lời xin lỗi muôn màng
2 tháng sau
Sát cái ngày cả nó và hắn đều phải chuẩn bị cho kì thi đại học cam go, nó gọi điện rủ rê :
- Minh Minh! Đi cafe không anh?
- Em đừng gọi anh là Minh Minh. Nghe điêu lắm.
- Kệ em! Thế anh có đi không?
- Có.
- Có thì luôn và ngay đi chứ.
Lại một buổi chiều đầy nắng. Nó đã không còn sợ nắng nữa. Chẳng biết từ khi nào. Có hôm, nó còn đứng bên cửa sổ, đưa bàn tay nhỏ xinh hứng lấy ánh nắng nhạt nhòa, nheo mắt ngắm nhìn những hạt bụi li ti đang chuyển động vội vàng trong không khí.
Nó vẫn trung thành với Rex Cafe từ ngày còn yêu Anh, đến bây giờ nó cũng không có ý định thay đổi "địa bàn hoạt động". Hắn ra quầy gọi đồ uống, nó ngồi trên ghế, đầu lắc lắc theo tiếng nhạc, hồn nhiên như cách đây vài tháng. Bỗng, một bàn tay rụt rè đặt lên vai nó. Nó quay lại, ngỡ ngàng :
- Anh...?!!
Nó đứng phắt dậy, nhìn Anh dò xét. Anh cúi đầu, nói nhỏ :
- Hương... anh xin lỗi...
Nó kinh ngạc. Trái tim như bắn ra khỏi lồng ngực.
- Anh biết anh sai rồi. Rời bỏ người yêu mình để đến với người mình thích...quả là một quyết định hết sức nông nổi, thiếu chín chắn. Anh biết em đã rất buồn, anh biết em vẫn còn yêu anh. Anh đã đọc những gì em viết trên blog cách đây vài ngày. Và... Em có thể cho anh một cơ hội nữa, được không?
Tai nó như ù đi. Nó vẫn nhìn Anh trăn trối, đôi mi run rẩy. Đúng lúc ấy. Hắn quay lại bàn, hắn ngơ ngác, cảm giác như mình là người thừa trong cuộc đối thoại này, hắn định bụng sẽ đi ra ngoài cho hai người nói chuyện. Nó chợt bừng tỉnh, nó hít vào một hơi thật sâu, thở ra cũng thật mạnh :
- Anh ạ... Có lẽ nên giới thiệu với anh, những dòng anh mới đọc trên blog em, thực ra chỉ là một câu chuyện, em sáng tác. Nhân vật nam chính có vẻ giống anh... Nhưng, nhân vật nữ chính, yêu anh ta đến suốt đời, thì không phải em, anh ạ... - rồi nó quay sang nắm nhẹ bàn tay hắn - Và anh biết đấy... Đây là bạn - trai - mới của em!
Nó nhấn mạnh từng tiếng một, nó siết chặt tay hắn hơn. Anh ngạc nhiên, lắp bắp :
- Hương... Anh biết em cố tình làm thế này để khiến anh phải dằn vặt... Anh đã hối hận rồi mà...
- Anh không hiểu à? - nó châm chọc - Đáng lẽ em không thể xóa đi hình ảnh của anh nhanh đến thế. Nhưng anh thử nghĩ mà xem, lúc em tuyệt vọng, em cần anh biết bao, thì anh đã ở đâu nào? À ừm... Cả Hoàng Lan người yêu bé nhỏ của anh nữa, sao bạn ấy không xích anh vào để anh đỡ chạy lung tung rồi lại mất công tìm kiếm nhỉ?
- Em...
Anh tím mặt. Nó tiếp tục :
- Rồi anh sẽ thấy, chẳng có ai yêu và hiểu anh nhiều như em đâu. Nhưng mà thôi, em nghĩ là anh không xứng. Còn bây giờ, em không muốn lựa chọn, em - yêu - người - yêu - em..! Anh đi đi...!
Anh bàng hoàng nhìn nó.
- Ai đã khiến em trở nên như vậy...?
- Đừng hỏi, anh biết câu trả lời cơ mà...
Anh tức giận, hầm hầm bước ra khỏi quán. Nó không nhìn theo Anh, giọt nước mắt lăn dài trên má, nhưng kèm theo đó là một nụ cười...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro