… Cậu nói lời dễ nghe chút sẽ béo lên à?”

Vương Nhất Bác cười ha ha.

Cậu Trư Trư: “Được rồi, không nói nữa, Tiêu Chiến đã liếc xéo tôi lần thứ tám trăm rồi đấy.”

Vương Nhất Bác: “…”

Kết thúc trò chuyện, cất di động đi, lang thang không mục đích trên con phố dọc theo lối đi bộ.

Dưới màn đêm vô tận, một người tản bộ trên đường phố sầm uất, bất giác sinh ra cảm xúc lẻ loi quạnh quẽ.

Cứ cảm thấy bản thân không hợp với thành phố này.

Lúc chờ đèn đỏ, cậu lấy ra di động buồn chán lướt vòng bạn bè, thấy Vu Bân đăng mấy bức ảnh vườn trường buổi tối.

Chắc cậu ấy đang ở trường học.

Vốn định hỏi cậu ấy một chút dạo gần đây Tiêu Mạnh thế nào, ngón tay cậu sắp chạm vào màn hình lại rút về, có lẽ Tiêu Mạnh không nói với cậu ấy mấy chuyện lằng nhằng này đâu.

Mấy tháng sau Tiêu Mạnh cũng không tới tìm cậu, trạng thái trong vòng bạn bè của Vu Bân vẫn dừng lại ở bức ảnh chụp trường học vào buổi tối đó.

Cuối tháng nghe thấy tin tức về Vu Bân lần nữa.

Bắc Kinh đón một trận mưa, hôm sau nhiệt độ giảm xuống đột ngột.

Có chút hương vị đầu mùa đông.

Một tuần nữa đến kỳ thi nhất khẩu.

Ngày đó Trư Trư kích động nói với cậu trong nhóm chat: [ Cậu đoán xem hôm nay tớ gặp ai trong trường của bọn tớ? ]

Cậu cười: [ Người đẹp? ]

Trư Trư: [ Vu Bân đó! Thì ra cậu ấy cũng đi du học nước ngoài, hơn nữa còn cùng một khoa với bạn trai tớ, tối nay bọn tớ hẹn nhau đi ăn cơm (nhe răng) ]

Cậu sửng sốt, Vu Bân đi du học??

Mấy tháng nay, cậu vẫn luôn chuẩn bị cho kỳ thi phiên dịch có lẽ mệt mỏi đến choáng váng, bỏ lỡ quá nhiều tin tức.

Như vậy cũng tốt, rốt cuộc cậu ấy có cuộc sống của chính mình.

Hai mươi tuổi, không nên từ bỏ tiền đồ vì tình yêu.

Cuộc sống vẫn còn cả đoạn đường dài phía trước phải đi.

Trư Trư lại gửi tin nhắn tới: [ Bị dọa ngây người đúng không? Lúc tớ mới nhìn thấy cậu ấy cũng hoảng sợ, không ngờ tới là cậu ấy, được rồi, không nói nữa, chờ lúc tớ đi ăn gặp mặt cậu ấy sẽ hỏi thăm tình hình, xem xem rốt cuộc có chuyện gì. ]

Vương Nhất Bác sững sờ nhìn di động, cửa thư phòng từ bên ngoài mở ra, cậu ngước mắt: “Sao tối nay anh về sớm thế?”

“Ừ, không có việc gì nữa ăn xong liền giải tán.” Tiêu Chiến đi đến vỗ vỗ vai cậu, Vương Nhất Bác đứng dậy nhường ghế Tiêu Chiến ngồi xuống, cậu thuận thế ngồi trên đùi anh.

“Lại luyện tiếng Anh cả tối à?” Tiêu Chiến hỏi.

“Không, xem tin nhắn một lát.” Cậu ôm cổ anh, hôn môi anh: “Tối nay uống mấy ly thế?”

“Nửa ly.”

“Chắc là ly hai lít à?”

“……”

Tiêu Chiến giữ ót cậu, lấp kín miệng cậu, Vương Nhất Bác bị hôn suýt nữa không thở được, lúc này Tiêu Chiến mới buông cậu ra, Vương Nhất Bác định đánh anh, lại bị anh ôm chặt, cậu không thể cử động.

“Tiêu Chiến, đừng dựa vào lớn hơn mà bắt nạt người khác nhé! Anh như vậy không hay một tí nào!”

“Trên giường làm đàn ông là được rồi, còn lại những lúc khác không sao cả.” Anh cười, lại cắn nhẹ cậu.

Hai người làm loạn một hồi, sắc mặt Tiêu Chiến bỗng dưng nghiêm túc, nhìn cậu như có điều suy tư.

Vương Nhất Bác và anh nhìn nhau vài giây: “Sao vậy?”

Tiêu Chiến thấp giọng hỏi: “Muốn đi du học nước ngoài không?”

Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến nhìn nhau mấy giây, đồng tử hai người sâu đến độ nhìn thấy được đáy lòng của đối phương.

Một lúc lâu sau, Vương Nhất Bác chôn mặt trong cổ anh, nhỏ giọng nói: “Em nghe anh hết.” Khóe miệng không khỏi nhếch lên.

Tiêu Chiến hôn đỉnh đầu cậu, cố ý trêu cậu: “Vậy thì không đi nữa.”

Vương Nhất Bác: “……”

Cậu đột nhiên vùng khỏi người anh: “Tiêu Chiến, không được ức hiếp người khác như thế!” Cậu cũng biết anh đùa cậu, nhưng cảm xúc hưng phấn bị phá hỏng, có chút mất hứng.

Tiêu Chiến cười cười, ôm cậu vào lòng: “Được rồi, đừng làm loạn.”

Lúc sau, Vương Nhất Bác yên lặng ghé vào ngực anh, cảm nhận nhịp tim đập của anh.

“Bánh gạo.”

“Hửm?”

“Không có gì.” Cậu dùng sức ôm lấy eo anh.

Tiêu Chiến nói với cậu về chuyện du học: “Mấy tháng nay anh đã xin cho em rất nhiều trường đại học, em không đủ điều kiện vào Ivy League, kém hơn anh lại không muốn cho em đi, nhờ mối quan hệ tìm được một người hướng dẫn không tồi, trường học anh cũng thấy hài lòng, tốt hơn những trường đại học tư nhân, xin cho em vào học chuyên ngành tài chính.”

Vương Nhất Bác ngước mắt: “Sao anh chắc chắn em học chuyên ngành tài chính? Nhỡ em muốn học chuyên ngành báo chí thì sao?”

Tiêu Chiến: “Lịch sử tìm kiếm Baidu của em toàn là chuyên ngành tài chính.”

Vương Nhất Bác: “……”

Khó trách khoảng thời gian đó anh hay mượn di động của cậu, nói muốn chơi trò chơi.

Cậu nhìn anh: “Lúc làm tư liệu khai báo anh lại làm phiền thầy Viễn Dương à?”

Tiêu Chiến: “Đấy là chuyện của anh với thầy ấy, vả lại chút chuyện này không tính là làm phiền thầy ấy.” Anh xoa xoa đầu cậu: “Bây giờ chỉ cần chờ thông báo nhập học thôi, đợi đến lúc em kiểm tra nhất khẩu xong anh sẽ liên lạc với thầy hướng dẫn của các em, sẽ có một video phỏng vấn theo quy trình, với em mà nói nó đơn giản không thể đơn giản hơn.”

Vương Nhất Bác gật đầu, lại hỏi anh: “Tháng mấy khai giảng?”

Tiêu Chiến: “Chuyên ngành này của em mỗi năm chia làm hai đợt nhập học vào tháng một và tháng chín, tháng chín năm nay anh không kịp xin, em làm hộ chiếu cũng không kịp, chỉ có thể đợi sang tháng một năm sau.”

Vương Nhất Bác ôm anh thật chặt, lại chôn đầu vào lòng anh lần nữa.

“Cũng chẳng phải mấy năm không thể gặp nhau, khi nào rảnh anh sẽ qua thăm em.” Cằm Tiêu Chiến xoa nhẹ đỉnh đầu cậu, an ủi cậu: “Mấy năm nay anh đã chuyển trọng tâm công việc sang bên kia, bây giờ cũng thường xuyên hội nghị video, làm việc ở đâu cũng như nhau, em không cần lo lắng mấy tháng không gặp được anh.”

Vương Nhất Bác gật đầu thật mạnh, lúc này mới nhớ tới: “Học phí rất đắt đúng không?”

“Cái này anh chưa xem kĩ.”

“……”

“Anh cho em đi nước ngoài là để em học tập, chứ không phải để em đi làm thêm kiếm tiền.”

“Em cũng chưa nói em muốn đi làm thêm mà, em có thể xin học bổng.”

“Ừm, cố lên.” Dừng lại, Tiêu Chiến vẫn quyết định ăn ngay nói thật: “Em phải chuẩn bị tâm lý, nói không chừng em là người có thành tích kém nhất trong khoa các em đấy.”

“……”

Suốt một đêm, Vương Nhất Bác bị giày vò trong niềm vui đi du học và nỗi buồn phải chia xa, thì ra cảm xúc vui buồn lẫn lộn là như vậy.

Hai ngày sau, Tiêu Chiến bận tối mày tối mặt, Vương Nhất Bác cũng đang trong giai đoạn nước rút.

Sáng sớm, Tiêu Chiến tới công ty, thư ký Phàn tiến vào nhắc nhở anh mười phút nữa có hội nghị video với bên nước ngoài, mấy vị chủ chốt của công ty đã có mặt tại phòng họp.

Tiêu Chiến gật đầu, rút sạc máy tính ra, thư ký Phàn đi tới lấy máy tính và bản ghi chép, đi cùng Tiêu Chiến tới phòng họp.

“Chú ý tình hình Ngọc Hoa và Viễn Đông tranh giành công ty khoa học kỹ thuật dạo gần đây.” Tiêu Chiến dừng bước đứng song song với thư ký Phàn.

“Ngài muốn quan tâm tin tức gì?” Thư ký Phàn hỏi.

Tiêu Chiến: “Tôi không có hứng thú với cuộc chiến thu mua của bọn họ, dạo này Dương Huy không thể phân thân, cô thu xếp lịch trình đi Indonesia của tôi vào mấy ngày tới đi.”

Vốn đã đặt lịch, hạng mục này được xúc tiến đầu tư bởi chính quyền địa phương, mấy tháng gần đây quan chức của chính quyền địa phương lên nhiệm kỳ mới, thế là bị kéo dài mãi, hôm qua anh lại nhận được cuộc gọi mời sang bên đó.

Thư ký Phàn nghiêng mắt nhìn Tiêu Chiến vài giây: “Dương tổng biết ngài định đi Indonesia khảo sát hạng mục?”

Tiêu Chiến gật đầu.

Thư ký Phàn như có điều suy tư: “Chủ tịch Dương giao hạng mục này cho Dương tổng à?”

Tiêu Chiến: “Nghe ý của Dương Huy chắc là vậy, bệnh tình của bác gái vẫn chưa ổn định, Dương đổng đi đi về về liên tục, có lẽ sức khỏe không theo kịp.”

Thư ký Phàn hiểu ra, Tiêu Chiến không muốn Dương Huy qua đó, không phải vì sợ Dương Huy quấn lấy anh, rốt cuộc Dương Huy là người công tư phân minh, Tiêu Chiến làm như vậy chỉ vì muốn cho Vương Nhất Bác thoải mái trong lòng.

Nhưng đi Indonesia công tác là công việc, Dương Huy lại làm một trong những nhà đầu tư, đi cùng Tiêu Chiến khảo sát hạng mục rất dễ hiểu.

Thế nên bây giờ chỉ còn cách làm Dương Huy chủ động từ bỏ.

Thời cơ duy nhất chính là lúc Dương Huy và Vu Đông cạnh tranh gay gắt, như vậy hắn mới không có thời gian bận tâm.

Thư ký Phàn ngẫm nghĩ một lát: “Tôi biết rồi, tôi sẽ thu xếp tốt.”

Sau khi kết thúc hội nghị, thư ký Phàn trở lại văn phòng của mình liền bắt đầu lên lịch trình công tác, phân tích động thái của công ty Viễn Đông và Ngọc Hoa mấy ngày nay, đặt thời gian vào ngày kia.

Sợ không ổn, lại nhắc nhở Tiêu Chiến: “Bốn ngày nữa Tiểu Bác sẽ tham gia kỳ thi nhất khẩu.”

Tiêu Chiến: “Tôi biết, tôi đi công tác và em ấy kiểm tra không có ảnh hưởng gì, tôi ở lại chỉ càng làm em ấy áp lực hơn thôi.” Trước kia bất kể cậu tham gia kỳ thi nào thì anh cũng sẽ không cố gắng ở cùng cậu.

Thư ký Phàn gật đầu, thảo luận thời gian với Tiêu Chiến xong, lại gọi điện thoại cho Dương Huy, nói ngày kia Tiêu Chiến đi Indonesia, hỏi hắn: “Dương tổng, anh có đặt vé máy bay cùng không?”

Như đã đoán trước, Dương Huy nói không thể phân thân, để phó tổng giám đốc công ty qua đó, còn liên tục bày tỏ xin lỗi.

Hôm Vương Nhất Bác đi thi vẫn rất hồi hộp, cậu cảm thấy cậu không có tiền đồ nhất chính là lúc ở trong trường thi, chắc có lẽ kỳ thi đại học để lại ám ảnh, bây giờ hễ cứ tham gia kỳ thì nào cũng sẽ tự mình dọa mình.

Ngày đó Tiêu Chiến đã tới Indonesia, cũng không quên sắp xếp tài xế cho cậu, buổi sáng dì giúp việc tới sớm cán bột làm mì cho cậu, luộc thêm hai quả trứng, có ý nghĩa đi thi sẽ đạt 100 điểm.

Thời gian làm bài không đến hai tiếng, trôi qua rất nhanh, lúc Vương Nhất Bác ra khỏi trường thi, hít thở thật sâu, cũng không vui vẻ nổi.

Chưa đi đến xe ô tô đã nhận được điện thoại của Tiêu Chiến.

“Alo.” Cậu ỉu xìu đáp.

Tiêu Chiến: “Nghe giọng thế này có vẻ trượt rồi.”

Vương Nhất Bác: “… Tiêu Chiến!”

Tiêu Chiến cười: “Chỉ là một bài thi tiếng Anh, được hay không cũng không sao, có người là thần kiểm tra, có người bình thường rất trâu bò, nhưng vừa đến trường thi lại bỗng nhiên sợ sệt. Thành tích có thể nói lên một số thứ song không thể chứng minh toàn bộ. Được rồi, kiểm tra xong thì phải thả lỏng vui đùa, tụ họp gặp gỡ bạn bè đại học của em, hoặc rảnh rỗi em đi tìm thư ký Phàn để làm một vài thủ tục xuất ngoại cho em nhé.”

“Ừm.” Vương Nhất Bác ngồi lên xe, lại hỏi anh: “Lần này anh đi mấy hôm mới về?”

Tiêu Chiến: “Chắc phải cuối tháng, nói không chừng đầu tháng mười mới xong.”

Vương Nhất Bác: “… Sao lại lâu thế?”

Tiêu Chiến: “Xử lý hết một số việc thì tháng một mới có thời gian đưa em đi du học.”

Ngón tay Vương Nhất Bác hơi co lại, trong lòng chua xót, ổn định hô hấp mới nói: “Sao cứ có cảm giác giống như bố đưa con đi học ấy nhỉ.” Cậu dùng giọng điệu nhẹ nhàng nói.

Tiêu Chiến cười, trêu cậu: “Hát một bài bố già cho anh nghe được không?”

Vương Nhất Bác: “… Biến đi đi!”

Di động của Tiêu Chiến có cuộc gọi tới: “Không nói nữa, anh đang bận việc.”

“Vâng.” Trước khi cúp điện thoại Vương Nhất Bác lại dặn dò một câu: “Không được hút thuốc.”

Tiêu Chiến chuyển máy, Thẩm Lăng vừa tan họp, thư ký nhỏ giọng nói Vu tổng đang chờ anh ở văn phòng, Thẩm Lăng gật đầu, nói với di động: “Vừa nãy mở họp, có chuyện gì thế?”

Tiêu Chiến: “Cậu Năm của anh đang ở đâu vậy? Sao gọi điện thoại không được?”

Thẩm Lăng: “Bây giờ đang ở đâu không rõ lắm, hôm qua xem định vị thấy vẫn đang ở Nam Phi, cậu tìm cậu Năm của tôi có việc gì?”

Tiêu Chiến: “Việc quan trọng.”

Thẩm Lăng: “Vậy cậu tìm vợ của cậu Năm tôi đi, người khác không gọi được, nhưng vợ của cậu Năm tôi vừa gọi liền nghe máy.” Tuổi Cậu Năm xấp xỉ tuổi anh ấy, khi giáp mặt không bao giờ gọi cậu, càng không gọi mợ, bởi vì mợ còn nhỏ tuổi hơn anh ấy…

Tiêu Chiến: “Không tìm.”

Thẩm Lăng: “Vợ của cậu Năm tôi đắc tội với cậu à?”

Tiêu Chiến: “Ừ, mấy chiếc xe của tôi đều bị cô ấy dán giấy phạt.”

Thẩm Lăng cười ha ha: “Đáng đời!” Thật ra xe của anh ấy cũng bị dán vài lần.

Thẩm Lăng về tới văn phòng, Vu Đông đang pha trà, Thẩm Lăng hơi hất cằm: “Rót cho tôi chén trà.”

Vu Đông liếc nhìn Thẩm Lăng, không lên tiếng.

Thẩm Lăng nghiêm túc nói với Tiêu Chiến: “Nếu cậu có việc tìm cậu Năm tôi thật thì cậu cứ gọi nhiều lần vào, thỉnh thoảng tín hiệu bên đó không tốt lắm, chắc đợt này vẫn đang ở Châu Phi đấy, thật sự không được thì cậu gọi cho nhân viên công tác bên đấy hỏi xem thế nào.”

Tiêu Chiến: “Anh xác định giúp tôi đi, nếu vẫn ở bên kia, tôi sẽ qua tìm anh ấy.”

Thẩm Lăng: “… Cậu có bệnh à, đi xa xôi ngàn dặm để tới thăm một người đàn ông?”

Tiêu Chiến: “Tìm anh ấy để mua hộ tôi một viên kim cương tốt.”

Thẩm Lăng nhíu mày: “… Cậu nói cái gì???”

Tiêu Chiến: “Mua kim cương làm nhẫn kim cương.”

Thẩm Lăng chửi bậy một câu, Vu Đông nhìn về phía anh ấy, sau đó nghe thấy Thẩm Lăng nói: “Cậu muốn cầu hôn Vương Nhất Bác?”

Vu Đông đang châm trà, hơi chếch tay, trà vẩy ra ngoài.

Anh đặt ấm trà xuống, cầm giẻ lau lau mặt bàn.

Thẩm Lăng nhất thời kích động quên mất Vu Đông, nói về nhẫn kim cương: “Cậu muốn học cậu Năm tôi làm nhẫn kim cương to màu hồng nhạt à?”

Tiêu Chiến: “Không, màu hồng nhạt khá quê mùa.”

Thẩm Lăng: “… Cậu cẩn thận cậu Năm tôi giết chết cậu đấy!”

Tiêu Chiến cười: “Vốn chẳng đẹp.”

Thẩm Lăng: “Vậy cậu định làm màu gì?”

Tiêu Chiến: “Kim cương màu lam, Vương Nhất Bác thích màu lam nhất.”

Thẩm Lăng: “… Tiêu Chiến, không được quá nuông chiều.”

Tiêu Chiến không rảnh dong dài với anh ấy: “Anh mau chóng xác định cậu Năm của anh đang ở đâu đi, bảo anh ấy ở bên đó chờ tôi.”

Thẩm Lăng cất di động, lúc này mới nhớ ra Vu Đông ở văn phòng của mình, Vu Đông đang thờ ơ uống trà, sắc mặt bình tĩnh, đáy mắt cũng không có chút cảm xúc dao động nào.

“Có chuyện gì mà cậu phải đích thân tới đây một chuyến thế?” Thẩm Lăng đi đến ngồi xuống.

Vu Đông: “Chuyện chứng khoán của công ty bất động sản anh phải để tâm nhiều hơn, sắp tới tôi bận làm việc khác rồi.”

Thẩm Lăng: “Việc này mà khó nói.” Hỏi anh: “Lại có hạng mục mới à?”

Vu Đông: “Cũng không phải, muốn đi làm từ thiện, thuận tiện nghỉ ngơi một thời gian.”

Thẩm Lăng đang chuẩn bị bưng tách trà lên, tay dừng lại, ngạc nhiên hơn cả chuyện Tiêu Chiến muốn cầu hôn Vương Nhất Bác, Thẩm Lăng nhìn Vu Đông không thể tưởng tượng được, anh làm từ thiện anh ấy không thấy kỳ lạ, ngạc nhiên chính là: “Cậu muốn nghỉ ngơi một thời gian?”

Vu Đông uống hai ngụm trà: “Ừm, mười hai năm nay tôi chưa nghỉ ngơi hẳn hoi lần nào.”

Thật ra không chỉ mười hai năm, từ khi bắt đầu học đại học anh ấy đã không có lấy một ngày rảnh rỗi không nghĩ đến công việc, ngay cả ăn tết anh ấy cũng không được nhàn rỗi.

Trong nước nghỉ Tết Âm Lịch, nhưng nhân viên của công ty nước ngoài của anh ấy vẫn đi làm bình thường.

Thảo luận công việc chưa xong, cuộc họp kéo dài mãi, văn kiện xem không hết, đi công tác triền miền, vấn đề giải quyết không dứt điểm.

Có đôi khi cảm giác bản thân chính là thời gian, không có một giây phút nào ngừng nghỉ.

Thẩm Lăng bưng tách trà, không uống, gõ nhẹ thành ly.

Nhìn Vu Đông: “Cậu định đi làm từ thiện ở đâu?”

Vu Đông không lên tiếng, lại uống mấy ngụm trà.

Thẩm Lăng đoán được sơ sơ, có lẽ là ở quê quán của Vương Nhất Bác.

“Đi bao lâu?”

Vu Đông: “Ngày mai qua đó, chắc phải ở lại đến tháng mười hai, sau đó tôi sẽ về thẳng New York, công việc trong nước đã có tổng giám đốc điều hành, tôi cũng không cần lo nghĩ nhiều.”

Thẩm Lăng khựng lại: “Có ý gì?”

Vu Đông: “Trở về trụ sở chính của tôi, nếu trong nước có việc quan trọng thì tôi vẫn sẽ quay về.”

Thẩm Lăng không nghĩ tới Vu Đông buông bỏ nhiều thứ như vậy, mấy năm nay Vu Đông gần như đặt hết thời gian và sức lực vào thị trường trong nước, bây giờ lại vì Vương Nhất Bác sắp đính hôn, anh chủ động rút lui, không dây dưa lằng nhằng.

Vu Đông nhìn đồng hồ, đặt tách trà xuống, do dự một lúc lâu mới nói: “Anh phải quan tâm nhiều một chút công việc của Vương Nhất Bác, có vấn đề gì anh cứ tự giải quyết cho cậu ấy đi, với tính cách của cậu ấy, khi gặp chuyện sẽ không nhờ Tiêu Chiến giúp đâu.”

Thẩm Lăng gật đầu: “Được.”

Giữa Vu Đông và Thẩm Lăng không có gì hay để nói, giao tình của bọn họ không cần phải khách sáo, anh đứng dậy rời đi.

“Này, đến hôm Tiêu Chiến cầu hôn, cậu có định tặng quà gì chúc phúc không?” Thẩm Lăng gọi anh lại.

Vu Đông dừng chân xoay người: “Anh định tặng cái gì?”

Thẩm Lăng: “Chưa nghĩ ra, đến lúc đó bàn bạc với bọn họ xem sao, đây là quy củ cũ trong nhóm, ai cầu hôn thành công thì mọi người đều sẽ tặng quà.”

Vu Đông nghĩ nghĩ: “Vậy nói hộ tôi với cậu ấy, tôi tặng cậu ấy hai điểm tích lũy, chúc cậu ấy thực hiện được mọi mong ước của mình.”

Thẩm Lăng không hiểu điểm tích lũy này có nghĩa gì, nhưng chắc chắn rằng Vương Nhất Bác muốn nhưng lại khó lấy được nhất.

Buổi tối Vu Đông về nhà dùng cơm với bố mẹ, bị lải nhải một trận xong, sớm trở về biệt thự của mình.

Ngày mai phải rời đi, anh ta bắt đầu thu dọn hành lý.

Anh vốn không có ý định trở về New York, nhưng khi nghe Thẩm Lăng nói Tiêu Chiến sẽ cầu hôn, lúc ấy anh ấy liền quyết định quay về New York, ở lại nơi này chỉ làm cậu phiền muộn hơn.

Anh ấy ngẩn người nhìn bức tranh chữ kia hồi lâu.

Cuối cùng dỡ bức tranh chữ xuống, gấp lại cẩn thận bỏ xuống dưới đáy của chiếc vali.

Anh ấy không có nhiều hành lý phải mang về, nửa tiếng sau đã thu dọn xong.

Hẵng còn sớm, Vu Đông tắm xong đi vào thư phòng, thư từ công việc chưa động đến.

Anh lấy ra giấy bút, không có chút hào hứng viết chữ.

Suốt một đêm viết mãi một câu nói:

Một đời kia, núi non sông nước Phật tháp di dời, không vì kiếp sau tu luyện, chỉ vì gặp lại em trên đường.

Sáng sớm hôm sau.

Khi máy bay cất cánh bay lên bầu trời, Vu Đông nhìn biển mây trắng như tuyết không thấy bờ.

Lần đầu tiên, có cảm giác không nỡ rời xa thành phố này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro