Em vẫn còn yêu Anh nhiều lắm (phần 1)
Lúc: 08:42 ngày 9/12/2011
* * *
Như vừa trải qua cơn ác mộng,một cơn ác mộng vô vùng khủng khiếp, đến nỗi tôi xé toạt cả ra giường của mình, nhưng vô hình khi tỉnh dậy tôi đều quên sạch, chỉ có gió là quen thuộc ùa vào.
Hôm nay cũng bình thường như bao ngày khác, tôi buồn rầu nhìn tấm ra thứ "n" nhàu nát, rách bươm. Những đêm trước và đêm qua tôi đã thấy cái gì, cái gì mà khiến tôi lại làm cái việc mà bình thường chắc chắn tôi không thể làm được...trong lúc đang mơ ngủ?
Đi nhẹ xuống từng bậc thang, mọi thứ ở đây đến bây giờ vẫn vậy, lạ lẫm và lạc loài, chỉ có mỗi chiếc piano kia là tôi cảm thấy thân quen, nhưng tôi cũng không thể nhớ nỗi mình học đàn từ đâu, khi nào mà lại có thể thuộc nốt và chơi được nó. Tôi chỉ nhớ khi anh mang chiếc đàn tới, vừa đặt tay vào tôi đã chơi một bản nhạc trong vô thức mà thậm chí đến cái tên của nó tôi cũng không rõ.
Với tôi, đàn là những nốt pha trầm bổng tuyệt vời. Nhưng vớianh - người yêu tôi thì khác, anh không thích nghe tôi đàn, anh bảo:
- Em đàn cứ như đuổi anh đi!
Thế nên, mỗi khi có anh, tôi đành để tay mình lướt nhanh rồi đứng dậy.
Hai năm trước tôi bị một tai nạn nào đó không rõ, tôi không nhớ được gì sau đó và đôi mắt bỗng mù bặt. Rồi anh đến, khi tôi hoảng loạn vì không nhận ra mình là ai - đưa tôi ra khỏi đó, cho tôi về nơi này. Tôi cũng không nhớ anh là ai, cho tới khi anh nói rằng anh là người yêu của tôi.
Không biết vì dể tin, vì anh chân thành, hay vì không còn gì để bám víu khi đến cả trí nhớcũng đã bỏ tôi mà đi, tôi tin anh. Từ dạo ấy, anh trở thành người thân duy nhất của tôi, duy nhất mà tôi biết đến. Tôi có hỏi anh vài lần về gia đình mình, ba mẹ tôi còn sống không? Anh có biết ba mẹ tôi không? Anh nói rằng họ đang ở rất gần, đợi khi tôi khỏi bệnh anh sẽ đưa họ tới. Đến nay cũng đã gần hai năm rồi, tôi cũng đã lành bệnh rồi, mắt cũng đã sáng, chỉ có điều còn hơi yếu và quá khứ vẫn lạc lối tý thôi, nhưng như thế cũng gặp được rồi mà.
Đang nghĩ bâng quơ thì anh đến, mặc dù anh mở cửa rất khẻ nhưng không che được tai tôi. Đôi khi anh ví tai tôi như tai thỏ, thính lắm.
Vừa thấy anh, tay tôi bất giác rút ra khỏi bàm phím. Anh ôm nhẹ, lại cái cảm giác gần gủi ấy đã nuôi sống linh hồn cô đơn của tôi hai năm nay. Theo lời bác sĩ, tôi không được ra ngoài cho đến khi mắt khỏi hẳn, vì thế căn nhà trở thành khối vuông kín mít, các ánh nắng dù cố gắng len lỏi vào, thì đến nơi cũng chỉ còn là những tia nhẹ yếu ớt mà thôi. Có lẽ vì thế mà lúc nào anh cũng xem tôi như một " em bé " cần chăm sóc kỹ lưỡng và và nâng niu từng chút một, tôi nghĩ chắc anh yêu tôi lắm.
Còn về bản thân mình, vì không nhớ gì cả nên tình cảm không trào được bao nhiêu, chỉlà vì tôi có mỗi anh nên tôi rất cần anh, tôi thật tệ, chắc là thế!!!!!
- Hôm nay dậy sớm vậy?
- Ơ! Thế bình thường em dậy trể à ?
- Không! Chỉ là hôm nay em dậy...sớm hơn.
- Xùy!!!
- Nhớ anh không?
- Chả tẹo nào.
- Nhẫn tâm thật.
- Thì thế mà...
Tôi cười ầm và tháo chạy sau câu ấy. Tôi hay thích chọc anh,bởi mặt anh lúc nào cũng có vẻbuồn xen kẻ nghiêm túc, nhưng với người mình yêu, nghiêm túc như thế thật là...không đúng lúc. Ngược hẳn với tôi, nhí nhố và thích cười. Mà đúng, tôi không nhớ anh, dù cả tuần anh bận chẳngđến, tôi nghĩ là anh có việc, tôi chỉ khó khăn trong việc nấu nướng, còn lại ...không gì cả. Chắc có lẽ tôi cần nhớ ra để màyêu anh nhiều hơn, tôi tệ, tệ lắm, tệ quá.
Những lúc như thế này, anh không chạy theo tôi, chỉ cười phì rồi đem đồ ăn vào bếp. Quả thật là anh quá hoàn hảo với tôi, vừa điển trai, giỏi cả trong công việc và...nội trợ, tôi thì chả thiết nấu gì, vụng về nhà cửa, chỉ mỗi chọc anh là giỏi.
Tôi ngồi ghế sofa, nhìn anh cặm cụi " đảm đang":
- Trông anh "ra dáng" lắm nhé!
Tôi chọc với vào, anh nhìn ra, cầm dao dí dí, tôi buồn cười, cười lăn lóc. Phải lâu lắm anh mới làm hành động dể thương như thế. Vì cười khí thế quá, làm rớt áo khoát anh vắt trên thành ghế. Lúc nhặt lên, vô tình trong túi anh rơi ra chiếc ví.
" À...thì ra anh ấy để ví tiền trong áo khoát "
Tôi tò mò lắm, tôi lúc nào cũng tò mò cả, mà chỉ có thể tòmò với anh thôi, vì ngoài ra...có ai nữa đâu.
Lén nhìn về phía bếp, anh vẫn đang hăng say, thế là tôi đánh liều mở ra xem, trong đó có tiền, giấy tùy thân, công nhận mặt anh trong CMND ngố thật, chả như ngoài đời...đẹp trai rạng rỡ, chắc anh đã phá vỡ bao trái tim của cái cô gái khác...vì tôi rồi. Nghĩ đến đấy tôi khoái chí, cười khùng khục...may sao anh chưa chú ý. Lục thêm tý nữa, tôi lôi ra được một tấm ảnh, đó không phải là anh, mà là một người đàn ông khác:
- Á!!!!!
Tôi hét rất to, giọng rất thảng thốt. Từ trong bếp, anh lao ra, thấy tấm ảnh trên tay tôi, mặt anh tốii sầm lại.
- Đẹp trai quá!
Tôi nhe răng cười, không ngờ anh lại dể bị lừa như thế.
- À.....ừ..
- Bạn anh à?
- Không.
- Chứ ai thế?
- Anh...trai của anh.
Tôi thấy anh đang đổ mồ hôi, từng chấm trên khuôn mặt, rõ là hôm nay trời rất mát mà.
- À! Hèn gì...nhìn này, mũi caogiống anh, mắt một mí giống anh. Ý.... Cái miệng cũng tựa tựa nè.
Tôi hí hửng nhận dạng những đặc điểm chung của "anh em" anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro