Chương 6 : Tôi, anh ta và hắn
- Cô tỉnh rồi sao? Giọng nói anh bên tai tôi.
- Anh là ai? Sao biết về Phong? Tôi khàn khàn nhạt giọng hỏi anh ta.
- Cô là ai? Sao biết về Phong? Anh ta hỏi lại tôi. Bực ghê!!! Đùa nhau sao? Bộ anh ta là vẹt chắc. Nhái lại tôi.
- Tôi là Floria, có quen Phong. Chỉ vậy thôi. Giờ nói tôi biết đi! Phong chưa hề nói có anh trai! Tôi lạnh nhạt đáp lại.
- ... Anh ta im lặng hồi lâu. Tôi đứng dậy rồi đi vào lớp, trước đó không quên nói:" Tôi không muốn tra khảo anh. Vậy nên khi nào muốn hãy nói."Cố gắng bước khỏi căn phòng đó, bước qua con người đó, kẻ-mang khuôn-mặt-anh, tôi cố gắng chạy thật nhanh, nhanh nhất có thể và "rầm!!".
- Xin lỗi!Xin lỗi!! Tôi cúi đầu liên tục xin lỗi rồi chạy đi.
~ Hắn ~
Tôi đang đi thì thấy bóng Floria từ xa. Tính ra kiếm chuyện nhỏ liền chắn đường. Nhưng hình như nhỏ hôm nay khác lắm! Chỉ cúi đầu xin lỗi mà không nhìn xem là ai.Tôi hơi sững người nhìn lên tay hơi ươn ướt. Chuyện gì thế này? Chân tôi không nghe chủ tự động chạ theo nhỏ. Dừng lại tại sân sau trường, tôi đứng hình. Loáng thoáng nhìn...Nhỏ khóc sao???Tôi đờ người ra khi nhìn thấy một bóng dáng nhỏ bé đang đau đớn khóc âm thầm dưới gốc cây. Tại sao nhỏ lại khóc?...Tôi đến gần nhỏ hơn, núp tại 1 bụi cây.Tôi sững người khi nghe thấy...
~ Tiểu Ngọc ~
Tôi chạy ra sân sau, nước mắt không ngừng ứa ra, tim như bị cứa vậy! Đau lắm! Tôi cố gắng nín không để to tiếng, rồi chọn một gốc cây ngồi xuống, ôm chân khóc.Ngẩng đầu lên trời, tôi cười dài trong tiếng khóc:
- Gió à... Hôm nay em đã gặp một người giống anh đó! Hahaha!Cảm ơn anh, Gió à. Vì đã cho em thấy lại khuôn mặt anh...Nhưng tại sao vậy Gió? Anh từng nói "When it hurts to look back ... and you are scared to look ahead ... look beside you I'll always be there for you!!" mỗi khi em buồn...Nhưng giờ sao anh lại bên và nói với em điều đó vậy?...hức...How come we don"t always know when love begins,
but we alway know when it ends ? Why, Gió?...
Tôi cứ vậy mà đập vô ngực mình.Bỗng nhiên không hiểu sao từ đâu một bóng người chạy tới ôm tôi. " Cứ khóc tiếp đi!" Một chất giọng lạnh và nhạt truyền tới tai.Cảm giác rất quen thuộc...Tại sao tôi lại quên mất rồi...?Chỉ vậy mà không hiểu sau nước mắt tôi cứ tự tuôn...Tôi không thể điều khiển bản thân kìm nén mà lại khóc nức nở trong bờ vai rộng của người đó...trong cái ôm ấm áp đó...tôi không thể tự chủ được, chỉ biết khóc và khóc...một cách thoải mái...
Cái cảm giác yên tâm này...
Không chút lo lắng này...
Bình yên này... thiệt gần gũi đến lạ...
Nó khiến tôi muốn được bảo vệ...được che chở...
Nó khiến tôi nhớ lại những khoảnh khắc bên anh...
Sau khi khóc xong một hồi tôi mới lấy lại bình tĩnh.
"Ai vậy...?"Tôi quay ra hỏi. Sững người lại... Là hắn sao?Tại sao lại xuất hiện đúng lúc vậy?Tại sao lại quen thuộc đến vậy?
- Cảm...cảm ơn! Nhưng...bỏ ra...Tôi lí nhí cảm ơn cúi xuống nhưng rồi lại lạnh giọng. Hắn ngơ ra rồi nhìn lại là đỏ mặt buông tay. Tại sao ư? hắn động vô đâu vậy trời???Tôi...Tôi quả rất muốn tát cho hắn ta khỏi ăn cháo luôn. Chọn chỗ gì mà đúng thế không biết!Còn chỗ gì tôi cá các bạn đoán được rồi! Lãng xẹt dã man! Đang cảm động nhìn phát tay hắn là mất cả cảm tình. Tôi bực bội quay lưng đi. Hắn gọi giật giải thích:
- Này này Floria!! Tôi không cố ý đâu! Mà có cho tôi cũng chả thèm loại màn hình TV siêu phẳng đâu!Vậy nên...nên...
Hắn không dám nói nữa vì thấy mặt tôi đang đen đi rất nhiều nên đã ôm dép chạy trước. Quả này...tôi không giết hắn ta tôi không phải người!!! Tôi chạy đuổi theo hắn và...nện cho hắn túi bụi, đánh như chưa từng được đánh như vậy ý hơ hơ.
- ...Xin...xin cô đó!Cho tôi xin lỗi coi! Lỡ mồm mà! Hắn chạy
không nổi bị đánh oai oái xin tha.Sức người sao đọ sức "trâu" như tôi chứ!Tôi nhân từ đành tha cho hắn rồi dang 2 tay hóng gió.(T.g: Bà này đánh xong rồi tha...nhân từ đâu ra thế?)
- Nằm xuống đây đi! Hắn nói rồi nằm xuống bãi cỏ xanh mướt. Tôi bất giác nghe theo, cũng nằm xuống. Nhìn lên bầu trời xanh ngắt, xanh đến khó tin. Và rồi...
- Cậu là ai ý nhỉ? Tôi bỗng hỏi cậu một câu ngớ ngẩn hết sức. Đầu óc tôi dạo này thực sự suy yếu nên nhiều chuyện rất khó nhớ nổi.Tên người thì càng khó. Nhất là khi tôi đã trả thù và lơ đi một thằng sau khi chơi hăn một vốn đau.
- Cái cô này...Tôi là Phong! Vũ Hàn Phong ok?Tại sao cứ quên vậy? Và nữa...Tại sao cô lại khóc? Hắn nói như hét rồi nhẹ nhàng hỏi. Rất giống cách anh nói với tôi. Đáng sợ có nhưng cũng rất dịu dàng.
-... Tôi câm lặng. Tôi không muốn nhắc đến kí ức đó chút nào! Không hề muốn!
- Không sao! Tôi không ép! Hắn mỉm cười rồi xoa đầu nó. Lần đầu tiên nhìn hắn mỉm cười một cách tự nhiên như vậy,tôi có chút bối rối và không tự nhiên.Tôi đành nhắm mắt lại buông lời hát để quên đi chúng...
" Oboro ni kasumu haru no tsuki
kono omoi kaze to maichire
yoi no sora ni awaku tokete kieyuku amata no tsuioku
yume madoronde sasoikomareyuku
toki no nai heya tada mitsumeru dake
kanashimu koto ni tsukarehatete nao
todokanu koe wo tsubuyaku kuchibiru
hakanai netsu wo oimotomete wa ima mo midareru konoyo ni
nogareru sube wo sagasu bakari no kodoku na hoshi
tokoshie ni tsuzuku michi nara
itsumade mo matsu riyuu wake mo naku
nikumazu tomo kuchihaterareru hazu to
ima wo suteikiru
yume sameteyuku koumyou
hikari ga me wo sasu
hana mau youni namida harahara to ochita
chiriyuki fumare chiri to natte mo itsuka mata sakihokoreba
anata no mune wo irodoru sakura ni naremasu ka
shimiwataru kokoro no shizuku
kegare wa mada torenu mama de
hoka no dare wo aisuru koto mo naku
toki dake ga sugisaru
toikaketa kotoba wa
kokuu ni kie
oboro ni kasumu haru no tsuki
kono omoi kaze to maichire
yoi no sora ni awaku tokete kieyuku amata no tsuioku
todoke yumeutsutsu ni takusu kono negai no hana wo
yoi no sora ni ukabi sabishige ni kagayaita oborozuki..."
Vừa dứt, hắn đột nhiên bật dậy,nhìn tôi với anh mắt khó hiểu và chút kinh ngạc. Nắm chặt hai vai tôi rất manh rồi kéo lên, khuôn mặt hắn tái xanh, những giọt mồ hôi tuôn ra như suối và sâu trong khóe mắt đó, một chút ánh đỏ lóe lên, sóng sánh nước...Hắn khóc sao? Chỉ là bài hát sao lại xúc động đến thế được? Hắn hỏi tôi với giọng lanh lẽo, bi thương mang chút đau xót...
Chú thích :
- When it hurts to look back ... and you are scared to look ahead ... look beside you I'll always be there for you :
Khi nhìn lại một điều đau khổ ... và em sợ nhìn về phía trước ... Em hãy nhìn sang bên cạnh nơi mà anh luôn ở đó đợi em
- How come we don"t always know when love begins,
but we alway know when it ends :
Tại sao chúng ta không bao giờ nhận được tình yêu bắt đầu từ khi nào nhưng chúng ta luôn nhận ra khi tình yêu kết thúc?
- Bài hát : Hazy moon - miku
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro