cà phê đắng và mưa
Ngồi lặng thinh trong một quán cà phê không một bóng người
Em một mình, chẳng có anh bên cạnh để sưởi ấm những ngày mưa
Gọi ly cà phê mà anh vẫn thường hay uống. Nó rất ngon và ngọt. Nhưng em vẫn kêu cà phê rất đắng
Cành hoa trắng mỏng manh rụng trên phím cây dương cầm, như chính em buồn heo hắt
Vào những chiều mưa, bài nhạc xưa anh đánh cho em nghe giờ đây không còn nữa
Nhấp một ngụm cà phê. Rõ ràng nó đắng ở trên môi mà sao em cảm thấy nó như đắng trong lòng
Không hiểu sao em chẳng khóc mà phía trước em lại nhạt nhòa như vậy
Bỗng vỡ òa vì những cảm xúc, vì những xót xa mà em đã trải qua
Khi nhận ra, em rất nhớ những điều sảy ra trong quá khứ mà cứ ngỡ rằng em sẽ quên
Em vẫn còn nhớ cái hình bóng của một người đàn ông đứng đợi em trước cửa nhà vào đêm mưa
Mà hôm nay lại nhớ thêm về anh rồi. Em trách con tim mình chẳng đủ vô tình để phôi phai màu kí ức ấy
Đã 8 năm rồi
Mà em cứ hi vọng anh sẽ trở về
Anh có biết không
Em đã rất mệt mỏi
Có lẽ em sẽ thôi chờ mong anh quay lại
———————————————————
" Không từ giã mình rời tay nhau mãi
Góc phố buồn còn lại mỗi mình em "
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro