chương 3
Tôi đã dậy từ 7 giờ sáng để ngồi dịch. Tôi đang dịch dở cuốn "Bí mật tư duy triệu phú "cho một công ty sách ở Hà Nội. Sách bestseller số 1 trên tờ New York Times. Mỗi trang bốn dollar. Tôi không cần tiền dịch này vì để tiêu ở Mĩ thì chẳng đáng bao nhiêu, nhưng mỗi lần dịch được vài trăm dollar, tôi để mẹ đi lấy. Nếu là tiền tôi chuyển từ Mĩ về, mẹ tôi không bao giờ nhận. Nhưng nếu tiền của ai đó nợ tôi ở Việt Nam, thì mẹ tôi sẽ hăm hở đạp xe đi lấy tiền ngay. Lấy về rồi, mẹ tôi cẩn thận cho vào cái túi nỉ màu mận chín, rồi cất cái túi vào vỏ hộp bánh biscuit cũ đến hai mươi năm, và sau đó giấu hộp bánh dưới đáy tủ, khóa lại.
- Mẹ để dành tiền này nhỡ con cần đến- mẹ tôi nói.
Tôi dịch đến 10 rưỡi thì Lâm ngủ dậy. Anh ra phòng ngoài, vươn vai, hỏi tôi đang làm gì.
- Em dịch linh tinh thôi.
Lâm xoa đầu tôi rồi ra sofa uống nước. Anh uống hết một cốc nước đầy. Sau đó anh xoa bụng, vươn vai, nằm xuống sofa, hai tay khoanh lại trước ngực. Anh nhìn tôi, nói "Vy ngố "và cười. Sau đó, anh nhắm mắt lại ngủ tiếp.
Tôi biết Lâm không bao giờ hiểu tại sao tôi lọc cọc dịch sách. Hồi đầu, thấy tôi ngồi cả buổi sáng thứ Bảy bên laptop, anh hỏi tôi làm gì mà bận thế. Khi anh biết tôi dịch cả buổi sáng để được 20 dollar, anh ngạc nhiên:
- Em hết tiền rồi à? Sao không bảo anh để anh chuyển cho em?
Tôi nói tôi không dịch sách vì tiền. Đây không phải chuyện tiền.
- Để thứ Hai anh chuyển vào tài khoản cho em- Lâm nói.
- Em vẫn còn tiền.
- Thế thì em phí cả buổi sáng làm gì? Ra đây xem phim với anh có thích hơn không?
Lâm sẽ không hiểu. Có thể anh không bao giờ hiểu chuyện nào là chuyện tiền, chuyện nào không phải chuyện tiền. Anh chưa bao giờ biết đến cảm giác bị cái đói và cái nghèo đeo bám nhằng nhẵng như một thứ bệnh kinh niên, không có cách gì rũ ra được; cứ mỗi lần le lói hi vọng là một lần bị dúi xuống sâu hơn. Lâm luôn tự hào anh là con nhà quý tộc lâu đời trong phố cổ Hà Nội.
Tôi tiếp tục dịch sách. Đến 11 giờ, Lâm ngồi dậy. Anh vào bếp lấy một lon Coca Cola, rồi đến xem tôi đang làm gì.
- Em vẫn dịch linh tinh thôi.
Lâm khen tôi chăm chỉ; sau đó, anh cầm laptop của anh ra sofa. Anh gác hai chân lên chiếc bàn thấp, tựa đầu vào thành ghế, mắt nhìn chăm chú vào màn hình. Được một lúc, tôi phát hiện, chỉ có mấy ngón tay bên phải của anh nhấp nháy ở một chỗ cố định trên bàn phím.
Tôi đứng dậy, đến gần Lâm. Anh đang chơi Tetris.
hết chương 3
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro