Quán kem đầu hè
Quán kem đầu hè không đông lắm. Nó gọi to :
- Cô ơi cho cháu 2 ly kem Swensens, nhiều chocolate ạ.
Hắn vờ nhăn mặt :
- Chơi bời thế! Kem đấy mặn chết được ý.
- Ơ cái anh này, kem ngọt mà.
- Nhưng mà nhìn menu kia kìa, 60k một ly, không biết em thấy thế nào chứ, lưỡi anh nó chát xin xít rồi đây này.
Nó khúc khích :
- Cho anh chết. Ai bảo dụ dỗ cơ.
Từng thìa kem mát lạnh, ngọt ngào tan nhanh trong miệng nó, nỗi buồn cũng theo đó mà trôi bớt xuống dạ dày. Hắn ngồi nhìn nó thưởng thức ly kem một cách ngộ nghĩnh, không chớp mắt. Hắn thấy nó trẻ con quá chừng.
- Ơ. Anh không ăn à? Kem chảy hết bây giờ?
- À ừ... - hắn lúng túng - Anh nhìn em ăn cũng được. Kẻo lát em gọi thêm vài ly nữa thì anh đến nước về nhà cạy tủ cắm sổ đỏ.
- Á à! Trêu em!
Rồi nó tự nhiên xúc một thìa kem từ ly của hắn, ấn vào miệng hắn :
- Ăn đi này.
Bị bất ngờ, hắn không kịp phản ứng, miệng hắn nhoe nhoét chocolate. Hắn ngại ngùng rút khăn giấy lau lấy lau để. Nó bò lăn ra cười. Mặt hắn đỏ rần rần.
- Minh mèo! Hê hê...
- Anh lại bôi hết chỗ kem này vào mặt em bây giờ - hắn hăm dọa.
Tiếng cười nói rộn rã cả một góc phòng. Mấy chị phục vụ đứng gần đó cũng phải đưa tay che miệng.
Đột nhiên, cánh cửa quán hé mở. Một đôi nam nữ bước vào. Miệng nó đang ngoác ra vì cười, chợt như cứng lại. Nó thốt lên khe khẽ :
- Anh!
Anh đang đi cùng Lan - người yêu mới, tay trong tay, hạnh phúc. Ánh mắt nó ngây dại. Chợt, cô bạn ấy nhìn thấy nó, thì thầm điều gì đó vào tai Anh, rồi bước nhanh đến bàn nó đang ngồi :
- Chào ấy!
Nó cố rặn một nụ cười xã giao :
- Ừm. Chào ấy.
Không để nó đợi lâu, cô bạn ấy lên tiếng :
- Hương này... Thực sự tớ không vui khi biết là ấy suốt ngày lên blog viết này viết nọ về người yêu tớ, lại còn đêm nào cũng nhắn tin làm phiền anh ấy, dù biết anh ấy rất khó chịu, và sẽ không bao giờ trả lời.
- Tớ... - nó lúng túng
- Đừng cố giải thích gì cả. Tớ chỉ muốn nói với ấy rằng, từ nay, buông tha cho Duy đi. À, còn bạn trai mới đây hả? Đẹp đôi đấy. Chúc 2 bạn hạnh phúc và đừng làm phiền bọn tớ nữa. Được không? - cô gái ấy lên giọng 2 từ "hạnh phúc" và "đừng làm phiền"
Nói rồi, Lan kéo tay Anh đi thẳng. Nó ngồi im, không phản ứng, nước mắt cứ thay phiên nhau tuôn. Nó cứ nhìn chăm chăm vào ly kem đang chảy ra gần hết. Hắn lo lắng lay lay vai nó :
- Hương à. Em sao thế?
Nó òa khóc, nức nở, không thành tiếng. Hắn cuống cuồng an ủi :
- Thôi... đừng khóc. Ngoan nào. Đừng khóc...
Nó gục vào vai hắn, nước mắt ướt đẫm áo hắn. Anh liếc qua nó, ái ngại, nhưng rồi lại quay đi, rất nhanh.
Buổi đi chơi với hắn đang vui vẻ, bỗng sự xuất hiện của Anh làm tất cả như tan thành mây khói. Nó trở lại với trạng thái thất thần như thường có. Khuôn mặt nó lại lầm lì, xám xịt. Hắn rụt rè đề nghị :
- Về nhé?
- Vâng - nó đáp nhẹ như gió.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro