chương 2
Lúc đầu tôi không định theo dõi Lâm. Tôi nghĩ anh đang tìm công ty đầu tư để bán phần mềm như anh hứa với tôi tối hôm qua.
Tối hôm qua, Lâm nói với tôi anh mới làm ra một công nghệ tích hợp hệ thống cho các ứng dụng tin học vốn sử dụng các công nghệ khác nhau về niên đại, chuẩn thiết kế, ngôn ngữ,.... Lâm đã áp dụng thử công nghệ này cho cả hệ thống sản xuất máy bay của Boeing.
- Công nghệ này của anh vừa làm lợi cho bọn Boeing ít nhất là vài triệu dollar- Lâm cười.
Đấy không phải là vài triệu dollar đầu tiên Lâm làm ra. Thỉnh thoảng, anh lại nghĩ ra vài thứ như thế: nào là dynamic view generation, nào là dynamic object assembly, nào là dùng Adobe Flex tích hợp với Ruby on Rails để viết enterprise application, vân vân và mây mây. Nhưng lần nào Lâm cũng cho không những công nghệ này. Sếp của anh nhiều lần cố thuyết phục anh ra mở công ty riêng với ông ta; anh làm công nghệ, ông ta bán hàng; bọn họ sẽ cùng nhau trở thành triệu phú. Nhưng Lâm luôn từ chối. Lí do của anh là:
- Tôi chỉ quan tâm đến công nghệ. Tôi khong quan tâm đến kiếm tiền.
Lâm nói anh "không nỡ "kiếm nhiều tiền. Bởi vì có nhiều người giỏi hơn anh, những người anh kính trọng trong ngành công nghệ mà cũng không có tiền, thậm chí có khi vô gia cư. Ờ thì tôi thấy cũng đúng. Lịch sử nhân loại nhiều người như vậy. Ví như Microsoft mua chương trình DOS của một anh chàng nào đó rồi trở nên tỷ phú còn anh kia cơ bản vẫn vô danh ngoài thế giới phần mềm. Ví như anh chàng người Nhật phát minh ra ngôn ngữ lập trình Ruby rồi đem cho không cộng đồng. Java cũng free. Solaris cũng free. Qúa nhiều người giống Lâm trong cộng đồng tin học phát minh và cho không; bởi vì họ quan tâm đến việc sáng tạo hơn là kiếm tiền. Một vài người vừa thích sáng tạo, vừa thích kiếm tiền; cũng chả sao. Còn những kẻ không sáng tạo mà lừa đảo, ăn chặn trên sáng tạo của người khác thì khỏi cần phải bàn đến chúng nó.
- Bọn đấy thì để ý làm gì cho nó bẩn óc- Lâm nói.
Nhưng có những thứ không bẩn óc, Lâm cũng không để ý. Thực ra, Lâm hầu như không để ý đến cái gì. Anh không bao giờ biết trong tài khoản của chúng tôi có bao nhiêu tiền; bố mẹ ở nhà ốm đau ra sao, bao giờ phải làm giấy khai thuế thu nhập, khi nào đến lúc đóng tiền nhà; khi nào phải trả bảo hiểm ô tô, tiền điện thoại, tiền Internet, tiền nước,... Anh chỉ cần biết: hiện tại, Boeing chi trả toàn bộ cuộc sống của chúng tôi. "Toàn bộ "ở đây tức là một căn hộ cao cấp ở Manhattan với giá tiền thuê mỗi tháng gần 100 triệu đồng tiền Việt Nam, một chiếc xe Honda CR-V, mỗi ngày 100 dollar tiền ăn. Ngoài những khoản "bao cấp "ấy, đều đặn hai tuần một lafn, Lâm lĩnh mức lương trung bình cho một kiến trúc sư giải pháp phần mềm. Với Lâm, như thế là đủ; bởi vì anh được tự do.
- Tự do của anh! Tự do của anh!- Lâm nói.
Cái tự do ấy là hằng ngày, anh đi làm lúc 10 giờ sáng hoặc 11 giờ trưa, hoặc 2 giờ chiều hoặc thậm chí nghỉ ở nhà- không một ai ở công ty dám có ý kiến. Có lần Lâm xem phim hành động Mĩ đến tận sáng rồi gọi điện đến công ty xin nghỉ với lí do anh buồn ngủ. Tôi biết sếp của anh nhịn anh như nhịn cơm sống; bởi vì ông ta biết, khi cần, Lâm sẽ làm thâu đêm suốt sáng để xong việc; và rồi còn những triệu đô vô hình mà Lâm làm ra nhưng ông ta sẽ được khen thưởng. Và Lâm thì làm những công nghệ này trong lúc anh nằm nhà ngủ lim dim, trên đường đến công ty, lúc đi nghỉ mát, lúc ngồi chơi, lúc xem phim chưởng Hongkong,lúc xem phim hành động Hollywood hoặc lúc nào đó không ai biết.
Hai chúng tôi không nghèo. Nhìn bên ngoài, chúng tôi là những người sung túc. Nhưng Lâm tiêu tiền không bao giờ tính toán và nhất định đã mua cái gì là phải mua đồ xịn, đi chơi là phải ở khách sạn năm sao, ăn phải ăn ở nhà hàng cao cấp... Cho nên tài khoản hai vợ chồng chưa bao giờ có số dư trên năm ngàn dollar. Điều này, Lâm không biết, Lâm không nghĩ tới. Chúng tôi không bao giờ nói chuyện tiền bạc. Anh không bao giờ thử nghĩ, nếu chẳng may một trong hai chúng tôi ốm nặng, hoặc bố mẹ ở Việt Nam xảy ra chuyện, hoặc có việc gì đột ngột cần nhiều tiền, thì sẽ ra sao?
Sẽ ra sao? Chúng tôi không bao giờ nói chuyện tiền bạc, khi chúng tôi đi du lịch xa, Lâm hay ôm eo hoặc khoác vai tôi trên những đường phố nước ngoài và nghêu ngao hát vui vui theo nhạc bài "Cùng nhau đi hồng binh ": "Đời ta không cần lo, nhà ta không cần tiếc, tiền tiêu cho thật hết, ta mới sống yên vui ". Tôi đoán đấy là câu trả lời của anh.
- Cùng lắm là chết đói- Lâm nói.
Ý Lâm nói đến chết đói theo nghĩa đen, tức là chết vì đói. Thì cũng đã sao? Có gì là trừu tượng đâu? Có gì mà khó đâu? Có gì mà phải lo lắng? Có gì mà cứ phải đeo bám, vật vã, khổ sở? Hết tiền, hết cái ăn thì cứ nằm im một chỗ rồi vào "cuộc trường sinh nhẹ cách bay "thôi- Lâm cười.
À, nhưng Lâm chưa bao giờ đói, chưa bao giờ nghèo. Anh chỉ tưởng tượng về đói với nghèo thôi. Còn tôi thì đã. Tôi đã nghèo và đã đói- đói vì không có thức ăn chứ không phải đói vì không có thức ăn ngon.
- Anh ạ, lúc đói thì chẳng nghĩ đến cái gì ngoài thức ăn đâu. Trộm cắp, đánh nhau, lừa đảo,... gì cũng được, miễn có cái ăn. Em cam đoan với anh, lúc sắp chết đói tì chẳng có cuộc trường sinh nhẹ cánh nào đâu. Người ta sẽ làm tất cả để thoát khỏi cái chết.
Lâm kéo tôi ngã vào ngực anh, vừa cười vừa xoa tóc tôi rối tung lên:
-Đúng là Vy ngố. "Người ta "thì đúng rồi nhưng mà "người ta "nào?
Lâm không bao giờ nhớ được rằng "người ta "đấy từng là tôi. Có thể vẫn là tôi. Tôi không chắc chắn lắm. Có thể lúc nào đó, nếu đói lại, tôi sẽ lại làm những gì tôi đã từng làm trước đây. Hồi trước, khi tôi đang học cấp hai, bố tôi bị vướng vào một vụ lừa đảo và từ đấy gia đình tôi phải rất khó khăn để duy trì cuộc sống. Phải mãi đến lúc tôi học sắp xong cấp ba thì gia đình tôi mới trở lại như xưa. Từ lâu rồi, tôi không còn chắc điều gì về con người hết. Tôi không tin bất cứ tuyên bố nào không được back up bởi kinh nghiệm thực tế. Phải rơi vào hoàn cảnh thật mới biết các thánh có nhẹ cánh bay không.
hết chương 2
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro