Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Nụ cười hiếm hoi

Hắn đổi chủ đề :

- À mà... Hình như em đang có chuyện buồn đúng không?

- Vâng. Sao anh biết ? - nó thở dài.

- Đoán thế - hắn nháy mắt.

- Đoán chuẩn rồi đấy - nó cười chua xót.

- Người yêu đâu mà không tâm sự sinh sự?

- Chết rồi...

- Làm sao chết?

- Trèo cây ớt, ngã, chết...

- Kết thúc có hậu đấy - hắn phá lên cười.

- Em đùa... - nó cụp mắt.

- Thế buồn chuyện gì? Cứ mạnh dạn trình bày đi, nếu không giúp được thì anh sẽ giúp...

Nó nhăn mặt :

- Em buồn thật mà.

- Vì sao?

- Bị... đá.

- Đau lắm không?

- Đau - nó thở hắt ra.

Nhắc đến chuyện đó, nó lại thấy lòng nao nao. Nó cúi gằm mặt xuống, hắn nhẹ nhàng :

- Em còn yêu người ấy không?

- Có... - nó rụt dè.

- Níu đi, kéo đi...

- Tuột rồi, người khác nhặt rồi... Hì... - nó cười

- Đòi lại.

- Mặt em mỏng...

- Là sao?

- Em không xinh, nhưng cũng còn cái lòng tự trọng... - nó nghẹn ngào.

Hắn bật cười :

- Anh biết mà. Bọn con gái là chúa chảnh nhá. Chính vì thế mà đôi khi mất oan một số thứ quan trọng đấy.

- Vâng...

- Thế em có hận người đó không?

Nó quay sang nhìn hắn, cái nhìn như ánh lên một tia khó hiểu, nhưng rồi, giọng nó chùng xuống :

- Có...

- Muốn trả thù không?

- Muốn...

- Biết cách trả thù không?

- Không...

Nó ngập ngừng, ngước mắt nhìn hắn như thỉnh cầu.

- Anh nói cho em đi?

- Đó là... Hãy sống tốt hơn hắn ta, để hắn ta phải hối hận em ạ.

Nó ỉu xìu :

- Nói thì dễ lắm, nhưng làm thế nào mới là điều quan trọng.

Hắn đứng dậy vươn vai :

- Haiz... Cứ từ từ, anh sẽ chỉ cho. Tin anh đi, người ta dù gì cũng là du học sinh hơn 1 năm mà, em phải mạnh mẽ lên, như một cô gái Châu Âu ý...

- Dạ.

Ánh nắng bên ngoài cửa sổ lụi tắt dần, hắn giục :

- Về chưa em? Sắp tối rồi đấy.

- Vâng.

Nó ngập ngừng đứng dậy, thu dọn đồ đạc, nó cắm cúi bước ra khỏi cửa thư viện. Chợt hắn gọi giật lại :

- Này...!

- Sao hả anh?

Hắn vẫy vẫy tay :

- Ngày mai, lại hẹn gặp em ở đây nhé!

- Vâng - nó cười híp mí.

Không ngờ cuộc gặp gỡ ngắn ngủi với hắn lại khiến nó nhẹ nhõm hơn nhiều như vậy. Nó đã cười, ít ra là 2 lần liền. Hy vọng đêm nay, không phải dùng thuốc ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro