Bắt tay thương lượng
Cô hơi nhau mày không biết cư xử thế nào, mắt vô tình liếc nhìn anh. Anh vẫn vậy vẫn đứg cầm cốc rượu lạnh lùg nhưng ánh mắt anh hoàn toàn rơi trên người cô. Cô và anh đều im lặng không một ai lên tiếng bỗg có một giọng nữ đỏng đảnh lên tiếng:
-Chủ tịch tôi có một câu chuyện tôi muốn kể ông nghe. Câu chuyện nói về một loại đàn bà đê tiện, cô ta vì ham tiền tiền bạc nên đã lạh lùg vứt bỏ bạn trai khiến người đàn ông đó luôn phải sốg trg đau khổ, ti tiện hơn khi bị bắt cóc cô ta còn một mình bỏ trốn bỏ mặc mẹ bạn trai mình khiến bà ấy bị thương nặng. Ông có muốn biết cô gái đó là ai không? Tôi nghĩ cô ta cũg có trong buổi tiệc tối nay, cô ta....
-Tôi và cô ấy cảm ơn lời chúc phúc từ ông. Chúg tôi hiện rất hạnh phúc
Anh nắm lấy bàn tay cô kéo lại gần ôm trọn trong lòng. Cô ngước mắt lên nhìn anh, tại sao anh phải làm vậy? Cô không biết tại sao anh lại muốn giúp đỡ cô khỏi lời nói cố tìh gây sự của cô gái khi nãy, nhưng dù anh ko ra tay giúp đỡ cô chắc chắn cũg sẽ ko để cô ta ngang nhiên lộng hành nói nhữg lời lẽ như vậy.
-Vậy 2 người khi nào sẽ cho tôi uống rượu mừg đây?
-Tôi đã cầu hôn cô ấy, đây là vật đính ước của chúng tôi
Anh lôi chiếc vòng tay trong túi áo ra rồi cầm tay cô dơ lên. Cô cũg ko biết vì sao lại đeo chiếc vòng này, chỉ là hôm nay khi cô lấy nó ra ngắm nhìn cô đã không kìm lòg đeo nó lên tay, đó chỉ là xúc động nhất thời nhưng khi đã đeo nó lên tay lại không muốn tháo ra, cuối cùg lại đeo chiếc vòng 15 đồng này đến buổi tiệc. Nhưng kì lạ khi kết hợp chiếc vòg này với váy dạ tiệc lại không hề bị khớp trang phục, cô còn cảm thấy rất đẹp. Cô nhìn chiếc vòng khắc chữ Hạ - Hạ trong tay anh lại không hiểu sao đi dự tiệc anh lại mag chiếc vòng này đi làm gì.
-Tôi nhìn ra chiếc vòg này rất có ý nghĩa. Tôi có thể nghe câu chuyện về nó?
Cô mỉm cười, một nụ cười rạng rỡ xinh đẹp. Anh nhìn cô gái bên cạnh trái tim đập nhanh hơn, bao nhiêu năm cô không hề thay đổi, khuôn mặt xinh đẹp nụ cười khiến người nhìn bị hút hồn. Cô cầm lấy chiếc vòg trong tay anh đưa ông xem
-Sau 2 chiếc vòg này có một câu chuyện tình đằg sau, tôi nghĩ sẽ mất thời gian kể lại, chủ tịch không ngại làm mất thời gian của ngài chứ?
-Tôi rất tò mò
Ông nở nụ cười nhìn cô, từ lâu đã biết ôg là con người sốg tình cảm nên cô gật đầu đồng ý kể lại cho ông. Cô mỉm cười nhẹ, đôi mắt có phần mơ hồ nhớ lại
-Chuyện tình này về một cô gái đem lòng yêu thần tượng của mình. Cô ấy bắt đầu hâm mộ chàng trai từ năm 15 tuổi, cô âm thầm theo dõi thần tượng của mình suốt 9 năm. Đến năm 25 tuổi cô gặp chàng trai đó và đem lòng yêu say đắm, nhưng chuyện tình của họ không được ủng hộ.... Đây là chiếc vòng đôi chỉ 15 đồng, chiếc vòng này do người con gái ấy khắc tặng chàng trai, chữ Hạ - Hạ là ghép từ tên hai người vào muốn nói họ sẽ luôn ở bên nhau không bao giờ xa rời....
Cô dơ chiếc vòg tay mình đag đeo lên nhìn chăm chú hồi lâu mới lên tiếng:
-Còn chiếc vòng này.....
Chưa kịp nói hết câu một giọng nam đã lên tiếng cắt ngang, cô ngước lên nhìn anh, nghe giọg nói anh cô cảm thấy bản thân như lạc vào mê cug trg tim, muốn thoát ra nhưg lại ko thể
-Chiếc vòng này khắc chữ "Lâm Hạ Băng, anh yêu em" cũng là lời chàng trai muốn nói với gái. Chàng trai khắc chữ đó vì mong cô gái luôn nhớ đến tình yêu của hai người, dù chàng trai không nói ra nhưng chiếc vòng cũng thay chàng trai bên cô, nói cô nghe lời tận sâu trong trái tim chàng trai , nhắc cô biết nó luôn thuộc về cô. Và muốn cô khắc ghi tình yêu của mình, Lâm Hạ Băng, anh yêu em
-Chiếc vòng đó thay họ còng tay đối phương lại, mãi mãi không rời xa
Cô quay đi hít thở thật sâu, nước mắt nghẹn ứ trong lòng, muốn khóc lại không dám khóc. Cô chỉ mỉm cười, một nụ cười gượng gạo che lấp đi nội tâm đang gào thét bên trong.
-Thật tuyệt, tình yêu đó thật đág ngưỡng mộ. Tôi rất cảm động
Anh ôm vai cô mỉm cười cảm ơn ông đã lắng nghe câu chuyện. Khi ông ấy rời đi cô chủ động dịch người ra bước đi, cảm nhận được có người đi đằg sau cô quay người lại
-Sao anh lại đi theo tôi
-Tôi muốn giao dịch cùg cô
-Anh nói đi
-Như vở kịch vừa nãy, chúg ta tiếp tục diễn. Hợp đồg bên SunG, tôi cần nó.
Cô bật cười tự giễu, dù sao anh đi theo cô chỉ vì hợp đồg đó, cô lại cảm thấy hụt hẫng gì chứ?
-Chỉ cần chuyện này kết thúc tôi tuyệt đối sẽ không quấy rầy cô. Tôi sẽ bỏ qua mọi chuyện. Nếu ôg ấy phát hiện ra lời nói đôi này ắt hẳn sẽ rất ko vui.
-Được. Tôi nợ anh, lần này một lần giải quyết tất cả
Nói xong anh quay người bước đi, cô bật khóc. Cảm nhận được có người ngồi xuốg bên cạnh cô quay sang nhìn, là Vương Hạo Thiên
-Lâm Hạ Băng hóa ra cũg có lúc em yếu đuối như vậy. Một cô gái lạnh lùg như em mà vì người đàn ông đó mà ngồi đây khóc sao? Đứg dậy đi tôi đưa em ra ngoài giải khuây
-Ừ, tôi xin lỗi
Cô lau nước mắt rồi vào nhà vệ sinh trang điểm lại. Bước ra ngoài đã thấy Hạo Thiên đứg đợi, cô mỉm cười nhẹ cùg anh bước ra ngoài. Nhìn món ăn nhẹ trên bàn cô nhanh chóg bị thu hút. Mọi người đang nhảy cô chỉ ngồi một góc thưởng thức đồ ăn.
-Hạ Băng em muốn ra nhảy không?
-Không. Anh ra nhảy đi đừg quan tâm đến tôi
-Người tôi muốn nhảy cùg vẫn đang ở đây
Cô liếc nhìn anh rồi thờ ơ quay đi. Anh đón nhận ánh mắt ấy liền không vui kéo cô đi.
-Vào đây làm gì?
-Tôi bỗg muốn đáh một ván bài. Hôm nay rất không vui, người phụ nữ của tôi lại trở thàh vợ sắp cưới của khác
-Anh lảm nhảm cái gì đấy? Ai là người phụ nữ của anh, vớ vẩn
Anh bật cười định kéo cô đến bàn thì đụng ngay người anh không muốn gặp nhất Hạ Khải. Bên cạnh anh ta còn có một người phụ nữ nhưng anh cũg ko rõ cô ta là ai. Anh vẫn uất ức việc khi nãy trơ mắt nhìn anh ta và cô ôm nhau nên bước đến nói chuyện với anh ta:
-Hạ tổng cũg có hứg thú với bài bạc sao?
-Chẳg phải Vương tổng cũg vậy? Không ngờ Vương tổng lại quan tâm tôi đến vậy
Nhìn tay cô đag bị tên họ Vương nắm anh hơi nhau mày quay sang nhìn anh ta. Vương Hạo Thiên thấy ánh mắt anh liền kéo cô lại gần nắm chặt tay hơn
-Tôi cảm thấy rất không vui vì chuyện khi nãy. Hạ tổng trong tay đag có người phụ khác mà còn tiếp cận cô ấy
-Tôi nghĩ chuyện của tôi không cần Vương tổng quan tâm. Cô ấy bây giờ là vợ sắp cưới của tôi, phiền anh buông bàn tay anh ra khỏi tay cô ấy.
-Xin hỏi vị tiểu thư này là?
-Tôi họ Tôn tên Thiên Vi. Rất vui được làm quen
-Tôn tiểu thư mong cô giữ tên kia cho chặt đừg để hắn chạy lung tung
Hạ Khải nghe anh ta nói nhau mày tức giận:
-Đừg ăn nói linh tinh, cô ấy là bạn tôi. Không phải quan hệ nam nữ nên anh đừg dùg giọng nói đó để nói với cô ấy.
-Chào cô Hạ, lâu rồi không gặp- Tôn Thiên Vi liếc nhìn cô nở nụ cười kiêu hãnh, người cố tình dán chặt vào anh
-Tôi và cô có quen nhau sao?
Cô nheo mày nhìn cô gái trước mặt nhưng lại không nhớ ra nổi là ai. Cả ba người đều rơi vào trạng thái im lặg không ai nói một lời, ai nấy đều nhìn cô, Tôn Thiên Vi thẹn quá hóa giận mặt đỏ bừg cao giọng:
-Cô lại giả vờ không nhớ ra tôi? Nực cười
-Tôi không nhớ ra là đã gặp cô, tại sao phải giả vờ? Tôi nghĩ cô không để lại ấn tượng nên tôi không thể nhớ ra cô
-Hừ, ngày trước tôi và cô gặp nhau ở nhà anh Khải. Cô sao có thể khinh người như vậy?
-Tôi hình như đã nhớ ra cô là ai cảm ơn đã nhắc. Thật ra nhữg gì không đáng để tâm tôi không bao giờ nhớ được, thật xin lỗi
Hạo Thiên nghe xog cuộc đối thoại cười đến gập người, cô quả là bá đạo. Trg tình huống này lại không để cho cô ta chút mặt mũi nào, tính cô vốn thẳg như ruột ngựa lại lạnh lùg vô tình nên việc này cũg rất dễ hiểu. Chỉ tội cho cô gái cố tìh kiếm chuyện với cô
-Hạ tổng không ngại đánh cùg tôi một ván bài chứ?
-Được, chúg ta chơi một ván
Cô ngồi nhìn hai người chơi bàn, đôi mắt nhìn anh không dời. Dù bao nhiêu năm khi nhìn anh cô vẫn bị anh hút hồn, mê đắm đến điên dại. Nhưng lại chỉ dám nhìn trộm anh....
-Hạ Băng
Nghe gọi tên cô giật mìh quay sag nhìn Thiên Hạo. Anh mỉm cười nhìn cô bỗg đứg dậy bước đến chỗ cô, cô trừg mắt hỏi:
-Gì vậy?
Bỗng anh cúi xuốg đặt một nụ hôn lên trán cô rồi quay sang nhìn Hạ Khải, anh ta đang trừg mắt nhìn đôi mày cau lại.
Cô giật mìh vội lùi lại mắt đảo qua chỗ anh, anh vô tình quay đi không nhìn cô
-Vương tổng tôi không có nhiều thời gian
Vương Hạo Thiên đứg lên nhìn cô, trong ánh mắt anh có sự mê đắm lưu luyến dõng dạc nói:
-Lâm Hạ Băng, tôi thích em. Tôi muốn em quên đi tên khốn khiếp Hạ Khải đã làm tổn thương em, muốn em toàn tâm toàn ý yêu tôi. Cái danh vợ sắp cưới dù sao cũg chỉ là giả dối tôi không quan tâm....
Cô trừg mắt đứg dậy che miệng anh lại không cho nói tiếp. Anh đưa tay cô lên hôn nhẹ rồi quay về chỗ ngồi nhìn Hạ Khải nhếch miệng cười rồi nói khẽ với anh ta:
-Đó chính là đòn tâm lý. Lần này anh thua chắc rồi
Bắt đầu ván bài cô lo lắng nhìn họ, họ càg đáh càg hăng, lại đánh lớn nên cô e ngại nhìn anh. "Hạ Khải anh nhất định không được thua", cô nhìn anh đôi mắt không dời đi dù chỉ một chút. Thức tỉnh bản thân cô nhìn xug quanh rồi bước ra ngoài, trog đó không khí rất khó chịu, nhìn 2 người đàn ông ngồi đấu nhau cô không hứng thú. Tại sao họ lại như vậy? Hạ Khải sao lại đi chấp nhặt tính cách thất thuờg của Vương Hạo Thiên.
-Sao lại ra ngoài này?
Nghe giọng nói quen thuộc cô giật mìh quay người lại. Khi nhìn anh tảng băng cô cố gắg tạo ra trong tim lại tan chảy một cách dễ dàg, sự lạnh lùg thờ ơ cũg ko thể hiện nổi trước anh. Điều duy nhất cô có thể làm là đứg ngây ngốc ở đó
-À..... tôi... thấy hơi mệt
-Nói chuyện với tôi một lát
-Ừ
Cô nhìn anh, đôi mắt không dám nhìn thẳg vào mắt anh mà mơ hồ nhìn đi nơi khác. Cô sợ khi nhìn vào đôi mắt ấy sẽ lại một lần nữa khiến cô bị chìm đắm đến mê muội.
-Từ bây giờ cô là vợ chưa cưới của tôi, chỉ cần hợp đồng lần này thuận lợi, chủ tịch bên SunG về nước tôi và cô lập tức chấm dứt hoàn toàn, tôi sẽ không làm phiền cô nữa.
-Được, việc năm xưa là tôi nợ anh. Lần này tôi sẽ giúp anh hết lòg để trả lại món nợ năm xưa.
-Ừ
Anh lạnh giọng ừ một tiếg rồi quay người bước đi. Cô chỉ biết nhìn theo bóng lưng anh xa dần, cảm giác bản thân ngày càg suy sụp. Nhìn Vương Thiên Hạo đag bước đến gần, cô thở dài mỉm cười:
-Hôm nay cảm ơn anh
-Tôi đưa em về
-Không, cảm ơn
Cô tạm biệt anh rồi ra ngoài bắt xe về. Bước lên xe bản thân như được thả lỏng cô bật khóc, tay che đi đôi mắt đẹp, càg khóc cô càg cảm thấy nặng trĩu trong lòng.
-Cô gái cháu không sao chứ?
Cô ngước mắt lên nhìn về huớg vừa phát ra tiếng nói. Là bác lái xe trung niên vừa hỏi cô, nhìn gương mặt bác rất hiền, trên khuôn mặt có nhữg nếp nhăn dày đặc chắc đã chịu vất vả không ít. Giọng nói bác trầm trầm tạo cảm giác an toàn cho người nghe
-Cháu không sao, cảm ơn bác
-Cháu muốn đi đâu, vừa thấy cháu khóc quá ta chưa dám hỏi địa chỉ
-Bác cứ đi thẳg đi, cháu muốn ngắm thành phố về đêm
-Được
Cô ngả đầu ra ghế mắt hướng ra ngoài, đêm nay thật dài. Cô chưa từg nghĩ sẽ gặp anh trog tình huốg này, có lẽ nếu hôm nay chủ tịch SunG chắc anh sẽ không bao giờ nhìn đến cô dù chỉ 1 lần. Bây giờ lại tiếp tục dây dưa với anh khiến cô cảm thấy rất khó xử, nhưng món nợ năm xưa không thể không trả, cô vì số tiền 5 tỉ đó mà bỏ rơi anh, vì chuyện đó cô đã tự trách bản thân vô số lần...
..........
-Tiểu Băng hôm nay buồn chán thật
Tiêu Tiêu ngồi ôm gối nằm dài trên giườg nhìn cô, thấy dág vẻ đág thương của cô nàng cô chỉ biết cười. Hôm nay tuy không bận lắm nhưng côg việc thì không thiếu. Cô dán mắt vào máy tính đáh tài liệu mặc Tiêu Tiêu ngồi than một mìh.
-Hạ Băng, đi club, đi club
-Hôm nay mìh còn phải làm việc
-Kệ cậu đứg dậy đi với mìh.
Cô cố khág cự nhưng ko bằg sự dai dẳg của Tiêu Tiêu, cuối cùg cô bị Tiêu Tiêu bắt thay đồ đi chơi. Lần này cô không ăn mặc quá bảo thủ, cô mặc một chiếc áo phông rộng kết hợp với quần sooc bò nhìn rất cá tính, tóc buộc gọn đằg sau làm khuôn mặt xinh đẹp của cô càg thêm động lòg người.
Bước vào bar cô ngồi uốg rượu mắt mơ hồ nhìn xung quanh. Mấy hôm nay trên báo đã đăg đầy tin tức của cô và Hạ Khải, cuộc sốg của cô một lần nữa bị xáo trộn. Nhưng từ hôm đó đến giờ anh chưa từg xuất hiện, nghĩ đến anh lòg cô lại trùg xuống, ánh mắt phảg phất đầy tâm sự.
-Judy, tuyệt thật lại gặp chị ở đây
Nghe giọng nói cô ngơ ngác nhìn sag bên cạnh, là cậu nhân viên lần trước ngồi xe cô, cô mỉm cười nhẹ chào lại. Đối với cậu thanh niên này cô có chút thiện cảm, cậu ta là một người thẳg thắn lại rất có tâm với côg việc.
-Hôm nay chị trôg khác thật đấy, oa tuyệt thật
-Cậu ngưng lảm nhảm đi được r đấy. Mà cậu hay đến bar lắm à?
-Em cũg thỉh thỏag thôi, khi căg thẳg đến đây giải tỏa. Mà tên thật của chị là gì vậy?
-Tôi tên Lâm Hạ Băng, có thể gọi tôi là Hạ Băng cũg đk ko nhất thiết phải gọi tên tiếg anh
-Em thấy ý kiến đó rất hay. Em thíc tên Hạ Băng của chị hơn
Cô mỉm cười nhạt rồi cầm ly rượu lên uống. Cậu nhóc này hôm nay lại khiến cô nói nhiều hơn thuờg ngày, cậu ta cùg tuổi em trai cô nên cũg cảm thấy quen thuộc. Rượu khá mạh nên cô uốg một chút đã hơi say, mặt hơi đỏ lên ánh mắt có chút mơ hồ lại xen chút rối loạn.
-Chị Băng chị say rồi, em đưa chị về
-Khôg cần tôi đi vs bạn. Cảm ơn
Cô gạt bàn tay cậu ta ra rồi nhắm mắt tựa vào ghế. Trong suy nghĩ luôn có hìh bóg của anh nhưng lại sợ ko dám nhớ đến, luôn cố kìm nén bản thân. Cô nhíu chặt mày lại ngăn nước mắt rơi xuống.
-Chị Băg chị ko sao chứ?
-Lưu Diệc cậu có biết làm cách nào để quên đi 1 người không?
Bỗng cô mở mắt ra nhìn thẳg vào mắt cậu. Lưu Diệc ngây người nhìn cô, cậu biết cô vốn là một mỹ nữ nhưng khi đối diện với cô cậu vẫn ko kìm đk mà bị cô cuốn hút, đặc biệt hôm nay khi nhìn thẳg vào mắt cô bỗg tim hơi nhói lên. Cô vốn lạh lùg đến đág sợ nhưg cậu lại luôn yêu quý cô, hôm nay gặp cô ở đây thật sự cậu đã bị dág vẻ có chút yếu ớt này hút hồn
-Dạ?.......... À chuyện đó..... em cũg ko rõ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro